“Huyết tế trường?” Ngô Lão Cẩu dừng bước, quay đầu nói: “Vậy ngài…”
Lời còn chưa dứt, phía trước bỗng nghe được thanh âm của Hoắc Tiên Cô: “Đừng động vào nó!”
Hai người liếc nhau, tức khắc theo âm thanh đi về phía trước. Đã thấy Hoắc Tiên Cô và Hắc Bối Lão Lục đứng hai bên, Trần Bì A Tứ và Chung Thanh đang ngồi xổm trên đất.
Đợi lúc chen được ra trước, Ngô Lão Cẩu hoảng sợ phát hiện, cái thứ đang nằm ngang giữa mộ đạo, chính là cái thi hài da đen mặc đồ quân đội kia. Vừa rồi có thể là Trần Bì A Tứ muốn chạm vào nó, lại bị Hoắc Tiên Cô ngăn lại. Khối thi thể này chỉ có y và Trương Khải Sơn nhìn thấy trong mộ thất của ao nước, những người khác thì không kinh ngạc lắm khi thấy nó xuất hiện ở đây.
Ngô Lão Cẩu cau mày, nói: “Khối thi thể này vốn đang nằm trong mộ thất phía trước, sao tự nhiên lại ở đây?”
Hoắc Tiên Cô nghe vậy bất động thanh sắc nhướng mày, nói: “Các người đã gặp nó? Chẳng lẽ cái thi thể này chính là tên đồng loã của bọn kia đã bị rơi xuống nước?”
Chung Thanh lại đưa mắt nhìn Ngô Lão Cẩu, sau đó quay đầu nói với Trương Khải Sơn đang trầm mặc một bên: “Khối thi thể này mới vừa chuyển qua đây cách đây không lâu, nhưng kỳ lạ chính là trên da không có dấu vết bị động vào, có thể không phải do người vận chuyển đến.”
Trần Bì A Tứ thu hồi Cửu Trảo Câu sang bên hông, ngẩng đầu nói: “chẳng lẽ nó tự chạy đến đây?”
Lời nói vô căn cứ như vậy phát ra trong mộ lại khiến mọi người thoáng chốc im lặng không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, Ngô Lão Cẩu bỗng nhiên mở miệng nói: “Ngoại trừ người, còn có một thứ có thể đưa nó đến đây. Nhưng sao lại phải đặt ở đây? Chẳng lẽ muốn chờ nó khởi thi?”
Hoắc Tiên Cô nghi ngờ nói: “Ngài biết nó làm sao đến được đây?”
Ngô Lão Cẩu chần chừ một chút, quay đầu nói với Trương Khải Sơn: “Ngài cảm thấy sao?”
Trương Khải Sơn ngoài ý muốn gật đầu, nói: “Nếu hắn bị kiến đen cắn chết, vậy thì bị kiến đen tha đến đây cũng không phải là không thể.”
Ngoại trừ Ngô Lão Cẩu, những người khác nghe xong đều sửng sốt, Trần bì A Tứ hỏi: “Bị kiến tha đến đây? Mẹ kiếp!”
Nữ nhân như Hoắc Tiên Cô đương nhiên không thể chửi thề ra miệng, nói: “Nhưng cửa mộ mới mở ra, dù chúng nó muốn di chuyển hài cốt thì cũng phải chờ cửa mở ra mới được.”
Ngô Lão Cẩu lắc đầu nói: “Hàm hương thạch là một chất liệu rất dẻo, bọn kiến đó có thể ăn thịt người, chỉ cần có đủ số lượng, muốn đục một cái khe trên Hàm hương thạch cũng không phải chuyện khó, nếu không thì bọn nó cũng không thể đi qua đi lại trong đấu tự nhiên như vậy.”
Hoắc Tiên Cô nghe vậy liếc chân trái của y một lát, có chút đăm chiêu.
Hắc Bối Lão Lục đang im lặng lại đột nhiên nói: “Lúc đó cây trụ bị chặt đứt, không có che kín lại.”
Những lời này nói không đầu không đuôi, nhưng mọi người vẫn rất nhanh hiểu ra ý của Hắc Bối Lão Lục, lúc đó không còn chướng ngại là cây cột nữa, đối với kiến đen mà nói thì Hàm hương thạch cũng không phải là chướng ngại.
Trương Khải Sơn nói với Chung Thanh: “Không thể để nó ở đây.”
Ngô Lão Cẩu sửng sốt, đang muốn nói, nhưng Trương Khải Sơn đã quay đầu nói với mọi người: “Đi mau!”
Rất ít người dám đi ngược lại với lời nói của hắn.
Chung Thanh là phụ tá của Trương Khải Sơn thì càng không thể, hắn đã sớm rèn luyện được thói quen quân lệnh như núi. Đối với hắn, lời nói của Trương Khải Sơn chính là mệnh lệnh. Vì thế cho dù Ngô Lão Cẩu cảm thấy không ổn, nhưng Chung Thanh vẫn không chút do dự kéo thi thể cõng lên lưng, sau đó đứng dậy muốn rời đi.
Ngô Lão Cẩu thấy sắc mặt nghiêm trọng của Trương Khải Sơn, cũng không nói nhiều,chỉ đành cùng mọi người nhanh chóng rời đi, bởi vì âm thanh tiếng bước chân đã vang vọng khắp mộ đạo.
Lần này, Trương Khải Sơn đi đầu, sau đó là Trần Bì A Tứ, Hoắc Bối Lão Lục và Hoắc Tiên Cô, bởi vì thi hài dù sao cũng là một nam nhân trưởng thành, Chung Thanh cỏng trên lưng cũng không dễ dàng gì, hắn nói: “Ngũ gia đi trước.”
Không ngờ Ngô Lão Cẩu nghe vậy cười, nói: “Cậu đi trước, tôi ở phía sau.”
Chung Thanh suy nghĩ một chút, cũng không từ chối nữa, Chung Thanh nói lời cảm tạ rồi bước nhanh lên phía trước.
Ngô Lão Cẩu quay đầu lại nhìn con đường tối đen không chút ánh sáng, trầm tư một lát rồi nhanh chóng xoay người rời đi. Ai ngờ, đi tới lại phát hiện Hoắc Tiên Cô không đi trước, mà đang đứng đằng xa, dường như đang chờ mình.
Y hơi dừng lại, nhưng nhanh chóng đi đến, nở nụ cười: “Sao vẫn chưa đi? Chờ bánh tông đến hẹn hò?”
Hoắc Tiên Cô nghe vậy cũng không giận, nói: “Đang chờ ngài đến cầu hôn, sao hả?”
Ngô Lão Cẩu ngẩn ra, cầm đèn mỏ đi đến bên cạnh nàng: “Bây giờ không phải lúc nói chuyện đùa, mau đi thôi, chỗ này có chút kỳ lạ.”
Hoắc Tiên Cô nhìn y một cái, thần sắc biến ảo: “Vậy sao ngài không nhắc nhỡ hắn? Cái thứ đó mang theo bên cạnh rất nguy hiểm.”
Ngô Lão Cẩu nghe vậy im lặng, y đương nhiên biết ‘hắn’ mà Hoắc Tiên Cô nói là Trương Khải Sơn, cũng biết ý nàng là không nên để Chung Thanh mạo hiểm tính mạng mang theo thi hài có thể khởi thi bất cứ lúc nào kia, bởi vì lúc nãy y có để ý thấy da đen bên ngoài thi hài đã sắp chuyển sang đỏ đen. Tuy rằng y không biết tại sao Trương Khải Sơn lại bảo Chung Thanh mang theo bộ hài cốt đó, nhưng y tin tưởng với nhãn lực của Trương Khải Sơn không thể không phát hiện điểm đó, Chung Thanh cũng không thể không biết, lại vẫn tiếp tục bước đi.
Sau một lúc lâu, Ngô Lão Cẩu bỗng quay đầu nói với Hoắc Tiên Cô: “Hắn có lý do của hắn.”
Lời còn chưa dứt, phía trước bỗng nghe được thanh âm của Hoắc Tiên Cô: “Đừng động vào nó!”
Hai người liếc nhau, tức khắc theo âm thanh đi về phía trước. Đã thấy Hoắc Tiên Cô và Hắc Bối Lão Lục đứng hai bên, Trần Bì A Tứ và Chung Thanh đang ngồi xổm trên đất.
Đợi lúc chen được ra trước, Ngô Lão Cẩu hoảng sợ phát hiện, cái thứ đang nằm ngang giữa mộ đạo, chính là cái thi hài da đen mặc đồ quân đội kia. Vừa rồi có thể là Trần Bì A Tứ muốn chạm vào nó, lại bị Hoắc Tiên Cô ngăn lại. Khối thi thể này chỉ có y và Trương Khải Sơn nhìn thấy trong mộ thất của ao nước, những người khác thì không kinh ngạc lắm khi thấy nó xuất hiện ở đây.
Ngô Lão Cẩu cau mày, nói: “Khối thi thể này vốn đang nằm trong mộ thất phía trước, sao tự nhiên lại ở đây?”
Hoắc Tiên Cô nghe vậy bất động thanh sắc nhướng mày, nói: “Các người đã gặp nó? Chẳng lẽ cái thi thể này chính là tên đồng loã của bọn kia đã bị rơi xuống nước?”
Chung Thanh lại đưa mắt nhìn Ngô Lão Cẩu, sau đó quay đầu nói với Trương Khải Sơn đang trầm mặc một bên: “Khối thi thể này mới vừa chuyển qua đây cách đây không lâu, nhưng kỳ lạ chính là trên da không có dấu vết bị động vào, có thể không phải do người vận chuyển đến.”
Trần Bì A Tứ thu hồi Cửu Trảo Câu sang bên hông, ngẩng đầu nói: “chẳng lẽ nó tự chạy đến đây?”
Lời nói vô căn cứ như vậy phát ra trong mộ lại khiến mọi người thoáng chốc im lặng không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, Ngô Lão Cẩu bỗng nhiên mở miệng nói: “Ngoại trừ người, còn có một thứ có thể đưa nó đến đây. Nhưng sao lại phải đặt ở đây? Chẳng lẽ muốn chờ nó khởi thi?”
Hoắc Tiên Cô nghi ngờ nói: “Ngài biết nó làm sao đến được đây?”
Ngô Lão Cẩu chần chừ một chút, quay đầu nói với Trương Khải Sơn: “Ngài cảm thấy sao?”
Trương Khải Sơn ngoài ý muốn gật đầu, nói: “Nếu hắn bị kiến đen cắn chết, vậy thì bị kiến đen tha đến đây cũng không phải là không thể.”
Ngoại trừ Ngô Lão Cẩu, những người khác nghe xong đều sửng sốt, Trần bì A Tứ hỏi: “Bị kiến tha đến đây? Mẹ kiếp!”
Nữ nhân như Hoắc Tiên Cô đương nhiên không thể chửi thề ra miệng, nói: “Nhưng cửa mộ mới mở ra, dù chúng nó muốn di chuyển hài cốt thì cũng phải chờ cửa mở ra mới được.”
Ngô Lão Cẩu lắc đầu nói: “Hàm hương thạch là một chất liệu rất dẻo, bọn kiến đó có thể ăn thịt người, chỉ cần có đủ số lượng, muốn đục một cái khe trên Hàm hương thạch cũng không phải chuyện khó, nếu không thì bọn nó cũng không thể đi qua đi lại trong đấu tự nhiên như vậy.”
Hoắc Tiên Cô nghe vậy liếc chân trái của y một lát, có chút đăm chiêu.
Hắc Bối Lão Lục đang im lặng lại đột nhiên nói: “Lúc đó cây trụ bị chặt đứt, không có che kín lại.”
Những lời này nói không đầu không đuôi, nhưng mọi người vẫn rất nhanh hiểu ra ý của Hắc Bối Lão Lục, lúc đó không còn chướng ngại là cây cột nữa, đối với kiến đen mà nói thì Hàm hương thạch cũng không phải là chướng ngại.
Trương Khải Sơn nói với Chung Thanh: “Không thể để nó ở đây.”
Ngô Lão Cẩu sửng sốt, đang muốn nói, nhưng Trương Khải Sơn đã quay đầu nói với mọi người: “Đi mau!”
Rất ít người dám đi ngược lại với lời nói của hắn.
Chung Thanh là phụ tá của Trương Khải Sơn thì càng không thể, hắn đã sớm rèn luyện được thói quen quân lệnh như núi. Đối với hắn, lời nói của Trương Khải Sơn chính là mệnh lệnh. Vì thế cho dù Ngô Lão Cẩu cảm thấy không ổn, nhưng Chung Thanh vẫn không chút do dự kéo thi thể cõng lên lưng, sau đó đứng dậy muốn rời đi.
Ngô Lão Cẩu thấy sắc mặt nghiêm trọng của Trương Khải Sơn, cũng không nói nhiều,chỉ đành cùng mọi người nhanh chóng rời đi, bởi vì âm thanh tiếng bước chân đã vang vọng khắp mộ đạo.
Lần này, Trương Khải Sơn đi đầu, sau đó là Trần Bì A Tứ, Hoắc Bối Lão Lục và Hoắc Tiên Cô, bởi vì thi hài dù sao cũng là một nam nhân trưởng thành, Chung Thanh cỏng trên lưng cũng không dễ dàng gì, hắn nói: “Ngũ gia đi trước.”
Không ngờ Ngô Lão Cẩu nghe vậy cười, nói: “Cậu đi trước, tôi ở phía sau.”
Chung Thanh suy nghĩ một chút, cũng không từ chối nữa, Chung Thanh nói lời cảm tạ rồi bước nhanh lên phía trước.
Ngô Lão Cẩu quay đầu lại nhìn con đường tối đen không chút ánh sáng, trầm tư một lát rồi nhanh chóng xoay người rời đi. Ai ngờ, đi tới lại phát hiện Hoắc Tiên Cô không đi trước, mà đang đứng đằng xa, dường như đang chờ mình.
Y hơi dừng lại, nhưng nhanh chóng đi đến, nở nụ cười: “Sao vẫn chưa đi? Chờ bánh tông đến hẹn hò?”
Hoắc Tiên Cô nghe vậy cũng không giận, nói: “Đang chờ ngài đến cầu hôn, sao hả?”
Ngô Lão Cẩu ngẩn ra, cầm đèn mỏ đi đến bên cạnh nàng: “Bây giờ không phải lúc nói chuyện đùa, mau đi thôi, chỗ này có chút kỳ lạ.”
Hoắc Tiên Cô nhìn y một cái, thần sắc biến ảo: “Vậy sao ngài không nhắc nhỡ hắn? Cái thứ đó mang theo bên cạnh rất nguy hiểm.”
Ngô Lão Cẩu nghe vậy im lặng, y đương nhiên biết ‘hắn’ mà Hoắc Tiên Cô nói là Trương Khải Sơn, cũng biết ý nàng là không nên để Chung Thanh mạo hiểm tính mạng mang theo thi hài có thể khởi thi bất cứ lúc nào kia, bởi vì lúc nãy y có để ý thấy da đen bên ngoài thi hài đã sắp chuyển sang đỏ đen. Tuy rằng y không biết tại sao Trương Khải Sơn lại bảo Chung Thanh mang theo bộ hài cốt đó, nhưng y tin tưởng với nhãn lực của Trương Khải Sơn không thể không phát hiện điểm đó, Chung Thanh cũng không thể không biết, lại vẫn tiếp tục bước đi.
Sau một lúc lâu, Ngô Lão Cẩu bỗng quay đầu nói với Hoắc Tiên Cô: “Hắn có lý do của hắn.”
Danh sách chương