May mắn chính là, theo cảm giác bên chân và âm thanh từ tứ phía mà đoán, xung quanh cũng không có xuất hiện cả bầy rắn, mà con rắn vừa rồi lướt qua rất nhanh rồi biến mất trong bóng đêm, rõ ràng nó hướng đến nơi A Tĩnh và Trương Ngọc Lân đang đứng. Hiển nhiên, mục đích của nó cũng không phải là lấy mạng của họ.
Lúc này, bốn bề lại im lặng, đừng nói là tiếng của bọn A Tĩnh trò chuyện, thậm chí cả tiếng kêu của Tam Thốn Đinh cũng không có.
Ngô Lão Cẩu nhíu nhíu mày, tâm nói không lẽ trong tay họ có thứ gì hấp dẫn được con rắn qua đó, nhưng vừa rồi không nghe được tiếng kêu gì thảm thiết, hai người một chó không thể nào đồng thời chết như vậy, như vậy thì ít nhất chứng minh bọn họ còn sống, chỉ là vì phải tránh con rắn mới không thể không rời khỏi.
Vì tránh cho càng nhiều rắn xuất hiện, bọn họ quyết định chạy nhanh khỏi nơi này.
“Đi theo con rắn kia.” Trương Khải Sơn quyết định rất nhanh, sau đó liền nhanh chân tiến về phía trước.
Ngô Lão Cẩu ngạc nhiên, chưa kịp suy nghĩ đã phải đi theo, vừa theo Trương Khải Sơn vừa phải đảm bảo Chung thanh phía sau không bị tụt lại.
Sau đó y nhanh chóng phát hiện, nhìn theo dấu vết uốn lượn trên mặt đất, con rắn kia không hề nhỏ, ít nhất cũng to bằng bàn chân người. Trong bóng đêm không thấy được hình dạng nó, không biết có phải là rắn độc hay không, nhưng nếu nó không tấn công người, không biết đã được thuần hoá chưa, nhưng có thể tạm xác định nó không có sức tấn công mạnh.
Một hàng ba người rất nhanh ra khỏi thông đạo nhỏ hẹp, lại phát hiện đã đi đến điểm kết thúc.
Ý nghĩ đầu tiên trong lòng Ngô Lão Cẩu thì đây chính là một nơi kỳ lạ.
Y nghĩ nghĩ, cảm thấy điểm kỳ quái đầu tiên là chỗ này chỉ cao bằng hai tầng lầu, cả không gian giống như một quả hồ lô ngược, trên rộng dưới hẹp, trên đỉnh có vô số lỗ nhỏ, giống y nhữ lỗ của trùng, hoặc y hệt những ánh mắt quỷ dị đang nhìn chằm chằm những người xâm phạm là bọn họ. Càng kỳ quái chính là, tuy rằng đây là một lăng mộ ngàn năm lâu đời, nhưng những mộ thất phía trước không thấy quá nhiều bụi bám, chỉ có chỗ này có vài tầng bụi. Nhìn theo dấu chân lộn xộn trên mặt đất, xem ra A Tĩnh và Trương Ngọc Lân đã tới đây, hơn nữa rất có thể là đang ở đây chờ bọn họ.
Nhưng mà, một hiện tượng không thể giải thích chính là, bọn họ vốn đi theo dấu vết của con rắn mà tới, nhưng lớp bụi trên mặt đất không hề có dấu vết bị rắn bò qua. Lỗ thủng trên đỉnh mộ quá nhỏ, con rắn đó không thể bỏ lên trên rồi rời khỏi. Huống chi, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, A Tĩnh và Trương Ngọc Lân muốn rời khỏi đây cần có một cái thông đạo, nhưng ngoại trừ con đường mà bọn họ tới, chỗ này không hề có lối ra khác.
Trương Khải Sơn ngẩng đầu nhìn những lổ thủng đầy bụi đen trên đỉnh đầu, ba người không nói chuyện, bốn phía nhất thời yên tĩnh.
“Có khi nào, âm thanh mà chúng ta nghe được lúc nãy, thậm chí là cảm giác của con rắn kia đều không phải là thật?” Chung Thanh im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên nói.
Ngô Lão Cẩu lắc đầu, nói: “Cái khác tôi không dám khẳng định, nhưng tiếng sủa của Tam Thốn đinh ban nãy nhất định không phải ảo giác.”
“Ngoại trừ cảm giác của chúng ta và dấu vết trên mặt đất để đoán đó là rắn ra, chúng ta còn chưa tận mắt nhìn thấy con rắn đó.” Chung Thanh bị thương không tính là nhẹ, chậm rãi nói: “Âm thanh trò chuyện của Trương Ngọc Lân lúc nãy tất nhiên là thật, nhưng bọn họ có nhất định vừa rồi đã đứng ở đây hay không?”
Ngô Lão Cẩu nghĩ nghĩ, nói: “Ý cậu là, bọn họ đã đứng ở một chỗ khác, nhưng bằng cách nào đó mà giọng nói lọt vào tai chúng ta, mà cái thứ có thể là rắn kia, cũng có thể là con gì khác, mới có thể đột nhiên biến mất ngay tại đây.”
Lúc này, Trương Khải Sơn đột nhiên quay đầu nói với y: “Lần đầu tiên cậu nghe thấy âm thanh ảo giác gọi Ngũ gia là ở đâu?”
Ngô Lão Cẩu không hiểu vì sao hắn lại đột nhiên hỏi chuyện này, suy nghĩ một chút nói: “Trên ao nước.”
Không ngờ, Trương Khải Sơn nghe vậy lại nhíu mày nói: “Là giọng của nữ nhân?”
Kỳ thật hai lần trước Ngô Lão Cẩu nghe không rõ lắm, chỉ nhớ mang máng là một thanh âm tương đối chói tai, vì thế gật đầu.
Trương Khải Sơn nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nói: “Sau lần gặp ảo giác ở mê quan trận, lúc đó, cậu có nhìn thấy hay nghe thấy gì bất thường không?”
Ngô Lão Cẩu sửng sốt, tâm nói lão tử cũng không phải các bà các chị, sao có thể nhớ rõ ràng mấy chuyện tiểu tiết như vậy, nhưng thấy thần sắc Trương Khải Sơn nghiêm trọng trước mắt, chỉ đành miễn cưỡng cố nhớ lại, khi đó ở trong ảo giác của *** mị, nhìn thấy Trương Khải Sơn và Chung Thanh tự giết nhau nhưng cuối cùng nhờ Tam Thốn Đinh sủa một tiếng mà tỉnh lại, sau đó ba người rời khỏi chỗ đó trước khi *** mị biến thành một cái ao nước đen hôi thối. Lúc này y bỗng nhớ ra, trước lúc rời khỏi mộ thất, y từng quay đầu lại liếc mắt qua cái gương đồng nằm giữa ao nước, nhưng lại thấy được hình ảnh không trọn vẹn của mình phản chiếu qua mặt gương.
Sắc mặt y cứng đờ, biết e là lúc đó đã xảy ra chuyện, cho nên sau này mới khiến cho cái âm thanh kia không tiêu tan. Bây giờ xem ra, vừa rồi nghe được tiếng sủa của Tam Thốn Đinh chỉ sợ không đơn giản như vậy.
Trương Khải Sơn thấy thần sắc y khác thường, biết là Ngô Lão Cẩu đã đoán được nguyên do, nhưng y không nói lời nào vì thế cũng đoán được y không muốn khiến cho mình và Chung Thanh lo lắng.
Trong bọn họ, không ai là kẻ yếu, huống chi là Cẩu Ngũ gia ngoài mặt hiền lành nhưng tính tình lại không cam chịu ở dưới người khác,
Trương Khải Sơn bỗng nhiên ảm đạm cười: “Tìm được Tam Thốn Đinh, là tới điểm kết thúc.”
Lúc này, bốn bề lại im lặng, đừng nói là tiếng của bọn A Tĩnh trò chuyện, thậm chí cả tiếng kêu của Tam Thốn Đinh cũng không có.
Ngô Lão Cẩu nhíu nhíu mày, tâm nói không lẽ trong tay họ có thứ gì hấp dẫn được con rắn qua đó, nhưng vừa rồi không nghe được tiếng kêu gì thảm thiết, hai người một chó không thể nào đồng thời chết như vậy, như vậy thì ít nhất chứng minh bọn họ còn sống, chỉ là vì phải tránh con rắn mới không thể không rời khỏi.
Vì tránh cho càng nhiều rắn xuất hiện, bọn họ quyết định chạy nhanh khỏi nơi này.
“Đi theo con rắn kia.” Trương Khải Sơn quyết định rất nhanh, sau đó liền nhanh chân tiến về phía trước.
Ngô Lão Cẩu ngạc nhiên, chưa kịp suy nghĩ đã phải đi theo, vừa theo Trương Khải Sơn vừa phải đảm bảo Chung thanh phía sau không bị tụt lại.
Sau đó y nhanh chóng phát hiện, nhìn theo dấu vết uốn lượn trên mặt đất, con rắn kia không hề nhỏ, ít nhất cũng to bằng bàn chân người. Trong bóng đêm không thấy được hình dạng nó, không biết có phải là rắn độc hay không, nhưng nếu nó không tấn công người, không biết đã được thuần hoá chưa, nhưng có thể tạm xác định nó không có sức tấn công mạnh.
Một hàng ba người rất nhanh ra khỏi thông đạo nhỏ hẹp, lại phát hiện đã đi đến điểm kết thúc.
Ý nghĩ đầu tiên trong lòng Ngô Lão Cẩu thì đây chính là một nơi kỳ lạ.
Y nghĩ nghĩ, cảm thấy điểm kỳ quái đầu tiên là chỗ này chỉ cao bằng hai tầng lầu, cả không gian giống như một quả hồ lô ngược, trên rộng dưới hẹp, trên đỉnh có vô số lỗ nhỏ, giống y nhữ lỗ của trùng, hoặc y hệt những ánh mắt quỷ dị đang nhìn chằm chằm những người xâm phạm là bọn họ. Càng kỳ quái chính là, tuy rằng đây là một lăng mộ ngàn năm lâu đời, nhưng những mộ thất phía trước không thấy quá nhiều bụi bám, chỉ có chỗ này có vài tầng bụi. Nhìn theo dấu chân lộn xộn trên mặt đất, xem ra A Tĩnh và Trương Ngọc Lân đã tới đây, hơn nữa rất có thể là đang ở đây chờ bọn họ.
Nhưng mà, một hiện tượng không thể giải thích chính là, bọn họ vốn đi theo dấu vết của con rắn mà tới, nhưng lớp bụi trên mặt đất không hề có dấu vết bị rắn bò qua. Lỗ thủng trên đỉnh mộ quá nhỏ, con rắn đó không thể bỏ lên trên rồi rời khỏi. Huống chi, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, A Tĩnh và Trương Ngọc Lân muốn rời khỏi đây cần có một cái thông đạo, nhưng ngoại trừ con đường mà bọn họ tới, chỗ này không hề có lối ra khác.
Trương Khải Sơn ngẩng đầu nhìn những lổ thủng đầy bụi đen trên đỉnh đầu, ba người không nói chuyện, bốn phía nhất thời yên tĩnh.
“Có khi nào, âm thanh mà chúng ta nghe được lúc nãy, thậm chí là cảm giác của con rắn kia đều không phải là thật?” Chung Thanh im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên nói.
Ngô Lão Cẩu lắc đầu, nói: “Cái khác tôi không dám khẳng định, nhưng tiếng sủa của Tam Thốn đinh ban nãy nhất định không phải ảo giác.”
“Ngoại trừ cảm giác của chúng ta và dấu vết trên mặt đất để đoán đó là rắn ra, chúng ta còn chưa tận mắt nhìn thấy con rắn đó.” Chung Thanh bị thương không tính là nhẹ, chậm rãi nói: “Âm thanh trò chuyện của Trương Ngọc Lân lúc nãy tất nhiên là thật, nhưng bọn họ có nhất định vừa rồi đã đứng ở đây hay không?”
Ngô Lão Cẩu nghĩ nghĩ, nói: “Ý cậu là, bọn họ đã đứng ở một chỗ khác, nhưng bằng cách nào đó mà giọng nói lọt vào tai chúng ta, mà cái thứ có thể là rắn kia, cũng có thể là con gì khác, mới có thể đột nhiên biến mất ngay tại đây.”
Lúc này, Trương Khải Sơn đột nhiên quay đầu nói với y: “Lần đầu tiên cậu nghe thấy âm thanh ảo giác gọi Ngũ gia là ở đâu?”
Ngô Lão Cẩu không hiểu vì sao hắn lại đột nhiên hỏi chuyện này, suy nghĩ một chút nói: “Trên ao nước.”
Không ngờ, Trương Khải Sơn nghe vậy lại nhíu mày nói: “Là giọng của nữ nhân?”
Kỳ thật hai lần trước Ngô Lão Cẩu nghe không rõ lắm, chỉ nhớ mang máng là một thanh âm tương đối chói tai, vì thế gật đầu.
Trương Khải Sơn nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nói: “Sau lần gặp ảo giác ở mê quan trận, lúc đó, cậu có nhìn thấy hay nghe thấy gì bất thường không?”
Ngô Lão Cẩu sửng sốt, tâm nói lão tử cũng không phải các bà các chị, sao có thể nhớ rõ ràng mấy chuyện tiểu tiết như vậy, nhưng thấy thần sắc Trương Khải Sơn nghiêm trọng trước mắt, chỉ đành miễn cưỡng cố nhớ lại, khi đó ở trong ảo giác của *** mị, nhìn thấy Trương Khải Sơn và Chung Thanh tự giết nhau nhưng cuối cùng nhờ Tam Thốn Đinh sủa một tiếng mà tỉnh lại, sau đó ba người rời khỏi chỗ đó trước khi *** mị biến thành một cái ao nước đen hôi thối. Lúc này y bỗng nhớ ra, trước lúc rời khỏi mộ thất, y từng quay đầu lại liếc mắt qua cái gương đồng nằm giữa ao nước, nhưng lại thấy được hình ảnh không trọn vẹn của mình phản chiếu qua mặt gương.
Sắc mặt y cứng đờ, biết e là lúc đó đã xảy ra chuyện, cho nên sau này mới khiến cho cái âm thanh kia không tiêu tan. Bây giờ xem ra, vừa rồi nghe được tiếng sủa của Tam Thốn Đinh chỉ sợ không đơn giản như vậy.
Trương Khải Sơn thấy thần sắc y khác thường, biết là Ngô Lão Cẩu đã đoán được nguyên do, nhưng y không nói lời nào vì thế cũng đoán được y không muốn khiến cho mình và Chung Thanh lo lắng.
Trong bọn họ, không ai là kẻ yếu, huống chi là Cẩu Ngũ gia ngoài mặt hiền lành nhưng tính tình lại không cam chịu ở dưới người khác,
Trương Khải Sơn bỗng nhiên ảm đạm cười: “Tìm được Tam Thốn Đinh, là tới điểm kết thúc.”
Danh sách chương