“Có người?” Ngô Lão cẩu ngạc nhiên, tâm nói nếu người đang nói chuyện là Giải Cửu hay Tề Thiết Chuỷ, chỉ e là lúc này y đã sớm cười mắng vào mặt hắn. Phải biết rằng, bên trên nhỏ hẹp như vậy, đừng nói người bên dưới nhìn không tới, ngay cả Tam Thốn Đinh muốn đứng trên đó còn phải nhón chân, huống chi là người? Nhưng mà, hiện giờ người nói câu này chính là Trương Khải Sơn, Ngô Lão Cẩu nhìn thấy mặt hắn không phóng khoáng như những người khác, bây giờ cười cũng không được, mắng cũng không xong.
Vì thế quay đầu nhìn Chung Thanh một cái, phát hiện vẻ mặt hắn cũng lạnh nhạt, không hề hoài nghi lời nói của Trương Khải Sơn, chỉ đành chờ hắn giải thích tiếp. Trong lòng Ngô Lão Cẩu bỗng nhiên có một loại cảm giác không thể nói rõ, giống như là một loại hương vị xa lạ chan chát. Y còn thật sự suy nghĩ xem nguyên nhân là gì, cảm thấy có lẽ là vì bản thân mình có chút hâm mộ Chung Thanh vô điều kiện tín nhiệm Trương Khải sơn như vậy. (Ờ….. tui cũng câm nín rồi)
Y thừa nhận, Trương Khải Sơn là người có thể khiến người khác tin tưởng và hoàn toàn phó thác mọi chuyện cho hắn, giống như chuyện lúc trước mình đột nhiên đồng ý cùng hắn đến Bắc Bình hạ đấu. Nhưng kỳ lạ chính là, hiện giờ cảm giác và ấn tượng của Ngô Lão Cẩu dành cho Trương Khải Sơn dường như không giống như trước lúc hạ đấu, nhưng không giống chỗ nào, y vẫn chưa nghĩ ra.
“Ngũ gia?”
Bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói của Chung Thanh. Ngô Lão Cẩu nghe vậy giật mình, nhìn qua phát hiện Chung Thanh đang lo lắng nhìn mình, lại ngẩng đầu lên, phát hiện Trương Khải Sơn cũng đang bám vào thạch bích nhíu mày nhìn mình, ánh mắt giống như là nhìn thấy một người bệnh mất hồn.
Trong lòng Ngô Lão Cẩu nói vừa rồi lão tử chỉ là hơi xuất thần một chút, cũng không phải bị điên thật đâu, lập tức cười nói: “Ngài phát hiện được gì?”
Trương Khải Sơn ngừng một lát, mới nói: “Một bức bích hoạ được khắc trên tường.”
“Bích hoạ?” Ngô Lão Cẩu nhíu nhíu mày, mặc dù y không hiểu mấy thứ văn hoá này, nhưng làm một người trộm mộ chuyên nghiệp cũng biết văn tự cổ đại không giống với hiện đại, rất nhiều chuyện đều có thể truyền lưu bằng hình ảnh. Nhưng thuốc màu trải qua thời gian dài dễ bị phai mờ, bích hoạ trong mộ thường dùng cách đặc biệt đều bảo tồn, hoặc là trạm khắc ở chỗ người khác có thể xem thấy.
Nhưng mà, trước mắt Trương Khải Sơn nói tấm bích hoạ này được khắc ở trên đó, rõ ràng không phải làm để cho người xem, hoặc là vì sợ bị người khác phát hiện mới khắc vào giữa không trung. Nếu không có y phát hiện bất thường bên trên, chỉ e là bọn họ không thể nghĩ đến huyền cơ được cất giấu trên đó.
“Trên tranh là ai? Có manh mối gì?” Y hỏi.
Trương Khải Sơn đưa tay chạm vào mặt đá một chút, nói: “Bức tranh này vẽ quá trình Minh Thành Tổ được mai táng vào Trường Lăng, từ lúc nhập táng đến lúc phong quan đều miêu tả rất rõ ràng, có thể là do người biết bí mật trước khi chết để lại, sợ có người phát hiện rồi xoá mất nên mới cố ý để lại trên này.”
Lúc nói đến đây, hắn bỗng ngừng một chút, Ngô Lão Cẩu có chút nghi ngờ, nhưng không dám hối thúc hắn, bản thân lại không có năng lực bò lên nhìn, đành phải nhẫn nại chờ hắn nói tiếp.
“Minh Thành Tổ hình như mặc cái gì đó nhập quan, hơn nữa, chỗ này làm thành hình dạng hồ lô là có ý đồ.” Trương Khải Sơn nói.
Ngô Lão Cẩu nghe xong như lọt vào sương mù: “Tại sao?”
Trương Khải Sơn thản nhiên nói: “Vì chỗ này là một cái mộ nhãn bị vứt bỏ.”
Ngô Lão Cẩu nghe vậy cũng cả kinh. Trước đây có người hiểu biết về phong thuỷ nói cho y biết, cái gọi là mộ nhãn, là một nơi trong cổ mộ có thể tiếp thu nhân khí trên mặt đất, mộ chủ bên trong vẫn có thể tương thông với dương gian. Cho nên có truyền thuyết, người có thất khiếu(mắt, mũi, tai, miệng), mộ có nhất nhãn(một mắt). Nhưng mà, bởi vì trên thân mộ nhãn đều có thiên đạo, có thể gặp không thể cầu, chỉ có ở đấu lớn nằm trên long mạch mới có may mắn nhìn thấy mộ nhãn này, bởi vậy, mộ nhãn thường được gọi là mắt rồng. Bây giờ, Trương Khải Sơn lại nói đây là một cái mộ nhãn bị vứt đi, thật không thể tưởng tượng.
“Theo bức tranh này, lúc ấy dường như xảy ra chuyện lớn, khiến cho linh khí của mộ nhãn bị phong ấn, cũng làm cho những người sống đưa tang đều chết ở bên trong.” Trương Khải Sơn nói.
“Bởi vì là mộ nhãn nên khi nãy chúng ta mới có thể nghe được giọng nói của những người khác, do bị vứt đi nên chỗ này mới đóng bụi dày như vậy mà cửa ra thì lại bị che mất.” Ngô Lão Cẩu cau mày nói: “Nhưng nếu Tam Thốn Đinh thật sự đã đến đây, bọn A Tĩnh làm sao rời khỏi?”
Trương Khải sơn dường như đã xem xong hết bức hoạ, hắn xoay người ổn định trọng tâm cơ thể, lưng dựa vào thạch bích, nhảy lên một bước, nháy mắt đã ở trên mặt đất. Hắn khuỵ gối đứng dậy, nhìn Ngô Lão Cẩu, bỗng nhiên khẽ thở dài một hơi, nói: “Trước kia cậu đều hạ đấu một mình sao?”
Ngô Lão Cẩu ngốc lăng, không biết vì sao đột nhiên hắn lại hỏi chuyện này, chỉ đành gật đầu, nói: “Lúc mới bắt đầu thì đi một mình, sau này thì đi cùng thủ hạ.”
Nhưng Trương Khải Sơn nhìn y một lúc lâu mà không nói câu nào, đột nhiên: “Từ giờ cho đến khi ra khỏi cái đấu này, đừng rời khỏi ta.”
“A?” Ngô Lão Cẩu nghe nhưng không hiểu.
“Cậu có biết thể chất của cậu chiêu tà lắm không?” Trương Khải Sơn không khỏi than nhẹ: “Mộ nhãn bị phong, vong hồn bất tán, người đầu tiên bọn nó đi tìm, chính là cậu.”
Vì thế quay đầu nhìn Chung Thanh một cái, phát hiện vẻ mặt hắn cũng lạnh nhạt, không hề hoài nghi lời nói của Trương Khải Sơn, chỉ đành chờ hắn giải thích tiếp. Trong lòng Ngô Lão Cẩu bỗng nhiên có một loại cảm giác không thể nói rõ, giống như là một loại hương vị xa lạ chan chát. Y còn thật sự suy nghĩ xem nguyên nhân là gì, cảm thấy có lẽ là vì bản thân mình có chút hâm mộ Chung Thanh vô điều kiện tín nhiệm Trương Khải sơn như vậy. (Ờ….. tui cũng câm nín rồi)
Y thừa nhận, Trương Khải Sơn là người có thể khiến người khác tin tưởng và hoàn toàn phó thác mọi chuyện cho hắn, giống như chuyện lúc trước mình đột nhiên đồng ý cùng hắn đến Bắc Bình hạ đấu. Nhưng kỳ lạ chính là, hiện giờ cảm giác và ấn tượng của Ngô Lão Cẩu dành cho Trương Khải Sơn dường như không giống như trước lúc hạ đấu, nhưng không giống chỗ nào, y vẫn chưa nghĩ ra.
“Ngũ gia?”
Bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói của Chung Thanh. Ngô Lão Cẩu nghe vậy giật mình, nhìn qua phát hiện Chung Thanh đang lo lắng nhìn mình, lại ngẩng đầu lên, phát hiện Trương Khải Sơn cũng đang bám vào thạch bích nhíu mày nhìn mình, ánh mắt giống như là nhìn thấy một người bệnh mất hồn.
Trong lòng Ngô Lão Cẩu nói vừa rồi lão tử chỉ là hơi xuất thần một chút, cũng không phải bị điên thật đâu, lập tức cười nói: “Ngài phát hiện được gì?”
Trương Khải Sơn ngừng một lát, mới nói: “Một bức bích hoạ được khắc trên tường.”
“Bích hoạ?” Ngô Lão Cẩu nhíu nhíu mày, mặc dù y không hiểu mấy thứ văn hoá này, nhưng làm một người trộm mộ chuyên nghiệp cũng biết văn tự cổ đại không giống với hiện đại, rất nhiều chuyện đều có thể truyền lưu bằng hình ảnh. Nhưng thuốc màu trải qua thời gian dài dễ bị phai mờ, bích hoạ trong mộ thường dùng cách đặc biệt đều bảo tồn, hoặc là trạm khắc ở chỗ người khác có thể xem thấy.
Nhưng mà, trước mắt Trương Khải Sơn nói tấm bích hoạ này được khắc ở trên đó, rõ ràng không phải làm để cho người xem, hoặc là vì sợ bị người khác phát hiện mới khắc vào giữa không trung. Nếu không có y phát hiện bất thường bên trên, chỉ e là bọn họ không thể nghĩ đến huyền cơ được cất giấu trên đó.
“Trên tranh là ai? Có manh mối gì?” Y hỏi.
Trương Khải Sơn đưa tay chạm vào mặt đá một chút, nói: “Bức tranh này vẽ quá trình Minh Thành Tổ được mai táng vào Trường Lăng, từ lúc nhập táng đến lúc phong quan đều miêu tả rất rõ ràng, có thể là do người biết bí mật trước khi chết để lại, sợ có người phát hiện rồi xoá mất nên mới cố ý để lại trên này.”
Lúc nói đến đây, hắn bỗng ngừng một chút, Ngô Lão Cẩu có chút nghi ngờ, nhưng không dám hối thúc hắn, bản thân lại không có năng lực bò lên nhìn, đành phải nhẫn nại chờ hắn nói tiếp.
“Minh Thành Tổ hình như mặc cái gì đó nhập quan, hơn nữa, chỗ này làm thành hình dạng hồ lô là có ý đồ.” Trương Khải Sơn nói.
Ngô Lão Cẩu nghe xong như lọt vào sương mù: “Tại sao?”
Trương Khải Sơn thản nhiên nói: “Vì chỗ này là một cái mộ nhãn bị vứt bỏ.”
Ngô Lão Cẩu nghe vậy cũng cả kinh. Trước đây có người hiểu biết về phong thuỷ nói cho y biết, cái gọi là mộ nhãn, là một nơi trong cổ mộ có thể tiếp thu nhân khí trên mặt đất, mộ chủ bên trong vẫn có thể tương thông với dương gian. Cho nên có truyền thuyết, người có thất khiếu(mắt, mũi, tai, miệng), mộ có nhất nhãn(một mắt). Nhưng mà, bởi vì trên thân mộ nhãn đều có thiên đạo, có thể gặp không thể cầu, chỉ có ở đấu lớn nằm trên long mạch mới có may mắn nhìn thấy mộ nhãn này, bởi vậy, mộ nhãn thường được gọi là mắt rồng. Bây giờ, Trương Khải Sơn lại nói đây là một cái mộ nhãn bị vứt đi, thật không thể tưởng tượng.
“Theo bức tranh này, lúc ấy dường như xảy ra chuyện lớn, khiến cho linh khí của mộ nhãn bị phong ấn, cũng làm cho những người sống đưa tang đều chết ở bên trong.” Trương Khải Sơn nói.
“Bởi vì là mộ nhãn nên khi nãy chúng ta mới có thể nghe được giọng nói của những người khác, do bị vứt đi nên chỗ này mới đóng bụi dày như vậy mà cửa ra thì lại bị che mất.” Ngô Lão Cẩu cau mày nói: “Nhưng nếu Tam Thốn Đinh thật sự đã đến đây, bọn A Tĩnh làm sao rời khỏi?”
Trương Khải sơn dường như đã xem xong hết bức hoạ, hắn xoay người ổn định trọng tâm cơ thể, lưng dựa vào thạch bích, nhảy lên một bước, nháy mắt đã ở trên mặt đất. Hắn khuỵ gối đứng dậy, nhìn Ngô Lão Cẩu, bỗng nhiên khẽ thở dài một hơi, nói: “Trước kia cậu đều hạ đấu một mình sao?”
Ngô Lão Cẩu ngốc lăng, không biết vì sao đột nhiên hắn lại hỏi chuyện này, chỉ đành gật đầu, nói: “Lúc mới bắt đầu thì đi một mình, sau này thì đi cùng thủ hạ.”
Nhưng Trương Khải Sơn nhìn y một lúc lâu mà không nói câu nào, đột nhiên: “Từ giờ cho đến khi ra khỏi cái đấu này, đừng rời khỏi ta.”
“A?” Ngô Lão Cẩu nghe nhưng không hiểu.
“Cậu có biết thể chất của cậu chiêu tà lắm không?” Trương Khải Sơn không khỏi than nhẹ: “Mộ nhãn bị phong, vong hồn bất tán, người đầu tiên bọn nó đi tìm, chính là cậu.”
Danh sách chương