Về đến nhà y cũng không có nghỉ ngơi gì cả, đơn giản là đùa giỡn với Tam Thốn Đinh một chút, sau đó bảo quản gia đem mấy công cụ thường dùng hạ đấu sửa sang lại, không chừng không lâu nữa sẽ dùng đến.
Ngày xưa, bọn hạ nhân trong đường khẩu của Ngô Lão Cẩu không nhiều lắm, cũng chỉ có hai ba tên, hơn nữa chỉ toàn là những người tự nguyện theo y học nghề, cho nên bình thường Ngô Lão Cẩu không gặp bọn họ nhiều, chỉ có vài lần tập trung bàn bạc sổ sách, xem như duy trì một loại quan hệ không nắm không bỏ. Nhưng nếu có người nào phải hạ đấu gắp lạt ma, mọi người cũng coi như là người trong nhà. Nhưng cũng nhờ mấy chuyện giao lưu như vậy, về sau Ngô gia cũng đã khuếch trương được danh thế huy hoàng.
Về chuyện gia nhập Cửu Môn, Ngô Lão Cẩu cũng rất bất đắc dĩ. Trước khi danh hiệu “Cẩu vương” vang dội thành Trường Sa, sau đó không biết từ khi nào danh hiệu “Ngũ gia” cũng được gọi rồi. Trường Sa lúc đó lờ mờ tập trung tám thế lực *** hoa trong cả nước, cho nên vào một ngày đẹp trời nào đó, sau khi dự tiệc ở Trương gia xong, Ngô Lão Cẩu đã chính thức trở thành thành viên của Lão Cửu Môn.
Ngô Lão Cẩu nhớ rõ lúc ấy 9 người ngồi vây quanh một cái bàn tròn lớn, trên bàn đầy thức ăn, bản thân hôm đó cũng uống rất nhiều rượu, không phải vì được gia nhập Cửu Môn mà vui vẻ, là bởi vì mọi người bên ngoài đều là vẻ mặt đường hoàng, nhưng rốt cuộc nhờ một cái bàn tròn mà xưng huynh gọi đệ —— từ sau đêm đó, đã lâu lắm rồi y không có khái niệm huynh đệ nữa.
Trong chín người, chỉ có Giải Cửu gần tuổi với y nhất, nói chuyện cũng tâm đầu ý hợp, cho nên hai người mới thành bằng hữu tốt. Nhưng hậu quả cua việc uống nhiều rượu chính là, đêm đó say đến bất tỉnh nhân sự, lúc tỉnh dậy ngày hôm sau thì lại ngủ trong phòng nhà mình. Sau này, Giải Cửu kể lại, đêm đó Trương Đại Phật Gia đã phái người đưa y về Ngô gia. Ngô Lão Cẩu đương nhiên là phải ghé qua Trương gia nói lời cảm ơn, chỉ là khi đó vừa đúng lúc Trương Khải Sơn phải ra ngoài 2 3 tháng gì đó, về sau việc này cũng không nhắc lại nữa.
Tính toán lại, lần đó cũng là lần duy nhất Ngô Lão Cẩu một mình đến thăm hỏi Trương gia. Sau này tuy có mấy lần Cửu Môn tụ tập, nhưng ấn tượng của Ngô Lão Cẩu dành cho Trương Khải Sơn cũng chỉ dừng lại ở mức dùng từ lạnh lùng thản nhiên không muốn đến gần để hình dung.
“Không ngờ ngài cũng có thể kết giao huynh đệ.” Ngô Lão Cẩu lầm bầm nói một câu như vậy, sờ sờ đầu Tam Thốn Đinh, thong thả ra khỏi cửa.
Đèn rực rỡ sáng lên, cả Trương phủ bao quanh bởi ánh đèn sáng, trong nội viện đã sớm chuẩn bị một chiếc bàn lớn, trên phòng khách cũng đã có trà Thiết Quan Âm, hạ nhân cũng chuẩn bị ghế dựa cho Cửu Môn nghỉ ngơi trước yến tiệc —— Yến hội đêm nay của Cửu Môn nhất định không chấp nhận có nửa điểm sơ xuất. Có một chủ nhân như Trương Khải Sơn, hạ nhân cũng bị huấn luyện thành dạng ung dung bình thản.
Nhưng mà hôm nay không biết mọi người đã có hẹn nhau trước hay không, đều tới rất sớm, hơn nữa đến đặc biệt đông đủ —- trừ Ngô Lão Cẩu.
Vì thế, sau khi Ngô Lão Cẩu ôm Tam Thốn Đinh bước vào cửa nhà Trương gia, nhìn thấy tám người của Cửu Môn đang ngồi ngay ngắn chỉnh tề trên phòng khách, chính là cảnh tượng mà chúng ta chờ đợi —— thủ toạ là Trương Khải Sơn mặc một thân quân trang, vị trí đầu tiên bên trái hạ toạ là Nhị Nguyệt Hồng mặc trường bào màu nhạt, vị thứ hai đang ngồi ôm cánh tay là Hắc Bối Lão Lục, đang ở xa xa hướng mình nở nụ cười yếu ớt là Giải Cửu; vị trí thứ nhất bên phải là Lí Tam giia trên mặt không tí cảm xúc, sau đó là Trần Bì A Tứ đang chống má vẻ mặt không kiên nhẫn, tiếp theo là nhân vật chính của buổi tiệc – Hoắc Tiên Cô, có lẽ là lần đầu tham dự loại tiệc này nên có chút khẩn trương, khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng giờ phút này lại không thấy chút tươi cười, cuối cùng là Tề Thiết Chuỷ đang nhét tay vào tay áo.
Nhìn thấy Ngô Lão Cẩu ôm con chó bước vào đại sảnh, nụ cười tươi rạng rỡ gặp phải tình thế này cũng đông cứng tại khoé miệng, môi Tề Thiết Chuỷ không tự giác mà nhấc nhấc lên —– ý trên quẻ tượng là kết duyên Cửu Môn, bây giờ phải xem Ngô Lão Cẩu có phải trời định phải chịu kiếp nạn này không.
Về phần kết duyên với ai, cái duyên gì kết, Bát gia nói, thiên cơ không thể tiết lộ, hắn cũng không nói đâu. Cho nên, lúc Hoắc Tiên Cô đưa ra đề nghị giúp đỡ, chính là lời cảm ơn tốt nhất với Ngô Lão Cẩu.
Nụ cười của Ngô Lão Cẩu cứng đờ, chỉ biết ôm Tam Thốn Đinh đứng chết dí ở phòng khách, đi cũng không được, không đi cũng không được —– Kỳ thật không phải lần đầu tiên y đến muộn, nhưng mà vấn đề là hiện tại y không tìm thấy chỗ mình nên ngồi —— Ngày thường Cửu Môn tổ chức họp, ghế bên phải Nhị Nguyệt Hồng phải là ghế trống, vốn đó là chỗ của Ngũ gia y, vây mà hôm nay cái ghế bị rút đi rồi, chỉ còn lại duy nhất một vị trí bên cạnh Trương Khải Sơn, cô độc trơ trọi chứng tỏ đó là chỗ duy nhất mà Ngô Lão Cẩu có thể ngồi.
Ngày xưa, bọn hạ nhân trong đường khẩu của Ngô Lão Cẩu không nhiều lắm, cũng chỉ có hai ba tên, hơn nữa chỉ toàn là những người tự nguyện theo y học nghề, cho nên bình thường Ngô Lão Cẩu không gặp bọn họ nhiều, chỉ có vài lần tập trung bàn bạc sổ sách, xem như duy trì một loại quan hệ không nắm không bỏ. Nhưng nếu có người nào phải hạ đấu gắp lạt ma, mọi người cũng coi như là người trong nhà. Nhưng cũng nhờ mấy chuyện giao lưu như vậy, về sau Ngô gia cũng đã khuếch trương được danh thế huy hoàng.
Về chuyện gia nhập Cửu Môn, Ngô Lão Cẩu cũng rất bất đắc dĩ. Trước khi danh hiệu “Cẩu vương” vang dội thành Trường Sa, sau đó không biết từ khi nào danh hiệu “Ngũ gia” cũng được gọi rồi. Trường Sa lúc đó lờ mờ tập trung tám thế lực *** hoa trong cả nước, cho nên vào một ngày đẹp trời nào đó, sau khi dự tiệc ở Trương gia xong, Ngô Lão Cẩu đã chính thức trở thành thành viên của Lão Cửu Môn.
Ngô Lão Cẩu nhớ rõ lúc ấy 9 người ngồi vây quanh một cái bàn tròn lớn, trên bàn đầy thức ăn, bản thân hôm đó cũng uống rất nhiều rượu, không phải vì được gia nhập Cửu Môn mà vui vẻ, là bởi vì mọi người bên ngoài đều là vẻ mặt đường hoàng, nhưng rốt cuộc nhờ một cái bàn tròn mà xưng huynh gọi đệ —— từ sau đêm đó, đã lâu lắm rồi y không có khái niệm huynh đệ nữa.
Trong chín người, chỉ có Giải Cửu gần tuổi với y nhất, nói chuyện cũng tâm đầu ý hợp, cho nên hai người mới thành bằng hữu tốt. Nhưng hậu quả cua việc uống nhiều rượu chính là, đêm đó say đến bất tỉnh nhân sự, lúc tỉnh dậy ngày hôm sau thì lại ngủ trong phòng nhà mình. Sau này, Giải Cửu kể lại, đêm đó Trương Đại Phật Gia đã phái người đưa y về Ngô gia. Ngô Lão Cẩu đương nhiên là phải ghé qua Trương gia nói lời cảm ơn, chỉ là khi đó vừa đúng lúc Trương Khải Sơn phải ra ngoài 2 3 tháng gì đó, về sau việc này cũng không nhắc lại nữa.
Tính toán lại, lần đó cũng là lần duy nhất Ngô Lão Cẩu một mình đến thăm hỏi Trương gia. Sau này tuy có mấy lần Cửu Môn tụ tập, nhưng ấn tượng của Ngô Lão Cẩu dành cho Trương Khải Sơn cũng chỉ dừng lại ở mức dùng từ lạnh lùng thản nhiên không muốn đến gần để hình dung.
“Không ngờ ngài cũng có thể kết giao huynh đệ.” Ngô Lão Cẩu lầm bầm nói một câu như vậy, sờ sờ đầu Tam Thốn Đinh, thong thả ra khỏi cửa.
Đèn rực rỡ sáng lên, cả Trương phủ bao quanh bởi ánh đèn sáng, trong nội viện đã sớm chuẩn bị một chiếc bàn lớn, trên phòng khách cũng đã có trà Thiết Quan Âm, hạ nhân cũng chuẩn bị ghế dựa cho Cửu Môn nghỉ ngơi trước yến tiệc —— Yến hội đêm nay của Cửu Môn nhất định không chấp nhận có nửa điểm sơ xuất. Có một chủ nhân như Trương Khải Sơn, hạ nhân cũng bị huấn luyện thành dạng ung dung bình thản.
Nhưng mà hôm nay không biết mọi người đã có hẹn nhau trước hay không, đều tới rất sớm, hơn nữa đến đặc biệt đông đủ —- trừ Ngô Lão Cẩu.
Vì thế, sau khi Ngô Lão Cẩu ôm Tam Thốn Đinh bước vào cửa nhà Trương gia, nhìn thấy tám người của Cửu Môn đang ngồi ngay ngắn chỉnh tề trên phòng khách, chính là cảnh tượng mà chúng ta chờ đợi —— thủ toạ là Trương Khải Sơn mặc một thân quân trang, vị trí đầu tiên bên trái hạ toạ là Nhị Nguyệt Hồng mặc trường bào màu nhạt, vị thứ hai đang ngồi ôm cánh tay là Hắc Bối Lão Lục, đang ở xa xa hướng mình nở nụ cười yếu ớt là Giải Cửu; vị trí thứ nhất bên phải là Lí Tam giia trên mặt không tí cảm xúc, sau đó là Trần Bì A Tứ đang chống má vẻ mặt không kiên nhẫn, tiếp theo là nhân vật chính của buổi tiệc – Hoắc Tiên Cô, có lẽ là lần đầu tham dự loại tiệc này nên có chút khẩn trương, khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng giờ phút này lại không thấy chút tươi cười, cuối cùng là Tề Thiết Chuỷ đang nhét tay vào tay áo.
Nhìn thấy Ngô Lão Cẩu ôm con chó bước vào đại sảnh, nụ cười tươi rạng rỡ gặp phải tình thế này cũng đông cứng tại khoé miệng, môi Tề Thiết Chuỷ không tự giác mà nhấc nhấc lên —– ý trên quẻ tượng là kết duyên Cửu Môn, bây giờ phải xem Ngô Lão Cẩu có phải trời định phải chịu kiếp nạn này không.
Về phần kết duyên với ai, cái duyên gì kết, Bát gia nói, thiên cơ không thể tiết lộ, hắn cũng không nói đâu. Cho nên, lúc Hoắc Tiên Cô đưa ra đề nghị giúp đỡ, chính là lời cảm ơn tốt nhất với Ngô Lão Cẩu.
Nụ cười của Ngô Lão Cẩu cứng đờ, chỉ biết ôm Tam Thốn Đinh đứng chết dí ở phòng khách, đi cũng không được, không đi cũng không được —– Kỳ thật không phải lần đầu tiên y đến muộn, nhưng mà vấn đề là hiện tại y không tìm thấy chỗ mình nên ngồi —— Ngày thường Cửu Môn tổ chức họp, ghế bên phải Nhị Nguyệt Hồng phải là ghế trống, vốn đó là chỗ của Ngũ gia y, vây mà hôm nay cái ghế bị rút đi rồi, chỉ còn lại duy nhất một vị trí bên cạnh Trương Khải Sơn, cô độc trơ trọi chứng tỏ đó là chỗ duy nhất mà Ngô Lão Cẩu có thể ngồi.
Danh sách chương