Nghiêm Tiểu Thư chưa từng gặp Nhị Nguyệt Hồng, nhưng có nghe qua tên này.
Nhị Nguyệt Hồng đương nhiên không phải là tên mà chỉ là hí danh, bất quá ngoài đường lại có vài người bảo đó là tên thật? Trong gương, một đôi lông mày thẳng tắp được vẽ hết sức *** tế như chiếc lá, hai đôi mắt như bướm ấn lên một bông hoa đào, uyển chuyển bình tĩnh ẩn giấu sự sắc bén. Đội mũ phượng khăn quàng vai, khẽ hất môi cong lên một đường, lại càng thêm xinh đẹp tao nhã. Giấu một đoạn tay áo màu đỏ trong tay, Nhị Nguyệt Hồng đứng dậy quay đầu nói: “Cậu xuống sân khấu nghe ta hát, sẽ dễ nghe hơn phía sau sân khấu nhiều.”
Những lời này là nói ới Giải Cửu đứng bên cạnh đã lâu nhưng không nói một lời.
Thật lâu sau, người đối diện thở dài: “Ngài biết lúc trước tôi không cầu xin ngài phải làm chuyện này.”
Nhị Nguyệt Hồng cười, Giải Cửu bỗng cảm thấy trong lòng nhất thời rung động. Hắn hơi sửng sốt, trơ mắt nhìn Nhị Nguyệt Hồng lấn đến, một tay áp mình sang bên cửa, gương mặt hoá trang *** xảo trong phút chốc hiện rõ trước mắt.
Tâm tình của Giải Cửu rất ít khi dao động lớn, nhưng bị một người rất xấu và một người rất đẹp nhìn chằm chằm lại là một chuyện áp lực rất lớn. Tuy rằng bộ dạng của Nhị Nguyệt Hồng phải nói là anh khí chứ không phải thanh tú, nhưng dung nhan thường ngày bị giấu dưới lớp trang điểm, không nhìn ra biểu tình gì, chỉ còn đôi mắt vẫn toát ra vẻ hăng hái khi bắt nạt người khác thường ngày.
“Đều nói hí tử vô tình, cậu cho rằng ta rất lưu tâm?” Thanh âm của Nhị Nguyệt Hồng đã không còn ôn nhu thường ngày, ngữ khí vô cùng yên tĩnh.
Giải Cửu nhịn không được thầm thở dài, hắn bỗng cảm thấy hai ngày nay mình đã than oán nhiều hơn cả một năm gộp lại.
Mọi chuyện là do sáng nay hắn đã đến tìm Nhị Nguyệt Hồng nhờ giúp đỡ.
Nghiêm tiểu thư là một cô gái thông minh, hơn nữa còn là một cô gái có gia thế, có tài, có sắc. Giải Cửu cũng là một người thông minh, hắn biết muốn Nghiêm tiểu thư chủ động buông tha cuộc hôn nhân này, lại không làm ảnh hưởng đến quan hệ mua bán giữa hai nhà, cách duy nhất là khiến cho cô ta hiểu được giữ hai người tuyệt đối không thể, nói cách khác, hắn chỉ cần làm cho Nghiêm tiểu thư biết, người hắn yêu là một nam nhân. Mà lấy điều kiện là không kinh động cha mẹ hai bên, tìm một hí tử làm lá chắn là cách tốt nhất —- Không có người nữ nhân nào lại thừa nhận mình không bằng một đứa hí tử, nữ nhân thông minh sẽ mãi mãi chôn kín chuyện này khiến nó thành bí mật vĩnh viễn.
Giải Cửu cảm thấy làm vậy có chút có lỗi với Nghiêm tiểu thư, tuy rằng theo ý nghĩa nào đó, chuyện này cũng là sự thật.
Cho nên, sáng hôm nay hắn đi tìm Nhị Nguyệt Hồng hy vọng hắn có thể diễn trước mặt Nghiêm tiểu thư, hắn sẽ ở dưới sân khấu làm cho cô ta hiểu được cái nào nên có cái nào không. Nhưng vấn đề ngay tại đây, cái chuyện tìm một hí tử đối với bản thân Nhị Nguyệt Hồng mà nói là một loại khinh miệt không ngôn ngữ, huống chi hắn vốn không hy vọng Nhị Nguyệt Hồng sẽ tự thân lên sân khấu. Lỡ mà về sau có lời đồn không hay truyền ra, cùng lắm là để một mình Giải Cửu chịu liên luỵ, không thể ảnh hưởng đến danh dự của Nhị Nguyệt Hồng.
“Cậu cho rằng, ta sẽ để cho người khác làm chuyện này?” Lúc thanh âm của Nhị Nguyệt Hồng lại vang lên, Giải Cửu mới phát hiện hắn đã tiếp cận đến, nói rất khẽ bên tai, lúc nói chuyện hơi thở thổi lên tai, cả người hắn nhất thời tê cứng.
Giải Cửu không biết ý muốn của Nhị Nguyệt Hồng là gì, trên thực tế dù quan hệ của hai người rất tốt, nhưng cho đến bây giờ hai người vẫn chưa tiếp xúc gần gủi với nhau như vậy. Hắn vốn tưởng tình cảm của mình đã được che giấu rất tốt, xưa này tính cách của Nhị Nguyệt Hồng cũng là nhàn nhạt lễ độ, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tình cảm này sẽ có kết quả và được đáp lại, cũng không đề phòng đối phương đã phát hiện từ lâu.
Đang nghĩ ngợi, Nhị Nguyệt Hồng lại buông hắn ra, quay đầu nhìn lại, ánh mắt như bướm bay dập dờn: “Hôm nay, ván cờ này của cậu, ta sẽ phá giải.”
Lúc màn sân khấu được kéo lên, Giải Cửu đã tìm được Nghiêm tiểu thư dưới sân khấu. Hắn quay đầu lại nhìn, chỗ ngồi cách đó không xa, một hàng ghế xếp theo hình chữ “Nhi” là những người của Cửu Môn, dưới ánh đèn tối thui không thấy rõ mặt.
Phối hợp với ánh sáng trên sân khấu, hoa đán đội mũ phượng choàng khăn bay vút lên, mảnh vải lụa từ tay áo rực rỡ một đường nhẹ nhàng lướt qua chiếc cổ xinh đẹp, vị phi tử truyền kỳ lộng lẫy trong cơn say. Hoa đán cong khoé miệng, gương mặt phong hoa tuyệt đại lướt qua, ánh mắt như trôi dạt dưới sân khấu, gương mặt trắng nõn như mặt hồ bị gió thổi, khẽ gợn sóng, nơi ánh mắt lướt qua, thoáng chốc có người rung động.
Bình thường Ngô Lão Cẩu không thường nghe diễn, thật không phải nói không thích nghe, mà không giống như Giải Cửu có thể nghe ra ý tứ trong đó. Nếu chỉ nghe nhạc, cũng cần phải lãng phí *** lực như vậy. Nhưng mặc dù y luôn tự nhận mình không có duyên với mấy thứ phong hoa tuyết nguyệt này, cũng bị khoảnh khắc đẹp đẽ của quý phi tuý tửu làm cho ngừng thở.
“Đừng quá nhập tâm nữa.” Một giọng nói thản nhiên bên cạnh đã kéo y về hiện thực.
Y nghe vậy quay đầu qua nhìn Trương Khải Sơn, dưới thần sắc mờ nhạt gương mặt nam nhân này cũng trở nên mơ hồ, lại có vẻ nhu hoà hơn bình thường một chút. Ngô Lão Cẩu ngây người, bỗng nhiên nghĩ ra khi nãy hắn nói vậy là có ý gì.
Màn này không phải diễn cho người khác xem, hoa đán đang khẽ tung tay áo trên sân khẩu là diễn cho Nghiêm tiểu thư ngồi ở chủ toạ xem, mà người ngồi bên cạnh cô ta, từ khi bắt đầu biểu diễn chưa hề di động.
Ngô Lão Cẩu thở dài: “Xem ra hiện giờ Tiểu Cửu không cần phải giải thích gì.” Thông minh như Nghiêm tiểu thư, không nói cũng đoán ra được duyên cớ bên trong.
Trương Khải Sơn lắc đầu, nói: “Còn thiếu một thứ cuối cùng.”
Ngô Lão Cẩu sửng sốt, nghĩ nghĩ, hỏi: “Ý ngài là tiệc rượu đêm nay?”
Trương Khải sơn quay đầu sang, nói: “Ai cũng hy vọng có thể gặp được đúng người đúng lúc. Nhưng mà, lúc không được như ý muốn, luôn có một người cần phải nói rõ mọi chuyện cho người đã đến sai thời điểm đó.”
“Cho nên ngài mới cố ý mời tất cả mọi người cùng tham gia?” Ngô Lão Cẩu nở nụ cười, nói: “Nhị gia và Tiểu Cửu chắc chắn không thích hợp đi nói ra sự thật.”
Trương Khải sơn nhìn nhìn y, không nói gì.
Ngô Lão Cẩu ngẩn ra, trong lòng đập một cái, tâm nói không lẽ Trương Khải Sơn ngài định để cho tôi đi làm chuyện này? A, kỳ thật tôi cảm thấy có người thích hợp hơn. Y đang nghĩ ngợi, đang lúc định đề cử người này với Trương Khải Sơn, chợt nghe hắn bấc đắc dĩ nói: “Không phải cậu.”
“A?” Ngô Lão Cẩu không phản ứng theo kịp.
Trương Khải Sơn thấy người trước mặt, trong lòng bỗng nhiên nghĩ, cái đầu này khi nào thì mới có thể khai thông?
Nhị Nguyệt Hồng đương nhiên không phải là tên mà chỉ là hí danh, bất quá ngoài đường lại có vài người bảo đó là tên thật? Trong gương, một đôi lông mày thẳng tắp được vẽ hết sức *** tế như chiếc lá, hai đôi mắt như bướm ấn lên một bông hoa đào, uyển chuyển bình tĩnh ẩn giấu sự sắc bén. Đội mũ phượng khăn quàng vai, khẽ hất môi cong lên một đường, lại càng thêm xinh đẹp tao nhã. Giấu một đoạn tay áo màu đỏ trong tay, Nhị Nguyệt Hồng đứng dậy quay đầu nói: “Cậu xuống sân khấu nghe ta hát, sẽ dễ nghe hơn phía sau sân khấu nhiều.”
Những lời này là nói ới Giải Cửu đứng bên cạnh đã lâu nhưng không nói một lời.
Thật lâu sau, người đối diện thở dài: “Ngài biết lúc trước tôi không cầu xin ngài phải làm chuyện này.”
Nhị Nguyệt Hồng cười, Giải Cửu bỗng cảm thấy trong lòng nhất thời rung động. Hắn hơi sửng sốt, trơ mắt nhìn Nhị Nguyệt Hồng lấn đến, một tay áp mình sang bên cửa, gương mặt hoá trang *** xảo trong phút chốc hiện rõ trước mắt.
Tâm tình của Giải Cửu rất ít khi dao động lớn, nhưng bị một người rất xấu và một người rất đẹp nhìn chằm chằm lại là một chuyện áp lực rất lớn. Tuy rằng bộ dạng của Nhị Nguyệt Hồng phải nói là anh khí chứ không phải thanh tú, nhưng dung nhan thường ngày bị giấu dưới lớp trang điểm, không nhìn ra biểu tình gì, chỉ còn đôi mắt vẫn toát ra vẻ hăng hái khi bắt nạt người khác thường ngày.
“Đều nói hí tử vô tình, cậu cho rằng ta rất lưu tâm?” Thanh âm của Nhị Nguyệt Hồng đã không còn ôn nhu thường ngày, ngữ khí vô cùng yên tĩnh.
Giải Cửu nhịn không được thầm thở dài, hắn bỗng cảm thấy hai ngày nay mình đã than oán nhiều hơn cả một năm gộp lại.
Mọi chuyện là do sáng nay hắn đã đến tìm Nhị Nguyệt Hồng nhờ giúp đỡ.
Nghiêm tiểu thư là một cô gái thông minh, hơn nữa còn là một cô gái có gia thế, có tài, có sắc. Giải Cửu cũng là một người thông minh, hắn biết muốn Nghiêm tiểu thư chủ động buông tha cuộc hôn nhân này, lại không làm ảnh hưởng đến quan hệ mua bán giữa hai nhà, cách duy nhất là khiến cho cô ta hiểu được giữ hai người tuyệt đối không thể, nói cách khác, hắn chỉ cần làm cho Nghiêm tiểu thư biết, người hắn yêu là một nam nhân. Mà lấy điều kiện là không kinh động cha mẹ hai bên, tìm một hí tử làm lá chắn là cách tốt nhất —- Không có người nữ nhân nào lại thừa nhận mình không bằng một đứa hí tử, nữ nhân thông minh sẽ mãi mãi chôn kín chuyện này khiến nó thành bí mật vĩnh viễn.
Giải Cửu cảm thấy làm vậy có chút có lỗi với Nghiêm tiểu thư, tuy rằng theo ý nghĩa nào đó, chuyện này cũng là sự thật.
Cho nên, sáng hôm nay hắn đi tìm Nhị Nguyệt Hồng hy vọng hắn có thể diễn trước mặt Nghiêm tiểu thư, hắn sẽ ở dưới sân khấu làm cho cô ta hiểu được cái nào nên có cái nào không. Nhưng vấn đề ngay tại đây, cái chuyện tìm một hí tử đối với bản thân Nhị Nguyệt Hồng mà nói là một loại khinh miệt không ngôn ngữ, huống chi hắn vốn không hy vọng Nhị Nguyệt Hồng sẽ tự thân lên sân khấu. Lỡ mà về sau có lời đồn không hay truyền ra, cùng lắm là để một mình Giải Cửu chịu liên luỵ, không thể ảnh hưởng đến danh dự của Nhị Nguyệt Hồng.
“Cậu cho rằng, ta sẽ để cho người khác làm chuyện này?” Lúc thanh âm của Nhị Nguyệt Hồng lại vang lên, Giải Cửu mới phát hiện hắn đã tiếp cận đến, nói rất khẽ bên tai, lúc nói chuyện hơi thở thổi lên tai, cả người hắn nhất thời tê cứng.
Giải Cửu không biết ý muốn của Nhị Nguyệt Hồng là gì, trên thực tế dù quan hệ của hai người rất tốt, nhưng cho đến bây giờ hai người vẫn chưa tiếp xúc gần gủi với nhau như vậy. Hắn vốn tưởng tình cảm của mình đã được che giấu rất tốt, xưa này tính cách của Nhị Nguyệt Hồng cũng là nhàn nhạt lễ độ, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tình cảm này sẽ có kết quả và được đáp lại, cũng không đề phòng đối phương đã phát hiện từ lâu.
Đang nghĩ ngợi, Nhị Nguyệt Hồng lại buông hắn ra, quay đầu nhìn lại, ánh mắt như bướm bay dập dờn: “Hôm nay, ván cờ này của cậu, ta sẽ phá giải.”
Lúc màn sân khấu được kéo lên, Giải Cửu đã tìm được Nghiêm tiểu thư dưới sân khấu. Hắn quay đầu lại nhìn, chỗ ngồi cách đó không xa, một hàng ghế xếp theo hình chữ “Nhi” là những người của Cửu Môn, dưới ánh đèn tối thui không thấy rõ mặt.
Phối hợp với ánh sáng trên sân khấu, hoa đán đội mũ phượng choàng khăn bay vút lên, mảnh vải lụa từ tay áo rực rỡ một đường nhẹ nhàng lướt qua chiếc cổ xinh đẹp, vị phi tử truyền kỳ lộng lẫy trong cơn say. Hoa đán cong khoé miệng, gương mặt phong hoa tuyệt đại lướt qua, ánh mắt như trôi dạt dưới sân khấu, gương mặt trắng nõn như mặt hồ bị gió thổi, khẽ gợn sóng, nơi ánh mắt lướt qua, thoáng chốc có người rung động.
Bình thường Ngô Lão Cẩu không thường nghe diễn, thật không phải nói không thích nghe, mà không giống như Giải Cửu có thể nghe ra ý tứ trong đó. Nếu chỉ nghe nhạc, cũng cần phải lãng phí *** lực như vậy. Nhưng mặc dù y luôn tự nhận mình không có duyên với mấy thứ phong hoa tuyết nguyệt này, cũng bị khoảnh khắc đẹp đẽ của quý phi tuý tửu làm cho ngừng thở.
“Đừng quá nhập tâm nữa.” Một giọng nói thản nhiên bên cạnh đã kéo y về hiện thực.
Y nghe vậy quay đầu qua nhìn Trương Khải Sơn, dưới thần sắc mờ nhạt gương mặt nam nhân này cũng trở nên mơ hồ, lại có vẻ nhu hoà hơn bình thường một chút. Ngô Lão Cẩu ngây người, bỗng nhiên nghĩ ra khi nãy hắn nói vậy là có ý gì.
Màn này không phải diễn cho người khác xem, hoa đán đang khẽ tung tay áo trên sân khẩu là diễn cho Nghiêm tiểu thư ngồi ở chủ toạ xem, mà người ngồi bên cạnh cô ta, từ khi bắt đầu biểu diễn chưa hề di động.
Ngô Lão Cẩu thở dài: “Xem ra hiện giờ Tiểu Cửu không cần phải giải thích gì.” Thông minh như Nghiêm tiểu thư, không nói cũng đoán ra được duyên cớ bên trong.
Trương Khải Sơn lắc đầu, nói: “Còn thiếu một thứ cuối cùng.”
Ngô Lão Cẩu sửng sốt, nghĩ nghĩ, hỏi: “Ý ngài là tiệc rượu đêm nay?”
Trương Khải sơn quay đầu sang, nói: “Ai cũng hy vọng có thể gặp được đúng người đúng lúc. Nhưng mà, lúc không được như ý muốn, luôn có một người cần phải nói rõ mọi chuyện cho người đã đến sai thời điểm đó.”
“Cho nên ngài mới cố ý mời tất cả mọi người cùng tham gia?” Ngô Lão Cẩu nở nụ cười, nói: “Nhị gia và Tiểu Cửu chắc chắn không thích hợp đi nói ra sự thật.”
Trương Khải sơn nhìn nhìn y, không nói gì.
Ngô Lão Cẩu ngẩn ra, trong lòng đập một cái, tâm nói không lẽ Trương Khải Sơn ngài định để cho tôi đi làm chuyện này? A, kỳ thật tôi cảm thấy có người thích hợp hơn. Y đang nghĩ ngợi, đang lúc định đề cử người này với Trương Khải Sơn, chợt nghe hắn bấc đắc dĩ nói: “Không phải cậu.”
“A?” Ngô Lão Cẩu không phản ứng theo kịp.
Trương Khải Sơn thấy người trước mặt, trong lòng bỗng nhiên nghĩ, cái đầu này khi nào thì mới có thể khai thông?
Danh sách chương