Thi An vừa vào đến điền trang đã thấy người của mình ngồi xổm trên nóc nhà, vẻ mặt khẩn trương, chăm chú theo dõi động tĩnh ở bên dưới. Hộ vệ của Đậu gia thì bao vây chính phòng, bức tường người chặn kín lối thông ra nhà giữa.

Thần sắc bọn họ đều khẩn trương như nhau, có người còn bất an cầm tề mi côn trong tay, nhưng không ai lùi bước.

Thấy Thi An, Trần Hiểu Phong tiến lên vài bước, hô một tiếng “Đứng lại”, nâng cằm ngạo nghễ nhìn hắn: “Người của Mai công tử?” Trong giọng nói có chút trào phúng.

Thi An không khỏi cúi đầu mắng một câu.

Cũng chẳng biết là mắng người Đàm gia trang lâm trận bỏ trốn hay là mắng việc này quá uất ức – ngay cả cơ hội động thủ cũng chưa có nhưng đã thua rồi, còn phải cung kính ôm quyền hành lễ với hộ vệ Đậu gia: “Tại hạ là Mai An, xin vị đại ca này báo giúp một tiếng, tại hạ có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với Mai công tử.”

Mai An là cái tên hắn dùng để đối ngoại.

Trần Hiểu Phong liếc nhìn Thi An một cái.

Người này hẳn chính là người đi cầu viện binh.

Xem ra đã biết tình hình trong phòng.

Không nóng đầu xông vào mà đơn thương độc mã đến mời Mai công tử ra gặp, coi như là hảo hán trung can nghĩa đảm.

Thi An để lại ấn tượng rất tốt với Trần Hiểu Phong, thái độ của Trần Hiểu Phong đương nhiên cũng hòa hoãn hơn rất nhiều, nghĩ Đậu Chiêu không muốn đối địch với Mai công tử, hắn hơi suy nghĩ rồi nói: “Ngươi ở đây chờ, ta đi vào báo một tiếng.”

Thi An vội nói “Đa tạ.”

Trần Hiểu Phong cũng không đi tới gần cửa phòng mà đứng ở bậc thang bẩm báo.

Chỉ chốc lát sau, Tố Lan vén rèm: “Tiểu thư nói, mời Mai An tiến vào.”

Thi An nghe vậy, lòng hoảng hốt.

Chẳng lẽ công tử bị khống chế rồi? Nghĩ đến người của Đàm gia trang lấy khăn đen của người bên cạnh bịt mặt lại rồi còn nói cái gì mà, “Nhà ta và Đậu gia gần gũi, thỏ còn không ăn cỏ gần hang, ta thực sự không muốn chạm mặt với người của Đậu tứ tiểu thư…”, trong lòng hắn lại cảm thấy phiền chán. Động tác bước vào không khỏi mạnh bạo hơn một chút, ai ngờ lại khiến tiểu tỳ kia khinh thường.

Con mẹ nó chứ, đây là chuyện gì thế này!

Năm đó, trong chốn giang hồ, danh tiếng của hắn cũng có thể xếp vào hạng một trăm, không, là năm mươi. Sau này tuy làm thị vệ cho Định Quốc công nhưng vẫn là một tổng kỳ danh tiếng, giờ lại bị một tiểu nha đầu xem thường, coi như kẻ trộm!

Nghĩ đến đây, hắn cố gắng đè ép ngọn lửa vô danh trong lòng, đứng bên ngoài thư phòng, cách tấm rèm lụa màu xanh ngọc, kính cẩn gọi một tiếng “Công tử!”

“Vào đi!” Giọng nói của công tử vẫn ôn hòa và có chút lạnh lùng như trước nhưng điều này không chỉ không thể trấn an Thi An mà ngược lại càng khiến hắn cảm thấy bất an.

Chuyện càng khẩn cấp thì công tử càng thong dong trấn định.

Tình huống chắc chắn là rất bất ổn.

Thi An lấy lại tinh thần, đáp “Vâng” rồi ưỡn thẳng lưng đi vào.

Công tử ngồi trên ghế thái sư ở bên cửa sổ, Nghiêm tiên sinh ngồi phía dưới công tử. Đối diện là một người khoảng hơn 50 tuổi. Trong phòng còn có một nữ tử khoảng 14,15 tuổi, da trắng như tuyết, mày dài đến tóc mai, ánh mắt trầm tĩnh, ôm đứa bé mỉm cười ngồi đó, trong nét dịu dàng lại có mấy phần đoan trang, vẻ mặt nhàn nhã nhưng tướng mạo trang nghiêm khiến hắn hoảng hốt.

Vị này hẳn chính là Đậu gia tứ tiểu thư!

Khó trách người của Đàm gia trang không muốn đụng độ với nàng!

Nếu là mình, chỉ sợ cũng ngượng ngùng khi xuống tay với một nữ tử thế này!

Suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu, lại thấy công tử khẽ gọi hắn một tiếng.

Hắn vội vàng trấn áp cảm xúc, tiến lên vài bước, thì thầm vào tai Tống Mặc, kể lại phản ứng của mọi người trong Đàm gia trang cho Tống Mặc.

Trong lòng Tống Mặc là sự kinh ngạc khó nén.

Đàm gia trang cũng không phải là người bình thường, kiêu ngạo ương ngạnh, tự lập môn phái riêng, nếu không phải Tương gia và bọn họ có giao tình từ mấy đời trước, ngũ cữu cữu có giao hảo với Đàm cử nhân, lại được Đàm lão thái gia ưu ái thì dù đứa bé này có thể là huyết mạch duy nhất của Tương gia, Đàm gia trang cũng quyết không ra tay giúp đỡ. Đậu tứ tiểu thư có thể được Đàm gia trang kính trọng như vậy, chỉ sợ không đơn giản là nàng từng cứu giúp người khốn cùng, thu nhận trẻ mồ côi đâu.

Hắn nhìn ánh sáng như ngọc lướt qua trong mắt Đậu Chiêu.

“Đậu tứ tiểu thư”, Tống Mặc đột nhiên đứng dậy, tay trái chắp sau lưng, tay phải đặt trước bụng, thái độ thoải mái mà nho nhã, khuôn mặt luôn lạnh lùng cũng hiện ra chút ý cười, như trời xuân ấm áp khiến băng tan tuyết rã. “Một khi đã vậy, đành nhờ Trần tiên sinh đi theo chúng tôi một chuyến vậy! Lục Minh.” Hắn gọi nam tử nhỏ gầy kia. “Thời gian này, ngươi ở lại Đậu gia, phụ trách việc bảo vệ Đậu tứ tiểu thư!”

Rốt cuộc bên Đàm gia trang đã xảy ra chuyện gì?

Sao công tử lại thay đổi nhanh như vậy?

Nghiêm Triều Khanh và Lục Minh đều sửng sốt nhưng lại nhanh chóng che giấu sự chấn động trong lòng, Triệu Minh cung kính đáp “Vâng” rồi tiến lên dập đầu, hành lễ một cách rất quy củ với Đậu Chiêu.

Bảo ngươi để một người lại giám sát ta, ngươi giỏi rồi, để ngay hộ vệ giỏi võ nhất ở lại, đây là bảo vệ ta hay là định giết người diệt khẩu bất cứ lúc nào?

Đậu Chiêu thầm mắng Tống Mặc đến ngàn lần nhưng vẻ mặt vẫn thoải mái, cười cười mời Lục Minh đứng lên, gọi Đoạn Công Nghĩa vào, bảo ông dẫn Lục Minh xuống, thu xếp chuyện ăn ngủ…

Không phải ngươi bảo hắn bảo vệ ta sao? Cũng không thể ăn không trả tiền chứ? Hộ vệ Đậu gia làm gì thì hắn phải làm thế cho ta!

Đậu Chiêu thầm oán trong lòng, cười cười giao đứa bé cho Tống Mặc: “Đứa trẻ này trông cũng thật đáng yêu! Bế một lúc mà tay cũng mềm nhũn ra…”

Tống Mặc nhìn nàng, ánh mắt sáng bừng, một lời hai nghĩa, cười nói: “Đứa bé này hơi nặng, khó trách Đậu tứ tiểu thư không bế được!”

Đậu Chiêu rất muốn đáp trả hắn một câu nhưng nghĩ đến tính cách có thù tất báo của hắn, lập tức đổi lại thành nịnh hót, cười khanh khách nói: “Cho nên đứa bé này để Mai công tử bế vẫn là thích hợp hơn.”

Ánh mắt Tống Mặc lóe lên, giao đứa bé cho Nghiêm Triều Khanh, nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Đám người Nghiêm Triều Khanh vội hành lễ với Đậu Chiêu sau đó cũng đi theo.

Lúc này Đậu Chiêu mới thở phào nhẹ nhõm.

Tố Lan không hiểu nỗi sợ hãi của Đậu Chiêu, trợn mắt nói: “Uổng cho em còn cảm thấy hắn là người tốt, ai mà ngờ hắn còn định giết tiểu thư, đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong là bao cỏ nát, ra cái vẻ đạo mạo… Sau này còn chẳng biết bao người bị vẻ bề ngoài của hắn lừa nữa…”

Trần Khúc Thủy không nhịn được mà bật cười thành tiếng: “Được rồi, được rồi, có sức mắng người thì chẳng bằng mau đi bảo thư đồng của ta một tiếng, bảo hắn thu dọn hành lí giúp ta, xem ra người đón đứa bé đã đến rồi, bọn họ hẳn cũng sắp xuất phát rồi. Dù sao nên biết cũng đã biết, không nên biết cũng biết cả rồi. Ta đi theo bọn họ một chuyến, chưa biết chừng còn có thể nhìn ra thêm chút manh mối, đợi đến lúc trở mặt cũng có thêm mấy con bài chưa lật.” Lại dặn dò Đậu Chiêu. “Người nhìn bọn Đoạn Công Nghĩa là biết, Định Quốc công vừa bị hỏi tội, chắc chắn sẽ khiến các hiệp khách nghĩa sĩ ra mặt. Thực Định là con đường phải qua nếu muốn lên kinh thành, tôi sẽ đi nói với Đoạn Công Nghĩa một tiếng, bảo ông ta quản lý đám hộ vệ cho tốt, mặc kệ tiểu thư có chuyện gì cũng nhẫn nhịn một chút, đừng ra ngoài. Tránh tai bay vạ gió. Phía Thôi di thái thái người cũng đừng lo lắng, có Hồng Cô hầu hạ, tĩnh dưỡng cẩn thận thì sẽ không sao cả. Hôn sự với phủ Tế Ninh hầu tuy không theo ý người nhưng cũng không phải là hoàn toàn không thể xử lý. Tiểu thư trí tuệ hơn người, chắc hẳn sớm đã có đối sách…” Mọi chuyện đều nghĩ tới, miệng như thể đang dặn dò chuyện hậu sự vậy.

Mắt Đậu Chiêu đỏ hoe, cắt lời ông: “Ông yên tâm, cách này của tôi chắc chắn là có hiệu quả, ông cũng sẽ bình an trở về!” Nàng không muốn quá bi lụy, cười cười, bàn bạc với Trần Khúc Thủy: “Hắn phái hộ vệ giám thị ta, chúng ta chẳng lẽ không có ai khác sao? Tiên sinh lên kinh thành, bảo Đoạn hộ vệ chọn ra một người thân thủ cao cường làm tùy tùng cho tiên sinh. Nếu Mai công tử kia dám bạc đãi tiên sinh, tiên sinh gửi thư về cho tôi, tôi cũng sẽ bạc đãi Lục Minh kia, quyết không để Mai công tử này được lợi!” Những lời này khiến Trần Khúc Thủy bật cười, vừa vui mừng lại vừa buồn bã.

Vui là vì Đậu Chiêu coi ông như người trong nhà, buồn là vì Đậu Chiêu bị mình làm cho liên lụy, không thể không cuốn vào chốn phong ba, phải nghĩ cách cứu viện cho Định Quốc công – nếu kế sách của nàng không được chấp nhận, vật tế này cũng coi như là công cốc.Tóm lại, chuyện nên đến tất sẽ đến.

Nếu kế sách của nàng được tiếp nhận, hiệu quả, Tống Mặc cũng chẳng qua là không truy cứu ân oán lúc trước. Không có hiệu quả, chỉ sợ mọi chuyện Định Quốc công gặp phải đều sẽ đổ hết lên đầu Đậu Chiêu, ông làm con tin chắc chắn là mạng cũng khó giữ mà Đậu Chiêu cũng gặp phải nguy hiểm.

Mặc kệ thế nào, bọn họ vẫn là bên chịu thiệt, sao ông có thể không cảm khái?

Đậu Chiêu nhìn đoàn xe ngựa của Tống Mặc biến mất trong màn mưa, cũng cảm khái ngàn vạn: “Rốt cuộc cũng tống tiễn được tên ôn thần này đi!”

Tố Tâm lúc trước phụng mệnh Đậu Chiêu giả bộ phá vây, dẫn dụ đám người Tống Mặc đi rồi lặng lẽ chuồn ra điền trang, thấy tín hiệu, chui ra khỏi đám cỏ khô, rửa mặt chải đầu qua rồi nghe muội muội líu ríu kể lại mọi chuyện đã xảy ra, nàng lại cười không nổi. Nàng rất muốn hỏi liệu Trần tiên sinh có thể bình an trở về không nhưng nhìn vẻ mặt có chút mệt mỏi của Đậu Chiêu, lời nói đến miệng lại đành nuốt xuống.

Mấy người Tố Lan lại chỉ biết là tiểu thư nhà mình đánh bại được Mai công tử kia, nào biết mối nguy hiểm trong đó, nghe vậy cũng chỉ bưng miệng cười.

Đậu Chiêu vỗ vỗ tay, cười nói: “Chúng ta cũng nên đi rồi, còn không mau thu dọn đồ đạc đi?”

Mấy tiểu nha đầu cười hì hì rồi đi làm việc.

Tố Tâm lại lo lo lắng lắng hỏi Đậu Chiêu: “Tiểu thư, thực sự có người dám làm hại Định Quốc công dọc đường sao?”

Lúc Mai công tử gần đi, nàng nghe được tiểu thư cứ dặn đi dặn lại, bảo Mai công tử phái người âm thầm bảo vệ Định Quốc công, tránh để Định Quốc công bị làm lại, còn nhắc tới cái gì mà có kẻ có thể giả mạo chỉ dụ của Hoàng thượng. Lúc ấy sắc mặt Mai công tử hơi tái đi, vội vàng lên đường.

“Chỉ mong là không có.” Đậu Chiêu thở dài, tâm tình xuống dốc, “Chỉ mong là ta nghĩ ngơi linh tinh.”

Tố Tâm không khỏi ngẩng đầu nhìn trời.

Lúc này nàng mới phát hiện chẳng biết mưa đã ngớt tự khi nào, tia sáng vàng rực rỡ xuyên qua những tầng mây đen chiếu sáng chân trời phía xa xa kia, mặt trời như muốn phá mây mà chui ra.

Đậu Chiêu lại gọi Đoạn Công Nghĩa đang sai mọi người chuẩn bị xe: “Sau khi về phủ, ông đến phòng thu chi lấy 500 lạng bạc, mua tổ yến linh tinh, thay ta đến bái phỏng Đàm lão thái gia, chỉ nói đa tạ lão nhân gia bảo vệ an ninh làng xã xung quanh, về sau nếu có chuyện gì ta có thể giúp thì cứ nói.”

Nếu Đàm gia trang cũng tham dự vào, chẳng biết cục diện sẽ ra sao nữa?

Người của Đàm gia trang không lộ diện, Đoạn Công Nghĩa cũng không hiểu rõ sự liên quan nhưng Đậu Chiêu chuẩn bị lễ vật bái phỏng Đàm lão thái gia, ông ta là đồ đệ cũng cảm thấy hãnh diện.

Đoạn Công Nghĩa cao giọng đáp lời, tự mình thắng cương cho con ngựa đỏ rực kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện