Tác giả: Chi Chi
Edit: Heo
Cỗ kiệu quan chậm rãi đi tới trước ngõ nhỏ phủ Thuận Thiên.
Hai người ăn mặc như hộ vệ lặng yên xuất hiện ở sau kiệu quan. Người nâng kiệu coi như không nhìn thấy. Qua phủ Thuận Thiên, một người ăn mặc như quản gia bước ra dưới mái hiên, đi ở bên kiệu. Một người nghỉ ngơi bên đường, xách theo đèn lồng, bước ra đi trước cỗ kiệu. Lúc này, kiệu quan mới xem như có cung cách của đại quan ra cửa. Trên đèn lồng đỏ viết một chữ “Đậu” cực lớn. Trong bóng đêm, vô cùng chói mắt.
Nha dịch tuần tra ban đêm nhìn thấy, không chỉ không tiến lên tra hỏi mà còn chủ động đứng tránh qua một bên.
Cỗ kiệu đi vào ngõ Thúy Hoa, nơi nổi tiếng phong hoa tuyết nguyệt nhất kinh thành.
Mấy tên nha dịch nhìn nhau nháy mắt ra hiệu, tỏ vẻ thấu hiểu giữa đám nam nhân với nhau, đồng thời cũng rất hâm mộ. Trong đó có một người cảm thán: “Xem ra các lão thì cũng chỉ như ai thôi!”
Mấy người còn lại cười, cần bao nhiêu xem thường thì có đủ bấy nhiêu.
Người bên trong kiệu không hay biết gì.
Nếu lúc này có người vẫn đi theo bọn họ thì sẽ phát hiện, màn che bên ngoài cỗ kiệu đã biến thành màu xanh ngọc, bức rèm thêu long ly cũng không còn.
Cỗ kiệu lắc lư ra khỏi ngõ Thúy Hoa, đi nửa kinh thành, dừng lại ở cửa hàng “Đậu ký nghiên mặc”.
Người xách đèn lồng bước lên trước vén rèm kiệu. Một văn sĩ lớn tuổi mặc áo màu xanh xuống kiệu, vừa nhẹ nhàng gõ cửa hàng vừa hô: “Phạm chưởng quầy!”
※※※※※
Tống Mặc thấy mình đứng trong sương mù. Sương mù thê lương dày đặc cuồn cuộn nổi lên, không nhìn nổi đường, cảnh trí xung quanh. Hắn mờ mịt đi trong màn sương. Ẩm ướt, lạnh lẽo, ngưng đọng, lạnh đến thấu xương.
Sao ta lại ở đây? Hắn đột nhiên dừng bước. Bốn phía im ắng, không chút tiếng động. Hắn tiếp tục đi về phía trước, như đi xuyên qua những tầng sa mỏng, đi qua một lớp lại thêm một lớp, như không có điểm dừng.
Vì sao?
Hắn tự hỏi nhưng không có ai trả lời. Bước chân của hắn càng lúc càng nhanh. Sương càng lúc càng mịt mờ.
Vì sao?
Hắn quát lớn về phía trước. Sương mù dày đặc như cũng sợ hãi lửa giận của hắn, tản ra hai bên trong tiếng trách mắng của hắn.
Hắn thấy có người xách đèn lồng đi trước. Ánh đèn sáng bừng giữa làn sương mù dày đặc.
Thì ra hắn không một mình! Hắn hưng phấn, lòng lập tức trở nên trấn định, thong dong.
Nhưng sương mù dày đặc lại nhanh chóng tụ lại, hơn nữa còn càng lúc càng nặng nề, chắn đi tầm mắt của hắn, khiến hắn không nhìn thấy ánh đèn kia nữa. Uất ức, phẫn nộ hóa thành không cam tâm, như đảo thiên nghịch thủy bao vây lấy hắn.
Hắn gào thét lớn, “Vì sao?”
Một tiếng lại một tiếng, một lần lại một lần.
Sương mù dày đặc tản ra rồi lại tụ lại, tụ lại rồi lại tản ra. Ánh đèn sáng kia lúc ẩn lúc hiện trước mặt hắn. Ngọn đèn kia đã trở thành suy nghĩ cố chấp trong lòng hắn. Trước mặt “Ầm” một tiếng, sương mù chợt tán đi, xuất hiện vầng thái dương mông mông lung lung. Ánh sáng màu vàng ấm áp mà bình thản, chiếm cứ toàn bộ tầm mắt của hắn.
Hắn cố gắng mở to hai mắt. Tầm mắt dần rõ ràng hơn. Chim chóc vây xung quanh ánh đèn màu xanh đậm, sau đó là sắc lửa đỏ rực.
Bên người có người thở dài: “Thế tử gia, rốt cuộc người tỉnh rồi!”
Hắn nhìn theo, thấy gương mặt gầy gò mà nho nhã của Trần Khúc Thủy.
“Đây… Đây là nơi nào?” Giọng nói của hắn khàn khàn mà yếu ớt, yết hầu vì la hét mà đau đớn, lúc nói chuyện, ánh mắt lại quét xung quanh bốn phía.
Đây là gian nhĩ phòng, cửa sổ dán giấy Cao Ly màu trắng, đồ đạc đơn giản sơn đen, không có người nào khác, rất giống nhĩ phòng mà hạ nhân thường ở.
Trần Khúc Thủy như thể biết hắn đang khát, bưng một chén nước nóng pha mật ong đến, lại nói: “Đây là cửa hàng bút mực của Tứ tiểu thư. Lúc đó người không tỉnh táo, chúng tôi đành phải đưa người đến đây trước!”
Đậu Chiêu! Không ngờ lại là Đậu Chiêu cứu mình!
Tống Mặc không thể che giấu nỗi khiếp sợ của chính mình: “Làm sao Tứ tiểu thư lại biết ta xảy ra chuyện?”
Lúc Trần Khúc Thủy chuẩn bị chạy trốn thấy Đoạn Công Nghĩa dẫn theo mấy người Trần Hiểu Phong trèo tường mà vào, hắn đã hiểu được mọi chuyện từ chỗ Đoạn Công Nghĩa.
Hắn đem chuyện Nghiêm Triêu Khanh và Từ Thanh bị người đuổi giết nói cho Tống Mặc. “… Lúc ấy Tứ tiểu thư đã cảm thấy rất kì quái. Nếu cái này là nhắm vào Tưởng gia, dùng tử sĩ hết lần này đến lần khác đuổi giết hai người vừa chẳng phải là huyết mạch Tưởng gia mà cũng chẳng phải là người trong Tưởng gia, quá vô lí. Sau đó Tứ tiểu thư lại hỏi Lục Minh thì mới phát hiện những người quan trọng bên cạnh Thế tử đều không ở kinh thành, thoáng cảm thấy chuyện này là nhằm vào ngài. Cho nên bảo Đoạn Công Nghĩa dẫn theo mấy hộ vệ thân thủ tốt nhất suốt đêm chạy đến đây. Không ngờ…”
Trần Khúc Thủy nghĩ lại tỉnh cảnh khi mình nhìn thấy Tống Mặc bị đánh thương tích đầy mình mà kinh hãi, thầm thấy may mắn, “May mà Tứ tiểu thư không chần chừ, bằng không…”
Bằng không, cho dù hắn bảo vệ được tính mạng thì cũng vẫn sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.
Nghĩ đến đây, tim Tống Mặc như khựng lại, nói: “Ta hôn mê được bao lâu rồi?”
“Sáu canh giờ.” Lúc Trần Khúc Thủy nói lời này, lần đầu tiên nhìn Tống Mặc với vẻ kính nể.
Sáu ngày năm đêm không ngủ, chịu bao tra tấn thể xác lại thêm nỗi đau mất mẹ, phụ thân tuyệt tình nhưng không thể mài mòn tâm trí của hắn, vừa tỉnh táo đã hiểu rõ được tình cảnh của chính mình. Ý chí kiên định, đúng là hiếm thấy. Qua vài năm nữa, cần gì lo lắng không thể gánh vác cho một gia tộc?
Nghĩ đến đây, ông lại thấy lạ với hành vi của Anh Quốc công. Trưởng tử giỏi giang như vậy, vì sao hắn muốn buông tay? Suy nghĩ này vừa hiện lên đã bị Trần Khúc Thủy cất giấu đi – Anh Quốc công là gia đình huân quý hiển hách trăm năm, không phải là người mà bọn họ có thể chạm đến.
“Nói cách khác, giờ đã là giờ tỵ của ngày hôm sau.” Tống Mặc trầm giọng nói.
Phụ thân hẹn bá phụ và hai vị thúc phụ mở từ đường vào giờ Thìn. Giờ người khác không thấy – nếu hắn chính là trưởng tử Anh Quốc công, nếu như tộc trưởng là phụ thân đưa ra đề nghị, các trưởng bối không dị nghị thì có hắn hay không cũng như vậy, lập tức có thể xóa tên hắn ra khỏi Tống gia. Nhưng hắn không chỉ là thế tử phủ Anh Quốc công mà còn là Thiêm sự tứ phẩm, trục xuất hắn cũng có nghĩa là phế thế tử, cũng có ý tứ là muốn chống đối với Hoàng thượng. Sau đó Lại Bộ báo lên, không có lí do đường hoàng, Hoàng thượng căn bản sẽ không đồng ý. Đây cũng là lí do vì sao phụ thân lại đề nghị hôm sau mở lại từ đường.
Vì để đề phòng mọi sơ sót, như vậy phụ thân còn có một số việc phải chuẩn bị.
Giờ hắn được người cứu đi, không có mặt ở đó. Khỏi cần nói, trục xuất hắn khỏi gia môn. Chính là chỉ e những mưu kế trước đó đều sẽ thất bại. Giờ, phụ thân nhất định là rất đau đầu đây. Nghĩ vậy, Tống Mặc cảm thấy tim đau thắt.
Mà Trần Khúc Thủy thấy vẻ mặt hắn rối rắm như vậy, lập tức nhớ đến lời dặn dò của Đậu Chiêu, vội hỏi: “Bên người tiểu thư chỉ có Đoạn Công Nghĩa, Trần Hiểu Phong là giỏi, thực sự không có cách nào cứu được Dư hộ vệ và Trần Hạch…” Nói xong thở dài tiếc nuối.
Thần sắc Tống Mặc buồn bã, nhắm hai mắt lại.
Lòng Trần Khúc Thủy như thắt lại. Tứ tiểu thư sợ Tống Mặc nản lòng thoái chí mà chủ động bỏ nhà ra đi, cố ý dặn Đoạn Công Nghĩa chuyển lời cho ông, nếu Tống Mặc có chút chần chừ thì phải kích động ý chí chiến đấu của hắn.
Trong phòng rơi vào sự trầm lặng, không khí theo đó mà càng ngày càng nặng nề. Mãi đến khi sắp không thở nổi nỡ, Tống Mặc mới từ từ mở mắt, nhẹ giọng nói: “Ông có thể giúp ta gửi mấy phong thư không?”
Khó khăn lắm Trần Khúc Thủy mới ngăn được sự vui sướng trong lòng, giọng nói ôn hòa như bình thường, nói: “Tứ tiểu thư nói, lời công tử nói cũng như lời nàng nói.”
Trên thực tế, nguyên văn Đậu Chiêu nói là: “Nếu có thể cứu được Tống Mặc, các ngươi hãy mau để cho Tống Mặc liên lạc với người hắn tín nhiệm, nếu hắn nhờ các người đưa thư giúp thì cứ giúp cũng không sao. Nếu là chuyện khác thì nói nhân lực không đủ, có lòng mà không có sức. Trăm ngàn lần đừng tự cuốn mình vào! Chúng ta cứu mạng hắn đã là hết lòng hết sức rồi, không cần tự đẩy mạng mình vào.”
Nhưng ông cảm thấy, nếu đã quyết định giúp Tống Mặc thì chẳng bằng làm cho gọn gàng một chút.
Tống Mặc hơi mỉm cười, đáy mắt lộ ra chút ấm áp khiến cho vẻ mặt hắn nhu hòa thêm mấy phần. Hắn hỏi Trần Khúc Thủy: “Vết thương của ta thế nào?”
Hắn không cảm thấy đau.
Trần Khúc Thủy chần chờ một hồi, thấp giọng nói: “Vết thương của ngài rất đáng sợ, chúng tôi không dám mờ đại phu, Đoạn Công Nghĩa dùng thuốc chữa thương bí truyền của hắn, nhưng mà, tốt nhất vẫn nên mời Ngự Y xem sao…”
Trong thuốc kia hẳn là có ma phí tán! (Bột gây mê)
Tống Mặc cười nói: “Là thuốc gì? Cho ta thêm mấy viên đi?” Lại nói, “Ta cũng không thể nằm mãi ở đây được, có một số việc, ta phải tự mình ra mặt…”
“Nhưng…”
“Ta biết!” Tống Mặc cười nói, “Vết thương của ta nặng như vậy, có thể làm cho ta không cảm thấy đau, chắc chắn thuốc này rất bá đạo, hơn nữa có lẽ sẽ có tác dụng phụ. Nhưng còn hơn mất mạng nhiều! Ta cũng không phải là trẻ con, chuyện của ta ta có thể tự quyết. Ngươi bảo Đoạn Công Nghĩa vào đi, ta còn chưa cảm ơn ơn cứu mạng của hắn. Về phần Tứ tiểu thư..” Hắn nhíu mày, người như lâng lâng, “Đại ân không lời nào kể xiết, ta chẳng biết nói gì.”
***
Thấy Trần Khúc Thủy ra khỏi nhĩ phòng, Đoạn Công Nghĩa và Trần Hiểu Phong lập tức nghênh đón, thấp giọng nói: “Như thế nào?”
Trần Khúc Thủy giơ bức thư trong tay lên.
Đoạn Công Nghĩa hé môi cười.
Trần Hiểu Phong cũng nhẹ nhàng thở phào.
Quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Cha muốn con chết, con không thể không nghe. Bọn họ tốn nhiều công sức như vậy, nếu Tống Mặc còn không tự tìm được sống cho mình thì thật quá vô nghĩa.
Lúc này Đoạn Công Nghĩa mới ngáp một cái, mệt mỏi nói: “Mấy phong thư này cần đưa tới đâu? Ta sẽ phụ trách. Đưa xong rồi, ta cũng có thể về ngủ một giấc.”
Hắn mệt mỏi từ kinh đô chạy về Chân Định, vừa tắm rửa xong, lại ngày đêm chạy đến kinh thành, sớm đã mệt mỏi.
(Trước tớ là Thực Định, giờ xem lại là Chân Định => Đổi nhé)
Trần Khúc Thủy vội nói: “Các ngươi đi nghỉ ngơi đi! Chẳng qua là đưa mấy phong thư, cũng không phải là đi đánh nhau. Ta và Thôi Thập Tam là đủ rồi.” Sau đó nói chuyện Tống Mặc muốn thêm thuốc.
Đoạn Công Nghĩa trầm ngâm hồi lâu rồi nói: “Lời Thế tử gia nói cũng có đạo lý, đại trượng phu thà chết đứng chứ chẳng sống quỳ.” nói xong đi vào nhĩ phòng.
Trần Khúc Thủy và Trần Hiểu Phong cùng thở dài, một người đi về ngủ, một người tìm Thôi Thập Tam, thu xếp việc đưa thư.
Ở Chân Định xa xôi, Đậu Chiêu đứng dưới hành lang nhìn các ma ma chuyển hoa sơn trà. Những hoa này là đưa qua cho Đông Đậu để đón năm mới.
Tố Tâm nhẹ nhàng đi tới, lo lắng nói: “Cũng chẳng biết bọn Đoạn hộ vệ và Trần đại ca thế nào rồi?”
Đậu Chiêu không lên tiếng. Nàng biết, quyết định này của mình quá mạo hiểm. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện Tống Mặc gặp phải trong kiếp trước thì không thể nhắm mắt làm ngơ để mọi chuyện tái diễn.
Nàng bất giác lẩm bẩm: “Có đôi khi, thân phận cũng là một sự ràng buộc.”
Hi vọng kiếp này Tống Mặc bảo vệ được vị trí Thế tử, có thể không điên cuồng như trước.
Edit: Heo
Cỗ kiệu quan chậm rãi đi tới trước ngõ nhỏ phủ Thuận Thiên.
Hai người ăn mặc như hộ vệ lặng yên xuất hiện ở sau kiệu quan. Người nâng kiệu coi như không nhìn thấy. Qua phủ Thuận Thiên, một người ăn mặc như quản gia bước ra dưới mái hiên, đi ở bên kiệu. Một người nghỉ ngơi bên đường, xách theo đèn lồng, bước ra đi trước cỗ kiệu. Lúc này, kiệu quan mới xem như có cung cách của đại quan ra cửa. Trên đèn lồng đỏ viết một chữ “Đậu” cực lớn. Trong bóng đêm, vô cùng chói mắt.
Nha dịch tuần tra ban đêm nhìn thấy, không chỉ không tiến lên tra hỏi mà còn chủ động đứng tránh qua một bên.
Cỗ kiệu đi vào ngõ Thúy Hoa, nơi nổi tiếng phong hoa tuyết nguyệt nhất kinh thành.
Mấy tên nha dịch nhìn nhau nháy mắt ra hiệu, tỏ vẻ thấu hiểu giữa đám nam nhân với nhau, đồng thời cũng rất hâm mộ. Trong đó có một người cảm thán: “Xem ra các lão thì cũng chỉ như ai thôi!”
Mấy người còn lại cười, cần bao nhiêu xem thường thì có đủ bấy nhiêu.
Người bên trong kiệu không hay biết gì.
Nếu lúc này có người vẫn đi theo bọn họ thì sẽ phát hiện, màn che bên ngoài cỗ kiệu đã biến thành màu xanh ngọc, bức rèm thêu long ly cũng không còn.
Cỗ kiệu lắc lư ra khỏi ngõ Thúy Hoa, đi nửa kinh thành, dừng lại ở cửa hàng “Đậu ký nghiên mặc”.
Người xách đèn lồng bước lên trước vén rèm kiệu. Một văn sĩ lớn tuổi mặc áo màu xanh xuống kiệu, vừa nhẹ nhàng gõ cửa hàng vừa hô: “Phạm chưởng quầy!”
※※※※※
Tống Mặc thấy mình đứng trong sương mù. Sương mù thê lương dày đặc cuồn cuộn nổi lên, không nhìn nổi đường, cảnh trí xung quanh. Hắn mờ mịt đi trong màn sương. Ẩm ướt, lạnh lẽo, ngưng đọng, lạnh đến thấu xương.
Sao ta lại ở đây? Hắn đột nhiên dừng bước. Bốn phía im ắng, không chút tiếng động. Hắn tiếp tục đi về phía trước, như đi xuyên qua những tầng sa mỏng, đi qua một lớp lại thêm một lớp, như không có điểm dừng.
Vì sao?
Hắn tự hỏi nhưng không có ai trả lời. Bước chân của hắn càng lúc càng nhanh. Sương càng lúc càng mịt mờ.
Vì sao?
Hắn quát lớn về phía trước. Sương mù dày đặc như cũng sợ hãi lửa giận của hắn, tản ra hai bên trong tiếng trách mắng của hắn.
Hắn thấy có người xách đèn lồng đi trước. Ánh đèn sáng bừng giữa làn sương mù dày đặc.
Thì ra hắn không một mình! Hắn hưng phấn, lòng lập tức trở nên trấn định, thong dong.
Nhưng sương mù dày đặc lại nhanh chóng tụ lại, hơn nữa còn càng lúc càng nặng nề, chắn đi tầm mắt của hắn, khiến hắn không nhìn thấy ánh đèn kia nữa. Uất ức, phẫn nộ hóa thành không cam tâm, như đảo thiên nghịch thủy bao vây lấy hắn.
Hắn gào thét lớn, “Vì sao?”
Một tiếng lại một tiếng, một lần lại một lần.
Sương mù dày đặc tản ra rồi lại tụ lại, tụ lại rồi lại tản ra. Ánh đèn sáng kia lúc ẩn lúc hiện trước mặt hắn. Ngọn đèn kia đã trở thành suy nghĩ cố chấp trong lòng hắn. Trước mặt “Ầm” một tiếng, sương mù chợt tán đi, xuất hiện vầng thái dương mông mông lung lung. Ánh sáng màu vàng ấm áp mà bình thản, chiếm cứ toàn bộ tầm mắt của hắn.
Hắn cố gắng mở to hai mắt. Tầm mắt dần rõ ràng hơn. Chim chóc vây xung quanh ánh đèn màu xanh đậm, sau đó là sắc lửa đỏ rực.
Bên người có người thở dài: “Thế tử gia, rốt cuộc người tỉnh rồi!”
Hắn nhìn theo, thấy gương mặt gầy gò mà nho nhã của Trần Khúc Thủy.
“Đây… Đây là nơi nào?” Giọng nói của hắn khàn khàn mà yếu ớt, yết hầu vì la hét mà đau đớn, lúc nói chuyện, ánh mắt lại quét xung quanh bốn phía.
Đây là gian nhĩ phòng, cửa sổ dán giấy Cao Ly màu trắng, đồ đạc đơn giản sơn đen, không có người nào khác, rất giống nhĩ phòng mà hạ nhân thường ở.
Trần Khúc Thủy như thể biết hắn đang khát, bưng một chén nước nóng pha mật ong đến, lại nói: “Đây là cửa hàng bút mực của Tứ tiểu thư. Lúc đó người không tỉnh táo, chúng tôi đành phải đưa người đến đây trước!”
Đậu Chiêu! Không ngờ lại là Đậu Chiêu cứu mình!
Tống Mặc không thể che giấu nỗi khiếp sợ của chính mình: “Làm sao Tứ tiểu thư lại biết ta xảy ra chuyện?”
Lúc Trần Khúc Thủy chuẩn bị chạy trốn thấy Đoạn Công Nghĩa dẫn theo mấy người Trần Hiểu Phong trèo tường mà vào, hắn đã hiểu được mọi chuyện từ chỗ Đoạn Công Nghĩa.
Hắn đem chuyện Nghiêm Triêu Khanh và Từ Thanh bị người đuổi giết nói cho Tống Mặc. “… Lúc ấy Tứ tiểu thư đã cảm thấy rất kì quái. Nếu cái này là nhắm vào Tưởng gia, dùng tử sĩ hết lần này đến lần khác đuổi giết hai người vừa chẳng phải là huyết mạch Tưởng gia mà cũng chẳng phải là người trong Tưởng gia, quá vô lí. Sau đó Tứ tiểu thư lại hỏi Lục Minh thì mới phát hiện những người quan trọng bên cạnh Thế tử đều không ở kinh thành, thoáng cảm thấy chuyện này là nhằm vào ngài. Cho nên bảo Đoạn Công Nghĩa dẫn theo mấy hộ vệ thân thủ tốt nhất suốt đêm chạy đến đây. Không ngờ…”
Trần Khúc Thủy nghĩ lại tỉnh cảnh khi mình nhìn thấy Tống Mặc bị đánh thương tích đầy mình mà kinh hãi, thầm thấy may mắn, “May mà Tứ tiểu thư không chần chừ, bằng không…”
Bằng không, cho dù hắn bảo vệ được tính mạng thì cũng vẫn sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.
Nghĩ đến đây, tim Tống Mặc như khựng lại, nói: “Ta hôn mê được bao lâu rồi?”
“Sáu canh giờ.” Lúc Trần Khúc Thủy nói lời này, lần đầu tiên nhìn Tống Mặc với vẻ kính nể.
Sáu ngày năm đêm không ngủ, chịu bao tra tấn thể xác lại thêm nỗi đau mất mẹ, phụ thân tuyệt tình nhưng không thể mài mòn tâm trí của hắn, vừa tỉnh táo đã hiểu rõ được tình cảnh của chính mình. Ý chí kiên định, đúng là hiếm thấy. Qua vài năm nữa, cần gì lo lắng không thể gánh vác cho một gia tộc?
Nghĩ đến đây, ông lại thấy lạ với hành vi của Anh Quốc công. Trưởng tử giỏi giang như vậy, vì sao hắn muốn buông tay? Suy nghĩ này vừa hiện lên đã bị Trần Khúc Thủy cất giấu đi – Anh Quốc công là gia đình huân quý hiển hách trăm năm, không phải là người mà bọn họ có thể chạm đến.
“Nói cách khác, giờ đã là giờ tỵ của ngày hôm sau.” Tống Mặc trầm giọng nói.
Phụ thân hẹn bá phụ và hai vị thúc phụ mở từ đường vào giờ Thìn. Giờ người khác không thấy – nếu hắn chính là trưởng tử Anh Quốc công, nếu như tộc trưởng là phụ thân đưa ra đề nghị, các trưởng bối không dị nghị thì có hắn hay không cũng như vậy, lập tức có thể xóa tên hắn ra khỏi Tống gia. Nhưng hắn không chỉ là thế tử phủ Anh Quốc công mà còn là Thiêm sự tứ phẩm, trục xuất hắn cũng có nghĩa là phế thế tử, cũng có ý tứ là muốn chống đối với Hoàng thượng. Sau đó Lại Bộ báo lên, không có lí do đường hoàng, Hoàng thượng căn bản sẽ không đồng ý. Đây cũng là lí do vì sao phụ thân lại đề nghị hôm sau mở lại từ đường.
Vì để đề phòng mọi sơ sót, như vậy phụ thân còn có một số việc phải chuẩn bị.
Giờ hắn được người cứu đi, không có mặt ở đó. Khỏi cần nói, trục xuất hắn khỏi gia môn. Chính là chỉ e những mưu kế trước đó đều sẽ thất bại. Giờ, phụ thân nhất định là rất đau đầu đây. Nghĩ vậy, Tống Mặc cảm thấy tim đau thắt.
Mà Trần Khúc Thủy thấy vẻ mặt hắn rối rắm như vậy, lập tức nhớ đến lời dặn dò của Đậu Chiêu, vội hỏi: “Bên người tiểu thư chỉ có Đoạn Công Nghĩa, Trần Hiểu Phong là giỏi, thực sự không có cách nào cứu được Dư hộ vệ và Trần Hạch…” Nói xong thở dài tiếc nuối.
Thần sắc Tống Mặc buồn bã, nhắm hai mắt lại.
Lòng Trần Khúc Thủy như thắt lại. Tứ tiểu thư sợ Tống Mặc nản lòng thoái chí mà chủ động bỏ nhà ra đi, cố ý dặn Đoạn Công Nghĩa chuyển lời cho ông, nếu Tống Mặc có chút chần chừ thì phải kích động ý chí chiến đấu của hắn.
Trong phòng rơi vào sự trầm lặng, không khí theo đó mà càng ngày càng nặng nề. Mãi đến khi sắp không thở nổi nỡ, Tống Mặc mới từ từ mở mắt, nhẹ giọng nói: “Ông có thể giúp ta gửi mấy phong thư không?”
Khó khăn lắm Trần Khúc Thủy mới ngăn được sự vui sướng trong lòng, giọng nói ôn hòa như bình thường, nói: “Tứ tiểu thư nói, lời công tử nói cũng như lời nàng nói.”
Trên thực tế, nguyên văn Đậu Chiêu nói là: “Nếu có thể cứu được Tống Mặc, các ngươi hãy mau để cho Tống Mặc liên lạc với người hắn tín nhiệm, nếu hắn nhờ các người đưa thư giúp thì cứ giúp cũng không sao. Nếu là chuyện khác thì nói nhân lực không đủ, có lòng mà không có sức. Trăm ngàn lần đừng tự cuốn mình vào! Chúng ta cứu mạng hắn đã là hết lòng hết sức rồi, không cần tự đẩy mạng mình vào.”
Nhưng ông cảm thấy, nếu đã quyết định giúp Tống Mặc thì chẳng bằng làm cho gọn gàng một chút.
Tống Mặc hơi mỉm cười, đáy mắt lộ ra chút ấm áp khiến cho vẻ mặt hắn nhu hòa thêm mấy phần. Hắn hỏi Trần Khúc Thủy: “Vết thương của ta thế nào?”
Hắn không cảm thấy đau.
Trần Khúc Thủy chần chờ một hồi, thấp giọng nói: “Vết thương của ngài rất đáng sợ, chúng tôi không dám mờ đại phu, Đoạn Công Nghĩa dùng thuốc chữa thương bí truyền của hắn, nhưng mà, tốt nhất vẫn nên mời Ngự Y xem sao…”
Trong thuốc kia hẳn là có ma phí tán! (Bột gây mê)
Tống Mặc cười nói: “Là thuốc gì? Cho ta thêm mấy viên đi?” Lại nói, “Ta cũng không thể nằm mãi ở đây được, có một số việc, ta phải tự mình ra mặt…”
“Nhưng…”
“Ta biết!” Tống Mặc cười nói, “Vết thương của ta nặng như vậy, có thể làm cho ta không cảm thấy đau, chắc chắn thuốc này rất bá đạo, hơn nữa có lẽ sẽ có tác dụng phụ. Nhưng còn hơn mất mạng nhiều! Ta cũng không phải là trẻ con, chuyện của ta ta có thể tự quyết. Ngươi bảo Đoạn Công Nghĩa vào đi, ta còn chưa cảm ơn ơn cứu mạng của hắn. Về phần Tứ tiểu thư..” Hắn nhíu mày, người như lâng lâng, “Đại ân không lời nào kể xiết, ta chẳng biết nói gì.”
***
Thấy Trần Khúc Thủy ra khỏi nhĩ phòng, Đoạn Công Nghĩa và Trần Hiểu Phong lập tức nghênh đón, thấp giọng nói: “Như thế nào?”
Trần Khúc Thủy giơ bức thư trong tay lên.
Đoạn Công Nghĩa hé môi cười.
Trần Hiểu Phong cũng nhẹ nhàng thở phào.
Quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Cha muốn con chết, con không thể không nghe. Bọn họ tốn nhiều công sức như vậy, nếu Tống Mặc còn không tự tìm được sống cho mình thì thật quá vô nghĩa.
Lúc này Đoạn Công Nghĩa mới ngáp một cái, mệt mỏi nói: “Mấy phong thư này cần đưa tới đâu? Ta sẽ phụ trách. Đưa xong rồi, ta cũng có thể về ngủ một giấc.”
Hắn mệt mỏi từ kinh đô chạy về Chân Định, vừa tắm rửa xong, lại ngày đêm chạy đến kinh thành, sớm đã mệt mỏi.
(Trước tớ là Thực Định, giờ xem lại là Chân Định => Đổi nhé)
Trần Khúc Thủy vội nói: “Các ngươi đi nghỉ ngơi đi! Chẳng qua là đưa mấy phong thư, cũng không phải là đi đánh nhau. Ta và Thôi Thập Tam là đủ rồi.” Sau đó nói chuyện Tống Mặc muốn thêm thuốc.
Đoạn Công Nghĩa trầm ngâm hồi lâu rồi nói: “Lời Thế tử gia nói cũng có đạo lý, đại trượng phu thà chết đứng chứ chẳng sống quỳ.” nói xong đi vào nhĩ phòng.
Trần Khúc Thủy và Trần Hiểu Phong cùng thở dài, một người đi về ngủ, một người tìm Thôi Thập Tam, thu xếp việc đưa thư.
Ở Chân Định xa xôi, Đậu Chiêu đứng dưới hành lang nhìn các ma ma chuyển hoa sơn trà. Những hoa này là đưa qua cho Đông Đậu để đón năm mới.
Tố Tâm nhẹ nhàng đi tới, lo lắng nói: “Cũng chẳng biết bọn Đoạn hộ vệ và Trần đại ca thế nào rồi?”
Đậu Chiêu không lên tiếng. Nàng biết, quyết định này của mình quá mạo hiểm. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện Tống Mặc gặp phải trong kiếp trước thì không thể nhắm mắt làm ngơ để mọi chuyện tái diễn.
Nàng bất giác lẩm bẩm: “Có đôi khi, thân phận cũng là một sự ràng buộc.”
Hi vọng kiếp này Tống Mặc bảo vệ được vị trí Thế tử, có thể không điên cuồng như trước.
Danh sách chương