Tống Mặc không ở nhà, Vũ Di báo với Cố Ngọc: “Mai phu nhân qua đời rồi!”
Cố Ngọc sửng sốt: “Sao Mai phu nhân lại mất? Dạo trước có nghe phong thanh gì đâu.”
Ấn tượng của Cố Ngọc về Mai phu nhân là một bà lão khỏe mạnh minh mẫn, sao có thể nói mất là mất được. Hắn nhớ đến một lần Tống Mặc dẫn về Tưởng gia chơi, được Mai phu nhân chiêu đãi món bánh đậu xanh tự làm. Hắn và mấy người đám Hiệt Tú chơi đùa ồn ào, bà cũng chỉ ngồi dưới mái hiên cười hiền hậu nhìn họ, ánh mắt tràn đầy yêu thương, làm hắn thấy như được quay về hồi mẫu thân còn sống, là một đứa trẻ vô tư lự… Cả đời này, Cố Ngọc sẽ không bao giờ quên cảm giác ấm áp và vững dạ ấy.
Hắn khóc nói: “Sao lại ra nông nỗi này? Chuyện là như thế nào?” Cố Ngọc nghẹn ngào, mắt mờ đi vì khóc, “Sao Thiên Tứ ca chẳng nói gì với ta cả, nếu biết thì ta đã về nhanh hơn rồi…” Lòng Cố Ngọc đầy hối tiếc, lại hỏi Vũ Di: “Mai phu nhân qua đời từ bao giờ? Thiên Tứ ca đã đi bao lâu rồi?”
Vũ Di bị lây cảm xúc của hắn, cũng nước mắt vòng quanh, nức nở đáp: “Từ ngày Tưởng tam gia mất, Mai phu nhân đã khó ở rồi. Bà sợ Thế tử gia nhà chúng tôi và Nhị gia lo lắng nên bắt mọi người phải giấu, không được để lộ manh mối nào. Thi An lại không ở nhà nên cũng không biết gì. Nếu không phải mấy hôm trước Thế tử gia sốt ruột vì Mai phu nhân, phái Nghiêm tiên sinh mang thảo mộc và thuốc bổ tới thăm hỏi thì sợ rằng còn không biết Mai phu nhân đã ốm liệt giường vài ngày… Trước khi đi, Mai phu nhân chỉ kịp dặn dò Nghiêm tiên sinh một câu là nhớ chăm sóc Thế tử gia cho tốt thôi ạ…”
Cố Ngọc không nén lòng được.
Ngoài cửa vang tiếng bước chân gấp gáp.
“Đại ca đi Hào Châu chưa về à?”
Giọng trẻ con đầy vẻ lo lắng.
Hóa ra là Tống Hàn.
Cố Ngọc khá ngạc nhiên, hỏi ngay: “Vì sao Thiên Ân không về Hào Châu?”
Vũ Di cúi đầu khẽ đáp: “Quốc công gia bảo là đường xá xa xôi, Nhị gia còn nhiều bài tập chưa làm xong, Thế tử gia đi đại diện cho phủ Anh quốc công là được rồi.”
Cố Ngọc không khỏi phẫn nộ, nói: “Mai phu nhân dù gì cũng là bà ngoại của Thiên Tứ ca và Thiên Ân cơ mà! Hèn gì, bá mẫu mất rồi nên định cắt đứt luôn huyết mạch này hay sao?”
Anh quốc công làm thế này quả là quá bạc bẽo.
Hắn vừa dứt lời thì Tống Hàn đã chạy vào tới nơi. Thấy Cố Ngọc, mắt Tống Hàn đỏ ửng lên, “Cố đại ca, huynh cũng đến tìm đại ca của đệ ạ?” Đôi mắt non nớt, hoảng hốt như nai con.
Cố Ngọc mềm lòng, không nỡ trách Tống Hàn, chỉ gật đầu đáp: “Huynh vừa đi Giang Nam về… ai ngờ Mai phu nhân lại qua đời.”
Tống Hàn nước mắt như mưa: “Chẳng biết bao giờ đại ca mới về nhỉ? Đệ không được gặp bà ngoại lần cuối… Đệ rất nhớ mẹ…”
Cố Ngọc rưng rưng, an ủi Tống Hàn một cách vụng về: “Không sao đâu, Thiên Tứ ca sẽ về sớm thôi, Mai phu nhân cũng biết đệ có nhiều bài tập, sẽ không trách đệ đâu…”
Tống Hàn khóc òa lên.
Một hộ vệ cung kính đi vào, nói với Tống Hàn với vẻ nửa van nài nửa khó xử: “Nhị gia, Quốc công gia tìm cậu khắp nơi, cậu mau về nhà trên đi ạ! Nếu không, Quốc công gia trách tội thì tiểu nhân biết ăn nói thế nào…”
Tống Hàn lau nước mắt.
Cố Ngọc lại cáu kỉnh, cho hộ vệ đó một cái tát, quát tháo: “Mẹ nó, ở đây có chỗ cho ngươi chen mồm vào à?”
Hộ vệ nọ tên Lý Đại Thắng. Hắn được Tống Nghi Xuân phái tới chỗ Tống Hàn không chỉ vì lòng trung thành đối với ông ta mà còn nhờ hắn có thân thủ cao cường, làm việc linh hoạt. Tuy bất ngờ bị Cố Ngọc gây sự, nhưng Cố Ngọc chẳng qua mới theo thầy tập quyền cước vài năm, chân tay nhanh nhẹn hơn người ta một chút, chứ so với một hộ vệ đã tập võ từ nhỏ như hắn thì còn kém xa. Dựa vào võ nghệ của Lý Đại Thắng, muốn tránh Cố Ngọc thì rất dễ, nhưng chiêu của Cố Ngọc lại là ngón sở trường thường dùng, chưa đánh trật bao giờ, khiến Lý Đại Thắng ăn trọn.
Hắn ngạc nhiên nhìn Cố Ngọc.
Cố Ngọc lùi lại mấy bước, phất tay, hai tùy tùng đi theo hắn vụt đến trước mặt Lý Đại Thắng nhanh như chớp, một quyền đánh ra, tiếng gió rít như xé vải vang lên.
Lý Đại Thắng biến sắc, nghĩ tới tin đồn rằng hai hộ vệ đi theo Cố Ngọc là các cao thủ tuyệt đỉnh do Hoàng hậu nương nương ban cho hắn… Lý Đại Thắng vội lùi về sau, miệng thì gọi “Nhị gia” như cầu xin Tống Hàn, lại không dám phản kích toàn lực. Anh quốc công từng dặn hắn rằng không được sơ suất, đụng độ với người của Di Chí đường.
Cố Ngọc thì không buồn nhìn Tống Hàn, mặt mày lạnh lùng nhìn theo hai tùy tùng của mình. Hai người tùy tùng đó hiểu ý hắn, ra tay với Lý Đại Thắng không hề lưu tình.
Ánh mắt Tống Hàn trở nên u tối, ngập ngừng muốn nói.
Võ nghệ của Lý Đại Thắng vốn không bằng hai hộ vệ của Cố Ngọc, lại vì do dự nên lỡ tiên cơ, chỉ mấy hiệp đã bị người ta đánh cho ngã nhoài.
Cố Ngọc vẫn chưa vừa ý, to tiếng hò hét: “Ngươi là cái thá gì? Lại dám chỉ vào mũi ta nói năng! Các người đánh mạnh vào cho ta, đánh chết hắn đi, ta sẽ chịu tránh nhiệm.”
Hai hộ vệ tiện thể tiếp tục đánh Lý Đại Thắng đã bầm dập mặt mũi, nhưng ra tay rõ ràng nhẹ nhàng hơn vừa nãy.
Có tiếng bước chân huyên náo vọng tới, người chưa thấy đã nghe tiếng: “Cố công tử, xin hãy nể mặt, hãy nể mặt chút ạ! Đều là Lý Đại Thắng không hiểu chuyện, gây sự với công tử, mong công tử hãy nể mặt Thế tử gia nhà chúng tôi, đừng chấp hắn làm gì…”
Phụ tá của Tống Nghi Xuân, Đào Khí Trọng, đang cuống cuồng chạy vào.
“Cố công tử!” Hắn cười hành lễ với Cố Ngọc.
Cố Ngọc vuốt cằm, tỏ ý “thôi, không thèm chấp ngươi”, ra hiệu cho hai tùy tùng, họ liền đứng lùi sau lưng hắn.
“Ngươi đưa người về đi.” Cố Ngọc tỏ vẻ bề trên rộng lượng nói, “Sau này nếu còn không hiểu quy củ ở đây thì đừng trách ta không nể tình.”
“Đa tạ, đa tạ!” Đào Khí Trọng vội khom lưng vái chào, ra hiệu cho người đi theo đỡ Lý Đại Thắng, dắt tay Tống Hàn, trò chuyện mấy câu với Cố Ngọc.
Tống Hàn muốn giằng tay khỏi tay Đào Khí Trọng, lại bị hắn nắm chặt hơn, đành thôi giãy dụa.
Đào Khí Trọng đưa Tống Hàn và Lý Đại Thắng rời khỏi Di Chí đường.
Cố Ngọc dán mắt nhìn bàn tay Tống Hàn nằm gọn trong tay Đào Khí Trọng, mặt tối sầm.
* * *
Tống Mặc mau chóng biết chuyện xảy ra ở Di Chí đường. Hắn vén rèm xe, nhìn mãi ra ngoài không nói năng.
Ánh mắt Nghiêm Triều Khanh như lấp lánh. Họ đang trên đường tới Chân Định. Thế tử gia định đi gặp Đậu tứ tiểu thư ư? Tống Mặc im lặng nhìn về phía thành xa, đến khi không thấy nữa mới hạ rèm, ngồi ngay ngắn, nói với Nghiêm Triều Khanh một cách bình thản: “Việc này về sau chắc sẽ phải phiền Nghiêm tiên sinh để tâm hơn.”
Mai phu nhân đột ngột qua đời, họ vẫn chưa hỏi han được chuyện cũ của cha mẹ Tống Mặc.
Tưởng gia giờ đây toàn người già trẻ nhỏ, không có một ai có thể ra mặt quyết định, may mà Thi An cũng dày dặn kinh nghiệm lăn lộn ngoài giang hồ, ít nhất có thể bảo vệ an toàn cho phụ nữ và trẻ con ở Tưởng gia.
Nghiêm Triều Khanh kính cẩn đáp “vâng”, rồi an ủi Tống Mặc: “Thế tử gia đừng lo, trên đời chẳng có bức tường nào kín gió hoàn toàn, chỉ cần chúng ta để ý thì sớm muộn cũng nghe ngóng được.”
“Mong là vậy.” Tống Mặc khẽ thở dài.
Hắn nhớ đến Đậu Chiêu. Không biết giờ này nàng đang làm gì?
Ngày đông có nắng ấm, chắc là nàng đang trồng hoa trong nhà hoa nhỉ? Hay là đang nghiêm nghị ngồi trên sập cạnh cửa, tính toán sổ sách với quản sự?
Nghĩ đến đây, hắn chợt mỉm cười, hỏi Nghiêm Triều Khanh: “Chỗ Cố Ngọc thế nào rồi?”
Nghiêm Triều Khanh cười toe toét: “Đúng là không ngờ Cố Ngọc lúc nổi loạn thì mạnh mẽ hơn người khác nhiều thế, còn lúc thật thà thì cũng thật thà hơn hẳn người ta… Mấy Lang trung ở bộ Công bị hắn nịnh cho không biết đâu mà lần, nói với La Vĩ, chủ quản bộ Công, thưa lên Hoàng Thượng xin phép đào con đường cũ phía Đông thành Khai Phong. Hoàng Thượng đã chuẩn tấu, bảo Cố Ngọc cứ tới gặp Công bộ Thượng thư, Trung cực điện Đại học sĩ[1] Mộc Xuyên mà bàn bạc việc đào kênh, về sau bên bộ Công có việc thì cứ tìm Cố công tử.”
[1] Trung cực điện Đại học sĩ: chức quan có quyền hành tương đương Tể tướng.
“Ấy là việc kinh doanh của Uông gia.” Tống Mặc nghe xong cũng cười, “Hắn hành động dũng cảm, kiên quyết, chúng ta phải cẩn thận.”
“Vậy mới nói, Cố công tử nếu thật sự đứng ra thì cũng là một người được việc.” Nghiêm Triều Khanh cười đáp, “Dạo này Cố công tử và Thế tử Duyên An hầu Uông Thanh Hoài đã bàn đến đoạn kênh sẽ đào, hắn định hợp tác với Uông Thanh Hoài.”
Tống Mặc nhíu mày, thở than: “Cố Ngọc lớn thật rồi.” Giọng nói yên tâm, có phần cảm khái, giống như nhìn một đứa trẻ ngơ ngơ ngác ngác rời khỏi vòng tay của cha mẹ.
Nghiêm Triều Khanh cười lớn.
Tống Mặc cũng cười theo, rồi vẻ mặt dần nghiêm nghị, ngẫm nghĩ hồi lâu, nói: “Năm năm nay Hoàng Hà đều làm Khai Phong vỡ đê, bộ Công mấy bận muốn tu sửa mà Hoàng Thượng chưa phê duyệt. Quốc khố cũng không dư dả, Hoàng Thượng sao có thể vừa nạo vét Vận Hà lại vừa đào kênh Hoàng Hà. Việc lần này hẳn sẽ khiến các vị Các lão tranh cãi… Lương Kế Phương không đủ năng lực tác động hay dọa nạt các vị đại thần Nội các, rốt cuộc ai có thể thao túng ý kiến của Nội các đến giờ vẫn chưa ngã ngũ, chúng ta cần lưu ý nhiều hơn.”
Nghiêm Triều Khanh kính cẩn gật đầu, đáp: “Thế tử gia, tôi muốn tiến cử một người.”
Trước kia, Tống Mặc chỉ là Thế tử của phủ Anh quốc công, việc lớn đều do Anh quốc công lo liệu, ông chỉ cần hỗ trợ Tống Mặc chút là được. Còn nay, Tống Mặc và Anh quốc công bất hòa ra mặt, sự việc bỗng trở nên phức tạp hơn, một mình ông thì hơi vất vả.
Tống Mặc cũng có ý định bồi dưỡng một đội phụ tá, chỉ là chưa tìm được ai vừa ý, nghe nói vậy thì cười đáp: “Nghiêm tiên sinh cứ nói đi ạ.”
“Người này họ Liệu, tên Thanh, tự Bích Phong, là cử nhân năm Quý Mão, đồng hương của tôi…”
Nghiêm Triều Khanh nói xong, Tống Mặc hơi thất thần.
Trần Khúc Thủy quả là một nhân tài, tiếc rằng Đậu Chiêu không thể thiếu ông ta bên cạnh. Ý nghĩ vừa nảy ra, Tống Mặc liền thu vén tâm tư, dỏng tai nghe Nghiêm Triều Khanh giới thiệu về Liệu Bích Phong.
Cùng lúc đó, Trần Khúc Thủy đang kể chuyện Tống gia với Đậu Chiêu: “… Người nhận ra tôi hơn nửa đều đã bị Tống Nghi Xuân thanh toán, chắc tôi cải trang thì sẽ không có ai nhận ra nữa.”
“Không được!” Đậu Chiêu không do dự, phản đối đề nghị của Trần Khúc Thủy ngay lập tức, “Trước khi Tống Mặc chiếm được ưu thế tuyệt đối thì ông tuyệt không được lộ diện ở kinh thành. Sự việc này tôi sẽ giao cho Thôi Thập Tam, hiện hắn đã có Điền Phú Quý giúp đỡ, rất rảnh rỗi.”
“Tiểu thư ơi,” Trần Khúc Thủy mặt mày ngay thẳng, nghiêm túc nói, “Trong việc từ hôn Ngụy gia, chỗ phu nhân Thế tử phủ Cảnh quốc công là mấu chốt, tiểu thư cho rằng với độ tuổi của Thôi Thập Tam hắn có thể khui ra tâm tư của phu nhân Thế tử sao?”
Cố Ngọc sửng sốt: “Sao Mai phu nhân lại mất? Dạo trước có nghe phong thanh gì đâu.”
Ấn tượng của Cố Ngọc về Mai phu nhân là một bà lão khỏe mạnh minh mẫn, sao có thể nói mất là mất được. Hắn nhớ đến một lần Tống Mặc dẫn về Tưởng gia chơi, được Mai phu nhân chiêu đãi món bánh đậu xanh tự làm. Hắn và mấy người đám Hiệt Tú chơi đùa ồn ào, bà cũng chỉ ngồi dưới mái hiên cười hiền hậu nhìn họ, ánh mắt tràn đầy yêu thương, làm hắn thấy như được quay về hồi mẫu thân còn sống, là một đứa trẻ vô tư lự… Cả đời này, Cố Ngọc sẽ không bao giờ quên cảm giác ấm áp và vững dạ ấy.
Hắn khóc nói: “Sao lại ra nông nỗi này? Chuyện là như thế nào?” Cố Ngọc nghẹn ngào, mắt mờ đi vì khóc, “Sao Thiên Tứ ca chẳng nói gì với ta cả, nếu biết thì ta đã về nhanh hơn rồi…” Lòng Cố Ngọc đầy hối tiếc, lại hỏi Vũ Di: “Mai phu nhân qua đời từ bao giờ? Thiên Tứ ca đã đi bao lâu rồi?”
Vũ Di bị lây cảm xúc của hắn, cũng nước mắt vòng quanh, nức nở đáp: “Từ ngày Tưởng tam gia mất, Mai phu nhân đã khó ở rồi. Bà sợ Thế tử gia nhà chúng tôi và Nhị gia lo lắng nên bắt mọi người phải giấu, không được để lộ manh mối nào. Thi An lại không ở nhà nên cũng không biết gì. Nếu không phải mấy hôm trước Thế tử gia sốt ruột vì Mai phu nhân, phái Nghiêm tiên sinh mang thảo mộc và thuốc bổ tới thăm hỏi thì sợ rằng còn không biết Mai phu nhân đã ốm liệt giường vài ngày… Trước khi đi, Mai phu nhân chỉ kịp dặn dò Nghiêm tiên sinh một câu là nhớ chăm sóc Thế tử gia cho tốt thôi ạ…”
Cố Ngọc không nén lòng được.
Ngoài cửa vang tiếng bước chân gấp gáp.
“Đại ca đi Hào Châu chưa về à?”
Giọng trẻ con đầy vẻ lo lắng.
Hóa ra là Tống Hàn.
Cố Ngọc khá ngạc nhiên, hỏi ngay: “Vì sao Thiên Ân không về Hào Châu?”
Vũ Di cúi đầu khẽ đáp: “Quốc công gia bảo là đường xá xa xôi, Nhị gia còn nhiều bài tập chưa làm xong, Thế tử gia đi đại diện cho phủ Anh quốc công là được rồi.”
Cố Ngọc không khỏi phẫn nộ, nói: “Mai phu nhân dù gì cũng là bà ngoại của Thiên Tứ ca và Thiên Ân cơ mà! Hèn gì, bá mẫu mất rồi nên định cắt đứt luôn huyết mạch này hay sao?”
Anh quốc công làm thế này quả là quá bạc bẽo.
Hắn vừa dứt lời thì Tống Hàn đã chạy vào tới nơi. Thấy Cố Ngọc, mắt Tống Hàn đỏ ửng lên, “Cố đại ca, huynh cũng đến tìm đại ca của đệ ạ?” Đôi mắt non nớt, hoảng hốt như nai con.
Cố Ngọc mềm lòng, không nỡ trách Tống Hàn, chỉ gật đầu đáp: “Huynh vừa đi Giang Nam về… ai ngờ Mai phu nhân lại qua đời.”
Tống Hàn nước mắt như mưa: “Chẳng biết bao giờ đại ca mới về nhỉ? Đệ không được gặp bà ngoại lần cuối… Đệ rất nhớ mẹ…”
Cố Ngọc rưng rưng, an ủi Tống Hàn một cách vụng về: “Không sao đâu, Thiên Tứ ca sẽ về sớm thôi, Mai phu nhân cũng biết đệ có nhiều bài tập, sẽ không trách đệ đâu…”
Tống Hàn khóc òa lên.
Một hộ vệ cung kính đi vào, nói với Tống Hàn với vẻ nửa van nài nửa khó xử: “Nhị gia, Quốc công gia tìm cậu khắp nơi, cậu mau về nhà trên đi ạ! Nếu không, Quốc công gia trách tội thì tiểu nhân biết ăn nói thế nào…”
Tống Hàn lau nước mắt.
Cố Ngọc lại cáu kỉnh, cho hộ vệ đó một cái tát, quát tháo: “Mẹ nó, ở đây có chỗ cho ngươi chen mồm vào à?”
Hộ vệ nọ tên Lý Đại Thắng. Hắn được Tống Nghi Xuân phái tới chỗ Tống Hàn không chỉ vì lòng trung thành đối với ông ta mà còn nhờ hắn có thân thủ cao cường, làm việc linh hoạt. Tuy bất ngờ bị Cố Ngọc gây sự, nhưng Cố Ngọc chẳng qua mới theo thầy tập quyền cước vài năm, chân tay nhanh nhẹn hơn người ta một chút, chứ so với một hộ vệ đã tập võ từ nhỏ như hắn thì còn kém xa. Dựa vào võ nghệ của Lý Đại Thắng, muốn tránh Cố Ngọc thì rất dễ, nhưng chiêu của Cố Ngọc lại là ngón sở trường thường dùng, chưa đánh trật bao giờ, khiến Lý Đại Thắng ăn trọn.
Hắn ngạc nhiên nhìn Cố Ngọc.
Cố Ngọc lùi lại mấy bước, phất tay, hai tùy tùng đi theo hắn vụt đến trước mặt Lý Đại Thắng nhanh như chớp, một quyền đánh ra, tiếng gió rít như xé vải vang lên.
Lý Đại Thắng biến sắc, nghĩ tới tin đồn rằng hai hộ vệ đi theo Cố Ngọc là các cao thủ tuyệt đỉnh do Hoàng hậu nương nương ban cho hắn… Lý Đại Thắng vội lùi về sau, miệng thì gọi “Nhị gia” như cầu xin Tống Hàn, lại không dám phản kích toàn lực. Anh quốc công từng dặn hắn rằng không được sơ suất, đụng độ với người của Di Chí đường.
Cố Ngọc thì không buồn nhìn Tống Hàn, mặt mày lạnh lùng nhìn theo hai tùy tùng của mình. Hai người tùy tùng đó hiểu ý hắn, ra tay với Lý Đại Thắng không hề lưu tình.
Ánh mắt Tống Hàn trở nên u tối, ngập ngừng muốn nói.
Võ nghệ của Lý Đại Thắng vốn không bằng hai hộ vệ của Cố Ngọc, lại vì do dự nên lỡ tiên cơ, chỉ mấy hiệp đã bị người ta đánh cho ngã nhoài.
Cố Ngọc vẫn chưa vừa ý, to tiếng hò hét: “Ngươi là cái thá gì? Lại dám chỉ vào mũi ta nói năng! Các người đánh mạnh vào cho ta, đánh chết hắn đi, ta sẽ chịu tránh nhiệm.”
Hai hộ vệ tiện thể tiếp tục đánh Lý Đại Thắng đã bầm dập mặt mũi, nhưng ra tay rõ ràng nhẹ nhàng hơn vừa nãy.
Có tiếng bước chân huyên náo vọng tới, người chưa thấy đã nghe tiếng: “Cố công tử, xin hãy nể mặt, hãy nể mặt chút ạ! Đều là Lý Đại Thắng không hiểu chuyện, gây sự với công tử, mong công tử hãy nể mặt Thế tử gia nhà chúng tôi, đừng chấp hắn làm gì…”
Phụ tá của Tống Nghi Xuân, Đào Khí Trọng, đang cuống cuồng chạy vào.
“Cố công tử!” Hắn cười hành lễ với Cố Ngọc.
Cố Ngọc vuốt cằm, tỏ ý “thôi, không thèm chấp ngươi”, ra hiệu cho hai tùy tùng, họ liền đứng lùi sau lưng hắn.
“Ngươi đưa người về đi.” Cố Ngọc tỏ vẻ bề trên rộng lượng nói, “Sau này nếu còn không hiểu quy củ ở đây thì đừng trách ta không nể tình.”
“Đa tạ, đa tạ!” Đào Khí Trọng vội khom lưng vái chào, ra hiệu cho người đi theo đỡ Lý Đại Thắng, dắt tay Tống Hàn, trò chuyện mấy câu với Cố Ngọc.
Tống Hàn muốn giằng tay khỏi tay Đào Khí Trọng, lại bị hắn nắm chặt hơn, đành thôi giãy dụa.
Đào Khí Trọng đưa Tống Hàn và Lý Đại Thắng rời khỏi Di Chí đường.
Cố Ngọc dán mắt nhìn bàn tay Tống Hàn nằm gọn trong tay Đào Khí Trọng, mặt tối sầm.
* * *
Tống Mặc mau chóng biết chuyện xảy ra ở Di Chí đường. Hắn vén rèm xe, nhìn mãi ra ngoài không nói năng.
Ánh mắt Nghiêm Triều Khanh như lấp lánh. Họ đang trên đường tới Chân Định. Thế tử gia định đi gặp Đậu tứ tiểu thư ư? Tống Mặc im lặng nhìn về phía thành xa, đến khi không thấy nữa mới hạ rèm, ngồi ngay ngắn, nói với Nghiêm Triều Khanh một cách bình thản: “Việc này về sau chắc sẽ phải phiền Nghiêm tiên sinh để tâm hơn.”
Mai phu nhân đột ngột qua đời, họ vẫn chưa hỏi han được chuyện cũ của cha mẹ Tống Mặc.
Tưởng gia giờ đây toàn người già trẻ nhỏ, không có một ai có thể ra mặt quyết định, may mà Thi An cũng dày dặn kinh nghiệm lăn lộn ngoài giang hồ, ít nhất có thể bảo vệ an toàn cho phụ nữ và trẻ con ở Tưởng gia.
Nghiêm Triều Khanh kính cẩn đáp “vâng”, rồi an ủi Tống Mặc: “Thế tử gia đừng lo, trên đời chẳng có bức tường nào kín gió hoàn toàn, chỉ cần chúng ta để ý thì sớm muộn cũng nghe ngóng được.”
“Mong là vậy.” Tống Mặc khẽ thở dài.
Hắn nhớ đến Đậu Chiêu. Không biết giờ này nàng đang làm gì?
Ngày đông có nắng ấm, chắc là nàng đang trồng hoa trong nhà hoa nhỉ? Hay là đang nghiêm nghị ngồi trên sập cạnh cửa, tính toán sổ sách với quản sự?
Nghĩ đến đây, hắn chợt mỉm cười, hỏi Nghiêm Triều Khanh: “Chỗ Cố Ngọc thế nào rồi?”
Nghiêm Triều Khanh cười toe toét: “Đúng là không ngờ Cố Ngọc lúc nổi loạn thì mạnh mẽ hơn người khác nhiều thế, còn lúc thật thà thì cũng thật thà hơn hẳn người ta… Mấy Lang trung ở bộ Công bị hắn nịnh cho không biết đâu mà lần, nói với La Vĩ, chủ quản bộ Công, thưa lên Hoàng Thượng xin phép đào con đường cũ phía Đông thành Khai Phong. Hoàng Thượng đã chuẩn tấu, bảo Cố Ngọc cứ tới gặp Công bộ Thượng thư, Trung cực điện Đại học sĩ[1] Mộc Xuyên mà bàn bạc việc đào kênh, về sau bên bộ Công có việc thì cứ tìm Cố công tử.”
[1] Trung cực điện Đại học sĩ: chức quan có quyền hành tương đương Tể tướng.
“Ấy là việc kinh doanh của Uông gia.” Tống Mặc nghe xong cũng cười, “Hắn hành động dũng cảm, kiên quyết, chúng ta phải cẩn thận.”
“Vậy mới nói, Cố công tử nếu thật sự đứng ra thì cũng là một người được việc.” Nghiêm Triều Khanh cười đáp, “Dạo này Cố công tử và Thế tử Duyên An hầu Uông Thanh Hoài đã bàn đến đoạn kênh sẽ đào, hắn định hợp tác với Uông Thanh Hoài.”
Tống Mặc nhíu mày, thở than: “Cố Ngọc lớn thật rồi.” Giọng nói yên tâm, có phần cảm khái, giống như nhìn một đứa trẻ ngơ ngơ ngác ngác rời khỏi vòng tay của cha mẹ.
Nghiêm Triều Khanh cười lớn.
Tống Mặc cũng cười theo, rồi vẻ mặt dần nghiêm nghị, ngẫm nghĩ hồi lâu, nói: “Năm năm nay Hoàng Hà đều làm Khai Phong vỡ đê, bộ Công mấy bận muốn tu sửa mà Hoàng Thượng chưa phê duyệt. Quốc khố cũng không dư dả, Hoàng Thượng sao có thể vừa nạo vét Vận Hà lại vừa đào kênh Hoàng Hà. Việc lần này hẳn sẽ khiến các vị Các lão tranh cãi… Lương Kế Phương không đủ năng lực tác động hay dọa nạt các vị đại thần Nội các, rốt cuộc ai có thể thao túng ý kiến của Nội các đến giờ vẫn chưa ngã ngũ, chúng ta cần lưu ý nhiều hơn.”
Nghiêm Triều Khanh kính cẩn gật đầu, đáp: “Thế tử gia, tôi muốn tiến cử một người.”
Trước kia, Tống Mặc chỉ là Thế tử của phủ Anh quốc công, việc lớn đều do Anh quốc công lo liệu, ông chỉ cần hỗ trợ Tống Mặc chút là được. Còn nay, Tống Mặc và Anh quốc công bất hòa ra mặt, sự việc bỗng trở nên phức tạp hơn, một mình ông thì hơi vất vả.
Tống Mặc cũng có ý định bồi dưỡng một đội phụ tá, chỉ là chưa tìm được ai vừa ý, nghe nói vậy thì cười đáp: “Nghiêm tiên sinh cứ nói đi ạ.”
“Người này họ Liệu, tên Thanh, tự Bích Phong, là cử nhân năm Quý Mão, đồng hương của tôi…”
Nghiêm Triều Khanh nói xong, Tống Mặc hơi thất thần.
Trần Khúc Thủy quả là một nhân tài, tiếc rằng Đậu Chiêu không thể thiếu ông ta bên cạnh. Ý nghĩ vừa nảy ra, Tống Mặc liền thu vén tâm tư, dỏng tai nghe Nghiêm Triều Khanh giới thiệu về Liệu Bích Phong.
Cùng lúc đó, Trần Khúc Thủy đang kể chuyện Tống gia với Đậu Chiêu: “… Người nhận ra tôi hơn nửa đều đã bị Tống Nghi Xuân thanh toán, chắc tôi cải trang thì sẽ không có ai nhận ra nữa.”
“Không được!” Đậu Chiêu không do dự, phản đối đề nghị của Trần Khúc Thủy ngay lập tức, “Trước khi Tống Mặc chiếm được ưu thế tuyệt đối thì ông tuyệt không được lộ diện ở kinh thành. Sự việc này tôi sẽ giao cho Thôi Thập Tam, hiện hắn đã có Điền Phú Quý giúp đỡ, rất rảnh rỗi.”
“Tiểu thư ơi,” Trần Khúc Thủy mặt mày ngay thẳng, nghiêm túc nói, “Trong việc từ hôn Ngụy gia, chỗ phu nhân Thế tử phủ Cảnh quốc công là mấu chốt, tiểu thư cho rằng với độ tuổi của Thôi Thập Tam hắn có thể khui ra tâm tư của phu nhân Thế tử sao?”
Danh sách chương