Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Cố Ngọc đã ra khỏi phủ Anh Quốc công, sai xa phu: “Đến ngõ Tĩnh An Tự!” Sau đó nhảy lên xe ngựa. Xa phu không dám chậm trễ, vội vã đánh xe, chưa quá nửa canh giờ đã đến ngõ nhỏ phủ Tĩnh An Tự.

Cố Ngọc nhảy xuống xe, thấy cửa ngõ có người bán sữa đậu, vì bên trong sạch sẽ, chỉ có hai ba hán tử khuôn vác đang ngồi đó. Hắn phái người bên cạnh đi vào ngõ Tĩnh An Tự, tìm băng ghế sạch sẽ mà ngồi xuống, gọi một bát rồi chậm rãi dùng.

Chỉ chốc lát sau, sạp bán hàng trở nên náo nhiệt hẳn lên.

Chủ quán vội vàng tranh thủ thời gian chào hỏi hai người phụ nữ ngồi uống sữa đậu trước sạp: “Lưu đại tẩu, sao hôm nay đại tẩu lại đi mua đồ cùng với Vương đại tẩu thế này? Trong nhà có khách à?”

“Đúng thế!” Một trong hai người mặc áo màu đinh hương cười nói: “Hôm nay quý phủ ta mời người toàn phúc đến, phải đặt mấy bàn tiệc rượu.”

Theo lễ tiết, trong nhà cưới vợ gả con, mấy hôm trước phải mời người toàn phúc, người chải đầu, trang điểm về nhà uống rượu để tỏ thành ý.

Chủ quán chân tay thoăn thoắt, cười cười trò chuyện với người đàn bà kia: “Lúc ngũ tiểu thư nhà bà lấy chồng cũng thật náo nhiệt! Nghe nói là mời Hàn Lâm viện Hàn lâm phu nhân làm người toàn phúc, không biết lần này tứ tiểu thư thành thân thì mời vị phu nhân nào làm người toàn phúc vậy?”

“Đương nhiên cũng là Hàn Lâm viện Hàn Lâm phu nhân.” Người đàn bà kia cười nói. “Nhưng lần này là mời phu nhân nhà Triệu đại nhân – Triệu đại nhân và đại nhân nhà tôi là đồng khoa.”

“Nhà có tiền đúng là khác hẳn.” Bên cạnh lại có người đế vào, “Trong vòng một tháng gả hai tiểu thư đi, dù thế nào cũng phải tốn đến bốn, năm vạn lạng bạc ấy?”

Hai người kia chỉ mỉm cười chứ không nói gì.

Có người còn dỗ: “Lưu đại tẩu, đại tẩu nói cho chúng tôi đi! Nghe nói Đậu lão gia lần này gả con gái, cúng một ngàn lạng bạc tiền nhang đèn cho chùa Tĩnh An đúng không?”

Người đàn bà kia cười nói: “Tôi làm sao mà biết được? Tôi chẳng qua chỉ hầu hạ trong bếp. Việc này phải hỏi quản gia của phủ nhà tôi.”

Lại có người nói: “Mấy hôm nay sao chẳng thấy Cao quản gia đâu vậy?”

Người đàn bà kia nói: “Trước khi ra khỏi nhà tôi còn chào hỏi Cao quản gia mà…”

Cố Ngọc bỏ lại một miếng bạc vụn rồi lặng lẽ rời khỏi cửa hàng, tìm được xe ngựa đậu ở cửa ngách chùa Tĩnh An, tiến lên liền kéo áo của xa phu: “Cho ta mượn mặc một chút.” Cũng chẳng quản xa phu kia chỉ mặc áo trung y mỏng manh xấu hổ ngồi trên càng xe rồi lập tức đi ra phía sau Đậu phủ, dưới sự giúp đỡ của hộ vệ bên người mà vào hậu viện Đậu gia, lại nhanh chóng tìm được sương phòng nơi Đậu Chiêu nghỉ tạm lại đó.

Đậu Chiêu gần như là cả đêm không ngũ, mãi đến lúc trời tang tảng sáng thì mới chợp mắt, lúc này đang ngủ gà gật, đừng nói là sương phòng mà toàn bộ nha hoàn, ma ma trên thượng phòng đều đi lại nhẹ nhàng, không dám thở mạnh.

Cố Ngọc hoài nghi nhìn thoáng qua.

Giờ tị ba khắc.

Bây giờ còn chưa dậy, có thể thấy là người ham ăn biếng làm!

Cố Ngọc hừ lạnh một tiếng, đặt sự hoài nghi này vào trong lòng rồi tiếp tục đứng dưới gốc thụ sau sương phòng.

Mặt trời dần nhô cao, đông sương phòng bắt đầu có động tĩnh.

Tố Tâm bưng bát cháo tổ yến hầu hạ Đậu Chiêu dùng bữa, cười giúp Đậu Chiêu sửa lại quần áo rồi nói: “Tiểu thư có muốn ngủ thêm một lát không? Từ giờ đến bữa trưa còn một canh giờ nữa cơ!”

Đậu Chiêu như đứng đống lửa như ngồi đống than, sao còn ngủ được nữa, dặn Tố Tâm: “Em mời Cao tổng quản đến đây, ta có lời muốn hỏi hắn.”

Tố Tâm đáp lời mà đi, mời Cao Thăng đến.

Đậu Chiêu liền hỏi hắn: “Phụ thân xưa nay tự biết mình không am hiểu việc quản lý gia sự. Việc này luôn do tam bá phụ làm chủ hoặc giao cho ngươi. Cửa hàng bạc Nhật Thịnh chưa có danh tiếng gì, chưa từng nghe ai nhắc tới, phụ thân dù có muốn lén đưa thứ gì cho ta thì có thể lấy cớ cho chùa, cho Bồ Tát để hợp tức hóa số bạc này, sao lại nghĩ đến việc nhập cổ vào cửa hàng Nhật Thịnh? Sao ngươi lại chẳng khuyên nhủ?”

Cao Thăng vui vẻ cười nói: “Chưởng quầy cửa hàng bạc Nhật Thịnh năm lần bảy lượt tìm lão gia, lão gia nói hắn cũng là người biết làm việc. Lại thông qua Nhan đại nhân tìm đến nhà chúng ta, không nể mặt sư cũng phải nể mặt phật, dù sao cũng phải lấy chút bạc ra để đuổi hắn. Vừa khéo gặp chuyện của tiểu thư, lão gia liền đầu tư một số bạc vào đó. Nhưng Trương chưởng quầy kia cũng vỗ ngực nói với lão gia, nhiều nhất là ba đến năm năm sẽ gây dựng cửa hàng Nhật Thịnh trở nên hưng thịnh hơn, dù không dám nói sẽ để lão gia thu hồi được toàn bộ cổ phần nhưng quyết không để lão gia chịu thiệt.”

Đậu Chiêu nghe ra Cao Thăng cũng có ý tán thành, nghĩ người này xuất thân hai bàn tay trắng, cũng dám dùng tính mạng gia đình để đi theo Liêu vương, có thể thấy cũng là một nhân vật kiêu hùng, có thể khiến cho phụ thân và Cao Thăng tin tưởng đương nhiên không phải là nói đùa.

Nàng nói với Cao Thăng: “Hai vị cổ đông khác của cửa hàng Nhật Thịnh là đồng liêu với phụ thân, phụ thân một lần bỏ ra năm vạn lạng bạc, nếu truyền ra ngoài, cây to đón gió, chỉ sợ sẽ lại có người tìm phụ thân nhờ giúp đỡ. Hôm nay không tiện từ chối Quách đại nhân thì ngày mai cũng sẽ khó mà từ chối Triệu đại nhân, ngược lại đắc tội với người. Trong nhà tuy có năm vạn lạng bạc nhưng ngươi nghĩ mà xem, phụ thân không thể nào một hơi chuyển năm vạn lạng bạc kia cho Trương chưởng quỹ được, hơn phân nửa là tìm một cửa hàng bạc nhà nào đó đảm bảo, dùng ngân phiếu.” Nói tới đây, nàng liếc mắt nhìn Cao Thăng một cái.

Cao Thăng vội nói: “Tiểu thư anh minh. Là cửa hàng Thông Đức thường qua lại với nhà ta đứng ra đảm bảo. Vốn lão gia định mất hôm nữa chuyện cửa hàng bạc Nhật Thịnh xong xuôi rồi mới nói cho tiểu thư, không ngờ lão gia vừa lấy được khế ước nhập cổ đã nói cho tiểu thư rồi…”

Đậu Chiêu toát mồ hôi.

Nếu không phải vì hôm nay phụ thân uống hơi nhiều, nếu không phải vì hôm nay nàng đột nhiên hét toáng lên như vậy, chỉ sợ phụ thân vẫn còn đang thầm đắc ý, đợi đến ngày đưa hết bạc cho cửa hàng Nhật Thịnh rồi mới nói với mình? Nàng nói: “Vậy ngươi đi nói với cửa hàng Thông Đức một tiếng, số bạc này tạm thời chưa đưa qua cửa hàng Nhật Thịnh làm gì. Sau đó đi giải thích với Trương chưởng quầy, lấy cớ nhà làm hai việc vui cùng một lúc, cô gia trong nhà đều xuất thân hiển hách, không thể thiếu lễ tiết nào cả, giờ không đủ bạc, phải đợi đến cuối năm mới biết được sang năm có thể có bạc cho hắn hay không. Nói rõ ràng với hắn, Đậu gia gả con gái, theo lệ thường chỉ có hai ngàn lạng bạc, đồ cưới của ta và Đậu Minh đều là tiền riêng của phụ thân. Đậu gia dù có tiền nhưng tiền chung, nếu phụ thân muốn dùng thì phải thông qua tam bá phụ.”

Trương Chi Kỳ nếu tình cờ tìm được phụ thân, gặp được người một hơi bỏ ra năm vạn lạng bạc mà như chẳng có chuyện gì như phụ thân, chắc chắn sẽ lại đến tìm phụ thân đòi bạc, nếu thực hiện thao âm mưu, mục đích của hắn chắc chắn là kết giao quần thần giúp Liêu Vương, phụ thân không có bạc cho hắn, hắn vừa khéo nhân cơ hội kéo thêm mấy cổ đông nữa vào.

Đến lúc đó, mình có thể phán đoán được dụng ý của Trương Chi Kỳ rồi.

Cao Thăng không khỏi hoài nghi.

Rất nhiều lão gia, thiếu gia đều mặc kệ việc nhà, căn bản rốt cuộc không biết trong nhà có bao nhiêu bạc là có thể dùng, ra ngoài nợ bạc mà trong nhà nhất thời không xoay đủ cũng là chuyện bình thường. Chỉ là hắn cảm thấy Đậu Chiêu làm như vậy là phụ lòng tốt của Đậu Thế Anh nên hơi do dự.

Đậu Chiêu cũng sợ Đậu Thế Anh nể nang mà cố ý đưa bạc cho cửa hàng Nhật Thịnh, nói: “Chuyện này ngươi tạm thời đừng nói với phụ thân ta, ta muốn xem cửa hàng Nhật Thịnh rốt cuộc là thế nào rồi tính. Nếu người của cửa hàng Nhật Thịnh nghĩ ngươi đứng giữa làm khó dễ bọn họ thì ngươi không phải nói gì cả, dẫn người đến thẳng chỗ ta, ta sẽ lo.” Chợt nghĩ đến sự trung thành của Cao Thăng với phụ thân, nếu phụ thân lên tiếng, chắc chắn hắn sẽ làm việc theo ý phụ thân nên lại nói. “Đến cuối năm cũng là lúc các quan lại từ khắp nơi về kinh đô báo cáo công tác, Thôi Thập Tam có một khách hàng lớn, năm nay mượn ba vạn lạng bạc làm ăn, tháng ba sẽ trả, rất có lợi. Số bạc đó ngươi tạm thời cho ta mượn trước.”

Nàng biết Cao Thăng trở về sẽ nói chuyện này cho phụ thân, mà phụ thân luôn thoải mái với chị em các nàng, biết rồi không chỉ không trách mắng mà có khi còn hỏi nàng có phải là thiếu bạc, bảo Cao Thăng đưa bạc cho nàng dùng.

Cao Thăng cũng biết. Cười đáp lời.

Đậu Chiêu lại dặn dò Cao Thăng: “Người cửa cửa hàng Nhật Thịnh nếu đến cầu xin ngươi thì nhất định phải nói cho ta biết.”

Cao Thăng luôn miệng cam đoan rồi mới lui xuống.

Cố Ngọc nằm sấp dưới cửa sổ nghe lén, phổi sắp nổ tung.

Người này không chỉ lén nhúng tay vào việc trong nhà sau lưng phụ thân mà còn cho vay nặng lãi, đúng là to gan lớn mật, thấy tiền là sáng mắt.

Sao Thiên Tứ ca lại có thể lấy một nữ nhân như vậy.

Không được, hắn phải nói chuyện này cho Thiên Tứ ca mới được!

Khó trách Tống bá phụ hấp tấp bắt Thiên Tứ ca lấy người này.

Vốn đến mình còn nghĩ, nếu nữ nhân này trông xinh đẹp, tính cách chất phác một chút, chỉ cần sinh con đẻ cái là được. Giờ xem ra là kẻ giảo hoạt rồi!

Ba vạn lạng bạc, nghe khẩu khí kia của nàng cứ như thể là ba mươi lạng bạc vậy, cái kiểu chẳng biết củi gạo dầu muối đắt tiền vậy, sao có thể quản lý nhà cửa, xử lý việc nhà, chủ trì việc bếp núc chứ.

Cố Ngọc cũng chẳng nhìn Đậu Chiêu trông thế nào, xoay người rời đi, phi nước đại về phủ Anh Quốc công.

Tống Mặc lại nhận lệnh vào cung.

Hắn vội vã vô cùng, định vào cung tìm Tống Mặc.

Trần Hạch kéo Cố Ngọc lại, nói nhỏ: “Là Lã công công bên người Hoàng hậu nương nương tự mình đến tuyên triệu Thế tử gia.”

Chẳng lẽ bệnh của Hoàng thượng lại tái phát?

Cố Ngọc sợ tiến cung đụng phải Cảnh Nghi công chúa, nàng lại lôi kéo hắn mà khóc lóc, có khi di mẫu lại gọi hắn vào mà giáo huấn cũng nên.

Hắn nghĩ nghĩ rồi đến phủ Diên An hầu.

Uông Thanh Hoài đang cầm thiếp cưới Tống gia đưa tới mà nói chuyện với phụ thân, nghe nói Cố Ngọc đến, vội đón Cố Ngọc vào thư phòng.

Cố Ngọc liếc mắt một cái đã thấy thiệp cưới, nói: “Ngươi cũng biết chuyện này?”

Uông Thanh Hoài gật đầu, tự mình châm trà cho Cố Ngọc, cười nói: “Nghe khẩu khí này của ngươi, ngươi cũng là nhận được thiếp mời thì mới biết.” Sau đó oán giận nói, “Nghiên Đường cũng đúng là, thành thân lại chẳng nói với chúng ta một tiếng, ta muốn chuẩn bị đại lễ cho hắn nhưng chẳng kịp nữa rồi, chỉ sợ chỉ có thể đưa nhiều tiền biếu mà thôi.”

Cố Ngọc cười lạnh: “Tiền biếu tạm thời ngươi đừng đưa, ta hỏi Thiên Tứ ca đã rồi tính.”

Uông Thanh Hoài lẳng lặng dò hỏi: “Sao thế, Nghiên Đường còn chưa biết sao?”

Thiên Tứ huynh làm sao có thể không biết?

Chẳng qua là không biết Đậu tứ tiểu thư kia là người thế nào mà thôi.

“Ta đi tìm Thiên Tứ ca nhưng hắn đang vào cung rồi.” Cố Ngọc hàm hồ nói, “Ta còn chưa gặp hắn.”

Uông Thanh Hoài cười gật đầu.

Trong lòng cũng ngầm hiểu.

Hôn sự này chỉ sợ là ý của Anh Quốc công mà thôi, Tống Mặc căn bản là không biết.

Không ngờ cha con bọn họ lại rạn nứt lớn như vậy.

May mà không gả tiểu muội muội đến Tống gia, bằng không giờ đến xương cốt cũng chẳng còn.

Hắn cười nói: “Muội muội ta mùng bốn tháng này xuất giá, đến lúc đó ngươi và Nghiên Đường cũng đến uống chén rượu mừng nhé!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện