Đậu Chiêu không có ý định nhường bước.
Đậu Thế Anh bỏ chạy: “Hoàng thượng đã hồi cung, ta sợ Hoàng thượng muốn hỏi chuyện, gọi ta vào cung, ta phải đến
thư phòng đọc sách mới được, tránh để thất lễ trên điện.”
Đậu Chiêu theo Đậu Thế Anh vào thư phòng rồi dặn dò gia nô: “Mời Cao tổng quản đến đây!”
Đậu Thế Anh tránh trong phòng phụ đọc sách, chỉ đành coi như không nghe thấy.
Đậu Chiêu dặn dò Cao Thăng: “Bây giờ ngươi đi gặp Trương chưởng quầy, nói ngươi viết thư về Chân Định yêu cầu xuất bạc, tam bá phụ cai quản công việc trong nhà biết phụ thân muốn nhập cổ với cửa hàng Nhật Thịnh, sợ ảnh hưởng đến giao tình giữa Đậu gia và cửa hàng Thông Đức, viết thư khuyên nhủ phụ thân. Phụ thân cân nhắc hồi lâu, quyết định không nhập cổ Nhật Thịnh nữa. Chỉ là lúc trước từng hứa với Trương chưởng quầy năm vạn lạng bạc, nếu Trương chưởng quầy mở cửa hàng bạc không đủ tài chính thì có thể để Quách đại nhân đảm bảo, Đậu gia chúng tôi cho mượn một khoản tiền, không lấy lãi, cho hắn bao giờ trả thì trả.”
Cớ này rất tốt.
Không đắc tội với bất cứ bên nào.
Tứ tiểu thư đúng là thiên tài buôn bán.
Chỉ tiếc đây lại là một vị tiểu thư, nếu là thiếu gia thì Tây Đậu còn phải lo lắng gì nữa!
Cao Thăng không dám tỏ thái độ, nhìn qua phía Đậu Thế Anh.
Đậu Thế Anh vùi đầu váo ách,
Cao Thăng biết Đậu Thế Anh đã ngầm đồng ý, vội cười đáp “Vâng.”
Cứ như vậy, nếu là Liêu Vương thành công, cũng tính là tạo mối giao tình. Nếu Liêu Vương thất bại, có thể nói là cho Quách Nhan vay tiền – dựa vào giao tình của Đậu gia và Tằng các lão, dù Hoàng thượng muốn xử lý thì tội này cũng chẳng đáng chết, lại vẫn có thể đứng vững trong hàn lâm, bảo toàn thanh danh của phụ thân để mưu tính lâu dài.
Đậu Chiêu nhìn phụ thân vẫn im lặng không lên tiếng, cố ý cao giọng dặn dò Cao Thăng: “Lần này ngươi đến chỗ Trương chưởng quầy thì đưa cả Thôi Thập Tam và Trương Phú Quý qua, phàn là những khế ước phụ thân đóng dấu thì đều thu về, không được quên. Cẩn thận Trương chưởng quầy trở mặt.”
Cao Thăng rất trung hậu nhưng lại chưa đủ khôn khéo.
Làm sao để đề phòng người khác như phòng trộm? Huống chi là chính mình thất hứa trước!
Đậu Thế Anh ngẩng đầu lên, đang định nói hai câu thì thấy Đậu Chiêu lạnh lùng quét mắ qua, hắn thì thào hai câu mà bản thân cũng chẳng biết là có nghĩa gì rồi lại cúi đầu.
Cao Thăng tự hiểu lấy mình, nghe Đậu Chiêu phái người đi cùng hắn, lại nhìn về phía Đậu Thế Anh, thấy Đậu Thế Anh giả câm giả điếc thì không khỏi thở phào một hơi dài, kính cẩn đáp lời rồi lui xuống.
Đậu Chiêu cười dặn dò gia đinh hầu hạ phụ thân đọc sách rồi sai nha hoàn rửa hoa quả mang vào. Tự mình đặt lên bàn đọc sách của phụ thân rồi mới quay người đi về phòng.
Đậu Thế Anh nhụt chí ngồi ở ghế thái sư.
Đậu Chiêu quay về sương phòng của mình.
Tố Quyên cười khanh khách chạy lên đón chào, cười nói: “Tiểu thư, ngoại viện đưa tin đến, nói Cao quản gia đã đến Uyển Bình, sáng mai là đến kinh thành rồi.”
Đậu Chiêu như ngồi trong chảo nóng.
Chẳng biết khế ước của phụ thân có thể rút về không, ba ngày nữa là hôn sự của nàng và Tống Mặc tới rồi, đi con đường nào, đến giờ nàng còn chưa thể quyết định được.
Cự tuyệt một cơ hội hiếm có?
Chấp nhận rồi thì về sau phải làm sao?
Nàng trằn trọc suốt cả đêm, hôm sau thức dậy, mắt thâm quầng.
Tiểu nha hoàn bước vào bẩm: “Cao quản gia ở Chân Định đến!”
Cùng đi với Cao Hưng còn có chú cháu Tống Vi Dân và Tống Viêm.
“Tứ tiểu thư nay sắp thành thân, tôi cũng có thể đi được rồi.” Tống tiên sinh cười chào từ biệt Đậu Thế Anh: “Những năm gần đây được Đậu đại nhân chiếu cố, lão hủ vô cùng cảm kích. Chỉ tiếc thiên hạ này chẳng có buổi tiệc nào không tàn, chờ ngày sau có duyên thì lại gặp lại.”
Đậu Thế Anh luôn miệng giữ lại, thấy Tống tiên sinh quyết đi thì đành giữ Tống tiên sinh ở lại uống rượu mừng của Đậu Chiêu rồi hãy đi.
Tống tiên sinh vui vẻ đáp lời, cùng Tống Viêm ở lại phòng cho khách.
Cao Hưng dưới gối chỉ có hai con trai, lớn mười bốn tuổi tên là Cao Gia, nhỏ mười tuổi tên là Cao Tán. Nghe nói Đậu Thế Anh thưởng nhà hắn cho Đậu Chiêu, nghĩ về sau có thể cùng làm việc với đám người Đoạn Công Nghĩa, Cao Hưng mấy đêm không ngủ nổi, chỉ lo cùng vợ khát khao theo Đậu Chiêu đến phủ Quốc công hưởng vinh hoa phú quý.
Hắn dẫn vợ đến dập đầu bái tạ Đậu Thế Anh rồi đi gặp Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu lại dặn dò đôi câu về sau làm việc cẩn thận thì Thôi Thập Tam và Trương Phú Quý đến.
Tố Tâm liền nháy mắt với Cao Hưng một cái.
Cao Hưng vội đứng dậy cáo lui.
Đậu Chiêu mời hai người vào thư phòng.
Thôi Thập Tam nói: “…Trương chưởng quầy nghe nói lão gia không thể tham gia việc buôn bán thì cũng không miễn cưỡng. Nói bạc mở cửa hàng hắn sẽ tự nghĩ cách, không đến mức phải đi vay tiền. Sau đó nói mình sở dĩ muốn cùng mấy vị đại nhân kết phường buôn bán chủ yếu là vì ngưỡng mộ mấy vị đại nhân học thức uyên bác, muốn kết giao còn việc buôn bán cũng chỉ là thứ yếu. Hỏi lão gia có thể suy nghĩ lại, như Quách đại nhân, chỉ nhập cổ ít thôi, dù sao cũng là có quen biết, cho cửa hàng bạc của hắn có chỗ dựa!”
Hắn vừa dứt lời, Trương Phú Quý vẫn nghĩ không có cơ hội biểu hiện trước mặt Đậu Chiêu mà buồn bã vội nói: “Tứ tiểu thư, tôi thấy Trương chưởng quầy cũng không phải là người tốt gì, miệng thì nói như mật như đường nhưng lúc Thập Tam gia muốn lấy lại khế ước nhập cổ của lão gia thì hắn lại nhìn xung quanh, muốn trì hoãn. Tôi thấy ý lão ta là lão gia không nhập cổ nhiều cũng được nhưng nếu muốn rút lui thì vạn vạn không thể.”
Quả đúng như dự đoán của mình.
Đậu Chiêu nhíu mày,
Phụ thân chẳng qua chỉ là một quan viên bình thường trong Hàn Lâm viện, hơn nữa tính cách mềm yếu, con đường làm quan cũng chẳng có gì xán lạn, đối phương cứ bám riết như vậy, tám chín phần mười là Hạng Trang múa kiếm, ý ở ngũ bá phụ Đậu Thế Xu.*
(Năm 206 TCN, Lỗ công Hạng Vũ bày tiệc ở Hồng Môn (ở phía ngoài đàn Giao của Hàm Dương [2]), mời Bái công Lưu Bang đến dự, mục đích là giết chết Lưu Bang. Nhưng sau khi nghe Lưu Bang giãi bày, Hạng Vũ muốn từ bỏ ý định. Mưu thần của họ Hạng là Phạm Tăng không cam tâm, sai Hạng Trang vờ múa kiếm giúp vui, tìm cơ hội giết chết Lưu Bang. Nhưng vì Hạng Bá ngăn trở, nên không thành công.
Đây là sự tích “Hạng Trang vũ kiếm, ý tại Bái công”. – Nguồn wiki)
Chuyện này chỉ sợ còn cần ngũ bá phụ giúp một tay.
Nàng dặn dò Thôi Thập Tam: “Ngươi lặng lẽ đi tìm đại tổng quản bên Hòe Thụ, nói phụ thân phái ngươi ra làm việc này nhưng ngươi không làm được, xin hắn ra mặt giúp ngươi lấy lại khế ước của phụ thân về. Về phần cụ thể làm sao, các ngươi hai năm qua thường xuyên qua lại với các quan viên, hẳn là cũng có kinh nghiệm rồi!”
Thôi Thập Tam mắt sang bừng, gật đầu lia lịa.
Ánh mắt Trương Phú Quý nhìn Đậu Chiêu lập tức lại thêm mấy phần sùng bái.
Khó trách mọi người đều nói người đọc sách bao giờ cũng khôn ngoan hơn. Tứ tiểu thư ít khi ra khỏi nhà nhưng chuyện gì cũng rõ ràng – chuyện bên trên giao xuống nếu ngươi làm không xong thì về sau đừng hòng sống yên trong quý phủ nữa. Bọn họ đến tìm đại tổng quản bên Hòe Thụ, nói rõ ý đồ đến, đưa bạc, đại tổng quản ngõ Hòe Thụ nghĩ là đi giải quyết chuyện cho thất lão gia, chưa biết chừng có thể khiến thất lão gia vui vẻ, chắc chắn sẽ rất thoải mái cậy uy ngũ lão gia mà đi uy hiếp họ Trương kia một phen.
Đậu Chiêu lại nghĩ Trương Chi Kỳ nếu có thể bắc cầu đến ngõ Hòe Thụ, đương nhiên sẽ vui vẻ bỏ qua phụ thân.
Về phần hắn có thể khuyên ngũ bá phụ nhập cổ hay không, dựa vào con người ngũ bá phụ, vị trí thủ phụ chưa tới tay, chắc chắn ông sẽ không tùy tiện làm những chuyện này để người ta nói ra nói vào.
“Các ngươi mau làm chuyện này cho thỏa đáng.” Nàng dặn dò Thôi Thập Tam và Trương Phú Quý. “Tránh để đêm dài lắm mộng. Lấy được khế ước rồi lập tức đưa đến cho ta. Để tránh bọn họ giả tạo bút tích và con dấu của phụ thân, ta còn phải khuyên phụ thân ngừng dùng con dấu trên khế ước đó.”
Hai người chắp tay đáp vâng. Biểu tỷ Chương Như chạy vào.
“Thọ Cô, Thọ Cô” Nàng kích động nói, căn bản không để ý đến Thôi Thập Tam và Trương Phú Quý tronng thư phòng, Thôi Thập Tam và Trương Phú Quý vội vàng cúi đầu tránh thất lễ, đứng qua một bên. “Người bên Tống gia tới, xác nhận lễ tiết của ngày thành thân. Ta đã lén xem giúp muội rồi, ngày mai giờ mẹo bọn họ sẽ đến đây thúc cưới mang theo ba mươi sáu hòm sính lễ đến. Mẫu thân ta và lục phu nhân đang thương lượng phái ai đưa tư trang của tân nương đi!” Nàng nói xong, mắt đảo nhanh như chớp rồi ngồi xuống bên Đậu Chiêu, thấp giọng nói nói: “Muội định phái ai đi? Bảo nàng lén đưa ta qua xem náo nhiệt với!”
Theo lễ thường, nhà gái sẽ phái người cùng nhà trai giao đồ cưới, bố trí phòng cưới.
Giao đồ cưới qua bình thường là do trưởng bối nhà gái làm còn bố trì phòng cưới bình thường đều do người quen với sinh hoạt của tân nương làm. Có thể là tẩu tử, cũng có thể là nhũ mẫu, thậm chí là nha hoàn bên người.
Lúc trước Đậu Minh gả qua là Tố Tâm đi bố trí phòng cưới.
Chẳng biết Đậu Minh có quen không?
Đậu Chiêu không khỏi có ý nghĩ trào phúng, ý bảo Thôi Thập Tam và Trương Phú Quý lui xuống rồi cười nói: “Tỷ không được đi nhận thân gia?”
Sáng hôm sau, huynh đệ tỷ muội nhà gái sẽ đến nhà trai uống rượu nhận thân gia.
“Cũng đúng nhỉ!” Triệu Chương Như vuốt cằm nói: “Lúc ấy nếu ta lại đến uống rượu nhận thân gia, bị Tống gia nhận ra thì chết. So với giả vờ làm nha hoàn lén lút đến phủ Anh Quốc công xem thì chẳng bằng lúc đó theo muội cùng đi dạo phủ Anh Quốc công.” Nàng nói xong, lại hưng phấn, “Thọ Cô, ta nghe người ta nói, phủ Anh Quốc công chiếm hết một con phố, từ cửa chính đến chính sảnh đi mất hai khắc, nếu đến cửa thùy hoa phải ngồi xe. Nhưng nhà bọn họ chỉ có ba người, muội giả qua đó có sợ không?”
Đậu Chiêu dở khóc dở cười, vất vả lắm mới dỗ Triệu Chương Như đi, nàng do dự một hồi rồi sai Tố Tâm: “Ta muốn gặp thế tử, em bảo Trần tiên sinh đi an bài đi.”
Tố Tâm mím môi cười rồi ra khỏi ngõ Tĩnh An Tự.
※※※※※
Tống Mặc đang định chào Vạn Hoàng hậu: “…Thần xin nghỉ bốn ngày. Bốn ngày sau sẽ về Kim Ngô vệ trực. Nếu nương nương có gì dặn dò, lúc nào thần cũng sẽ tiến cung đợi lệnh.”
Cho dù giữ gìn cẩn thận nhưng mấy ngày liền lo lắng sợ hãi, Vạn Hoàng hậu mỏi mệt vô cùng, trông già nua tiều tụy hơn tuổi thật rất nhiều.
Bà dịu dàng nói: “Ngươi sắp thành thân rồi còn giữ ngươi trong cung…” Ánh mắt có chút áy náy. “Bệnh tình của Hoàng thượng đã ổn định lại rồi, mấy ngày tới hẳn sẽ không sao đâu, ngươi mau về đi thôi! Làm tân lang hạnh phúc của ngươi đi!” Nói đến câu cuối, vẻ mặt tươi cười, khuôn mặt đoan trang có chút vui vẻ, trông có tinh thần hơn rất nhiều.
Tống Mặc cung kính đáp lời rồi lui xuống.
Cố Ngọc đang nhàm chán chơi đùa với đám cung nữ, thấy Tống Mặc đi ra, bỏ lại đám cung nữ rồi vội vàng chạy qua. “Thế nào? Di mẫu đệ nói sao? Có nói ban thưởng cho huynh không?”
Tống Mặc khẽ vỗ vỗ đầu hắn. “Ngươi lúc nào cũng chỉ biết ban thưởng! Không biết an ủi Hoàng hậu nương nương đi à!”
Cố Ngọc rầu rĩ nói: “Có thái tử ở đó rồi, đệ sẽ chẳng lảng vảng làm gì.” Mấy hôm nay Tống Mặc bận rộn nhiều việc, hắn cũng thường bị Hoàng hậu nương nương sai làm cái này làm cái kia, hai người không có cơ hội lén nói chuyện. Chuyện của Đậu Chiêu đã sắp thành tâm bệnh của hắn rồi, thấy Tống Mặc có thể xuất cung, vội nói: “Huynh chờ một chút, đệ đi nói với di mẫu một tiếng rồi chúng ta cùng xuất cung. Huynh thành thân, sao đệ lại thiếu phần được?” Vừa nói vừa chạy vào trong, còn la hét dặn dò Tống Mặc: “Huynh phải chờ đó! Đệ có chuyện quan trọng muốn nói với huynh!”
Tống Mặc cười cười.
Táo không giòn, mận quá chua với Cố Ngọc cũng là chuyện quan trọng.
Đây là cung Khôn Ninh đó!
Hắn và Hoàng hậu nương nương lại chẳng có quan hệ huyết thống gì!
Tống Mặc cười cười đưa bạc vụn cho cung nữ bên cạnh, khách khí nói: “Phiền vị tỷ tỷ dây lát nữa nói với Cố công tử một tiếng, tôi ở Tây Trực môn chờ hắn.”
Cung nữ kia xấu hổ, mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: “Thế tử gia không cần khách khí, nô tỳ nhất định sẽ chuyển lời giúp thế tử gia.”
Đậu Chiêu theo Đậu Thế Anh vào thư phòng rồi dặn dò gia nô: “Mời Cao tổng quản đến đây!”
Đậu Thế Anh tránh trong phòng phụ đọc sách, chỉ đành coi như không nghe thấy.
Đậu Chiêu dặn dò Cao Thăng: “Bây giờ ngươi đi gặp Trương chưởng quầy, nói ngươi viết thư về Chân Định yêu cầu xuất bạc, tam bá phụ cai quản công việc trong nhà biết phụ thân muốn nhập cổ với cửa hàng Nhật Thịnh, sợ ảnh hưởng đến giao tình giữa Đậu gia và cửa hàng Thông Đức, viết thư khuyên nhủ phụ thân. Phụ thân cân nhắc hồi lâu, quyết định không nhập cổ Nhật Thịnh nữa. Chỉ là lúc trước từng hứa với Trương chưởng quầy năm vạn lạng bạc, nếu Trương chưởng quầy mở cửa hàng bạc không đủ tài chính thì có thể để Quách đại nhân đảm bảo, Đậu gia chúng tôi cho mượn một khoản tiền, không lấy lãi, cho hắn bao giờ trả thì trả.”
Cớ này rất tốt.
Không đắc tội với bất cứ bên nào.
Tứ tiểu thư đúng là thiên tài buôn bán.
Chỉ tiếc đây lại là một vị tiểu thư, nếu là thiếu gia thì Tây Đậu còn phải lo lắng gì nữa!
Cao Thăng không dám tỏ thái độ, nhìn qua phía Đậu Thế Anh.
Đậu Thế Anh vùi đầu váo ách,
Cao Thăng biết Đậu Thế Anh đã ngầm đồng ý, vội cười đáp “Vâng.”
Cứ như vậy, nếu là Liêu Vương thành công, cũng tính là tạo mối giao tình. Nếu Liêu Vương thất bại, có thể nói là cho Quách Nhan vay tiền – dựa vào giao tình của Đậu gia và Tằng các lão, dù Hoàng thượng muốn xử lý thì tội này cũng chẳng đáng chết, lại vẫn có thể đứng vững trong hàn lâm, bảo toàn thanh danh của phụ thân để mưu tính lâu dài.
Đậu Chiêu nhìn phụ thân vẫn im lặng không lên tiếng, cố ý cao giọng dặn dò Cao Thăng: “Lần này ngươi đến chỗ Trương chưởng quầy thì đưa cả Thôi Thập Tam và Trương Phú Quý qua, phàn là những khế ước phụ thân đóng dấu thì đều thu về, không được quên. Cẩn thận Trương chưởng quầy trở mặt.”
Cao Thăng rất trung hậu nhưng lại chưa đủ khôn khéo.
Làm sao để đề phòng người khác như phòng trộm? Huống chi là chính mình thất hứa trước!
Đậu Thế Anh ngẩng đầu lên, đang định nói hai câu thì thấy Đậu Chiêu lạnh lùng quét mắ qua, hắn thì thào hai câu mà bản thân cũng chẳng biết là có nghĩa gì rồi lại cúi đầu.
Cao Thăng tự hiểu lấy mình, nghe Đậu Chiêu phái người đi cùng hắn, lại nhìn về phía Đậu Thế Anh, thấy Đậu Thế Anh giả câm giả điếc thì không khỏi thở phào một hơi dài, kính cẩn đáp lời rồi lui xuống.
Đậu Chiêu cười dặn dò gia đinh hầu hạ phụ thân đọc sách rồi sai nha hoàn rửa hoa quả mang vào. Tự mình đặt lên bàn đọc sách của phụ thân rồi mới quay người đi về phòng.
Đậu Thế Anh nhụt chí ngồi ở ghế thái sư.
Đậu Chiêu quay về sương phòng của mình.
Tố Quyên cười khanh khách chạy lên đón chào, cười nói: “Tiểu thư, ngoại viện đưa tin đến, nói Cao quản gia đã đến Uyển Bình, sáng mai là đến kinh thành rồi.”
Đậu Chiêu như ngồi trong chảo nóng.
Chẳng biết khế ước của phụ thân có thể rút về không, ba ngày nữa là hôn sự của nàng và Tống Mặc tới rồi, đi con đường nào, đến giờ nàng còn chưa thể quyết định được.
Cự tuyệt một cơ hội hiếm có?
Chấp nhận rồi thì về sau phải làm sao?
Nàng trằn trọc suốt cả đêm, hôm sau thức dậy, mắt thâm quầng.
Tiểu nha hoàn bước vào bẩm: “Cao quản gia ở Chân Định đến!”
Cùng đi với Cao Hưng còn có chú cháu Tống Vi Dân và Tống Viêm.
“Tứ tiểu thư nay sắp thành thân, tôi cũng có thể đi được rồi.” Tống tiên sinh cười chào từ biệt Đậu Thế Anh: “Những năm gần đây được Đậu đại nhân chiếu cố, lão hủ vô cùng cảm kích. Chỉ tiếc thiên hạ này chẳng có buổi tiệc nào không tàn, chờ ngày sau có duyên thì lại gặp lại.”
Đậu Thế Anh luôn miệng giữ lại, thấy Tống tiên sinh quyết đi thì đành giữ Tống tiên sinh ở lại uống rượu mừng của Đậu Chiêu rồi hãy đi.
Tống tiên sinh vui vẻ đáp lời, cùng Tống Viêm ở lại phòng cho khách.
Cao Hưng dưới gối chỉ có hai con trai, lớn mười bốn tuổi tên là Cao Gia, nhỏ mười tuổi tên là Cao Tán. Nghe nói Đậu Thế Anh thưởng nhà hắn cho Đậu Chiêu, nghĩ về sau có thể cùng làm việc với đám người Đoạn Công Nghĩa, Cao Hưng mấy đêm không ngủ nổi, chỉ lo cùng vợ khát khao theo Đậu Chiêu đến phủ Quốc công hưởng vinh hoa phú quý.
Hắn dẫn vợ đến dập đầu bái tạ Đậu Thế Anh rồi đi gặp Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu lại dặn dò đôi câu về sau làm việc cẩn thận thì Thôi Thập Tam và Trương Phú Quý đến.
Tố Tâm liền nháy mắt với Cao Hưng một cái.
Cao Hưng vội đứng dậy cáo lui.
Đậu Chiêu mời hai người vào thư phòng.
Thôi Thập Tam nói: “…Trương chưởng quầy nghe nói lão gia không thể tham gia việc buôn bán thì cũng không miễn cưỡng. Nói bạc mở cửa hàng hắn sẽ tự nghĩ cách, không đến mức phải đi vay tiền. Sau đó nói mình sở dĩ muốn cùng mấy vị đại nhân kết phường buôn bán chủ yếu là vì ngưỡng mộ mấy vị đại nhân học thức uyên bác, muốn kết giao còn việc buôn bán cũng chỉ là thứ yếu. Hỏi lão gia có thể suy nghĩ lại, như Quách đại nhân, chỉ nhập cổ ít thôi, dù sao cũng là có quen biết, cho cửa hàng bạc của hắn có chỗ dựa!”
Hắn vừa dứt lời, Trương Phú Quý vẫn nghĩ không có cơ hội biểu hiện trước mặt Đậu Chiêu mà buồn bã vội nói: “Tứ tiểu thư, tôi thấy Trương chưởng quầy cũng không phải là người tốt gì, miệng thì nói như mật như đường nhưng lúc Thập Tam gia muốn lấy lại khế ước nhập cổ của lão gia thì hắn lại nhìn xung quanh, muốn trì hoãn. Tôi thấy ý lão ta là lão gia không nhập cổ nhiều cũng được nhưng nếu muốn rút lui thì vạn vạn không thể.”
Quả đúng như dự đoán của mình.
Đậu Chiêu nhíu mày,
Phụ thân chẳng qua chỉ là một quan viên bình thường trong Hàn Lâm viện, hơn nữa tính cách mềm yếu, con đường làm quan cũng chẳng có gì xán lạn, đối phương cứ bám riết như vậy, tám chín phần mười là Hạng Trang múa kiếm, ý ở ngũ bá phụ Đậu Thế Xu.*
(Năm 206 TCN, Lỗ công Hạng Vũ bày tiệc ở Hồng Môn (ở phía ngoài đàn Giao của Hàm Dương [2]), mời Bái công Lưu Bang đến dự, mục đích là giết chết Lưu Bang. Nhưng sau khi nghe Lưu Bang giãi bày, Hạng Vũ muốn từ bỏ ý định. Mưu thần của họ Hạng là Phạm Tăng không cam tâm, sai Hạng Trang vờ múa kiếm giúp vui, tìm cơ hội giết chết Lưu Bang. Nhưng vì Hạng Bá ngăn trở, nên không thành công.
Đây là sự tích “Hạng Trang vũ kiếm, ý tại Bái công”. – Nguồn wiki)
Chuyện này chỉ sợ còn cần ngũ bá phụ giúp một tay.
Nàng dặn dò Thôi Thập Tam: “Ngươi lặng lẽ đi tìm đại tổng quản bên Hòe Thụ, nói phụ thân phái ngươi ra làm việc này nhưng ngươi không làm được, xin hắn ra mặt giúp ngươi lấy lại khế ước của phụ thân về. Về phần cụ thể làm sao, các ngươi hai năm qua thường xuyên qua lại với các quan viên, hẳn là cũng có kinh nghiệm rồi!”
Thôi Thập Tam mắt sang bừng, gật đầu lia lịa.
Ánh mắt Trương Phú Quý nhìn Đậu Chiêu lập tức lại thêm mấy phần sùng bái.
Khó trách mọi người đều nói người đọc sách bao giờ cũng khôn ngoan hơn. Tứ tiểu thư ít khi ra khỏi nhà nhưng chuyện gì cũng rõ ràng – chuyện bên trên giao xuống nếu ngươi làm không xong thì về sau đừng hòng sống yên trong quý phủ nữa. Bọn họ đến tìm đại tổng quản bên Hòe Thụ, nói rõ ý đồ đến, đưa bạc, đại tổng quản ngõ Hòe Thụ nghĩ là đi giải quyết chuyện cho thất lão gia, chưa biết chừng có thể khiến thất lão gia vui vẻ, chắc chắn sẽ rất thoải mái cậy uy ngũ lão gia mà đi uy hiếp họ Trương kia một phen.
Đậu Chiêu lại nghĩ Trương Chi Kỳ nếu có thể bắc cầu đến ngõ Hòe Thụ, đương nhiên sẽ vui vẻ bỏ qua phụ thân.
Về phần hắn có thể khuyên ngũ bá phụ nhập cổ hay không, dựa vào con người ngũ bá phụ, vị trí thủ phụ chưa tới tay, chắc chắn ông sẽ không tùy tiện làm những chuyện này để người ta nói ra nói vào.
“Các ngươi mau làm chuyện này cho thỏa đáng.” Nàng dặn dò Thôi Thập Tam và Trương Phú Quý. “Tránh để đêm dài lắm mộng. Lấy được khế ước rồi lập tức đưa đến cho ta. Để tránh bọn họ giả tạo bút tích và con dấu của phụ thân, ta còn phải khuyên phụ thân ngừng dùng con dấu trên khế ước đó.”
Hai người chắp tay đáp vâng. Biểu tỷ Chương Như chạy vào.
“Thọ Cô, Thọ Cô” Nàng kích động nói, căn bản không để ý đến Thôi Thập Tam và Trương Phú Quý tronng thư phòng, Thôi Thập Tam và Trương Phú Quý vội vàng cúi đầu tránh thất lễ, đứng qua một bên. “Người bên Tống gia tới, xác nhận lễ tiết của ngày thành thân. Ta đã lén xem giúp muội rồi, ngày mai giờ mẹo bọn họ sẽ đến đây thúc cưới mang theo ba mươi sáu hòm sính lễ đến. Mẫu thân ta và lục phu nhân đang thương lượng phái ai đưa tư trang của tân nương đi!” Nàng nói xong, mắt đảo nhanh như chớp rồi ngồi xuống bên Đậu Chiêu, thấp giọng nói nói: “Muội định phái ai đi? Bảo nàng lén đưa ta qua xem náo nhiệt với!”
Theo lễ thường, nhà gái sẽ phái người cùng nhà trai giao đồ cưới, bố trí phòng cưới.
Giao đồ cưới qua bình thường là do trưởng bối nhà gái làm còn bố trì phòng cưới bình thường đều do người quen với sinh hoạt của tân nương làm. Có thể là tẩu tử, cũng có thể là nhũ mẫu, thậm chí là nha hoàn bên người.
Lúc trước Đậu Minh gả qua là Tố Tâm đi bố trí phòng cưới.
Chẳng biết Đậu Minh có quen không?
Đậu Chiêu không khỏi có ý nghĩ trào phúng, ý bảo Thôi Thập Tam và Trương Phú Quý lui xuống rồi cười nói: “Tỷ không được đi nhận thân gia?”
Sáng hôm sau, huynh đệ tỷ muội nhà gái sẽ đến nhà trai uống rượu nhận thân gia.
“Cũng đúng nhỉ!” Triệu Chương Như vuốt cằm nói: “Lúc ấy nếu ta lại đến uống rượu nhận thân gia, bị Tống gia nhận ra thì chết. So với giả vờ làm nha hoàn lén lút đến phủ Anh Quốc công xem thì chẳng bằng lúc đó theo muội cùng đi dạo phủ Anh Quốc công.” Nàng nói xong, lại hưng phấn, “Thọ Cô, ta nghe người ta nói, phủ Anh Quốc công chiếm hết một con phố, từ cửa chính đến chính sảnh đi mất hai khắc, nếu đến cửa thùy hoa phải ngồi xe. Nhưng nhà bọn họ chỉ có ba người, muội giả qua đó có sợ không?”
Đậu Chiêu dở khóc dở cười, vất vả lắm mới dỗ Triệu Chương Như đi, nàng do dự một hồi rồi sai Tố Tâm: “Ta muốn gặp thế tử, em bảo Trần tiên sinh đi an bài đi.”
Tố Tâm mím môi cười rồi ra khỏi ngõ Tĩnh An Tự.
※※※※※
Tống Mặc đang định chào Vạn Hoàng hậu: “…Thần xin nghỉ bốn ngày. Bốn ngày sau sẽ về Kim Ngô vệ trực. Nếu nương nương có gì dặn dò, lúc nào thần cũng sẽ tiến cung đợi lệnh.”
Cho dù giữ gìn cẩn thận nhưng mấy ngày liền lo lắng sợ hãi, Vạn Hoàng hậu mỏi mệt vô cùng, trông già nua tiều tụy hơn tuổi thật rất nhiều.
Bà dịu dàng nói: “Ngươi sắp thành thân rồi còn giữ ngươi trong cung…” Ánh mắt có chút áy náy. “Bệnh tình của Hoàng thượng đã ổn định lại rồi, mấy ngày tới hẳn sẽ không sao đâu, ngươi mau về đi thôi! Làm tân lang hạnh phúc của ngươi đi!” Nói đến câu cuối, vẻ mặt tươi cười, khuôn mặt đoan trang có chút vui vẻ, trông có tinh thần hơn rất nhiều.
Tống Mặc cung kính đáp lời rồi lui xuống.
Cố Ngọc đang nhàm chán chơi đùa với đám cung nữ, thấy Tống Mặc đi ra, bỏ lại đám cung nữ rồi vội vàng chạy qua. “Thế nào? Di mẫu đệ nói sao? Có nói ban thưởng cho huynh không?”
Tống Mặc khẽ vỗ vỗ đầu hắn. “Ngươi lúc nào cũng chỉ biết ban thưởng! Không biết an ủi Hoàng hậu nương nương đi à!”
Cố Ngọc rầu rĩ nói: “Có thái tử ở đó rồi, đệ sẽ chẳng lảng vảng làm gì.” Mấy hôm nay Tống Mặc bận rộn nhiều việc, hắn cũng thường bị Hoàng hậu nương nương sai làm cái này làm cái kia, hai người không có cơ hội lén nói chuyện. Chuyện của Đậu Chiêu đã sắp thành tâm bệnh của hắn rồi, thấy Tống Mặc có thể xuất cung, vội nói: “Huynh chờ một chút, đệ đi nói với di mẫu một tiếng rồi chúng ta cùng xuất cung. Huynh thành thân, sao đệ lại thiếu phần được?” Vừa nói vừa chạy vào trong, còn la hét dặn dò Tống Mặc: “Huynh phải chờ đó! Đệ có chuyện quan trọng muốn nói với huynh!”
Tống Mặc cười cười.
Táo không giòn, mận quá chua với Cố Ngọc cũng là chuyện quan trọng.
Đây là cung Khôn Ninh đó!
Hắn và Hoàng hậu nương nương lại chẳng có quan hệ huyết thống gì!
Tống Mặc cười cười đưa bạc vụn cho cung nữ bên cạnh, khách khí nói: “Phiền vị tỷ tỷ dây lát nữa nói với Cố công tử một tiếng, tôi ở Tây Trực môn chờ hắn.”
Cung nữ kia xấu hổ, mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: “Thế tử gia không cần khách khí, nô tỳ nhất định sẽ chuyển lời giúp thế tử gia.”
Danh sách chương