Ba người Đậu Thế Xu, Đậu Thế Hoành và Đậu Thế Anh ngồi theo thế chân vạc, im lặng không nói.
Giờ Đậu Thế Anh cũng có chút hối hận rồi, ông cho Đậu Chiêu nhiều ngân phiếu như vậy, liệu có thể đúng như lời ngũ ca nói, sẽ có người để mắt đến Đậu Chiêu? Thậm chí là bắt cóc Đậu Chiêu? Hoặc là sau này sẽ bắt cóc con cái của Đậu Chiêu? Hoặc là cố ý dụ dỗ con cái Đậu Chiêu học theo thói xấu? Trước khi Đậu Thế Xu đến thì Đậu Thế Hoành cũng đã mắng cho Đậu Thế Anh một trận, thấy Đậu Thế Xu giáo huấn mà Đậu Thế Anh lúng ta lúng túng không dám nói gì thì mới quyết định không nói gì nữa.
Dù sao chuyện cũng đã rồi, giờ có thu hồi ngân phiếu về thì cũng chẳng thể nào xóa bỏ được ảnh hưởng do chuyện này tạo thành nữa rồi. Nghĩ nhiều vô ích, để sau rồi tính. Ông cũng không định trong lúc mấu chốt này còn nói đỡ ngũ ca nữa. Bằng không chẳng phải ngũ ca càng nói càng hăng sao?
Đậu Thế Xu đã chẳng biết nên nói gì cho phải nữa.
Ngươi nói Đậu Thế Anh không có đầu óc nhưng Đậu Thế Anh đường đường là tiến sĩ nhị bảng, học vấn bậc nhất, là quân tử khiêm tốn có tiếng ở Hàn lâm viện, ngươi nói ông có đầu óc nhưng lại làm ra chuyện mà không ai ngờ được thế này đây!
Mình nên giải quyết sao đây?
Chẳng lẽ nói ngân phiếu này đều là giả sao? Như vậy chỉ sợ tin tức càng thêm hỗn loạn!
Ông cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Đậu Thế Anh thấy thế thì chần chừ nói: “Hay là đệ bảo Tam ca giúp đệ bán mấy cửa hàng đi, lại cho Thọ Cô thêm sáu vạn lạng ngân phiếu? Cứ như vậy cũng tránh để Thọ Cô vô cớ gánh cái tiếng này…”
“Đệ câm miệng lại cho ta!” Đậu Thế Xu cuối cùng cũng không còn cách nào để giữ vững tôn nghiêm của huynh trưởng, phong độ của một các lão, lớn tiếng quát: “Cơ nghiệp tổ tông để lại, sao đệ dám có lòng bán đi?!” Nói tới đây, ông ta đột nhiên nghĩ Đậu Thế Anh không có con trai, nhất thời cảm thấy mình hơi đoán đoán được tâm tình của Đậu Thế Anh, không khỏi nghiêm túc nói: “Thọ Cô và Minh thư nhi đều đã trưởng thành rồi, chuyện con thừa tự vô cùng cấp bách. Đêm nay ta sẽ thương lượng với mẫu thân, tìm cho đệ một cô nương con nhà tử tế. Chuyện này cứ quyết định vậy đi, đệ phản đối cũng vô dụng! Ta không thể trơ mắt nhìn đệ phá tan gia sản thế này được! Ta chết rồi cũng chẳng có mặt mũi đi gặp phụ thân, gặp tổ phụ, gặp thúc tổ phụ!”
Đậu Thế Hoành cũng thấy đây là một cách tốt để giải quyết thói tiêu tiền hoang phí của Đậu Thế Anh, cùng Đậu Thế Xu khuyên nhủ Đậu Thế Anh: “Thất đệ, mấy năm nay đệ sống quá hoang phí, sau khi Vương thị về Chân Định rồi, ngõ Tĩnh An Tự phải có người lo toan đến cuộc sống của đệ, chủ trì việc nội trợ. Nếu đệ có vừa ý ai thì cứ nói với ngũ tẩu, chỉ cần cần gia thế trong sạch, nhân phẩm đoan chính, chúng ta cũng sẽ giúp đệ rước nàng vào cửa một cách linh đình.”
Đậu Thế Anh luôn yếu đuối lúc này lại bộc lộ sự mềm dẻo như cỏ lau, cúi đầu lẩm bẩm: “Đệ… Đệ không nạp thiếp, đệ nhất quyết không nạp thiếp…” Tựa như đứa trẻ con nói “Con không ăn rau” vậy.
Hai người nhìn nhau, đều cảm thấy bất lực, dở khóc dở cười.
Đậu Thế Anh nhìn vẻ bất đắc dĩ của hai người, nghĩ vừa rồi lục ca mắng mình ào ào nhưng đến khi ngũ ca quở trách mình thì lục ca lại không nói gì.
Lục ca vẫn luôn giúp đỡ mình.
Ông không khỏi to gan, suy nghĩ sớm đã ẩn chứa trong lòng không nhịn được mà bùng phát.
“Nếu không thì để Chỉ ca nhi nhà lục ca làm con thừa tự của đệ là xong mà!” Đậu Thế Anh lớn tiếng nói. “Dù sao lục ca cũng có hai đứa con trai, Thọ Cô từ nhỏ đã đi theo lục tẩu, cùng Huệ ca nhi, Chỉ ca nhi tình như thủ túc…”
“Đệ nói bậy bạ gì thế?” Đậu Thế Hoành biến sắc.
Để Đậu Đức Xương làm con thừa tự của Đậu Thế Anh thì đồng nghĩa với việc Đậu Đức Xương sẽ cùng hai tỷ muội Đậu Chiêu, Đậu Minh chia sẻ một nửa tài sản còn lại của Tây Đậu.
Đây không phải là số lượng nhỏ đâu.
Đậu Chiêu có được một nửa tài sản của Tây Đậu mọi người có thể chấp nhận phần lớn là vì Đậu Chiêu là trưởng nữ của Đậu Thế Anh, tài sản này sớm muộn gì cũng cho Đậu Chiêu, chẳng liên quan gì đến Đông Đậu. Hơn nữa Triệu Cốc Thu gần như là lớn lên trong nhà họ Đậu, cái chết của Triệu Cốc Thu, bọn họ cũng có trách nhiệm. Nhưng giờ mọi người đều là con cháu Đông Đậu, con hắn lại kế thừa một số bạc lớn như vậy của Tây Đậu, cho dù mấy huynh đệ không ghen tỵ thì đám con dâu kia có thể bình thản sao? Giờ có mẫu thân làm chủ gia đình mà mấy phòng nhà bá tổ phủ còn đôi khi tỏ vẻ bất mãn, con hắn trở thành con nối dõi của Tây Đậu thì chỉ sợ Đông Đậu sẽ phân hóa thành hai nhánh mất!
“Ta cảm thấy Ngũ ca nói đúng, để mẫu thân hay đại tẩu giúp đệ chọn một cô nương trong sạch làm thiếp đi.” Nói xong ông đứng lên nhìn Đậu Thế Xu một cái, “Ngày mai là ngày Thọ Cô xuất giá, đệ dặn ta giúp đệ lo liệu việc ở lễ phòng, ta về trước. Về chuyện con thừa tự thì cứ quyết định vậy đi! Đệ đừng chần chừ nữa, Chỉ ca nhi đã lớn tuổi, không phù hợp, hơn nữa ta cũng không nỡ, ta không để nó đi được.”
Đậu Thế Xu như được Đậu Thế Hoành nhắc nhở!
“Lục ca nói đúng đó, Chỉ ca nhi lớn tuổi rồi, không thích hợp.” Ông ta lại nói, “Đệ đang tuổi tráng niên, vẫn nên nạp thiếp thất thì hơn.”
Đậu Thế Hoành bộc lộc quyết tâm, kéo cửa rộng ra, lại thấy Đậu Chiêu đang chuẩn bị gõ cửa.
Hai người chỉ cách nhau một cách cửa, ông hoảng hốt, thất thanh nói: “Thọ Cô, sao con lại ở đây?” Chợt nghĩ đến nội dung câu chuyện khi nãy, cũng chẳng biết Đậu Chiêu có nghe được hay không, mặt nóng lên, lúng búng nói: “Thọ Cô, con tìm phụ thân con có việc gì thế? Chúng ta đã nói chuyện xong rồi. Mai là ngày thành thân rồi, tam cô lục quyến, thân bằng cố hữu đều đến, sáng mai ta phải qua sớm để tiếp khác. Con cũng phải dậy sớm trang điểm, nên nghỉ ngơi sớm đi.” Sau đó vội bước đi.
Đậu Thế Xu đương nhiên không thể thảo luận chuyện nạp thiếp trước mặt cháu gái, cười nói với Đậu Chiêu đôi câu rồi cũng đứng dậy cáo từ.
Trong thư phòng chỉ còn lại Đậu Thế Anh ủ rũ ngồi đó.
Chẳng hiểu sao, Đậu Chiêu rưng rưng lệ.
Tranh chấp khi nãy nàng đều nghe được.
Lúc trước nàng trách phụ thân không quan tâm mình, trách mình không thể khiến phụ thân yêu thương.
Cũng mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, những gì phụ thân làm cho nàng đều vượt quá tưởng tượng của nàng.
Có cái gì đó tựa sóng xô bờ, táp vào khe rãnh trong trái tim vốn bình lặng của Đậu Chiêu, khiến lòng nàng mất đi sự bình tĩnh thường nhật.
Nàng ngồi xuống đối diện phụ thân, chống khuỷu tay, cười khanh khách hỏi phụ thân: “Người có muốn chơi cờ với con không?”
Mắt Đậu Thế Anh sáng bừng lên nhưng lại nhanh chóng trở nên ảm đạm, thấp giọng nói: “Thọ Cô, ta tự mình gây họa, cho con hai hòm ngân phiếu… Ngũ bá phụ con nói ta làm vậy là rước họa cho con…”
“Tặng của hồi môn thì tặng thôi!” Đậu Chiêu lơ đễnh cười nói. “Con sắp gả đến phủ Anh Quốc công rồi, người chẳng phải vẫn nói, phủ Anh Quốc công là nhà hiển hách có thể đếm trên đầu ngón tay sao, vậy thì Thế tử gia Tống Nghiên Đường kia cũng là năng lực xuất chúng, nhân phẩm đoan chính còn gì? Bọn họ ngay cả đồ cưới của con cũng không thể bảo đảm thì sao mà xứng với danh xưng hiển hách bậc nhất này chứ?”
Đậu Thế Anh thoải mái hơn.
Mắt cười híp lại.
Thọ Cô vẫn luôn hiểu chuyện như thế.
Chuyện gì khó xử vào tay con bé đều trở nên đơn giản.
Ông xắn ống tay áo, hào hứng sai gia đinh: “Mang bàn cờ lên cho ta!”
Đậu Chiêu hé miệng cười.
※※※※※
Tống Nghi Xuân cảm thấy bốn miếng vàng như ý rực rỡ kia tựa như đang mở lớn miệng, nhìn ông ta cười trào phúng một cách sảng khoái.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Không phải nói Đậu gia Tứ tiểu thư là người cha không thương mẹ không quan tâm sao?
Sao đột nhiên lại nảy ra số lượng hồi môn kinh người như vậy?
Hai hòm ngân phiếu. Không phải là hẳn nên cất kĩ trong hòm xiểng, lén mang đến sao?
Sao có thể vô liêm sỉ khiêng đi như vậy?
Còn như sợ người khác không biết, dùng vàng như ý dài hơn một thước đè lên…
Sao hôm nay không nổi gió bão đi?
Thổi bay cả hai hòm đầy ngân phiếu này đi, để cho Tống Mặc chạy theo sau khóc lóc mà đuổi cũng không kịp! Để Tống Mặc đau lòng một trận đi!
Ông ta không khỏi nhìn về phía Đào Khí Trọng.
Đào Khí Trọng ngơ ngác, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mà lòng Tống Mặc cũng đúng như Tống Nghi Xuân hi vọng, đang thấp thỏm.
Nhạc phụ này của hắn… Đúng là người không thể nhìn vào tướng mạo mà phán đoán!
Chuyện như vậy mà cũng làm ra được.
Ông là sợ mình coi thường Đậu Chiêu, cố ý ra oai với Tống gia? Hay là tiền đã quá nhiều, chẳng cùng cấp bậc với mình, bốn vạn lạng mà trong mắt ông chỉ như bốn trăm lạng?
Có thể đoán được, một đoạn thời gian rất dài sắp tới, khắp kinh thành sẽ bàn tán về hôn sự của hắn. Mà thời gian sau này, người của hắn chỉ sợ đều phải tập trung để đề phòng trộm cướp?
Tống Mặc liếc mắt nhìn đám khách khứa bị hai hòm ngân phiếu làm cho kích động kia,không khỏi âm thầm thở dài.
Nghiêm Triều Khanh lặng yên đi tới, thấp giọng nói: “Thế tử gia, làm sao bây giờ?”
“Làm sao bây giờ?” Tống Mặc thấy Liêu Bích Phong đến giờ vẫn còn hơi ngẩn ngơ thì thở dài nói: “Nên làm gì thì cứ làm thế đi! Chẳng lẽ phủ Anh Quốc công ta ngay cả bốn vạn lạng ngân phiếu cũng không thể bảo vệ nổi sao?”
Lúc này Nghiêm Triêu Khanh mới bình thản trở lại.
Chưa phải ông chưa từng thấy nhiều ngân phiếu như vậy. Khi còn làm dưới trướng Định Quốc công, ông phụ trách nội vụ, thậm chí còn từng thấy một trăm vạn lạng trắng bóng tiền quân lương. Nhưng Đậu gia là nhà đọc sách lâu đời, hành động này thực sự nằm ngoài ý liệu của ông.
Nghiêm Triêu Khanh vội gọi Hạ Liễn đến: “Ngươi phái người canh giữ ở đây, cẩn thận làm mất đồ, để người ta chê cười!”
Theo lễ tiết, đồ của tân nương mang đến phải đặt trong tân phòng cho người ta xem.
Hạ Liễn cung kính đáp lời.
Tống Mặc xoay người đi vào thư phòng.
Hắn nghĩ đến vẻ mặt phấn khích của mọi người khi nãy.
Nhất là phụ thân há hốc miệng như thấy quỷ, đối mặt với sự chúc tụng của mọi người lại không thể không miễn cưỡng cười, trông còn khó coi hơn khóc, bất giác tâm tình hắn cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Hắn và Đậu Chiêu còn chưa thành thân mà đã xảy ra chuyện thú vị như vậy.
Có lẽ về sau sẽ còn có càng nhiều niềm vui bất ngờ đang chờ đón hắn nữa!
Nghĩ vậy, Tống Mặc không nhịn được mà mỉm cười.
※※※※※
Mặc kệ không khí Tống gia quái dị cỡ nào, không khí Đậu gia nặng nề đến đâu thì ngày xuất giá của Đậu Chiêu vẫn tới.
Trời vừa sáng, Cao Thăng bận rộn gần như cả đêm không ngủ vội sai gia đinh mở cổng.
Phòng điểm tâm, lễ phòng, phòng thu chi… nhanh chóng bận rộn.
Đậu Chiêu bị Tố Lan đánh thức: “Tiểu thư, tiểu thư, mau dậy đi, đã đến giờ mẹo rồi đó.”
Nàng ngáp một cái, thủng thẳng nói: “Giờ lành là đầu giờ tuất, em vội gì chứ? Rửa mặt chải đầu mặc quần áo cùng lắm là hai canh giờ mà thôi, ăn trưa rồi tính.”
Người chải đầu cho nàng là cung nữ từng chải đầu cho quý nhân trong cung giờ đã xuất cung, sớm đã được Đậu gia mời đến, nghe vậy cười nói: “Tôi đi chải đầu cho rất nhiều tân nương tử nhưng chưa từng thấy ai bình thản được như tiểu thư, khó trách tiểu thư có thể gả đến phủ Anh Quốc công. Có thể thấy tiểu thư trời sinh có phúc khí, phải làm quý nhân!” Ánh mắt lại quét khắp người nàng.
Xem ra là tác dụng của hai hòm ngân phiếu kia!
Tin tức cũng thật nhanh nhạy!
Đậu Chiêu bình thản, bảo người ta thưởng cho ma ma chải đầu hai chiếc hồng bao, nằm trên giường đọc sách một lát rồi mới ngồi dậy mặc quần áo.
Giờ Đậu Thế Anh cũng có chút hối hận rồi, ông cho Đậu Chiêu nhiều ngân phiếu như vậy, liệu có thể đúng như lời ngũ ca nói, sẽ có người để mắt đến Đậu Chiêu? Thậm chí là bắt cóc Đậu Chiêu? Hoặc là sau này sẽ bắt cóc con cái của Đậu Chiêu? Hoặc là cố ý dụ dỗ con cái Đậu Chiêu học theo thói xấu? Trước khi Đậu Thế Xu đến thì Đậu Thế Hoành cũng đã mắng cho Đậu Thế Anh một trận, thấy Đậu Thế Xu giáo huấn mà Đậu Thế Anh lúng ta lúng túng không dám nói gì thì mới quyết định không nói gì nữa.
Dù sao chuyện cũng đã rồi, giờ có thu hồi ngân phiếu về thì cũng chẳng thể nào xóa bỏ được ảnh hưởng do chuyện này tạo thành nữa rồi. Nghĩ nhiều vô ích, để sau rồi tính. Ông cũng không định trong lúc mấu chốt này còn nói đỡ ngũ ca nữa. Bằng không chẳng phải ngũ ca càng nói càng hăng sao?
Đậu Thế Xu đã chẳng biết nên nói gì cho phải nữa.
Ngươi nói Đậu Thế Anh không có đầu óc nhưng Đậu Thế Anh đường đường là tiến sĩ nhị bảng, học vấn bậc nhất, là quân tử khiêm tốn có tiếng ở Hàn lâm viện, ngươi nói ông có đầu óc nhưng lại làm ra chuyện mà không ai ngờ được thế này đây!
Mình nên giải quyết sao đây?
Chẳng lẽ nói ngân phiếu này đều là giả sao? Như vậy chỉ sợ tin tức càng thêm hỗn loạn!
Ông cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Đậu Thế Anh thấy thế thì chần chừ nói: “Hay là đệ bảo Tam ca giúp đệ bán mấy cửa hàng đi, lại cho Thọ Cô thêm sáu vạn lạng ngân phiếu? Cứ như vậy cũng tránh để Thọ Cô vô cớ gánh cái tiếng này…”
“Đệ câm miệng lại cho ta!” Đậu Thế Xu cuối cùng cũng không còn cách nào để giữ vững tôn nghiêm của huynh trưởng, phong độ của một các lão, lớn tiếng quát: “Cơ nghiệp tổ tông để lại, sao đệ dám có lòng bán đi?!” Nói tới đây, ông ta đột nhiên nghĩ Đậu Thế Anh không có con trai, nhất thời cảm thấy mình hơi đoán đoán được tâm tình của Đậu Thế Anh, không khỏi nghiêm túc nói: “Thọ Cô và Minh thư nhi đều đã trưởng thành rồi, chuyện con thừa tự vô cùng cấp bách. Đêm nay ta sẽ thương lượng với mẫu thân, tìm cho đệ một cô nương con nhà tử tế. Chuyện này cứ quyết định vậy đi, đệ phản đối cũng vô dụng! Ta không thể trơ mắt nhìn đệ phá tan gia sản thế này được! Ta chết rồi cũng chẳng có mặt mũi đi gặp phụ thân, gặp tổ phụ, gặp thúc tổ phụ!”
Đậu Thế Hoành cũng thấy đây là một cách tốt để giải quyết thói tiêu tiền hoang phí của Đậu Thế Anh, cùng Đậu Thế Xu khuyên nhủ Đậu Thế Anh: “Thất đệ, mấy năm nay đệ sống quá hoang phí, sau khi Vương thị về Chân Định rồi, ngõ Tĩnh An Tự phải có người lo toan đến cuộc sống của đệ, chủ trì việc nội trợ. Nếu đệ có vừa ý ai thì cứ nói với ngũ tẩu, chỉ cần cần gia thế trong sạch, nhân phẩm đoan chính, chúng ta cũng sẽ giúp đệ rước nàng vào cửa một cách linh đình.”
Đậu Thế Anh luôn yếu đuối lúc này lại bộc lộ sự mềm dẻo như cỏ lau, cúi đầu lẩm bẩm: “Đệ… Đệ không nạp thiếp, đệ nhất quyết không nạp thiếp…” Tựa như đứa trẻ con nói “Con không ăn rau” vậy.
Hai người nhìn nhau, đều cảm thấy bất lực, dở khóc dở cười.
Đậu Thế Anh nhìn vẻ bất đắc dĩ của hai người, nghĩ vừa rồi lục ca mắng mình ào ào nhưng đến khi ngũ ca quở trách mình thì lục ca lại không nói gì.
Lục ca vẫn luôn giúp đỡ mình.
Ông không khỏi to gan, suy nghĩ sớm đã ẩn chứa trong lòng không nhịn được mà bùng phát.
“Nếu không thì để Chỉ ca nhi nhà lục ca làm con thừa tự của đệ là xong mà!” Đậu Thế Anh lớn tiếng nói. “Dù sao lục ca cũng có hai đứa con trai, Thọ Cô từ nhỏ đã đi theo lục tẩu, cùng Huệ ca nhi, Chỉ ca nhi tình như thủ túc…”
“Đệ nói bậy bạ gì thế?” Đậu Thế Hoành biến sắc.
Để Đậu Đức Xương làm con thừa tự của Đậu Thế Anh thì đồng nghĩa với việc Đậu Đức Xương sẽ cùng hai tỷ muội Đậu Chiêu, Đậu Minh chia sẻ một nửa tài sản còn lại của Tây Đậu.
Đây không phải là số lượng nhỏ đâu.
Đậu Chiêu có được một nửa tài sản của Tây Đậu mọi người có thể chấp nhận phần lớn là vì Đậu Chiêu là trưởng nữ của Đậu Thế Anh, tài sản này sớm muộn gì cũng cho Đậu Chiêu, chẳng liên quan gì đến Đông Đậu. Hơn nữa Triệu Cốc Thu gần như là lớn lên trong nhà họ Đậu, cái chết của Triệu Cốc Thu, bọn họ cũng có trách nhiệm. Nhưng giờ mọi người đều là con cháu Đông Đậu, con hắn lại kế thừa một số bạc lớn như vậy của Tây Đậu, cho dù mấy huynh đệ không ghen tỵ thì đám con dâu kia có thể bình thản sao? Giờ có mẫu thân làm chủ gia đình mà mấy phòng nhà bá tổ phủ còn đôi khi tỏ vẻ bất mãn, con hắn trở thành con nối dõi của Tây Đậu thì chỉ sợ Đông Đậu sẽ phân hóa thành hai nhánh mất!
“Ta cảm thấy Ngũ ca nói đúng, để mẫu thân hay đại tẩu giúp đệ chọn một cô nương trong sạch làm thiếp đi.” Nói xong ông đứng lên nhìn Đậu Thế Xu một cái, “Ngày mai là ngày Thọ Cô xuất giá, đệ dặn ta giúp đệ lo liệu việc ở lễ phòng, ta về trước. Về chuyện con thừa tự thì cứ quyết định vậy đi! Đệ đừng chần chừ nữa, Chỉ ca nhi đã lớn tuổi, không phù hợp, hơn nữa ta cũng không nỡ, ta không để nó đi được.”
Đậu Thế Xu như được Đậu Thế Hoành nhắc nhở!
“Lục ca nói đúng đó, Chỉ ca nhi lớn tuổi rồi, không thích hợp.” Ông ta lại nói, “Đệ đang tuổi tráng niên, vẫn nên nạp thiếp thất thì hơn.”
Đậu Thế Hoành bộc lộc quyết tâm, kéo cửa rộng ra, lại thấy Đậu Chiêu đang chuẩn bị gõ cửa.
Hai người chỉ cách nhau một cách cửa, ông hoảng hốt, thất thanh nói: “Thọ Cô, sao con lại ở đây?” Chợt nghĩ đến nội dung câu chuyện khi nãy, cũng chẳng biết Đậu Chiêu có nghe được hay không, mặt nóng lên, lúng búng nói: “Thọ Cô, con tìm phụ thân con có việc gì thế? Chúng ta đã nói chuyện xong rồi. Mai là ngày thành thân rồi, tam cô lục quyến, thân bằng cố hữu đều đến, sáng mai ta phải qua sớm để tiếp khác. Con cũng phải dậy sớm trang điểm, nên nghỉ ngơi sớm đi.” Sau đó vội bước đi.
Đậu Thế Xu đương nhiên không thể thảo luận chuyện nạp thiếp trước mặt cháu gái, cười nói với Đậu Chiêu đôi câu rồi cũng đứng dậy cáo từ.
Trong thư phòng chỉ còn lại Đậu Thế Anh ủ rũ ngồi đó.
Chẳng hiểu sao, Đậu Chiêu rưng rưng lệ.
Tranh chấp khi nãy nàng đều nghe được.
Lúc trước nàng trách phụ thân không quan tâm mình, trách mình không thể khiến phụ thân yêu thương.
Cũng mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, những gì phụ thân làm cho nàng đều vượt quá tưởng tượng của nàng.
Có cái gì đó tựa sóng xô bờ, táp vào khe rãnh trong trái tim vốn bình lặng của Đậu Chiêu, khiến lòng nàng mất đi sự bình tĩnh thường nhật.
Nàng ngồi xuống đối diện phụ thân, chống khuỷu tay, cười khanh khách hỏi phụ thân: “Người có muốn chơi cờ với con không?”
Mắt Đậu Thế Anh sáng bừng lên nhưng lại nhanh chóng trở nên ảm đạm, thấp giọng nói: “Thọ Cô, ta tự mình gây họa, cho con hai hòm ngân phiếu… Ngũ bá phụ con nói ta làm vậy là rước họa cho con…”
“Tặng của hồi môn thì tặng thôi!” Đậu Chiêu lơ đễnh cười nói. “Con sắp gả đến phủ Anh Quốc công rồi, người chẳng phải vẫn nói, phủ Anh Quốc công là nhà hiển hách có thể đếm trên đầu ngón tay sao, vậy thì Thế tử gia Tống Nghiên Đường kia cũng là năng lực xuất chúng, nhân phẩm đoan chính còn gì? Bọn họ ngay cả đồ cưới của con cũng không thể bảo đảm thì sao mà xứng với danh xưng hiển hách bậc nhất này chứ?”
Đậu Thế Anh thoải mái hơn.
Mắt cười híp lại.
Thọ Cô vẫn luôn hiểu chuyện như thế.
Chuyện gì khó xử vào tay con bé đều trở nên đơn giản.
Ông xắn ống tay áo, hào hứng sai gia đinh: “Mang bàn cờ lên cho ta!”
Đậu Chiêu hé miệng cười.
※※※※※
Tống Nghi Xuân cảm thấy bốn miếng vàng như ý rực rỡ kia tựa như đang mở lớn miệng, nhìn ông ta cười trào phúng một cách sảng khoái.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Không phải nói Đậu gia Tứ tiểu thư là người cha không thương mẹ không quan tâm sao?
Sao đột nhiên lại nảy ra số lượng hồi môn kinh người như vậy?
Hai hòm ngân phiếu. Không phải là hẳn nên cất kĩ trong hòm xiểng, lén mang đến sao?
Sao có thể vô liêm sỉ khiêng đi như vậy?
Còn như sợ người khác không biết, dùng vàng như ý dài hơn một thước đè lên…
Sao hôm nay không nổi gió bão đi?
Thổi bay cả hai hòm đầy ngân phiếu này đi, để cho Tống Mặc chạy theo sau khóc lóc mà đuổi cũng không kịp! Để Tống Mặc đau lòng một trận đi!
Ông ta không khỏi nhìn về phía Đào Khí Trọng.
Đào Khí Trọng ngơ ngác, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mà lòng Tống Mặc cũng đúng như Tống Nghi Xuân hi vọng, đang thấp thỏm.
Nhạc phụ này của hắn… Đúng là người không thể nhìn vào tướng mạo mà phán đoán!
Chuyện như vậy mà cũng làm ra được.
Ông là sợ mình coi thường Đậu Chiêu, cố ý ra oai với Tống gia? Hay là tiền đã quá nhiều, chẳng cùng cấp bậc với mình, bốn vạn lạng mà trong mắt ông chỉ như bốn trăm lạng?
Có thể đoán được, một đoạn thời gian rất dài sắp tới, khắp kinh thành sẽ bàn tán về hôn sự của hắn. Mà thời gian sau này, người của hắn chỉ sợ đều phải tập trung để đề phòng trộm cướp?
Tống Mặc liếc mắt nhìn đám khách khứa bị hai hòm ngân phiếu làm cho kích động kia,không khỏi âm thầm thở dài.
Nghiêm Triều Khanh lặng yên đi tới, thấp giọng nói: “Thế tử gia, làm sao bây giờ?”
“Làm sao bây giờ?” Tống Mặc thấy Liêu Bích Phong đến giờ vẫn còn hơi ngẩn ngơ thì thở dài nói: “Nên làm gì thì cứ làm thế đi! Chẳng lẽ phủ Anh Quốc công ta ngay cả bốn vạn lạng ngân phiếu cũng không thể bảo vệ nổi sao?”
Lúc này Nghiêm Triêu Khanh mới bình thản trở lại.
Chưa phải ông chưa từng thấy nhiều ngân phiếu như vậy. Khi còn làm dưới trướng Định Quốc công, ông phụ trách nội vụ, thậm chí còn từng thấy một trăm vạn lạng trắng bóng tiền quân lương. Nhưng Đậu gia là nhà đọc sách lâu đời, hành động này thực sự nằm ngoài ý liệu của ông.
Nghiêm Triêu Khanh vội gọi Hạ Liễn đến: “Ngươi phái người canh giữ ở đây, cẩn thận làm mất đồ, để người ta chê cười!”
Theo lễ tiết, đồ của tân nương mang đến phải đặt trong tân phòng cho người ta xem.
Hạ Liễn cung kính đáp lời.
Tống Mặc xoay người đi vào thư phòng.
Hắn nghĩ đến vẻ mặt phấn khích của mọi người khi nãy.
Nhất là phụ thân há hốc miệng như thấy quỷ, đối mặt với sự chúc tụng của mọi người lại không thể không miễn cưỡng cười, trông còn khó coi hơn khóc, bất giác tâm tình hắn cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Hắn và Đậu Chiêu còn chưa thành thân mà đã xảy ra chuyện thú vị như vậy.
Có lẽ về sau sẽ còn có càng nhiều niềm vui bất ngờ đang chờ đón hắn nữa!
Nghĩ vậy, Tống Mặc không nhịn được mà mỉm cười.
※※※※※
Mặc kệ không khí Tống gia quái dị cỡ nào, không khí Đậu gia nặng nề đến đâu thì ngày xuất giá của Đậu Chiêu vẫn tới.
Trời vừa sáng, Cao Thăng bận rộn gần như cả đêm không ngủ vội sai gia đinh mở cổng.
Phòng điểm tâm, lễ phòng, phòng thu chi… nhanh chóng bận rộn.
Đậu Chiêu bị Tố Lan đánh thức: “Tiểu thư, tiểu thư, mau dậy đi, đã đến giờ mẹo rồi đó.”
Nàng ngáp một cái, thủng thẳng nói: “Giờ lành là đầu giờ tuất, em vội gì chứ? Rửa mặt chải đầu mặc quần áo cùng lắm là hai canh giờ mà thôi, ăn trưa rồi tính.”
Người chải đầu cho nàng là cung nữ từng chải đầu cho quý nhân trong cung giờ đã xuất cung, sớm đã được Đậu gia mời đến, nghe vậy cười nói: “Tôi đi chải đầu cho rất nhiều tân nương tử nhưng chưa từng thấy ai bình thản được như tiểu thư, khó trách tiểu thư có thể gả đến phủ Anh Quốc công. Có thể thấy tiểu thư trời sinh có phúc khí, phải làm quý nhân!” Ánh mắt lại quét khắp người nàng.
Xem ra là tác dụng của hai hòm ngân phiếu kia!
Tin tức cũng thật nhanh nhạy!
Đậu Chiêu bình thản, bảo người ta thưởng cho ma ma chải đầu hai chiếc hồng bao, nằm trên giường đọc sách một lát rồi mới ngồi dậy mặc quần áo.
Danh sách chương