Nói là tiểu hoa viên nhưng tiểu hoa viên trong Di Chí đường cũng phải rộng đến năm, sáu mẫu, bốn phía là hành lang, lâu dần thành nếp. ở giữa là hai hồ nước một lớn một nhỏ, lớn như trăng rằm, nhỏ tựa trăng khuyết, trong hồ lớn có đình bát giác lưu ly, giữa hồ nhỏ có một nhà thủy tạ, hai bên nhà thủy tạ là hai cây , toàn bộ là cảnh trí nhà vườn Giang Nam, vô cùng u nhã.

Đậu Chiêu cười mím chi, hỏi Tống Mặc: “Nhà kính nên để ở đâu thì hợp lý?”

Vì nơi này là chỗ ở của thế tử gia, bố trí thiên về việc giúp cơ thể cường tráng hơn mà mất đi mấy phần ôn nhu, không giống hoa viên tiểu phật đường sau thượng phòng phủ Anh Quốc công kia, là nơi ở của phu nhân Anh Quốc công, không chỉ có nhà hoa, còn có cả núi giả làm từ đá Thái Hồ, cầu chín khúc, giữa hồ đặt sân khấu để diễn tuồng, vô cùng tinh xảo.

Tống Mặc chỉ vào đám thược dược bên nhà thủy tạ: “Chỗ đó thế nào?”

Đậu Chiêu cẩn thận quan sát, chỉ có cảm giác nơi đó không đến mức phá hủy cảnh đẹp hiện tại, đây quyết không phải là quyết định lâm thời của hắn, chỉ sợ đã nghĩ đến và đưa ra chủ ý rồi.

Con người lạnh lùng cao ngạo khi bộc lộ sự ôn nhu, săn sóc luôn khiến người ta vô cùng cảm động.

“Tốt nhất là đừng động đến đám thược dược đó.” Giọng nói của Đậu Chiêu bất tri bất giác có chút vui vẻ. “Đợi mùa xuân đến, ta trồng thêm mẫu đơn và sơn trà vào đó, thế là một năm bốn mùa hoa nở, nếu đặt nhà kính ở đó thì tiếc quá.”

Tống Mặc buồn rầu nói: “Thế đặt ở đâu thì hợp lý?”

Giờ hắn mới cảm thấy Di Chí Đường hơi nhỏ.

Đậu Chiêu cười nói: “Chẳng phải sau phòng bếp còn có khu đất trống nhỏ sao? Ta thấy không bằng để nhà kính ở đó. Nếu trồng củ cải, dưa chuột thì vừa khéo đưa đến nhà bếp, đỡ phải đi xa hái về.” Nàng đùa giỡn.

Tống Mặc lại suy nghĩ nghiêm túc, cười nói: “Ý này rất hay. Như vậy cũng tốt!” Hắn cao giọng gọi Trần Hạch đến, bảo hắn đi mua vật liệu, tìm thợ, cũng bảo hắn tìm chỗ bán giống củ cải đường, dưa chuột, rồi còn nói thêm: “Đắt chút cũng được, chỉ cần kịp vụ hoa màu này là được.”

Theo Trần Hạch thấy, đây đơn giản là rảnh rỗi kiếm việc mà làm.

Năm trăm văn tiền một sọt củ cải đường, một trăm năm mươi văn tiền một sọt dưa chuột, muốn ăn khi nào thì bảo nông dân bên Phong Đài mang qua là được, cần gì phải dựng lán, tìm giống chứ? Hơn nữa còn chẳng biết có trồng nổi không… Chỉ sợ còn phải mời thêm mấy ma ma chăm lo cho cái lều này…

Nhưng hắn vẫn cung kính lui xuống.

Tống Mặc lại thương lượng với Đậu Chiêu: “Hay là chúng ta mua tòa nhà ở Thập Sát Hải đi? Thỉnh thoảng nàng có thể qua đó ở.” Như thế có thể làm nhà kính thật lớn ở đó.

“Về sau rồi tính.” Đậu Chiêu thấp giọng nói: “Ta vừa mới gả vào phủ, chúng ta đã mua nhà ở ngoài, chắc chắn sẽ có người nói lung tung. Hơn nữa ta còn có một suy nghĩ, nhà chỉ có ngươi và Thiên Ân là cốt nhục, theo lý, chúng ta hẳn là nên thân thiết mới đúng. Mấy hôm nay công công đi sớm về muộn mà Thiên Ân cũng không dám đến bái kiến ta, chỉ dám lén lút đưa cho ta mấy thứ. Có thể thấy được công công quản thúc nó rất nghiêm ngặt, nó lại được bà bà và ngươi chiều chuộng mà lớn lên, không thể chịu nổi đau khổ. Chỉ sợ sau này tính tình sẽ càng trở nên rụt rè, sợ hãi. Ta nghĩ, trước khi ta chưa chính thức tiếp quản việc nội trợ của phủ, tốt nhất là vẫn dĩ bất biến ứng vạn biến, chuyện gì cũng mặc kệ, không nhúng tay vào việc gì. Một khi được chính thức phong làm “Phu nhân” thì phải tranh thủ giành lại quyền lực từ tay công công. Một là có thể danh chính ngôn thuận lo liệu sinh hoạt cho Thiên Ân, hai là có thể giải quyết một số việc nhỏ không đáng kể, biết công công đang làm gì, làm việc ta muốn làm. Hai chuyện này ngươi cứ giao cho ta là được. Ngươi vừa khéo có thể giành sức lực để ý đến đại sự trong triều. Hoàng thượng sinh bệnh là chuyện có thể ảnh hưởng đến xã tắc!”

Đậu Chiêu thực sự hoàn toàn khác với những nữ tử khác.

Tống Mặc gật đầu, ánh mắt nhìn nàng đầy tán thưởng không chút che giấu, nhìn tới nỗi khiến Đậu Chiêu hơi mất tự nhiên, may mà đúng lúc này Trần Hạch thở hồng hộc chạy tới.

“Thế tử gia, Uông Cách công công đến.” Hắn lau mồ hôi trên trán, “Nói là phụng mệnh Hoàng thượng, bảo ngài sáng mai dẫn theo phu nhân đi thỉnh an Thái hậu nương nương và Hoàng hậu nương nương.”

Đây là bảo nàng đi yết kiến Thái Hậu nương nương cùng hoàng hậu nương nương sao! Kiếp trước, nàng làm Hầu phu nhân mười mấy năm mà cũng chưa từng được vinh dự như thế.

Đậu Chiêu “A!” lên một tiếng.

Tống Mặc lại nhíu mày nói: “Sao đột nhiên lại bảo chúng ta tiến cung?”

“Không biết.” Trần Hạch thấp giọng nói, “Nói là ngài vừa mới ra cung thì Hoàng thượng đã hỏi thăm ngài. Biết ngài đã về, Hoàng thượng không nói gì, Hoàng hậu nương nương ở bên bèn nói rằng ngài vẫn luôn lo lắng cho Hoàng thượng, thành thân được ba ngày đã vào cung, biết Hoàng thượng bình an vô sự thì mới ra khỏi cung.” Nói tới đây, hắn lén lút nhìn Đậu Chiêu một cái, giọng nói càng ép thấp lại. “Hoàng hậu nương nương còn nói, ngài cứ để tân nương tử ở trong nhà như vậy, về nhà rồi chẳng biết có bị tân nương tử nhốt ngoài cửa không nữa. Hoàng thượng nghe xong thì sai Uông công công đến truyền lời.”

Hẳn không phải là chuyện gì xấu.

Đậu Chiêu khẽ thở phào.

Tống Mặc hỏi: “Bảo một mình ta qua tiếp chỉ hay cả phu nhân nữa?”

Đậu Chiêu tuy rằng chưa được chính thức phong làm phu nhân, nhưng tấu chương xin sắc phong của Tống Mặc mấy hôm trước đã dâng lên, người trong phủ theo lệ thường gọi Đậu Chiêu là “phu nhân”.

“Là khẩu dụ.” Trần Hạch nói: “Uông công công tới là truyền khẩu dụ.”

Tống Mặc quay đầu nhìn Đậu Chiêu gật gật đầu, nói: “Ta đi một chút rồi sẽ trở lại!”

“Hay là chúng ta cùng đi đi!” Đậu Chiêu lại cười nói. “Dù sao cũng là nội thị (thái giám) trong cung, ta phải ra chào một tiếng mới được. Hơn nữa về sau kiểu gì cũng phải ra vào hoàng cung, quen biết nhiều một chút cũng là thêm chút thiện duyên.”

Uông Cách Uông công công, con nuôi của Uông Uyên, kiếp trước sau khi Liêu vương đăng cơ, hắn trở thành đại tổng quản cung Càn Thanh, tuy so ra không có địa vị cao bằng Đại tổng quản hoàng cung nhưng cũng là một trong số những tâm phúc của Liêu vương. Hơn nữa vẫn nổi tiếng là lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo.

Đa phần quan lại xem thường thái giám, cảm thấy thái giám không đủ lục căn, lại thích đảo loạn triều chính, cũng chưa từng nghĩ, đối với Hoàng thượng, hoàng hậu sinh hoạt trong cấm cung mà nói, thái giám sống dựa vào bọn họ như cây tử đằng còn thân thiết hơn cả những Nội các đại học sĩ.

Tống Mặc cảm thấy lời Đậu Chiêu nói rất có đạo lý, cùng nàng ra chính sảnh Di Chí đường.

Uông Cách hai lăm, hai sáu tuổi, tướng mạo đoan chính, đôi mắt vô cùng linh hoạt, vừa nhìn đã biết đây là người thông minh, cơ trí.

Hai người hành lễ, Uông Cách lặp lại lời Trần Hạch đã nói một lượt, cũng cười nói: “Thế tử gia không cần lo lắng, có hoàng hậu nương nương nói tốt cho ngài, Hoàng thượng nhất định sẽ không làm khó ngài và Thế tử phu nhân.”

Người trong phủ có thể gọi Đậu Chiêu là “Phu nhân”, Đậu Chiêu cũng không muốn để Uông Cách nắm được nhược điểm, vội nói: “Thiếp thân e sợ, không dám nhận tiếng “Phu nhân”. Sau đó nhét hồng bao cho Uông Cách, “Thiếp thân là người quê mùa, kiến thức nông cạn, ngày mai vào cung yết kiến, xin được công công chỉ bảo thêm cho.”

Uông Cách vội nói: “Sao phu nhân lại nói vậy, tôi và thế tử gia đâu phải là giao tình bình thường.” Sau đó đưa phong bao lại cho Đậu Chiêu, “Người làm như vậy khiến tôi bị tổn thọ đó.”

Đậu Chiêu nói: “Chính vì ngài và thế tử gia không phải là giao tình bình thường, ngài vất vả đến báo tin cho chúng ta, vốn nên mời ngài chén trà nhưng lại sợ làm trì hoãn việc của ngài, chẳng qua chỉ là chút tiền trà nước mà thôi!” Lại đẩy hồng bao kia qua.

Tống Mặc cũng cười nói: “Chẳng qua là mời công công uống chén trà, công công đừng từ chối.”

Lúc này Uông Cách mới nhận lấy hồng bao, nói mấy câu khách khí rồi ra khỏi Di Chí Đường.

Đậu Chiêu thấy nhẹ nhõm hẳn.

Tống Mặc vội an ủi nàng: “Đừng quá lo lắng. Hắn chẳng qua chỉ là thái giám thất phẩm nho nhỏ mà thôi, nếu bất kính với nàng, ta sẽ có cách xử lý hắn.”

Đậu Chiêu lườm hắn một cái, nghĩ thầm, ngươi không biết sau này hắn sẽ biến thành loại người gì nên mới dám ưỡn ngực mà nói như vậy thôi.

Bộ dáng như tiểu cô nương hiếm thấy ở nàng khiến cho Tống Mặc vô cùng lạ lẫm, còn cười trêu ghẹo: “Sao thế? Nàng không tin ta?”

“Đương nhiên là tin ngươi rồi!” Đậu Chiêu thấy Tống Mặc như đứa trẻ tranh ăn kẹo, cười không ngừng, thúc giục hắn. “Mau đi dùng bữa tối đi! Sáng mai tiến cung, ăn tối xong, ta còn phải chuẩn bị chút hành trang.” Nói tới đây, nàng mới nhớ ra ngày mai tiến cung không biết phải mặc gì mới được. Nang nói với Tống Mặc: “Ngươi phái người dẫn Tố Tâm đến phủ Ninh Đức trưởng công chúa đi! Ta muốn hỏi Ninh Đức trưởng công chúa xem mai mặc gì tiến cung thì tốt.”

Theo lễ tiết, nàng vẫn là tân nương tử, có thể mặc áo của quan phu nhân tiến cung. Nhưng cung quy sâm nghiêm, làm như vậy lại sợ phạm phải điều kiêng kị, bị người nắm được nhược điểm.

Tống Mặc ngạc nhiên nói: “Cái này còn cần hỏi công chúa sao?” Nhưng vẫn sai Trần Hạch đưa Tố Tâm qua phủ Ninh Đức trưởng công chúa.

Đậu Chiêu lại cùng Tống Mặc về phòng ăn tối, vào phòng riêng, vừa uống trà vừa chờ Tố Tâm.

Tống Mặc liền thừa dịp này nói qua về các vị tần phi trong cung như tính cách, xuất thân, ân oán cho Đậu Chiêu nghe. Lại sợ Đậu Chiêu quá lo lắng: “Dù sao cũng là việc trong cung, có một số cũng chỉ là ta nghe đồn mà thôi, sự tình rốt cuộc thế nào thì tốt nhất nàng tự tìm hiểu vẫn hơn. Nói chuyện này cho nàng chẳng qua cũng để nàng không quá bị động mà thôi.”

“Ta biết rồi.” Đậu Chiêu cười nói. “Ta sẽ nhân cơ hội tiến cung lần này, cẩn thận quan sát mấy vị tần phi.”

Trong cung tĩnh mịch, có đôi khi, đám tần phi này còn thích nghe chuyện bát quái hơn cả đám nữ nhân phố phường, mà chuyện bát quái tám chin phần mười đều là sự thật, tin tức của bọn họ còn linh thong hơn đám đại thần nội các.

Hai người đang nói chuyện thì Tố Tâm quay về.

“Ninh Đức trưởng công chúa nói, bảo người mặc thông tụ giáp đỏ tiến cung là được.” Nàng uốn gối hành lễ với Đậu Chiêu và Tống Mặc, “Mấy năm nay Hoàng thượng càng ngày càng thích nói chuyện nhà, ngài là tân nương tử, mặc xiêm y này tiến cung là vừa khéo. Còn nói, bảo ngài nói chuyện đừng quá kích động, Hoàng thượng hỏi gì thì cứ đáp lời như đáp lời các bá phụ của mình là được, trong kính cẩn lại có chút thân thiết là được. Về phần hoàng hậu nương nương, đó là người dễ nói chuyện nhất, chỉ cần thành tâm cung kính, có nói lỡ lời cũng đừng hoảng. Nhưng phía Thái hậu nương nương thì cần phải chú ý một chút. Thái hậu tuổi cao, tai hơi nghễnh ngãng nhưng bà lại kị nhất là người khác biết bà bị nghễnh ngãng, lúc đáp lời Thái hậu, nhớ nói lớn tiếng một chút.”

Tống Mặc nghe xong thì bật cười, nói: “Không ngờ nàng lại được Ninh Đức trưởng công chúa ưu ái đến vậy! Ta lớn thế này mà lão nhân gia cũng chẳng nói chuyện với ta nhiều bằng những lời nói với nàng hôm nay đâu!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện