Sau khi xảy ra chuyện Bàng Ký Tu, ánh mắt phụ thân bắt đầu chuyển về
chuyện trong nhà, hắn bắt đầu hỏi chuyện vặt vãnh trong nhà. Đáng tiếc
trong nhà có Đậu Chiêu tọa trấn, Vương Ánh Tuyết coi sóc, hắn hỏi tới
hỏi lui cũng không ra được chuyện gì để chen tay vào, rất nhiều lần cáu
giận cuối cùng quyết định toàn tâm toàn ý lo việc tu sửa Đông Khóa viện, vốn nên hoàn thành từ đầu hạ nhưng lại kéo dài đến giữa mùa hè, cũng vì thế mà khiến Đậu Khải Tuấn cứ rảnh rỗi là lại chạy tới Tây phủ, cùng
phụ thân ngồi xổm dưới gốc cây bàn luận, vẽ cái này, trước cửa để hòn
giả sơn thế nào, lần nào nói cũng rất khí thế hăng say, vui quên trời
đất.
Vương Ánh Tuyết không khỏi nói thầm:
- Phụ thân nói bộ Công, bộ Hình ở kinh thành còn khuyết, ông đã viết thư cho bằng hữu ở đó… Thời gian không chờ đợi ai, thất gia có nên viết thư cho phụ thân không.
Đậu Thế Anh không cho là đúng, vừa uống canh đậu xanh ướp lạnh vừa nhìn bản vẽ, đáp qua quýt:
- Mặc kệ đến Công Bộ hay Hình Bộ, dù sao vẫn phải qua Lại Bộ. Chuyện này nàng đừng quản, ta tự có quyết định của mình.
Dựa vào nhạc phụ, trong mắt người khác sẽ là loại ăn cơm nhuyễn (bám váy vợ), dựa vào anh em trong họ tộc thì là chuyện đương nhiên.
Vương Ánh Tuyết không tiện nói thêm, dù là Đậu Chiêu cũng nghĩ phụ thân sớm đã thương lượng với ngũ bá phụ rồi, không để trong lòng, ngược lại lại rất hứng thú nghe phụ thân và Đậu Khải Tuấn bàn luận việc trang trí thế nào, xây núi giả ra sao, như thể muốn biến Đông Khóa viện thành đình viện Giang Nam.
Cao Thăng tìm đến Đậu Chiêu:
- Chỉ năm tháng ngắn ngủi mà đã tốn mất sáu vạn lạng bạc.
Đậu Chiêu hỏi hắn:
- Trong nhà vì thế mà phải giật gấu vá vai? - Cũng chưa đến mức đó. Nhưng như vậy thì tiêu hơi nhanh, tiền lãi một năm trước cũng không còn.
- Chờ phụ thân tiêu hết tiền dự trữ của tây Đậu thì ngươi lại đến báo cho ta. Dù sao ngươi cũng phải làm chút chuyện cho phụ thân đúng không?
Đậu Chiêu lạnh nhạt.
Cao Thăng cười khổ.
Đậu Chiêu nhìn phụ thân và Đậu Khải Tuấn kề vai sát cánh trong vườn, đột nhiên mắt cay cay.
Mẫu thân qua đời đã 9 năm, phụ thân cô đơn cũng đã 9 năm.
Nuôi con không có cha dạy dỗ, nuôi cái không có mẹ bảo ban. Nếu có con trai, liệu phụ thân có thể làm việc ổn trọng hơn không?
Suy nghĩ hiện lên trong đầu, bộ dáng của Đậu Hiểu lại hiện lên, nhất thời nàng cảm thấy chán ngấy, quyết định mặc kệ chuyện này.
Nhưng không ngờ, cuối tháng 6, ngũ bá phụ gửi thư đến hỏi vì sao phụ thân không lên kinh bổ khuyết, còn nói tổ phụ đã qua đời, phụ thân hẳn là phải gánh vác nhà cửa. Thế gian này thêu hoa trên gấm nhiều chứ mấy ai đưa than sưởi trong ngày tuyết rơi. Người họ Đậu hẳn là nên đoàn kết mới đúng, phụ thân không thể bỏ qua mười năm học tập gian khổ được. Sau đó còn thoáng hỏi phụ thân chuyện con thừa tự, nói nếu Vương Ánh Tuyết không thể sinh con thì ông có thể nhờ ngũ bá mẫu để ý, nạp thiếp thất trong sạch cho phụ thân, cứ như vậy, đợi đến khi con vào hàn lâm là phụ thân có thể thanh thản về quê làm một lão thái gia rồi.
Phụ thân toát mồ hôi lạnh, cả đêm hồi âm cho ngũ bá phụ nói chuyện nạp thiếp không phiền ông quan tâm, chuyện bổ khuyết lại chẳng hề nhắc đến.
Lúc này Đậu Chiêu mới biết phụ thân không lên kinh bổ khuyết hoàn toàn là chủ ý của chính mình.
Nàng cố ý hỏi dò phụ thân:
- Nếu người không yên lòng về phu nhân và Đậu Minh thì có thể mang bọn họ lên kinh cùng, vừa khéo con đón Thôi di thái thái về đây, để lão nhân gia được hưởng mấy ngày thanh nhàn.
Phụ thân lại có chút suy nghĩ với đề nghị này:
- Con nói có đạo lý, không bằng chúng ta cùng đi lên kinh, chuyện quản gia giao cho Thôi di thái thái lo liệu.
Cùng mấy người Vương Ánh Tuyết ở cùng nhà uống chung nước giếng 3 năm đã là cực hạn của Đậu Chiêu, bảo nàng tiếp tục dây dưa với Vương Ánh Tuyết, nghĩ cũng đừng nghĩ.
- Con lên kinh thành, chỉ sợ người Bàng gia lại lấy cớ qua lại nhà chúng ta?
Đậu Thế Anh im lặng.
Nhân cơ hội Đậu Chiêu lại hỏi chuyện thiếp thất:
- … Bên cạnh người cũng có thể có người chăm sóc chuyện ăn ở hàng ngày.
Làm phụ thân, sao Đậu Thế Anh có thể bàn chuyện này với con gái được.
Hắn đỏ mặt trách Đậu Chiêu:
- Nói hươu nói vượn cái gì? Là ai nói với con mấy thứ này?
- Chẳng phải ngũ bá phụ viết thư nói vậy sao? Tây Đậu cũng không thể không có con trai được?
Đậu Chiêu thản nhiên, hào phóng.
Phụ thân có thể cô độc suốt 9 năm qua vì mẫu thân, dù có Đậu Chiêu bao oán hận thì cũng sớm đã tiêu tan.
Đậu Thế Anh thẹn thùng nói:
- Con cũng thấy đó, làm sao ta có thời gian coi sóc chuyện trong nhà? Nếu lại nạp thêm thiếp thì chẳng phải là hủy hoại người ta? Hơn nữa, dù sinh thứ trưởng tử thì ai dạy? Con xem Minh thư nhi, còn ra thể thống gì nữa!
Đậu Chiêu im lặng.
Cuối tháng tư, thứ cát sĩ bắt đầu nhậm chức, lục bá phụ Đậu Thế Hoành trở thành cận thần của thiên tử. Nhị thái phu nhân vô cùng cao hứng, tết đoan ngọ cho người lên chợ huyện mua rất nhiều đèn hoa, còn mời những người có uy tín trong huyện Thực Định đến Đậu gia nghe diễn. Đậu Thế Anh cũng là tiến sĩ của Đậu gia, đương nhiên không thể thiếu hắn.
Hắn dẫn cả nhà qua Đông Đậu.
Không biết vì sao, Đậu Minh và bát tiểu thư mới 7 tuổi nhà họ Lang cãi cọ, còn giật tóc bát tiểu thư nhà người ta… Sau đó mặc kệ Đậu Thế Anh hỏi thế nào Đậu Minh cũng không hé miệng, câm như hến, không nói một câu, Lang bát tiểu thư cũng chỉ biết khóc, Đậu Thế Anh không có cách nào, đành phải tự mình đến nhà xin lỗi, đến giờ vẫn không rõ vì sao Đậu Minh lại đánh nhau với bát tiểu thư.
Đậu Chiêu lại cảm thấy Vương Ánh Tuyết sẽ biết.
Không chỉ Vương Ánh Tuyết biết mà có khi đa số nữ quyến Đông Đậu cũng đều biết.
Ngũ tiểu thư nhà họ Chư cuối cùng lấy Thập Ngũ gia của nhà họ Lang.
Đậu Minh và bát tiểu thư một lời không hợp thì đã tranh cãi nhau, bát tiểu thư nhảy dựng lên mắng Đậu Minh là “Con tiểu thiếp”…
Nói tới đây, Đậu Thế Anh không hỏi hối hận:
- Sớm biết rằng con hiểu chuyện thế này, hẳn là giao muội muội cho con dạy dỗ, giờ đã muộn, năm nay con đã 12 tuổi, qua hai, ba năm nữa là xuất giá rồi.
Đậu Chiêu nghe mà toát mồ hôi lạnh, nghĩ trong nhà không có con trai rốt cuộc làm việc gì cũng bất tiện, cười nói:
- Nếu giờ phụ thân sinh cho con một đệ đệ thì con sẽ chăm cho phụ thân, nếu là muội muội thì đừng hòng.
Đậu Thế Anh ngượng ngùng cười cười.
Đậu Khải Tuấn đến tìm phụ thân.
Đậu Chiêu ngạc nhiên nói:
- Sao không thấy Thập nhất ca và Thập nhị ca?
Đậu Khải Tuấn cười nói:
- Sang năm bọn họ đều chuẩn bị thi rồi, hai đứa đều treo cổ tự tử rồi!
Đậu Chiêu cười khanh khách.
Đậu Khải Tuấn và phụ thân đi Đông Khóa viện
Vương Ánh Tuyết nhận được thư của mẫu thân, nói mấy năm không gặp Đậu Minh, rất nhớ nhung, muốn đón Đậu Minh lên kinh thành ở mấy ngày.
Vương Ánh Tuyết đi tìm Đậu Thế Anh thương lượng.
Đậu Khải Tuấn chạy đến thư phòng nói chuyện với Đậu Chiêu.
- Qua mấy ngày nữa chúng ta sẽ đến Bàng gia.
Hắn nói xong thì nháy mắt với Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu sửng sốt vội hỏi:
- Các ngươi định làm gì?
Đậu Khải Tuấn cười:
- Cô cô đoán xem?
Những lúc nóng lòng, Đậu Chiêu ghét nhất đoán tới đoán lui, nghĩ cũng không thèm nghĩ đã đáp:
- Ta không đoán ra được.
Đậu Khải Tuấn có chút thất vọng nói:
- Bàng Ký Tu sắp thành hôn rồi.
Đậu Chiêu chấn động.
Đậu Khải Tuấn cười giảo hoạt nói:
- Không phải hắn muốn tìm vợ sao? Mấy người chúng ta cảm thấy dựa vào sức của mình thì không đủ nên phát động các huynh đệ tỷ muội trong nhà tìm vợ cho Bàng Ký Tu. Vừa khéo, người ta vừa liếc mắt một cái đã nhìn trúng Bàng Ký Tu, nạp sính nạp lễ chưa đầy ba tháng là đã xong…
Đậu Chiêu vừa nghe thì đã biết nhất định là có chuyện hay, vội cười:
- Nói mau, bằng không lần sau đến không có đậu xanh ướp lạnh cho mà uống đâu!
Đậu Khải Tuấn thấy xung quanh không có ai thì bỡn cợt, thấp giọng cười nói:
- Nhà Trần bổ đầu ở huyện Linh Bích làm quan nhỏ nhiều đời, có năm con trai một con gái, ai nấy đều cao lớn vạm vỡ, từ nhỏ đã đi theo Trần bổ đầu tập võ, người bình thường không dám đến gần. Trần thị kia hơn 20 tuổi còn chưa được làm mai. Không ngờ đến nhà người ta mua đồ lại lén đi sờ tay Trần thị, Trần thị kia biết Bàng Ký Tu còn chưa thành thân nên cũng nhìn qua, không chỉ mặc cho hắn sờ mà còn muốn mời bà mai đến Bàng gia. Còn nói so với gả cho đứa trẻ nào đó sống uất ức cả đời thì thà gả cho Bàng Ký Tu… Bàng gia bọn họ không phải rất vô lại sao? Nhưng Trần gia người ta cũng là lưu manh, hai chân đạp cả hắc bạch lưỡng đạo. Trần gia sớm đã đánh tiếng thì Bàng Ký Tu không thể không cưới, tháo hai tay xuống đền cho Trần thị, chuyện cứ thế là xong…
Đậu Chiêu không nhịn được cười lớn, hỏi Đậu Khải Tuấn:
- Là ai tìm ra Trần thị?
- Đương nhiên là Khấu ca nhi.
Đậu Khải Tuấn đáp đầy khí thế:
- Như vậy thì sao có thể trách chúng ta làm hỏng thanh danh của Trần thị kia được?
Khấu ca nhi là con trai lớn của thất đường huynh Đậu Phồn Xương, năm nay mới 5 tuổi.
Đậu Chiêu cười không thể ngừng được.
Biết Trần thị này lại nhân cơ hội bò lên Bàng Ký Tu.
Nàng hỏi Đậu Khải Tuấn:
- “Các ngươi” là những ai?
Đậu Khải Tuấn nhìn quanh không nói.
Đậu Chiêu cũng không truy vấn, nghĩ đến vẻ mặt vô sỉ của Bàng gia, cảm thấy mối duyên này rất xứng đôi.
Lúc ăn tối, nàng kể cho Đậu Thế Anh nghe.
Đậu Thế Anh và Vương Ánh Tuyết đều có chút kinh ngạc.
- Đến lúc đó chúng ta cũng phải tặng lễ vật qua mới được. Đậu Thế Anh nói.
Đậu Chiêu cười khanh khách gật đầu.
Đậu Minh vẫn ngồi bên không nói gì đột nhiên lớn tiếng hỏi Đậu Thế Anh:
- Lúc nào thì chúng ta lên kinh thành?
Đậu Thế Anh nhíu mày, dịu giọng nói:
- Lúc ăn cơm đừng nói chuyện nhiều.
Đậu Minh kích động đứng phắt dậy, ném đũa xuống đất, lớn tiếng nói:
- Con muốn lên kinh thành với ngoại tổ mẫu, con không muốn ở đây, con không thích ở Thực Định…
Nói xong thì òa khóc.
Vương Ánh Tuyết ngồi bên quay mặt qua chỗ khác, mắt cũng long lanh.
Đậu Thế Anh giận đến run người, lần đầu tiên nghiêm mặt với Đậu Minh:
- Con đừng quên con là họ Đậu chứ không phải là họ Vương! Đây là nhà con, con ở lại nhà mình, định đi đâu?
Vương Ánh Tuyết muốn nói lại thôi.
Đậu Minh vứt bát rồi chạy đi.
Đậu Thế Anh lạnh lùng nhìn Vương Ánh Tuyết:
- Từ mai trở đi để nó theo nhị thái phu nhân học quy củ. Còn đánh nhau với người? Đậu gia chúng ta chưa từng có tiểu thư nào như vậy! Tính xấu này không đổi thì ai chịu lấy?
Nhất thời Vương Ánh Tuyết biến sắc, nói:
- Thất gia quá không thông nhân tình rồi. Mẫu thân thiếp chẳng qua là nhớ Minh thư nhi, muốn Minh thư nhi qua đó ở mấy ngay, thất gia nói vậy khác nào Vương gia chúng ta muốn tranh con gái với Đậu gia… Phụ thân đã chuẩn bị tốt mọi thứ cho thất gia nhưng thất gia lại thờ ơ, Vương gia chúng ta có gì có lỗi với thất gia? Thất gia cần gì phải tỏ thái độ đó cho thiếp và Minh thư nhi nhìn…
Nói xong giận dữ nhìn Đậu Thế Anh một cái rồi xoay người rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Đậu Thế Anh và Đậu Chiêu.
Đậu Thế Anh ngồi trên ghế thái sư.
Đậu Chiêu vẫn ngồi thẳng đó, tao nhã tiếp tục ăn cơm, coi như chẳng có chuyện gì xảy ra.
- Phụ thân nói bộ Công, bộ Hình ở kinh thành còn khuyết, ông đã viết thư cho bằng hữu ở đó… Thời gian không chờ đợi ai, thất gia có nên viết thư cho phụ thân không.
Đậu Thế Anh không cho là đúng, vừa uống canh đậu xanh ướp lạnh vừa nhìn bản vẽ, đáp qua quýt:
- Mặc kệ đến Công Bộ hay Hình Bộ, dù sao vẫn phải qua Lại Bộ. Chuyện này nàng đừng quản, ta tự có quyết định của mình.
Dựa vào nhạc phụ, trong mắt người khác sẽ là loại ăn cơm nhuyễn (bám váy vợ), dựa vào anh em trong họ tộc thì là chuyện đương nhiên.
Vương Ánh Tuyết không tiện nói thêm, dù là Đậu Chiêu cũng nghĩ phụ thân sớm đã thương lượng với ngũ bá phụ rồi, không để trong lòng, ngược lại lại rất hứng thú nghe phụ thân và Đậu Khải Tuấn bàn luận việc trang trí thế nào, xây núi giả ra sao, như thể muốn biến Đông Khóa viện thành đình viện Giang Nam.
Cao Thăng tìm đến Đậu Chiêu:
- Chỉ năm tháng ngắn ngủi mà đã tốn mất sáu vạn lạng bạc.
Đậu Chiêu hỏi hắn:
- Trong nhà vì thế mà phải giật gấu vá vai? - Cũng chưa đến mức đó. Nhưng như vậy thì tiêu hơi nhanh, tiền lãi một năm trước cũng không còn.
- Chờ phụ thân tiêu hết tiền dự trữ của tây Đậu thì ngươi lại đến báo cho ta. Dù sao ngươi cũng phải làm chút chuyện cho phụ thân đúng không?
Đậu Chiêu lạnh nhạt.
Cao Thăng cười khổ.
Đậu Chiêu nhìn phụ thân và Đậu Khải Tuấn kề vai sát cánh trong vườn, đột nhiên mắt cay cay.
Mẫu thân qua đời đã 9 năm, phụ thân cô đơn cũng đã 9 năm.
Nuôi con không có cha dạy dỗ, nuôi cái không có mẹ bảo ban. Nếu có con trai, liệu phụ thân có thể làm việc ổn trọng hơn không?
Suy nghĩ hiện lên trong đầu, bộ dáng của Đậu Hiểu lại hiện lên, nhất thời nàng cảm thấy chán ngấy, quyết định mặc kệ chuyện này.
Nhưng không ngờ, cuối tháng 6, ngũ bá phụ gửi thư đến hỏi vì sao phụ thân không lên kinh bổ khuyết, còn nói tổ phụ đã qua đời, phụ thân hẳn là phải gánh vác nhà cửa. Thế gian này thêu hoa trên gấm nhiều chứ mấy ai đưa than sưởi trong ngày tuyết rơi. Người họ Đậu hẳn là nên đoàn kết mới đúng, phụ thân không thể bỏ qua mười năm học tập gian khổ được. Sau đó còn thoáng hỏi phụ thân chuyện con thừa tự, nói nếu Vương Ánh Tuyết không thể sinh con thì ông có thể nhờ ngũ bá mẫu để ý, nạp thiếp thất trong sạch cho phụ thân, cứ như vậy, đợi đến khi con vào hàn lâm là phụ thân có thể thanh thản về quê làm một lão thái gia rồi.
Phụ thân toát mồ hôi lạnh, cả đêm hồi âm cho ngũ bá phụ nói chuyện nạp thiếp không phiền ông quan tâm, chuyện bổ khuyết lại chẳng hề nhắc đến.
Lúc này Đậu Chiêu mới biết phụ thân không lên kinh bổ khuyết hoàn toàn là chủ ý của chính mình.
Nàng cố ý hỏi dò phụ thân:
- Nếu người không yên lòng về phu nhân và Đậu Minh thì có thể mang bọn họ lên kinh cùng, vừa khéo con đón Thôi di thái thái về đây, để lão nhân gia được hưởng mấy ngày thanh nhàn.
Phụ thân lại có chút suy nghĩ với đề nghị này:
- Con nói có đạo lý, không bằng chúng ta cùng đi lên kinh, chuyện quản gia giao cho Thôi di thái thái lo liệu.
Cùng mấy người Vương Ánh Tuyết ở cùng nhà uống chung nước giếng 3 năm đã là cực hạn của Đậu Chiêu, bảo nàng tiếp tục dây dưa với Vương Ánh Tuyết, nghĩ cũng đừng nghĩ.
- Con lên kinh thành, chỉ sợ người Bàng gia lại lấy cớ qua lại nhà chúng ta?
Đậu Thế Anh im lặng.
Nhân cơ hội Đậu Chiêu lại hỏi chuyện thiếp thất:
- … Bên cạnh người cũng có thể có người chăm sóc chuyện ăn ở hàng ngày.
Làm phụ thân, sao Đậu Thế Anh có thể bàn chuyện này với con gái được.
Hắn đỏ mặt trách Đậu Chiêu:
- Nói hươu nói vượn cái gì? Là ai nói với con mấy thứ này?
- Chẳng phải ngũ bá phụ viết thư nói vậy sao? Tây Đậu cũng không thể không có con trai được?
Đậu Chiêu thản nhiên, hào phóng.
Phụ thân có thể cô độc suốt 9 năm qua vì mẫu thân, dù có Đậu Chiêu bao oán hận thì cũng sớm đã tiêu tan.
Đậu Thế Anh thẹn thùng nói:
- Con cũng thấy đó, làm sao ta có thời gian coi sóc chuyện trong nhà? Nếu lại nạp thêm thiếp thì chẳng phải là hủy hoại người ta? Hơn nữa, dù sinh thứ trưởng tử thì ai dạy? Con xem Minh thư nhi, còn ra thể thống gì nữa!
Đậu Chiêu im lặng.
Cuối tháng tư, thứ cát sĩ bắt đầu nhậm chức, lục bá phụ Đậu Thế Hoành trở thành cận thần của thiên tử. Nhị thái phu nhân vô cùng cao hứng, tết đoan ngọ cho người lên chợ huyện mua rất nhiều đèn hoa, còn mời những người có uy tín trong huyện Thực Định đến Đậu gia nghe diễn. Đậu Thế Anh cũng là tiến sĩ của Đậu gia, đương nhiên không thể thiếu hắn.
Hắn dẫn cả nhà qua Đông Đậu.
Không biết vì sao, Đậu Minh và bát tiểu thư mới 7 tuổi nhà họ Lang cãi cọ, còn giật tóc bát tiểu thư nhà người ta… Sau đó mặc kệ Đậu Thế Anh hỏi thế nào Đậu Minh cũng không hé miệng, câm như hến, không nói một câu, Lang bát tiểu thư cũng chỉ biết khóc, Đậu Thế Anh không có cách nào, đành phải tự mình đến nhà xin lỗi, đến giờ vẫn không rõ vì sao Đậu Minh lại đánh nhau với bát tiểu thư.
Đậu Chiêu lại cảm thấy Vương Ánh Tuyết sẽ biết.
Không chỉ Vương Ánh Tuyết biết mà có khi đa số nữ quyến Đông Đậu cũng đều biết.
Ngũ tiểu thư nhà họ Chư cuối cùng lấy Thập Ngũ gia của nhà họ Lang.
Đậu Minh và bát tiểu thư một lời không hợp thì đã tranh cãi nhau, bát tiểu thư nhảy dựng lên mắng Đậu Minh là “Con tiểu thiếp”…
Nói tới đây, Đậu Thế Anh không hỏi hối hận:
- Sớm biết rằng con hiểu chuyện thế này, hẳn là giao muội muội cho con dạy dỗ, giờ đã muộn, năm nay con đã 12 tuổi, qua hai, ba năm nữa là xuất giá rồi.
Đậu Chiêu nghe mà toát mồ hôi lạnh, nghĩ trong nhà không có con trai rốt cuộc làm việc gì cũng bất tiện, cười nói:
- Nếu giờ phụ thân sinh cho con một đệ đệ thì con sẽ chăm cho phụ thân, nếu là muội muội thì đừng hòng.
Đậu Thế Anh ngượng ngùng cười cười.
Đậu Khải Tuấn đến tìm phụ thân.
Đậu Chiêu ngạc nhiên nói:
- Sao không thấy Thập nhất ca và Thập nhị ca?
Đậu Khải Tuấn cười nói:
- Sang năm bọn họ đều chuẩn bị thi rồi, hai đứa đều treo cổ tự tử rồi!
Đậu Chiêu cười khanh khách.
Đậu Khải Tuấn và phụ thân đi Đông Khóa viện
Vương Ánh Tuyết nhận được thư của mẫu thân, nói mấy năm không gặp Đậu Minh, rất nhớ nhung, muốn đón Đậu Minh lên kinh thành ở mấy ngày.
Vương Ánh Tuyết đi tìm Đậu Thế Anh thương lượng.
Đậu Khải Tuấn chạy đến thư phòng nói chuyện với Đậu Chiêu.
- Qua mấy ngày nữa chúng ta sẽ đến Bàng gia.
Hắn nói xong thì nháy mắt với Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu sửng sốt vội hỏi:
- Các ngươi định làm gì?
Đậu Khải Tuấn cười:
- Cô cô đoán xem?
Những lúc nóng lòng, Đậu Chiêu ghét nhất đoán tới đoán lui, nghĩ cũng không thèm nghĩ đã đáp:
- Ta không đoán ra được.
Đậu Khải Tuấn có chút thất vọng nói:
- Bàng Ký Tu sắp thành hôn rồi.
Đậu Chiêu chấn động.
Đậu Khải Tuấn cười giảo hoạt nói:
- Không phải hắn muốn tìm vợ sao? Mấy người chúng ta cảm thấy dựa vào sức của mình thì không đủ nên phát động các huynh đệ tỷ muội trong nhà tìm vợ cho Bàng Ký Tu. Vừa khéo, người ta vừa liếc mắt một cái đã nhìn trúng Bàng Ký Tu, nạp sính nạp lễ chưa đầy ba tháng là đã xong…
Đậu Chiêu vừa nghe thì đã biết nhất định là có chuyện hay, vội cười:
- Nói mau, bằng không lần sau đến không có đậu xanh ướp lạnh cho mà uống đâu!
Đậu Khải Tuấn thấy xung quanh không có ai thì bỡn cợt, thấp giọng cười nói:
- Nhà Trần bổ đầu ở huyện Linh Bích làm quan nhỏ nhiều đời, có năm con trai một con gái, ai nấy đều cao lớn vạm vỡ, từ nhỏ đã đi theo Trần bổ đầu tập võ, người bình thường không dám đến gần. Trần thị kia hơn 20 tuổi còn chưa được làm mai. Không ngờ đến nhà người ta mua đồ lại lén đi sờ tay Trần thị, Trần thị kia biết Bàng Ký Tu còn chưa thành thân nên cũng nhìn qua, không chỉ mặc cho hắn sờ mà còn muốn mời bà mai đến Bàng gia. Còn nói so với gả cho đứa trẻ nào đó sống uất ức cả đời thì thà gả cho Bàng Ký Tu… Bàng gia bọn họ không phải rất vô lại sao? Nhưng Trần gia người ta cũng là lưu manh, hai chân đạp cả hắc bạch lưỡng đạo. Trần gia sớm đã đánh tiếng thì Bàng Ký Tu không thể không cưới, tháo hai tay xuống đền cho Trần thị, chuyện cứ thế là xong…
Đậu Chiêu không nhịn được cười lớn, hỏi Đậu Khải Tuấn:
- Là ai tìm ra Trần thị?
- Đương nhiên là Khấu ca nhi.
Đậu Khải Tuấn đáp đầy khí thế:
- Như vậy thì sao có thể trách chúng ta làm hỏng thanh danh của Trần thị kia được?
Khấu ca nhi là con trai lớn của thất đường huynh Đậu Phồn Xương, năm nay mới 5 tuổi.
Đậu Chiêu cười không thể ngừng được.
Biết Trần thị này lại nhân cơ hội bò lên Bàng Ký Tu.
Nàng hỏi Đậu Khải Tuấn:
- “Các ngươi” là những ai?
Đậu Khải Tuấn nhìn quanh không nói.
Đậu Chiêu cũng không truy vấn, nghĩ đến vẻ mặt vô sỉ của Bàng gia, cảm thấy mối duyên này rất xứng đôi.
Lúc ăn tối, nàng kể cho Đậu Thế Anh nghe.
Đậu Thế Anh và Vương Ánh Tuyết đều có chút kinh ngạc.
- Đến lúc đó chúng ta cũng phải tặng lễ vật qua mới được. Đậu Thế Anh nói.
Đậu Chiêu cười khanh khách gật đầu.
Đậu Minh vẫn ngồi bên không nói gì đột nhiên lớn tiếng hỏi Đậu Thế Anh:
- Lúc nào thì chúng ta lên kinh thành?
Đậu Thế Anh nhíu mày, dịu giọng nói:
- Lúc ăn cơm đừng nói chuyện nhiều.
Đậu Minh kích động đứng phắt dậy, ném đũa xuống đất, lớn tiếng nói:
- Con muốn lên kinh thành với ngoại tổ mẫu, con không muốn ở đây, con không thích ở Thực Định…
Nói xong thì òa khóc.
Vương Ánh Tuyết ngồi bên quay mặt qua chỗ khác, mắt cũng long lanh.
Đậu Thế Anh giận đến run người, lần đầu tiên nghiêm mặt với Đậu Minh:
- Con đừng quên con là họ Đậu chứ không phải là họ Vương! Đây là nhà con, con ở lại nhà mình, định đi đâu?
Vương Ánh Tuyết muốn nói lại thôi.
Đậu Minh vứt bát rồi chạy đi.
Đậu Thế Anh lạnh lùng nhìn Vương Ánh Tuyết:
- Từ mai trở đi để nó theo nhị thái phu nhân học quy củ. Còn đánh nhau với người? Đậu gia chúng ta chưa từng có tiểu thư nào như vậy! Tính xấu này không đổi thì ai chịu lấy?
Nhất thời Vương Ánh Tuyết biến sắc, nói:
- Thất gia quá không thông nhân tình rồi. Mẫu thân thiếp chẳng qua là nhớ Minh thư nhi, muốn Minh thư nhi qua đó ở mấy ngay, thất gia nói vậy khác nào Vương gia chúng ta muốn tranh con gái với Đậu gia… Phụ thân đã chuẩn bị tốt mọi thứ cho thất gia nhưng thất gia lại thờ ơ, Vương gia chúng ta có gì có lỗi với thất gia? Thất gia cần gì phải tỏ thái độ đó cho thiếp và Minh thư nhi nhìn…
Nói xong giận dữ nhìn Đậu Thế Anh một cái rồi xoay người rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Đậu Thế Anh và Đậu Chiêu.
Đậu Thế Anh ngồi trên ghế thái sư.
Đậu Chiêu vẫn ngồi thẳng đó, tao nhã tiếp tục ăn cơm, coi như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Danh sách chương