Quý Thính không biết mình bị theo dõi, như thường lệ đi đến bệnh viện. Lý Thác gần đây nhớ lại thêm một ít việc, nhưng tóm lại vẫn không được nhiều. Quý Thính suy đoán có lẽ như trong nguyên văn, phải nhìn thấy Thân Đồ Xuyên mới có thể khôi phục hoàn toàn trí nhớ, cho nên lần này cô cầm ảnh Thân Đồ Xuyên đi gặp cậu ta.
Cô đi vội vã giống như gấp không chờ nổi muốn gặp ai đó, Thân Đồ Xuyên đi phía sau mặt càng ngày càng đen, cảm giác bất an chưa bao giờ lớn đến như vậy. Chân giả vì vận động kịch liệt đã sớm bị ẩn ẩn đau, thấy Quý Thính lên taxi cậu cũng lập tức kêu một chiếc xe.
Đi theo một hồi thấy cô vào bệnh viện, mày Thân Đồ Xuyên lập tức nhíu lại, cảm giác bất an sẽ bị vứt bỏ biến thành một loại lo lắng khác. Chẳng lẽ cô ấy bị bệnh nan y, không muốn mình biết? Tưởng tượng đến khả năng này, sắc mặt cậu hoàn toàn đen lại, hiện giờ lại tình nguyện Quý Thính một chân dẫm hai thuyền.
Không biết não cậu bạn trẻ đã diễn ra bao nhiêu tràng tuồng, Quý Thính vào bệnh viện đi ngay đến chỗ Lý Thác, đưa ảnh chụp Thân Đồ Xuyên cho cậu ta xem. Lý Thác vẫn như lúc trước, ký ức mơ hồ lại không rõ ràng, chỉ là nhìn thấy hình lại cảm thấy khổ sở hơn.
"Không bằng cô dẫn tôi đi gặp cậu ta đi, tôi sẽ xin lỗi cậu ta." Lý Thác sầu khổ đến nhíu mày lại. Chuyện xảy ra với Thân Đồ Xuyên, cậu ta đã nghe Quý Thính nói, hiện giờ cảm thấy hoàn toàn tự trách mình, mặc kệ có khôi phục ký ức hay không, cậu đều muốn đi xin lỗi.
Quý Thính cự tuyệt: "Thôi đi, cậu không khôi phục ký ức, tôi không thể mang cậu đi gặp cậu ấy."
Hiện tại Lý Thác nghe chuyện quá khứ của mình và Thân Đồ Xuyên tựa như nghe chuyện của người khác, như vậy cậu ta đi xin lỗi thật không công bằng cho Thân Đồ Xuyên.
"Nhưng mà tôi không biết mình khi nào có thể khôi phục." Lý Thác có chút ủ rũ.
Quý Thính cũng thập phần bất đắc dĩ, nói thêm vài câu thấy không có gì tiến triển đành rời đi. Cô muốn đi mua thức ăn ngon trở về an ủi cậu bạn trẻ. Lý Thác đứng dậy: "Tôi tiễn cô đi, chúng ta nói thêm chút chuyện về cậu ấy."
Quý Thính nhìn cậu thiếu niên ôn tồn lễ độ này, nghĩ thầm rốt cuộc là nam chủ, so với cậu bạn trẻ nhà cô thật hiểu chuyện hơn rất nhiều, bất quá không có sự đáng yêu như người ở nhà. Cô hòa hoãn: "Đi thôi."
Hai người cùng nhau đi song song xuống dưới nhà, Quý Thính nói thêm vài thói quen nhỏ của Thân Đồ Xuyên, đến đại sảnh Lý Thác cười khẽ: "Hai người quan hệ thật tốt, cậu ấy nhất định rất thích người chị như cô."
"... Ừm, có lẽ vậy." Quý Thính hàm hồ một câu, cô cũng không nói cho cậu ta biết. Tuy rằng nội tâm cô là vô cùng thuần khiết nhưng người ngoài nghe xong khẳng định sẽ hiểu lầm.
Hai người đi ra ngoài bệnh viện, không khí giữa hai người thật không tồi, giống như hai người bạn đã quen biết nhau thật lâu, hình ảnh thật hài hòa ấm áp. Nam soái nữ mỹ, tổ hợp như vậy vốn là cảnh đẹp ý vui, nhưng rơi vào trong mắt người nào đó lại không phải như vậy.
"Lý Thác!"
Trong góc đột nhiên truyền đến một tiếng quát lớn, Quý Thính giật mình, giây tiếp theo liền nhìn thấy có người vọt lại, một quyền đánh vào mặt Lý Thác, khóe miệng Lý Thác nháy mắt bị toạc ra. Quý Thính thấy Thân Đồ Xuyên còn muốn động thủ, vội vàng ôm lấy cánh tay Thân Đồ Xuyên, muốn ngăn cản cậu nổ bùng lên.
Nhưng mà sức lực của cô so với bạo nộ của Thân Đồ Xuyên không ăn thua gì, Thân Đồ Xuyên vung tay lên, cô đột nhiên bị lùi ra sau hai bước, thiếu chút nữa té ngã trên đất. Thân Đồ Xuyên theo bản năng muốn đỡ cô lên, nhưng nghĩ tới cái gì, tay đột nhiên ngừng lại giữa không trung.
Trong lúc cậu đang do dự, bảo vệ của Lý Thác đã đến, mấy người đàn ông to lớn không nói hai lời áp đảo Thân Đồ Xuyên, thanh âm Quý Thính thật nghiêm khắc thiếu chút nữa muốn rách: "Các người dám đụng tới cậu ấy!"
Bảo vệ không nghe lời cô, vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía Lý Thác. Lý Thác nhìn thấy Thân Đồ Xuyên, trong nháy mắt đôi mắt trở nên ngơ ngác, ký ức trong đầu như xe chạy ầm ầm hiện lên, lượng tin tức thật lớn làm cậu ta có cảm giác chính mình sẽ ngất đi vì đau đớn.
Thân Đồ Xuyên nhìn chằm chằm Lý Thác, nhìn cậu ta khóe môi đổ máu, trong lòng lại không có đến nửa phần vui sướng, chỉ hận chính mình không đem theo dao, không thể đồng quy vu tận với cậu ta. Hận ý toát ra từ mỗi tấc da thịt trên người cậu, cừu hận làm gương mặt anh khí dần dần vặn vẹo, trong lòng Quý Thính thật lộp bộp, vội vàng kêu Lý Thác: "Cậu kêu họ buông ra! Cậu ấy là Tiểu Xuyên!"
Lý Thác bỗng nhiên bừng tỉnh: "Các người buông cậu ấy ra!"
Mấy người bảo vệ liếc nhau, lập tức thả người ra. Thân Đồ Xuyên cắn chặt hàm, giãy giụa đứng lên từ mặt đất, chân trái cậu cứng còng, vừa thấy rõ ràng không giống người bình thường, động tác đứng lên đơn giản như vậy, cậu phải cùng hơn một phút thời gian.
Lý Thác lặng đi nhìn Thân Đồ Xuyên, chậm rãi quỳ xuống, thanh âm khàn khàn: "Thật xin lỗi, tôi không biết..."
Lời còn chưa dứt, Thân Đồ Xuyên liền như chó điên, hai con mắt đỏ quạch nhào tới, bảo vệ theo bản năng muốn ngăn lại, nhưng bị Lý Thác lạnh giọng ngăn lại.
Nắm tay mang theo hận ý nện lên người Lý Thác, Lý Thác không phản kháng chút nào, chỉ thống khổ không ngừng nói xin lỗi. Quý Thính nhìn tới phản ứng của Lý Thác biết cậu ta đã khôi phục ký ức, trong lòng không khỏi buông tiếng thở dài. Đúng là, cuối cùng đánh thức trí nhớ của cậu ta vẫn là bản thân Thân Đồ Xuyên.
Quý Thính nhìn Thân Đồ Xuyên đã mất đi lý trí, vội vàng kêu bảo tiêu ngăn lại, nhưng do không có chỉ thị của Lý Thác, họ không dám đi qua ngăn trở, Quý Thính chỉ có thể cao giọng giải thích với Thân Đồ Xuyên: "Cậu ấy sau khi trọng thương bị mất trí nhớ cho nên mới không đi tìm cậu, chuyện này có hiểu lầm, Tiểu Xuyên cậu bình tĩnh lại, chúng ta nói chuyện đi."
Nhưng lời cô nói không có bất kỳ tác dụng nào, Thân Đồ Xuyên vẫn như không muốn sống mà nện Lý Thác, thật mau trên người trên mặt Lý Thác đều xanh xanh tím tím.
Chung quanh càng có nhiều người vây xem, thậm chí có người muốn gọi điện thoại báo nguy, không thể cứ để như vậy. Thấy Thân Đồ Xuyên lại lần nữa đấm quyền vào mặt Lý Thác, lúc này đây muốn đánh thẳng vào mắt Lý Thác, Quý Thính sợ nam chủ xảy ra chuyện, trước tiên là Thân Đồ Xuyên sẽ bị ngồi tù, trong lòng cô căng thẳng theo bản năng che trước người Lý Thác.
Thời gian như thước phim quay chậm, Quý Thính trơ mắt nhìn Thân Đồ Xuyên nắm tay hướng tới mặt mình, cô không có cách nào tránh né, chỉ có thể nhận mệnh mà nhắm mắt lại. Ai, lần này phỏng chừng não sẽ cũng chấn động, may là hiện tại đang ở bệnh viện, có lẽ cứu giúp cũng là kịp thời.
Trong đầu Quý Thính hiện lên rất nhiều lung tung rối loại, lại từ từ không cảm nhận được đau đớn, cô cẩn thận mở to mắt, chỉ thấy nắm tay Thân Đồ Xuyên ngừng ở trước mặt mình chỉ vài phân, mà bản thân Thân Đồ Xuyên lúc này lại nhìn cô bằng một ánh mắt lạnh băng.
"Cô lúc trước cũng cứu tôi như vậy." Đáy mắt Thân Đồ Xuyên hiện lên một tia trào phúng, thanh âm rõ ràng thật bình tĩnh nhưng lại làm người có cảm giác lạnh run, trong nháy mắt Quý Thính cảm thấy cậu ta hận mình còn muốn nhiều hơn hận Lý Thác.
Quý Thính ngẩn ra, vừa muốn giải thích đã bị động tĩnh không xa cắt ngang, nhìn thoáng qua bên kia thấy được Dung Tinh mang theo một đám người trong nháy mắt vây quanh bọn họ.
Có lẽ biết được hôm nay không giết được Lý Thác, khuôn mặt Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn cậu ta: "Cậu chờ đi, tương lai chúng ta còn dài."
"Thực xin lỗi, Thân Đồ, đều là tôi sai......" Lý Thác đôi mắt vẫn không nhúc nhích nhìn Thân Đồ Xuyên, "Làm thế nào thì cậu mới tha thứ cho tôi?"
Thân Đồ Xuyên nghe được cậu ta nói chỉ cảm thấy buồn cười, sau đó cũng trào phúng bật cười, sau đó xoay người đi ra cửa bệnh viện, Lý Thác nôn nóng muốn đứng dậy đi theo, lại phun ra một búng máu rồi ngất đi.
Đại sảnh bệnh viện lộn xộn, Quý Thính lại không rảnh lo này nọ, cô vội vàng đi theo Thân Đồ Xuyên ra ngoài.
Trên đường xe cộ như nước chảy, Thân Đồ Xuyên không quan tâm đi về phía trước, Quý Thính kinh hãi không dám mở miếng sợ kích thích đến cậu, chờ tới lối đi bộ mới bắt đầu nói chuyện.
"Lúc trước cậu nói chuyện với tôi về Lý Thác, tôi cũng rất tức giận, nghe nói cậu ta đã trở lại liền đi tìm cậu ta muốn tính sổ, ai ngờ cậu ta không phải cố ý phản bội, chỉ là mất trí nhớ. Thật sự, cậu ta là bị mất trí nhớ, trong bệnh viện có ký lục có thể chứng minh."
"Tôi biết đó là chuyện hiểu lầm cho nên không muốn cậu vẫn luôn không bỏ xuống được, vốn dĩ cũng muốn trực tiếp nói cho cậu biết, lại sợ cậu không tiếp thu được. Cho nên tôi nghĩ trước tiên giúp cậu ta khôi phục ký ức, để cậu ta tự mình đến giải thích với cậu. Trong khoảng thời gian này tôi bận rộn cũng chính là vì chuyện này."
"Vừa rồi tôi ngăn cậu lại là sợ cậu đánh cậu ta nặng quá sẽ bị ngồi tù, người khác thế nào tôi không quan tâm, tôi chỉ hy vọng cậu được tốt, thật sự, cái gì Lý Thác Vương Thác đều không quan trọng, tôi chỉ hy vọng cậu không cần cứ mãi không vui, tôi..."
Người phía trước đột nhiên ngừng lại, Quý Thính đột nhiên không kịp phòng ngừa đụng vào lưng cậu, cái mũi tức khắc thật đau, nước mắt chợt túa ra.
Mặt Thân Đồ Xuyên vô biểu tình nhìn cô: "Cho nên? Lý Thác mất trí nhớ, tôi nên tha thứ cho cậu ta? Vậy chân tôi thì sao? Cứ như vậy là được?"
"Tiểu Xuyên......"
"Quý Thính, chúng ta xong rồi, từ hôm nay trở đi, đừng để tôi lại nhìn thấy cô."
* Tác giả có lời muốn nói: Quý Thính: Chia tay? Không tồn tại, trong vòng 500 chữ phải hòa hảo, còn phải ôm ấp hôn hít bế lên.
Cô đi vội vã giống như gấp không chờ nổi muốn gặp ai đó, Thân Đồ Xuyên đi phía sau mặt càng ngày càng đen, cảm giác bất an chưa bao giờ lớn đến như vậy. Chân giả vì vận động kịch liệt đã sớm bị ẩn ẩn đau, thấy Quý Thính lên taxi cậu cũng lập tức kêu một chiếc xe.
Đi theo một hồi thấy cô vào bệnh viện, mày Thân Đồ Xuyên lập tức nhíu lại, cảm giác bất an sẽ bị vứt bỏ biến thành một loại lo lắng khác. Chẳng lẽ cô ấy bị bệnh nan y, không muốn mình biết? Tưởng tượng đến khả năng này, sắc mặt cậu hoàn toàn đen lại, hiện giờ lại tình nguyện Quý Thính một chân dẫm hai thuyền.
Không biết não cậu bạn trẻ đã diễn ra bao nhiêu tràng tuồng, Quý Thính vào bệnh viện đi ngay đến chỗ Lý Thác, đưa ảnh chụp Thân Đồ Xuyên cho cậu ta xem. Lý Thác vẫn như lúc trước, ký ức mơ hồ lại không rõ ràng, chỉ là nhìn thấy hình lại cảm thấy khổ sở hơn.
"Không bằng cô dẫn tôi đi gặp cậu ta đi, tôi sẽ xin lỗi cậu ta." Lý Thác sầu khổ đến nhíu mày lại. Chuyện xảy ra với Thân Đồ Xuyên, cậu ta đã nghe Quý Thính nói, hiện giờ cảm thấy hoàn toàn tự trách mình, mặc kệ có khôi phục ký ức hay không, cậu đều muốn đi xin lỗi.
Quý Thính cự tuyệt: "Thôi đi, cậu không khôi phục ký ức, tôi không thể mang cậu đi gặp cậu ấy."
Hiện tại Lý Thác nghe chuyện quá khứ của mình và Thân Đồ Xuyên tựa như nghe chuyện của người khác, như vậy cậu ta đi xin lỗi thật không công bằng cho Thân Đồ Xuyên.
"Nhưng mà tôi không biết mình khi nào có thể khôi phục." Lý Thác có chút ủ rũ.
Quý Thính cũng thập phần bất đắc dĩ, nói thêm vài câu thấy không có gì tiến triển đành rời đi. Cô muốn đi mua thức ăn ngon trở về an ủi cậu bạn trẻ. Lý Thác đứng dậy: "Tôi tiễn cô đi, chúng ta nói thêm chút chuyện về cậu ấy."
Quý Thính nhìn cậu thiếu niên ôn tồn lễ độ này, nghĩ thầm rốt cuộc là nam chủ, so với cậu bạn trẻ nhà cô thật hiểu chuyện hơn rất nhiều, bất quá không có sự đáng yêu như người ở nhà. Cô hòa hoãn: "Đi thôi."
Hai người cùng nhau đi song song xuống dưới nhà, Quý Thính nói thêm vài thói quen nhỏ của Thân Đồ Xuyên, đến đại sảnh Lý Thác cười khẽ: "Hai người quan hệ thật tốt, cậu ấy nhất định rất thích người chị như cô."
"... Ừm, có lẽ vậy." Quý Thính hàm hồ một câu, cô cũng không nói cho cậu ta biết. Tuy rằng nội tâm cô là vô cùng thuần khiết nhưng người ngoài nghe xong khẳng định sẽ hiểu lầm.
Hai người đi ra ngoài bệnh viện, không khí giữa hai người thật không tồi, giống như hai người bạn đã quen biết nhau thật lâu, hình ảnh thật hài hòa ấm áp. Nam soái nữ mỹ, tổ hợp như vậy vốn là cảnh đẹp ý vui, nhưng rơi vào trong mắt người nào đó lại không phải như vậy.
"Lý Thác!"
Trong góc đột nhiên truyền đến một tiếng quát lớn, Quý Thính giật mình, giây tiếp theo liền nhìn thấy có người vọt lại, một quyền đánh vào mặt Lý Thác, khóe miệng Lý Thác nháy mắt bị toạc ra. Quý Thính thấy Thân Đồ Xuyên còn muốn động thủ, vội vàng ôm lấy cánh tay Thân Đồ Xuyên, muốn ngăn cản cậu nổ bùng lên.
Nhưng mà sức lực của cô so với bạo nộ của Thân Đồ Xuyên không ăn thua gì, Thân Đồ Xuyên vung tay lên, cô đột nhiên bị lùi ra sau hai bước, thiếu chút nữa té ngã trên đất. Thân Đồ Xuyên theo bản năng muốn đỡ cô lên, nhưng nghĩ tới cái gì, tay đột nhiên ngừng lại giữa không trung.
Trong lúc cậu đang do dự, bảo vệ của Lý Thác đã đến, mấy người đàn ông to lớn không nói hai lời áp đảo Thân Đồ Xuyên, thanh âm Quý Thính thật nghiêm khắc thiếu chút nữa muốn rách: "Các người dám đụng tới cậu ấy!"
Bảo vệ không nghe lời cô, vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía Lý Thác. Lý Thác nhìn thấy Thân Đồ Xuyên, trong nháy mắt đôi mắt trở nên ngơ ngác, ký ức trong đầu như xe chạy ầm ầm hiện lên, lượng tin tức thật lớn làm cậu ta có cảm giác chính mình sẽ ngất đi vì đau đớn.
Thân Đồ Xuyên nhìn chằm chằm Lý Thác, nhìn cậu ta khóe môi đổ máu, trong lòng lại không có đến nửa phần vui sướng, chỉ hận chính mình không đem theo dao, không thể đồng quy vu tận với cậu ta. Hận ý toát ra từ mỗi tấc da thịt trên người cậu, cừu hận làm gương mặt anh khí dần dần vặn vẹo, trong lòng Quý Thính thật lộp bộp, vội vàng kêu Lý Thác: "Cậu kêu họ buông ra! Cậu ấy là Tiểu Xuyên!"
Lý Thác bỗng nhiên bừng tỉnh: "Các người buông cậu ấy ra!"
Mấy người bảo vệ liếc nhau, lập tức thả người ra. Thân Đồ Xuyên cắn chặt hàm, giãy giụa đứng lên từ mặt đất, chân trái cậu cứng còng, vừa thấy rõ ràng không giống người bình thường, động tác đứng lên đơn giản như vậy, cậu phải cùng hơn một phút thời gian.
Lý Thác lặng đi nhìn Thân Đồ Xuyên, chậm rãi quỳ xuống, thanh âm khàn khàn: "Thật xin lỗi, tôi không biết..."
Lời còn chưa dứt, Thân Đồ Xuyên liền như chó điên, hai con mắt đỏ quạch nhào tới, bảo vệ theo bản năng muốn ngăn lại, nhưng bị Lý Thác lạnh giọng ngăn lại.
Nắm tay mang theo hận ý nện lên người Lý Thác, Lý Thác không phản kháng chút nào, chỉ thống khổ không ngừng nói xin lỗi. Quý Thính nhìn tới phản ứng của Lý Thác biết cậu ta đã khôi phục ký ức, trong lòng không khỏi buông tiếng thở dài. Đúng là, cuối cùng đánh thức trí nhớ của cậu ta vẫn là bản thân Thân Đồ Xuyên.
Quý Thính nhìn Thân Đồ Xuyên đã mất đi lý trí, vội vàng kêu bảo tiêu ngăn lại, nhưng do không có chỉ thị của Lý Thác, họ không dám đi qua ngăn trở, Quý Thính chỉ có thể cao giọng giải thích với Thân Đồ Xuyên: "Cậu ấy sau khi trọng thương bị mất trí nhớ cho nên mới không đi tìm cậu, chuyện này có hiểu lầm, Tiểu Xuyên cậu bình tĩnh lại, chúng ta nói chuyện đi."
Nhưng lời cô nói không có bất kỳ tác dụng nào, Thân Đồ Xuyên vẫn như không muốn sống mà nện Lý Thác, thật mau trên người trên mặt Lý Thác đều xanh xanh tím tím.
Chung quanh càng có nhiều người vây xem, thậm chí có người muốn gọi điện thoại báo nguy, không thể cứ để như vậy. Thấy Thân Đồ Xuyên lại lần nữa đấm quyền vào mặt Lý Thác, lúc này đây muốn đánh thẳng vào mắt Lý Thác, Quý Thính sợ nam chủ xảy ra chuyện, trước tiên là Thân Đồ Xuyên sẽ bị ngồi tù, trong lòng cô căng thẳng theo bản năng che trước người Lý Thác.
Thời gian như thước phim quay chậm, Quý Thính trơ mắt nhìn Thân Đồ Xuyên nắm tay hướng tới mặt mình, cô không có cách nào tránh né, chỉ có thể nhận mệnh mà nhắm mắt lại. Ai, lần này phỏng chừng não sẽ cũng chấn động, may là hiện tại đang ở bệnh viện, có lẽ cứu giúp cũng là kịp thời.
Trong đầu Quý Thính hiện lên rất nhiều lung tung rối loại, lại từ từ không cảm nhận được đau đớn, cô cẩn thận mở to mắt, chỉ thấy nắm tay Thân Đồ Xuyên ngừng ở trước mặt mình chỉ vài phân, mà bản thân Thân Đồ Xuyên lúc này lại nhìn cô bằng một ánh mắt lạnh băng.
"Cô lúc trước cũng cứu tôi như vậy." Đáy mắt Thân Đồ Xuyên hiện lên một tia trào phúng, thanh âm rõ ràng thật bình tĩnh nhưng lại làm người có cảm giác lạnh run, trong nháy mắt Quý Thính cảm thấy cậu ta hận mình còn muốn nhiều hơn hận Lý Thác.
Quý Thính ngẩn ra, vừa muốn giải thích đã bị động tĩnh không xa cắt ngang, nhìn thoáng qua bên kia thấy được Dung Tinh mang theo một đám người trong nháy mắt vây quanh bọn họ.
Có lẽ biết được hôm nay không giết được Lý Thác, khuôn mặt Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn cậu ta: "Cậu chờ đi, tương lai chúng ta còn dài."
"Thực xin lỗi, Thân Đồ, đều là tôi sai......" Lý Thác đôi mắt vẫn không nhúc nhích nhìn Thân Đồ Xuyên, "Làm thế nào thì cậu mới tha thứ cho tôi?"
Thân Đồ Xuyên nghe được cậu ta nói chỉ cảm thấy buồn cười, sau đó cũng trào phúng bật cười, sau đó xoay người đi ra cửa bệnh viện, Lý Thác nôn nóng muốn đứng dậy đi theo, lại phun ra một búng máu rồi ngất đi.
Đại sảnh bệnh viện lộn xộn, Quý Thính lại không rảnh lo này nọ, cô vội vàng đi theo Thân Đồ Xuyên ra ngoài.
Trên đường xe cộ như nước chảy, Thân Đồ Xuyên không quan tâm đi về phía trước, Quý Thính kinh hãi không dám mở miếng sợ kích thích đến cậu, chờ tới lối đi bộ mới bắt đầu nói chuyện.
"Lúc trước cậu nói chuyện với tôi về Lý Thác, tôi cũng rất tức giận, nghe nói cậu ta đã trở lại liền đi tìm cậu ta muốn tính sổ, ai ngờ cậu ta không phải cố ý phản bội, chỉ là mất trí nhớ. Thật sự, cậu ta là bị mất trí nhớ, trong bệnh viện có ký lục có thể chứng minh."
"Tôi biết đó là chuyện hiểu lầm cho nên không muốn cậu vẫn luôn không bỏ xuống được, vốn dĩ cũng muốn trực tiếp nói cho cậu biết, lại sợ cậu không tiếp thu được. Cho nên tôi nghĩ trước tiên giúp cậu ta khôi phục ký ức, để cậu ta tự mình đến giải thích với cậu. Trong khoảng thời gian này tôi bận rộn cũng chính là vì chuyện này."
"Vừa rồi tôi ngăn cậu lại là sợ cậu đánh cậu ta nặng quá sẽ bị ngồi tù, người khác thế nào tôi không quan tâm, tôi chỉ hy vọng cậu được tốt, thật sự, cái gì Lý Thác Vương Thác đều không quan trọng, tôi chỉ hy vọng cậu không cần cứ mãi không vui, tôi..."
Người phía trước đột nhiên ngừng lại, Quý Thính đột nhiên không kịp phòng ngừa đụng vào lưng cậu, cái mũi tức khắc thật đau, nước mắt chợt túa ra.
Mặt Thân Đồ Xuyên vô biểu tình nhìn cô: "Cho nên? Lý Thác mất trí nhớ, tôi nên tha thứ cho cậu ta? Vậy chân tôi thì sao? Cứ như vậy là được?"
"Tiểu Xuyên......"
"Quý Thính, chúng ta xong rồi, từ hôm nay trở đi, đừng để tôi lại nhìn thấy cô."
* Tác giả có lời muốn nói: Quý Thính: Chia tay? Không tồn tại, trong vòng 500 chữ phải hòa hảo, còn phải ôm ấp hôn hít bế lên.
Danh sách chương