Vừa thấy Triệu Hằng, sắc mặt bốn người không tốt chút nào, Thân Đồ Xuyên theo bản năng bước lên một bước, ngăn trước người Quý Thính.

Triệu Hằng giống như không thấy được vẻ mặt cảnh giác của mọi người, hơi thở dài: "Tôi và Tôn Lăng chờ các người trước cửa trường thật lâu vẫn không thấy ai ra, tưởng rằng mọi người đã xảy ra chuyện gì nên bọn tôi đi trước, không nghĩ tới... Thấy các người còn sống, tôi thật sự rất vui."

"Đại ca, các người biết nhau sao?" Đầu đinh hỏi.

Triệu Hằng gật đầu: "Đây là bạn cùng lớp của tôi và ba mẹ cậu ta, chiếc xe đầu tiên của tôi là họ giúp đỡ."

Quý Thính: "......" Đó gọi là giúp đỡ sao? Thật là mặt dày.

"Họ nói muốn nhờ chúng ta cho đi nhờ xe một đoạn, đại ca thấy thế nào?" Đầu đinh lại hỏi.

Triệu Hằng liếc hắn: "Đương nhiên cho đi theo, ở trường học họ đã giúp tôi rất nhiều, thật vất vả mới có cơ hội trả ơn, sao tôi có thể cự tuyệt."

Đầu đinh cúi đầu cười một tiếng, giấu đi trào phúng. Quý Thính nhìn thấy biểu tình của họ thì kết luận giữa đám này đã có hiềm khích. Vậy khá tốt, càng đẩy nhanh tốc độ nam phụ đầu nhập vào nam chính, như vậy bọn cô cũng có thể nhân tiện đi theo.

"Các người muốn đi đâu?" Triệu Hằng cắt ngang dòng suy nghĩ của Quý Thính, mỉm cười, hỏi.

Ánh mắt Thân Đồ Xuyên tối sầm lại, mím môi bước lên chặn tầm mắt Triệu Hằng nhìn Quý Thính: "Thành phố A."

"Thật tình cờ nha, chúng tôi cũng định đi hướng đó," Triệu Hằng tựa hồ không để ý tới hành động cũng Thân Đồ Xuyên, nhếch môi, "Để tôi kêu bọn họ ngồi xích lại, mỗi chiếc xe dành ra một chỗ cho các người, thế nào?"

"Đại ca, người ta người một nhà sao lại chia ra làm nhiều xe, không bằng để tôi nói anh em trên xe tôi chuyển qua xe khác, còn tôi sẽ lái chở họ." Đầu đinh nghiền ngẫm cười cười.

Khuôn mặt Triệu Hằng vặn vẹo một chút, sau đó lại cười: "Được, định như vậy đi, mọi người nhanh lên một chút, thêm dầu thêm xăng rồi đi!"

Nói xong xoay người lên xe, không làm thêm động tác nào nữa.

Khương Du không thể tin được: "Sao nó đột nhiên lại tốt như vậy? Mục đích nó là gì?"

Ánh mắt Thân Đồ Xuyên lạnh băng, không nói câu nào. Quý Thính cầm tay cậu, thở dài, nói với Khương Du: "Không cần biết mục đích là gì, bây giờ quan trọng nhất là phải rời khỏi nơi này."

Vẻ mặt Khương Du đầy nghiêm trọng, bà gật đầu, sau đó nói với đầu đinh: "Cảm ơn."

"Lên xe đi." Đầu đinh liếc họ một cái, bước lên xe trước.

Mọi người lục tục lên xe, rất mau đoàn xe đã ra khỏi trạm xăng, khu vực họ ở gần cả năm từ từ nhỏ đi trong tầm mắt, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Quý Thính xoay đầu, mở miệng bắt chuyện với đầu đinh. Anh ta tên Lý Hướng Minh, vừa tốt nghiệp đại học, dựa theo tuyến thời gian, lúc này hẳn là còn chưa phát sinh dị năng, trong sách đây là một nhân vật thông minh và lương thiện, đa số anh ta là quân sư cho nam chính, còn trước khi đầu quân cho nam chủ thì trong sách không đề cập đến.

Không thể nào ngờ, trước khi nhập vào nam chính, đại ca của anh ta lại là Triệu Hằng.

Theo sự hiểu biết từ sách, Quý Thính rất mau đã nói chuyện rất quen thuộc với Lý Hướng Minh.

"Vừa rồi đại ca nói các người giúp anh ta một chiếc xe? Chuyện là thế nào?" Lý Hướng Minh quét mắt liếc Quý Thính.

Quý Thính cười cười, bắt đầu kể lại chuyện lúc trước, Khương Du lo lắng Lý Hướng Minh sẽ mách lẻo với Triệu Hằng, bà thầm nhéo Quý Thính một cái, Quý Thính nhìn bà, lắc đầu, tiếp tục kể ra sự thật.

Lý Hướng Minh nghe xong im lặng hồi lâu, sau một lúc lâu cười lạnh: "Cũng thật không biết xấu hổ."

"Đúng vậy anh Hướng Minh, anh cũng cảm thấy như vậy?" Quý Thính lập tức nói tiếp.

Lý Hướng Minh đối diện với Quý Thính: "Cô không sợ tôi nói những chuyện này với hắn ta sao?"

"Anh Hướng Minh sẽ không làm như vậy," Quý Thính cười chắc chắn, "Nếu không đoán sai, anh hẳn là đã muốn rời khỏi cậu ta mà đi một mình?"

"A? Làm sao thấy được?" Lý Hướng Minh nhướng mày.

Quý Thính nhìn Thân Đồ Xuyên ngồi bên cạnh, mười ngón tay yên lặng đan vào nhau, khi cậu nhìn mình thì cong cong môi: "Cảm giác, người tốt và người xấu sẽ có cảm giác không giống nhau, anh là người tốt, cậu ta là người xấu, các người đã chú định không đi cùng đường."

Lý Hướng Minh nghe vậy trầm mặc hồi lâu, sau một lúc mới xì một tiếng: "Ngây thơ!"

Quý Thính cười không nói nữa, Thân Đồ Xuyên ôn nhu nhìn Quý Thính, tuy không nói ra lời nhưng cả hai đều hiểu nhau.

Khương Du lấy tay lên che lên mặt: "Thân Đồ Sổ, lát nữa anh đổi chỗ với em, em thật không muốn ngồi chung với mấy người yêu nhau này, thật là bị quá ngược đi."

Vô cớ nằm cũng trúng đạn Thân Đồ Sổ: "......"

"Tình nhân à? Tôi còn tưởng là anh em." Lý Hướng Minh cười, "Cha mẹ các người cũng thật thoáng, hai người đã thành niên chưa mà đã cho phép yêu đương."

"Đương nhiên thành niên, hai chúng tôi đã mười chín, nếu không bị trận tai nạn này, chúng tôi hiện đã là sinh viên." Thân Đồ Xuyên lập tức trả lời, cố thuyết phục cậu và Quý Thính không phải yêu sớm.

"À ~ sinh viên, vậy là có thể yêu đương." Lý Hướng Minh cười nhạo một tiếng.

Tai Thân Đồ Xuyên hơi hồng hồng, Quý Thính không muốn tiếp tục trêu ghẹo cậu, vội vàng bao che mà lái sang chuyện khác: "Đúng rồi anh Hướng Minh, anh nói anh đã đi theo Triệu Hằng mấy tháng, vậy anh có biết người tên Tôn Lăng không?"

Tiền Bằng xác định đã chết, theo đuôi Triệu Hằng cũng chỉ còn Tôn Lăng còn chưa thấy. Theo sách ba tên này sẽ hại chết cả nhà Thân Đồ Xuyên, cô chưa xác định được kết cục của từng tên thì vẫn chưa thể yên tâm.

"Tôn Lăng? Nó đi cùng đoàn xe, ngồi ở chiếc xe đằng sau, các người hẳn là chưa nhìn ra," Lý Hướng Minh thuận miệng nói, "Nó cũng thật xui xẻo, cùng một lớp ra mà Triệu Hằng đã lên làm tới đại ca, nó càng lúc càng kém, hiện giờ chỉ làm một chân lông bông trong đoàn, ai cũng có thể đè đầu cưỡi cổ."

"Không thể nào, thảm như vậy?" Quý Thính lúc này thật kinh ngạc.

Lý Hướng Minh khinh thường nói: "Thảm cái gì? Hiện tại thời thế này, loại như nó không làm được gì cả thì sớm đã bị thây ma gặm sạch sẽ, nó còn sống được thì đã là quá may mắn."

Quý Thính trong lòng như chợt hỏi: "Cậu ta không biết làm gì, Triệu Hằng biết sao? Chẳng lẽ Triệu Hằng đã thức tỉnh dị năng?"

"Nó cũng muốn lắm, đáng tiếc cố ý làm mình bị sốt vài lần cũng không thức tỉnh cái gì, trong tay nó có cái này cho nên mới kiêu ngạo." Lý Hướng Minh nói xong, khoa tay múa chân ra vẻ bắn súng.

Quý Thính hiểu ra, ngay sau đó lại cảm thấy không đúng: "Các người sao biết được bị phát sốt là thức tỉnh dị năng, chẳng lẽ trong đội ngũ có người thức tỉnh hay sao?"

Lý Hướng Minh ngừng lại, nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng: "Đúng vậy, từng có mấy người."

"Dị năng giả có địa vị gì trong đội ngũ?" Quý Thính lại hỏi.

Lý Hướng Minh ý vị không rõ nhìn cô một cái: "Đều đã chết, còn có địa vị gì?"

Anh ta vừa dứt lời, bốn người còn lại đều nhíu mày. Mãi sau Thân Đồ Xuyên mới chậm rãi: "Triệu Hằng không dung được đàn em có người uy hiếp địa vị của hắn, cho nên giết hết những người đó?"

"Nếu cứ thẳng tay giết dị năng giả sẽ làm những người khác trong đội không phục, vì không ai biết mình có phải là người tiếp theo trở thành dị năng giả hay không, hắn không ngu như thế, hắn sẽ phân chia những nhiệm vụ khó nhất cho những người vừa mới trở thành dị năng giả, những người đó khi vừa mới biến hóa thì còn yếu hơn người bình thường, đi ra ngoài chỉ có một đường chết." Lý Hướng Minh trào phúng cười.

Quý Thính và Thân Đồ Xuyên liếc nhau, hai người đồng thời nghĩ đến, chuyện Thân Đồ Sổ có dị năng nhất định không thể bị phát hiện. Ý tưởng này vừa xuất hiện, nghe được Lý Hướng Minh ra vẻ vô tình hỏi: "Cho nên ai là dị năng giả trong nhóm các người?"

Quý Thính giật mình, Khương Du bên cạnh theo bản năng nắm chặt tay cô, Quý Thính cười gượng một tiếng: "Nếu chúng tôi có bản lĩnh đó, vậy còn cứ mãi bị nhốt ở chỗ trạm xăng hay sao?"

"Không có bản lĩnh đó, vì sao lại biết sẽ bị sốt cao khi xuất hiện dị năng?" Lý Hướng Minh nhướng mày.

Quý Thính tức khắc không nói, cả xe im lặng. Thân Đồ Xuyên nhàn nhạt: "Là tôi, tôi là dị năng giả."

"Tiểu Xuyên!"

Thân Đồ Sổ lập tức không ủng hộ ngăn lại, vừa muốn nói ra sự thật lại nghe Thân Đồ Xuyên mở miệng: "Anh Hướng Minh, anh sẽ không nói cho Triệu Hằng chứ?"

Lý Hướng Minh vui vẻ: "Hắc, miệng còn rất ngọt, vừa rồi sao không gọi anh?"

"Vừa rồi không có nhược điểm trên tay anh, không cần kêu." Thân Đồ Xuyên bình tĩnh.

Lý Hướng Minh cười mắng một tiếng, tiếp tục chọc: "Vậy lại kêu thêm một tiếng."

"Anh, anh Hướng Minh." Thân Đồ Xuyên thật biết nghe lời.

Quý Thính buồn cười, nguyên bản tâm tình trầm trọng cuối cùng nhẹ nhàng được chút.

Đoàn người chạy mấy giờ sau mới ra khỏi nơi hoang dã, thấy được xa xa một thị trấn. Trong bóng đêm, mơ hồ có thể nhìn thấy thây ma du đãng xa xa, ven đường đều là xương cốt bị đông lạnh đến cứng đờ. Chỉ nhìn xa cũng biết tỉnh nhỏ này không thể dừng lại.

Mà Triệu Hằng lại kêu ngừng xe cách trấn nhỏ không xa.

"Nơi này nhiều thây ma như vậy, hẳn là rất ít người sống, vật tư bên trong có lẽ cũng chưa bị người khác lấy. Mọi người nghỉ ngơi chỉnh đốn lại, sáng mai chuẩn bị tiến vào tìm vật tư." Triệu Hằng dặn dò xong, quay lên xe, những người còn lại nhìn nhau, không ai có ý định trở về xe.

"Không phải chứ, nơi này thây ma quá nhiều, chúng ta chỉ có vài người, như vậy có phải quá nguy hiểm hay không." Có người nhỏ giọng nói thầm một câu.

Lập tức có người nói tiếp: "Đại ca nói gì là cái đó, mày còn già mồm à?"

"Tao chỉ nói một câu thôi, đương nhiên là nghe theo đại ca." Người nọ lẩm bẩm, sau đó đột nhiên xoay người đá vào người đằng sau, dồn hết bực bội lên người đó, "Con mẹ nó, như quỷ à, không phát ra tiếng động nào, muốn hù chết tao hay sao?!"

Nói xong giống như còn chưa phát tiết ra hết, hắn bắt đầu tay đấm chân đá lên người ốm yếu kia. Những người khác giống như xem đã quen, nhàm chán quay lại xe, chỉ Lý Hướng Minh xì một tiếng, kéo Thân Đồ Xuyên bên cạnh: "Thấy không, đó chính là bạn học Tôn Lăng của các người."

Quý Thính lập tức nhìn lại, dưới ánh đèn xe mờ ảo nhìn cả nửa ngày mới thấy người gầy đến như que diêm ban nãy bị đánh chính là Tôn Lăng. Chỉ vài tháng không gặp, cậu ta nhìn già yếu như đã 40 tuổi.

Lúc Quý Thính còn đang kinh ngạc, Thân Đồ Xuyên đã bước nhanh qua bắt lấy tay của tên vừa đá người. Lý Hướng Minh hừ một tiếng: "Nha, đại anh hùng xuất hiện, đáng tiếc không phải là đi cứu mỹ nhân."

"Anh mới là đại anh hùng, bằng không sẽ không cố ý nói cho Thân Đồ Xuyên đó là ai, ngầm kêu Thân Đồ Xuyên đi giúp đỡ." Quý Thính ghét bỏ liếc Lý Hướng Minh.

Lý Hướng Minh cười: "Anh không có, em suy nghĩ nhiều." Nói xong quay trở lại xe.

Quý Thính nhìn Thân Đồ Sổ và Khương Du có vẻ không yên tâm đứng bên kia, cô cười nhẹ nhàng: "Dì chú lên xe trước đi, cháu chờ Thân Đồ Xuyên rồi cùng nhau quay lại."

"Được rồi, các con nhanh trở lại, đừng gây chuyện." Khương Du nhíu mày nói.

Quý Thính đồng ý, chờ họ lên xe xong, đi tìm Thân Đồ Xuyên, mà Thân Đồ Xuyên cũng đã đánh người vừa rồi chạy đi, lúc Quý Thính vừa tới cũng vừa vặn kéo Tôn Lăng lên.

"Cảm ơn......" Tôn Lăng rúc vai, lí nhí một câu, lau mắt rồi bỏ đi.

Quý Thính nhìn hắn tập tễnh rời đi, thở dài: "Em không thích đi chung với họ."

"Anh cũng không thích," Thân Đồ Xuyên nói, ôm cô thật chặt, "Ngày mai đi vào trong thị trấn, chúng ta sẽ tìm xe, sau đó anh em và ba mẹ rời khỏi bọn chúng."

"Nhưng mà chìa khóa vạn năng đã bị chúng cầm đi, cho dù chúng ta có xe cũng không chạy được." Quý Thính rầu rĩ. Không biết vì sao cô có cảm giác không yên trong lòng, giống như ngày mai sẽ phát sinh chuyện gì đó.

Thân Đồ Xuyên an ủi vỗ đầu cô: "Không sao, có lẽ có thể dùng cách khác để khởi động, ba đã dạy anh."

"Ừ, ngày mai chúng ta cùng đi." Quý Thính cọ cọ vào cánh tay Thân Đồ Xuyên.

Cậu cười cười: "Em biết anh sẽ không đồng ý."

"Em sẽ không gây phiền phức." Quý Thính nhíu mày.

Thân Đồ Xuyên than nhẹ: "Nhưng mà anh sẽ bị phân tâm, nghe lời, được không? Em biết là anh không muốn em bị nguy hiểm."

"Nhưng em cũng không muốn anh bị nguy hiểm." Quý Thính không đồng ý, cô thoát khỏi cái ôm của Thân Đồ Xuyên, "Chỉ có đi theo anh, em mới có thể yên tâm một chút."

Thân Đồ Xuyên im lặng hồi lâu, vẫn kiên quyết cự tuyệt. Quý Thính không hài lòng nhìn cậu chằm chằm, sau một hồi Thân Đồ Xuyên bất đắc dĩ nói: "Yên tâm, chuyện anh đáp ứng với em, nhất định anh sẽ làm được."

"Anh đáp ứng em cái gì?" Quý Thính nheo mắt.

"Đáp ứng em là anh sẽ bình an quay lại, tìm được xe mang em đi thành phố A, sau đó tìm thuốc diệt thây ma cứu thế giới, sau đó cùng em thi đậu đại học, cùng nhau tốt nghiệp, cầu hôn với em, lấy nhau, sinh con, làm cha làm mẹ làm ông bà..."

"Anh tránh ra, càng nói càng kỳ cục, từ chỗ thi đại học đó, khi nào thì anh đáp ứng em đâu?" Quý Thính không nhịn được cười, mặt đỏ lên.

Thân Đồ Xuyên chớp mắt: "Hiện tại anh đáp ứng em, không được sao?"

"Dẹp anh đi," Quý Thính khụ một tiếng, nghiêm mặt lại vẻ nghiêm túc, "Nếu không ai thuyết phục được ai, vậy ngày mai xem Triệu Hằng an bài như thế nào, nếu hắn để em vào thị trấn thì em nhất định phải đi với anh, anh không thể cản."

Thân Đồ Xuyên trầm tư, cuối cùng gật đầu: "Được." Đều là đàn ông với nhau, cậu biết rõ Triệu Hằng sẽ không để Quý Thính đi vào trấn.

Hai người đồng ý với nhau xong, cùng quay về hướng xe, trước khi lên xe, Quý Thính kéo áo Thân Đồ Xuyên một chút. Cậu không hiểu gì, quay đầu lại, bị Quý Thính bắt lấy cổ áo hôn cậu một cái.

"Lúc trước anh đoán thế mà đúng, em biết trước em sẽ chủ động hôn anh, nguyên lai thật không phải ở tòa nhà khoa học kỹ thuật kia." Quý Thính cười tủm tỉm.

Thân Đồ Xuyên nhìn Quý Thính chằm chằm, sau đó đột nhiên nở nụ cười, nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, đặt xuống một nụ hôn dài.

Toàn bộ đèn xe đã tắt, chỉ có ánh trăng chiếu sáng khắp nơi. Ở cửa sổ một chiếc xe phía sau, một đôi mắt nhìn chằm chằm đôi tình nhân trẻ, đôi mắt đầy âm u điên cuồng.

Cửa xe từ từ mở ra, Tôn Lăng co rúm người chui vào, nhìn người ngồi ghế lái xe, nói lí nhí: "Đại ca, anh tìm em có chuyện gì?"

Triệu Hằng mỉm cười quay đầu nhìn hắn: "Tôn Lăng à......"

......

Mặt trời lên cao, mọi người trên xe đều đi xuống. Triệu Hằng cầm một cái thùng thật to, mở ra, bên trong là những cây đinh sắt dài khoảng 30 centimet, bắt đầu phân phát: "Mỗi người một cái, nếu gặp phải thây ma không kịp trốn thì đánh thẳng vào đầu nó, xương chúng rất giòn, đánh một cái là chết."

"Đại ca, phân công như thế nào?" Có người hỏi.

Triệu Hằng liếc hắn một cái: "Quý Thính và dì ở lại coi xe, chú tuổi đã lớn, cũng ở lại xe cho an toàn, những người còn lại thì ngoại trừ lái xe phải chờ đợi, những người khác cùng tao vào thành."

Quý Thính vừa nghe được mình không thể đi cùng Thân Đồ Xuyên, muốn phản đối ngay lập tức. Thân Đồ Xuyên nhìn qua chỗ cô, Quý Thính bị bắt nhớ lại lời hứa tối qua, đành phải cắn răng ngậm miệng không dám nói lời nào nữa.

Thân Đồ Xuyên lúc này mới yên tâm, trước khi đi vội vàng hôn cô một cái, sau đó đi theo mọi người vào trấn nhỏ.

Vừa vào trấn Triệu Hằng đã kêu người tản ra hành động, Thân Đồ Xuyên nắm đinh sắt trong tay, lặng yên đi về phía trước, cố gắng để thây ma gần đó không phát hiện ra mình. Những người khác trong đội hiển nhiên cũng đã có kinh nghiệm, đối với loại tình huống thây ma đi lảng vãng khắp nơi như thế này cũng đã quen.

Đoàn người tản ra, đi hướng siêu thị khách sạn, nhìn thấy đồ vật thích hợp thì nhét vào ba lô, tất cả đều tiến hành ổn thỏa.

Một mình Thân Đồ Xuyên đi vào một tiệm thuốc, sau khi lấy thuốc xong, đang muốn rời khỏi thì thấy Tôn Lăng vội vàng chạy tới, còn bị vướng lại, ngã xuống mặt đất, sau cậu ta là một con thây ma, có vẻ sắp dẫm lên Tôn Lăng.

Mặt hắn ta trắng bệch, thiếu chút nữa hét lớn lên. Thân Đồ Xuyên ra hiệu cho hắn im lặng, tiếp theo cầm một bình thuốc ném đi ra ngoài.

Bình thuốc rơi trên mặt đất trống, phát ra tiếng động, lập tức hấp dẫn mấy con thây ma gần đó nhào tới, tìm mãi không thấy gì thì mới thất vọng rời đi.

Tôn Lăng thừa cơ hội này lăn vào trong hiệu thuốc, sau đó giống như bị phát bệnh, đột nhiên co rúm lại bắt đầu run lẩy bẩy. Thân Đồ Xuyên nhíu mày, sau một hồi vẫn đi đến gần, cách Tôn Lăng một mét thì dừng lại: "Làm sao vậy?"

Xác định tiệm thuốc đã không còn thây ma, cậu mới hạ giọng nói chuyện.

Tôn Lăng không có đến nửa điểm phản ứng, chỉ súc lại trên mặt đất không ngừng run rẩy, dần dần trong miệng bắt đầu phát ra tiếng nức nở, mà giọng hắn càng lúc càng lớn. Thân Đồ Xuyên sợ hắn đưa thây ma tới, chỉ có thể ngồi xuống xem tình hình hắn như thế nào. Cậu vừa ngồi xuống, trước mắt đã lóe lên lưỡi dao sắc bén. Tôn Lăng rút ra cây đinh sắt, đâm tới.

Thân Đồ Xuyên vẫn luôn phòng bị, thấy thế không chút nghĩ ngợi ngã người ra, đáng tiếc đã chậm một bước, cây đinh đã đâm tới. Thấy không đâm được chỗ trái tim Thân Đồ Xuyên, cây đinh xoay chiều đâm vào chân, Thân Đồ Xuyên bị một cơn đau đớn từ chân truyền đến, cậu thống khổ rên lên một tiếng, cố nhẫn nại để không ngã xuống.

"Tôi không muốn, tôi cũng không muốn......" Hai mắt Tôn Lăng vô thần, vừa lẩm bẩm vừa run rẩy bò ra ngoài.

Thân Đồ Xuyên không rảnh lo tới hắn, một thân đầy mồ hôi, tìm trên kệ để hàng thuốc khử trùng đổ ra để che đi mùi máu, cắn răng rút cây đinh cơ hồ đã đâm thủng chân. Sau đó không kịp lo đau, dùng băng vải quấn từng tầng từng tầng, bảo đảm cho máu tươi không bị thấm ra.

Làm xong hết thảy, đầu đã đầy mồ hôi ướt đẫm, cả người cũng hư nhược không còn sức, nhưng không có thời gian nghỉ ngơi, cậu bắt đầu thọt chân đi ra ngoài, mỗi bước đều giống như đi trên đao nhọn, đau đến muốn chết ngất. Nhẫn nhịn đến cực đại chống đỡ thân thể đi về phía trước, từng bước từng bước rời khỏi tòa trấn nhỏ.

Nhưng mà khi đi theo đường cũ vòng vèo một hồi, Thân Đồ Xuyên đột nhiên nhận ra toàn bộ đội viên đều biến mất. Cậu ngừng lại, ngẩng đầu, nhìn thấy Triệu Hằng đứng ở hướng đi ra cửa trấn, tựa cười tựa không, đang nhìn.

"Quý Thính là của tao."

Triệu Hằng làm khẩu hình với Thân Đồ Xuyên xong, xoay người hét lớn một tiếng: "Thây ma tới, mọi người mau quay lại xe!"

Giọng gào to hấp dẫn đám thây ma tới, Thân Đồ Xuyên trong nháy mắt hiểu được hắn muốn làm gì, một đoàn lửa giận xông lên, cậu chịu đựng đau đớn dưới chân, hướng tới cửa trấn chạy thật nhanh. Băng gạc trên chân do đó mà bị sút đi, mùi máu tươi càng làm cho thây ma thêm hưng phấn.

Đám Triệu Hằng vừa rống vừa chạy về xe, động tĩnh lập tức gây chú ý cho người trên xe. Quý Thính không chút nghĩ ngợi muốn xuống xe, Lý Hướng Minh lanh lẹ khóa toàn bộ cửa: "Chúng ta đi tiếp người sẽ nhanh hơn." Nói xong liền khởi động xe.

Quý Thính nghe vậy căng mặt ngồi xuống, cô và Khương Du ngồi bên cạnh nắm chặt lấy tay nhau, mắt nhìn chằm chằm cửa trấn.

Mấy chiếc xe nhanh chóng phóng về phía cửa trấn, mà người trong trấn chạy ra cũng nhanh chóng tiến về bên này, hai bên liều mạng muốn gặp nhau. Đôi mắt Quý Thính không chớp nhìn chằm chằm phía trước, khi thấy Thân Đồ Xuyên xuất hiện trong tầm mắt thì không khỏi thở hắt ra một cái, nhưng khi thấy thây ma cách cậu chưa đến một mét thì trong lòng lại co rút lên.

"Tiểu Xuyên bị thương!" Khương Du mắt tốt, nhìn thấy chân Thân Đồ Xuyên không thích hợp.

Quý Thính lên ruột, lập tức nói với Lý Hướng Minh: "Mở cửa, em muốn đi xuống."

"Không được!" Lý Hướng Minh không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.

Quý Thính tức giận cầm đinh sắt trong tay cạy cửa sổ xe, mới đầu Khương Du còn cố đè hoảng hốt xuống mà khuyên, sau đó nhìn thấy tất cả đều đã lên xe mà Thân Đồ Xuyên càng lúc càng chậm, cuối cùng bà không khắc chế được cũng muốn xuống xe. Thân Đồ Sổ tuy tỉnh táo nhất cũng muốn đi đoạt quyền lái xe từ Lý Hướng Minh.

Lý Hướng Minh cắn răng ứng đối ba người, không khỏi nổi giận gầm lên một tiếng: "Các người điên rồi sao?! Ngay cả ba người đi xuống thì thế nào? Cậu ta có thể chạy nhanh hơn thây ma sao?!"

Nhưng mà ba người cũng không nghe, chỉ liều mạng muốn xuống xe tiếp ứng.

Trong lúc mọi thứ hỗn loại, Tôn Lăng đang chạy trước Thân Đồ Xuyên đột nhiên bị trợt, ngã trên mặt đất, giãy giụa bò dậy không được, quay đầu hướng Thân Đồ Xuyên kêu thảm: "Cứu tôi...... Mau cứu tôi......"

Nhưng mà lần này Thân Đồ Xuyên mặt vô tình chạy ngang qua, kiên định hướng về phía Quý Thính, mặc cho người phía sau bị thây ma bao phủ lên. Cậu đã đáp ứng với Quý Thính rất nhiều chuyện, cậu cần phải sống mới có thể làm được, cho nên cậu không thể chết, tuyệt đối không thể......

Đáng tiếc nào có nhiều kỳ tích như vậy, bản thân cậu có vết thương trên chân, hơn nữa bị Triệu Hằng bày trò, lúc chạy cũng bị thây ma hướng tới gần hơn, chẳng sợ cậu liều mạng chạy vẫn bị đám thây ma đầy máu đuổi theo.

Giây phút bị thây ma đè xuống, trong đầu Thân Đồ Xuyên chỉ có một suy nghĩ: cậu đã đáp ứng với Quý Thính sẽ bình an trở về......

"Không!" Khương Du thê lương kêu một tiếng, giãy giụa đấm cửa kính, mà Thân Đồ Sổ nhìn thấy Thân Đồ Xuyên biến mất giữa đàn thây ma, gương mặt ông trắng bệch, cả người như bị rút hết hồn phách, cứng đờ.

Quý Thính không khóc cũng không gọi, chỉ dùng tay moi kính, đôi tay bị cửa kính cắt chảy đầy máu, móng tay cũng dính đầy kính bể, nhưng Quý Thính giống như không biết đau, liều mạng tiếp tục đập kính.

Đàn thây ma vọt tới bên này, những chiếc xe kia đã quay đầu chạy trước, nếu không sẽ bị thây ma vây lại không thể thoát.

Lý Hướng Minh nhìn Quý Thính, cắn răng đạp ga, quay đầu xe. Khi Quý Thính ý thức được anh muốn làm gì, cô đột nhiên giãy giụa muốn bò ra ngoài qua cửa sổ xe. Lý Hướng Minh cả kinh, hét lớn một tiếng: "Quý Thính! Dì và chú còn trên xe! Thân Đồ Xuyên đã không còn, em có nghĩ tới em cũng chết đi thì họ làm sao?"

Những lời này không ngăn cản được Quý Thính, nhưng đánh thức Khương Du với đôi tay cũng đầy máu tươi, bà run rẩy ôm lấy Quý Thính muốn ra bên ngoài bò, nức nở cầu xin: "Đừng mà Quý Thính...... Đừng...... Con ở đây đi, Tiểu Xuyên hy vọng con được an toàn, con đừng như vậy......"

Thân Đồ Sổ im lặng hồi lâu, mới quay đầu nhìn Quý Thính: "Con gái, chúng ta cũng chỉ còn có con, nếu con cũng xảy ra chuyện, chúng ta tuyệt đối không sống nổi, con gái, coi như con thương dì và chú, con thương chúng ta đi..."

Nói đến một nửa, ông đột nhiên nói không được nữa, quay mặt đi, nhắm mắt lại. Quý Thính nắm miếng kính bể, phía sau là Khương Du ấm áp ôm chặt, cô ngơ ngẩn nhìn thế giới ngoài cửa sổ, lần đầu tiên phát hiện tuyết thì ra lại dơ như vậy.

Tầm mắt dần dần mơ hồ, Quý Thính rốt cuộc chậm rãi mở miệng: "Dì, dì buông cháu ra."

Khương Du liều mạng lắc đầu, tay ôm Quý Thính chặt, chết cũng không chịu bỏ.

"... Dì, cháu không đi tìm anh ấy, thật sự, cháu không đi." Quý Thính nói, như muốn cha mẹ, cô lẳng lặng ngồi lại ghế.

Khương Du vẫn ôm Quý Thính không chịu buông tay, nước mắt rơi trên người cô, nhiều như Quý Thính đang khóc. Nhưng trên mặt Quý Thính lại không có giọt nước mắt nào.

Toàn xe im lặng chạy về phía trước, cả xe chỉ có tiếng Khương Du nức nở, Quý Thính vẫn luôn vô cùng bình tĩnh.

Mấy giờ sau, bảng chỉ đường tới gần thành phố A đã xuất hiện. Triệu Hằng hạ lệnh cho mọi người nghỉ ngơi, đoàn xe dừng lại trên một bãi đất hoang vùng ngoại thành.

Người trên xe khác đều xuống cả, Lý Hướng Minh nói với Quý Thính: "Chờ chút nữa khi bọn họ đều ngủ, chúng ta sẽ lái xe rời đi."

Quý Thính bình tĩnh nhìn anh, lặng lẽ nhét một món đồ vào dưới chân, nói nhàn nhạt: "Rồi nói sau."

Nói xong, cô đi xuống xe trước. Lý Hướng Minh thấy cảm xúc Quý Thính không đúng, cau mày đi theo, thấy cô xuống xe đi về phía Triệu Hằng thì trong lòng ngây ra.

Lúc anh bước tới muốn ngăn cản, nghe được Triệu Hằng hỏi: "Sao vậy?"

Sau đó Quý Thính đột nhiên khóc lên, khóc lóc nói cho Triệu Hằng tin Thân Đồ Xuyên đã chết. Lý Hướng Minh kinh ngạc, không nghĩ tới cảm xúc Quý Thính nghẹn một đường, bây giờ lại phóng thích trước mặt Triệu Hằng. Thân Đồ Sổ và Khương Du lo lắng muốn cùng đi qua, lại bị Lý Hướng Minh ngăn lại: "Dì và chú tâm tình không tốt, trở về xe đi."

Hai người làm sao yên tâm, nhưng thấy Lý Hướng Minh vô cùng kiên quyết, chỉ có thể quay lại xe. Lý Hướng Minh nhìn hai người bên kia, cuối cùng cũng chưa nói gì, đi theo hội hợp với đoàn người.

"Hiện giờ thời đại này là như vậy, có thể bị bỏ mạng bất cứ lúc nào, cậu cũng đừng quá khổ sở," Triệu Hằng vừa nói xong, thấy được thương tích trên tay Quý Thính thì mặt sầm xuống, "Sao lại bị thương?"

"Tôi định xuống xe đi cứu anh ấy, nhưng mà Lý Hướng Minh không chịu......" Quý Thính khóc lóc, mặt ra vẻ oán hận đối với Lý Hướng Minh.

Triệu Hằng không vui nhìn cô: "Anh ta không đồng ý là đúng, nếu không hiện tại cậu và Thân Đồ Xuyên đều cùng chết cả... Lại đây, tôi băng bó cho cậu."

Quý Thính đỏ mắt lắc đầu, Triệu Hằng nhíu mày: "Tới đây!"

Quý Thính sững người, sau đó mới khóc lóc đi theo, hai người cùng lên ghế sau xe. Triệu Hằng lấy ra thùng thuốc, theo ánh sáng trong xe bắt đầu gắp mấy mảnh kính bể trên tay Quý Thính ra, vừa gắp vừa khuyên: "Thân Đồ Xuyên đã đi nhưng cha mẹ cậu ta còn ở đó, sau này cậu đừng xúc động như vậy nữa, cho dù vì cha mẹ cậu ấy cũng phải sống sót cho thật tốt."

"Tôi, tôi không hiểu, ngày thường Thân Đồ Xuyên tập thể thao vẫn luôn rất tốt, làm việc cũng vô cùng cẩn thận, những con thây ma đó tuy nhiều nhưng tốc độ chắc chắc không nhanh bằng anh ấy, sao lần này anh ấy lại chạy không kịp?" Quý Thính nghẹn ngào.

Triệu Hằng dừng lại, thở dài, cả giận: "Có thể là sơ suất, cũng có thể là thây ma tiến hóa, lần này thây ma rõ ràng càng nhanh hơn trước, tôi cũng không biết là chuyện như thế nào."

Quý Thính lẳng lặng nhìn tay mình, một lúc sau đau hô lên một tiếng, Triệu Hằng nhìn lên: "Đau?"

"Ừ, không cần cồn sát trùng? Có dung dịch ô-xy già không?" Quý Thính thấp giọng hỏi.

Triệu Hằng nở nụ cười: "Cậu thật là, y như tiểu thư." Tuy rằng nói như vậy nhưng hắn vẫn cúi đầu tìm dung dịch trong thùng thuốc.

Mắt Quý Thính không có bất luận cảm xúc gì: "Cậu nói, tay tôi chỉ bị kính đâm mà đã đau như vậy, Tiểu Xuyên bị nhiều thây ma cắn đến như thế thì đau biết chừng nào."

Triệu Hằng bị ngữ khí kỳ quái của Quý Thính làm ngạc nhiên, hắn ngẩng đầu lên nhìn. Trong nháy mắt một tia sáng kim loại vụt sáng lên, hắn cảm thấy cổ bị cái gì đó đâm vào, còn không lưu tình chút nào mà kéo ngang sang một bên, giây tiếp theo yết hầu giống như có gió rót vào, đau đớn cuối cùng truyền tới. Mắt Triệu Hằng muốn nứt ra, giơ tay bắt lấy tay Quý Thính, Quý Thính rút đinh ra.

"Đau không? Nhưng tao cảm thấy còn tốt mà, khẳng định không bị đau như Tiểu Xuyên, mày nên nếm thử cái đau của anh ấy mới biết chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm," Quý Thính dùng hết toàn lực, dùng đinh sắt đâm xuyên qua bàn tay còn giãy giụa của hắn, ghim nó lên trên trần xe, sau đó mặt đầy bình tĩnh, "Xin lỗi, chân Tiểu Xuyên bị thương quá kỳ quái, tao chỉ có thể nghĩ đến mày và Tôn Lăng, cho nên tính sổ cũng chỉ có thể tìm tụi bây."

Triệu Hằng đau đến đỏ mắt, nhưng dây thanh quản đã bị cắt không phát ra được thanh âm nào, mà máu chảy trôi đi cũng rất nhanh, sức lực hắn cũng mau chóng biến mất, rất mau chỉ còn thở thoi thóp.

Quý Thính an tĩnh nhìn hắn, trên mặt không biểu lộ gì, áo ấm màu sáng của cô bị bắn đầy máu tươi từ Triệu Hằng, ngay cả trên mặt cũng bị bắn không ít. Làn da trắng nõn cùng màu máu đỏ tươi làm cô giống như ác quỷ đến từ địa ngục.

Triệu Hằng sợ hãi, miệng lúc đóng lúc mở xin tha, lại không nói tới mình đã làm gì với Thân Đồ Xuyên.

Quý Thính không có tới nửa điểm dao động, giống như vừa rồi người khóc rống trước mặt Triệu Hằng không phải là cô. Cô ngồi an tĩnh như vậy, cho đến khi Lý Hướng Minh tìm tới, nhìn thấy một màn như vậy thì hoàn toàn kinh ngạc.

Triệu Hằng thấy có người tới, lập tức thoi thóp cầu cứu, Lý Hướng Minh chỉ nhìn hắn một cái, quay đầu thấp giọng trách cứ Quý Thính: "Em điên rồi?! Có biết hiện tại làm vậy sẽ có hậu quả gì hay không!"

"Anh Hướng Minh, anh kêu dì và chú tới đây, chúng ta lái chiếc xe này." Quý Thính nhìn anh.

Lý Hướng Minh khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn nghe theo lời cô nói, Triệu Hằng thấy Lý Hướng Minh đã phản bội, hắn toát lên vẻ tuyệt vọng.

Thân Đồ Sổ và Khương Du rất nhanh đi tới, bọn họ nhìn thấy Triệu Hằng như vậy cũng không nói lời nào, an tĩnh ngồi lên xe, Lý Hướng Minh lợi dụng lúc những người còn lại đang ăn, đột ngột chuyển hướng xe phóng đi, những người kia sốt ruột hoảng hốt đuổi theo thì họ đã chạy đi xa.

Cả xe im lặng đi tới thành phố A, trước khi vào thành phố, Quý Thính đột nhiên nói: "Dừng xe."

Lý Hướng Minh nhìn mấy con thây ma phía trước, nhíu mày hỏi: "Vì sao?"

"Anh Hướng Minh, dừng xe." Quý Thính lặp lại một lần.

Ánh mắt vừa bình tĩnh lại lạnh băng nhìn thẳng Lý Hướng Minh, lúc này anh thấy mình không thể từ chối, chỉ có thể dừng lại.

Lúc này Triệu Hằng đã gần chết, mí mắt nặng dần, có thể ngất đi bất cứ lúc nào. Quý Thính nhìn chằm chằm hắn: "Tao đã nói, muốn mày nếm thử thống khổ như Thân Đồ Xuyên."

Triệu Hằng đột nhiên mở to mắt, khủng hoảng bắt đầu giãy giụa, Khương Du nhận ra cô muốn làm gì, lập tức mở cửa xe, mùi máu tươi lập tức kéo sự chú ý của mấy con thây ma gần đó.

Quý Thính mặt lạnh lùng đẩy hắn xuống xe, chờ sau khi Khương Du lên xe trở lại, không do dự đóng cửa xe. Lý Hướng Minh một lời khó nói hết, nhìn Quý Thính: "Hiện tại có thể đi chưa?"

"Em muốn nhìn nó chết." Quý Thính chỉ nói một câu.

Lý Hướng Minh nhìn đến những con thây ma nhào tới chỗ Triệu Hằng cả người đầy máu, không nỡ nhìn thêm, lái xe chạy thêm một đoạn, đối mặt với Quý Thính đành giải thích: "Anh sợ dơ xe chúng ta..."

Đang nói, bên tai truyền đến tiếng cắn xé, mặt anh ta xanh lè, thiếu chút nữa ói ra.

Quý Thính cứ như vậy an tĩnh nghe, cho đến khi Triệu Hằng bên kia chết hẳn, cô mới nhẹ nhàng nói: "Đi thôi, đi thành phố A."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện