Dọn công ty và chuyển nhà cùng lúc, trong khoảng thời gian này chẳng sợ đa số việc đều là do Thân Đồ Xuyên làm, Quý Thính vẫn bù đầu choáng váng, mãi cho đến khi mọi việc trần ai lạc định xong xuôi tất cả, cô mới tính được hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra.

Từ lúc thực tập ở năm thứ tư đại học Quý Thính đã bắt đầu đi làm, đến bây giờ cũng hơn hai năm, hiện tại được thả lỏng một chút, cảm giác ngoài dự đoán thật tốt, cả người đều lên tinh thần. Thân Đồ Xuyên thấy vậy liền đưa ra ý để cô nghỉ ngơi hai tháng mới bắt đầu đi làm, Quý Thính vui vẻ đồng ý ngay.

Thời gian nhàn rỗi ở nhà, chuyện Quý Thính làm nhiều nhất là tìm đọc tư liệu có liên quan đến học sinh bị khi dễ và bắt nạt trong trường học, chữa trị như thế nào, thỉnh thoảng còn hẹn gặp mặt bác sĩ tâm lý, hỏi han thêm về phương diện này.

Hiểu biết được càng nhiều, cô càng rõ ràng, Thân Đồ Xuyên quả nhiên không chân chính đi ra khỏi bóng ma bị bắt nạt, hiện giờ anh có thể nói là không để ý, chứ không phải đã buông xuống. Quý Thính hàn huyên rất nhiều với bác sĩ tâm lý, đưa ra được kết luận là, Thân Đồ Xuyên hiện giờ chỉ có thể dựa vào tự bản thân chữa lành.

Như vậy thì thật phiền toái, nếu anh có thể tự mình đi ra khỏi bóng ma này, vậy cái vết nhợt nhạt kia như thế nào vẫn luôn ở đó? Quý Thính thở dài, thời gian nhàn rỗi càng nhiều, trong lòng càng nhiều ưu sầu.

Một buổi sáng ngày làm việc bình thường, Quý Thính vừa mở mắt ra, đối diện ngay với đôi mắt thâm thúy của Thân Đồ Xuyên, cô ngẩn ra một chút: "Hôm nay anh không đi làm sao?"

"Ừ, không đi." Thân Đồ Xuyên duỗi tay vỗ lên tóc cô.

Quý Thính khó hiểu: "Công ty có vấn đề gì sao? Vì sao đột nhiên không đi?"

"Muốn ở nhà cùng với em." Thân Đồ Xuyên khẽ cười một tiếng, ôm người vào trong lòng ngực.

Quý Thính càng thêm nghi hoặc, gối lên cánh tay anh, hỏi: "Sao lại đột nhiên nghĩ tới ở với em, anh rốt cuộc làm sao vậy, quái làm người không yên tâm." Khác thường đến quả thực không bình thường.

Thân Đồ Xuyên nghe vậy trầm mặc hồi lâu, hôn hôn lên đầu tóc thơm thơm, thấp giọng hỏi: "Gần đây có chuyện gì không vui sao?"

"Hả? Không có nha, vì sao lại hỏi em như vậy?" Quý Thính ngưỡng mặt nhìn về phía anh.

Thân Đồ Xuyên rũ mắt đối diện với Quý Thính, sau một hồi lâu mím môi nói: "Anh thấy được ký lục em đọc gần đây, em đi tìm thông tin liên quan đến bệnh trầm cảm? Nghe tài xế nói, lúc trước em còn đi gặp bác sĩ tâm lý."

"......"

"Thính Thính, em sinh bệnh sao?"

Thân Đồ Xuyên nói ra những lời này, đôi môi nhẹ nhàng run một chút, rõ ràng bên ngoài là thương nghiệp kỳ tài đại danh đỉnh đỉnh, ký kết hợp đồng toàn những hạng mục kếch xù, nhưng mỗi lần trước mặt Quý Thính đều thường biến thành một cậu nhỏ chân tay luống cuống, vì mỗi một biến hóa nho nhỏ của cô mà cảm thấy thật bất an.

Quý Thính nhìn ra Thân Đồ Xuyên lo lắng, cô thật sự không biết nên giải thích như thế nào, nghĩ nghĩ sau đành phải đúng sự thật trả lời: "Không có, em giúp anh tra những cái đó."

"Giúp anh?" Thân Đồ Xuyên hơi kinh ngạc.

Quý Thính hơi mỉm cười một chút, gật gật đầu, giấu bớt đi chuyện cô lo lắng mà nói ra những thứ còn lại cho anh biết. Thân Đồ Xuyên nghe xong im lặng thật lâu, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho tốt, anh sẽ không giận Quý Thính, cho rằng cô không có gì mà tìm bới ra việc, bởi vì từ khi hai người biết nhau, trong đầu anh vẫn luôn là "Quý Thính nói cái gì thì chính là cái đó".

An tĩnh hồi lâu, anh châm chước mở miệng: "Về những người đó, anh thừa nhận đã từng làm anh không thoải mái chút nào, nhưng bọn họ không đủ để trở thành nỗi sợ hãi của anh."

"Em biết, anh vẫn luôn trưởng thành thật giỏi, sẽ không để người khác ảnh hưởng." Quý Thính an ủi cầm lấy tay Thân Đồ Xuyên.

Thân Đồ Xuyên trở tay nắm tay cô vào lòng bàn tay mình, lặng im một lát, lại in một nụ hôn lên tay cô, không nói ra chuyện chân chính làm mình sợ hãi.

Có một đoạn thời gian anh thường xuyên nằm mơ, trong mộng mình lại trở về thời điểm bị người xấu khi dễ, sau khi tỉnh lại đều nghĩ mà sợ, lại không phải sợ những người đó mang đến thương tổn, mà là sợ chính mình lúc đó không có Quý Thính bên cạnh. Con người đó của mình cuối cùng trở thành ác ma, tàn sát tất cả những người đã từng hại mình, cuối cùng tự sát ở trong trường học, lấy máu của mình mà nhuộm đỏ cả thế giới này.

Trong mộng có bao nhiêu tuyệt vọng có bao nhiêu hắc ám, tỉnh lại anh cảm thấy mình có bấy nhiêu để ý, cho nên đoạn thời gian đó anh thích nhất là dán vào Quý Thính, chỉ có khi ở gần cô như vậy, anh mới có thể cảm giác được mình là tồn tại.

"Thính Thính, anh thật yêu em." Thân Đồ Xuyên thấp giọng nói.

Quý Thính khẽ cười một tiếng, hôn lên mặt anh một cái: "Em cũng yêu anh."

"Cảm ơn em không sinh bệnh." Thân Đồ Xuyên nghe được cô không phải là bị bệnh, trong lòng thật vô hạn cảm kích.

Quý Thính thấp thấp đáp lời, sau một lúc lâu mở miệng nói: "Cũng cảm ơn anh đã bình an trưởng thành, có thể cùng em bên nhau cả đời."

Thân Đồ Xuyên cười, nhấc chăn lên đem hai người khóa lại cùng nhau: "Chúng ta hai người nếu cảm tạ đối phương như vậy, sao có thể chỉ dùng lời nói, không bằng dùng hành động tỏ vẻ đi."

...... Này một lời không hợp liền lật xe, tật xấu này rốt cuộc là khi nào dưỡng thành.

Hai người ở nhà hồ nháo nửa ngày, Thân Đồ Xuyên cuối cùng vẫn đi làm, anh vốn dĩ không nghĩ đi, nhưng Quý Thính nói muốn cùng anh đi qua, Thân Đồ Xuyên nghĩ đến có thể thử độ thoải mái của cái bàn ở văn phòng mới, liền vui vẻ đáp ứng.

3

"...... Sao em lại cảm thấy anh không có hảo tâm nha?" Quý Thính thay quần áo đi ra, liền cảm thấy ánh mắt anh thật quái quái.

Thân Đồ Xuyên nghiêm trang lắc đầu: "Làm gì có, đi thôi."

Nói xong liền nắm tay cô đi ra xe, đồng thời trong lòng còn tự hỏi, nếu cái bàn này không đủ thoải mái, vậy đem cái cũ dời lại đây, rốt cuộc khổ ai cũng không thể khổ Thính Thính.

2

Quý Thính ngồi lên ghế phụ, nghe được anh lẩm bẩm gì đó nên hỏi, đến khi nghe rõ được nội dung, cô thật vô ngữ: "Anh không thể nghĩ tới chuyện gì khỏe mạnh hay sao?"

"Vận động còn chưa đủ khỏe mạnh sao? Anh thích vận động." Thân Đồ Xuyên xuyên tây trang đeo caravat, mắt kính cũng đổi thành mắt kính gọng vàng, nhìn thế nào cũng không ra là mặt người dạ thú.

Quý Thính xì một tiếng, cự tuyệt cùng anh giao lưu mấy chuyện này, cô lệch qua trên ghế phụ không nói nữa, Thân Đồ Xuyên cười nắm lấy tay cô, Quý Thính tránh vài lần không tránh ra được, đành phải dở khóc dở cười mà mặc kệ.

Cuối cùng Thân Đồ Xuyên vẫn được như nguyện thử cái bàn mới, hơn nữa trong quá trình này vẻ mặt thật nghiêm túc hỏi Quý Thính độ thoải mái như thế nào, bị Quý Thính không thể nhịn được nữa lấy cái folder đập một cái, anh mới nhắm miệng lại kiên định làm việc. Chờ đến khi hai người làm ầm ĩ xong, bên ngoài trời đã tối, người trong công ty cũng đã rời khỏi cả.

"Đều tại anh, bao lớn rồi mà cứ nháo lên còn không biết nặng nhẹ." Quý Thính một bên oán giận, một bên chải vuốt đầu tóc hỗn độn.

Thân Đồ Xuyên ngồi trên ghế sung sướng nhìn cô, không vạch trần ra cô rõ ràng cũng thật thích chuyện này. Chờ đến khi hai người dọn dẹp văn phòng lại cho sạch sẽ đã là 10 giờ đêm, hai người tay nắm tay cùng nhau đi xuống lầu, lúc ở cửa thang máy nhìn thấy phản chiếu bóng dáng của đối phương thì không nhịn được cười lên.

"Thật khờ......" Quý Thính cười xong không nói gì bưng kín mặt.

Thân Đồ Xuyên ôm lấy bả vai cô, hai người vừa ôm ấp vừa đi ra ngoài. Đến gara, cả hai đụng phải một người bảo vệ, nhìn đến mặt nhau thì đồng thời cùng sửng sốt.

"Lý Văn?" Quý Thính kinh ngạc.

Lý Văn ngượng ngùng nhìn bọn họ, không được tự nhiên súc bả vai, mở miệng: "Chào, đã lâu không gặp."

Lúc trước sau khi hắn chuyển trường, không bao lâu liền tuôn ra chuyện lúc trước hắn trộm đồ ở trường, cho nên sau đó đã bỏ học luôn. Từ đó Lý Văn ra ngoài làm việc, mấy năm trước cũng đã kết hôn, hiện tại đã là cha của hai đứa nhỏ.

Lúc trước khi người bác giới thiệu công việc này, trong lòng hắn thật kháng cự, rốt cuộc đi làm công cho người bạn học năm xưa mình hay khi dễ, nghĩ thế nào cũng thật khuất nhục, nhưng công việc ở đây tiền lương cao, đó là sự thật không chối được, hắn lăn lộn trong xã hội đã mấy năm, trong lòng đã sớm không còn chút ngạo khí nào, có thể duy trì sinh hoạt bình thường là đã thật tốt.

Quý Thính và Thân Đồ Xuyên liếc nhau, thấy hắn không có biểu tình gì, liền cười gượng hàn huyên: "Cậu đi làm chỗ này à?"

"Phải, làm bảo vệ còn tính ra khá thanh nhàn," Lý Văn nói xong, cuống quít đi mở đèn gara, đèn hai bên lập tức bật sáng trưng, hắn cười, mang theo chút lấy lòng, "Thời gian không còn sớm, hai người nhanh lái xe về đi."

"...... À, được." Quý Thính gật gật đầu, cùng Thân Đồ Xuyên lái xe đi.

Trên đường về nhà, không khí trong xe thật im lặng, hồi lâu sau Quý Thính mới cảm khái: "Một người năm đó hỗn đản như vậy, hiện tại thế mà cũng thành thật đi làm việc."

"Hắn hiện tại nói không chừng cũng thật hỗn đản, chỉ là gia cảnh không đủ giàu có cha mẹ lại già đi, đã không có tư cách tiếp tục hỗn đản mà thôi." Thân Đồ Xuyên bình tĩnh mở miệng. Anh sẽ không nói cho Quý Thính biết năm đó chính mình tra được người chụp ảnh bọn họ là Lý Văn, cũng sẽ không nói chính mình dùng phương thức đồng dạng mà đem chuyện Lý Văn trộm đồ đăng lên diễn đàn trường học.

Anh sẽ dựa theo phương thức Quý Thính kỳ vọng mà trưởng thành, cũng nguyện ý bất kỳ lúc nào vì cô mà đại khai sát giới, nhưng mà những chuyện này đó đều không tất yếu nói ra cho cô biết. Ánh mắt cô ấy có thể thấy đều nên là những chuyện sạch sẽ nhất, tốt nhất mà thôi.

Quý Thính ngốc ngốc nhìn phía trước một lát, sau đó mới mở miệng nói chuyện: "Kỳ thật tương lai những người này phần lớn đã là chú định, bọn họ dùng thời gian học tập đi khi dễ người khác, đến khi kiểm nghiệm thành quả học tập thì hoặc là bỏ học, hoặc là đi một trường học không tốt, sau đó thì tồi tệ cả đời, mặc dù có thể thay đổi tình huống nhưng phải là tiêu hao bao nhiêu thời gian và tinh lực mới có thể có chút biến hóa."

"Ý em là, ác nhân thì có ác báo?" Thân Đồ Xuyên như suy tư gì.

Quý Thính nhún vai: "Tuy rằng không phải tuyệt đối, nhưng cũng không sai gì mấy, người ngày xưa làm ác sẽ phải trả giá, người im lặng mãi một ngày kia sẽ bị trầm mặc bao phủ, mỗi người đều có một chú định, đi tới phương hướng nào lại không phải là chuyện bọn họ có thể làm chủ."

"Vậy chúng ta thì sao? Sẽ đi phương hướng nào?" Thân Đồ Xuyên có chút tò mò.

Quý Thính cười hắc hắc: "Đương nhiên là sống lâu trăm tuổi bạch đầu giai lão, mặc người khác hoặc chua chát hoặc chửi bới, đều sẽ vẫn luôn tay trong tay, không chút nào bị ngoại giới ảnh hưởng, cuối cùng cùng chôn một phần mộ, hoàn toàn ở bên nhau."

Thân Đồ Xuyên nghe được, khóe môi ngăn không được cong lên, lại vẫn cảnh cáo liếc cô một cái: "Nói cái gì phần mộ, không may mắn, nói chuyện khác đi."

"Vậy Thân Đồ tiên sinh của em muốn nói chuyện gì đâu?" Quý Thính nghiêng đầu.

Thân Đồ Xuyên cười: "Tâm sự đêm nay ăn món gì, hiện tại anh thật hết sức hết lực, yêu cầu bổ bổ mới được."

"...... Cho nên nói, về sau làm ơn không cần không biết tiết chế như vậy, nào có người cả ngày đều chỉ làm loại chuyện này." Quý Thính trong nháy mắt thật vô ngữ.

Thân Đồ Xuyên im lặng một giây, hoàn toàn thiệt tình trả lời: "Nếu anh có thể khống chế được cũng sẽ không cả ngày đều chỉ làm một chuyện kia."

"......" Mình thật không nên nói mấy chuyện này với anh ấy.

Hôm nay gặp được Lý Văn giống như một viên đá nhỏ ném vào trong hồ, nổi lên một điểm gợn sóng nhỏ, sau đó thì mặt hồ lại trở về an tĩnh, rốt cuộc không ai nhắc tới hắn ta nữa.

Cuộc sống cứ một ngày lại một ngày trôi qua, Quý Thính rốt cuộc hưởng xong kỳ nghỉ dài hạn, ở ngày đông chí hôm nay, quang vinh mà trở thành trợ lý đặc biệt của tổng tài Thân Đồ. Sở dĩ đặc biệt là vì, tiền nhiều việc thiếu nhà gần, còn có tổng tài đại nhân hầu hạ bên người, thỉnh thoảng có chuyện không làm thì tổng tài sẽ tự mình xử lý, có nơi nào mà đi làm lại như vậy, quả thật như là đi làm Thái Thượng Hoàng.

Quý Thính ban đầu còn có điểm không quen, dần dần cũng đã thích ứng, mỗi ngày cùng Thân Đồ Xuyên cùng nhau đi làm cùng nhau tan tầm, mua đồ ăn làm cơm, giống như trạng thái lúc ở trung học bên nhau 24 giờ, thần kỳ chính là hai người không chỉ không cảm thấy phiền chán, ngược lại thật thập phần hưởng thụ.

"Nếu biết có thể vẫn luôn ở bên nhau như vậy, lúc em đi thực tập anh đã đem em lại đây," Thân Đồ Xuyên cảm khái, "Hiện tại ngẫm lại thật là lãng phí quá nhiều thời gian."

"Hiện tại cũng không chậm, dựa theo tuổi hưu, chúng ta còn có thể cùng nhau làm việc 40 năm." Quý Thính đoạt lấy miếng bánh mì trong tay anh, cắn một miếng rồi trả lại.

Thân Đồ Xuyên cũng không ngại bị cô cắn qua, tiếp tục ăn: "40 năm? Ngượng ngùng, anh định đến 40 tuổi sẽ về hưu, cùng em đi du lịch thế giới."

"Mục tiêu này của anh...... em thích." Quý Thính cười.

Thân Đồ Xuyên nhéo mũi cô một cái, Quý Thính bất mãn kháng nghị, hai người đang vui đùa, cửa văn phòng vang lên tiếng gõ, trong một giây cả hai đều khôi phục vẻ đứng đắn.

"Mời vào." Quý Thính nghiêm trang nói, vừa cúi đầu liền đối diện với đôi mắt mang cười của Thân Đồ Xuyên, cô trừng mắt liếc anh một cái.

Cửa văn phòng mở ra, bí thư ở bên ngoài đi vào: "Tổng tài, phu nhân, có người bảo vệ dưới lầu tên Lý Văn nói là bạn học trung học, nói là có việc muốn gặp." Lời nói của bí thư có chút ngập ngừng, rốt cuộc tổng tài và phu nhân thấy thế nào cũng không giống như có giao thoa với một người bảo vệ.

Quý Thính kinh ngạc: "Lý Văn? Anh ta tới làm gì?"

"Không biết, anh ta hiện tại ở dưới lầu, ngài muốn gặp anh ta sao?" Bí thư thấy phản ứng của Quý Thính mà toát mồ hôi, nghĩ thầm may mắn còn không trực tiếp đem lên đây.

Quý Thính nhìn về phía Thân Đồ Xuyên, chờ anh quyết định. Thân Đồ Xuyên nhàn nhạt nói: "Kêu anh ta lên đây đi."

"Được."

Lý Văn đi lên lầu vẫn luôn co quắp bất an, chờ đến khi vào văn phòng Thân Đồ Xuyên càng cảm thấy bộ đồ bảo vệ của mình cùng với nơi xa hoa này không hợp nhau, nói chuyện cũng không còn chút tự tin nào.

Quý Thính Thính nửa ngày mới nghe ra được ý là mời bọn họ tham gia gặp mặt bạn học cũ, đây là ý định của rất nhiều người trong lớp, Quý Thính tức khắc cảm thấy thật vô ngữ. Những người này da mặt thật dày, thế mà cảm thấy bọn họ sẽ quên mất chuyện ngày xưa, có thể không khúc mắc gì mà tham gia cái gọi là gặp mặt.

Khi Lý Văn nói chuyện, không khống chế được mà toát ra vẻ lấy lòng: "Lúc trước cũng có nghĩ đến chuyện mời hai người, nhưng lúc đó hai người lại ở nơi khác nên không muốn quấy rầy, cho nên đã không mời, hiện tại đã quay trở lại, nên đến tụ tập với các bạn trong lớp đi."

Lời này nói ra được cũng thật xảo, giống như lúc trước không mời Thân Đồ Xuyên và Quý Thính là sợ làm phiền đến công việc của họ, mà không phải bởi vì trong lớp không có bất luận kẻ nào có phương thức liên hệ với bọn họ.

"Đã biết, cậu đi về trước đi, đến lúc đó chúng tôi có rảnh sẽ đi." Cô mỉm cười mở miệng. Thế giới người trưởng thành có quy tắc của người thành niên, cô không định đi, nhưng cũng sẽ không trực tiếp mở miệng cự tuyệt, cũng coi như để lại cho hắn ba phần mặt mũi.

Lý Văn cũng hiểu được đạo lý này, ngượng ngùng lên tiếng đi ra ngoài, xem như hoàn thành nhiệm vụ các bạn học giao cho.

Hắn vừa đi, Quý Thính liền xì một tiếng: "Hắn lúc trước còn không phải chuyển trường hay sao, như thế nào lại còn liên hệ với những người đó, lúc hắn đi đâu có ai giúp hắn nói chuyện."

"Không cần thử đi lý giải phương thức tư duy của mấy người này." Thân Đồ Xuyên đứng dậy giúp cô sửa sang lại cổ tay áo.

Quý Thính ngẩng đầu nhìn anh, đề nghị: "Đến ngày tụ họp thì tìm đại lý do nào đó cự tuyệt đi."

Thân Đồ Xuyên đầu ngón tay nhịp nhịp, rũ mắt nói: "Để xem thế nào."

"?"

Thân Đồ Xuyên nhìn cô cười khẽ: "Không phải em muốn cho anh buông bỏ sao, anh đi gặp bọn họ, nhìn lại xem quá khứ của mình là bộ dáng gì, sau đó sẽ trở về ngay."

"...... Vậy em đi với anh."

"Không cần," Thân Đồ Xuyên cự tuyệt, "Một mình anh đi là được." Những người đó nhìn nhiều một cái đều ngại dơ, vẫn không nên để Quý Thính tiếp xúc bọn họ.

Quý Thính không tán đồng nhìn anh, nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp, bởi vì cô nhớ tới bác sĩ tâm lý nói, chỉ có dựa vào chính bản thân anh mới có thể chân chính đi ra, mà quá trình này, cô tựa hồ không thể giúp anh bất luận cái gì.

Ngày bạn bè tụ họp, Thân Đồ Xuyên ra cửa như bình thường, Quý Thính đứng ở cửa đưa anh đi, nhìn áo khoác trên người anh, không an tâm: "Nếu không em cùng đi với anh đi."

"Không cần, em ở nhà nghỉ ngơi, anh thật mau sẽ trở về." Thân Đồ Xuyên ấn một nụ hôn lên trán cô.

Quý Thính mím môi: "Mỗi lần tới thời điểm như thế này, anh đều cứng đầu làm người ta phát bực."

Thân Đồ Xuyên cười: "Không cần bực, lúc anh trở về sẽ đem cho em cái bánh kem nhỏ."

"...... Em kêu tài xế đưa anh đi, anh đừng lái xe." Quý Thính sợ những người đó không hảo tâm mà chuốc rượu, cho nên kêu tài xế lái xe, nói là đi lái xe, thực chất cũng là có chuyện gì đều có thể báo ngay cho cô biết.

Thân Đồ Xuyên biết cô lo lắng nên không cự tuyệt chuyện cô sắp xếp, vào ngồi ghế sau, vẫy vẫy tay chào tạm biệt.

Sau khi anh đi, Quý Thính vẫn luôn tâm thần không yên, tuy rằng địa vị Thân Đồ Xuyên giờ này ngày này sẽ không có người dám khi dễ anh như trước kia, nhưng trong lòng cô, anh vẫn luôn là cọng cải thìa không có sức phản kích, hơi vô ý một chút liền sẽ mắc mưu người khác.

...... Suy nghĩ đến chỗ này, Quý Thính đã hoàn toàn xem nhẹ sự thật là bản thân Thân Đồ Xuyên cũng là một bông hoa ăn thịt người.

1

Ở nhà đợi bao lâu Quý Thính liền bất an bấy lâu, cuối cùng chịu không nổi, cô dứt khoát thay quần áo ra cửa.

Ở tiệc tụ hội, Thân Đồ Xuyên cũng hoàn toàn không thấy thú vị chút nào, nhìn trước mặt những gương mặt tươi cười lấy lòng, anh khó có được cảm giác cảnh còn người mất.

Tuy rằng đã qua nhiều năm như vậy, nhưng bởi vì anh và Quý Thính vẫn không thay đổi cho nên vẫn không có cảm giác thời gian trôi đi, hiện giờ gặp lại những người này, mới vừa tốt nghiệp hai ba năm thì đã mập ra, nếp nhăn đầy mặt, anh mới bừng tỉnh thời gian kỳ thật vẫn luôn để lại dấu vết.

Trên bàn tiệc, ban đầu đám người Chu Dương cũng sẽ chủ động kính rượu với anh, nhưng khi anh nói mình không uống rượu thì Chu Dương chủ động uống cạn sạch ly, sau đó lại hào phóng lấy trà thay rượu. Những bạn học nữ trước đây khinh thường bỏ qua không thèm nhìn anh, hôm nay cũng sẽ ăn diện lộng lẫy muốn chủ động ngồi bên cạnh, nhưng đều bị anh lấy lý do Quý Thính không thích mà cự tuyệt.

Toàn bộ đám bạn học đều bởi vì anh mà náo nhiệt dị thường, cũng bởi vì anh mà thêm phần cẩn thận, Thân Đồ Xuyên nhìn những người trước mắt, đột nhiên nở nụ cười. Kỳ thật bề ngoài tuy có thay đổi, nhưng bên trong tâm hồn lại không thay đổi chút nào, bao nhiêu năm xu lợi tị hại tựa hồ đã sớm thành bản năng, chẳng sợ biết anh sẽ không dìu dắt nâng đỡ bất kỳ người nào, cũng nhịn không được mà đi lấy lòng anh.

Nguyên lai lúc trước mình tự nhận là sợ hãi là địa ngục, đều là do thứ đồ bất kham này tạo thành. Thân Đồ Xuyên cười xong, buông ly xuống: "Tôi còn có việc, đi trước."

"Được rồi được rồi, cậu nhiều việc như vậy, nhanh nhanh đi về đi, cần tôi đưa cậu sao?" Lý Văn lập tức hỏi.

Thân Đồ Xuyên liếc hắn một cái: "Tôi có tài xế."

"......"

Những lời này vừa nói ra, không khí trong phòng ngưng trệ một khắc, tất cả mọi người đều ý thức được bọn họ và Thân Đồ Xuyên chênh lệch nhau như thế nào, khi bọn họ còn đang giãy giụa lo chuyện ấm no, Thân Đồ Xuyên đã xa xa đến tới La Mã.

Thân Đồ Xuyên lười để ý tới tâm tình bọn họ, nói xong liền xoay người đi ra ngoài, vừa đến ngoài cửa thấy được tài xề đang chờ, anh dặn dò: "Anh đi về đi, tôi đi tản bộ một lát, chút nữa tôi sẽ kêu xe."

"Được, tiên sinh." Tài xế nghe được căn dặn, lái xe rời đi.

Thân Đồ Xuyên an tĩnh đi trên đường, ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, lúc này đã hơn mười một giờ đêm, trên đường không có mấy ai, trên người anh còn dính mùi rượu và thuốc lác, thật lâu không thể tan đi.

Cuối cùng anh vẫn nhịn không được đành cởi áo khoác ra, cầm trong tay mà đi chầm chậm, gió lạnh thổi tới trên người, trong nháy mắt Thân Đồ Xuyên tỉnh lại không ít.

"Để tôi xem là bạn học nhỏ nào mà nửa đêm còn không về nhà."

Phía sau đột nhiên vang lên thanh âm quen thuộc, Thân Đồ Xuyên kinh ngạc quay đầu lại, giây tiếp theo trên người đã được khoác một cái áo khoác, còn cái trong tay thì bị cầm đi, Quý Thính đắc ý: "Em biết ngay là anh không mang đủ áo."

"Sao em lại tới đây?" Trong lòng Thân Đồ Xuyên có điểm kinh hỉ.

Quý Thính liếc anh một cái, chờ khi anh khoác áo vào xong, lúc này mới cười toe mà giơ bịch khoai nướng trong tay lên khoe: "Đăng đăng! Sợ anh không ăn no, cho nên tới đưa cơm hộp."

"Cảm ơn." Thân Đồ Xuyên nhận lấy túi, dùng khăn giấy bọc, lột ra một củ đưa cho cô xong mới tự lấy một củ khác cầm ăn.

Hai người chậm rì rì đi về nhà, khoai lang đỏ nóng hôi hổi vào trong miệng, làm người nhịn không được há miệng thở ra khí trắng, trái tim Thân Đồ Xuyên cả đêm không biết nên đi nơi nào đột nhiên trở nên thật vững chãi.

"Đã nói không cho anh đi, còn thế nào cũng đòi phải tới, có phải không có chút ý nghĩa nào hay không?" Quý Thính lườm anh một cái.

Thân Đồ Xuyên cười cười: "Cũng không phải hoàn toàn không có ý nghĩa."

Ít nhất giống như trong ác mộng khi anh đến gần những người đó, mới phát hiện được nguyên lai sự sợ hãi khi còn niên thiếu thật là không đáng nhắc tới, mà chuyện anh vẫn luôn chân chính lo lắng, vĩnh viễn cũng sẽ không phát sinh.

Thiếu niên trong mộng có lẽ vĩnh viễn chờ không thấy Quý Thính, nhưng thực tế anh vẫn nắm được tay cô ấy, không ngoài ý muốn vẫn tiếp tục bên nhau. Quý Thính của anh, vĩnh viễn sẽ không rời đi.

Thân Đồ Xuyên nhìn đến cô gái nhỏ bên người mình, thâm tình ở đáy mắt hoàn toàn không che giấu. Quý Thính cắn một ngụm khoai lang, ngực đột nhiên run lên, tiếp theo một mảnh lá khô từ trên cây xoay tròn rơi xuống, đến ngang tầm mắt Quý Thính thì đột nhiên ngừng lại.

Đầu ngón tay Quý Thính chựng lại, ngơ ngẩn nhìn về phía người bên cạnh, Thân Đồ Xuyên đã cứng đờ, đáy mắt tràn đầy tình cảm cũng theo đó biến thành vĩnh hằng.

+

"Như vậy là...... thành công?" Đồng tử Quý Thính khẽ run, trong nháy mắt khi đang tự hỏi những lời này, phía sau xuất hiện một cái động đen nhánh, giây tiếp theo Thân Đồ Xuyên giật mình, duỗi tay bắt lấy chiếc lá khô trước mặt Quý Thính.

"Quý Thính." Anh chậm rãi mở miệng, duỗi tay nắm lấy cằm cô, giây tiếp theo trước mắt Quý Thính tối sầm, lại không còn bất kỳ người nào nữa.

1

- ----

* Thế giới thứ sáu: Đồ đệ nhỏ bị sư phụ thượng thần ghét bỏ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện