Editor: Linh
Từ khi Ôn Ly gả vào Khánh vương phủ, đã qua mười ngày.
Trong mười ngày này, Vệ Anh không phải ngủ ở chủ viện của hắn thì chính là ngủ ở gian ngoài, ngay cả một sợi tóc của Ôn Ly cũng không chạm qua.
Ôn Ly cảm thấy rất thất vọng, phiền muộn, bụng cũng có chút đói.
Nàng liếc mắt nhìn sắc trời tối đen ngoài cửa sổ, lại nhìn căn phòng trống không…. Rất muốn ăn mì dưa chua.
Tuy rằng thức ăn của Khánh vương phủ rất ngon, ngày ngày đều có thịt cá, nhưng kì lạ là lại không có mì dưa chua mà Ôn Ly yêu nhất.
Ôn Ly xưa nay luôn lấy ‘Tự mình làm, cơm no áo ấm’ làm chuẩn mực nhân sinh, quyết định tự lực cánh sinh đi nhà bếp kiếm đồ ăn.
Thấy Ôn Ly ra khỏi phòng, Lục La trực đêm vội vàng chào đón: “Vương phi có gì phân phó?”
Ôn Ly nhìn nàng một cái, chi tiết nói: “Ta có chút đói bụng, muốn đi phòng bếp tìm chút thức ăn.”
“Nô tì lập tức đi chuẩn bị đồ ăn cho Vương phi ngay, Vương phi vẫn nên vào phòng nghỉ ngơi đi.” Lục La nói xong liền muốn xoay người rời đi, Ôn Ly vội kéo nàng lại, “Không cần, ta ở trong phòng cả ngày rồi, vừa vặn đi ra ngoài dạo, em cứ đứng ở đây đi, ta trở lại ngay thôi.”
Ôn Ly nói xong cũng không quản Lục La có đồng ý hay không, không chút do dự đi ra Ngưng Hương viện. Lục La đứng nguyên tại chỗ đi theo cũng không được, không đi theo cũng không xong.
Lúc đi qua thư phòng thấy bên trong đèn vẫn sáng, Ôn Ly vụng trộm nhìn xuyên qua khe cửa, Vệ Anh đang ngồi sau bàn chông đèn đọc sách. Nàng trợn to mắt, cuối cùng vẫn đi về phía nhà bếp.
Lượn quanh nhà bếp một vòng, Ôn Ly có chút buồn bực, trong vương phủ này không có một hũ dưa chua nào chắc? [Tinh! Hệ thống gợi ý, góc bên phải dưới chân người chơi phát hiện một hũ dưa chua.]
Ôn Ly: “…..”
Lần đầu tiên nàng cảm thấy hệ thống cũng rất khéo hiểu lòng người.
Ngồi xổm xuống, quả nhiên phát hiện một hũ dưa chua, mở nắp bình ra, hương vị dưa chua liền xông lên mũi.
Chua như này mới đủ vị!
Khụ khụ, Ôn Ly gắp ra mấy miếng đặt lên thớt, lại đóng nắp hũ dưa đặt vào chỗ cũ.
Vừa thái dưa chua Ôn Ly vừa buồn bực, sao trong Vương phủ lại có đồ ăn dân dã như vậy?
[Phân tích nhãn hiệu dưa chua là do nhà tài trợ tài trợ cho trò chơi, ở trong trò chơi có xen lẫn một ít quảng cáo.]
Ôn Ly: “…..”
Không biết nói gì, thiên ngôn vạn ngữ hội tụ thành một câu nói –
Cảm ơn nhà tài trợ!
Hình như người trong Vương phủ bị động tĩnh trong nhà bếp kinh động, cầm đuốc xông vào. Ôn Ly cầm thái đao trong tay, một loạt “…..” nhìn người xông vào.
Sau khi người ngoài cửa nhìn rõ người trong phòng bếp, cũng là một loạt “…..”. Lý tổng quản nhấp nhấp miệng, mở miệng hỏi: “Xin hỏi Vương phi đêm khuya ở đây là có chuyện gì vậy?”
Ôn Ly lạnh nhạt đáp: “Nấu mì.”
…..
Lý tổng quản nhìn thoáng qua mì sợi đang cuồn cuộn trong nồi nước, nuốt nước miếng, “Loại chuyện này giao cho hạ nhân chúng tôi là được rồi, sao có thể nhọc Vương phi tự mình ra tay.”
Ôn Ly buông thái đao, thả dưa chua đã cắt thành miếng vào trong nồi, lấy đũa đảo đảo, “Đây là sở thích riêng của ta.”
….
“Vậy chúng tôi sẽ không quấy rầy nhã hứng của Vương phi nữa.” Lý tổng quản gian nan phất tay với những người ở phía sau, mọi người thức thời lui ra.
Sau hôm ấy, trong quyển sách ‘hai ba chuyện trong Vương phủ’ từ Lý tổng quản ghi chép có thêm một cái mới: Vương phi thích nấu mì đêm khuya, không thích người ngoài quấy rầy. [Chú giải: sau này Vương phủ nên chuẩn bị sẵn dưa chua!]
Thấy mì được rồi, Ôn Ly dập lửa, múc mì sang bát.
Nhưng lại múc hai bát.
Bưng hai chén mì sợi nóng hổi, Ôn Ly đi đến ngưỡng cửa thư phòng. Thấy Vệ Anh vẫn còn ở bên trong xem sổ sách, Ôn Ly nhẹ nhàng đá văng cửa phòng, tiến vào.
Dè dặt cẩn trọng đặt mâm lên bàn, phát ra tiếng vang rất nhỏ, Vệ Anh cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn Ôn Ly và hai bát mì trên bàn không lên tiếng.
“Ách….” Ôn Ly ngồi xuống bên bàn, không được tự nhiên xoay xoay chiếc đũa trong tay, “Vừa rồi ta có chút đói bụng nên đi nhà bếp nấu bát mì, thấy huynh còn đang đọc sách liền thuận tiện cũng giúp huynh nấu một bát.”
Thấy Vệ Anh vẫn ngồi bên bàn không động, Ôn Ly đột nhiên có chút xấu hổ. Nàng sờ sờ chóp mũi mình, cúi đầu nói: “Huynh không ăn cũng không sao, một mình ta ăn cũng hết.”
Hai bát mì nửa giá kiểu này chuyên môn bắt nạt chó lang thang, nhưng cho tới bây giờ đều không làm khó được heo độc thân như Ôn Ly.
Bởi vì một mình nàng có thể ăn hết hai bát.
Đang lúc cúi đầu im lặng ăn mì trong bát thì thấy trước mắt có một bóng đen cao lớn bao phủ.
Là Vệ Anh ngồi xuống đối diện nàng.
Vệ Anh im lặng cầm lấy đũa trên bàn, gắp một sợi mì, nuốt vào. Ôn Ly khẩn trương nhìn hắn nuốt sợi mì xuống, hơi mấp máy khóe miệng, cuối cùng khẩn trương hỏi: “Thế nào?”
“Cũng không tệ.” Tuy rằng Vệ Anh không có nhìn Ôn Ly, nhưng lại chuyên tâm ăn mì trong bát. Ôn Ly vui mừng khôn xiết, nàng buông chiếc đũa trong tay, hưng trí nói với Vệ Anh: “Không phải ta ba hoa, ta được khen là nấu mì tiểu công chúa đấy! Sở trường của ta chính là canh mì trứng, khi nào rảnh ta sẽ làm cho huynh ăn!”
Vệ Anh hơi có hứng thú ngước mắt lên nhìn nàng: “Nấu mì tiểu công chúa? Ai phong cho cô vậy?”
“Ách… Giang hồ bằng hữu.”
Vệ Anh bật cười, tiếp tục cúi đầu ăn mì.
Ôn Ly nhìn hắn, cũng bắt đầu vui vẻ ăn mì. Chờ ăn sạch một bát mì, Ôn Ly còn thỏa mãn húp một hớp nước mì. Vệ Anh nhìn hành động theo bản năng của Ôn Ly, đuôi lông mày hơi nhíu lại, nàng thật sự không giống Đại tiểu thư được dưỡng ra từ phủ Hộ quốc công.
Đang chuẩn bị thu dọn bát đũa, Ôn Ly chợt nghe Vệ Anh nói: “Giao cho hạ nhân thu dọn là được, sắc trời cũng không còn sớm, cô về phòng nghỉ ngơi sớm đi.”
Ôn Ly nghe vậy ngẩng đầu, gương mặt Vệ Anh dưới ánh nến bao phủ nhiễm lên một tầng màu quất nhàn nhạt. Khóe miệng nàng giật giật, giống như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, cuối cùng chỉ nói một câu ‘Huynh cũng nghỉ ngơi sớm đi’ rồi trở về Ngưng Hương viện.
Vệ Anh nhìn bóng lưng Ôn Ly dần biến mất trong bóng đêm, mày theo bản năng nhíu lại. Hắn không phải cọc gỗ, Ôn Ly tốt với hắn, hắn cảm giác được.
Chỉ là…. Hắn thủy chung vô pháp hoàn toàn tín nhiệm nàng.
Ôn Ly trở về đến phòng, ngả đầu liền ngủ.
Nhưng là thế nào cũng không ngủ được.
Nằm trên giường lăn lộn mấy vòng, cuối cùng vẫn là ngồi dậy, không có việc gì nhìn ánh nến ngẩn người.
Nếu bây giờ chạy ra ngoài luyện một bộ thương pháp, có được tính là quấy nhiễu dân chúng không?
….
Tuy rằng trước kia chưa bao giờ quá ỷ lại vào internet, nhưng là hiện nay ở cổ đại không có internet Ôn Ly cảm nhận được nhàm chán trước nay chưa từng có.
[Tinh! Nhiệm vụ lâm thời, may túi thơm cho Vệ Anh!]
Ôn Ly: “…..”
#Không nên chết sẽ không phải chết#
Nghĩ đến hình như nhiệm vụ lâm thời có thể xoát độ thân mật của phu thê, Ôn Ly vẫn lệnh Lục La tìm cho nàng chút châm tuyến, chuẩn bị chông đèn đánh đêm.
Nhưng sau khi nàng cầm kim và châm tuyến mới phát hiện một vấn đề ác liệt – nàng không biết thêu.
[Người chơi có thể mở ra kỹ năng [nữ công]].
Ôn Ly trừng mắt, nàng có loại kỹ năng này từ bao giờ vậy?
[Trong lễ bao hệ thống đưa hôm người chơi thành thân, có bao hàm kỹ năng này.]
Ôn Ly: “…..”
Nàng còn tưởng rằng trong đại lễ bao đó chỉ có cung đồ X và 18 thức XX thôi chứ.
[Xin mở ra kỹ năng [nữ công]].
[Tinh! Kỹ năng nhân vật [nữ công] đã mở ra].
Sau khi nghe được thanh âm nhắc nhở của hệ thống, Ôn Ly liền bắt đầu thêu. Lục La trực đêm ở cửa thấy Vệ Anh qua đây, vốn định thỉnh an hắn lại bị Vệ Anh cản lại.
Vệ Anh đi vào buồng trong, đứng ở ngưỡng cửa nhìn Ôn Ly đang ngồi trước bàn thêu, cuối cùng vẫn xoay người đi ra ngoài.
Ban đêm, điện Minh Quang vốn nên lụa mỏng màn mềm lại thanh lãnh dị thường.
Ôn Kỳ dựa người vào trên sạp quý phi, nghe tiểu cung nữ bên người khúm núm báo cáo nơi Thái tử đi.
“Hồi bẩm Thái tử phi, đêm nay Thái tử điện hạ…. Vẫn ngủ ở chỗ Trình lương đệ.”
Tiểu cung nữ vừa dứt lời, Ôn Kỳ đã nám chén trà trong tay ra ngoài, chén trà sượt qua tai bay ra ngoài, tiểu cung nữ sợ tới mức hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ trên mặt đất, “Nương nương bớt giận!”
“Choang”, chén trà rơi xuống đất lên tiếng trả lời, mảnh vỡ bắn tung tóe.
Ôn Kỳ từ trên ghế quý phi đứng dậy, nổi giận đùng đùng đi quanh phòng.
Giỏi cho Vệ Tuyên ngươi, thành thân lâu như vậy, trừ ngày đại hôn ra đêm nào cũng ngủ ở chỗ Trình lương đệ, quả thật là không để Thái tử phi ta vào mắt mà. Còn có tiểu tiện nhân Trình lương đệ kia, bây giờ đã vội vàng tranh thủ tình cảm với ta, tương lai còn muốn làm Hoàng hậu có phải không?
Không có cửa đâu!
Ôn Kỳ một cước đá lăn bình hoa sứ men xanh bên chân, cả giận nói: “Đi điện Di Hoa!”
Dẫn theo vài cung nữ thái giám hùng hùng hổ hổ đến điện Di Hoa, tiểu thái giám canh cửa nhanh tay lẹ mắt ngăn cản Ôn Kỳ: “Không biết Thái tử phi đêm khuya giá lâm điện Di Hoa có chuyện gì không?”
Ôn Kỳ nhíu mày nhìn tiểu thái giám trước mắt, tiểu thái giám này nàng ta biết, là thái giám Tiểu Lý Tử bên người Thái tử, xem ra, Thái tử quả nhiên ở trong điện Di Hoa này.
Tiểu thái giám đằng sau Ôn Kỳ thấy thế vội nhảy ra, hướng Tiểu Lý Tử nói: “Lớn mật, Thái tử phi mà cũng dám ngăn cản?!”
Khóe miệng Tiểu Lý Tử giật giật, hắn đương nhiên biết đây là Thái tử phi, chính bởi vì nàng là Thái tử phi nên hắn mới phải ngăn cản a!
Tiểu Lý Tử ho khan hai tiếng, treo cổ họng nói: “Hồi bẩm Thái tử phi, Thái tử điện hạ đã đi ngủ, Thái tử phi vẫn nên trở về đi thôi.”
“Ha.” Ôn Kỳ cười lạnh một tiếng, một phen đẩy Tiểu Lý Tử ra, lập tức đi vào trong.
Tiểu Lý Tử thấy thế gấp đến độ giơ chân, nói: “Thái tử phi ngài thật sự không thể đi vào….” Câu nói của hắn còn chưa xong miệng đã bị tiểu thái giám Ôn Kỳ mang đến bịt lại.
Tiểu Lý Tử thầm rên trong lòng, Thái tử ngài tự cầu nhiều phúc đi. Nô tài chỉ có thể giúp ngài đến đây thôi.
Còn chưa đi tới cửa, Ôn Kỳ đã nghe đến tiếng nữ tử yêu kiều từ bên trong truyền ra.
Bước chân bỗng dưng bị kiềm hãm, bàn tay đặt bên người gắt gao nắm thành một đấm.
“A…. Thái tử ngài nhẹ chút, làm đau nô tì rồi.”
Thái tử cười nói: “Như vậy mà đã không chịu nổi rồi à? Vậy như này thì sao?”
Trong phòng lại vang lên một hồi tiếng nhép nhép, sau đó truyền ra giọng thẹn thùng của Trình lương đệ, “Thái tử ngài thật hạ lưu….”
Thái tử cười to mấy tiếng mới nói: “Người không hạ lưu uổng thiếu niên thôi.”
Nghe bên trong cửa truyền đến tiếng ván giường kẽo kẹt, Ôn Kỳ nắm tay cũng tách tách rung động theo.
Nhịn xuống ý niệm trực tiếp xông vào, Ôn Kỳ quay người lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Về điện Quang Minh!”
Từ khi Ôn Ly gả vào Khánh vương phủ, đã qua mười ngày.
Trong mười ngày này, Vệ Anh không phải ngủ ở chủ viện của hắn thì chính là ngủ ở gian ngoài, ngay cả một sợi tóc của Ôn Ly cũng không chạm qua.
Ôn Ly cảm thấy rất thất vọng, phiền muộn, bụng cũng có chút đói.
Nàng liếc mắt nhìn sắc trời tối đen ngoài cửa sổ, lại nhìn căn phòng trống không…. Rất muốn ăn mì dưa chua.
Tuy rằng thức ăn của Khánh vương phủ rất ngon, ngày ngày đều có thịt cá, nhưng kì lạ là lại không có mì dưa chua mà Ôn Ly yêu nhất.
Ôn Ly xưa nay luôn lấy ‘Tự mình làm, cơm no áo ấm’ làm chuẩn mực nhân sinh, quyết định tự lực cánh sinh đi nhà bếp kiếm đồ ăn.
Thấy Ôn Ly ra khỏi phòng, Lục La trực đêm vội vàng chào đón: “Vương phi có gì phân phó?”
Ôn Ly nhìn nàng một cái, chi tiết nói: “Ta có chút đói bụng, muốn đi phòng bếp tìm chút thức ăn.”
“Nô tì lập tức đi chuẩn bị đồ ăn cho Vương phi ngay, Vương phi vẫn nên vào phòng nghỉ ngơi đi.” Lục La nói xong liền muốn xoay người rời đi, Ôn Ly vội kéo nàng lại, “Không cần, ta ở trong phòng cả ngày rồi, vừa vặn đi ra ngoài dạo, em cứ đứng ở đây đi, ta trở lại ngay thôi.”
Ôn Ly nói xong cũng không quản Lục La có đồng ý hay không, không chút do dự đi ra Ngưng Hương viện. Lục La đứng nguyên tại chỗ đi theo cũng không được, không đi theo cũng không xong.
Lúc đi qua thư phòng thấy bên trong đèn vẫn sáng, Ôn Ly vụng trộm nhìn xuyên qua khe cửa, Vệ Anh đang ngồi sau bàn chông đèn đọc sách. Nàng trợn to mắt, cuối cùng vẫn đi về phía nhà bếp.
Lượn quanh nhà bếp một vòng, Ôn Ly có chút buồn bực, trong vương phủ này không có một hũ dưa chua nào chắc? [Tinh! Hệ thống gợi ý, góc bên phải dưới chân người chơi phát hiện một hũ dưa chua.]
Ôn Ly: “…..”
Lần đầu tiên nàng cảm thấy hệ thống cũng rất khéo hiểu lòng người.
Ngồi xổm xuống, quả nhiên phát hiện một hũ dưa chua, mở nắp bình ra, hương vị dưa chua liền xông lên mũi.
Chua như này mới đủ vị!
Khụ khụ, Ôn Ly gắp ra mấy miếng đặt lên thớt, lại đóng nắp hũ dưa đặt vào chỗ cũ.
Vừa thái dưa chua Ôn Ly vừa buồn bực, sao trong Vương phủ lại có đồ ăn dân dã như vậy?
[Phân tích nhãn hiệu dưa chua là do nhà tài trợ tài trợ cho trò chơi, ở trong trò chơi có xen lẫn một ít quảng cáo.]
Ôn Ly: “…..”
Không biết nói gì, thiên ngôn vạn ngữ hội tụ thành một câu nói –
Cảm ơn nhà tài trợ!
Hình như người trong Vương phủ bị động tĩnh trong nhà bếp kinh động, cầm đuốc xông vào. Ôn Ly cầm thái đao trong tay, một loạt “…..” nhìn người xông vào.
Sau khi người ngoài cửa nhìn rõ người trong phòng bếp, cũng là một loạt “…..”. Lý tổng quản nhấp nhấp miệng, mở miệng hỏi: “Xin hỏi Vương phi đêm khuya ở đây là có chuyện gì vậy?”
Ôn Ly lạnh nhạt đáp: “Nấu mì.”
…..
Lý tổng quản nhìn thoáng qua mì sợi đang cuồn cuộn trong nồi nước, nuốt nước miếng, “Loại chuyện này giao cho hạ nhân chúng tôi là được rồi, sao có thể nhọc Vương phi tự mình ra tay.”
Ôn Ly buông thái đao, thả dưa chua đã cắt thành miếng vào trong nồi, lấy đũa đảo đảo, “Đây là sở thích riêng của ta.”
….
“Vậy chúng tôi sẽ không quấy rầy nhã hứng của Vương phi nữa.” Lý tổng quản gian nan phất tay với những người ở phía sau, mọi người thức thời lui ra.
Sau hôm ấy, trong quyển sách ‘hai ba chuyện trong Vương phủ’ từ Lý tổng quản ghi chép có thêm một cái mới: Vương phi thích nấu mì đêm khuya, không thích người ngoài quấy rầy. [Chú giải: sau này Vương phủ nên chuẩn bị sẵn dưa chua!]
Thấy mì được rồi, Ôn Ly dập lửa, múc mì sang bát.
Nhưng lại múc hai bát.
Bưng hai chén mì sợi nóng hổi, Ôn Ly đi đến ngưỡng cửa thư phòng. Thấy Vệ Anh vẫn còn ở bên trong xem sổ sách, Ôn Ly nhẹ nhàng đá văng cửa phòng, tiến vào.
Dè dặt cẩn trọng đặt mâm lên bàn, phát ra tiếng vang rất nhỏ, Vệ Anh cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn Ôn Ly và hai bát mì trên bàn không lên tiếng.
“Ách….” Ôn Ly ngồi xuống bên bàn, không được tự nhiên xoay xoay chiếc đũa trong tay, “Vừa rồi ta có chút đói bụng nên đi nhà bếp nấu bát mì, thấy huynh còn đang đọc sách liền thuận tiện cũng giúp huynh nấu một bát.”
Thấy Vệ Anh vẫn ngồi bên bàn không động, Ôn Ly đột nhiên có chút xấu hổ. Nàng sờ sờ chóp mũi mình, cúi đầu nói: “Huynh không ăn cũng không sao, một mình ta ăn cũng hết.”
Hai bát mì nửa giá kiểu này chuyên môn bắt nạt chó lang thang, nhưng cho tới bây giờ đều không làm khó được heo độc thân như Ôn Ly.
Bởi vì một mình nàng có thể ăn hết hai bát.
Đang lúc cúi đầu im lặng ăn mì trong bát thì thấy trước mắt có một bóng đen cao lớn bao phủ.
Là Vệ Anh ngồi xuống đối diện nàng.
Vệ Anh im lặng cầm lấy đũa trên bàn, gắp một sợi mì, nuốt vào. Ôn Ly khẩn trương nhìn hắn nuốt sợi mì xuống, hơi mấp máy khóe miệng, cuối cùng khẩn trương hỏi: “Thế nào?”
“Cũng không tệ.” Tuy rằng Vệ Anh không có nhìn Ôn Ly, nhưng lại chuyên tâm ăn mì trong bát. Ôn Ly vui mừng khôn xiết, nàng buông chiếc đũa trong tay, hưng trí nói với Vệ Anh: “Không phải ta ba hoa, ta được khen là nấu mì tiểu công chúa đấy! Sở trường của ta chính là canh mì trứng, khi nào rảnh ta sẽ làm cho huynh ăn!”
Vệ Anh hơi có hứng thú ngước mắt lên nhìn nàng: “Nấu mì tiểu công chúa? Ai phong cho cô vậy?”
“Ách… Giang hồ bằng hữu.”
Vệ Anh bật cười, tiếp tục cúi đầu ăn mì.
Ôn Ly nhìn hắn, cũng bắt đầu vui vẻ ăn mì. Chờ ăn sạch một bát mì, Ôn Ly còn thỏa mãn húp một hớp nước mì. Vệ Anh nhìn hành động theo bản năng của Ôn Ly, đuôi lông mày hơi nhíu lại, nàng thật sự không giống Đại tiểu thư được dưỡng ra từ phủ Hộ quốc công.
Đang chuẩn bị thu dọn bát đũa, Ôn Ly chợt nghe Vệ Anh nói: “Giao cho hạ nhân thu dọn là được, sắc trời cũng không còn sớm, cô về phòng nghỉ ngơi sớm đi.”
Ôn Ly nghe vậy ngẩng đầu, gương mặt Vệ Anh dưới ánh nến bao phủ nhiễm lên một tầng màu quất nhàn nhạt. Khóe miệng nàng giật giật, giống như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, cuối cùng chỉ nói một câu ‘Huynh cũng nghỉ ngơi sớm đi’ rồi trở về Ngưng Hương viện.
Vệ Anh nhìn bóng lưng Ôn Ly dần biến mất trong bóng đêm, mày theo bản năng nhíu lại. Hắn không phải cọc gỗ, Ôn Ly tốt với hắn, hắn cảm giác được.
Chỉ là…. Hắn thủy chung vô pháp hoàn toàn tín nhiệm nàng.
Ôn Ly trở về đến phòng, ngả đầu liền ngủ.
Nhưng là thế nào cũng không ngủ được.
Nằm trên giường lăn lộn mấy vòng, cuối cùng vẫn là ngồi dậy, không có việc gì nhìn ánh nến ngẩn người.
Nếu bây giờ chạy ra ngoài luyện một bộ thương pháp, có được tính là quấy nhiễu dân chúng không?
….
Tuy rằng trước kia chưa bao giờ quá ỷ lại vào internet, nhưng là hiện nay ở cổ đại không có internet Ôn Ly cảm nhận được nhàm chán trước nay chưa từng có.
[Tinh! Nhiệm vụ lâm thời, may túi thơm cho Vệ Anh!]
Ôn Ly: “…..”
#Không nên chết sẽ không phải chết#
Nghĩ đến hình như nhiệm vụ lâm thời có thể xoát độ thân mật của phu thê, Ôn Ly vẫn lệnh Lục La tìm cho nàng chút châm tuyến, chuẩn bị chông đèn đánh đêm.
Nhưng sau khi nàng cầm kim và châm tuyến mới phát hiện một vấn đề ác liệt – nàng không biết thêu.
[Người chơi có thể mở ra kỹ năng [nữ công]].
Ôn Ly trừng mắt, nàng có loại kỹ năng này từ bao giờ vậy?
[Trong lễ bao hệ thống đưa hôm người chơi thành thân, có bao hàm kỹ năng này.]
Ôn Ly: “…..”
Nàng còn tưởng rằng trong đại lễ bao đó chỉ có cung đồ X và 18 thức XX thôi chứ.
[Xin mở ra kỹ năng [nữ công]].
[Tinh! Kỹ năng nhân vật [nữ công] đã mở ra].
Sau khi nghe được thanh âm nhắc nhở của hệ thống, Ôn Ly liền bắt đầu thêu. Lục La trực đêm ở cửa thấy Vệ Anh qua đây, vốn định thỉnh an hắn lại bị Vệ Anh cản lại.
Vệ Anh đi vào buồng trong, đứng ở ngưỡng cửa nhìn Ôn Ly đang ngồi trước bàn thêu, cuối cùng vẫn xoay người đi ra ngoài.
Ban đêm, điện Minh Quang vốn nên lụa mỏng màn mềm lại thanh lãnh dị thường.
Ôn Kỳ dựa người vào trên sạp quý phi, nghe tiểu cung nữ bên người khúm núm báo cáo nơi Thái tử đi.
“Hồi bẩm Thái tử phi, đêm nay Thái tử điện hạ…. Vẫn ngủ ở chỗ Trình lương đệ.”
Tiểu cung nữ vừa dứt lời, Ôn Kỳ đã nám chén trà trong tay ra ngoài, chén trà sượt qua tai bay ra ngoài, tiểu cung nữ sợ tới mức hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ trên mặt đất, “Nương nương bớt giận!”
“Choang”, chén trà rơi xuống đất lên tiếng trả lời, mảnh vỡ bắn tung tóe.
Ôn Kỳ từ trên ghế quý phi đứng dậy, nổi giận đùng đùng đi quanh phòng.
Giỏi cho Vệ Tuyên ngươi, thành thân lâu như vậy, trừ ngày đại hôn ra đêm nào cũng ngủ ở chỗ Trình lương đệ, quả thật là không để Thái tử phi ta vào mắt mà. Còn có tiểu tiện nhân Trình lương đệ kia, bây giờ đã vội vàng tranh thủ tình cảm với ta, tương lai còn muốn làm Hoàng hậu có phải không?
Không có cửa đâu!
Ôn Kỳ một cước đá lăn bình hoa sứ men xanh bên chân, cả giận nói: “Đi điện Di Hoa!”
Dẫn theo vài cung nữ thái giám hùng hùng hổ hổ đến điện Di Hoa, tiểu thái giám canh cửa nhanh tay lẹ mắt ngăn cản Ôn Kỳ: “Không biết Thái tử phi đêm khuya giá lâm điện Di Hoa có chuyện gì không?”
Ôn Kỳ nhíu mày nhìn tiểu thái giám trước mắt, tiểu thái giám này nàng ta biết, là thái giám Tiểu Lý Tử bên người Thái tử, xem ra, Thái tử quả nhiên ở trong điện Di Hoa này.
Tiểu thái giám đằng sau Ôn Kỳ thấy thế vội nhảy ra, hướng Tiểu Lý Tử nói: “Lớn mật, Thái tử phi mà cũng dám ngăn cản?!”
Khóe miệng Tiểu Lý Tử giật giật, hắn đương nhiên biết đây là Thái tử phi, chính bởi vì nàng là Thái tử phi nên hắn mới phải ngăn cản a!
Tiểu Lý Tử ho khan hai tiếng, treo cổ họng nói: “Hồi bẩm Thái tử phi, Thái tử điện hạ đã đi ngủ, Thái tử phi vẫn nên trở về đi thôi.”
“Ha.” Ôn Kỳ cười lạnh một tiếng, một phen đẩy Tiểu Lý Tử ra, lập tức đi vào trong.
Tiểu Lý Tử thấy thế gấp đến độ giơ chân, nói: “Thái tử phi ngài thật sự không thể đi vào….” Câu nói của hắn còn chưa xong miệng đã bị tiểu thái giám Ôn Kỳ mang đến bịt lại.
Tiểu Lý Tử thầm rên trong lòng, Thái tử ngài tự cầu nhiều phúc đi. Nô tài chỉ có thể giúp ngài đến đây thôi.
Còn chưa đi tới cửa, Ôn Kỳ đã nghe đến tiếng nữ tử yêu kiều từ bên trong truyền ra.
Bước chân bỗng dưng bị kiềm hãm, bàn tay đặt bên người gắt gao nắm thành một đấm.
“A…. Thái tử ngài nhẹ chút, làm đau nô tì rồi.”
Thái tử cười nói: “Như vậy mà đã không chịu nổi rồi à? Vậy như này thì sao?”
Trong phòng lại vang lên một hồi tiếng nhép nhép, sau đó truyền ra giọng thẹn thùng của Trình lương đệ, “Thái tử ngài thật hạ lưu….”
Thái tử cười to mấy tiếng mới nói: “Người không hạ lưu uổng thiếu niên thôi.”
Nghe bên trong cửa truyền đến tiếng ván giường kẽo kẹt, Ôn Kỳ nắm tay cũng tách tách rung động theo.
Nhịn xuống ý niệm trực tiếp xông vào, Ôn Kỳ quay người lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Về điện Quang Minh!”
Danh sách chương