Editor: Linh

Vệ Anh và Phong Tình ở trong thư phòng đến tận chạng vạng, ngay cả cơm chiều cũng không ăn.

Sau khi Phong Tình rời đi, Lý tổng quản đi tới hỏi: “Vương gia, muốn truyền bữa tối không?” Vệ Anh xem quyển sách trong tay, lắc lắc đầu, “Đợi tí nữa.”

“Vâng.” Lý tổng quản nói xong lại lui xuống.

Không quá bao lâu, ngoài cửa truyền đến một trận tiếng lục lạc như có như không, Vệ Anh cau mày, vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào quyển sách trong tay.

Cửa thư phòng bị đẩy ra, Phạm Na Già đi vào, tiếng lục lạc thanh thúy càng thêm rõ ràng truyền vào trong tai Vệ Anh.

Phạm Na Già vẫn đi chân trần, trên mắt cá chân đeo một chiếc lắc chân bằng bạc tinh xảo, mỗi một bước nàng đi, vòng bạc trên mắt cá chân liền đinh đang theo. So với trang điểm trên cung yến tối qua, lúc này Phạm Na Già mặc…. dị thường nhẹ nhàng khoan khoái.

Trên thân mình có lồi có lõm chỉ quấn một mảnh vải vô cùng đơn giản, ngay cả quần áo cũng không được tính là. Nhưng mảnh vải này lại che vừa đúng, vừa không bị lộ điểm, lại triệt để phơi bày ra dáng người thướt tha hoàn mỹ của nàng. Mảnh vải dệt khó khăn quấn lấy cái mông, làm hai chân trắng nõn thon dài của nàng lộ ra không sót một cái gì, mà sợi dây tuyến trước ngực nàng, chỉ có thể dùng hung tàn để hình dung.

“Khánh vương vạn phúc.” Phạm Na Già đi đến trước bàn đứng lại, tay phải để lên vải dệt trước ngực, cong người chào Vệ Anh.

Vệ Anh không hề để ý đến nàng, tiếp tục xem cuốn sách trong tay.

Phạm Na Già thấy Vệ Anh không để ý đến mình, đôi mày thanh tú nhăn lại, lui ra phía sau mấy bước, bắt đầu múa.

Trong thư phòng quanh quẩn tiếng lục lạc rất nhỏ, tựa như tiếng mèo con kêu, gãi tim người nhột nhột. Trên người Phạm Na Già còn mang theo một mùi u hương nhàn nhạt, theo động tác múa của nàng, tràn ngập trong không khí.

Vệ Anh rốt cuộc ngẩng đầu lên khỏi quyển sách, nhìn về phía Phạm Na Già đang nhẹ nhàng nhảy múa.

Phạm Na Già trong lòng vui vẻ, nàng biết ngay mà, nam nhân đều là loài động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Sở dĩ Liệu Hạ Huệ có thể ngồi trong lòng mà vẫn không loạn chính là bởi vì người trong lòng đó không đủ mị lực.

Phạm Na Già thu cánh tay đang giơ giữa không trung về, khóe miệng gợi lên một nụ cười xinh đẹp, đi về phía cái bàn.

“Ngươi biết nấu mì không?”

Tiếng nói lành lạnh của Vệ Anh vang lên trong thư phòng, bước chân Phạm Na Già bị hãm lại, nghi hoặc nhìn Vệ Anh, “Nấu mì?”

Vệ Anh cúi đầu, cầm quyển sách trong tay lật sang tờ khác. nhàn nhạt nói: “Không biết nấu thì thôi đi.”

Phạm Na Già: “…..”

Bị một chén mì làm nhục Phạm Na Già nổi giận đùng đùng đi ra ngoài. Chân phải vừa bước ra khỏi thư phòng thì thấy Ôn Ly đang đi đến ngưỡng cửa thư phòng.

Hơn nữa trong tay nàng còn bưng hai chén mì.

Hai quả trứng ốp la ánh vàng rực rỡ trên mặt bát mì giống như là hai khuôn mặt tươi cười đang cười nhạo nàng.

Phạm Na Già càng thêm tức giận, nàng thề nàng sẽ không ăn mì nữa, đặc biệt là mì trứng!

Về phần Ôn Ly đúng lúc chuẩn bị hai chén mì xuất hiện ở nơi này, đương nhiên cũng không phải trùng hợp.

Sau khi Hồng Nhị biết được Phạm Na Già đi thư phòng tìm Khánh vương liền lập tức đi mật báo với Ôn Ly, Ôn Ly mày vừa động, chạy vọt đến nhà bếp nấu hai chén mì.

Chỉ là không nghĩ đến, hôm nay Phạm Na Già mặc nhẹ nhàng thoải mái thật đấy. Khóe mắt nàng rút rút, nhìn Phạm Na Già nói: “Phạm cô nương, Khánh vương phủ có rất nhiều vải, cô không cần tiết kiệm giúp chúng tôi đâu.”

Phạm Na Già: “…..”

Nàng! Không! Họ! Phạm!

Phạm Na Già trị số tức giận vọt thẳng đến đỉnh điểm đỏ, cuối cùng xoay người rời đi.

Ôn Ly xem bóng lưng nàng đi xa, nghĩ Ngô Duy nói quả là đúng. Tất cả Hồ ly tinh đều là hổ giấy, nếu có gặp liền tự động thay nàng thành cục trưởng, sau đó lại dựa theo tên QQ của các nàng tiến hành.

Chỉ là Ôn Ly không biết, từ khi nàng trầm mê trò chơi, từ đó không thể gặp lại Ngô Duy nữa. Tên QQ của Ngô Duy đổi thành ‘cầu tiểu đồng bọn nhổ lông chân cục trưởng’. May mắn chính là, ngày hôm sau có người xin kết bạn với cô, không may, người kia chính là bản thân cục trưởng.

Có điều đây đều là nói sau, về phần sự tích bạn học Ngô Duy anh dũng hi sinh vì nhiệm vụ, không nhắc đến cũng được.

Vệ Anh nghe thấy tiếng Ôn Ly, hiện tại lại thấy nàng bưng hai chén mì đi vào, có chút nghiềm ngẫm nở nụ cười.

Ôn Ly nhất thời bị hắn cười đến có chút xấu hổ. Nàng khịt khịt mũi, đặt mì trong tay lên bàn, “Ta nghe Lý tổng quản nói huynh vẫn chưa ăn cơm chiều, cho nên liền đến phòng bếp nấu hai chén mì.” Sau khi nói xong, Ôn Ly lại bổ sung thêm, “Là mì trứng đấy, lần trước ta đã nói sẽ làm cho huynh ăn.”

“Ừ.” Vệ Anh lên tiếng, buông sách trong tay xuống, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống. Nhìn Vệ Anh vô cùng tao nhã, ăn mì trứng giống như ăn mì sợi Italy, Ôn Ly khẩn trương hỏi: “Thấy thế nào?”

“Ăn ngon lắm.”

Ôn Ly trong lòng vui vẻ, lần trước hắn nói ‘cũng không tệ’, lần này là ‘ăn ngon lắm’, xem ra chính mình vẫn có tiến bộ! Chỉ tiếc nàng vui còn chưa kịp đến đuôi lông mày, lại nghe Vệ anh bổ sung thêm: “Bởi vì hiện tại ta đang đói bụng.”

Ôn Ly: “…..”

Nửa câu sau không nói cũng được mà. Ôn Ly vừa căm giận nghĩ vừa cầm đũa lên bắt đầu ăn. Vệ Anh nhìn nàng một cái, lại không chịu cô đơn nói: “Có điều cô hẳn là đã dùng bữa tối rồi mà, nhanh vậy đã đói bụng rồi?”

Ôn Ly: “…..”

“Ta vừa rồi chỉ ăn một chút.” Ôn Ly nuốt mỳ xuống, trấn định nói.

“À.” Vệ Anh cười nhạt liếc nàng một cái, cúi đầu tiếp tục ăn mì.

Ôn Ly chọc chọc sợi mì, nghĩ đến chuyện Thái tử xếp cơ sở ngầm vào phủ Khánh vương. Ngẩng đầu lên, Ôn Ly nhìn Vệ Anh thử nói: “Người Thái tử xếp vào vương phủ, có cần bỏ đi không?”

Đôi đũa trong tay Vệ Anh ngừng lại, sau đó nhìn Ôn Ly cười cười: “Nếu đuổi hắn đi rồi, vậy người nào giúp ta truyền tin tức đến trong tai Thái tử đây?”

Ôn Ly: “…..”

Hóa ra Vệ Anh đang hạ một bàn cờ rất lớn.

Có điều chỉ cần trong lòng Vệ Anh biết rõ, vậy nàng cũng không cần lo lắng gì nữa. Bên này vừa được yên tâm, bên kia nàng lại bắt đầu suy nghĩ chuyện về Phạm Na Già.

“Chuyện Phạm Na Già cô không cần để ý, ta sẽ nghĩ biện pháp xử lý.” Giọng nói thanh lãnh của Vệ Anh từ đối diện truyền đến, tay cầm chiếc đũa của Ôn Ly bỗng bị hãm lại, sau đó cảm giác xấu hổ khi tâm sự bị chọc thủng sinh ra.

“Ừ.” Ôn Ly cúi đầu, nhỏ giọng ứng một câu.

Vệ Anh thấy người đối diện cúi đầu xuống, đột nhiên rất muốn vươn tay giúp nàng vuốt lông.

Lý tổng quản nương theo khe cửa nhìn hai người đang vui vẻ ăn mỳ trong phòng, đoán rằng bữa cơm đêm nay chỉ sợ là không cần dùng nữa.

Hôm nay buổi tối Vệ Anh ngủ ở chủ viện của hắn, Hồng Nhị vẫn cúc cung tận tụy canh giữ Phong Thúy các cả đêm.

Hôm sau.

Không biết vì sao chuyện một Hồ cơ xinh đẹp vào phủ Khánh vương ở lại bị truyền ra ngoài.

Trong Kinh thành không ít công tử vì muốn nhìn thấy phương dung của nàng mà dùng tất cả các biện pháp gửi bái thiếp đến phủ Khánh vương, đưa lễ vật cũng sẽ ra sức đưa đến Phong Thúy các cho Phạm Na Già.

Ngoài dự kiến của Ôn Ly chính là, hễ là bái thiếp chuyển, Vệ Anh đều đồng ý, cũng mệnh Lý tổng quản dẫn hết bọn họ đến Thúy Phong các.

Ôn Ly hiểu ra, cảm tình đây là Vệ Anh đang tìm phu gia cho Phạm Na Già, gả nàng ra ngoài. Lý tổng quản cũng hiểu ra, xem ra chủ tử nhà hắn không có ý đó với Phạm Na Già, về sau chỉ cần hết sức lấy lòng một mình vương phi là đủ.

“Oh, it’s me!” Tiếng cảm thán của Phạm Na Già từ trong Thúy Phong các truyền ra, Lý tổng quản đứng ở ngoài cửa lắc lắc đầu. Phạm Na Già này, động tí là phát ra tiếng Hồ ngữ mà bọn họ nghe không hiểu, chẳng trách Khánh vương không thích nàng.

Vương công tử phe phẩy chiếc quạt giấy mạ vàng trong tay, vẻ mặt kiêu ngạo chỉ vào cuộn tranh trong tay người làm, “Từ lần trước gặp được Phạm Na Già cô nương, dung nhan mỹ lệ của nàng cứ hiển hiện trong đầu ta không xóa đi được. Ta suốt đêm mời họa sĩ tốt nhất Kinh thành vì cô nương vẽ bức Đan thanh này, mong cô nương vui lòng nhận cho.”

Lý tổng quản lại lắc lắc đầu, ghê răng quá, Vương gia nhà chúng ta cũng chưa nói như vậy đâu!

Phạm Na Già nhận lấy bức Đan thanh Vương công tử tặng cho mình, cầm lấy tay phải của Vương công tử, đặt một nụ hôn lên đó, “Phạm Na Già rất thích, cám ơn.”

….

Vương công tử, tốt.

Lý tổng quản kéo Vương công tử hồn đã sớm bay lên trời ném ra khỏi phủ Khánh vương. Sau khi Vệ Anh nghe Vương tổng quản báo cáo xong, đi ra khỏi thư phòng, quẹo qua khúc quanh đi về hướng Thúy Phong các.

Hồng Nhị mai phục tại Thúy Phong các đã nhiều ngày vừa nhìn thấy bóng Khánh vương đang đi về phía này, trong đầu vang lên tiếng còi báo hiệu.

Phạm Na Già cũng không nghĩ tới Vệ Anh sẽ đến, đang kinh hỉ muốn hành lễ với hắn thì Vệ Anh đã khoát tay từ chối. Nhìn thoáng qua bức tranh treo trên tường, Vệ Anh hỏi: “Đây là Vương công tử tặng cho ngươi?”

Phạm Na Già gật đầu, muốn tận lực đến gần Vệ Anh, nhưng là nàng tiến lên phía trước một bước, Vệ Anh liền lui về phía sau một bước. Sau vài lần như thế, Vệ Anh đã sắp đứng ra ngoài cửa Thúy Phong các.

Phạm Na Già rốt cuộc đứng yên không động, Vệ Anh nhìn nàng một cái, nói: “Ngươi đã cùng Vương công tử hợp ý như thế, không bằng bổn vương làm mai, gả ngươi cho Vương công tử được không? Phạm Na Già ngây người, một đôi mắt to thẳng tắp nhìn vào Vệ Anh, “Phạm Na Già chỉ thích một mình Khánh vương.”

Vệ Anh nghiêng đầu nhìn về phía Lý tổng quản, trái tim Lý tổng quản lập tức run lên – nàng ấy thật sự hôn Vương công tử mà!

Vệ Anh thu hồi tầm mắt, lại nhìn về phía Phạm Na Già, “Ngươi không thích Vương công tử cũng không sao, Vương tôn công tử trong Kinh thành này, chỉ cần là ngươi hợp mắt, bổn vương đều có thể làm mối cho ngươi.”

Phạm Na Già khóe miệng giật giật, vừa định nói chuyện thì bị Vệ Anh chặn lại, “Đương nhiên, trừ bổn vương ra.”

Vệ Anh nói xong liền không quay đầu lại rời khỏi Thúy Phong các, Hồng Nhị ở bên ngoài nghe trộm được tất cả, tràn ngập hứng khởi chạy về viện Ngưng Hương, báo cáo tin vui này cho Ôn Ly biết.

Ôn Ly nghe Hồng Nhị nước miếng tung bay, tình cảm mãnh liệt dạt dào báo cáo xong, quyết định tối nay ăn thêm một bữa nữa.

Vệ Anh quá là tuyệt vời, như vậy không chỉ đuổi được Phạm Na Già ra khỏi phủ Khánh vương, hơn nữa nếu như Phạm Na Già ở bên ngoài bị ai gạt bỏ, cũng sẽ không thể hoài nghi đến trên người nàng đúng không?

Nhưng là, cuộc sống vĩnh viễn tràn ngập kinh hỉ.

Bữa nữa của Ôn Ly còn chưa đến, Phạm Na Già đã tìm đến cửa.

Lúc đó Ôn Ly đang ôm Tam Hoàng dựa người vào ghế quý phi phơi nắng chiều, ngoài viện mơ hồ truyền đến tiếng lục lạc đinh đang. Nàng theo bản năng dựng lỗ tai lên, muốn bắt được tiếng chuông thoáng qua đó.

Khoảng cách tiếng chuông ngày càng gần, Ôn Ly buông Tam Hoàng trong lòng xuống, từ trên ghế đứng dậy, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào cửa sân.

Dáng người duyên dáng của Phạm Na Già dần dần đi ra khỏi ráng chiều màu cam, thẳng đến khi cách Ôn Ly còn ba bước chân mới dừng lại.

Làm như không thấy địch ý trên người Phạm Na Già, Tam Hoàng xoay quanh Phạm Na Già ‘gâu gâu’ mấy tiếng, muốn đuổi nàng ra khỏi viện. Nhưng là Phạm Na Già vẫn không nhúc nhích nhìn thẳng Ôn Ly.

Hai người cứ giằng co như vậy một hồi lâu, ai cũng không mở miệng trước. Ôn Ly khóe miệng giật giật, dường như đang nỗ lực tìm đề tài.

[Tinh! Hệ thống thông báo, người chơi Phạm Na Già phát động khiêu chiến với bạn, mời ấn phím xác nhận để tiến vào hình thức chiến đấu.]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện