Editor: Linh

Chu Chương im lặng nhìn Phong Tình, ánh mắt tựa như đang nhìn một cái đầu đất, “Cho nên?”

“Cho nên…..” Phong Tình không nhìn ánh mắt Chu Chương, suất khí lắc lắc mái tóc đen nhánh trên đầu, “Bản Tướng quân chuẩn bị dùng mỹ nam kế.”

Chu Chương: “…..”

Tuy rằng Phong Tình người này bình thường không được đáng tin lắm, nhưng vào lúc mấu chốt vẫn có thể phát huy được chút tác dụng, ít nhất….. Hắn có thể dẫn dụ địch nhân, tranh thủ thời gian chạy trốn cho những người khác.

Chỉ là Chu Chương không thể hiểu nổi, hiện tại cũng không phải thời điểm sinh tử tồn vong Phong Tình phô trương như vậy là để làm gì? Dù thế nào cũng không có khả năng là nghiêm túc đấy chứ, hahaha. “Ngươi cảm thấy…. Nàng ta sẽ quỳ gối dưới sắc đẹp của ngươi, sau đó chủ động mở cửa thành hiến quan?”

“Bản tướng quân đúng là nghĩ như vậy.” Phong Tình hướng đến bên kia, lại suất khi lắc lắc tóc mình. Đối với mĩ mạo của bản thân, Phong Tình vẫn luôn rất tự tin. Tuy rằng không được kinh diễm như Vệ Anh, nhưng lừa tiểu cô nương quả thực là hạ bút thành văn, huống chi là tiểu sư muội thanh mai trúc mã của chính mình.

Hắn tràn ngập tin tưởng đối lần tác chiến này.

Chu Chương thấy dáng vẻ cợt nhả này của Phong Tình, khóe miệng không mấy nhận ra giật giật, tiếp theo tối nghĩa mở miệng: “Ngươi lấy tự tin đến không biết xấu hổ đấy ở đâu ra vậy?”

Phong Tình: “…..”

Chu Chương thống khổ dời ánh mắt mình ra khỏi mặt Phong Tình, hắn sợ hắn lại nhìn nữa sẽ nhịn không được mà đánh hắn. “Nguyên soái, ngươi sẽ không thật sự để hắn lấy sắc đi dụ nữ tướng bên địch đấy chứ?” Nếu thật sự là như vậy, hắn đã có thể tưởng tượng ra trận chiến này sẽ…. Mới mẻ đến như thế nào.

Vệ Anh lắc đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Bổn soái cũng cho rằng chỉ bằng tư sắc của Phong Tướng quân vẫn chưa đủ để mê hoặc kẻ địch.”

Chu Chương đồng ý gật đầu, chấp nhận.

Phong Tình: “…..”

Trái tim của hắn bị đâm mạnh một đao, máu chảy rào rào. Hắn ánh mắt vừa bi thiết vừa đau khổ đảo qua người Vệ Anh và Chu Chương, tựa như muốn mổ bọn họ ra nhìn xem máu bên trong có phải là đen hay không.

Không, không cần mổ Vệ Anh ra xem hắn cũng biết bên trong nhất định là đen.

Dường như cảm nhận được bi ai trên người Phong Tình, Mục Tướng quân tốt bụng mở miệng an ủi: “Thật ra, tư sắc của Phong tướng quân so với ta vẫn hơn một chút.”

Phong Tình: “…..”

Hắn cảm thấy bản thân bị vũ nhục sâu sắc: “Đừng lấy ta so với ngươi! Ai muốn so với ngươi!”

Mục Tu bị rống sửng sốt, “Vậy ngươi muốn so với ai?”

“Vệ Anh!”

Mục Tu sững sờ một chút, sau đó đồng tình nhìn hắn, “Vì sao ngươi phải muốn tự rước lấy nhục vậy?”

Phong Tình: “…..”

Hắn cảm thấy, từ sau khi Vệ Anh đến đây, hình như ngay cả khối cọc gỗ như Mục Tu cũng trở nên nhanh mồm nhanh miệng. Quả thực là không thể nhịn!

Phong Tình tức đến giơ chân, “Vệ Anh, ngươi cái đồ trứng thối qua cầu rút ván! Vừa rồi ngươi rõ ràng là không nói như vậy!”

Vệ Anh liếc mắt nhìn hắn, khóe môi nhếch lên một độ cong nhàn nhạt, “Vậy vừa rồi bổn vương nói như thế nào?”

“Ngươi nói, mỹ thiếu niên nhẹ nhàng như Phong tướng quân nhất định có thể mê nữ tướng kia thất điên bát đảo, qùy xuống cầu chúng ta nhận lấy Hồng Thạch quan!”

……..

Vệ Anh lông mày giật giật: “Ngươi xác định vừa rồi ngươi tỉnh à?”

Chu Chương bổ thêm một đao: “Hơn nữa cho dù hắn có nói, vậy cũng nhất định là châm biếm.”

Phong Tình: “…..”

Hắn bi phẫn xoay người, đưa lưng về phía Vệ Anh và Chu Chương, quyết định ba năm nữa cũng không nói chuyện với bọn họ.

Chu Chương cũng không để ý đến hắn, trái lại nói với Vệ Anh: “Vậy ngươi đồng ý lúc này tấn công Hồng Thạch quan, nhưng Trương Xảo Xảo này có tình cảm với Phong Tình cũng là sự thật, chúng ta sẽ đánh một trận thật nhẹ nhàng.”

Chu Chương nghĩ nghĩ, nữ tướng và nam tướng khác nhau, ở trên chiến trường rất dễ mềm lòng, lời Vệ Anh nói không phải không có lý liền gật đầu không phản đối nữa.

Chu Chương không có ý kiến nhưng Mục Tu lại có, “Các ngươi tính kế Bàn Cửu tên tiểu nhân kia thì thôi, tính kế một cô nương như vậy, không quá phúc hậu đi?” Theo ý hắn, là một nam nhân thì nên đường đường chính chính quyết đấu. Đối phương là nữ tướng, bọn họ đã thắng không cần dùng võ, còn muốn đùa giỡn tâm nhãn, đây thật sự không phải là chuyện một đại trượng phu nên làm.

Vệ Anh đương nhiên hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Mục Tu, nhưng người xưa có câu ‘binh giả, quỷ đạo dã*’, đánh giặc vốn chính là so cơ hội. Hắn nhìn bóng lưng của Phong Tình, khóe miệng nhếch lên: “Mục tướng quân không cần lo lắng, đợi đến khi chúng ta bình định được chiến loạn Đông Khuê rồi, sẽ gả Phong tướng quân cho Xảo Xảo cô nương. Như vậy chúng ta chẳng những có thể giảm bớt được chết chóc trong chiến tranh xuống thấp nhất, còn thành toàn cho một đôi có tình, cớ sao mà không làm đây?”

Mục tướng quân đơn thuần bừng tỉnh đại ngộ đấm đấm lòng bàn tay mình, dễ dàng đã bị Vệ Anh thuyết phục, “Đúng vậy! Như vậy ta còn có thể uống được một ly rượu mừng, ha ha ha!”

Phong Tình đã tức đến mặt đỏ bừng, một quyền đấm lên lưng Mục Tu, tiếng cười sang sảng của Mục Tu bị mắc kẹt trong cổ họng, sau đó tiếp tục thông thuận chảy xuôi về trước.

Phong Tình híp mắt nhìn về phía Vệ Anh, tựa như một con mèo đang tức giận, “Ngươi đọc sách nhiều năm như vậy đều toi công rồi sao? Muốn gả cũng phải là nàng gả cho ta!”

“Vậy thì gả nàng cho ngươi.”

Phong Tình: “…..”

Tuy rằng Vệ Anh sảng khoái đồng ý rồi, nhưng trong lòng Phong Tình vẫn không hề bởi vậy mà vui vẻ, ngược lại càng cảm thấy phiền. “Vệ Anh, ngươi đừng tưởng ta không biết tính toán trong lòng ngươi, ngươi cũng chỉ là muốn tách ta và Ôn cô nương ra mà thôi!”

Mục phu nhân vẫn đứng ở một bên nghe bọn họ nói mấy lời vô nghĩa đến sắp ngủ, lúc này đột nhiên mở to hai mắt, tinh thần hưng phấn. Phong tướng quân và Vương phi? Trong này, hình như có bát quái có thể lấy đây!

Lén lút dựng lỗ tai lên, Mục phu nhân mắt không chớp nhìn chằm chằm Vệ Anh và Phong Tình, sợ chính mình bỏ lỡ cái gì.

Vệ Anh liếc mắt nhìn Phong Tình, nhàn nhạt nói: “Lại nói tiếp, chờ đứa nhỏ của bổn vương ra đời, bối phận của ngươi liền nhảy lên thành thúc thúc, không bằng ngươi giúp nghĩ tên cho cháu nhỏ đi.”

Phong Tình: “…..”

Thật ngoan độc.

Mục phu nhân nhìn Phong Tình đã bỏ mình, trong lòng thất vọng thở dài một hơi, sao bát quái này còn chưa bắt đầu đã trực tiếp kết thúc rồi? Vương gia thật đúng là thâm tàng bất lộ.

Thấy mọi người giống như không còn ý kiến gì, Vệ Anh liền chuẩn bị kết thúc hội nghị cấp cao lần này, “Mục Tu, bổn soái đương nhiệm mệnh ngươi làm tiên phong, Chu Chương làm phó tiên phong, ngày kia canh ba nấu cơm, canh năm xuất phát, tấn công Hồng Thạch quan.”

“Mạt tướng lĩnh mệnh!”

Phong Tình giương mắt nhìn Vệ Anh, “Nguyên soái, vậy ta thì sao?”

Vệ Anh đánh giá Phong Tình vài lần, nói với hắn: “Phong tướng quân hãy thừa dịp hai ngày này nỗ lực để bản thân trở nên đẹp hơn tí đi.”

Phong Tình: “…..”

Lúc Vệ Anh trở lại trong phòng, Ôn Ly đã nằm ở trên giường sắp ngủ. Nghe được động tĩnh rất nhỏ ngoài cửa, Ôn Ly lông mi run run, sau đó mở mắt. Thấy là Vệ Anh, Ôn Ly mạnh ngồi dậy, “Sao rồi?”

Vệ Anh đi đến đầu giường ngồi xuống, kéo Ôn Ly vào trong lòng, “Phụ hoàng lệnh Thái tử suất lĩnh 20 vạn viện quân, đang từ Kinh thành chạy đến.”

Thái tử? Ôn Ly cau mày, đây giống như là người đến không tốt.

Vệ Anh gối cằm lên vai Ôn Ly, đầu lưỡi ẩm ướt nhẹ liếm lên vành tai nàng, “Không cần lo lắng, một khi Thái tử đến đây liền vào cục ta bày sẵn.”

Lỗ tai đột nhiên ẩm ướt khiến Ôn Ly nhịn không được than nhẹ một tiếng. Tay đặt trên lưng Ôn Ly của Vệ Anh hơi dừng, theo đó là ôm nàng càng chặt. Ôn Ly nghiêng đầu, nhìn Vệ Anh nói: “Vậy bây giờ chúng ta cứ canh giữ ở trong thành Ký Châu để đợi viện quân tới à?”

Vệ Anh dán lên cánh môi của nàng, lẩm bẩm: “Ngày kia ta chuẩn bị mang binh tấn công Hồng Thạch quan.”

“Ta…..”

“Nàng không thể đi.” Cắn một cái xuống đôi môi xinh xắn của Ôn Ly, Vệ Anh không cho Ôn Ly cơ hội nói chuyện đã trực tiếp cự tuyệt, “Nàng ngoan ngoãn đợi ở phủ tướng quân, dưỡng thai cho tốt.”

Ôn Ly: “…..”

Nàng chưa hề nói gì mà.

“Vậy mọi người phải cẩn thận đấy.” Ôn Ly nói xong câu này, đầu lưỡi Vệ Anh liền xông thẳng vào trong miệng nàng, lân lên đầu lưỡi nàng. Hôn hôn, tay Vệ Anh bất tri bất giác liền trượt vào trong quần áo Ôn Ly, nắm lấy bánh bao nhỏ của nàng bóp nhẹ.

Thân thể Ôn Ly dưới sự âu yếm của Vệ Anh càng lúc càng mềm, Vệ Anh hôn dọc theo cổ Ôn Ly, cuối cùng dừng lại trên xương quai xanh gợi cảm của nàng không đi. Nhẹ nhàng cắn một cái, tiếng yêu kiều của Ôn Ly liền bật thốt ra, thân thể Vệ Anh trở nên khô nóng, xoay người liền áp Ôn Ly xuống dưới thân.

Vệ Anh nhìn người quần áo hỗn độn, gò má đỏ ửng dưới thân, thật sự rất muốn một miếng ăn luôn nàng.

Đáng tiếc là không thể.

Vệ Anh nhíu nhíu mày rồi nằm xuống bên cạnh Ôn Ly. Ôn Ly liếc mắt nhìn người bên cạnh, nhiệt độ cơ thể hắn rõ ràng cao hơn bình thường, trong mắt còn vương ham muốn nồng đậm, lại quy củ nằm bên cạnh mình không động đậy. “Chàng sao vậy?”

Vệ Anh kéo Ôn Ly vào trong lòng hôn hôn, giọng nói có chút khàn khàn, “Quân y nói không thể làm.”

Ôn Ly: “…..”

Nàng liếc mắt nhìn cái lều nhỏ dưới thân dưới của Vệ Anh, trong lòng thay hắn bi ai ba giây, “Nếu không phải quá kịch liệt, chắc là…. Không có vấn đề gì đâu?”

Ôn Ly nói xong câu này mặt đã xấu hổ đến đỏ bừng. Nhưng Vệ Anh cái dạng này, ngủ được mới khó hiểu nhỉ? Vệ Anh mấp máy khóe miệng, xoay người ngồi dậy, “Nàng ngủ trước đi, ta đi tắm.”

Ôn Ly: “…..”

Đường đường là một Vương gia, cần nhờ đến tắm để giải quyết dục vọng của mình, cũng không phải rất dễ dàng.

Vệ Anh vừa thay mình hạ nhiệt bên ngoài, trong lòng vừa nghĩ khi nào tìm một cơ hội tha quân y ra ngoài đánh năm mươi quân côn.

Chờ Vệ Anh hạ nhiệt xong, Ôn Ly đã nằm trên giường ngủ đến say sưa. Hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi, trèo lên giường ôm Ôn Ly vào trong lòng, hung hăng hôn nàng một cái như để hả giận rồi mới nhắm mắt lại đi ngủ.

Hai ngày sau, quân Ký Châu đúng giờ xuất phát, tiến quân hướng Hồng Thạch quan.

Trương Xảo Xảo đứng trên tường thành, nhìn ra mảng bóng người đông nghìn nghịt ngoài thành, hô to nói: “Người dưới thành là ai, hãy xưng tên ra!”

Vệ Anh còn chưa kịp nói chuyện, Phong Tình đã kích động hai chân kẹp chặt bụng ngựa, ra khỏi hàng tiến về phía trước một bước, “Xảo Xảo, muội còn nhớ rõ ta không? Ta chính là Sư huynh mà muội thích nhất, Phong Tình đây!”

Phong Tình một đôi mắt to niềm nở chăm chú nhìn vào bóng hình xinh đẹp trên trường thành, còn liệu mạng nháy mắt, rất sợ Trương Xảo Xảo không nhìn thấy mình.

Trương Xảo Xảo nhìn chằm chằm vào người bên dưới một hồi lâu, dường như là đã nhận ra Phong Tình, cao hứng nói: “A, trời ạ! Thật là Phong sư huynh! Mấy năm nay huynh sống tốt không!”

Ánh mắt Trương Xảo Xảo tràn ngập niềm vui gặp lại, thậm chí còn do kích động mà nhiễm lên một tầng sương mù. Nàng liều mạng huơ huơ song đao về phía Phong Tình đang huơ kiếm về phía nàng. Hai người một người trên thành, một người dưới thành, dùng vẻ mặt phong phú và động tác tứ chi, không tiếng động tiến hành trao đổi.

Chu Chương thấy tình cảnh này, mày lập tức nhảy dựng lên. Có lẽ hôm nay hắn có thể may mắn được kiến thức đến một công thành chiến hoàn toàn mới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện