Trong đại bản doanh Tự Do Thiên Quốc, một đám yêu quái tập hợp một chỗ, trong màn đêm nâng cốc cười nói, trao đổi tình báo lẫn nhau.
Lãnh tụ của bọn họ ngồi trong góc, không nói một lời nhìn tin tức trên điện thoại di động, ngồi bên cạnh là phụ tá đắc lực của anh ta, Can Bành.
Trác Vũ xem hết Weibo phòng làm việc của Từ Sài công bố, Đường Na và Ngu Trạch trong video giống như thường ngày, cứ như hai ngày trước chưa từng xảy ra chuyện gì.
Can Bành nhìn video đã chiếu hết, vẻ mặt khẳng định nói: "Tôi không tin con bé đó không phải yêu, rõ ràng nó có thể sử dụng yêu thuật."
Trác Vũ bình tĩnh để điện thoại xuống: "Mắt chân thực sẽ không sai, trừ phi Viên Mộng đang nói dối vì nó-- nhưng Viên Mộng không có lý do nói dối giúp nó. Tôi tin tưởng nó không phải yêu."
"Chẳng lẽ mặc kệ chuyện nó làm nhục chúng ta sao?!" Can Bành tức giận nói.
". . . Tôi thây sự không ngờ nó bước vào phòng quản lý chủng loại còn có thể được thả ra." Trác Vũ nói: "Càng không ngờ Ngu Trạch nhìn như nhân loại lại có thể chất đặc biệt nửa yêu."
Can Bành khó có thể tin: "Tôi không ngờ nhất là lại có yêu quái tự nguyện đọa lạc sinh con cho nhân loại! Chẳng lẽ cô ta không biết sinh ra nửa yêu sẽ cướp đi toàn bộ yêu huyết của mình sao? Yêu quái không có yêu huyết thì khác gì nhân loại yếu đuối?!"
Nói đến hai bán yêu, Trác Vũ không khỏi nhớ tới, ngay từ đầu anh ta còn suy nghĩ con đường cứu quốc, trước tiên kéo hai anh em họ Ngu vào Tự Do Thiên Quốc, lại dùng Ngu Trạch để quản thúc Đường Na, nhưng tai mắt ở phòng quản lý chủng loại truyền về tình báo nói hai người bọn họ đều là phế vật có huyết mạch không có yêu lực, Trác Vũ lập tức mất hứng thú với họ.
Lần này không giải quyết Đường Na, Trác Vũ cũng không định thử lại lần sau, vốn thuận tay thử một chút, không được thì thôi, anh ta và Đường Na cũng không thù sâu nặng đến mức anh chết tôi sống.
Anh ta cầm cốc bia trên bàn, uống một hơi hết sạch.
"Đưa Đường Na vào phòng quản lý chủng loại nhận sự quản chế của nhân loại chính là phản kích của tôi, phòng quản lý chủng loại xử lý Đường Na ra sao không liên quan đến tôi, chuyện này đến đây là kết thúc."
Trác Vũ nói xong, không đợi Can Bành có ý kiến đã để cốc xuống, rời khỏi đại sảnh ồn ào.
Can Bành buồn bực nhìn bóng lưng Trác Vũ, chỉ có thể thừa nhận Đường Na may mắn, lấy được quyền đi lại cả hai giới nhân yêu.
Trác Vũ không đi tìm Đường Na, vào ban đêm Đường Na lại chủ động liên lạc với Trác Vũ.
Đi thẳng vào vấn đề, câu đầu tiên của cô là "Nói cho tôi chuyện liên quan đến 'ác linh thế kỉ mới'."
Trác Vũ ngồi trước bàn sách, dời ánh mắt khỏi quyển sách cổ đấu giá cao định làm món quà tặng cho Trì Linh Âm, hỏi: "Cô biết bao nhiêu về ác linh này rồi?"
Giọng trẻ con đáng yêu trong trẻo từ trong điện thoại truyền ra: "Không nhiều. Viên Mộng nói cho tôi biết, nó có dấu vết thực hiện pháp thuật đặc biệt. . . Là hạt dẻ gì gì ấy?"
"Hạt linh khí." Trác Vũ tiếp lời cô: "Hiện tại cũng không tính đặc biệt, không phải xuất hiện cô à?"
"Tin tức của anh nhanh thật đấy, nói, trong phòng quản lý chủng loại ai là cọc ngầm của anh?"
Trác Vũ cười không đáp, nói: "Lần đầu 'ác linh thế kỉ mới' xuất hiện là ba năm trước, nó nhiều lần làm chuyện ác, đã gây ra rất nhiều tai nạn thảm khốc, cũng bởi vì nó, sinh vật dưới hình người mới có thể bại lộ dưới con mắt của chính phủ, ngay từ đầu phòng quản lý chủng loại thành lập chính là để liên hợp thế gia huyền học cùng diệt trừ ác linh siêu mạnh này, về sau ác linh bị trấn áp, phòng quản lý chủng loại cũng biến thành tổ chức quản lý sinh vật hình người."
Đường Na hỏi: "Bị trấn áp là có ý gì? Nó chết rồi sao?"
"Chưa chết, nó quá mạnh, tất cả tinh anh trong thế gia huyền học liên kết lại cũng chỉ có thể miễn cưỡng phong ấn nó. Từ đó về sau các bô lão không ra ngoài bao giờ trong thế gia hàng năm đều phải cử hành 'hội nghị bàn tròn', chính là để nghiên cứu cách tiêu diệt hoàn toàn 'ác linh thế kỷ mới'." Trác Vũ nói: "Mặc dù thế gia huyện học bị tổn thương nặng nề, nhưng cũng không phải không có người đạt được lợi ích, thiếu chủ thiên tài nhà họ Trì - Trì Linh Âm chợt nổi tiếng sau trận chiến này, thành người đứng đầu thế hệ mới được giới huyền học công nhận."
"Trì Linh Âm cũng có liên quan đến cái này?" Đường Na nghi hoặc hỏi.
Trác Vũ cười một tiếng: "Không có cô ấy, đám tầm thường kia căn bản không phong ấn được 'ác linh thế kỷ mới'."
"Anh biết chỗ phong ấn ác linh không?" Đường Na hỏi.
"Cái này là bí mật cấp cao của thế gia huyền học và phòng quản lý chủng loại, cô hỏi cái này để làm gì?" Trác Vũ nghi ngờ nheo mắt.
". . . Tò mò chứ sao." Đường Na bỏ dở đề tài này, ngược lại nói: "Tôi có bảo vật phòng ngự muốn bán, anh có hứng thú không?"
Trác Vũ im lặng nửa ngày, Đường Na thúc giục hỏi lại lần nữa, cuối cùng còn uy hiếp: "Không hứng thú thì nói nhanh nhanh, anh không quan tâm thì tôi đi hỏi phòng quản lý chủng loại."
"Xin lỗi, chỉ là hơi bất ngờ. . ." Trác Vũ ho một tiếng, nho nhã nói: "Tôi không nghĩ tới chúng ta đã thành quan hệ có thể làm ăn. Bảo vật phòng ngự mà cô nói -- có thể nói rõ chi tiết hơn không?"
"Đơn giản chính là có thể hoàn toàn phòng ngự cấp đại sự. . . Phòng ngự một kích toàn lực của mười Can Bành." Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng trẻ con phách lối lại không để ý lắm: "Vì khai thác thị trường, lần này cho anh giá ưu đãi, chỉ cần ba triệu, cộng thêm giúp tôi làm thân phận hợp pháp."
Trác Vũ may mắn Can Bành không nghe được lời này, bằng không thù này kết chặt luôn.
"Nếu như hiệu quả thật sự đáng sợ như lời cô, dĩ nhiên là tôi có hứng thú." Trác Vũ cười nói.
"Vậy bây giờ tôi gọi ship nội thành cho anh nhé." Đường Na nói: "Anh hài lòng thì chuyển khoản cho tôi, không hài lòng thì gửi trả đồ."
"Chờ một chút. . ." Đường Na sảng khoái quá mức mà Trác Vũ đoán trước, làm anh ta ngược lại sinh ra lòng nghi ngờ: "Cô không sợ tôi lấy được đồ rồi không giữ lời?"
"Anh cứ không giữ đi." Đường Na nói: "Trên tay tôi có kết tinh của kính yêu, tôi sẽ trực tiếp xuất hiện trong nhà anh, đập nát đầu chó của anh."
Trác Vũ: ". . ." Cái người này không phải yêu quái cũng không phải người, rốt cuộc là của hiếm nơi nào sản xuất ra vậy? Trác Vũ mở miệng nói: "Thứ quý giá như thế, ship nội thành thì thôi, cô đặt đồ ở bệ cửa sổ, tôi phái tiểu yêu tới lấy."
Thỏa thuận nhất trí, Trác Vũ cúp điện thoại, trong lòng hơi khinh thường.
Có thể ngăn cản một kích toàn lực của mười Can Bành?
Cô khoác lác quá rồi, nếu Can Bành không có bản lĩnh, làm sao có thể lấy thân phận phụ tá đắc lực ở bên cạnh anh ta lâu như vậy? Đợi đồ cô đưa tới, anh ta nhất định sẽ bày sự thật nói đạo lý, liệt kê số liệu nêu ví dụ, để lòng tự tin cuồng vọng của cô vỡ thành cặn bã.
Không bao lâu, một con chim lớn tới đưa đồ Trác Vũ cần.
Không đóng gói tinh xảo, không sắp xếp cẩn thận, cái gọi là bảo vật phòng ngự có thể "phòng ngự một kích toàn lực của mười Can Bành" cứ tùy tiện ném trong hộp chuyển phát nhanh, Trác Vũ nghi ngờ đưa tay lấy ra -- một "miếng vá" vừa đen vừa dày, giống như ghép lại từ rất nhiều phế liệu, nông sâu không đồng nhất duy nhất trong hộp.
. . . Quen quen thế nào ấy nhỉ?
. . . Đây không phải một phần tứ chi của Can Bành sao?
Cô ta lại dùng một phần tứ chi của Can Bành chế tạo thành đạo cụ yêu thuật bán ngược lại cho mình?
. . . Sống mấy trăm năm, Trác Vũ không thể không thừa nhận, đây là yêu quái kiêu ngạo to gan nhất.
Nhìn bằng mắt thường, "miếng vá" màu đen cực kì thô ráp, cầm vào thì là xúc cảm lạnh buốt, tâm tư khinh thường của Trác Vũ sau khi cảm nhận được năng lượng lưu động trên "miếng vá" thì thu lại.
Linh khí và yêu lực, đến tột cùng ai hơn ai kém?
Anh ta thử rót yêu lực vào trong, lực lượng như đá chìm đáy biển, không truyền lại phản hồi, anh ta nhíu mày, rót nhiều yêu lực hơn, "miếng vá" lại không có phản ứng gì.
Trác Vũ hoàn toàn nghiêm túc, anh ta cầm "miếng vá" đứng dậy, gọi một tiểu yêu quái ở bên ngoài vào, cùng cô ấy đi vào phòng luyện công.
"Đây là chí bảo phòng ngự tôi mới có được, cô cầm đứng ở bên kia, đừng nhúc nhích, tôi thử xem hiệu quả của nó thế nào." Trác Vũ dịu dàng nói.
Tiểu yêu quái ngây thơ vô tri gật đầu, rất tin tưởng Trác Vũ, không hỏi gì mà cầm "miếng vá" xấu xí đứng trong phòng.
Trác Vũ chậm rãi điều động yêu lực bàng bạc trong người, tiểu yêu quái bởi vì yêu lực mãnh liệt lưu động trong không khí nên hơi bất an, cô ấy khẩn cầu nhìn Trác Vũ, người sau làm như không thấy ánh mắt xin giúp đỡ của cô.
Mang tâm tư muốn xem phòng ngự cực hạn của thứ này đến đâu, Trác Vũ đánh một kích toàn lực về phía tiểu yêu quái!
Đất rung núi chuyển, toàn bộ mặt đất của vương quốc dưới mặt đất đều rung động. Bức tường được chế tạo đặc biệt trong phòng luyện công bị nổ tạo thành một hố to, tiểu yêu quái giơ cao "miếng vá" màu đen xấu xí, vẻ mặt ngây ngốc đứng tại chỗ.
"Trác tiên sinh! Xảy ra chuyện gì --" Can Bành mang theo một đám yêu quái từ ngoài cửa xông vào.
Anh ta tưởng rằng địch tập kích, không nghĩ tới lại chỉ nhìn thấy Trác Vũ và một tiểu yêu quái vô cùng nhỏ yếu.
"Trác tiên sinh! Anh không sao chứ?!" Can Bành xông tới.
"Không sao." Trác Vũ đè xuống sự kinh ngạc tột độ trong lòng, cố giả bộ bình tĩnh nói, "Tôi đang thí nghiệm công pháp mới mà thôi, bảo họ về đi."
Sau khi kêu người khác rời khỏi đây, tiểu yêu quái hưng phấn cầm "miếng vá" chạy tới: "Trác tiên sinh, đây là bảo vật gì vậy? Thật sự quá lợi hại! Vừa rồi nó che hết người tôi, ngay cả một tia gió cũng không thổi tới! Nếu bảo vật này có thể mở rộng trong quân đội, chúng ta chắc chắn có thể chiến thắng nhân loại tà ác!"
Trác Vũ nhận lấy "miếng vá" từ cô ấy, nhìn tiểu yêu quái một cái: "Tôi cũng hi vọng như thế, thế nhưng rất đáng tiếc, trên đời chỉ có một bảo vật như thế."
"Cũng phải. . ." Tiểu yêu quái hơi thất vọng.
Trác Vũ nhìn chằm chằm tiểu yếu quái ếch xanh hóa hình, nói: "Tôi không muốn người thứ ba biết chuyện này, cô có thể giúp tôi giữ kín bí mật này không?"
"Đương nhiên có thể!" Tiểu yêu quái mừng rỡ nói.
Lúc này Trác Vũ mới cười, anh ta dịu dàng nói: "Cô đã giúp tôi rất nhiều, cám ơn cô."
Tiểu yêu quái vì lãnh tụ cao cao tại thượng trong suy nghĩ dịu dàng với mình mà đỏ mặt.
Sau khi tiểu yêu quái rời đi, nụ cười trên mặt Trác Vũ biến mất, anh ta cúi đầu xuống, không chớp mắt nhìn bảo vật bề ngoài xấu xí trong tay.
Không thể nghi ngờ, đây là bảo vật rất giá trị, đừng nói ba triệu, dù ba chục triệu, anh ta tin tưởng cũng có rất nhiều người có tiền và yêu có tiền xếp hàng muốn mua.
Trác Vũ không khỏi lần nữa nghi ngờ cái thứ không phải yêu quái cũng không phải người kia rốt cuộc là của hiếm nơi nào sản xuất ra vậy nhỉ?
Nếu không phải không có niềm tin tuyệt đối có thể chiến thắng Đường Na, Trác Vũ sắp không khống chế nổi nội tâm tham lam, muốn bắt cô đến chế tạo bảo vật cho anh ta.
Không thể khiến Đường Na trở thành nô lệ riêng của mình, như vậy chỉ có thể lùi lại để cầu việc khác, cố gắng giữ bí mật của Đường Na, để tránh người phòng quản lý chủng loại biết tài năng đặc biệt của Đường Na, cũng mua vũ khí phòng ngự từ chỗ cô.
Trác Vũ cầm điện thoại, soạn một tin nhắn gửi cho Đường Na.
"Hàng đã nhận được, tôi rất hài lòng, chi phiếu chuyển sau. Xin gửi yêu cầu thân phận mà các hạ muốn cho tôi. Không biết các hạ còn có những sản phẩm giá trị tương tự nữa không?"
Nghĩ ngợi, anh ta lại viết thêm một câu: "Không dám giấu giếm, dưới tên của tôi có một thương hội có tiếng toàn cầu, rất nhiều kỳ trân dị bảo yêu giới cũng sẽ được ngầm bán ở thương hội này, nếu các hạ có nhu cầu bán ra, mong ưu tiên cân nhắc chúng tôi, tôi sẽ cho cô giá cả tốt nhất."
Để điện thoại di động xuống, Trác Vũ nhớ tới tiểu yêu quái vừa rồi vẫn cảm giác không yên lòng.
Muốn hoàn toàn giữ bí mật, chỉ có một phương pháp.
Khiến cô ta không có cơ hội mở miệng nói chuyện nữa.
Không đến mấy ngày, Đường Na rốt cuộc nhận được thẻ căn cước mà cô trông mòn con mắt, Đường Na Evans, cũng coi như hai tấm chi phiếu ba triệu đổi thành tiền tiết kiệm ngân hàng.
Thân phận mới Trác Vũ sắp xếp nghiêm ngặt dựa theo yêu cầu của cô, hiện tại Đường Na là công chúa nhỏ của một đảo quốc chế độ quân chủ lập hiến chỉ có ba trăm nghìn người ở Tây Âu, cô có hai người chị, hai người anh, bố mất sớm, hiện tại đứng đầu vương thất là bà nội của cô -- nữ vương Lạc Phù Evans.
Mặc dù nói là vương thất, nhưng Evans hiển nhiên là vương thất hỗn loạn không quá vẻ vang, nếu không cũng sẽ không rơi vào cảnh bán thân phận công chúa vương thất cho Trác Vũ để lấy tiền.
Thuận tiện làm luôn, để cho tiện khi ma lực khôi phục tự do đi lại, Đường Na cũng mua một thân phận sau khi lớn lên trong gia đình này, cũng chính là chị gái "Đường Na" - "Bách Đế Na", nhị công chúa vương thất.
Một tuần trước khi chương trình tạp kĩ chính thức khởi động máy, tài khoản chính thức của « Tiểu tổ tông nhà tôi » rốt cuộc tuyên bố tên khách quý cuối cùng vẫn chưa lộ diện, Weibo công bố Ngu Trạch phá vỡ định luật lượt chia sẻ không quá mười nghìn của tiết mục tổ khi công bố dàn khách quý trước đây, không tới ba giờ, số lượt chia sẻ của Weibo này thành công vượt qua một trăm nghìn, chuyện Ngu Trạch và Đường Na sắp tham gia chương trình về bố con nhanh chóng leo lên hotsearch, ngôi sao nổi tiếng một tháng cũng không lên được hotsearch mấy bận, mà thần tượng hết thời dính scandal như Ngu Trạch lại như dạo quanh vườn hoa nhà mình, thỉnh thoảng xuất hiện trên mấy top đầu hotsearch.
Như lo lắng của tất cả mọi người trước đó, bà con cô bác khán giả rất lo âu và phản đối việc nghệ sĩ có scandal không tốt xuất hiện trong chương trình bố con, bị top 1 bình luận là "Ngu Trạch có thể lên, nhưng quay xong có thể cắt anh ta đi, chỉ để lại Đường Na thôi không?"
Áp lực bên ngoài làm tổ tiết mục và nhà chế tác Trần Thao hạ quyết tâm phải dùng Ngu Trạch và Đường Na sứt đầu mẻ trán, hai người trong cuộc thì mỗi ngày trời chưa sáng đã rời nhà mới nho nhỏ, đi đến công viên cách nhà không xa, ganh đua sắc đẹp với các ông các bà các bác các mẹ múa Thái Cực quyền và nhảy quảng trường.
Ngày hôm sau là ngày khởi động máy chương trình tạp kĩ, sáng sớm hôm nay Ngu Trạch còn học võ thuật quay phim đẹp mã giàu tính thực dụng với ác linh Chu Trọng tại quảng trường ở công viên, trải qua một tuần liên tục luyện tập, Ngu Trạch vốn có nền tảng vận động thể thao tiến bộ một cách nhanh chóng, không hổ là người đàn ông một đấm đánh bại ác linh, bây giờ anh đã học được mấy bộ võ thuật từ chỗ Chu Trọng, không hù được người trong nghề, cũng đủ hù mấy người xem truyền hình điện ảnh không biết cái gì.
Đường Na ngồi trên ghế đá cách đó không xa, vừa ăn ăn kẹo que vừa nhìn Ngu Trạch chuyên chú nghiêm túc, hai cái chân củ sen lúc ẩn lúc hiện dưới ghế đá, bên cạnh đặt bình nước thể thao của Ngu Trạch và bình nước hoạt hình của cô.
Lúc đánh xong Vịnh Xuân quyền lần cuối, bên cạnh Ngu Trạch đã có không ít các ông các bà mặc quần áo trắng luyện công và quần áo múa màu hồng đào, Ngu Trạch đứng thẳng người, khán giả chung quanh nhao nhao vỗ tay cho anh.
"Hay!"
"Đánh rất hay!"
"Cậu nhóc này, dạy chúng ta một chút, cái này cháu làm thế nào vậy?"
Trải qua một tuần ở chung, các ông các bà ban đầu không thích Ngu Trạch giờ đã ùa lên, năn nỉ Ngu Trạch dạy bọn họ "cái mã" đẹp mắt.
Ngu Trạch thật vất vả "chuồn" khỏi bọn họ đến bên cạnh Đường Na, nhận bình nước Đường Na đưa tới vặn ra, chậm rãi uống non nửa bình nước lọc.
Đứng đó ổn định hơi thở xong, Ngu Trạch treo bình nước hình khủng long nhỏ lên cổ Đường Na, vươn tay về phía cô. Đường Na tập mãi thành thói quen, nhảy xuống ghế đá, đi theo anh trở về nhà.
Tập thể dục buổi sáng, luyện võ, về nhà ăn sáng, rồi cùng ra ngoài tới siêu thị mua sắm, buổi chiều đại khái ngồi lì ở nhà, buổi tối ra ngoài dạo siêu thị. Đây là một ngày bình thường của bọn họ.
Bình thường lại không thú vị, một ngày bình thường của bất kì ai, nhưng tuyệt không phải cuộc sống trong tưởng tượng của người xem dành cho Ngu Trạch.
Từ Sài đứng dậy khỏi bụi cỏ, vỗ tay nói với hai paparazi ngồi xổm quay chụp xung quanh: "Hôm nay quay đến đây thôi, mọi người vất vả rồi! Ngày mai chương trình tạp kĩ của Ngu Trạch và Đường Na khởi động máy, chúng ta cũng không cần mỗi ngày bảy giờ ngồi chờ ở đây nữa."
Hai paparazi liên tiếp đứng dậy, gỡ cỏ cây dính trên người.
Một paparazi trong đó mặt mũi tràn đầy lo âu nói: "Lão đại, chúng ta đã quay bảy ngày, nhưng những video này không có điểm gì nổi bật, anh chuẩn bị edit thế nào?"
Một người khác thì đầy lòng tin với Từ Sài: "Tôi cũng có thể tìm được rất nhiều điểm nổi bật, chớ nói chi là lão đại!"
"Anh thử nói xem video này có thể tạo ra điểm nóng gì?" Paparazi số một nghi ngờ nói.
"Cắt những ngày sau đi, phát hai ngày trước thôi, hai ngày trước có điểm hot!" Paparazi số hai hưng phấn mở miệng: "Ngu Trạch nhận được khiếu nại, nhân viên cộng đồng đến 'mời' anh ta đổi chỗ tập thể dục buổi sáng, bởi vì có hộ gia đình gần đó khiếu nại anh ta mang đến ảnh hưởng không tốt cho vị thành niên ở đây, còn có hai bác gái áo đỏ miệt thị và trào phúng lúc trước, nhưng đừng chiếu phản ứng của Ngu Trạch, cắt ghép những cái này, sau đó tiêu đề viết 'Ngu Trạch trở thành con sâu làm rầu nồi canh của thôn Tiền Hải Tân, đám người tình nguyện phong sát nghệ sĩ tai tiếng trên đài phát thanh và truyền hình' . . ."
"Đừng nói lung tung!" Từ Sài càng nghe càng kinh hãi, vội vàng ngắt phát huy ngẫu hứng của paparazi số hai: "Chúng ta là phóng viên, không thể vì thu hút sự chú ý của người khác mà viết trái sự thật!"
Paparazi số một: ". . ."
Paparazi số hai: ". . ."
Ánh mắt hoài nghĩ của bọn họ đều biểu đạt cùng một ý nghĩ: lão đại hôm nay rất không thích hợp.
"Vậy. . ." Paparazi số một cẩn thận hỏi: "Lão đại dự định viết như thế nào?"
"Như thế nào thì viết thế đó, khôi phục sự thật thì có đầy điểm bạo, lúc tất cả mọi người coi là Ngu Trạch là kẻ khốn nạn, chúng ta lại đứng ra nói cho mọi người biết, kỳ thật Ngu Trạch là người tốt bụng mặt lạnh tim nóng, cậu nói, đây có phải là điểm bạo không?!" Từ Sài rất tự tin nói.
". . . Cũng phải." Paparazi số hai nhìn số một, không thể không thừa nhận đây cũng là điểm bạo mở ra lối riêng.
". . . Vậy chúng ta có cần cắt ghép cảnh Ngu Trạch đỡ bà lão qua đường không ạ?" Paparazi số hai hỏi.
Từ Sài đập cái đầu đang đội mũ lưỡi trai của anh ta, cảm thấy trình độ paparazi dẫn theo lần này không ổn: "Cậu ngu à! Cái này không phải là nói cho mọi người chúng ta đang tẩy trắng cho Ngu Trạch sao?!"
Hai paparazi đồng thời nhìn đối phương một cái: ". . ." Chúng ta cần tẩy trắng cho Ngu Trạch hả?
"Lão đại. . ." Một người trong đó thử hỏi một câu: "Có phải anh nhận tiền của Ngu Trạch không?"
"Cậu quá dung tục." Từ Sài nhíu mày nói: "Làm một người viết báo, nói sự thật là nghĩa vụ của chúng ta, rõ chưa?"
Nói xong những lời chính nghĩa, Từ Sài quay người, vẻ mặt lập tức trở nên buồn rầu bực bội, con đường tẩy trắng cho Ngu Trạch, mắt thường có thể thấy còn rất gian nan hiểm trở, dằng dặc xa xôi.
Vì vận thế của mình, anh ta không thể không giúp đỡ Ngu Trạch leo ra khỏi rãnh nước bẩn.
Trước mắt xem ra, hi vọng xoay người duy nhất của Ngu Trạch chính là « Tiểu tổ tông nhà tôi » sắp khai máy, căn cứ kinh nghiệp hành nghề nhiều năm của Từ Sài, lúc này đăng bài nhất định sẽ dính vào hiềm nghi "lăng xê trước khai máy", khi show đã phát sóng, dư luận bắt đầu chuyển biến tốt đẹp mới đăng là thời cơ tốt nhất, nhưng điều kiện tiên quyết làm như thế là "dư luận đã bắt đầu chuyển biến tốt đẹp" .
Dù cho Từ Sài liều cái mạng già của anh ta đứng sau tạo thế cho Ngu Trạch, cũng phải do bản thân Ngu Trạch không chịu thua kém mới có tác dụng.
Mà "không chịu thua kém" trong ngành giải trí, vĩnh viễn không liên quan đến bản thân, người diễn tốt chưa chắc nổi, có giọng hát hay chưa chắc nổi, gương mặt xuất chúng cũng chưa chắc nổi, không ai nói rõ người kế tiếp được người xem ưu ái là ai, lại bởi vì cái gì.
Từ Sài không chắc Ngu Trạch có thể