Sau khi trở về khách sạn, Thời Việt lập tức mở laptop, bỏ đĩa CD vào.
Trong video, Phù Âm hoặc là ngồi bên hồ, hoặc là đứng ở đình, ngón tay trắng thon dài nhẹ nhàng chuyển động trên dây đàn tranh, đàn ra từng khúc đàn tranh trầm bổng êm tai, Thời Việt nguyên bản đối với nhạc dân tộc một chút cũng không hứng thú, thậm chí bởi vì ma âm lúc nhỏ làm phiền đối với nhạc dân tộc mười phần bài xích, nhưng mà, tại giờ phút này, nhìn cô bên trong video, bên tai nghe âm luật ôn hòa, anh đột nhiên cảm thấy, con gái đánh đàn tranh cũng rất đẹp.
Đẹp như một bức tranh, tùy tiện chụp một tấm đều có thể làm thành một bức ảnh để bàn.
Anh xem đến nhập tâm, hoàn toàn không chú ý cửa phòng bị đẩy ra, Lâm Lạc Nhiên và Lục Thanh Vũ cùng nhau đi vào.
Lục Thanh Vũ là có việc tới tìm Thời Việt, vừa lúc ở ngã rẻ nhìn thấy Lâm Lạc Nhiên ở cùng phòng với anh, liền cùng nhau qua đây. Kết quả, hai người vừa vào phòng, liền nghe một trận đàn khúc trầm bổng, Thời Việt ngồi trước bàn, ánh mắt ôn như dính lên máy tính, trong laptop, là một cô gái mặc sườn xám đánh đàn tranh.
Lâm Lạc Nhiên và Lục Thanh Vũ đối mắt nhau, sau đó lại từ từ quay đầu nhìn Thời Việt.
Lâm Lạc Nhiên bình tĩnh nói: "Việt thần đổi tính rồi?"
Lục Thanh Vũ ngược lại trực tiếp ra vẻ trào phúng: "Cậu đây là nghe đàn tranh để làm sạch tâm hồn sao?"
Thời Việt hồi thần lại, ấn tạm ngưng, thu nhỏ cửa sổ video, bình thản nói: "Tùy tiện nghe thôi."
Lục Thanh Vũ nhẹ cười một tiếng, đi tới trước mặt Thời Việt: "Cậu bình thưởng đều thích nghe nhạc anh mỹ mà? Đột nhiên bắt đầu theo con đường thanh niên văn nghệ, nghe đàn tranh, nói đi, xảy ra chuyện gì, khiến cậu bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ lớn như vậy?"
Thời Việt nhấc mày, quay đầu nhìn Lục Thanh Vũ: "Ngẫu nhiên đổi một chút khẩu vị mà thôi cậu tìm tớ có chuyện?"
Anh rất nhanh đổi chủ đề, Lục Thanh Vũ cũng không tiếp tục quấn lấy, trực tiếp nói: "Tớ muốn mời em gái cậu ăn một bữa cơm, cậu cũng đi cùng đi, nếu không sẽ rất ngại ngùng."
Thời Việt không hài lòng nhìn hắn một cái: "Mời Nhan Nhan ăn cơm làm gì?"
Lục Thanh Vũ đáp: "Đã tới Thượng Hải, tớ lại là sư phụ, cũng nên mời đồ đệ một bữa."
Sắc mặt Thời Việt hơi trầm: "Cậu thật sự đem con bé trở thành đồ đệ?"
Lục Thanh Vũ nói: "Không được sao?"
Thời Việt nói: "Em tớ căn bản không có thiên phú chơi game, cậu muốn dưỡng con bé trở thành đại thần, tớ thấy hay là thôi đi."
Lục Thanh Vũ cười lên: "Không cần thiết, chúng ta đánh liên đấu chuyên nghiệp đã đủ mệt rồi, đồ đệ chơi dở một chút không phải rất tốt sao? Dẫn theo chơi một chút. Nhan Nhan cũng không có nguyện vọng làm đại thần, tớ thấy em ấy chỉ là tùy tiện chơi thôi, vừa hay tớ cũng muốn thả lỏng một chút, dẫn em ấy đi đánh ghép đội."
Thời Việt nhún vai: "Tùy cậu."
Bát quái lớn như vậy, Lâm Lạc Nhiên chỉ đứng bên cạnh nghe mà không có thêm động tác, nói một câu: "Hai cậu nói chuyện a, tớ đi tắm."
Lục Thanh Vũ ngớ ra, không dám tin mà nhìn bóng lưng của cậu: "Lạc thần, cậu một chút cũng không tò mò, em gái Thời Việt sao lại đột nhiên biến thành đồ đệ của tớ sao?"
Lâm Lạc Nhiên nói: "Không tò mò."
Lục Thanh Vũ: "..............."
Thời Việt thuận tay tắt máy, cầm thẻ phòng: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."
Sau khi ra ngoài, Lục Thanh Vũ mới nghi hoặc hỏi: "Lâm Lạc Nhiên cậu ta luôn như vậy sao?"
Thời Việt gật đầu: "Cậu ấy đối với chuyện gì đều không hứng thú, cũng không chủ động cùng người khác nói chuyện, cậu muốn hỏi cậu ấy chủ động hỏi cậu tại sao lại nhận em tớ làm đồ đệ, là rất khó. Chính là cho dù hiện tại cậu có nói, ngày mai cậu kết hôn, thái độ của Lâm Lạc Nhiên cũng sẽ là, ờ, chúc mừng."
Lục Thanh Vũ xoa xoa huyệt thái dương: "Cậu cùng cậu ấy ở cùng phòng lâu như vậy, không cảm thấy buồn bực sao?"
Thời Việt bình thản đáp: "Không có, bởi vì tớ cũng không thích nói chuyện."
Lục Thanh Vũ: "................"
Được thôi. Vậy nên hai người bình thường lúc ở cùng phòng, ở trong phòng từ sáng tới tối bảo trì sự trầm mặc kỳ quái sao? ***
Chiều hôm nay vừa hay hai chiến đội không có trận đấu, Thời Việt dứt khoát mang theo Lục Thanh Vũ đi tới quán cà phê gần khách sạn, tìm một phòng riêng yên tĩnh.
Anh vừa lúc muốn cùng Lục Thanh Vũ nói một chút về việc đội ngũ, loại chuyện này nói ở khách sạn có thể bị người nghe thấy, dứt khoát ra ngoài nói.
Thời Việt không thích nhiều lời quanh co, trực tiếp nói vấn đề chính: "Sư phụ của tớ trở lại, cậu biết không?"
"Minh thần? Cậu ý nói "trở về", lẽ nào là nói, anh ấy lại lần nữa quay về liên minh chuyên nghiệp sao?"
"Đúng, anh ấy quyết định xuống núi làm huấn luyện viên."
"Huấn luyện viên? Huấn luyện cho chiến đội Thiên Hoàn sao?" Lục Thanh Vũ nói xong, lại lắc đầu phủ nhận phán đoán của bản thân, "Điều này không thể, một câu lạc bộ muốn mời huấn luyện viên điều kiện cần xem xét rất nhiều, tuy nói Minh thần trước đây là đội trưởng Thiên Hoàn, nhưng anh ấy chưa có kinh nghiệm đối với các loại MOBA, câu lạc bộ cũng không nhất định tin tưởng anh ấy đi."
"Không phải Thiên Hoàn." Thời Việt nhìn Lục Thanh Vũ, trực tiếp nói, "Sau khi mùa giải kết thúc, tớ sẽ rời khỏi Thiên Hoàn, cùng sư phụ thành lập một đội ngũ mới. Sư phụ toàn lực xuất vốn, anh ấy là huấn luyện, tớ làm đội trưởng."
"..................." Lục Thanh Vũ hoàn toàn không nghĩ đến kết quả này, này thực sự là hành động gan dạ đập nồi dìm thuyền.
KPL hiện nay cạnh tranh kịch liệt, mỗi một mùa giải liên minh đào thải ra nhiều đội ngũ thực lực phi thường mạnh, những chiến đội đó đều muốn lần nữa được quay lại, vì để có thể gia nhập KPL mà phải bỏ đi tâm huyết, muốn tạo ra một đội ngũ mới từ đầu đánh lên, đây tựa như một nhiệm vụ khó có thể hoàn thành.
---- nhưng nếu là Thời Việt dẫn đội, lại thêm sự chỉ đạo của Minh thần, vậy thì không nhất định.
Là một tuyển thủ xuất đạo cùng kỳ, Lục Thanh Vũ hiểu rõ thực lực của Thời Việt, chẳng sợ gần đây những tin tức trên mạng đều là về anh, nhưng Lục Thanh Vũ vẫn không tin, trạng thái của Thời Việt chẳng hề trượt dốc, Thời Việt vẫn là tuyển thủ sắc như gươm trong ấn tượng của hắn.
Nghĩ tới đây, Lục Thanh Vũ không nhịn được có chút cảm khái: "Tớ biết cậu ở Thiên Hoàn chịu bao nhiêu tức giận, nhưng cách làm này có mạo hiểm quá không? Thành lập đội ngũ mới muốn trở lại KPL không dễ dàng như vậy, từng cấp liên đấu đều có không ít đội mạnh, chẳng sợ thực lực một mình cậu, những đồng đội khác bắt không kịp nhịp đấu của cậu cũng là như không."
Thời Việt nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Vậy nên, tớ muốn mời cậu gia nhập chiến đội của tớ."
Lục Thanh Vũ lập tức trừng to đôi mắt: "Cậu đang kể chuyện cười gì vậy?"
Biểu tình Thời Việt cực kỳ nghiêm túc: "Không phải đùa giỡn, lần tước cùng sư phụ gặp mặt tớ đã cùng anh ấy nói qua, muốn tìm những tuyển thủ sắp hết hạn hợp đồng mời tới, như vậy khả năng thành công càng tăng thêm mấy phần. Hợp đồng của cậu với chiến đội không phải hết mùa giải này là dứt sao? Không bằng tham gia cùng chúng tớ."
Lục Thanh Vũ bất đắc dĩ đỡ trán: "Tớ vì sao lại không đi câu lạc bộ hào môn có thể giành được quán quân, ngược lại đi cùng cậu ra lực bắt đầu lại từ đầu? Nếu như trước mặt có hai con đường, một đường tiền đồ sáng lạn, đường còn lại tiền đồ như cầu độc mộc không rõ nơi đến, ai cũng sẽ đều chọn cái phía trước. Cậu dựa vào cái gì cảm thấy, tớ sẽ từ bỏ tiền đồ sáng lạn, cùng cậu đi trên cây cầu độc mộc?"
Thời Việt thẳng thắng nói: "Bởi vì cậu muốn giải quán quân. Gia nhập với tớ, chúng ta cường cường liên thủ, khả năng giành được giải quán quân là rất lớn."
Lục Thanh Vũ híp mắt lên: "Không sai, tớ luôn mơ ước giải quán quân. Nhưng tham gia cường đội như Long Tộc, khả năng giành được quán quân không phải càng lớn sao?"
Thời Việt đáp: "Vậy không phải là dựa vào chính cậu lấy được. Cậu nếu như gia nhập Long Tộc, giành được quán quân không phải là công lao của cậu, cậu chỉ là ôm đùi vàng mà thôi."
Lục Thanh Vũ: "....................."
Câu này đúng là sự thật mất lòng. Thực lực nguyên bản của Long Tộc là giành được quán quân, hắn một đội trưởng của chiến đội cuối danh sách gia nhập đội ngũ, mọi người chỉ cảm thấy hắn là đang ôm đùi vàng thượng vị.
Vẻ tươi cười trên mặt Lục Thanh Vũ từ từ mất đi, hắn hiện tại xác thật đang ở trong hoàn cảnh cực kỳ ngượng ngùng, thực lực của một mình hắn ở trong liên minh tuyệt đối có thể xếp phía trên. Nhưng mấu chốt là ở việc hắn là đội trưởng của GT, nếu như hắn chạy đến câu lạc bộ khác, fan hâm mộ sẽ cảm thấy, hắn bỏ rơi GT đi trèo cành cao, ôm đùi to, cho dù sau đó hắn có thể lấy được giải, cũng không thể nhận được hào quang. Nhưng nếu hắn tiếp tục ở lại GT, hắn vĩnh viễn không thể thực hiện được giấc mơ của bản thân.
Nhưng Thời Việt đề xuất là có khả năng, lập đội ngũ mới, làm lại từ đầu, ai cũng không thể nói hắn, cũng không thể ở sau lưng mắng hắn trèo cành cao, ôm đùi to, càng không phải lo lắng vấn đề ngượng ngịu giữa các chiến đội hào môn. Nếu tương lai có một ngày, hắn cùng Thời Việt có thể lấy được quán quân, vậy cũng là dựa vào thực lực của bọn họ lấy được.
Thấy Lục Thanh Vũ trầm mặc, Thời Việt biết hắn có chút động lòng, bèn nhẹ vỗ vai hắn, nói: "Lời tớ chỉ nói tới đây, chuyện này cậu cần suy xét kỹ càng. Cùng tớ làm lại từ đầu, chúng ta không dựa vào bất kỳ ai, chỉ dựa vào thực lực bản thân, liên thủ lấy được quán quân. Cậu cảm thấy thế nào?"
Lục Thanh Vũ nhẹ cười, khó có khi nghiêm túc nói: "Tớ sẽ suy xét, nghĩ tốt rồi lại cho cậu đáp án."
***
Thời Nhan buổi chiều học quân sự, bị phơi đến hoa mắt choáng đầu, như một trái cà tím bị phơi khô.
Điện thoại trong tay đột nhiên nhận được một tin weixin, là sư phụ Thanh Sơn như cũ gửi giọng nói qua: "Nhan Nhan, anh cùng anh trai em đều đang ở Thượng Hải, tối nay muốn mời em ăn cơm, có thời gian không?"
Thanh âm ấm áp, ôn hòa của hắn, trực tiếp giống như là gió mát thổi tới.
Thời Nhan nháy mắt có tinh thần, từ trên đất nhảy lên, hồi đáp: "Có thời gian! Không vấn đề!"
Lục Thanh Vũ cười nhẹ đáp: "Vậy thì tốt, buổi tối tầm 6h, anh cùng anh trai em lái xe qua đón em, em có thể dẫn chị em tốt của em đi cùng."
Thời Nhan gửi lại một chữ "Được", sau đó lập tức gửi tin cho Phù Âm: "Tiểu Âm, sư phụ buổi tối mới cơm, chúng ta cùng đi đi!!"
Tuy nhiên, điện thoại của Phù Âm trước đó nửa phút đã nhận được tin nhắn của Thời Việt: "Buổi tối cùng đi ăn, anh tới đón em."
Phù Âm nghi hoặc: "Buổi trưa không phải mới ăn rồi sao?"
Thời Việt: "Buổi tối là Lục Thanh Vũ mời."
Phù Âm mới kịp thời phản ứng, Lục Thanh Vũ làm chủ mời đồ đệ ăn cơm, thuận tiện mang theo cô.
Nhưng mà, cái kiểu một ngày ăn hai lần cơm, thực sự tốt sao? Gặp mặt như vậy có phải có chút nhiều hay không?
Đúng lúc do dự, liền thấy Thời Việt đánh chữ tới: "Chuyện buổi trưa chúng ta đi ăn, có thể đừng nói với họ."
Phù Âm: ".............."
Cái loại cảm giác lén lút sau lưng bạn tốt và em gái hẹn cô là thế nào đây?
Phù Âm mặt đột nhiên phát nhiệt, nhanh chóng đánh chữ: "Được, em không nói với Nhan Nhan."
Thời Việt làm như vậy, thực sự là vì Lục Thanh Vũ cái tên miệng tiện này nếu biết hai người cùng nhau đi ăn buổi trưa, khẳng định lại bắt đầu một loạt trêu đùa. Mà Thời Nhan lại thích bát quái, vạn nhất hỏi tới, anh cũng không biết làm sao giải thích. Bởi vậy dứt khoát giấu hai người, xem như là bí mật nhỏ giữa anh với Phù Âm đi.
Sau này, mỗi cuối tuần có trận đấu ở Thượng Hải, anh đều có thể dẫn cô đi ăn đồ ngon, sau đó lại giấu hai cái người kia.
Cái quyết định này tựa hồ không tệ?
Thời Việt tiếp tục gửi tin nhắn cho Phù Âm: "Buổi tối tầm 18h, anh tới đón các em."
Phù Âm lúc này một tay đang tìm sạc dự phòng, không tiện đánh chữ, bèn dứt khoát gửi giọng nói: "Đã biết, Việt ca."
3 giây giọng nói, chỉ 4 chữ đơn giản.
Thời Việt sau khi nghe xong, lại không nhịn được phát lại vài lần.
Việt ca? Nghe cô gọi như vậy, hình như đặc biệt thuận tai?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~(^_^)~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Spoiler: ~~
Hai nữ sinh đều rất xinh đẹp, điều này làm cho Lục Thanh Vũ có chút ngoài ý muốn.
Càng ngoài ý muốn hơn là, Phù Âm vừa ngồi xuống, hắn nghe thấy một mùi hương quen thuộc--- mũi chó của hắn đặc biệt linh, khả năng phân biệt mùi hương đặc biệt mạnh, cái mùi hương này, không sai thì chính là hương nước hoa mà hôm đó hắn gặp Thời Việt ở trong máy, dính cả trên người anh sao? Lúc đó hắn còn trêu nói, quần áo đừng giặt, để lại làm kỷ niệm.
....