Có đôi khi muốn thay đổi một quan niệm cũng chỉ trong một cái nháy mắt.

Lúc ban đầu mới tiếp cận Vương giả tinh diệu, Phú Âm chỉ là bởi tò mò ---- anh trai của chị em tốt là tuyển thủ game, cô cũng muốn tìm hiểu xem đây là trò chơi gì.

Nhưng hôm nay cùng Thời Việt chơi cả buổi chiều, trải nghiệm cảm giác sợ hãi khi bị đại hỏa của Chu Du thiêu, tận mắt chứng kiến Lý Bạch đang thiếu máu phản sát ba người của đối phương, cô đột nhiên ý thực được, thì ra cũng có một trò chơi hấp dẫn như thế, có nhiều người trẻ tuổi vì nó mà điên cuồng cũng không khó hiểu. Đến tận bây giờ, cô mới có thể cảm nhận được thế nào là nhiệt huyết trong cuộc sống.

Đây đại khái cũng là lý do vì sao nhiều nam sinh lại muốn trở thành tuyển thủ game như vậy? Đánh trả lúc yếu máu, một gϊếŧ ba, quá soái đi!

Trong trận chiến xông lên phía trước gϊếŧ địch, cùng với đồng đội kề vai sát cánh, nhận được một trận thắng oanh liệt.

Cái cảm giác đó, chỉ tưởng tượng thôi cũng đã cảm thấy cả người sôi trào nhiệt huyết.

Trận chiến phổ cấp này, bởi vì có đại thần như Thời Việt ở đây, vẫn như cũ không hề trì hoãn mà nhận được thắng lợi.

Đến giữa trận đấu, Lý Bạch của Thời Việt đã biến thân thành Boss khiến ai nghe đến cũng sợ vỡ mật, trong tay nắm giữ 10 cái đầu người, trang bị cực kỳ hào nhoáng, tựa hồ chỉ cần nhìn đến ai thì người đó ngủm.

Quan Vũ, Lưu Bị và Gia Cát Lượng của đối phương mấy lần tìm cách vây đánh Lý Bạch, kết quả mỗi lần đều là bị Lý Bạch phản sát.

Trận chiến đến hồi cao trào, sau khi Lý Bạch nhập hội liền đem hai kẻ chủ lực Gia Cát Lượng và Tôn Thượng Hương đánh chết, cấp tốc rời khỏi hiện trường trận chiến. Đợi khi tất cả mọi người đều không thể đánh nữa, tập thể thiếu máu, Lý Bạch lại một lần nữa xuất hiện, dùng một chiêu kết thúc, trực tiếp làm cho cả đội đối phương đều biến xám!

Lúc này cả trận toàn bộ đều bỏ mạng, chỉ còn lại một mình Lý Bạch, nhóm tiểu binh đã đánh tới tháp cao điểm, anh bèn cấp tốc cùng nhóm binh triệt hạ tháp.

Tất cả người chơi phải đợi 30 giây mới được hồi sinh, khoảng thời gian này cũng đủ để Lý Bạch đánh vỡ đá thạch anh.

Đối diện có vài người gan lớn, biết mình sắp thua, liền ở kênh công khai nói chuyện---

"Lý Bạch là đại thần hả?"

"Mười Lý Bạch hết chín người là hố, không hố chính là thần! Cao cấp Lý Bạch và tân binh Lý Bạch là hai con tướng!"

"Lý Bạch phía đối diện có phải là bá chủ Lý Bạch không? Chính là cái chiến tích thắng liên tiếp?"

"Tài khoản chính của Lý Bạch có phải là cấp bậc vương giả không?"

Vài người đưa ra suy đoán, nhưng không ai nghĩ đến, bọn họ đang đối mặt với Thời Việt của chiến đội Thiên Hoán ---- Quốc phục đệ nhất Lý Bạch.

Vừa lúc thạch anh tại căn cứ bị đánh vỡ, màn hình xuất hiện hàng chữ "chiến thắng".

"Không chơi nữa." Thời Việt buông điện thoại xuống, nói tiếp, "Anh có hẹn, hai đứa ở nhà ăn cơm đi."

"Hẹn với ai vậy?" Thời Nhan bát quái hỏi, "Em gái nào đó sao?"

"Liên minh không có em gái." Thời Việt trừng cô nàng một mắt, lại nói, "Là một người bạn vừa lúc đến Thượng Hải quay quảng cáo, nên tụi anh hẹn nhau ăn tối."

"Là như vậy sao." Thời Nhan không lại hỏi nhiều, đáp, "Vậy anh đi đi, em với Tiểu Âm đi ăn lẩu."

"Ân." Thời Việt đứng dậy rời đi, đột nhiên sau lưng vang lên thanh âm trong trẻo: "Tất cả chiến đội trong liên minh không có một người là nữ tuyển thủ sao?"

Nghe câu hỏi này Thời Việt liền ngừng bước, quay đầu, vừa lúc bắt gặp được ánh mắt tràn đầy nghi hoặc của Phú Âm.

"Không có." Thời Việt đáp, "Vốn dĩ không nhiều bạn nữ thích chơi game, mà có thể đánh ngang tay với bọn con trai lại càng ít."

"Thật vậy?" Phú Âm vuốt cằm suy tư, một lúc sau lại hỏi, "Vậy liên minh có quy định không cho nữ sinh trở thành tuyển thủ không?"

"Dường như không có." Nghe câu hỏi của cô càng ngày càng kỳ quái, Thời Việt không nhịn được nghi hoặc: "Sao lại đột nhiên hỏi đến vấn đề này?"

"Không có gì, em chỉ là có chút tò mò." Phú Âm cười nhẹ, nói, "Các nước người chơi nhiều như vậy, lẽ nào không có một nữ sinh nào nghĩ làm tuyển thủ được lên chiến trường chiến đấu sao?"

"....." Vấn đề này Thời Việt cũng không biết làm sao giải đáp.

Những năm nay thực chất cũng có vài nữ sinh có thực lực đạt đến tiêu chuẩn vương giả, nhưng đa phần đều là tay chơi nghiệp dư, không hề mong muốn biến nó thành nghề nghiệp, có vài người lại chọn làm bá chủ game, vì làm bá chủ tương đối nhẹ nhàng, mỗi ngày chỉ cần mở game đánh tầm hai tiếng là có thể nhận được thu nhập tương đối.

Mà làm tuyển thủ game phải nhận áp lực cực lớn của trận đấu. Cạnh tranh luôn là tàn khốc, có đôi khi vô ý đi sai một bước, cũng có thể chôn vùi toàn bộ ưu thế của cả trận, cảm giác vô cùng khó chịu vì chính mình làm lỡ mất chiến thắng. Tố chất tâm lý của tuyển thủ phải thật cường đại mới được, mỗi ngày còn phải cùng đồng đội huấn luyện hơn tám giờ đồng hồ.....

Không như mặt ngoài tươi sáng đẹp đẽ, tất cả những gì họ trải qua, so với nhiều người nghĩ còn vất vả hơn.

Anh không biết, sẽ có nữ sinh, tình nguyện chấp nhận cực khổ.

Bọn họ một đám con trai, vì nghênh tiếp trận đấu mà thức thâu đêm là chuyện thường, có đôi khi luyện cả một ngày trời, tay đều muốn rút gân, các cô gái có thể chịu được thể loại sinh haotj buồn tẻ nhạt nhẽo này sao?

Trầm mặc một lúc, Thời Việt mới lên tiếng: "Tương lai có thể có đi. Nhưng hiện tại, liên minh vẫn chỉ có tuyển thủ nam."

Phú Âm cũng không hỏi nhiều, chỉ cúi đầu dường như đang nghiêm túc suy tư điều gì.

***

Đợi Thời Việt đi rồi, Thời Nhan bèn hăng hái kéo Phú Âm đi ăn lẩu.

Trong lúc đợi món, Phú Âm tùy ý hỏi cô: "Anh cậu chơi game bao lâu rồi?"

Thời Nhan đáp: "Vương giả tinh diệu một năm chia làm hai mùa giải thu, xuân. Anh ấy từ cuộc thi mùa xuân năm trước đã bắt đầu đánh giải, đã qua được ba mùa, cũng được một năm rưỡi rồi."

Phú Âm nghi hoặc: "Tớ nhớ lúc đó anh ấy thi vào ngành thiết kế phần mềm mà, sao lại đột nhiên chạy đi làm tuyển thủ?"

Thời Nhan giải thích: "Anh ấy cũng không phải đột nhiên mà chọn làm tuyển thủ, lúc ấy Vương giả tinh diệu thật sự rất có tiếng, nhiều sinh viên đều chơi, anh tớ chơi không tệ, năm nhất cùng vài bạn học lập đội đánh trận cấp trường liên đấu, kết quả ngoài ý muốn nhận được giải quán quân khu vực Hoa Đông."

Bởi vì bên cạnh các bạn học đều biết chơi, vài người hợp thành đội đi đánh giải, vận may nói tới là tới.

Phú Âm gật đầu: "Sau đó thì sao?"

Thời Nhan nói tiếp: "Không nghĩ đến anh tớ ở giải đấu phát huy xuất sắc, vừa lúc có một vị đại thần đang xem, liền nhận anh ấy làm đồ đệ, vị đại thần đó là đội trưởng trước của Thiên Hoán, Minh thần. Minh thần dụ dỗ anh tớ tham gia câu lạc bộ Thiên Hoán, lúc đó ba mẹ tớ cực lực phản đối, nhưng anh tớ vô cùng kiên trì, anh nói, cơ hội đặt ngày trước mắt, anh không muốn bản thân sau này hối hận."

Phú Âm: "......"

Có thể tưởng tượng được vào lúc gia đinh không tán thành cho anh thôi học để tham gia thi đấu, anh nhất định đã đối mặt với gian nan rất lớn.

Thời Nhan nghĩ đến đoạn thời gian đã qua, sắc mặt có chút phiền muộn: "Lúc đó tớ thật không lý giải nổi, cảm thấy anh tớ điên rồi, người nhà bởi vì chuyện này chiến tranh lạnh một thời gian, nhưng anh tớ hành sự quyết đoán, trực tiếp cần chứng nhận quán quân và hồ sơ thư mời cùng nhà trường xin phép tạm thôi học. Nhà trường bên kia vừa phê chuẩn, ba mẹ lại không còn cách nào, chỉ có thể tùy ý anh ấy."

Đổi lại người khác, gặp phải ba mẹ phản đối nhất định quyết định từ bỏ, những Thời Việt lại không như vậy, dùng hai bàn tay trắng chứng minh lựa chọn của mình.

Phú Âm không nhịn được nhìn bàn tay của mình --- cô năm tuổi đã bắt đầu học đành tranh, mười ba tuổi đã đạt được trình độ cấp biểu diễn cao nhất, học so với các bạn học khác nhanh, cũng bởi vì cô không sợ cực khổ. Bởi vì học đàn tranh nhiều năm, tốc độ tay của cô lướt nhanh, cộng thêm phản ứng đủ nhanh, nếu như hạ quyết tâm chơi tốt game này, một ngày nào đó cô cũng có thể đạt đến trình độ của tuyển thủ chứ?

Cô không biết bản thân có thể đi được đến đâu, nhưng cô rất muốn thử một lần.

Bởi vì, liên minh trước mắt không có tuyển thủ nữ, cô cảm thấy cực kỳ đáng tiếc.

---- Cái cảm giác nhiệt huyết chiến đấu này thật thú vị, vì sao lại không để nữ sinh được tham gia?

Trong lúc ăn lẩu, Phú Âm trong lòng luôn nghĩ đến vấn đề này, nghĩ một lúc lại nhịn không được hỏi Thời Nhan: "Nhan Nhan, cậu nói, tớ có hi vọng trở thành tuyển thủ game không?"

Thời Nhan "phụt" một tiếng, trực tiếp phun ngụm coca ra ngoài, quay đầu nhìn cô: "Cậu đừng có diễn hài kịch! Cậu? Tuyển thủ game? Không phải tớ đả kích cậu, trình độ của cậu còn không bằng tớ, kém như thế, đừng nói thi đấu, trong game không biết khi nào có thể đánh tới kim cương?"

Phú Âm rất thản nhiên nói: "Vừa mới chơi ai cũng kém, anh cậu lúc mới chơi khẳng định cũng không thể cầm Lý Bạch đi tàn sát tứ phương, anh ấy hiển nhiên là luyện tập rất lâu rồi. Nếu như tớ cũng luyện tập thật nhiều, có thể đạt đến trình độ của anh ấy không?"

Nhìn biểu tình nghiêm túc của chị em tốt, Thời Nhan thu lại nụ cười, nghiêm túc đáp: "Nếu cậu có thể bỏ thời gian ra nghiên cứu, lại cố gắng luyện tập, đánh tới cấp kim cương không khó. Tớ cũng biết không ít nữ sinh không cần người dẫn dắt, một mình đánh chiến dựa vào thực lực mà đạt đến kim cương, thắng tiến đến cấp vương giả."

Cô không ngừng nhắc đến cấp kim cương, Phú Âm liền hỏi: "Kim cương so với cấp vàng hiện tại có phải là lộ rõ giới hạn cấp bậc?"

Thời Nhan đáp: "Đúng vậy, đạt được cấp kim cương, đánh thứ hạng không giống như những trận đấu năm người đơn giản như hiện tại, mà là [hình thức mộ binh]. Hình thức mộ binh khá giống với trận đấu chính thức, hai bên có quyền khóa tướng, những con tướng này sẽ không được xuất hiện. Người chơi không những suy xét mình nên chơi con tướng nào, mà còn phải xem xét phối hợp đội hình, giữa các tướng có thể khắc chế nhau,... vân vân, nói chung là rất phức tạp."

Nghe cô miêu tả, Phú Âm càng thêm một lòng hướng tới.

Cô cũng rất muốn đánh tới cấp kim cương để có thể chiêm ngưỡng hình thức mộ binh này. Đáng tiếc, cô hiện tại chỉ là tân binh cấp vàng được đại thần mang đi, đừng nói là hiểu biết về quan hệ khắc chế giữa các tướng lĩnh, nhiều con tướng cô còn không thể nhận biết.

----- Từ từ tìm hiểu vậy, từ tân thủ biến thành cao thủ, vẫn là đi từng bước một mới tốt.

Phú Âm quyết định chủ ý, ăn cơm xong quay về liền ôm lấy laptop, tìm kiếm tư liệu về trò chơi.

Cô trước đi tìm đọc thông tin về các tướng trong Vương giả vinh diệu--- phía chủ quản trước mắt cho ra mắt rất nhiều tướng, cô ghi nhớ kỹ các đầu tướng lĩnh, miễn sau này gặp phải lại nhận không ra. Nhận biết xong lại xem từng kỹ năng của các tướng lĩnh, xem kỹ một lần miêu tả, trong lòng đại khái có một chút ấn tượng .....

Làm như vậy tùy rằng không thể thăng cấp trình độ bản thân, nhưng lúc đối mặt với các tướng lĩnh này cũng sẽ không bị luống cuống tay chân, không rõ đối phương có kỹ năng gì.

Tiếp sau đó, cô lại xem chi tiết công lược của vài cái tướng lĩnh trước mắt, sau lại đánh vài trận với máy.

Máy đa phần đều là thao tác tự động, tương đối đơn giản, tuy là người mới cũng không dễ dàng bị gϊếŧ, rất phù hợp để luyện tướng.

Trước đó cô dùng Thái Văn Cơ trong rất nhiều trận, đã quen thuộc với các kỹ năng. Liền chọn pháp sư Vương Chiêu Quân, xạ thủ Địch Nhân Kiệt, chiến sĩ Tào Tháo đều thử luyện một chút, phái hiện bản thân chơi thuận tay nhất là Tào Tháo, kỹ năng một có thể tiến nhanh về phía trước, kỹ năng hai có thể giảm tốc đối thủ, đại chiêu còn có thể hút máu.

Tào Tháo của cô vốn dĩ chỉ còn lại vài giọt máu, sau khi mở đại chiêu đánh tiểu binh, cư nhiên máu lại đầy?

---- Hóa ra còn có loại tướng có thể hút máu?

Phú Âm nháy mắt đã tìm được chân ái!

Thời Nhan từ nhà vệ sinh đi ra, liền phát hiện Phú Âm ôm laptop ngồi trên sô-pha cười đến vui vẻ, Thời Nhan nghi hoặc: "Cậu cười gì đấy?"

Phú Âm quay đầu nhìn cô, ngữ khí nghiêm túc: "Tớ quyết định rồi, sau này tớ sẽ chơi chiến sĩ."

Thời Nhan: "........."

Như vậy là đủ rồi, lúc ăn cơm nói muốn làm tuyển thủ, một lúc sau lại nói muốn chơi chiến sĩ, cậu còn muốn tích cực với trò chơi này thành cái gì nữa?

Thời Nhan quyết định khuyên nhủ cô: "Tớ cảm thấy cậu vẫn là chơi phụ trợ hoặc pháp sư đi! Nữ sinh chơi phụ trợ và pháp sư nhiều nhất, chiến sĩ rất khó, nhất định chơi không hay!"

Phú Âm nghiêm túc đáp: "Không sao cả, chơi không hay tớ liền luyện nhiều, luyện nhiều liền quen tay."

Vào lúc đó, cô chỉ ôm ý nghĩ là thử một chút.

Không nghĩ đến với quyết định này, cô trong tương lai lại trở thành nữ chiến sĩ đầu tiên với chức nghiệp KPL liên minh đỉnh đinh soái khí. 

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~(^_^)~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Các bạn hãy đến truyenwiki1.com của mình để đọc truyện nhé~

Yêu mọi người nhiều~

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện