Chiến đội Mục Tiêu bởi vì ba tuần trước thua liên tiếp 3 trận, hơn nữa đều là tỉ số cách biệt lớn 1:3/0:3, nên xếp hạng thấp nhất trong bảng xếp hạng khu vực phía Đông.

Trên mạng dần dần xuất hiện không ít nghi vấn.

Trong quảng cáo tuyên truyền, bọn họ lại phát thệ một lòng nói: “Mục tiêu của chúng tôi chính là lấy được tổng quán quân.” Hiện tại lại là đội xếp cuối, vậy còn lấy quán quân cái gì nữa? Đoạn video tuyên truyền, bị mấy anti fan động tay động chân làm thành gif, được lưu hành rộng rãi trên weixin.

Mà dưới weibo của Phù Âm bị mắng đến khó coi, thậm chí có người còn ác ý phỏng đoán, nói một đứa con gái như Phù Âm vô được KPL có phải là do có người đứng sau? Thời Nhan khi đọc được tức đến phát điên, buổi tối hôm đó gửi tin nhắn cho Phù Âm: “Tiểu Âm, câu đừng để ý đến mấy người đó, chính bản thân bọn họ cũng là trình độ đồng, bạc, vậy mà dám ở đó xỉa xói tuyển thủ chuyên nghiệp, cũng không tự soi lại gương xem!”

Phù Âm trả lời: “Không sao, tớ không để ý.”

Thời Nhan gửi icon ôm ôm: “Khoảng thời gian này giờ học quá nhiều, không thể tới thăm mọi người, các cậu cố gắng huấn luyện, cuối tuần tớ lại đem trái cây tới! Cố lên!”

Trái tim Phù Âm ấm lên, gửi lại icon ôm ôm: “Yên tâm, tớ sẽ cố gắng.”

Tuy rằng trên mạng có rất nhiều bình luận trào phúng, nhưng cũng có một vài fan vẫn như cũ ủng hộ bọn họ, trong đó phần lớn là fan chung thành của Thời Việt, thời kỳ Việt ca gian nan nhất là lúc phải ngồi ghế dự bị cả một mùa giải, hiện tại anh đã có thể xuất hiện trên trận đấu, trong lòng các fan cũng cực kỳ mãn nguyện. Fan của Lục Thanh Vũ cũng như vậy, trước đó chiến đội GT của Vũ thần đều xếp hạng cuối của mùa giải, đói với cái thành tích “đội thấp nhất tổ”, mọi người sớm đã nhìn quen.

Trên mạng xôn xao, nhưng Phù Âm mấy ngày nay dứt khoát không lên weibo, thậm chí đến cả weixin cũng không đăng nhập, cô đổi một điện thoại mới chuyên dùng để huấn luyện Vương giả vinh diệu, trừ thời gian huấn luyện mà huấn luyện viên sắp xếp, cô còn tăng thêm hai tiếng đồng hồ luyện tập, thời gian huấn luyện mỗi ngày thậm chí có lúc vượt quá 12 tiếng đồng hò.

Tần Như nhìn thấy ánh mắt kiên định của cô, liền biết ý chí chiến đấu của cô bé này đã bị kích phát triệt để rồi.

Ba trận đấu trước đó với Long Tộc, Nghị ca ngày trước mặt vô số khán giả, liên tiếp giết cô đúng 9 lần!

Cô chết đúng là rất khó coi, còn lên weibo từ bôi đen bản thân nói là đổi tên thành “ATM – Âm Phù”.

Từ hôm đó, cô bắt đầu bế quan luyện tập, mỗi ngày Tần Như thức dậy lúc 8 giờ 30 sáng đều nhìn thấy cố đang ngồi ở ban công tầng ba, một bên phơi nắng một bên luyện tướng, một giờ sáng phòng cô vẫn còn sáng đèn, trừ thời gian ăn cơm ngủ nghỉ ra, cô tựa hồ không để lỡ phút nào, mỗi giờ mỗi khắc đều đang luyện tướng.

Tần Như mỗi lần nhìn thấy cô, biểu tình trên mặt cô đều vô cùng nghiêm túc, ánh mắt chuyên chú đặt trên màn hình game, không hề phát giác được Tần Như đã đi qua.

—– Đúng là một cô gái, rất kiên cường.

Tần Như đặc biệt tán thưởng những cô bé như vậy, đổi thành người khác nếu bị dân mạng mắng như vậy, khẳng định sẽ đau lòng buồn tủi, tính cách nóng nảy nói không chừng còn lên mạng hoa tay múa chân với dân mạng, nhưng Phù Âm lại biểu hiện cực kỳ bình tinh, mấy thanh âm chất vấn đó, tựa như hoàn toàn không ảnh hưởng đến lòng tin của cô, ngược lại càng tạo thêm động lực cho cô.

Lâm Nghị là thượng đơn hàng đầu của KPL, khiến cho Phù Âm tỉnh táo nhận thức được thiếu sót của bản thân. Đây là chuyện tốt, nhưng Tiêu Minh Hiên vẫn lo lắng tinh thần của Phù Âm quá căng thẳng, sẽ tạo thành hiệu quả ngược. Dưới tình huống áp lực cực lớn, có vài tuyển thủ sẽ bị áp lực lấn áp, nhưng có vài người lại có thể đột phá tiềm năng —- anh hi vọng Phù Âm chính là vế sau.

Buổi tối hôm đó, Tiêu Minh Hiên gọi Thời Việt cùng đi đến phòng Phù Âm.

Cô đang ngồi trên ghế sô pha dựa trong phòng luyện game, trong lòng cô còn có một chú mèo trắng, là Lưu Tư Nguyên đưa qua chơi cùng cô.

Tiêu Minh Hiên mỉm cười đi tới:”Tiểu Âm, trạng thái hai ngày nay thế nào rồi?”

Vừa lúc xong một trận, màn hình xuất hiện chữ “Thắng lợi”, Phù Âm xoa nắn cổ tay, đặt điện thoại xuống, nghiêm túc đáp: “Em cảm thấy trạng thái rất tốt, đối với khả năng quan sát trận đấu, còn có phát giác nguy cơ, đã tốt hơn trước rất nhiều.”

Nghe cô nói vậy, Tiêu Minh Hiên xem như thở phào một hơi, đáp lại: “Vậy thì tốt, đối với mấy lời ồn ào trên mạng, em đừng để trong lòng.”

Phù Âm cười: “Thế nào? Bọn họ lại lên weibo mắng em sao? Vẫn chưa biết mệt à?”

Đã mắng mấy ngày rồi còn chưa dừng, dân mạng đúng là tinh lực dồi dào!

Thời Việt đi tới xoa con mèo con trong lòng cô, thấp giọng nói: “Không chỉ mắng em, mà cả đội chúng ta đều bị mắng, đa phần mọi người đều cho rằng, chúng ta đặt mục tiêu tổng quán quân là không biết tự lượng sức, nói chúng ta có thể đến cả trận lập hậu cũng không thể tiến vào, nghĩ muốn giành giải quán quân đúng là người si nói mộng. Em đừng đi xem bình luận, chuyên tâm chuẩn bị trận đấu đi.”

Phù Âm có thể tưởng tượng được cảnh tượng mịt mù khói đạn trên mạng, chiến đội Mục Tiêu lúc tuyên truyền đúng là có đưa ra khẩu hiệu “Quán quân”. Hiện tại lại là đội xếp cuối tổ, là đội có số điểm thấp nhất liên minh cũng trách không được bị dân mạng cười chê. Cô chắc chắn là người bị chế giễu nhiều nhất, bởi vì trận đấu trước đó biểu hiện của cô xác thực rất kém, bị giết thành cái máy rút tiền ATM mà.

Nhưng mà, cô không hề để ý tới dân mạng nói gì về mình.

Điều cô để ý chính là, huấn luyện viên tin tưởng cô, Việt ca tin tưởng cô, các đồng đội vẫn còn tin tưởng cô.

Vậy nên cô vì sao không tin tưởng vào bản thân? Mà phải đi để ý cách nghĩ của mấy người xa lạ kia?

Phù Âm ngẩng đầu lên, ánh mắt hiện lên vẻ kiên định: “Yên tâm, em sẽ không để mấy người đó, có thời gian cùng dân mạng tranh cãi, không bằng em luyện thêm hai trận đấu rank.”

Tâm thái của cô thực sự rất tốt, đã bị chửi mắng tới trình độ này rồi mà vẫn có thể bình tĩnh.

Tiêu Minh Hiên khẽ mỉm cười, đáp: “Em có thể nghĩ như vậy thì anh yên tâm rồi, trận tiếp theo đối thủ của chúng ta chính là ICE, thực lực của chiến đội này không mạnh như Long Tộc và LY, chúng ta có thể dùng hết sức thử xem, có thể thắng được một trận không.”

Phù Âm nghiêng đầu nghĩ nghĩ, đột nhiên nói: “Đúng rồi, bọn họ không phải đều nói em là điểm mù của đội, là con ghẻ* sao, huấn luyện viên có muốn nhắm vào điểm này để thay đổi một chút?”

* Cụm gốc “拖油瓶” tiếng lóng nghĩa là “đứa con của vợ với chồng trước”, xác nghĩa là “kéo nắp bình đựng dầu”. 

“Em đang nói là, lấy em làm mồi nhử, bao vây đường trên mở trận?”

“Đúng, trận đấu trước đường trên của em nát thành như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ cảm thấy đường trên của em là yếu nhất, lại thêm tuyển thủ lợi hại nhát của ICE chính là đội trưởng phụ trợ Băng Vũ. Băng Vũ đại thần nếu như đường trên, đối diện với đường trên của em, vậy nên khả năng rất lớn là bọn họ sẽ bao vây đường trên đánh, chỉ cần cường sát được em, rất nhanh sẽ đánh thông đường trên, đánh đoàn hậu kỳ cũng sẽ thuận lợi hơn.”

Tiêu Minh Hiên mỉm cười: “Em phân tích rất đúng. Thế này đi, ngày mai bắt đầu, chúng ta tiến hành huấn luyện chiến thuật phong bế trong ba ngày, anh sẽ gọi mấy đứa nhỏ bên thanh huấn doanh qua, cùng mọi người nghiên cứu một chút hệ thống chiến thuật, xem xem làm sao mới có thể dễ dàng thắng ICE.”

Phù Âm dùng sức gật đầu: “Được ạ!”

Nhìn ánh mắt cô sáng ngời, hứng thú bừng bừng, làm gì có chút dáng vẻ bị dân mạng đả kích?

Cô bé này thực sự có tinh thần “càng cản càng hăng”, Tiêu Minh Hiên lúc đó cố ý thả Quan Vũ của Lâm Nghị, là một quyết định đúng.

Từ lúc đi ra khỏi phòng ngủ của Phù Âm, Tiêu Minh Hiên nhìn thấy ánh mắt ôn hòa của Thời Việt, không khỏi mỉm cười vỗ vài Thời Việt, nói: “Em thật có phúc khí.”

Thời Việt ngẩn ra: “Sao ạ?”

Tiêu Minh Hiên nghĩ, được một cô bé nghiêm túc thích cậu nhiều năm như vậy, cậu kiếp trước có phải đã giải cứu địa cầu rồi không?

Nhưng mà anh đã nhận lời giữ bí mật cho Phù Âm, tự nhiên cũng không thể nói thẳng ra được.

Đối với ánh mắt nghi ngờ của đồ đệ, Tiêu Minh Hiên cười cười, nói: “Không có gì, quay về phòng nghỉ ngơi sớm đi.”

Thời Việt gật đầu: “Vâng, sư phụ cũng nghỉ ngơi sớm.”

***

Buổi trưa ngày kế, năm cậu bé bên thanh huấn doanh đúng giờ có mặt tại phòng huấn luyện, cùng với năm người đội chủ lực, theo thứ tự ngồi quanh bàn.

Chị Như cực kỳ săn sóc mà mua rất nhiều loại hoa quả đặt trong phòng huấn luyện, để lúc mọi người mệt còn có chút hoa quả để ăn, cô còn ngâm một ấm trà giúp thanh tỉnh đầu óc, rót cho mọi người. Tiêu Minh Hiên nhìn cô một cái, ôn hòa nói: “Vất vả rồi.”

Tần Như lắc đầu: “Không sao, mọi người luyện đi, đây là bảng số liệu của ICE, có thể có ít cho mọi người.”

Đợi cô rời đi, Tiêu Minh Hiên bèn an bài mọi người tiến hành một buổi huấn luyện.

Bởi vì ICE là đội ngũ thuộc khu đấu phía Đông, không có phân chia khách chủ, vậy nên cuối tuần này trong trận đối quyết với ICE thì sẽ phải tới hiện trường bốc thăm quyết định phe chọn trước.

Tiêu Minh Hiên trước đứng về phía AIM, dự đoán khả năng huấn luyện viên đối phương sẽ nhắm vào, tiến hành một lần BP, chọn ra đội hình phù hợp. Sau đó lại mô phỏng bản thân là đối phương, lại lần nữa chọn ra đội hình. Cứ luyện tập giai đoạn BP lặp đi lặp lại như vậy, khiến cho tư duy chiến thuật của anh sau này càng lúc càng rõ ràng.

Mấy cậu nhóc bên thanh huấn doanh cũng cực kỳ phối hợp, huấn luyện viên bảo luyện thế nào, thì liền luyện thế ấy. Là một người mới vừa mới ký hợp đồng với chiến đội, bọn họ tuy không thể ra trận, nhưng cả năm người này đều là fan của những đại thần như Thời Việt và Lục Thanh Vũ, bọn họ cũng rất hi vọng đội chủ lực có thể thắng.

Tiêu Minh Hiên sau khi đổi vài đội hình, bèn hỏi: “Cảm thấy hệ thống đội hình nào, tướng nào thuận tay hơn? Mọi người đều phát biểu chút ý kiến đi.”

Là một người quan sát chỉ có thể nhìn được toàn thể trận đấu, nhưng anh vẫn muốn thấu triệt cảm giác của từng tuyển thủ.

Thời Việt đáp: “Nếu là trọng tâm jungler ICE thì phải xem Băng Vũ chọn phụ trợ gì đã, cậu ấy nếu như chọn phụ trợ loại hình tiến công, em bên này cũng không chắc sẽ đánh lại.”

Lục Thanh Vũ nói: “Phụ trợ nổi tiếng nhất của Băng Vũ là Đông Hoàng Thái Nhất, sau đó là đến phụ trợ gia tốc Tôn Tẫn, Qủy Cốc Tử, và cuối cùng là phụ trợ dạng tank Trương Phi, Lưu Bị, Ngưu Ma. Huấn luyện viên có nên suy xét việc BAN luôn Đông Hoàng Thái Nhất?”

Tiêu Minh Hiên gật đầu: “Tiểu Như đưa anh số liệu, trên đó có nói Đông Hoàng Thái Nhất của Băng Vũ có tỉ lệ thắng là 90%, mùa giải trước chọn đấu 9 trận, chỉ thua 1 trận, đúng là rất đáng sợ, anh sẽ cân nhắc việc cấm luôn. Nhưng hố tướng phụ trợ của Băng Vũ thực sự rất sâu, không thể nào chỉ thông qua giai đoạn BP mà ngăn được hết, chúng ta vẫn phải từ chiến thuật mà tiến hành nhắm vào —- bọn họ thích ghép tổ, chúng ta cũng sẽ dùng tổ hợp trung, dã, phụ đấu lại.”

Lưu Tư Nguyên gãi đầu, nói: “Em sợ theo không kịp nhịp đấu của hai đại thần.”

Tổ hợp trung dã phụ, chính là phải chặn đứng áp lưc của hai đường biên, trung đơn nhanh chóng quét binh, sau đó cùng jungler và phụ trợ ba người đi khắp nói, tiến công rừng của đối phương, hoặc là đến đường nào đó của nhà mình để chi viện, chính là một dạng chi viện nhanh lấy đông đánh ít.

Yêu cầu của tổ hợp này đối với phụ trợ cũng cực kỳ cao, Lưu Tư Nguyên cần phải ở trong rừng làm tốt thăm dò, để khi ba người đi mai phục lại bị bao vây.

Tiêu Minh Hiên thấy Tiểu Nguyên có chút thấp thỏm, bèn vỗ vai cậu đáp: “Đừng lo lắng, có Việt thần và Vũ thần dẫn dắt em, em chỉ cần làm tốt phòng thủ là được, đi đâu, Thời Việt sẽ chỉ thị.”

Lưu Tư Nguyên dùng sức gật đầu: “Được ạ!”

Tiêu Minh Hiên nói: “Vậy trận tiếp theo chúng ta thử hệ thống tự do, mọi người đều chọn ra tướng thuận tay nhất để thử đi.”

***

Huấn luyện cứ như vậy mà gõ mõ khua chiêng bắt đầu, mỗi người đều vô cùng nhập tâm, mọi người đối với trận đấu kế tiếp đều tràn đầy niềm tin.

Rất nhanh đã tới cuối tuần.

Vòng đấu đầu tiên, là trận quyết đầu giữa chiến đội Mục Tiêu và ICE được xếp vào tối thứ 7 lúc 19:00, thời gian này là khung giờ vàng online, không chỉ người đến xem tại hiện trường không còn chỗ, mà trên mạng cũng phải mở thêm vài trang live để phục vụ khán giả.

Cá cược cho trận đầu tiên: Đội thắng sẽ là: chiến đội ICE? Chiến đội AIM?

Có 95% người chọn chiến đội ICE.

Tuần trước có 90% người chọn Long Tộc, thuần này số lượng tăng lên mức đáng sợ, nguyên nhân chủ yếu là vì chiến đội AIM thua liên tiếp 3 vòng, đa phần người qua đường ủng hộ bọn họ đã mất hết niềm tin, cảm thấy chiến đội AIM này thực lực quá kém, không cần phải tiếp tục bỏ tiền cược cho họ.

Ngược lại, ICE lại là chiến đội lão làng thường xuyên xuất hiện trong trận lập hậu, thuộc tứ cường, mấy mùa giải liên tiếp biểu hiện rất ổn định, trong đó còn có phụ trợ hàng đầu KPL —- đội trưởng Băng Vũ.

Mọi người đều cảm thấy tỷ lệ thắng của ICE là rất lơn, đến cả MC cũng không nghĩ ra lời thoại nào để cân bằng.

Dữu Tử nhìn số liệu này, sắc mặt hiện lên vẻ ngại ngùng, nhưng cũng rất nỗ lực để giảng hòa: “AIM trước đó đã thua liên tiếp 3 vòng, 2 trận 1:3, và 1 trận 0:3, đúng là sẽ khiến cho mọi người cảm thấy thực lực của chiến đội này khá yếu, nhưng mà, chiến đội mà bọn họ gặp đều là những đội ngũ cưc kỳ mạnh, á quân mùa giải trước LY Lam Nguyệt, quán quân giải mùa thu năm ngoái Kinh Cức, và quán quân mùa giải trước Long Tộc, gặp liên tiếp 3 đội mạnh lại thua liên tiếp 3 trận, cũng không thể nói rõ được họ không có thực lực tiến vào trận lập hậu nhỉ?”

Thất Thiếu bình tĩnh đáp: “Tôi cảm thấy nguyên nhân quan trọng hơn chính là nội bộ AIM vẫn chưa ăn nhịp với nhau, nhịp đấu của Việt thần, Vũ thần cùng ba người còn lại không đồng đều, độ ăn ý của họ vẫn chưa đủ. Hơn nữa, Âm Phù, Tiểu Nguyên và Phong Tử đều vẫn còn khiếm khuyết, cần phải luyện tập thêm.”

Đại Mễ nói: “Nói không sai, trải qua một thời gian luyện tập, trình độ của đội ngũ này chắc chắn sẽ thăng tiến rất nhanh.”

Dữu Tử nói: “Tôi cảm thấy, nếu như thích một chiến đội, vào lúc chiến đội đó gặp phải bất trắc thì không nên từ bỏ họ, bởi vì lúc này họ mới cần sự cổ vũ. Vậy nên, tôi hi vọng, các fan của AIM tại hiện trường, hãy cổ vũ cho tuyển thủ mà mọi người thích đi, để họ nghe thấy được thanh âm của bạn, có được không nào?”

MC vừa ra khẩu hiệu, hiện trường cũng không biết là em gái nào, đột nhiên đứng lên lớn giọng la lên: “AIM —– Cố lên!”

Đạo diễn cho quay máy ghi hình lại, phát hiện là một cô gái mặc quần bò cùng áo T-shirt tay ngắn, tóc ngắn hoạt bát, có loại cảm giác đặc biệt soái.

Cô một tay cầm bảng điện “AIM phải thắng”, tay còn lại còn cầm một cái loa nhỏ.

Giọng cô có thể nói là “Trung khí mười phần”, một tiếng hét, khiến cho fan của AIM có mặt ở hiện trường đều được điều động lên, mọi người lập túc khàn giọng la lên: AIM, cố lên!

—– AIM, cố lên!

Thanh âm cổ vũ như biển tràn lấp núi, rất nhanh đã bao phủ cả hội trường.

Trên sân khấu, tất cả các tuyển thủ đều mang tai nghe cách âm. Nhưng khi các tiếng động dưới sân khấu tập trung cùng lúc, các tuyển thủ vẫn có thể nghe được.

Lưu Tư Nguyên kích động nói: “Thế mà lại có người tới cổ vũ cho chúng ta! Em còn cho rằng chúng ta chỉ có antifan thôi chứ!”

Diệp Phong vỗ vai cậu: “Tuy rằng thành tích không tốt, nhưng chúng ta có nam thần ở đây, số lượng fan Việt thần và Vũ thần không cần phải khoe đâu nhỉ.”

Lục Thanh Vũ mỉm cười—–

Anh nghe ra được, người cầm loa hô “AIM cố lên” kia, chính là đồ đệ Thời Nhan.

Cô không nói với bọn họ, hôm nay cô tới xem thi đấu, vậy nên Lục Thanh Vũ lúc nghe được giọng cô cũng cảm thấy rất ngoài ý muốn.

Thực sự là tới cổ vũ mà, còn cầm cả loa theo nữa. Không biết trận này có thua hay không, nhưng so về khí thế của đội cổ vũ thì chí ít không thể thua.

Phù Âm cũng hướng Thời Việt nói: “Người đầu tiên la lên “Cố lên” kia, hình như là Nhan Nhan.”

Thời Việt nhấc mày: “Con bé đây là muốn trở thành đội trưởng đội cổ vũ sao?”

Phù Âm giương khóe môi mỉm cười, cô nhẹ nắm chặt tay mình, trong lòng tự nói với bản thân: Phù Âm, cố lên!

Bạn thân mày đã đặc biết cầm loa tới hiện trường cổ vũ mọi người rồi, mày còn có thể trở thành máy rút tiền ATM được nữa sao?

Phù Âm hít sâu một hơi, xoa đầu ngón tay có chút đông lạnh, ánh mắt đặt trên màn hình.

Trận đấu này, cô nhất định sẽ dùng hết toàn lực!

~~~~~~~~~~~(^_^)~~~~~~~~~~~~~~~~

Trans: AIM cố lên!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện