Oliver từng bước đi tới trung tâm, trên mặt như trước vẫn không có chút biểu tình dư thừa nào.

Katherine vừa ngồi xuống vừa nhún vai cười nói: “Không ngờ Oliver Larsson thật sự đích thân tới đây, xem ra tôi đã có lý do để tin rằng chuyện lần này thực sự có chút nghiêm trọng.”

“Vậy cuối cùng là chuyện gì?” Một thanh âm khác truyền đến từ dưới hàng ghế.

Feldt liếc Oliver, đối phương như tượng điêu khắc, dường như không có ý muốn giải thích.

“Được rồi, chuyện về Lilith Wendell.” Feldt sờ huyệt thái dương của mình, bên dưới một mảnh im lặng, vị Huyết tộc tinh khiết này chưa bao giờ ngửa bài, cũng rất ít khi lui tới gia tộc của anh, trình độ thần bí không thua gì gia tộc Larsson.

“Nàng đã lấy cắp toàn bộ trí nhớ của giáo sư Camelo và hai khoa học gia khác, mà ba học giả này đều là chuyên gia về huyết học, virut học và tế bào học. Mục đích của nàng là dựa vào trí nhớ của các học giả đó để chế tạo ra một loại thuốc hoang đường – thuốc chống ánh nắng X-b.”

“Nghe có vẻ như nếu nàng thành công, đối với chúng ta…” Katherine nhún vai, ra vẻ không quan tâm, “Cũng không có gì xấu. Nếu loại thuốc này được sản xuất, như vậy toàn bộ Huyết tộc chúng ta sẽ tiến vào một kỷ nguyên mới. Nếu không sợ hãi ánh nắng, thì ta thật sự không nghĩ ra còn có gì có thể ràng buộc chủng tộc chúng ta.”

Feldt cười nhìn nàng, giống như đang nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện.

Mà Oliver khẽ hừ mũi một tiếng, đôi mắt lạnh lẽo tràn đầy ý trào phúng.

Katherine nhìn phản ứng của hai người họ, nhíu mày, “Ý của các ngươi là… nàng ta căn bản không muốn sản xuất loại thuốc này, nàng là muốn độc chiếm phối phương?”

“Đúng vậy.” Feldt lại đảo mắt qua hàng ghế bên dưới, loại cảm giác không quan tâm vừa rồi đã biến mất không sót lại chút gì, chiếm lấy chính là bầu không khí ngưng trọng.

“Tôi không biết mọi người đã nghe nói qua chưa, Lilith vẫn tự xưng mình là Eva, nàng nghĩ mình có thể trở thành thủy tổ của chúng ta. Mà thuốc chống ánh nắng có thể để nàng đạt được nguyện vọng đó. Mọi người có thể tưởng tượng một chút, nếu Lilith nắm được loại thuốc này, và toàn bộ huyết hệ của nàng đều có thể chống lại ánh nắng, thì nàng sẽ thực sự trở thành sinh vật hoàn mỹ nhất – “Nữ vương”. Còn chúng ta thì sao? Ban ngày phải tránh ở nơi ánh nắng không thể chiếu tới, trong thời gian này, nàng có thể tiêu diệt từng người chúng ta.” Feldt ngừng lại, không nói tiếp.

Những huyết tộc khác vẫn nhìn anh, người Huyết tộc ngồi bên cạnh Katherine đứng lên.

“Hassing tiên sinh, tôi nghĩ bây giờ chúng ta cần tìm ra Lilith trước khi nàng hoàn thành nghiên cứu đó.”

“Người đàn bà kia, đã mang Rolin. D đi.” Người chưa mở miệng nói chuyện là Oliver nháy máy khiến mọi người chú ý.

“Rolin. D… Ngài nói tới vị tiến sĩ D đã phát minh ra đạn bạc cùng thuốc giải phải không?” Katherine nhíu mày, “Hắn hình như là học giả con người nghiên cứu về Huyết tộc chúng ta…”

“Là người tiến gần nhất tới bí ẩn kia.” Feldt tháo mặt dây chuyền trên cổ xuống, “Lilith mang cậu ta đi đã nói lên rằng nghiên cứu về thuốc chống ánh nắng vẫn chưa thành công, chúng ta phải truy bắt nữ nhân điên cuồng này, hơn nữa phải mang tiến sĩ D về. Tiến sĩ D là học giả con người hiếm hoi bảo trì thái độ trung lập đúng nghĩa với Huyết tộc chúng ta, nếu là cậu ấy khai phá thuốc chống ánh nắng, chúng ta còn có cơ hội đứng dưới ánh mặt trời. Nhưng nếu là Lilith…”

“Hassing đại nhân, chúng ta đã hoàn toàn hiểu được tình thế, mọi người cùng nhau đuổi bắt Lilith đi!”

Thanh âm vừa dứt, những huyết tộc khác đồng loạt gật đầu.

Feldt nhìn Oliver, đối phương cũng tháo một mặt dây chuyền hình tròn trên cổ xuống.

Trung tâm từ từ dâng lên một tảng đá, trên mặt khắc bản văn tự khó hiểu.

Feldt đặt mặt dây chuyền vào chỗ lõm, bạc lỏng chậm rãi nhỏ giọt xuống, chảy lên bản văn tự trên mặt đá.

Oliver nhẹ nhàng búng mặt dây chuyền của mình, một con dấu tinh tế dần hiện rõ hình dạng, sau đó hắn đóng dấu vào cuối bản văn tự.

“Như vậy bây giờ bắt đầu… đuổi bắt Lilith Wendell.”

Một trận gió xẹt qua, dãy ghế bên dưới hiển nhiên không còn một bóng người.

Feldt hướng đến cửa ra.

Thanh âm của Oliver vang vọng trong không gian trống trải.

“Feldt Hassing –”

Feldt xoay người lại, trên trời mây đen chuyển động, để lộ ra một kẽ hở nhỏ, ánh trăng sáng chậm rãi đổ xuống khuôn mặt nghiêng của Feldt, yên tĩnh mà thần bí, đường nét thể hiện rõ sức mạnh tiềm tàng.

“Nếu ngươi muốn tuyên chiến với ta, Larsson… Ngươi nên hiểu rằng cuộc chiến của chúng ta rốt cuộc là vì cái gì?”

Sóng biển từng trận từng trận đập vào tiểu đảo.

Ngay sau đó, giữa tòa tháp chỉ còn lại ánh trăng mơ hồ soi tỏ văn tự bên trên mặt đá.

Rolin có chút mê man, khi mở mắt ra cũng không bị ánh sáng kích thích. Chậm rãi thích ứng với bóng tối, cậu phát giác mình bị cố đinh trên một chiếc giường. Đây là một không gian khép kín, chỉ có phía trước có thể lờ mờ nhìn thấy một cánh cửa.

Cậu nhớ lại trước đó mình ngửi thấy một mùi hương ngọt, sau đó liền mất đi tri giác. Nói vậy, e là nữ nhân điên kia đã làm gì đó với mình rồi.

Nếu cô ta muốn lấy trí nhớ của mình, như vậy quan trọng nhất là phải lấy tấm chip trong não mình ra.

Phẫu thuật hẳn là đã xong, mình đã hôn mê bao lâu đây? Cậu cũng không sợ Lilith lấy đi toàn bộ tri thức trong đầu mình, thứ cậu thực sự sợ chính là… Feldt.

Ký ức của mình cùng anh, không muốn để cho bất kỳ kẻ nào đụng đến, lại càng không hề muốn bị bất luận kẻ nào lấy đi.

Phải nghĩ biện pháp rời khỏi đây, ngồi chờ chết không phải tác phong của cậu.

Lúc này, cánh cửa trước mắt phát ra hai tiếng ‘tích tích’ rồi mở ra.

Ánh sáng trắng thình lình ập tới thực chói mắt, thân ảnh ngược sáng kia cho dù hóa thành tro Rolin cũng nhận ra.

“A, a, cảm giác có thể đọc suy nghĩ của người khác thật tốt. Bằng không tôi thực không có cách nào bắt được cậu a.” Lilith đã đi tới, tao nhã ngồi bên giường Rolin, “Cậu có biết là vì cậu mà bên ngoài đã ồn ào cả ngày nay?”

Thế giới này chỉ vì cô mà hỗn loạn, tuyệt đối không phải vì tôi.

“Ha ha, những lời này tôi thích. Nhìn xem, hiện tại thật tốt, cho dù cậu không nói gì, chúng ta vẫn có thể giao tiếp.” Ngón tay vuốt qua lớp băng gạc quấn quanh đầu Rolin, Lilith hơi hít một hơi, “Cậu rất thú vi, tiến sĩ. Nhưng tôi không có thời gian.”

Nháy mắt, Rolin khó có thể khống chế mà mở to hai mắt mình, trong mắt Lilith như có một cỗ sức mạnh cường đại, không ngừng hút lấy suy nghĩ của cậu.

“Ý chí của cậu rất mạnh, điều này có thể chống đỡ để trí nhớ không bị hút đi. Thế nhưng, càng chống cự tôi, não cậu sẽ bị tổn thương càng lớn.”

Không thể, đó là kí ức của tôi, nó không thuộc về bất luận kẻ nào!

Lilith nhăn mi, sự cố chấp của đối phương buộc nàng không khỏi nắm chặt tay.

“Tiến sĩ thân mến, toàn bộ tri thức cậu cũng có thể học lại… nhưng nếu não bị tổn thương, thì ngay cả năng lực học tập cũng mất đi.”

Ngu ngốc… không phải thứ gì cũng có thể học lại được…

Rolin cảm thấy mình mệt muốn chết đi, cảm giác như rất nhiều thứ trong não bị lôi ra, mà cậu lại kiệt sức, vô lực chống cự nữa.

Giây phút khi cậu nhắm mắt lại, Lilith thở phào một hơi, thân thể ngửa ra sau, bàn tay xanh mét chống lên mép giường, cực liệt thở dốc.

Nàng nhìn trần nhà, sau vài giây trầm mặc, khóe miệng gợi lên ý cười.

“A… Trời ạ… Ra là như vậy…. Nguyên lai cậu là người đến gần với kết quả nhất so với bất kỳ ai.”

Lúc này, một thân ảnh mặc áo trắng đi tới cửa.

“Xin hỏi, chủ nhân của ta, phải chăng ngài đã chiếm được thứ gì.”

“Đương nhiên.” Lilith cúi người nhìn thoáng qua Rolin đã lâm vào hôn mê.

“Như vậy chúng ta nên xử lý người bình thường này thế nào?”

“Chúng ta còn cần hắn, hơn nữa rất cần hắn.” Lilith chậm rãi đứng lên, “Nghiên cứu của hắn gặp chút trở ngại, chỉ cần có thể đột phá…”

“Chúng ta phải giữ hắn lại sao?”

“Giữ lại?” Lilith tựa như nghe được chuyện gì buồn cười, “Giữ hắn lại chúng ta sẽ hai mặt thụ địch. Vẫn nên đưa hắn đến gia tộc Larsson cho Oliver đi. Ngoại trừ ta thì tên đó được xem như là học giả duy nhất của Huyết tộc. Ta lấy đi trí nhớ của Rolin từ sau khi hắn trở thành trợ thủ của Camelo, có nghĩa vị tiến sĩ thiên tài của chúng ta sẽ phải bắt đầu lại tất cả một lần nữa. Chỉ có bắt đầu lại mới có thể tránh cho việc đi lại cùng một con đường, đứng dưới góc nhìn khác để hướng đến đáp án. Thiên tài thường giỏi về học tập, nhưng cũng rất cố chấp. Cho nên chúng ta phải đoán trước được đáp án, tiến sĩ D cần phải sửa lại cách suy nghĩ của hắn về nghiên cứu, mà Larsson chính là người dẫn đường tốt nhất.”

“Chủ nhân của tôi, đêm nay chúng ta sẽ tiễn chân tiến sĩ.”

“Đêm nay? Không kịp đâu, càng nhanh càng tốt.” Lilith nhìn về phía Rolin, lại tựa như đang nhìn về một nơi xa xăm, “Hắn… sắp đuổi tới rồi, ta có thể cảm giác được.”

“Hắn…”

“Ha ha, Adam của ta.”

Feldt lúc này đang ngồi trên giường, bàn tay phủ lên khung hình lạnh như băng.

Lần đầu tiên anh cảm thấy ban ngày làm người ta chán nản đến vậy, anh muốn ra ngoài, muốn cảm thụ phương hướng của người kia, muốn đi tìm cậu ấy.

Di động vang lên một tiếng, Feldt nhanh chóng bắt máy.

“Cám ơn, không ngờ các ngươi có thể thực sự tìm ra nàng.”

“Có thể giúp đỡ ngài là vinh hạnh của chúng ta, Hassing đại nhân. Ngài cần phải hành động nhanh lên, nếu không Lilith sẽ rời đi.”

“Tôi đã biết.”

Cúp điện thoại, Feldt híp mắt nhìn bức rèm, bàn tay nhẹ nhàng rời khỏi khung hình, Linsay mỉm cười nhìn anh.

Tôi muốn đi đưa cậu ấy về.

Cũng như tôi đã từng hứa với cô, tôi sẽ yêu cậu ấy hơn cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện