Hai người vài ngày không gặp ở trên giường lại dính vào một hồi, Trương Hoàn nằm trên giường thở dốc, giường mềm mại, tia sáng mờ tối, Trương Hoàn cảm giác chính mình như đang ở trên mây, cậu lâng lâng, vì loại cảm giác này mê muội không ngớt.

Triệu Trăn nằm bên cạnh cậu, đưa tay ôm eo cậu, kéo chăn tơ tằm đắp cho hai người.

Trương Hoàn hơi buồn ngủ, nghĩ qua một hồi lại đi tắm một chút, sau đó có thể ngủ rồi.

Thân thể Triệu Trăn phi thường ấm áp, Trương Hoàn tựa vào trong lòng ông cảm thấy rất tốt.

Tay Triệu Trăn dọc theo hông cậu xuống phía dưới, khi xoa tới mông cậu, Trương Hoàn không có cảnh giác, cậu thậm chí có chút say mê cách vỗ về của Triệu Trăn, giống như lúc còn rất nhỏ, ba mẹ khẽ vỗ lưng và mông dỗ cậu vào giấc ngủ.

Trí nhớ Trương Hoàn có từ rất sớm, cậu nghĩ, chuyện đầu tiên cậu nhớ, vẫn là thời hơn hai tuổi hoặc ba tuổi, cha ngồi bên cạnh xem tin tức trên TV, mẹ đi tới bảo cha giảm tiếng TV, cha gật đầu, sau đó còn dùng tay nhẹ nhàng vỗ về lưng và mông cậu, cậu đến bây giờ còn nhớ rõ chuyện này, có lẽ vẫn sẽ nhớ rõ.

Đặc biệt là sau khi cha mẹ qua đời, cậu càng thêm chấp nhất mà đem tất cả mọi chuyện khi cùng một chỗ với cha mẹ từ nơi sâu trong đầu đào ra, một lần lại một lần hồi tưởng, như vậy cậu mới có thể khiến hình ảnh cha mẹ trở nên càng rõ ràng trong lòng, cậu muốn chắc rằng mình vĩnh viễn nhớ kỹ bộ dáng hai người, nhớ kỹ tình yêu hai người đối với mình, nhớ kỹ thời gian tốt đẹp trong quá khứ.

Trương Hoàn đang chìm đắm trong hồi ức tốt đẹp đã qua, Triệu Trăn một mực mơ ước cửa sau của Trương Hoàn, không tự chủ được liền bị đầu độc thăm dò vào trong bắp đùi cậu, còn tìm đến lối vào kia dò xét.

Khi Trương Hoàn bị ông tham nhập vào một chút, cảm giác khó chịu chướng đau nho nhỏ khiến cậu thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên, hồi ức tốt đẹp cũng bị Triệu Trăn phá vỡ, Trương Hoàn không lưu tình chút nào thậm chí có chút tức giận đẩy Triệu Trăn ra, lạnh lùng nói, “Ngài đang làm gì?”

Triệu Trăn bị cậu đẩy lùi ra sau một chút, đối mặt Triệu Trăn phản ứng kịch liệt như vậy, ông ngoại trừ chơi xấu, không còn biện pháp nào khác, thế là không chút do dự nhào tới, thoáng cái đặt Trương Hoàn dưới thân, còn hôn lên mặt lên môi cậu, d*m đãng dùng ** chống lên người cậu, còn động vài cái, loại ám chỉ này khiến Trương Hoàn mặt đỏ tới mang tai, quát ông, “Ngài nghĩ thật đẹp, đi xuống, ngài đi xuống cho tôi!”

Triệu Trăn cười hôn cậu, lại dò xét đưa tay xuống chạm vào ** của cậu, tình sự mới rồi khiến thân thể Trương Hoàn đặc biệt mẫm cảm, bị ông sờ một cái lại liền nổi lên cảm giác, nhưng lần này cậu kiên quyết không muốn, nói, “Tôi không làm, ngài buông ra…”

Triệu Trăn nói, “Được rồi, được rồi, chỉ sờ một cái…”

Trương Hoàn duỗi chân đá ông, phản kháng kịch liệt, Triệu Trăn không khống chế được cậu, chỉ đành thả cậu ra, Trương Hoàn được ông buông tha, thoáng cái liền từ trên giường xoay người đứng lên, còn trở mình trên không, lăn từ trên giường xuống dưới đất, Triệu Trăn nhìn cậu biểu diễn xiếc chỉ để nhanh chóng thoát khỏi mình, chỉ phải lộ ra nụ cười khổ.

Trương Hoàn thật nhanh vọt vào phòng tắm, rất nhanh tắm xong đi ra, thân thể xích loã thoải mái ở dưới tầm mắt của Triệu Trăn mặc lại áo ngủ, quay đầu thấy Triệu Trăn còn đang ngồi trên giường nhìn mình, cậu liền nhíu mi, nói, “Ngài nhanh đi tắm đi! Nhìn tôi như vậy cũng không có tác dụng, tôi nói không làm là không làm!”

Triệu Trăn thở dài, đối diện Trương Hoàn làm bộ dạng khổ não, nói, “Như vậy luôn dùng tay làm có ích lợi gì, cậu chừng nào thì cho tôi làm pháo binh ở trên người cậu bắn một phát đây!”

Trương Hoàn bị ông nói vừa quẫn bách vừa mắc cỡ mặt đỏ tới mang tai, nghĩ thầm gia hoả này, ở trong xã hội trải qua gian truân trắc trở nhiều năm như vậy liền không cùng một dạng a, đạo hạnh cao thâm, thô bỉ thành cái bộ dạng này rồi.

Cậu vẻ mặt đỏ bừng trừng mắt Triệu Trăn, nói, “Ngài sao không cho tôi ở trên người ngài phóng mấy pháo!”

Triệu Trăn đặc biệt thích xem cậu đỏ mặt, ông cười hì hì nhìn Trương Hoàn, ngồi ở trên giường, thứ phía dưới nửa cứng rắn phi thường đồ sộ, còn ngoắc Trương Hoàn, nói, “Bảo bối, cậu qua đây, tôi cho cậu phóng mấy pháo.”

Trương Hoàn mới không tin lời này, ngồi lên ghế salon một bên, cách ông rất xa, nói, “Kêu loạn cái gì a, thử kêu tôi bảo bối nữa xem.” Trương Hoàn cảm thấy khi làm mấy chuyện đó khó kìm lòng nổi kêu mấy tiếng cậu có thể chịu được, nhưng loại thời điểm này, Triệu Trăn còn gọi như vậy, cậu cảm thấy da gà đều có thể rơi đầy đất.

Triệu Trăn nói, “Được, được. Không gọi. Cậu qua đây đi!”

Trương Hoàn ném đệm ghế salon vào người Triệu Trăn, nói, “Đi qua cái rắm, nhanh đi tắm, ga giường ở đâu, đổi rồi đi ngủ.”

Triệu Trăn đành đi tắm, Trương Hoàn từ ngăn kéo bên dưới tủ quần áo tìm được ga giường đã giặt sạch đổi lại, sau đó liền nằm lên giường đi ngủ.

Chờ Triệu Trăn tắm rửa xong sấy khô đầu đi ra, Trương Hoàn đã nằm nghiêng ngủ mất, Triệu Trăn đi tới, cúi đầu ghé vào tai cậu nhẹ giọng nói, “Ngủ thật? Giả bộ ngủ tôi liền hôn cậu.”

Trương Hoàn đã hô hấp đều đều, căn bản không có phản ứng, thật sự đã ngủ, Triệu Trăn vẫn hôn lên mặt cậu một cái mới thôi.

Ông điều chỉnh đèn trong phòng xuống thật tối, lại lên ghế salon ngồi một hồi, tìm thuốc lá ra thật sự muốn hút, cuối cùng vẫn đành ném bao thuốc lá trở về, lên giường cùng Trương Hoàn ngủ.

Cho tới trưa hôm sau Trương Hoàn không có tiết, có thể an tâm ngủ thẳng một giấc, nhưng luôn dậy sớm chơi bóng rổ cậu không quen ngủ nướng, qua sáu giờ, đồng hồ sinh học làm cậu tỉnh lại.

Tia sáng trong phòng rất tối, mở mắt ra liền thấy Triệu Trăn ngủ bên cạnh mình, còn đang ôm eo mình, hai người giống như người yêu quan hệ thân mật nhất, cư nhiên ôm nhau ngủ, điều này làm cho Trương Hoàn không khỏi có chút sợ run.

Quan hệ với Triệu Trăn, đến nay Trương Hoàn chưa từng suy nghĩ quá nhiều, cậu chỉ nghĩ trước hết cứ vậy đi, không nên cho vào quá nhiều tâm tư, chờ lúc chia tay, cũng sẽ không cần thống khổ.

Khi cha mẹ rời bỏ cậu, loại cảm thụ thống khổ như thế giới sụp sổ, cậu không bao giờ muốn trải qua lần nữa.

Có lẽ, không yêu mới tốt, như vậy, không yêu liền không đau.

Trương Hoàn lấy tay Triệu Trăn ra, đem cái chân bị Triệu Trăn ngăn chặn rút ra, liền xuống giường.

Cậu xuống giường, Triệu Trăn vốn đang ngủ ngon giấc liền tỉnh, mở mắt ra nhìn cậu, thanh âm trầm thấp, “Trương Hoàn, mấy giờ rồi? Sao bây giờ đã dậy.”

Ông nói, liền đưa tay mở đèn đầu giường, sau đó cầm đồng hồ trên tủ đầu giường xem giờ, ông thở dài, “Mới sáu giờ, cậu dậy sớm như vậy làm gì?”

Trương Hoàn đã chuẩn bị đưa rửa mặt, nói, “Cũng không còn sớm, tôi luôn dậy vào giờ này. Ngài muốn ngủ thì ngủ đi, tôi chốc lát tự mình về trường.”

Triệu Trăn vì câu này mà từ trên giường bò dậy, đồng thời đưa tay kéo Trương Hoàn quan, Trương Hoàn ngã ngồi lên giường.

Triệu Trăn cào cào tóc, làm cho mình thanh tỉnh chút, nói, “Cậu hôm nay có chuyện quan trọng?”

Trương Hoàn nói, “Cũng không có gì, đi phòng nghiên cứu, hơn nữa sắp cuối kì rồi, phải ôn tập.”

Triệu Trăn nói, “Vậy cậu trước hết để trống sáng nay đi, đi với tôi tới bệnh viện kiểm tra thân thể, lần trước nói, cậu đã đáp ứng.”

Trương Hoàn nói, “Tôi gần đây không đau dạ dày nữa, vẫn là thôi đi, không đi kiểm tra, làm lỡ thời gian.”

Triệu Trăn ôm lấy Trương Hoàn, nói, “Không được, nhất định phải đi kiểm tra.”

Trương Hoàn bị ông cuốn lấy có chút tức giận, “Tôi nói không đi, ngài có thể không cần quản tôi như thế không.”

Triệu Trăn cũng không vì cậu tức giận mà buông tha việc này, cười nói, “Không có biện pháp, tôi phải quản cậu như vậy. Cậu cùng tôi đi bệnh viện kiểm tra thân thể.”

Nói xong, kéo Trương Hoàn lên giường, đè cậu xuống giường bảo cậu tiếp tục ngủ, nói, “Ngủ tiếp với tôi một chút, một hồi ăn sáng xong rồi đi bệnh viện.”

Trương Hoàn bực không chịu được, nhưng muốn rời giường lại không có biện pháp giãy khỏi Triệu Trăn, cậu nổi giận đùng đùng nói, “Sao ngài cứ chấp nhất muốn tôi đi bệnh viện kiểm tra, nè, ngài sẽ không cho rằng tôi trên người có bệnh không sạch sẽ chứ? Nhất định muốn tôi đi kiểm tra mới được.”

Triệu Trăn không biết Trương Hoàn làm sao sẽ nghĩ đến phương diện đó, nói, “Tôi biết cậu sạch sẽ cực kì rồi, mới sáng sớm, đừng phát hoả, ngủ, ngủ!”

Trương Hoàn nắm tay hung hăng đánh hai cái lên lưng Triệu Trăn, phẫn nộ trừng Triệu Trăn, nói, “Tôi còn không ghét bỏ ngài không sạch sẽ, ngài ngược lại điều tra tôi. Hỗn đản, ngài cút xuống dưới cho tôi!”

Nói xong muốn đẩy Triệu Trăn ra.

Đàn ông sáng sớm huyết khí phương cương (tràn đầy tinh thần) là rất nguy hiểm, Triệu Trăn bị Trương Hoàn một phen đánh đấm cọ xát, dục vọng vốn rục rịch ngóc đầu càng thêm lửa nóng, ông chặn Trương Hoàn lại, dùng ** cọ lên Trương Hoàn, nói, “Bảo bối, cậu lại không nghe lời, tôi làm cậu đó!”

Trương Hoàn đỏ mắt trừng ông, Triệu Trăn uy hiếp đối với cậu không có tác dụng quá lớn, thế nhưng chính cậu không muốn động, cảm thấy cùng Triệu Trăn tên sắc quỷ này phát ra cáu kỉnh vô dụng thật sự là vô nghĩa.

Cậu an tĩnh lại, nằm đó, Triệu Trăn cũng từ trên người cậu lăn xuống bên cạnh, ôm lấy cậu, nói, “Đừng làm rộn, ngủ tiếp một chút.”

Trương Hoàn vốn cho là mình ngủ không được, nhưng không lâu sau lại ngủ mất, có lẽ là Triệu Trăn cảm giác cho cậu khiến cậu quá an tâm, trên giường quá thoải mái.

Sau đó Trương Hoàn không có cách nào, đành bị Triệu Trăn tha đi kiểm tra thân thể, cậu chết sống không chịu nội soi, thế là liền không làm, những kiểm tra khác đều làm một lần.

Sau cơm trưa Triệu Trăn mới đưa Trương Hoàn quay về trường học, đồng thời nói, “Cậu gần đây ôn tập bận rộn, lúc nào cậu muốn thả lỏng một chút, chúng ta đi sơn trang suối nước nóng thế nào?”

Trương Hoàn dùng mắt lườm ông, nói, “Ngài thật là người theo chủ nghĩa hưởng lạc.”

Triệu Trăn cười nói, “Tôi xem như cậu đang khen tặng. Cậu cũng nên cảm thấy đây là tạo hoá của cậu, tôi lúc gây dựng sự nghiệp cậu may mắn không cần theo tôi chịu khổ, hiện tại có tiền có rãnh rỗi, tôi có thể mang cậu vui đùa thật tốt, còn có bó lớn thời gian có thể đặt lên người cậu.”

Trương Hoàn nghĩ thầm lời này của ông lại nói thật lớn lao, chính mình cần ông rất nhiều thời gian bồi mình sao, cần ông mang mình đi chơi sao, còn có tiền của ông mắc mớ gì đến mình, ông luôn tự cho là đúng như vậy. Bất quá, tuy rằng trong lòng nói thầm như vậy, thế nhưng, lại có ấm áp cùng ôn như không rõ dâng lên.



Tiểu Bảo: cho những ai đang chờ thịt nguyên con: Còn lâu lắm (●´艸`)!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện