Trương Hoàn đối với kiến nghị của Triệu Trăn hừ lạnh một tiếng, không nói.

Triệu Trăn dọn giường xong, còn chỉnh sửa gối đầu một chút, lại tiến đến bên người Trương Hoàn, thấy Trương Hoàn đã dọn dẹp máy tính ông không sai biệt lắm, ông liền mở một tập tin, ôm eo Trương Hoàn, ghé vài bên tai Trương Hoàn thấp giọng nói, “Tôi thấy clip này không tệ, nếu không, chúng ta xem một chút, hôm nay thử tư thế trong này.”

Trương Hoàn hất tay ông ra, tắt clip đi, nói, “Tôi còn đang chỉnh lí, ông đừng bấm loạn.”

Triệu Trăn thấy tai Trương Hoàn phiếm đỏ, trong lòng liền cười rộ lên. Ông vẫn biết bề ngoài Trương Hoàn luôn biểu hiện bình thản bất động thanh sắc, kỳ thật cậu rất xấu hổ.

Triệu Trăn xuống lầu lấy sữa, lúc lên lầu, cố ý nhẹ chân, mở cửa, muốn nhìn Trương Hoàn lén lút xem phim, quả thật có thấy Trương Hoàn xem phim, nhưng là lại thấy Trương Hoàn sau khi lướt qua vài cái, liền trực tiếp xoá bỏ.

Triệu Trăn đi tới, đưa sữa cho Trương Hoàn, nói, “Thứ này tốn của tôi thời gian có thể đủ để tạo ra giá trị trên trăm ngàn vạn, em đơn giản như vậy mà xoá bỏ sao?”

Trương Hoàn bưng ly sữa uống, thản nhiên nói, “Tôi coi rồi, không có gì hay, đương nhiên phải xoá.”

Triệu Trăn ngồi bên cạnh cậu, nói, “Vậy em muốn đề cử vài bộ tương đối hay?”

Trương Hoàn từ trên mạng download một tấm hình, thay thế cho tấm ảnh chụp Trương Hoàn đang chơi bóng rổ làm hình destop, trong ảnh là một đám hoa dại, dưới bầu trời xanh thẳm, hoa dại màu tím vàng hồng trên sườn núi lan rộng từng mảng, xinh đẹp cực kì.

Trương Hoàn nói, “Tấm ảnh này cũng không tệ.”

Triệu Trăn nhìn chằm chằm destop mấy lần, đột nhiên nói, “Trong này có một con ong. Em là muốn nói hoa dại mặc dù nhiều, nhưng chỉ hái một đoá, ý tứ này?”

Trương Hoàn nói, “Tôi không có sức tưởng tượng tốt như ông, tôi chỉ là muốn nói, so với đống ao rượu rừng thịt* của ông, ông nhìn phong cảnh tự nhiên xinh đẹp nhiều một chút, mới càng có lợi cho thể xác và tinh thần của ông.”

(*hình như ngụ ý ăn chơi, đàn đúm, chuyện ấy…:?)

Triệu Trăn đè Trương Hoàn lên giường, nói, “Tôi mỗi ngày chẳng lẽ không phải nhìn phong cảnh tự nhiên xinh đẹp là em sao, nhìn được không ăn được! Tôi muốn có ao rượu rừng thịt, nhưng có ở đâu?”

Triệu Trăn vừa nói, đã kéo áo choàng tắm Trương Hoàn vừa mới cột chặt trên người, bàn tay sờ vào trong, phát hiện Trương Hoàn cư nhiên không mặc quần lót, hơn nữa đã có chút phản ứng, Triệu Trăn cười khẽ, hôn lên môi Trương Hoàn, còn thừa dịp tách ra nói, “Hai người chúng ta luyện một chút, tuy không phải cái gì ao rượu rừng thịt, nhưng là người thật lòng, hai người là đủ rồi, có phải không?”

Khoé mắt Trương Hoàn phiếm đỏ, dần dần, toàn bộ mặt đều phiếm đỏ lên, bị Triệu Trăn lần mò hạ thể, chỉ phải hé miệng thở dốc, bị Triệu Trăn ngậm lấy tai liếm lộng, muốn tránh né, khàn giọng nói, “Máy tính còn chưa sửa sang xong, ông buông tôi ra trước rồi nói.”

Tay Triệu Trăn đã cởi toàn bộ áo choàng tắm trên người cậu, ngón tay có kỹ xảo vân ve sờ nắn dục vọng của Trương Hoàn, ghé vào tai cậu nhẹ giọng nói, “Còn dư lại cũng không cần xoá, để khi nào đó học chút kinh nghiệm cũng tốt.”

Trương Hoàn mới đầu còn nhè nhẹ tránh hai cái, sau đó liền ôm chặt Triệu Trăn cùng ông hôn môi vuốt ve thành một khối, lần này sau khi Triệu Trăn bảo cậu buông ra, trực tiếp tìm tới cửa sau của cậu, Trương Hoàn ngoại trừ một khắc bị chạm phải xoắn xuýt muốn trốn, sau đó liền cau mày tuỳ Triệu Trăn.

Triệu Trăn vừa cẩn thận bôi trơn cho cậu, vừa hôn khoé môi cậu, ôn nhu dụ dỗ Trương Hoàn đang nhíu mày nhắm mắt, “Bảo bối, tôi sẽ rất cẩn thận, sẽ không để em đau, không có việc gì…”

Trương Hoàn khẽ mở mắt nhìn Triệu Trăn, Triệu Trăn lau mồ hôi trên trán cậu, con ngươi thâm thuý chuyên tâm mà thâm tình khiến cậu cảm thấy giống như khi còn bé nhìn lên bầu trời đêm hè sâu thẳm lấp lánh ánh sao, đột nhiên nghĩ tới câu sao sáng mới là chốn về của linh hồn, Trương Hoàn cảm thấy lúc này bản thân tựa như đang từ trong mắt Triệu Trăn nhìn được ngôi sao trên trời đêm có thể mang đi linh hồn cậu.

Đệm trên giường lớn vì động tác của hai người mà nhấp nhô theo tiết tấu, tiếng thở dốc nhiệt tình kèm theo tiếng rên rỉ thỉnh thoảng ngâm nga, khiến gian phòng dường như hoà hợp vào ánh trăng, ánh trăng dày đặc, mang theo nồng nàn tình yêu và kích tình…

Xong việc Triệu Trăn ôm Trương Hoàn hôn môi, Trương Hoàn đẩy ông ra, quấn chăn xuống giường vào phòng tắm.

Trương Hoàn tránh né Triệu Trăn như vậy, cũng không phải thân thể rất khó chịu, ngược lại cậu cảm thấy rất tốt, xong chuyện thân thể giống như còn đắm chìm trong vui sướng *** mới rồi, loại xúc cảm mềm mại triền miên mà lại kịch liệt cuộn trào mãnh liệt chuyển động trong cơ thể cậu, khiến cơ thể và tinh thần đều say mê.

Thế nhưng, trong lòng cậu rất xoắn uýt, đây là lần đầu tiên cậu chủ động tiếp nhận Triệu Trăn, hơn nữa, nói không chừng sau này vẫn sẽ tiếp tục như vậy, cậu như vậy là muốn triệt để trao thân thể cho một người, điều này làm cậu rất bối rối khó chịu, có chút không dễ tiếp thu, cậu muốn trốn tránh Triệu Trăn một chút mới tốt.

Một mình cậu vào phòng tắm, còn đóng cửa lại, người dựa vào cửa chặn cửa lại.

Triệu Trăn thấy Trương Hoàn tránh ông đi như vậy, cho rằng chính mình vừa nãy làm Trương Hoàn bị thương khó chịu, thế là phi thường quan tâm, xuống giường, đến cửa phòng tắm gõ cửa, ôn nhu quan tâm hỏi, “Trương Hoàn, nào, mở cửa ra, có phải bị thương rồi không, để tôi xem một chút.”

Trương Hoàn thấp giọng nói, “Để tôi một mình một lát.”

Triệu Trăn vì câu này khựng lại một chút, sau đó nói, “Tuy tôi rất muốn dựa theo ý nguyện của em để mặc em một lúc, nhưng tôi hiện tại không có biện pháp mặc kệ em, để em một mình bên trong. Nào, mở cửa ra, tôi xem cho em một chút, nếu bị thương, đó không phải chuyện nhỏ, tôi phải bôi thuốc cho em mới được, có lẽ em đang khó chịu, em cũng không nên ở một mình, em mắng tôi hai câu, đánh tôi hai cái, trút hết giận, tốt hơn một mình chịu đựng…”

Trương Hoàn nghe Triệu Trăn có xu hướng dài dòng không giới hạn, nghe ông lải nhải, tựa hồ cảm thấy phiền phức, trong lòng lại mơ hồ ôn nhu và vui mừng, cậu nghĩ, đó là vì yêu ông, cho nên, cái gì cũng đều có thể tha thứ cho ông. Cậu lại nhớ đến lời Dật Ninh nói với cậu, Dật Ninh nói, thật sự yêu đối phương, sẽ không để ý vấn đề thua thiệt, chỉ cần hai bên đều có thể cảm thấy vui vẻ là được rồi, cả đời, cũng chỉ có hai người cùng một chỗ, quan tâm những vấn đề kia có ích lợi gì.”

Trương Hoàn nghiêng người dựa vào cửa, nhẹ giọng nói một câu, “Ông rốt cuộc yêu em bao nhiêu…”

Thấp giọng nỉ non, Trương Hoàn đương nhiên nhiên nghe không rõ ràng, Triệu Trăn ở ngoài cửa không ngừng hỏi, “Em đang nói cái gì, tôi nghe không rõ, bảo bối, tránh khỏi cửa nào, để tôi nhìn em một chút…”

Trương Hoàn cười một tiếng, đột nhiên tránh khỏi cửa, Triệu Trăn ở ngoài đẩy cửa mở, sửng sốt một chút mới vào phòng tắm, ông cho là mình còn phải nói vài câu Trương Hoàn mới có thể mở rộng cửa.

Trương Hoàn đang cúi đầu bỏ cái chăn quấn trên người vào trong giỏ đặt trên giá, rồi đi mở nước vòi sen, Triệu Trăn nhìn Trương Hoàn, bộ dáng lãnh đạm cao ngạo mang theo một chút ưu buồn của Trương Hoàn khiến Triệu Trăn yêu thương cực kì, ông đi đến ôm Trương Hoàn, ghé vào tai cậu ôn nhu nói, “Nếu như thân thể khó chịu, em phải nói với tôi, tôi mới có thể biết được. Tôi tuy rằng luôn mong đợi có thể hiểu rõ trong lòng em rốt cuộc suy nghĩ cái gì, mong muốn có thể tâm linh tương thông, thế nhưng, có đôi khi tôi vẫn không hiểu em vì sao tức giận, em lúc này, nói cho tôi biết, được không? Luôn đoán suy nghĩ trong lòng em, nhưng khi đoán không được, tôi sẽ rất lo lắng em…”

Trương Hoàn không biết vì sao, nghe Triệu Trăn nói như vậy, mũi cư nhiên có chút chua xót, cho dù phía sau còn mang theo cảm giác trướng đau tê dại do Triệu Trăn tạo thành mới rồi, trong lòng cậu lúc này lại thản nhiên, cảm thấy, dù cho sau này không thể cùng Triệu Trăn trọn một đời, trong đoạn sinh mệnh cậu cùng một chỗ với Triệu Trăn lúc này, cậu thật lòng yêu ông, cậu sẽ không hối hận đem cả cơ thể tặng cho ông.

Trương Hoàn quay người ôm lại Triệu Trăn, tựa đầu lên vai ông, nhẹ giọng nỉ non, “Ông nói, chúng ta có thể yêu nhau bao lâu…”

Triệu Trăn vì câu này có một tia lo lắng sửng sờ, ông không rõ Trương Hoàn vì sao không có cảm giác an toàn như thế, vào lúc tình yêu cuồng nhiệt, cũng đã nghĩ tới tình yêu rốt cuộc sẽ kết thúc khi nào, Trương Hoàn tựa hồ không tin thế gian này có thứ gì đó lâu dài.

Kỳ thật, này đương nhiên cũng không thể trách Trương Hoàn, cậu vốn chưa bao giờ tin tưởng vĩnh hằng, cũng không có cảm giác an toàn. Trước khi cha mẹ qua đời, cậu còn nhỏ, chưa bao giờ nghĩ tới, cha mẹ sẽ đột nhiên rời cậu mà đi vào ngày đó, cậu cho rằng, cha mẹ sẽ làm bạn với cậu cả đời, thế nhưng, bọn họ lại cứ đột nhiên như vậy vĩnh viễn rời bỏ cậu, ngay cả cha mẹ cũng bỏ cậu, trên đời này còn có ai sẽ không chứ, huống chi là tình yêu càng không bền vững bằng tình thân.

Triệu Trăn không trả lời câu hỏi này của Trương Hoàn, ông chỉ ôm chặt cậu, ở bên tai cậu nhẹ nhàng hôn, ôn nhu, như là người mẹ che chở đứa con bé nhỏ thương đến tận đáy lòng, nhưng là, thanh âm trầm thấp cũng kiên định như vậy, nói, “Cả đời tôi đã trôi qua một nửa, còn dư lại bao nhiêu? Em hỏi tôi câu này, tôi thật sự không cách nào trả lời em, chỉ là, tôi đảm bảo, khi tôi qua đời, nếu như em vẫn còn, tôi cho phép em đi tìm người khác…”

Câu trả lời này của Triệu Trăn, thật sự khiến Trương Hoàn bất ngờ, thế nhưng, nước mắt lại đột nhiên tràn mi, cậu không quan tâm chính mình rơi lệ bị Triệu Trăn thấy, cậu ngẩng đầu, ôm lấy mặt Triệu Trăn, hôn lên môi ông.

Nước mắt theo gò má chảy xuống, dừng lại trên làn môi chạm nhau, chảy vào cổ họng, mặn chát…

Triệu Trăn đồng dạng đụng chạm ngậm mút môi Trương Hoàn, thấp giọng nói, “Cho nên, không cần lúc nào cũng hỏi tôi câu này, nói không chừng, đến lúc đó tôi sẽ hối hận, không cho em đi tìm người mới, vậy em phải thủ tiết cho tôi…”

Trương Hoàn rơi nước mắt, nhưng lại cười, thấp giọng mắng, “Thủ cái rắm, ông quản được sao.”

Hai người ở trong phòng tắm hôn môi vuốt ve, lại sắp cọ súng cướp cò, Trương Hoàn nhanh chóng lui ra sau hai bước, mở khoá vòi sen, nước giội xuống, mới làm cho hai người thanh tỉnh một chút, Trương Hoàn vừa làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà tắm rửa, vừa nói, “Em không làm.”

Triệu Trăn nhìn Trương Hoàn cúi đầu tắm, nhẹ giọng cười, đi qua ôm lấy Trương Hoàn từ phía sau, bàn tay từ bụng mò xuống xoa nắn dục vọng của cậu, Trương Hoàn thấp giọng thở hổn hển một tiếng, vừa muốn đẩy Triệu Trăn ra, Triệu Trăn lại ôm chặt lấy cậu, còn nói, “Vai tôi mới vừa rồi bị em cắn một cái, em xem một chút, đều rướm máu.”

Trương Hoàn bị câu này làm cho sửng sốt, xoay người nhìn vai ông, nói thầm, “Thật chảy máu?”

Triệu Trăn lại thừa dịp cậu xoay người, một phen đẩy cậu vào vách tường phía dưới lại dùng thân thể chính mình ngăn chặn, nhào tới hung hăng hôn môi cậu, một tay nắm lấy mặt cậu, một tay cố định bàn tay muốn đẩy ông ra của Trương Hoàn, Trương Hoàn muốn né, lại bị eo và đôi chân mạnh mẽ của Triệu Trăn vây chặt, mỗi một lần ma sát, chỉ khiến dục hoả càng lớn.

Trương Hoàn chỉ đành tuỳ Triệu Trăn, hai người hôn môi vuốt ve, lại dùng tay giúp đỡ nhau một lần mới thôi.

Trong nháy mắt mê man. Trương Hoàn không hề lo lắng, vì Triệu Trăn ôm chặt lấy cậu.

Hai người ôm nhau thở dốc, Trương Hoàn nhìn trên vai Triệu Trăn, quả thật còn dấu răng vừa nãy ở trên giường cậu kích động lưu lại, mặc dù không chảy máu, nhưng dấu răng thật sự rất rõ ràng, Trương Hoàn ôm eo ông, liếm dấu vết trên vai, Triệu Trăn nghiêng đầu nhìn cậu một cái, ôn nhu trong mắt dày đặc như mực, màu đen trầm tĩnh thâm trầm mà cổ kính.



Tiểu Bảo: tiêu rồi, tiêu rồi. Đọc hard yaoi riết (tui thích nhất bondage) mà tui biến thái mất kiểm soát luôn rồi. Hôm nay nhìn bé cún (màu trắng) nhà tui đeo dây dắt màu đỏ, vậy mà tui có thể nghĩ đến… =.,=
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện