Khi Triệu Trăn đến nghĩa trang, mưa đã rơi xuống, còn không hề nhỏ, thậm chí mưa ở ngoại ô còn lớn hơn cả trong thành, ào ào trút xuống, trong đất trời hình thành một màn mưa.
Triệu Trăn lo lắng Trương Hoàn, không biết cậu rốt cuộc có ở trong nghĩa trang không, hoặc là cậu ở đây, cậu có dù hay không, nhưng nhìn mưa rơi, cảm thấy cho dù bung dù, chỉ sợ cũng bị mưa xối lạnh thấu tim.
Triệu Trăn đỗ xe xong, che dù xuống xe, cũng không có tinh thần đi cầm bó hoa cúc tế bái cha mẹ Trương Hoàn kia, trực tiếp đi tìm Trương Hoàn quan trọng hơn.
Vừa mới xuống xe, gió liền thổi mưa tới, quần lập tức ướt.
Triệu Trăn nhìn nghĩa trang trong mưa gió càng lộ ra thê lương bi ai, trong lòng nặng nề, sầu lo càng nặng.
Đến chỗ quản lý hỏi, biết được quả thật có một cậu bé đẹp trai cao gầy ôm hoa vào nghĩa trang, hơn nữa đã đi rất lâu, còn không chưa thấy cậu ra.
Loại nghĩa trang này quản lý rời rạc, căn bản sẽ không có chuyện người tới đăng kí, thấy có người thật lâu chưa ra, bọn họ cũng không để ý.
Triệu Trăn biết chỗ này chính là bộ dạng đó, thế nhưng vẫn không nhịn được tức giận, tâm nghĩ những người này thấy mưa lớn như vậy, cũng không biết quan tâm một chút người vào nghĩa trang đã đi ra chưa.
Triệu Trăn nhìn thoáng qua nghĩa trang diện tích không nhỏ này, từng mộ bia tựa hồ không có gì khác nhau, mà mây thấp mưa lớn, khắp nơi đen kịt, tầm nhìn không xa, muốn tìm được mộ cha mẹ Trương Hoàn bên trong thật đúng là khó tìm, may mà ông đã hỏi Tiết phụ số bia mộ, tìm sẽ đơn giản hơn nhiều.
Hỏi nhân viên quản lí vị trí cụ thể của số bia mộ, Triệu Trăn liền miễn cưỡng che dù đi nhanh đến hướng đó.
Nhân viên quản lí còn đang hô phía sao ông, “Phải nhanh đi ra — –“
Triệu Trăn căn bản không để ý tới, cầm ô chống lại mưa gió đã rất không dễ dàng.
Mưa như trút nước, toàn thân ông trên cơ bản đã ướt, bất quá, lúc này vô pháp quan tâm đến những thứ này.
Đi vào nghĩa trang, nhìn từng bia một ở trong mưa gió vẫn an tĩnh lặng yên như cũ, trong lòng Triệu Trăn rất có cảm xúc, nghĩ thầm ngày nào đó, ông cũng sẽ biến thành một phần mộ đồng dạng mà thôi, mọi người dựa theo bia mộ tìm ông, sau đó có tể hiến cho ông một bó hoa đã coi như không tệ.
Không hiểu sao, Triệu Trăn vẫn không thương xuân bi thu lại nhớ đến của Đào Uyên Minh — Thân thích hoặc dư bi, tha nhân diệc dĩ ca. Tử khứ hà sở đạo, thác thể đồng sơn a.*
(*tạm dịch: Thân thích có lẽ còn có vài người bi thương, người khác cũng bắt đầu ca hát. Chết đi còn có thể nói gì, nâng thân thể cùng núi non)
Tuy người đều sẽ chết đi, thế nhưng, bây giờ ông còn sống, còn có thể chọn lựa cách sống mình thích, có thể bảo vệ người mình yêu, cho nên, ông cảm thấy cũng không tệ lắm.
Có bi thương, nhưng mà, vẫn có thể khoái đạt*.
(*khoan dung/ cởi mở/ to lớn)
Triệu Trăn xuyên qua nghĩa trang hơn mười phút, mới tìm thấy khu mộ cha mẹ Trương Hoàn ở, đã gần đến bên rìa nghĩa trang, bất quá, phong cảnh chỗ này khá đẹp, căn cứ theo Triệu Trăn quan sát, cảm thấy phong thủy bên này còn tốt hơn một chút, sợ rằng một chỗ tốn không ít tiền.
Năm đó cha mẹ Trương Hoàn đột nhiên mất, có thể có thân thích vì bọn họ mua một phần mộ tốn không ít, có lẽ cũng coi như hiếm thấy.
Trương Hoàn ngồi trong mưa gió, tuỳ ý gió mưa tập kích, sừng sững không động, cậu tựa hồ đã không cảm nhận được mưa gió, trong đầu cũng không nghĩ bất kỳ thứ gì, chỉ là lẳng lặng ngồi đó mà thôi, nước mưa lạnh lẽo, khiến cậu cảm thấy kỳ thật cũng không tệ lắm.
Cậu nghĩ cứ thế này bồi cha mẹ thật lâu, không muốn nghĩ đến những chuyện phàm trần, không muốn đi hâm mộ dì dượng còn có Tiết Lộ tạo thành một nhà ba người, không muốn nghĩ Triệu Trăn có đúng là ngoài cậu còn có những người khác không, không muốn nghĩ nhân sinh tương lai phải làm thế nào, không muốn nghĩ nếu như cùng Triệu Trăn xa cách rồi, sau này trong cuộc đời cậu còn có thể tiếp nhận người mới đến gần không…
Nước mưa chảy vào trong mắt cậu, mắt cảm thấy khó chịu, cậu đành đưa lưng về phía mưa gió, đầu tựa vào trong đầu gối, muốn hoá thành một tảng đá trong cơn mưa này, có lẽ, hết thảy rồi sẽ tốt thôi.
Cậu chưa từng giống như lần này đột nhiên muốn trốn tránh tất cả, muốn chạy trốn đến một nơi không người nào có thể tìm được, muốn hoá thành một tảng đá vô tri…
Triệu Trăn ở trong mưa bước nhanh tới, trong trời đất hôn ám tràn ngập mưa giăng, cuối cùng thấy được người khiến ông đầy lòng lo lắng đầy lòng yêu thương.
Trương Hoàn căn bản không nghe thấy tiếng bước chân, cậu chôn mặt trong đầu gối ngồi đó, lấy một tư thế an tĩnh muốn trốn tránh thương tổn hoá thành bức điêu khắc trong mưa.
Trong nháy mắt Triệu Trăn thấy cậu, tâm giống như muốn nát rồi, đau đớn nặng nề chân chân thật thật khiến ông siết chặt nắm tay, ông bước nhanh về phía trước, ngồi xổm xuống bên người Trương Hoàn, che dù trên đầu Trương Hoàn, ôn nhu gọi cậu, “Trương Hoàn, chúng ta trở về đi.”
Bởi vì đã không còn nước mưa xối lên người, bên cạnh còn có một vật thể toả ra hơi ấm, Trương Hoàn biết có người đến, nghe thấy giọng Triệu Trăn, tim cậu đột nhiên căng thẳng, ngực vốn đã không còn tri giác tựa hồ lại bắt đầu âm ỉ đau.
Cậu không muốn ngẩng đầu lên, cậu không muốn nhìn thế giới này, cậu vẫn như cũ chôn mặt trong đầu gối, không hề động.
Triệu Trăn một tay cầm dù, một tay nhẹ nhàng vuốt tóc Trương Hoàn, ông biết Trương Hoàn nhất định khó chịu trong lòng, ông cũng không có lời an ủi hay nào, chỉ nói, “Trương Hoàn, theo tôi về đi. Em xem, em cũng đã tế bái cha mẹ em rồi, mưa lớn thế này, em ở đây mắc mưa ngã bệnh, cha mẹ em cho dù ở dưới đất không phải cũng lo lắng cho em, được rồi, ngoan, cùng tôi trở về, được không nào?”
Trương Hoàn được ông vỗ về mà hơi giật giật thân thể, ngẩng đầu lên, con ngươi không có thần thái gì, nhàn nhạt nhìn Triệu Trăn, lại dời tầm mắt đi chỗ khác, giọng khàn khàn, “Ông tới đây làm gì, ông đi đi!”
Triệu Trăn không biết Trương Hoàn hiểu lầm ông chân đạp hai thuyền chân trong chân ngoài, còn tưởng rằng Trương Hoàn lãnh đạm ông là bởi vì cậu đang thương tâm chuyện cha mẹ. Ông lấy ra khăn tay vội lau bọt nước trên mặt Trương Hoàn, nói, “Em đang nói gì vậy, em ở đây dầm mưa, em bảo tôi đi, tôi đi làm sao được. Tôi tìm em một ngày, em tới đây cũng không nói cho người khác một tiếng. Ngoan, cùng tôi về, hoặc là, đi tránh mưa trước!”
Nói xong, kéo Trương Hoàn đứng lên.
Chân tay Trương Hoàn đều đã tê dại, cũng không tiện cử động, khí lực Triệu Trăn lại lớn, cho dù Trương Hoàn muốn phản kháng, nhưng cũng bị ông kéo đứng lên, do chân đã tê, không cách nào đứng vững, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Triệu Trăn đưa tay ôm lấy Trương Hoàn sắp ngã xuống, sau đó kéo vào trong lòng, dù trên tay lại bị gió thổi rớt, ở trong mưa bay đi thật xa.
Nước mưa tạt trên mặt, cảm giác rất không tốt, Triệu Trăn ôm lấy Trương Hoàn, nói, “Theo tôi về. Đừng ở chỗ này phá hư chính mình. Người chết không thể sống lại, em ở chỗ này phá hư chính mình cũng sẽ không có tác dụng. So với luôn chìm sâu trong bi thương đối với người đã mất, quý trọng người còn sống không phải còn quan trọng hơn sao.”
Trương Hoàn nhín mày nhìn Triệu Trăn, nước mắt chảy vào mắt, khiến cậu chỉ phải nhắm mắt lại, muốn đẩy Triệu Trăn ra, quát, “Ông buông, không cần ở trước mộ cha mẹ cùng tôi lôi lôi kéo kéo.”
Triệu Trăn lại không buông cậu ra, hai cánh tay như gọng sắt nắm chặt tay Trương Hoàn, nói, “Lẽ nào chuyện giữa chúng ta không thể để cho cha mẹ em biết? Tôi ngược lại có lời muốn nói với bọn họ. Em là đồng tính không phải chuyện tội ác tày trời, cùng tôi yêu nhau cũng không phải thiên địa bất dung. Tôi có thể bảo đảm với cha mẹ em, để cho bọn họ yên tâm, sau này, đã có tôi chăm sóc em chiếu cố em. Cho dù em muốn có con, tôi cũng nguyện ý cho em đi thụ tinh ống nghiệm một đứa, sẽ không để cho Trương gia tuyệt hậu. Những thứ này, tôi nghĩ, cha mẹ em sẽ không có ý kiến…”
Trương Hoàn ở trong mưa mở mắt ra, thế nhưng chỉ có thể híp mắt, nhìn khuôn mặt mơ hồ của Triệu Trăn trong mưa, khuôn mặt ngay thẳng lại luôn mang theo ôn nhu, đôi mắt đen bóng thâm thuý, tim cậu đột nhiên như đao cắt, người đàn ông này, cậu có thể tin tưởng ông sao, thế nhưng Tiết Lộ lại nói ông và nữ nhân khác dây dưa cùng một chỗ.
Trương Hoàn cảm giác bản thân một chút cũng không nhìn thấu Triệu Trăn.
Người muốn nhìn thấu một người khác, thật sự là quá khó khăn, có vài người, cho dù ở cùng nhau vài chục năm hay cả đời đều nhìn không thấu đối phương, duy trì quan hệ hai người bền chắc, ngoại trừ tầng ngoài nhất định, chỉ có thể là tin tưởng, vô điều kiện tin tưởng đối phương.
Trương Hoàn lắc đầu trước mặt Triệu Trăn, vẫn muốn tránh thoát ràng buộc của ông, “Không, không được. Ông có thể chăm sóc* tôi, nhưng mà, tôi nhìn* không thấu ông.”
(*chỗ này đều cùng một chữ ‘看’ nhưng là 2 nghĩa khác nhau của nó)
Triệu Trăn bắt lấy Trương Hoàn thật chặt, Trương Hoàn dầm mưa thời gian dài, lại thêm tinh thần vốn không tốt, căn bản không có khí lực cùng Triệu Trăn đối kháng, rất nhanh lại bị Triệu Trăn vững vàng ôm lấy, cậu muốn tự do động một cái đều trắc trở.
Triệu Trăn đội mưa, lớn tiếng chấp vấn, “Vì sao không được, vì sao đột nhiên không được. Lúc trước không phải còn nói yêu tôi, có thể cùng tôi cùng một chỗ sao? Thế nào lại không được!”
Trương Hoàn quay mặt đi, có lẽ cậu đã khóc, thế nhưng, mưa lớn như vậy, cho dù là chính cậu, cũng không phân rõ tràn khỏi mắt mình là nước mắt hay là mưa, cậu không ngừng lắc đầu, “Tôi thích ông, thế nhưng, tôi không phải loại người thích một người là có thể dễ dàng tha thứ ông chân đạp hai thuyền. Ông đi đi, ông không cần lo cho tôi.”
Triệu Trăn nghe Trương Hoàn nói sửng sốt một chút, khí lực trên tay thả lỏng, vì vậy Trương Hoàn liền hung hăng đẩy ông ra, lui ra sau hai bước muốn chạy mất.
Triệu Trăn nhanh chóng tiến lên đuổi theo cậu, bắt được cánh tay cậu, một phen kéo cậu quay về trong lòng mình, nói, “Câu này có ý gì. Em nói tôi chân đạp hai thuyền? Tôi lúc nào thì chân đạp hai thuyền. Em từ đâu nghe được, em không nguyện ý tin tưởng tôi?’
Mưa gió nặng nề kéo tới, nghĩa trang được nước mưa cọ rửa, trên mặt đất đã tích thành vũng nước, Trương Hoàn đá phải bó hoa cậu mua để tế cha mẹ nhưng đã bị gió thổi sang một bên, nhưng cậu bất chấp không nhặt bó hoa, chỉ đá nó qua một bên, Trương Hoàn ở trong mưa không mở nổi mắt, trong nháy mắt mất hứng, “Chẳng lẽ không đúng sao? Ông không phải cùng bạn học Lộ Lộ có một chân.”
Triệu Trăn nắm chặt cậu, mờ mịt hỏi, “Cái gì bạn học?”
Trương Hoàn thấy Triệu Trăn không thừa nhận, vừa nghĩ hay là Tiết Lộ nói không đúng, lại vừa nghĩ có lẽ là Triệu Trăn không muốn thừa nhận mà thôi…
Cậu mâu thuẫn, Triệu Trăn đã kéo cậu lại gần, túm cậu đi nhặt dù bị thổi xa xa, Trương Hoàn không đi cùng ông.
Triệu Trăn liều mạng kéo cậu, quát lên, “Em cái tên xú tiểu tử này, một vừa hai phải cho tôi, trong mưa này không phải thời gian tranh cãi ầm ĩ, đi về em phải nói rõ cho tôi, cái gì mà chân đạp hai thuyền, còn nói tôi và bạn học em họ em có một chân, cmn, toàn là mấy thứ loạn thất bát tao!”
Trương Hoàn bị Triệu Trăn siết tay phi thường đau, không ngừng giãy dụa, “Ông buông ra cho tôi.”
Triệu Trăn bị Trương Hoàn giãy dụa đến tức giận, căn bản không thả, còn nói, “Em bớt ở chỗ này cùng tôi cứng đầu, theo tôi về.”
Trương Hoàn nhấc chân đá ông, “Không đi, tôi không đi.”
Triệu Trăn đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn chằm chằm Trương Hoàn, thấy Trương Hoàn tính tình cố chấp, lại đột nhiên kéo cậu vào trong lòng, nâng gáy hôn lên môi cậu, nói là hôn, càng giống cắn hơn.
Ông cắn đến mức Trương Hoàn kêu lên, giơ tay muốn đánh ông, thế nhưng Triệu Trăn lại làm sâu thêm nụ hôn này, ngậm môi Trương Hoàn vừa liến vừa mút vừa gặm, còn lại dụng thời gian rãnh nói, “Đừng ở trước mặt mộ cha mẹ em trình diễn ẩu đả, nếu không tôi ngay tại chỗ xử em.”
Cái hôn của Triệu Trăn khiến Trương Hoàn cảm nhận được một chút nhiệt độ, hơi thở ông thổi đến khiến cậu hoảng hốt trong nháy mắt, lại nghe ông nói những lời này, không khỏi giương mắt ngây ngốc nhìn ông, đột nhiên an tĩnh lại.
Triệu Trăn lôi kéo Trương Hoàn đi nhặt dù, che dù xong, lại lôi cậu đi khỏi, mới đi vài bước, liền thấy trong màn mưa cách đó không xa, dì dượng Trương Hoàn miễn cưỡng che dù đứng đó, hai người ngốc lăng mang theo kinh ngạc thậm chí có một chút khủng hoảng.
—-
Chú thích:
_Đào Uông Minh: tên Đào Tiềm (365-427), hiệu Uông Minh, tự Nguyên Lượng, biệu hiệu Ngủ Liễu tiên sinh, người Tầm Dương, nay thuộc huyện Cửu Giang, Giang Tây, một trong những nhà thơ lớn của Trung Quốc.
Một vài tác phẩm: Ẩm tửu, Quy khứ lai từ, Đào hoa nguyên kí.
(….tiểu sử dài lắm, xin lỗi nhưng tui lười trích)
Nguồn: https://vi.wikipedia.org/wiki/%C4%90%C3%A0o_Ti%E1%BB%81m#Ti.E1.BB.83u_s.E1.BB.AD
_Nghĩ vãn ca từ: (Bài ca ta thán) gồm 3 bài, là tác phẩm năm Đào Uông Minh sáu mươi ba tuổi, sau khi viết hai tháng thì qua đời. Nhà thơ giả dụ tình huống bản thân sau khi chết, biểu đạt cách nhìn của chính mình đối với cái chết, cũng an ủi bạn bè thân thích không cần quá bi thương.
2 câu ở trên là hai câu cuối cùng trong bài thứ 3 của bài thơ này.
Nguồn: http://baike.baidu.com/view/1337852.htm
—–
Tiểu Bảo: post trước cho chủ nhật, vì hôm đó sn tui, tui đình công đi chơi (~‾▿‾)~
Triệu Trăn lo lắng Trương Hoàn, không biết cậu rốt cuộc có ở trong nghĩa trang không, hoặc là cậu ở đây, cậu có dù hay không, nhưng nhìn mưa rơi, cảm thấy cho dù bung dù, chỉ sợ cũng bị mưa xối lạnh thấu tim.
Triệu Trăn đỗ xe xong, che dù xuống xe, cũng không có tinh thần đi cầm bó hoa cúc tế bái cha mẹ Trương Hoàn kia, trực tiếp đi tìm Trương Hoàn quan trọng hơn.
Vừa mới xuống xe, gió liền thổi mưa tới, quần lập tức ướt.
Triệu Trăn nhìn nghĩa trang trong mưa gió càng lộ ra thê lương bi ai, trong lòng nặng nề, sầu lo càng nặng.
Đến chỗ quản lý hỏi, biết được quả thật có một cậu bé đẹp trai cao gầy ôm hoa vào nghĩa trang, hơn nữa đã đi rất lâu, còn không chưa thấy cậu ra.
Loại nghĩa trang này quản lý rời rạc, căn bản sẽ không có chuyện người tới đăng kí, thấy có người thật lâu chưa ra, bọn họ cũng không để ý.
Triệu Trăn biết chỗ này chính là bộ dạng đó, thế nhưng vẫn không nhịn được tức giận, tâm nghĩ những người này thấy mưa lớn như vậy, cũng không biết quan tâm một chút người vào nghĩa trang đã đi ra chưa.
Triệu Trăn nhìn thoáng qua nghĩa trang diện tích không nhỏ này, từng mộ bia tựa hồ không có gì khác nhau, mà mây thấp mưa lớn, khắp nơi đen kịt, tầm nhìn không xa, muốn tìm được mộ cha mẹ Trương Hoàn bên trong thật đúng là khó tìm, may mà ông đã hỏi Tiết phụ số bia mộ, tìm sẽ đơn giản hơn nhiều.
Hỏi nhân viên quản lí vị trí cụ thể của số bia mộ, Triệu Trăn liền miễn cưỡng che dù đi nhanh đến hướng đó.
Nhân viên quản lí còn đang hô phía sao ông, “Phải nhanh đi ra — –“
Triệu Trăn căn bản không để ý tới, cầm ô chống lại mưa gió đã rất không dễ dàng.
Mưa như trút nước, toàn thân ông trên cơ bản đã ướt, bất quá, lúc này vô pháp quan tâm đến những thứ này.
Đi vào nghĩa trang, nhìn từng bia một ở trong mưa gió vẫn an tĩnh lặng yên như cũ, trong lòng Triệu Trăn rất có cảm xúc, nghĩ thầm ngày nào đó, ông cũng sẽ biến thành một phần mộ đồng dạng mà thôi, mọi người dựa theo bia mộ tìm ông, sau đó có tể hiến cho ông một bó hoa đã coi như không tệ.
Không hiểu sao, Triệu Trăn vẫn không thương xuân bi thu lại nhớ đến của Đào Uyên Minh — Thân thích hoặc dư bi, tha nhân diệc dĩ ca. Tử khứ hà sở đạo, thác thể đồng sơn a.*
(*tạm dịch: Thân thích có lẽ còn có vài người bi thương, người khác cũng bắt đầu ca hát. Chết đi còn có thể nói gì, nâng thân thể cùng núi non)
Tuy người đều sẽ chết đi, thế nhưng, bây giờ ông còn sống, còn có thể chọn lựa cách sống mình thích, có thể bảo vệ người mình yêu, cho nên, ông cảm thấy cũng không tệ lắm.
Có bi thương, nhưng mà, vẫn có thể khoái đạt*.
(*khoan dung/ cởi mở/ to lớn)
Triệu Trăn xuyên qua nghĩa trang hơn mười phút, mới tìm thấy khu mộ cha mẹ Trương Hoàn ở, đã gần đến bên rìa nghĩa trang, bất quá, phong cảnh chỗ này khá đẹp, căn cứ theo Triệu Trăn quan sát, cảm thấy phong thủy bên này còn tốt hơn một chút, sợ rằng một chỗ tốn không ít tiền.
Năm đó cha mẹ Trương Hoàn đột nhiên mất, có thể có thân thích vì bọn họ mua một phần mộ tốn không ít, có lẽ cũng coi như hiếm thấy.
Trương Hoàn ngồi trong mưa gió, tuỳ ý gió mưa tập kích, sừng sững không động, cậu tựa hồ đã không cảm nhận được mưa gió, trong đầu cũng không nghĩ bất kỳ thứ gì, chỉ là lẳng lặng ngồi đó mà thôi, nước mưa lạnh lẽo, khiến cậu cảm thấy kỳ thật cũng không tệ lắm.
Cậu nghĩ cứ thế này bồi cha mẹ thật lâu, không muốn nghĩ đến những chuyện phàm trần, không muốn đi hâm mộ dì dượng còn có Tiết Lộ tạo thành một nhà ba người, không muốn nghĩ Triệu Trăn có đúng là ngoài cậu còn có những người khác không, không muốn nghĩ nhân sinh tương lai phải làm thế nào, không muốn nghĩ nếu như cùng Triệu Trăn xa cách rồi, sau này trong cuộc đời cậu còn có thể tiếp nhận người mới đến gần không…
Nước mưa chảy vào trong mắt cậu, mắt cảm thấy khó chịu, cậu đành đưa lưng về phía mưa gió, đầu tựa vào trong đầu gối, muốn hoá thành một tảng đá trong cơn mưa này, có lẽ, hết thảy rồi sẽ tốt thôi.
Cậu chưa từng giống như lần này đột nhiên muốn trốn tránh tất cả, muốn chạy trốn đến một nơi không người nào có thể tìm được, muốn hoá thành một tảng đá vô tri…
Triệu Trăn ở trong mưa bước nhanh tới, trong trời đất hôn ám tràn ngập mưa giăng, cuối cùng thấy được người khiến ông đầy lòng lo lắng đầy lòng yêu thương.
Trương Hoàn căn bản không nghe thấy tiếng bước chân, cậu chôn mặt trong đầu gối ngồi đó, lấy một tư thế an tĩnh muốn trốn tránh thương tổn hoá thành bức điêu khắc trong mưa.
Trong nháy mắt Triệu Trăn thấy cậu, tâm giống như muốn nát rồi, đau đớn nặng nề chân chân thật thật khiến ông siết chặt nắm tay, ông bước nhanh về phía trước, ngồi xổm xuống bên người Trương Hoàn, che dù trên đầu Trương Hoàn, ôn nhu gọi cậu, “Trương Hoàn, chúng ta trở về đi.”
Bởi vì đã không còn nước mưa xối lên người, bên cạnh còn có một vật thể toả ra hơi ấm, Trương Hoàn biết có người đến, nghe thấy giọng Triệu Trăn, tim cậu đột nhiên căng thẳng, ngực vốn đã không còn tri giác tựa hồ lại bắt đầu âm ỉ đau.
Cậu không muốn ngẩng đầu lên, cậu không muốn nhìn thế giới này, cậu vẫn như cũ chôn mặt trong đầu gối, không hề động.
Triệu Trăn một tay cầm dù, một tay nhẹ nhàng vuốt tóc Trương Hoàn, ông biết Trương Hoàn nhất định khó chịu trong lòng, ông cũng không có lời an ủi hay nào, chỉ nói, “Trương Hoàn, theo tôi về đi. Em xem, em cũng đã tế bái cha mẹ em rồi, mưa lớn thế này, em ở đây mắc mưa ngã bệnh, cha mẹ em cho dù ở dưới đất không phải cũng lo lắng cho em, được rồi, ngoan, cùng tôi trở về, được không nào?”
Trương Hoàn được ông vỗ về mà hơi giật giật thân thể, ngẩng đầu lên, con ngươi không có thần thái gì, nhàn nhạt nhìn Triệu Trăn, lại dời tầm mắt đi chỗ khác, giọng khàn khàn, “Ông tới đây làm gì, ông đi đi!”
Triệu Trăn không biết Trương Hoàn hiểu lầm ông chân đạp hai thuyền chân trong chân ngoài, còn tưởng rằng Trương Hoàn lãnh đạm ông là bởi vì cậu đang thương tâm chuyện cha mẹ. Ông lấy ra khăn tay vội lau bọt nước trên mặt Trương Hoàn, nói, “Em đang nói gì vậy, em ở đây dầm mưa, em bảo tôi đi, tôi đi làm sao được. Tôi tìm em một ngày, em tới đây cũng không nói cho người khác một tiếng. Ngoan, cùng tôi về, hoặc là, đi tránh mưa trước!”
Nói xong, kéo Trương Hoàn đứng lên.
Chân tay Trương Hoàn đều đã tê dại, cũng không tiện cử động, khí lực Triệu Trăn lại lớn, cho dù Trương Hoàn muốn phản kháng, nhưng cũng bị ông kéo đứng lên, do chân đã tê, không cách nào đứng vững, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Triệu Trăn đưa tay ôm lấy Trương Hoàn sắp ngã xuống, sau đó kéo vào trong lòng, dù trên tay lại bị gió thổi rớt, ở trong mưa bay đi thật xa.
Nước mưa tạt trên mặt, cảm giác rất không tốt, Triệu Trăn ôm lấy Trương Hoàn, nói, “Theo tôi về. Đừng ở chỗ này phá hư chính mình. Người chết không thể sống lại, em ở chỗ này phá hư chính mình cũng sẽ không có tác dụng. So với luôn chìm sâu trong bi thương đối với người đã mất, quý trọng người còn sống không phải còn quan trọng hơn sao.”
Trương Hoàn nhín mày nhìn Triệu Trăn, nước mắt chảy vào mắt, khiến cậu chỉ phải nhắm mắt lại, muốn đẩy Triệu Trăn ra, quát, “Ông buông, không cần ở trước mộ cha mẹ cùng tôi lôi lôi kéo kéo.”
Triệu Trăn lại không buông cậu ra, hai cánh tay như gọng sắt nắm chặt tay Trương Hoàn, nói, “Lẽ nào chuyện giữa chúng ta không thể để cho cha mẹ em biết? Tôi ngược lại có lời muốn nói với bọn họ. Em là đồng tính không phải chuyện tội ác tày trời, cùng tôi yêu nhau cũng không phải thiên địa bất dung. Tôi có thể bảo đảm với cha mẹ em, để cho bọn họ yên tâm, sau này, đã có tôi chăm sóc em chiếu cố em. Cho dù em muốn có con, tôi cũng nguyện ý cho em đi thụ tinh ống nghiệm một đứa, sẽ không để cho Trương gia tuyệt hậu. Những thứ này, tôi nghĩ, cha mẹ em sẽ không có ý kiến…”
Trương Hoàn ở trong mưa mở mắt ra, thế nhưng chỉ có thể híp mắt, nhìn khuôn mặt mơ hồ của Triệu Trăn trong mưa, khuôn mặt ngay thẳng lại luôn mang theo ôn nhu, đôi mắt đen bóng thâm thuý, tim cậu đột nhiên như đao cắt, người đàn ông này, cậu có thể tin tưởng ông sao, thế nhưng Tiết Lộ lại nói ông và nữ nhân khác dây dưa cùng một chỗ.
Trương Hoàn cảm giác bản thân một chút cũng không nhìn thấu Triệu Trăn.
Người muốn nhìn thấu một người khác, thật sự là quá khó khăn, có vài người, cho dù ở cùng nhau vài chục năm hay cả đời đều nhìn không thấu đối phương, duy trì quan hệ hai người bền chắc, ngoại trừ tầng ngoài nhất định, chỉ có thể là tin tưởng, vô điều kiện tin tưởng đối phương.
Trương Hoàn lắc đầu trước mặt Triệu Trăn, vẫn muốn tránh thoát ràng buộc của ông, “Không, không được. Ông có thể chăm sóc* tôi, nhưng mà, tôi nhìn* không thấu ông.”
(*chỗ này đều cùng một chữ ‘看’ nhưng là 2 nghĩa khác nhau của nó)
Triệu Trăn bắt lấy Trương Hoàn thật chặt, Trương Hoàn dầm mưa thời gian dài, lại thêm tinh thần vốn không tốt, căn bản không có khí lực cùng Triệu Trăn đối kháng, rất nhanh lại bị Triệu Trăn vững vàng ôm lấy, cậu muốn tự do động một cái đều trắc trở.
Triệu Trăn đội mưa, lớn tiếng chấp vấn, “Vì sao không được, vì sao đột nhiên không được. Lúc trước không phải còn nói yêu tôi, có thể cùng tôi cùng một chỗ sao? Thế nào lại không được!”
Trương Hoàn quay mặt đi, có lẽ cậu đã khóc, thế nhưng, mưa lớn như vậy, cho dù là chính cậu, cũng không phân rõ tràn khỏi mắt mình là nước mắt hay là mưa, cậu không ngừng lắc đầu, “Tôi thích ông, thế nhưng, tôi không phải loại người thích một người là có thể dễ dàng tha thứ ông chân đạp hai thuyền. Ông đi đi, ông không cần lo cho tôi.”
Triệu Trăn nghe Trương Hoàn nói sửng sốt một chút, khí lực trên tay thả lỏng, vì vậy Trương Hoàn liền hung hăng đẩy ông ra, lui ra sau hai bước muốn chạy mất.
Triệu Trăn nhanh chóng tiến lên đuổi theo cậu, bắt được cánh tay cậu, một phen kéo cậu quay về trong lòng mình, nói, “Câu này có ý gì. Em nói tôi chân đạp hai thuyền? Tôi lúc nào thì chân đạp hai thuyền. Em từ đâu nghe được, em không nguyện ý tin tưởng tôi?’
Mưa gió nặng nề kéo tới, nghĩa trang được nước mưa cọ rửa, trên mặt đất đã tích thành vũng nước, Trương Hoàn đá phải bó hoa cậu mua để tế cha mẹ nhưng đã bị gió thổi sang một bên, nhưng cậu bất chấp không nhặt bó hoa, chỉ đá nó qua một bên, Trương Hoàn ở trong mưa không mở nổi mắt, trong nháy mắt mất hứng, “Chẳng lẽ không đúng sao? Ông không phải cùng bạn học Lộ Lộ có một chân.”
Triệu Trăn nắm chặt cậu, mờ mịt hỏi, “Cái gì bạn học?”
Trương Hoàn thấy Triệu Trăn không thừa nhận, vừa nghĩ hay là Tiết Lộ nói không đúng, lại vừa nghĩ có lẽ là Triệu Trăn không muốn thừa nhận mà thôi…
Cậu mâu thuẫn, Triệu Trăn đã kéo cậu lại gần, túm cậu đi nhặt dù bị thổi xa xa, Trương Hoàn không đi cùng ông.
Triệu Trăn liều mạng kéo cậu, quát lên, “Em cái tên xú tiểu tử này, một vừa hai phải cho tôi, trong mưa này không phải thời gian tranh cãi ầm ĩ, đi về em phải nói rõ cho tôi, cái gì mà chân đạp hai thuyền, còn nói tôi và bạn học em họ em có một chân, cmn, toàn là mấy thứ loạn thất bát tao!”
Trương Hoàn bị Triệu Trăn siết tay phi thường đau, không ngừng giãy dụa, “Ông buông ra cho tôi.”
Triệu Trăn bị Trương Hoàn giãy dụa đến tức giận, căn bản không thả, còn nói, “Em bớt ở chỗ này cùng tôi cứng đầu, theo tôi về.”
Trương Hoàn nhấc chân đá ông, “Không đi, tôi không đi.”
Triệu Trăn đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn chằm chằm Trương Hoàn, thấy Trương Hoàn tính tình cố chấp, lại đột nhiên kéo cậu vào trong lòng, nâng gáy hôn lên môi cậu, nói là hôn, càng giống cắn hơn.
Ông cắn đến mức Trương Hoàn kêu lên, giơ tay muốn đánh ông, thế nhưng Triệu Trăn lại làm sâu thêm nụ hôn này, ngậm môi Trương Hoàn vừa liến vừa mút vừa gặm, còn lại dụng thời gian rãnh nói, “Đừng ở trước mặt mộ cha mẹ em trình diễn ẩu đả, nếu không tôi ngay tại chỗ xử em.”
Cái hôn của Triệu Trăn khiến Trương Hoàn cảm nhận được một chút nhiệt độ, hơi thở ông thổi đến khiến cậu hoảng hốt trong nháy mắt, lại nghe ông nói những lời này, không khỏi giương mắt ngây ngốc nhìn ông, đột nhiên an tĩnh lại.
Triệu Trăn lôi kéo Trương Hoàn đi nhặt dù, che dù xong, lại lôi cậu đi khỏi, mới đi vài bước, liền thấy trong màn mưa cách đó không xa, dì dượng Trương Hoàn miễn cưỡng che dù đứng đó, hai người ngốc lăng mang theo kinh ngạc thậm chí có một chút khủng hoảng.
—-
Chú thích:
_Đào Uông Minh: tên Đào Tiềm (365-427), hiệu Uông Minh, tự Nguyên Lượng, biệu hiệu Ngủ Liễu tiên sinh, người Tầm Dương, nay thuộc huyện Cửu Giang, Giang Tây, một trong những nhà thơ lớn của Trung Quốc.
Một vài tác phẩm: Ẩm tửu, Quy khứ lai từ, Đào hoa nguyên kí.
(….tiểu sử dài lắm, xin lỗi nhưng tui lười trích)
Nguồn: https://vi.wikipedia.org/wiki/%C4%90%C3%A0o_Ti%E1%BB%81m#Ti.E1.BB.83u_s.E1.BB.AD
_Nghĩ vãn ca từ: (Bài ca ta thán) gồm 3 bài, là tác phẩm năm Đào Uông Minh sáu mươi ba tuổi, sau khi viết hai tháng thì qua đời. Nhà thơ giả dụ tình huống bản thân sau khi chết, biểu đạt cách nhìn của chính mình đối với cái chết, cũng an ủi bạn bè thân thích không cần quá bi thương.
2 câu ở trên là hai câu cuối cùng trong bài thứ 3 của bài thơ này.
Nguồn: http://baike.baidu.com/view/1337852.htm
—–
Tiểu Bảo: post trước cho chủ nhật, vì hôm đó sn tui, tui đình công đi chơi (~‾▿‾)~
Danh sách chương