Một mũi tên bắn ra, trong lòng Hoa Vân Phi thầm kêu không xong rồi.
Một mũi tên này gã vốn chắc chắn sẽ trúng đích, tuy nói Tề Mộc có nhiều thị vệ thân hình cao to túm tụm che chắn, thân người không ngừng di chuyển. Nếu muốn bắn trúng Tề Mộc, nhất là chỗ tử huyệt của y thì cực kỳ khó khăn, nhưng với tiễn thuật của Hoa Vân Phi mà nói thì không có gì khó khăn.
Khi Tề Mộc cất bước đi xuống bậc thang, đi phía trước có sáu gã bảo tiêu, nhưng bậc thang cao thấp nên chỉ có hai người cầm khiên che được đầu của y. Hai người này đi lên phía trước, thân thể lắc lư lộ ra khe hỡ ở giữa chỉ trong nháy mắt, nhưng với cặp mắt mãnh hổ cùng tài bắn cung của Hoa Vân Phi thì chỉ bao nhiêu đó là đủ.
Hoa Vân Phi bắt được thời cơ này một cách chuẩn xác, cũng kịp thời bắn tên nhưng ngay lúc đó Dương Tam Sấu lại hô gọi Tề Mộc. Khi Tề Mộc quay đầu lại là lúc mũi tên trong tay Hoa Vân Phi vụt đi.
Mũi tên rất nhanh, khiến người ta không thể phản ứng kịp. Hành động của đối phương và mũi tên của gã rời dây cùng là cùng thời khắc. Mũi tên bắn ra bằng tốc độ ánh sáng, làm sao có thể không thất thủ? Chẳng những Hoa Vân Phi bắt được khoảnh khắc kẽ hở giữa thân hình lắc lư, hơn nữa dự toán trước tốc độ bước lên của Tề Mộc, vừa vặn xuyên thủng cổ họng của hắn.
Nhưng Tề Mộc quay đầu, vừa vặn tránh khỏi chỗ nguy hiểm, ánh mắt vừa nhìn thấy Dương Tam Sấu cùng là lúc mũi tên bay đến.
Huyết quang bắn ra!
Mũi tên nhọn xuyên qua má phải Tề Mộc, đâm gãy bốn cái răng rồi xuyên hẳn qua má trái, bởi vì có răng đỡ lại nên mũi tên đến một nửa thì ngừng lại. Tề Mộc đau đến rống to, không biết vì sao má lại bị mũi tên nhọn xuyên thủng, há miệng ra rống to lại tác động cơ bắp trên má, thống khổ vô cùng.
Tề Mộc có được ngày hôm nay, cũng là nhờ trải qua núi đao biển máu, phản ứng cực kỳ nhạy bén. Sống chết trước mặt y kinh mà không loạn, lập tức tự bảo vệ tính mạng dùng thân thể bảo tiêu che chở chính mình. Đám bảo tiêu cũng kịp phản ứng, bảy tám người xông về phía Tề Mộc bao bọc y, những người còn lại tìm theo hướng mũi tên bay ra mà nhào tới.
Tề Mộc rất coi trọng tính mạng của mình, phòng vệ rất cẩn thận, Hoa Phi chỉ có một cơ hội, mũi tên này thất thủ, Hoa Vân Phi cũng không định liều mạng tiếp, lập tức tìm đường bỏ trốn.
Mấy người hộ vệ kia vừa chạy đến giữa đường lớn, chỉ thấy nhà kho của một ngôi nhà con đường đối diện “rầm” một tiếng, mấy bó củi bay lên hiện ra một nhân ảnh, chạy như bay về phía trước.
Hoa Vân Phi chạy xa hơn ba trượng, phía trước là một vách tường cao hơn một trượng, Hoa Vân Phi giữa không trung dùng sức đạp vào bức tường, dựa vào thềm một lần nữa bay vút lên, hai tay tìm tòi, bắt được một thân cây thò đầu ra khỏi tường. Thân hình gã giống như linh vượn bay giữa không trung, mượn nhánh cây co giãn, quăng về phía một cây đại thụ khác.
Chờ những người hộ vệ kia hung hăng chạy đến, chỉ thấy nhánh cây chập chờn, lá cây lượn quanh còn bóng dáng thích khách đã biến mất.
- Đại gia bị thương, đại gia bị thương...
Bọn bảo tiêu kêu to, nâng Tề Mộc dậy, vây quanh y ba lớp, dìu về phía nội viện. Rầm một tiếng, cửa lớn liền đóng lại.
Dương Tam Sấu đột nhiên thấy biến cố như vậy, đứng đằng kia mà sợ đến chân tay lạnh buốt, trợn mắt há mồm. Hình nhị Trụ khiếp đảm tiến đến bên cạnh y, thay đổi âm sắc nói:
- Đại chưởng quỹ đấy, huyện Hồ thực sự quá nguy hiểm, hay là chúng ta về Tĩnh Châu đi.
- Về Tĩnh Châu, chúng ta về Tĩnh Châu thôi!
Dương Tam Sấu cũng sợ hãi, nghe xong lời này như bị gãi đúng chỗ ngứa, lập tức gật đầu nói phải, y vừa mới quay người, đột nhiên kịp phản ứng đưa tay vỗ một phát lên đầu Hình Nhị Trụ, mắng:
- Đồ hỗn trướng, cái gì mà Đại chưởng quỹ, là Đại đương gia.
Hình Nhị Trụ ủy khuất sờ đầu, nói:
- Vâng! Đại đương gia.
Nhạc Minh tằng hắng một cái, nói:
- Đại quản gia! Chúng ta sợ là không đi được đâu.
Dương Tam Sấu giận nói:
- Sao lại không đi được?
Nhạc Minh bất đắc dĩ nói:
- Ngươi xem!
Dương Tam Sấu ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bảy tám tên bảo tiêu Tề phủ mang đao thương côn bổng, sắc mặt khó coi đứng trước mặt.
Dương Tam Sấu tranh thủ thời gian cười nói:
- Mấy vị tráng sĩ, tại hạ là quản sự của Tĩnh Châu Dương phủ, trên đường đi qua đây vốn có chút việc muốn nhờ đại gia giúp một tay, không ngờ đại gia bị thương, tiểu nhân cũng không nên quấy rầy nữa, vậy liền cáo từ, cáo từ!
Dương Tam Sấu nói xong đã muốn lẻn qua đám người bảo tiêu Tề phủ.
Một tên đầu lĩnh bảo tiêu giơ Cửu hoàn đại khảm đao ra, cản y lại, cười âm hiểm nói:
- Đại quản sự? Ta vừa mới rõ ràng nghe được thủ hạ của ngươi gọi ngươi là Đại đương gia mà.
Dương Tam Sấu nghiêm mặt nói:
- Sai rồi sai rồi, hắn mới vừa rồi gọi ta là Đại chưởng qũy, cũng là do sợ hãi mà gọi sai. Ta cũng nói sai luôn, tự xưng chính mình là Đại đương gia.
Đầu lĩnh hộ vệ kia cười hắc hắc:
- Đại chưởng quỹ hay là đại đương gia? Không biết vị huynh đệ này có phải là hảo hán từ trên núi xuống không, nhìn có chút lạ lẫm.
Dương Tam Sấu bất đắc dĩ nói:
- Vị tráng sĩ này, Dương mỗ không phải lăn lộn giang hồ đâu, thật sự là hiểu lầm.
Đầu lĩnh hộ vệ kia vung tay lên, quát:
- Lại đúng lúc đại gia chúng ta gặp chuyện, đòi chạy đi? Không có cửa đâu! Có phải hiểu lầm hay không chờ chúng ta điều tra rồi nói sau! Áp tải bọn họ vào thủy lao.
Dương Tam Sấu kinh hãi, nói:
- Á? Nhốt vào thủy lao? Đừng a, ta và đại gia các người có...
Một đám bảo tiêu cùng nhau tiến lên, đem ba người bọn họ xô xô đẩy đẩy về hướng phủ:
- Có hay không... Chờ chúng ta hỏi qua đại gia rồi nói sau.
Huyện nha, Hoa Tình Phong liếc nhìn hồ sơ từng việc, càng không ngừng giơ tay lau mồ hôi.
Diệp Tiểu Thiên ngồi ở dưới, nói:
- Những thứ này đều là chứng cứ phạm tội của hạ quan tham nhũng. Huyện tôn đại nhân, chứng cứ phạm tội của Mạnh Khánh Duy vô cùng xác thực, không còn gì để nghi ngờ, không thể nghi ngờ, y lén lút kiếm chác món lợi kếch xù thông qua vật phẩm bị cấm. Hẳn là hàng hóa của Tề Mộc. Hạ quan đề nghị, lập tức mời Tề Mộc ra làm chứng.
Hoa Tình Phong cầm khăn xoa xoa trán, khẩn trương nói:
- Ngươi chắc chắn chứ? Mạnh Huyện thừa...A! Mạnh Khánh Duy đã cung khai?
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Y còn đang chờ Tề Mộc cứu hắn ra ngoài, làm sao có thể cung khai? Bất quá đồng bọn của y còn có thể là ai khác sao, rõ ràng chính là Tề Mộc.
Hoa Tình Phong nói:
- Quả nhiên có đạo lý, nhưng chúng ta là quan phủ, thì cũng cần có bằng chứng, một khi không có mà mời Tề Mộc đến, vạn nhất không có được chứng cứ rõ ràng... đến lúc đó...
Diệp Tiểu Thiên chằm chằm nhìn Hoa Tình Phong, thanh âm rất nhẹ nhưng mỗi chữ phi thường hữu lực:
- Huyện tôn đại nhân, đây chính là cơ hội tốt của ngươi!
Hoa Tình Phong chấn động, thất thanh nói:
- Chuyện gì?
Diệp Tiểu Thiên thu hồi ánh mắt, nhìn qua giàn dây leo đối diện chậm rãi nói:
- Kiềm chế Huyện tôn đại nhân, là Mạnh Khánh Duy với Vương Ninh. Trong hai người kia thì Mạnh Khánh Duy có uy quyền nhất, nếu như thời điểm này Huyện tôn đại nhân có thể quyết đoán đứng ra, thu phục nhân tâm, dựng nên uy vọng, lật đổ Mạnh Khánh Duy cùng Tề Mộc, thì Vương Chủ bộ cũng sẽ không dám xem thường Huyện tôn ngài nữa. Khi đó, dựa vào thanh danh Huyện tôn thất phẩm, hơn nữa đoạt lại quyền lực từ trong tay Mạnh Khánh Duy, Vương Chủ bộ tuy có bộ lạc trong núi ủng hộ, cũng phải tạm thời nhượng bộ. Đến lúc đó, huyện tôn đại nhân ít nhất có thể cầm lại sáu phần quyền lực, đủ để nắm Hồ huyện trong tay mình rồi.
Hoa Tình Phong nghe được tim đập thình thịch, nhưng nghĩ đến tên Tề Mộc kia thủ đoạn liều mạng, Hoa Tình Phong lại do dự, chần chờ sau nửa ngày mới nói:
- Ngươi... Ngươi có nắm chắc không?
Diệp Tiểu Thiên nhíu nhíu mày, nói:
- Nắm chắc cái gì?
Hoa Tình Phong nói:
- Trừng phạt Tề Mộc... Tề Mộc có rất nhiều thuộc hạ liều mạng vô cùng, Tuần kiểm ti lại về phe y, bổn huyện căn bản không có lực lượng để đối phó y, ngươi... Ngươi lấy gì ra để nắm chắc, đưa y ra công lý.
Diệp Tiểu Thiên nhìn Hoa Tình Phong, ánh mắt dần thương cảm, hắn nhẹ nhàng lắc đầu nói với Hoa Tình Phong:
- Huyện tôn đại nhân, nếu như việc gì làm cũng dám chắc một trăm phần trăm chiến thắng, thì Tề Mộc kia đã sớm chủ động nhận thua, còn cần ta đánh cược với bọn hắn một lần? Tình hình Hồ huyện đang rối ren như vậy, có được một cơ hội tuyệt hảo,...! Huyện tôn đại nhân, lúc này ngài đứng ra thì có sao đâu? Thành công, cho thanh danh vô lượng, còn thất bại thì ngươi đổ hết lên đầu ta đi. Tề Mộc kia tuy ương ngạnh, nhưng gia nghiệp của y lớn, không có khả năng tạo phản, thì có thể hung hăng càn quấy đến mức nào? Ngay cả ta cũng không dám giết, còn dám động tới ngài sao Huyện thái gia?
Hoa Tình Phong đỏ bừng mặt, ngại ngùng nói:
- Bổn huyện không phải sợ, chỉ là...Bổn quan thân là một huyện tôn, nếu như bắt hắn cuối cùng không có bằng chứng sẽ phải tha hắn, vậy uy nghiêm còn đâu, bổn huyện vẫn thấy là...hay bày mưu rồi hẵng hành động thì tốt hơn.
Phía sau bình phong, Tô Nhã yên lặng khẽ thở dài, nhẹ nhàng rung rung đầu, trong nội tâm có sự mất mát nhẹ. Tuy nàng một mực hiểu được nỗi khổ tâm trong lòng trượng phu. Nhưng đến bước này, có Diệp Tiểu Thiên đấu tranh anh dũng đi trước một bước, hắn vẫn trước sợ lang sau sợ hổ, Tô Nhã thật sự thấy thất vọng.
Cho tới nay, nàng cảm thấy trượng phụ cẩn thận chỉ là do tình thế bắt buộc, không thể không ẩn nhẫn nhượng bộ. Nhưng hôm nay nàng đã nhìn thấu, người này thực chất nhát gan bản tính trời sinh. Tô Nhã khổ sở rời đi, lặng yên không một tiếng động vào cửa sau, đi vào vườn, lặng yên ngắm nhìn một hồ sen yên tĩnh.
Hành lang uốn khúc, Tô Tuần Thiên mặt mày hớn hở đi tới. Diệp Tiểu Thiên bị thương mấy ngày nay không đi vấn an Tiết Thủy Vũ nên mới phân phó gã tới. Còn nghiêm túc dặn gã chớ đem việc này nói cho Tiết Thủy Vũ. Xem ra, Diệp Tiểu Thiên đã vẽ con đường chói lọi trước mặt cho nữ nhân của hắn. Bản thân mình chịu uất ức khinh bỉ cũng nuốt vào lòng.
Tô Tuần Thiên đối với yêu cầu của vị Đại cữu ca đương nhiên tuân theo ngay lập tức. Hôm nay gã đi đến hậu viện thăm Tiết Thủy Vũ.
Gần đây, Thủy Vũ vẫn không hề để ý tới gã, hôm nay vì hỏi thăm tình hình “huynh trưởng” nên mới tươi cười với gã hơn, nói chuyện với gã cũng nhiều hơn làm Tô Tuần Thiên mừng đến mở cờ trong bụng.
Tô Thuận Thiên hào hứng đi tới, ngẩng đầu nhìn thấy tỷ tỷ mặt tiêu điều đứng bên ao sen, không khỏi giật mình, thả bước đi qua nhẹ giọng kêu:
- Tỷ tỷ?
- A?
Tô Nhã đang khổ sở vô cùng, bỗng nhiên bị đệ đệ gọi, lập tức tỉnh táo, lấy lại bình tĩnh nói:
- Tô Tuần Thiên, lại đi thăm Tiết cô nương sao?
Tô Tuần Thiên nói:
- Vâng! Nhìn tỷ khí sắc không được tốt, tỷ giận gì tỷ phu sao?
Tô Nhã cười khổ một tiếng, vừa muốn thuận miệng giải thích vài câu, chợt nghe phía trước “tùng tùng tùng” một hồi trống, Tô Nhã ngạc nhiên nói:
- Lúc này rồi còn có người phương nào đánh trống cáo trạng?
Trên tam đường, Hoa Tình Phong đột nhiên nghe tiếng trống lại càng hoảng sợ, mấy năm này y nằm mơ đều ngóng trông được ngồi công đường là chủ chánh vụ. Nhưng lần trước sau khi thăng đường làm cho cả huyện Hồ thất vọng, bây giờ y có chút sợ hãi việc thăng đường.
Hoa Tình Phong thấp thỏm trong lòng, vừa mới đứng lên, chỉ thấy một nha dịch bay từ ngoài vào, thở hồng hộc bẩm:
- Đại lão gia, Tề...Tề Mộc đã đến, Tề Mộc...đang đánh trống kêu oan!
Hoa Tình Phong nghe xong lời này không khỏi chấn động, miệng há hốc “răng rắc”, cái cằm muốn trật khớp.
Một mũi tên này gã vốn chắc chắn sẽ trúng đích, tuy nói Tề Mộc có nhiều thị vệ thân hình cao to túm tụm che chắn, thân người không ngừng di chuyển. Nếu muốn bắn trúng Tề Mộc, nhất là chỗ tử huyệt của y thì cực kỳ khó khăn, nhưng với tiễn thuật của Hoa Vân Phi mà nói thì không có gì khó khăn.
Khi Tề Mộc cất bước đi xuống bậc thang, đi phía trước có sáu gã bảo tiêu, nhưng bậc thang cao thấp nên chỉ có hai người cầm khiên che được đầu của y. Hai người này đi lên phía trước, thân thể lắc lư lộ ra khe hỡ ở giữa chỉ trong nháy mắt, nhưng với cặp mắt mãnh hổ cùng tài bắn cung của Hoa Vân Phi thì chỉ bao nhiêu đó là đủ.
Hoa Vân Phi bắt được thời cơ này một cách chuẩn xác, cũng kịp thời bắn tên nhưng ngay lúc đó Dương Tam Sấu lại hô gọi Tề Mộc. Khi Tề Mộc quay đầu lại là lúc mũi tên trong tay Hoa Vân Phi vụt đi.
Mũi tên rất nhanh, khiến người ta không thể phản ứng kịp. Hành động của đối phương và mũi tên của gã rời dây cùng là cùng thời khắc. Mũi tên bắn ra bằng tốc độ ánh sáng, làm sao có thể không thất thủ? Chẳng những Hoa Vân Phi bắt được khoảnh khắc kẽ hở giữa thân hình lắc lư, hơn nữa dự toán trước tốc độ bước lên của Tề Mộc, vừa vặn xuyên thủng cổ họng của hắn.
Nhưng Tề Mộc quay đầu, vừa vặn tránh khỏi chỗ nguy hiểm, ánh mắt vừa nhìn thấy Dương Tam Sấu cùng là lúc mũi tên bay đến.
Huyết quang bắn ra!
Mũi tên nhọn xuyên qua má phải Tề Mộc, đâm gãy bốn cái răng rồi xuyên hẳn qua má trái, bởi vì có răng đỡ lại nên mũi tên đến một nửa thì ngừng lại. Tề Mộc đau đến rống to, không biết vì sao má lại bị mũi tên nhọn xuyên thủng, há miệng ra rống to lại tác động cơ bắp trên má, thống khổ vô cùng.
Tề Mộc có được ngày hôm nay, cũng là nhờ trải qua núi đao biển máu, phản ứng cực kỳ nhạy bén. Sống chết trước mặt y kinh mà không loạn, lập tức tự bảo vệ tính mạng dùng thân thể bảo tiêu che chở chính mình. Đám bảo tiêu cũng kịp phản ứng, bảy tám người xông về phía Tề Mộc bao bọc y, những người còn lại tìm theo hướng mũi tên bay ra mà nhào tới.
Tề Mộc rất coi trọng tính mạng của mình, phòng vệ rất cẩn thận, Hoa Phi chỉ có một cơ hội, mũi tên này thất thủ, Hoa Vân Phi cũng không định liều mạng tiếp, lập tức tìm đường bỏ trốn.
Mấy người hộ vệ kia vừa chạy đến giữa đường lớn, chỉ thấy nhà kho của một ngôi nhà con đường đối diện “rầm” một tiếng, mấy bó củi bay lên hiện ra một nhân ảnh, chạy như bay về phía trước.
Hoa Vân Phi chạy xa hơn ba trượng, phía trước là một vách tường cao hơn một trượng, Hoa Vân Phi giữa không trung dùng sức đạp vào bức tường, dựa vào thềm một lần nữa bay vút lên, hai tay tìm tòi, bắt được một thân cây thò đầu ra khỏi tường. Thân hình gã giống như linh vượn bay giữa không trung, mượn nhánh cây co giãn, quăng về phía một cây đại thụ khác.
Chờ những người hộ vệ kia hung hăng chạy đến, chỉ thấy nhánh cây chập chờn, lá cây lượn quanh còn bóng dáng thích khách đã biến mất.
- Đại gia bị thương, đại gia bị thương...
Bọn bảo tiêu kêu to, nâng Tề Mộc dậy, vây quanh y ba lớp, dìu về phía nội viện. Rầm một tiếng, cửa lớn liền đóng lại.
Dương Tam Sấu đột nhiên thấy biến cố như vậy, đứng đằng kia mà sợ đến chân tay lạnh buốt, trợn mắt há mồm. Hình nhị Trụ khiếp đảm tiến đến bên cạnh y, thay đổi âm sắc nói:
- Đại chưởng quỹ đấy, huyện Hồ thực sự quá nguy hiểm, hay là chúng ta về Tĩnh Châu đi.
- Về Tĩnh Châu, chúng ta về Tĩnh Châu thôi!
Dương Tam Sấu cũng sợ hãi, nghe xong lời này như bị gãi đúng chỗ ngứa, lập tức gật đầu nói phải, y vừa mới quay người, đột nhiên kịp phản ứng đưa tay vỗ một phát lên đầu Hình Nhị Trụ, mắng:
- Đồ hỗn trướng, cái gì mà Đại chưởng quỹ, là Đại đương gia.
Hình Nhị Trụ ủy khuất sờ đầu, nói:
- Vâng! Đại đương gia.
Nhạc Minh tằng hắng một cái, nói:
- Đại quản gia! Chúng ta sợ là không đi được đâu.
Dương Tam Sấu giận nói:
- Sao lại không đi được?
Nhạc Minh bất đắc dĩ nói:
- Ngươi xem!
Dương Tam Sấu ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bảy tám tên bảo tiêu Tề phủ mang đao thương côn bổng, sắc mặt khó coi đứng trước mặt.
Dương Tam Sấu tranh thủ thời gian cười nói:
- Mấy vị tráng sĩ, tại hạ là quản sự của Tĩnh Châu Dương phủ, trên đường đi qua đây vốn có chút việc muốn nhờ đại gia giúp một tay, không ngờ đại gia bị thương, tiểu nhân cũng không nên quấy rầy nữa, vậy liền cáo từ, cáo từ!
Dương Tam Sấu nói xong đã muốn lẻn qua đám người bảo tiêu Tề phủ.
Một tên đầu lĩnh bảo tiêu giơ Cửu hoàn đại khảm đao ra, cản y lại, cười âm hiểm nói:
- Đại quản sự? Ta vừa mới rõ ràng nghe được thủ hạ của ngươi gọi ngươi là Đại đương gia mà.
Dương Tam Sấu nghiêm mặt nói:
- Sai rồi sai rồi, hắn mới vừa rồi gọi ta là Đại chưởng qũy, cũng là do sợ hãi mà gọi sai. Ta cũng nói sai luôn, tự xưng chính mình là Đại đương gia.
Đầu lĩnh hộ vệ kia cười hắc hắc:
- Đại chưởng quỹ hay là đại đương gia? Không biết vị huynh đệ này có phải là hảo hán từ trên núi xuống không, nhìn có chút lạ lẫm.
Dương Tam Sấu bất đắc dĩ nói:
- Vị tráng sĩ này, Dương mỗ không phải lăn lộn giang hồ đâu, thật sự là hiểu lầm.
Đầu lĩnh hộ vệ kia vung tay lên, quát:
- Lại đúng lúc đại gia chúng ta gặp chuyện, đòi chạy đi? Không có cửa đâu! Có phải hiểu lầm hay không chờ chúng ta điều tra rồi nói sau! Áp tải bọn họ vào thủy lao.
Dương Tam Sấu kinh hãi, nói:
- Á? Nhốt vào thủy lao? Đừng a, ta và đại gia các người có...
Một đám bảo tiêu cùng nhau tiến lên, đem ba người bọn họ xô xô đẩy đẩy về hướng phủ:
- Có hay không... Chờ chúng ta hỏi qua đại gia rồi nói sau.
Huyện nha, Hoa Tình Phong liếc nhìn hồ sơ từng việc, càng không ngừng giơ tay lau mồ hôi.
Diệp Tiểu Thiên ngồi ở dưới, nói:
- Những thứ này đều là chứng cứ phạm tội của hạ quan tham nhũng. Huyện tôn đại nhân, chứng cứ phạm tội của Mạnh Khánh Duy vô cùng xác thực, không còn gì để nghi ngờ, không thể nghi ngờ, y lén lút kiếm chác món lợi kếch xù thông qua vật phẩm bị cấm. Hẳn là hàng hóa của Tề Mộc. Hạ quan đề nghị, lập tức mời Tề Mộc ra làm chứng.
Hoa Tình Phong cầm khăn xoa xoa trán, khẩn trương nói:
- Ngươi chắc chắn chứ? Mạnh Huyện thừa...A! Mạnh Khánh Duy đã cung khai?
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Y còn đang chờ Tề Mộc cứu hắn ra ngoài, làm sao có thể cung khai? Bất quá đồng bọn của y còn có thể là ai khác sao, rõ ràng chính là Tề Mộc.
Hoa Tình Phong nói:
- Quả nhiên có đạo lý, nhưng chúng ta là quan phủ, thì cũng cần có bằng chứng, một khi không có mà mời Tề Mộc đến, vạn nhất không có được chứng cứ rõ ràng... đến lúc đó...
Diệp Tiểu Thiên chằm chằm nhìn Hoa Tình Phong, thanh âm rất nhẹ nhưng mỗi chữ phi thường hữu lực:
- Huyện tôn đại nhân, đây chính là cơ hội tốt của ngươi!
Hoa Tình Phong chấn động, thất thanh nói:
- Chuyện gì?
Diệp Tiểu Thiên thu hồi ánh mắt, nhìn qua giàn dây leo đối diện chậm rãi nói:
- Kiềm chế Huyện tôn đại nhân, là Mạnh Khánh Duy với Vương Ninh. Trong hai người kia thì Mạnh Khánh Duy có uy quyền nhất, nếu như thời điểm này Huyện tôn đại nhân có thể quyết đoán đứng ra, thu phục nhân tâm, dựng nên uy vọng, lật đổ Mạnh Khánh Duy cùng Tề Mộc, thì Vương Chủ bộ cũng sẽ không dám xem thường Huyện tôn ngài nữa. Khi đó, dựa vào thanh danh Huyện tôn thất phẩm, hơn nữa đoạt lại quyền lực từ trong tay Mạnh Khánh Duy, Vương Chủ bộ tuy có bộ lạc trong núi ủng hộ, cũng phải tạm thời nhượng bộ. Đến lúc đó, huyện tôn đại nhân ít nhất có thể cầm lại sáu phần quyền lực, đủ để nắm Hồ huyện trong tay mình rồi.
Hoa Tình Phong nghe được tim đập thình thịch, nhưng nghĩ đến tên Tề Mộc kia thủ đoạn liều mạng, Hoa Tình Phong lại do dự, chần chờ sau nửa ngày mới nói:
- Ngươi... Ngươi có nắm chắc không?
Diệp Tiểu Thiên nhíu nhíu mày, nói:
- Nắm chắc cái gì?
Hoa Tình Phong nói:
- Trừng phạt Tề Mộc... Tề Mộc có rất nhiều thuộc hạ liều mạng vô cùng, Tuần kiểm ti lại về phe y, bổn huyện căn bản không có lực lượng để đối phó y, ngươi... Ngươi lấy gì ra để nắm chắc, đưa y ra công lý.
Diệp Tiểu Thiên nhìn Hoa Tình Phong, ánh mắt dần thương cảm, hắn nhẹ nhàng lắc đầu nói với Hoa Tình Phong:
- Huyện tôn đại nhân, nếu như việc gì làm cũng dám chắc một trăm phần trăm chiến thắng, thì Tề Mộc kia đã sớm chủ động nhận thua, còn cần ta đánh cược với bọn hắn một lần? Tình hình Hồ huyện đang rối ren như vậy, có được một cơ hội tuyệt hảo,...! Huyện tôn đại nhân, lúc này ngài đứng ra thì có sao đâu? Thành công, cho thanh danh vô lượng, còn thất bại thì ngươi đổ hết lên đầu ta đi. Tề Mộc kia tuy ương ngạnh, nhưng gia nghiệp của y lớn, không có khả năng tạo phản, thì có thể hung hăng càn quấy đến mức nào? Ngay cả ta cũng không dám giết, còn dám động tới ngài sao Huyện thái gia?
Hoa Tình Phong đỏ bừng mặt, ngại ngùng nói:
- Bổn huyện không phải sợ, chỉ là...Bổn quan thân là một huyện tôn, nếu như bắt hắn cuối cùng không có bằng chứng sẽ phải tha hắn, vậy uy nghiêm còn đâu, bổn huyện vẫn thấy là...hay bày mưu rồi hẵng hành động thì tốt hơn.
Phía sau bình phong, Tô Nhã yên lặng khẽ thở dài, nhẹ nhàng rung rung đầu, trong nội tâm có sự mất mát nhẹ. Tuy nàng một mực hiểu được nỗi khổ tâm trong lòng trượng phu. Nhưng đến bước này, có Diệp Tiểu Thiên đấu tranh anh dũng đi trước một bước, hắn vẫn trước sợ lang sau sợ hổ, Tô Nhã thật sự thấy thất vọng.
Cho tới nay, nàng cảm thấy trượng phụ cẩn thận chỉ là do tình thế bắt buộc, không thể không ẩn nhẫn nhượng bộ. Nhưng hôm nay nàng đã nhìn thấu, người này thực chất nhát gan bản tính trời sinh. Tô Nhã khổ sở rời đi, lặng yên không một tiếng động vào cửa sau, đi vào vườn, lặng yên ngắm nhìn một hồ sen yên tĩnh.
Hành lang uốn khúc, Tô Tuần Thiên mặt mày hớn hở đi tới. Diệp Tiểu Thiên bị thương mấy ngày nay không đi vấn an Tiết Thủy Vũ nên mới phân phó gã tới. Còn nghiêm túc dặn gã chớ đem việc này nói cho Tiết Thủy Vũ. Xem ra, Diệp Tiểu Thiên đã vẽ con đường chói lọi trước mặt cho nữ nhân của hắn. Bản thân mình chịu uất ức khinh bỉ cũng nuốt vào lòng.
Tô Tuần Thiên đối với yêu cầu của vị Đại cữu ca đương nhiên tuân theo ngay lập tức. Hôm nay gã đi đến hậu viện thăm Tiết Thủy Vũ.
Gần đây, Thủy Vũ vẫn không hề để ý tới gã, hôm nay vì hỏi thăm tình hình “huynh trưởng” nên mới tươi cười với gã hơn, nói chuyện với gã cũng nhiều hơn làm Tô Tuần Thiên mừng đến mở cờ trong bụng.
Tô Thuận Thiên hào hứng đi tới, ngẩng đầu nhìn thấy tỷ tỷ mặt tiêu điều đứng bên ao sen, không khỏi giật mình, thả bước đi qua nhẹ giọng kêu:
- Tỷ tỷ?
- A?
Tô Nhã đang khổ sở vô cùng, bỗng nhiên bị đệ đệ gọi, lập tức tỉnh táo, lấy lại bình tĩnh nói:
- Tô Tuần Thiên, lại đi thăm Tiết cô nương sao?
Tô Tuần Thiên nói:
- Vâng! Nhìn tỷ khí sắc không được tốt, tỷ giận gì tỷ phu sao?
Tô Nhã cười khổ một tiếng, vừa muốn thuận miệng giải thích vài câu, chợt nghe phía trước “tùng tùng tùng” một hồi trống, Tô Nhã ngạc nhiên nói:
- Lúc này rồi còn có người phương nào đánh trống cáo trạng?
Trên tam đường, Hoa Tình Phong đột nhiên nghe tiếng trống lại càng hoảng sợ, mấy năm này y nằm mơ đều ngóng trông được ngồi công đường là chủ chánh vụ. Nhưng lần trước sau khi thăng đường làm cho cả huyện Hồ thất vọng, bây giờ y có chút sợ hãi việc thăng đường.
Hoa Tình Phong thấp thỏm trong lòng, vừa mới đứng lên, chỉ thấy một nha dịch bay từ ngoài vào, thở hồng hộc bẩm:
- Đại lão gia, Tề...Tề Mộc đã đến, Tề Mộc...đang đánh trống kêu oan!
Hoa Tình Phong nghe xong lời này không khỏi chấn động, miệng há hốc “răng rắc”, cái cằm muốn trật khớp.
Danh sách chương