Vốn dĩ Lệ Kiêu muốn đưa vợ đi ăn tiệc, nhưng Vân Đóa ngồi trên xe với khuôn mặt nhỏ nhắn ngái ngủ, ngáp ngắn ngáp dài. Hai người dứt khoát trực tiếp lái xe về nhà, đến cửa hàng tiện lợi ở dưới lầu.2

Vân Đóa không đói lắm nên chỉ tùy tiện nhặt mấy món ném vào giỏ Lệ Kiêu đang cầm. Lúc đi ngang qua một cái kệ đựng đồ, cô liếc nhìn những vật dụng kế hoạch hóa gia đình trên đó và bất ngờ dừng lại.

Cô gái nhỏ khẽ cắn môi dưới, hai má đỏ ửng. Cô không nói gì, chỉ duỗi ra hai ngón tay thanh tú kéo sợi dây chun nhỏ trên cổ tay của người đàn ông, nhẹ nhàng piu~ bắn nhẹ vào tay anh một phát, sau đó lại đỏ mặt quay đầu nhìn anh, tự làm mình xấu hổ đến vậy rồi vội vàng chạy đi mất.1

Lệ Kiêu sững sờ tại chỗ.

Ngón tay của cô gái giống như những cái móc nhỏ, kéo dây chun buộc tóc ngầm ám chỉ cái đó làm thắt lưng anh siết chặt theo. Rõ ràng rất mắc cỡ nhưng khi nhìn anh, cô lại giống như yêu tinh nhỏ, quyến rũ người khác mà không hề hay biết.

Lệ Kiêu nhìn bóng lưng cô gái nhỏ, trầm thấp nở nụ cười rồi đưa tay cầm mấy loại có size lớn nhất ném vào trong giỏ.

Về nhà, Vân Đóa ăn xong đang nằm sấp trên ghế sô pha vểnh chân lên bắt đầu hoạt động tiêu thực theo thông lệ—— chơi điện thoại:)

Lệ Kiêu thấy cô gái nhỏ thảnh thơi, anh lại bắt đầu bị mê hoặc —— mới vừa rồi còn ám chỉ câu dẫn như yêu tinh, sao bây giờ lại giống như mất trí nhớ thế này.

Tim anh ngứa ngáy, cũng không muốn đợi thêm nữa, trước tiên đi đến vỗ một cái lên người cô.

Vân Đóa nhẹ "Ah" ra một tiếng, quay đầu thấy anh, biểu lộ từ kinh ngạc biến thành ngượng ngùng. Cô hơi xấu hổ vuốt vuốt chỗ vừa rồi bị anh vỗ lên, yếu ớt nói: "Anh làm gì đấy?"

Lệ Kiêu nhướng mi cười xấu xa, "Em."

Vân Đóa sửng sốt, mấy giây sau mới phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ từ tai đến gốc cổ một cách rõ ràng.

"Anh không được —— ah!"

Cô đạp chân anh, mũi chân còn chưa chạm vào người, Lệ Kiêu đã cầm chặt cổ chân của cô, thoáng cái kéo cô lên, bế vào phòng ngủ mà không nói lời nào.

Ngọn lửa xấu xa bùng cháy từ lúc ở cửa hàng tiện lợi càng lúc càng mạnh, anh cũng không muốn làm gì quanh co vòng vèo nữa.

Trắng trợn chút, đơn giản chút.

Lại nói, cô đã là vợ anh rồi thì việc này vốn là chính đáng, là hiển nhiên.

"Đợi, chờ một chút!" Vân Đóa bị thả xuống chăn, do dự, "Em muốn, em muốn tắm trước đã..."

Lệ Kiêu buông bàn tay đang ôm eo cô ra, "Anh giúp em?"

"Không cần!" Vân Đóa thoát ra khỏi vòng tay anh, chạy bỏ cả dép, "Em tự làm được!"

Cổ áo của cô gái nhỏ nhăn nhúm, nghiêng nghiêng nên bị xổ ra hơn phân nửa, cô chạy trốn gấp gáp nên không hề biết phong cảnh phía trước đã lộ ra ngoài.

Lệ Kiêu nhìn thấy làn da trắng chói mắt kia, đáy mắt lại tối thêm một tầng. Anh lấy đồ vật vừa mua ở cửa hàng tiện lợi ra, đứng dậy đi theo.

Vân Đóa vào phòng tắm còn chưa kịp khóa cửa, anh đã vào được.

Cô gái nhỏ không thể đẩy anh ra, xô anh cũng không đi, đành phải trơ mắt nhìn người đàn ông trở tay khóa cửa.

Lệ Kiêu cong môi, đôi mắt đen láy nhìn cô đang cắn môi, ngón tay anh vuốt ve đôi môi căng mọng và ẩm ướt của cô, rồi lại dọc theo cái cằm xinh xắn, khiêu khích lướt đến nút áo. Đầu ngón tay anh khẽ động, một cái nút tròn nhỏ được mở ra ngay lập tức.

Vân Đóa đánh tay anh một cái, ngẩng đầu nhìn, "Em tự làm."

Đôi mắt cô hồng hồng như thể đang bị bắt nạt.

Nhưng hôm nay Lệ Kiêu muốn bắt nạt cô. Anh buông nút áo của cô ra, nhưng lại không buông tha mà tiếp tục nắm tay cô, "Vậy em giúp anh."

Vân Đóa suy nghĩ giây lát rồi thuận theo như cô vợ nhỏ, đưa bàn tay nhỏ bé của mình lên đặt lên cổ người đàn ông.

Lệ Kiêu lại nắm lấy tay cô, "Không phải anh nói cái này."

Anh nhét một hộp nhỏ hình vuông vào tay cô gái, còn tốt bụng giúp cô xé một góc nhỏ, "Giúp anh."

Vân Đóa: "..."

Toàn thân Vân Đóa đều đỏ ửng. Cô khẽ rầm rì một tiếng, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn lùi lại, viết kép hai chữ "từ chối". Nhưng Lệ Kiêu đã nắm lấy cổ tay cô và ấn xuống từng chút một.

Cổ tay cô mảnh mai nên anh không dám dùng lực, lúc nắm chỉ nhẹ nhàng như đang thuyết phục.

Không đến vài giây, Vân Đóa đã nhắm mắt lại như nhận mệnh lệnh, để mặc sức lực của người đàn ông trên tay mình. Cô cũng không dám nhìn, cả người co lại trong lồng ngực anh, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào cổ người đàn ông.

Cái móng heo lớn này, căn bản là không chỉ muốn cô mang giúp.

Anh còn làm chuyện xấu khác nữa huhuhu.

Cũng không lâu lắm, cổ họng Lệ Kiêu khẽ rên ra tiếng, gân xanh trên cũng nổi lên, yết hầu lăn không ngừng.

Đột nhiên, Vân Đóa trợn tròn mắt "A" một tiếng, sau đó vèo một cái rút tay về, quay người lại muốn chạy ra bên ngoài.

Lệ Kiêu dùng một tay kéo cô lại, "Tại sao lại chạy!"

"Lệ Kiêu..." Giong cô run lẩy bẩy, cảm giác như sắp khóc đến nơi, "Em, em không được!"

Cô lại nhìn thoáng qua phía bên dưới, nhắm mắt lại vừa thẹn vừa sợ, "Em sẽ chết mất!"

Lệ Kiêu xem đây là một loại ca ngợi biến tướng:)

"Sẽ không chết đâu." Anh hôn lên hàng lông mi đang run rẩy của cô, thì thầm bằng giọng nói từ tính, "Em sẽ bay lên trời."

Vân Đóa: "..."

Vân Đóa khóc không ra nước mắt, "Anh tự bay đi!"

"Không được." Lệ Kiêu trực tiếp kéo cô thẳng đến gian ngăn cách, "Vân Đóa Đóa, đây chính là cái mà em muốn mua, mua thì phải dùng!"

Anh kề sát vào tai cô, "Không cho lãng phí một cái nào!"

Vân Đóa: "!"

Cái này là từ ngữ lang sói gì chứ!! Trời đất chứng giám. Cô chỉ phòng tránh trước mà thôi!

Vân Đóa bĩu môi ai oán hai tiếng, có ý đồ làm nũng lừa dối để vượt qua kiểm tra, nhưng một tay Lệ Kiêu đã kéo vòi hoa sen.

Giọng nói khàn khàn từ tính của người đàn ông hòa cùng tiếng nước: "Đóa cục cưng nghe lời nào, chồng sẽ bay cùng em..."

Tiếng nước chảy trong phòng tắm tiếp tục cho đến nửa đêm.

Toàn bộ ý thức của Vân Đóa đều tan rã, chỉ có một ý nghĩ vẫn còn sáng suốt:

Lệ Kiêu là cẩu nam nhân! Là đồ đại lừa đảo!!

Hu hu hu.

Rõ ràng là đã chết! Cô còn chết nhiều lần!

Quả thực như chết đi sống lại...

Kẻ đại lừa đảo đã ôm lấy cục cưng tội nghiệp không thể đứng vững, bế cô trở lại phòng ngủ và bọc cô trong chăn bông. Anh ôm từ phía sau, hôn cô nhẹ nhàng và vuốt ve an ủi.1

Vân Đóa cũng rất muốn đánh anh. Nhưng toàn thân cô giống như chướng ngại vật bị xe tăng cán nát, ngón tay cũng không còn sức để cử động, đành phải hừ hừ hai cái tượng trưng.

"Lệ Kiêu." Vân Đóa quay đầu nhìn người đàn ông, bởi vì vừa mới khóc quá thảm, đôi mắt vẫn đỏ bừng y cũ, "Anh là đồ khốn nạn! Anh là đồ cầm thú huhu..."

Lệ Kiêu cong môi, trong mắt đều là cưng chiều và lưu luyến. Sau khi ăn no nê, dã thú cũng đã trở nên dịu dàng ngoan ngoãn, bây giờ vợ nói cái gì thì nói. Anh cũng chỉ "ừm", bày tỏ sự đồng tình với hành vi cầm thú của mình.

Vân Đóa bĩu môi, "Anh là một kẻ lừa đảo! Anh không thương em chút nào! Anh, anh thiếu chút nữa đóng đinh em lên tường rồi!"

Lệ Kiêu cười khẽ, giơ tay xoa xoa cô gái nhỏ đang lên án mình.

Từ "Đinh" này dùng rất tuyệt:)

Nhưng nói anh không thương cô thật đúng là oan uổng. Chẳng phải anh đã mềm lòng rồi sao. Cô gái nhỏ hét đến khàn cả cổ, một câu nguyên vẹn cũng nói không được, cho nên Lệ Kiêu vẫn chưa được... thỏa mãn.

Còn nhiều thời gian. Còn rất nhiều thời gian để anh biểu hiện thực lực chân chính với cô...

Anh đứng dậy đi đến phòng làm việc để lấy lọ thuốc mỡ. Chỗ nào của cô gái nhỏ cũng mềm mỏng như da em bé, ngoại trừ mấy vết đỏ trên người thì có khi còn bị thương nặng nhẹ ở chỗ nào khác nữa.

Vân Đóa chỉ nghĩ rằng anh lại muốn chiếm tiện nghi, nên cô đã duỗi chân ra để tỏ ý từ chối.

Lệ Kiêu bắt lấy chân cô, giơ lọ thuốc mỡ lên quơ quơ và nhẹ nhàng dỗ dành: "Nghe lời nào, để anh nhìn một chút."

Vân Đóa bỏ cuộc và vùi đầu vào gối một cách xấu hổ. Sự mẫn cảm còn chưa qua đi, cô cắn mép gối, phía sau lưng run lên từng cơn không nhịn được.

"Không sao." Lệ Kiêu bôi thuốc xong, đưa tay vỗ vỗ cô, trầm thấp nở nụ cười, "Không có làm hư."

Vân Đóa: "!"

Vân Đóa nhớ tới lúc mình hét hô những lời xấu hổ vừa rồi, cả người lại cảm thấy tồi tệ trở lại. Cô dùng chăn quấn mình thành một hình cầu, thẹn thùng đến mức toàn thân như phát sốt.

Cô không có nói những cái...kia!

Đều là Lệ Kiêu cẩu nam nhân nói lừa nói gạt cô!!

Căn bản cô không hề biết mình mình nói cái gì, đây không phải là cô hu hu hu...

Lệ Kiêu liếc nhìn đồng hồ trên tường, giơ tay vỗ vỗ lên chăn, "Anh phải đi rồi. Em ngủ một giấc đi."

Chăn bông xấu hổ không ngừng lăn qua lăn lại, mép chăn lộ ra một đôi mắt hồng hồng, "Anh đi đâu vậy?"

"Huấn luyện." Lệ Kiêu cúi người hôn nhẹ lên thái dương cô, "Chồng đi kiếm tiền mua váy cho em."

Lúc này Vân Đóa mới nhìn đồng hồ treo tường ——

Gần sáu giờ sáng rồi!

Đây là sự thật sao!!

Cô cứng ngắc nhìn Lệ Kiêu đang đi về phía cửa —— bước chân người đàn ông nhẹ nhàng, ngay cả bóng lưng cũng vô cùng phấn chấn.

Vân Đóa đột nhiên rất muốn khóc.

Khóc cho cuộc hôn nhân mới bắt đầu và những đêm dài dằng dặc vô biên:)

Phải làm sao đây, cô gả cho người sắt hu hu hu...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện