Lệ Kiêu và Vân Đóa định tổ chức hôn lễ vào mùa hè, chính là kỳ nghỉ trước khi Vân Đóa vào học nghiên cứu sinh.

Cô gái nhỏ không muốn quá phô trương, chỉ muốn có một buổi lễ nhỏ và đơn giản. Lệ Kiêu đã sắp xếp thời gian và lên kế hoạch đi hưởng tuần trăng mật vào sau đám cưới. Anh trực tiếp nghỉ đến hai tháng, nói muốn cùng vợ đi hưởng tuần trăng mật max bản danh xứng với thực.

Cô giáo Tiêu đề nghị đám cưới nên tổ chức vào ngày sinh nhật của Vân Đóa. Vốn dĩ Lệ Kiêu không muốn, vì nói như vậy thì Vân Đóa sẽ bị ít đi một ngày kỷ niệm, nhưng Vân Đóa cảm thấy có thể. Cô nói với chồng rằng từ nay về sau, hai người sẽ tổ chức lễ kỷ niệm ngày cưới vào ngày anh cầu hôn.

Trong lòng cô gái nhỏ đó mới là ngày hôn lễ chính thức của cô —— ngày đó có nhẫn, có hôn thư, còn có màn động phòng hoa chúc muốn chết kia nữa:)

Thời gian đã định, đôi bạn trẻ bắt tay vào chuẩn bị, thứ đầu tiên cần chuẩn bị là nhẫn cưới. Nhẫn cầu hôn của Lệ Kiêu tặng Vân Đóa cũng chỉ đeo vài lần, đeo nhẫn lớn như vậy quá dễ làm người khác chú ý, hằng ngày cũng bất tiện.

Vốn dĩ Vân Đóa muốn chọn một chiếc nhẫn sang trọng và đơn giản, nhưng khi nhìn thấy nhẫn cưới của mẹ chồng, cô có chút "sợ nhẫn". Năm đó sau khi sinh Lệ Kiêu, thân thể cô giáo Tiêu có gì đó không ổn, xương cốt trên người bà hơi nở ra một chút, ngón tay vốn mảnh khảnh thậm chí đã trở nên thô, cũng không thể trực tiếp tháo nhẫn cưới ra.

Vân Đóa nhìn ngón áp út của mẹ chồng và chiếc nhẫn nằm ở gốc ngón tay, không hiểu sao cô lại cảm thấy hơi buồn.

Cô và chồng thương lượng: "Lỡ như sau này em sinh con xong cũng không thể tháo nhẫn ra thì làm sao bây giờ?"

Lệ Kiêu nhướng mày, "Em gấp gáp muốn có con với anh vậy sao?"

"Anh mới gấp!" Vân Đóa vỗ vai chồng một cái, "Em đang nói chuyện quan trọng với anh đây này!"

Lệ Kiêu trầm thấp nở nụ cười.

Anh cũng gấp thật nhưng không muốn vợ mình sinh con sớm như mẹ. Đóa cục cưng của anh, chính cô còn là một bé cưng cơ mà.

"Sức khỏe mẹ anh vốn đã không tốt, lúc trước sinh anh ra lại chưa dứt bệnh cũ nên mới như vậy đấy." Lệ Kiêu nhìn chằm chằm vào cánh tay trắng nõn và mềm mại của vợ trong giây lát, "Chúng ta không gấp, đến lúc đó để em chăm sóc sức khỏe thật tốt rồi tính sau."

Anh hơi ngừng, "Những chiếc nhẫn này đều là chuyện nhỏ. Nếu cảm thấy không thoải mái thì em có thể tháo chúng ra trước."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Đóa bắt đầu nhăn lại, nhẹ nhàng lắc đầu, "Không được, nhẫn cưới lúc nào cũng phải đeo..."

Cô gái nhỏ cảm thấy nhẫn cưới là vật rất quan trọng. Là dấu hiệu, cũng là ký hiệu hẹn ước của hai người bọn họ.

Chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út được kết nối với trái tim, từ đó về sau, nhịp tim và mạch máu của hai người họ sẽ được liên kết với nhau.

Cho nên không thể tháo. Một khoảnh khắc cũng không...

Vân Đóa nghĩ đến đây, trong lòng cô đột nhiên "Đinh" một tiếng, đôi mắt màu hổ phách khẽ chuyển.

**

Lệ Kiêu chưa bao giờ tưởng tượng vợ mình lại nảy ra ý định xăm hình —— cả hai người đều có một hình xăm chiếc nhẫn trên ngón áp út. Cái này chẳng phải là nhẫn cưới sao!

Cô gái nhỏ còn rất vui vẻ, "Chúng ta có thể tự tùy chỉnh mẫu, độc nhất vô nhị! Nhưng lại không cần lo lắng làm rơi mất, còn không tháo xuống được..."

Nhẫn cưới dung nhập vào xương cốt, là dấu ấn cả đời.

Chậc, quả thực Vân Đóa cảm thấy mình vừa lãng mạn vừa thông minh.

Lệ Kiêu không có ý kiến. Vợ vui là được.

Anh gặp thợ xăm là một người anh em xăm trổ dày đặc cả vai, rồi lại tìm nhà thiết kế để lên mẫu cùng nhau, sắp xếp xong xuôi mới đưa Vân Đóa đến tiệm xăm.

Mẫu không lớn, hai người có thể hoàn thành trong một ngày. Lệ Kiêu lên trước, họa tiết trên chiếc nhẫn của anh rất giống thật, thậm chí là nó còn là hình 3D, thoạt nhìn giống như một chiếc nhẫn thật vậy.

Sau khi xăm nhẫn xong Lệ Kiêu lại lấy ra một hình mẫu nhỏ và nhờ thợ xăm xăm lên mặt sau của chiếc nhẫn, sau ngón áp út. Mẫu xăm là một đám mây nhỏ, phía dưới còn có một chữ "Đóa" nhỏ.

Lệ Kiêu xăm xong thì đến lượt Vân Đóa. Ngay khi kim xăm vừa chạm vào, cô gái nhỏ không khỏi kêu lên "ah" một tiếng, giữa hai hàng lông mày thanh tú nhăn thành một đường. Cô đau đến mức cắn môi dưới, khóe mắt đỏ lên, nhưng tay vẫn không động đậy.

Lệ Kiêu đi qua đứng trước mặt vợ, giơ tay lên vuốt ve mặt cô, "Đau sao?"

Vân Đóa gật đầu, nước trong mắt càng nhiều. Tay đứt ruột xót không phải là nói giỡn, thật sự quá đau.

Cô mếu máo, nhẹ giọng như làm nũng: "Em thấy vừa rồi anh không có phản ứng gì, còn tưởng rằng không đau..."

Lệ Kiêu nhìn bàn tay của cô gái, không chỉ làn da ở nơi có hình xăm đỏ ửng mà toàn bộ bàn tay non mềm của cô cũng đỏ bừng, đầu ngón tay hơi run lẩy bẩy nhìn thật đáng thương.

Lệ Kiêu đau lòng.

Khi thiết kế anh đã rất cân nhắc, sợ cục cưng bị đau nên họa tiết nhẫn nữ rất đơn giản, là hai sợi tơ mỏng quấn quanh, ở giữa là chữ cái trong tên viết tắt của hai người, thiết kế trở thành một mẫu rất khác biệt.

Anh nhíu mày, "Nếu không được thì thôi?"

"Không!" Vân Đóa dứt khoát từ chối, cô liếc mắt nhìn hình xăm nhẫn của Lệ Kiêu, "Anh đã xăm xong rồi..."

Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kiên định, "Em nhất định phải xăm được, đây chính là nhẫn cưới."

Lệ Kiêu cong môi, cười khẽ hơi bất đắc dĩ.

Cô rất để ý những thứ này. Trước kia dây buộc tóc cũng coi trọng chứ đừng nói đến nhẫn cưới.

Lệ Kiêu ôm đầu vợ vào trong ngực mình, "Vậy thì đừng nhìn, ôm anh, đau thì véo anh."

Anh nhẹ nhàng xoa ót cô giống như đang dỗ dành đứa bé đang tiêm phòng, "Thoáng một phát thì đã có nhẫn rồi, Vân Đóa Đóa nghe lời nhé..."

Chắc là thợ xăm không muốn ăn cẩu lương nữa nên hình xăm của Vân Đóa hoàn thành rất nhanh. Khi bàn tay bớt sưng đỏ cô mới kéo Lệ Kiêu chụp ảnh cùng.

Máy ảnh in ra một bức ảnh nhỏ có viền trắng, Vân Đóa viết ngày và một dòng chữ nhỏ ở mặt sau:

Nhẫn cưới độc nhất vô nhị của chúng ta ~ hạnh phúc hôm nay có đau một chút qwq

Cô đính ảnh mới vào tường ảnh. Lệ Kiêu đã lắp một tấm gỗ đẹp đẽ phía sau ghế sô pha, trên đó có ghim hình của hai người họ. Có ảnh Lệ Kiêu cầm đai vàng, cũng có ảnh Vân Đóa đội mũ cử nhân, ảnh hai người chu môi hôn nhau...

Mỗi bức ảnh là một mảnh ghép của hạnh phúc, từng chút từng chút ghép thành một ký ức ngọt ngào chỉ dành riêng cho hai người.

**đọc tại Wattpad riri_1127 hoặc blog nhacuariri1127 để ủng hộ mình nha

Vào giữa mùa hè, đám cưới sắp diễn ra. Tuy nhỏ nhưng đâu ra đó. Cô giáo Tiêu đã giúp đôi vợ chồng trẻ chuẩn bị cho hôn lễ, đảm bảo rằng mọi chi tiết đều đẹp đẽ và tinh tế. Từ việc lớn như nơi tổ chức buổi lễ, đến việc nhỏ như màu sắc của hoa trên bàn.

"Đúng rồi, bố mẹ của Vân Đóa... Nói như thế nào?" Cô giáo Tiêu thừa dịp con dâu thử đồ, lặng lẽ nói với Lệ Kiêu, "Con gái kết hôn là việc lớn đấy."

Lệ Kiêu cụp mắt khẽ lắc đầu, sắc mặt anh không tốt lắm, "Hôn lễ ngày đó, dượng Vân Đóa sẽ đưa cô ấy vào lễ đường."

Cô giáo Tiêu hơi giật mình một chút rồi cũng khe khẽ thở dài. Bà nhìn cô gái đang cười híp mắt trong làn váy trước gương mà lòng chua xót.

Trước khi hai vợ chồng đăng ký kết hôn thì bố mẹ Lệ Kiêu đã gặp dì nhỏ và dượng của Vân Đóa. Vốn dĩ bọn họ muốn gặp bố mẹ Vân Đóa, nhưng vì chuyện du học mà Vân Đóa đã cãi nhau với bố mẹ, rõ ràng bố mẹ cô ai cũng không chịu ra mặt và chỉ thản nhiên nói "Muốn cưới thì cưới đi."

Nhà họ Lệ cũng không so đo sự thất lễ của hai người họ. Đôi trẻ có tình cảm tốt, bọn họ cũng thích Vân Đóa nên chủ động lo hết toàn bộ lễ nghĩa.

Cũng may dì dượng Vân Đóa đã rất nhiệt tình giúp đỡ, đôi vợ chồng đã lấy tiền cấp dưỡng mà bố mẹ Vân Đóa gửi đến trong nhiều năm và mua của hồi môn nở mày nở mặt cho cháu gái.

Lệ Kiêu nhìn vợ trước phòng thử đồ, cô gái lại thay váy màu vàng, đang xoay vòng quanh với ma lực mê người.

"Trong khoảng thời gian này, mẹ của Vân Đóa bận công tác ở nước ngoài, còn bố cô ấy..." Lệ Kiêu cau mày, "Vốn dĩ ông ấy định đến. Nhưng hai ngày trước, ông ấy đã nói rằng con trai ông ấy sẽ tròn một tuổi trong thời gian này, nên không đến nữa."

"Vậy nên không đến?" Cô giáo Tiêu kinh ngạc trừng mắt, "Con gái kết hôn mà không bằng sinh nhật con trai sao! Đây là cái loại bố gì vậy?!

Lệ Kiêu ra hiệu "nhỏ giọng" với mẹ rồi liếc nhìn Vân Đóa ở đằng xa.

"Không đến thì không đến." Người đàn ông thản nhiên nói, "Cả nhà dì của Vân Đóa sẽ đến."

Cô giáo Tiêu mím môi rồi lại lắc đầu thở dài, "Nhà dì nhỏ đến chắc có lẽ Vân Đóa cũng vui vẻ đấy..."

Thật sự bà không hiểu nổi, một cô gái tốt như Vân Đóa, vừa hiểu chuyện vừa nhu thuận, còn thông minh cố gắng, lại dịu dàng yếu ớt, một cô gái trắng nõn đáng yêu, gặp chuyện cũng có thể xử lý—— một đứa con gái thật tốt, bố mẹ con bé thật sự không biết hưởng phúc...

Lệ Kiêu không tiếp lời mẹ. Anh nhớ ngày đó sau khi Vân Đóa biết bố không đến trên mặt cô không gợn sóng, nhưng đến tối cô gái nhỏ vẫn thầm rơi nước mắt trong chăn, bĩu môi khóc như một cô vợ nhỏ bị bắt nạt.

Cô cũng hỏi câu tương tự như cô giáo Tiêu: "Đây là chuyện em kết hôn, cả đời chỉ có một lần. Chẳng lẽ còn kém sinh nhật của người khác sao..."

Lệ Kiêu đau lòng không nói nên lời. Anh cũng không thể phàn nàn về cha vợ, chỉ biết ôm vợ vào lòng an ủi, lòng bàn tay ấm áp vuốt ve và lau đi tất cả nước mắt của cô...

Lệ Kiêu dỗ dành cả buổi, hai ngày nay Vân Đóa cũng vui vẻ hơn một chút. Anh không muốn làm cho cô buồn nên hoàn toàn không đề cập đến chuyện đó.

Đủ loại chuyện trước kia đều cho qua đi. Gả cho anh thì là người của anh.

Bọn họ có gia đình mới.

Bố mẹ của anh là bố mẹ cô, bọn họ sẽ đối xử với cô như con gái ruột.

**

Hôn lễ tổ chức ở khu rừng nhỏ rất đẹp vùng ngoại ô, một địa điểm hoàn hảo cho đám cưới ngoài trời. Sân bãi bố trí rất cao cấp tinh xảo.

Chuyện tình yêu của Vân Đóa và Lệ Kiêu luôn nổi tiếng, nghe nói quyền vương kết hôn, nhiều nhà tài trợ bên ngoài rất tích cực nhưng Lệ Kiêu đã nhã nhặn từ chối tất cả nhà tài trợ.

Đây là đám cưới của hai người, họ chỉ muốn chia vui cùng người thân và bạn bè. Đôi bạn trẻ cũng đã đi đến thống nhất rằng, việc bảo vệ an ninh là điều quan trọng nhất.

"Bộ váy cưới này thật xinh đẹp nha!" Trần Hi Hi thật lòng tán thưởng, "Đây là hàng đặt sao?"

Vân Đóa gật đầu, "Mẹ chồng em đặt may."

"Đẹp! Nhãn hiệu này cũng rất đắt đấy..." Trần Hi nhìn vòng eo thon thả của em họ rồi dừng lại hai giây trên khuôn mặt nhỏ như khô mộc phùng xuân* của cô, "Mỹ nữ, em đúng là càng ngày càng đẹp, cái tươi mới này rất khác!"

*Cây khô gặp mùa xuân

Vân Đóa: "..."

Vân Đóa không phải là cô bé lúc trước nữa, chẳng phải là cùng xuất phát sao, vậy thì hàn cửa xe lại*, mọi người cùng nhau nào:)

*Hàn cửa xe ý chỉ "tôi muốn kể một ít chuyện người lớn không thể miêu tả..., tôi đã hàn cửa xe rồi, không thể đi xuống nữa, các người nhất định phải nghe xong. Nếu có người xin muốn "xuống xe" để ám chỉ mình còn nhỏ thì sẽ có người bảo: hàn cửa xe lại không cho xuống để bắt nghe hết.

"Em thấy chị cũng tươi mát nha, giống như cây khô gặp mùa xuân." Vân Đóa híp mắt cười như một con hồ ly nhỏ, "Xem ra hiệu quả trị liệu của Kỳ Lãng rất tốt!"

Trần Hi là một tài xế già* đã chạy quá tốc độ quanh năm, nhắc đến có chút ấy thì tính gì chứ. Mặt cô ấy không đổi sắc tim không đập, còn khoát khoát tay rất khiêm tốn, "Haizz, cái đó thì Kỳ Lãng không thể mãnh liệt hơn quyền vương của em được."

*Trong bối cảnh hiện đại Trung Quốc, dirty jokes được gọi là "Lái xe", người dirty jokes gọi là "Tài xế già".

Vân Đóa: "..."

Cô thua.

"Nhìn kìa!" Trần Hi Hi chỉ ra ngoài cửa sổ cười, "Bọn họ đến rồi."

Vân Đóa nhìn ra ngoài, thấy chú rể của mình đã đến cùng dàn phù rể đã đến. Mấy phù rể đều mặc âu phục đặt may riêng, tất cả đều là những anh chàng đẹp trai, quân đoàn hormone bước đi rất bắt mắt. Các võ sĩ quyền anh đang cười và la hét, xa xa có thể nghe bọn họ hô "Cướp cô dâu~".

Lệ Kiêu ở phía trước là bắt mắt nhất. Ngoại hình và khí chất của anh rất nổi bật, trong ngày trọng đại nên cả người đều tràn đầy khí thế, thần thái còn xuất sắc hơn so với lúc thi đấu trên võ đài, hai mắt đen láy sáng ngời.

"Đúng rồi, " Trần Hi Hi thu hồi ánh mắt, muốn nói lại thôi, cô ấy lấy một cái hộp từ sau lưng ra, "Cái này... Dì cả bảo chị đưa cho em."

Vân Đóa ngơ ngác một chút, "Mẹ em đến sao?"

"Có đến, sau khi đưa cái này cho chị thì rời đi."

Nhìn lông mi em họ cụp xuống, Trần Hi Hi thấp giọng nói: "Dì ấy nói sẽ không vào, không muốn làm hỏng hạnh phúc của em...."

Vân Đóa mím môi, cầm lấy chiếc hộp và mở ra.

Bên trong là một chiếc lược chải tóc nặng. Chiếc lược bằng bạc đính đầy những viên kim cương lấp lánh, bên trên được khảm một viên ruby đỏ như máu chim bồ câu.

*Chắc kiểu kiểu này



Bên trên còn có một tấm thiệp nhỏ

Vân Đóa:

Trang sức này là bà ngoại để lại cho mẹ lúc kết hôn. Bà nói, dùng chiếc lược này chải tóc sẽ mang lại may mắn và lời chúc cho cô dâu: Một chải chải đến đuôi. Hai chải cô nương của chúng ta tóc bạc còn cử án tề mi. Ba chải cô nương con cháu đầy nhà

Mẹ không còn lời chúc nào nữa, tin con và Lệ Kiêu nhất định có thể.

Chúc phúc các con.

Mẹ.

Vân Đóa nhìn chằm chằm tấm thiệp chúc mừng trong chốc lát, đôi mi dài khẽ rung động. Cô chậm rãi thở ra một hơi, đưa lược chải tóc cho Trần Hi Hi, "Cài lên giúp em với."

Sau khi cô dâu chuẩn bị xong, hôn lễ mở màn bằng phần đón dâu.

Vân Đóa bên này chỉ có hai bạn học nữ có mối quan hệ tốt, còn có người bạn tốt trên mạng của cô là Phùng Âm, thêm cả Trần Hi Hi mà đội phù dâu cũng không chiếm ưu thế về số lượng và khí thế

Hẳn là Lệ Kiêu đã sớm thông báo với dàn phù rể, nên mấy chàng trai cũng không dám ầm ĩ quá trớn.

Trần Hi Hi bắt nạt bạn trai không nương tay, cứ thế mà buộc Kỳ Lãng mấy người bọn họ uống "nước dấm đường chua ngọt mù tạt" do chính tay cô ấy pha chế. Đáng thương cho mấy phù rể uống đến ho khan, thậm chí còn phải khóc lóc tìm giày cưới và hít đất cùng chú rể...

Khâu ầm ĩ của người trẻ tuổi chấm dứt. Lệ Kiêu ôm cô dâu của anh xuống lầu, nghi thức đã bắt đầu. Buổi lễ diễn ra đơn giản nhưng ấm áp, cô dâu chú rể cười vô cùng tươi tắn, là niềm vui phát ra từ nội tâm.

Vân Đóa vừa cười vừa khóc, còn khóc đến ba lượt. Lần đầu tiên là khi nhà đại thư pháp cầm hôn thư và chứng hôn cho hai người họ; lần thứ hai là lúc Lệ Kiêu hôn môi cô dâu—— bởi vì chú rể kích động quá mức, cúc tay áo còn móc vào mạng che mặt của cô dâu:)

Lần thứ ba, là lúc bố mẹ Lệ Kiêu phát biểu. Bọn họ nói, không phải Vân Đóa gả vào nhà họ mà là bọn họ có phúc vì lại có thêm một viên ngọc quý trên tay.

Khi cô giáo Tiêu ôm Vân Đóa và gọi cô là con gái, Vân Đóa đã không kìm được nước mắt...

Hôn lễ chấm dứt, Lệ Kiêu đưa cô vợ nhỏ lên đường đi hưởng tuần trăng mật.

Ban đầu anh muốn đưa Vân Đóa đi Châu Âu chơi. Nhưng cá ướp muối như Vân Đóa Đóa, chỉ muốn tìm chỗ ăn ngon, ngày nào cũng ăn no nằm đủ rồi đi mua sắm.

Cuối cùng cả hai quyết định đi chơi ở trong nước một vòng, sau đó lại đi Châu Âu —— dù sao lần này thời gian của Lệ Kiêu còn nhiều, có hơn một tháng.

Trạm thứ nhất, bọn họ đi thành phố gấu trúc. Hai người đặt một phòng khách sạn gần Cơ sở nghiên cứu về việc nhân giống gấu trúc. Lúc đến nơi cũng đã khuya lắm rồi, trời cũng đang mưa, hơn nữa một ngày hôn lễ bận rộn nên cả người Vân Đóa mệt rã rời.

Nhưng dù vậy, cô cũng không vội vàng đi nghỉ ngơi. Hmm, tuy không phải là động phòng nhưng dù sao cũng là tân hôn ngày đầu tiên nha... Nhưng kỳ quái là chú rể dường như không hề vội vàng một chút nào.

Sau khi đến khách sạn, Vân Đóa thả người trên ghế sô pha nhìn người đàn ông vẫn đang rất có tinh thần, thu dọn hành lý một cách có trật tự không vội vàng. Dọn dẹp xong anh đi tắm rửa, sau đó mặc quần áo đi ra trước.

Đến lúc đó Vân Đóa mới nhận ra có điều gì đó không ổn, từ khi nào mà chồng cô lại ăn mặc chỉnh tề trước mặt cô như vậy nhỉ!

Ở nhà thì anh sẽ thường xuyên mượn cớ "Ăn mặc thoải mái dễ chịu" để chiếm tiện nghi của cô và đùa nghịch lưu manh. Làm sao có thể mặc áo sơ mi sau khi tắm rửa xong?? Ngay khi suy nghĩ này phát tán Vân Đóa bắt đầu bất an. Cô nhớ tới lớp khoa học bình thường Trần Hi Hi hay phổ cập và bắt đầu hoài nghi chồng mình, có phải anh bị lao lực quá độ hay không.

Không chỉ hôm nay, mấy ngày nay anh đều trầm mặc lạ thường —— cũng đúng, coi như là chạy bằng điện nhưng cũng sẽ có lúc hết điện nha...

Huống chi mỗi ngày anh đều mở hết nấc:)

Toi rồi toi rồi...

Vừa kết hôn ah. Vân Đóa không khỏi bắt đầu lo lắng cho cuộc sống hạnh phúc sau này.

Thậm chí cô còn suy nghĩ ngày mai có nên đi ăn lẩu, ăn hàu sống không...

"Bốp" một tiếng, Lệ Kiêu vỗ tay trước mặt cô vợ nhỏ đang ngơ ngác.

Vân Đóa nhanh chóng chớp mắt vài lần và ngước mắt lên nhìn chồng.

Vẻ xấu hổ không khỏi hiện rõ trên khuôn mặt cô gái nhỏ.

Cũng trách cô, cũng trách cô, cô đã sớm dùng hết điện rồi hu hu hu...

Cô nhìn người chồng "mất điện" đang ngồi trước mặt với vẻ mặt kỳ quái.

"Anh có một món quà sinh nhật muốn đưa cho em."

Vân Đóa nhẹ nhàng "Ah" một tiếng, lúc này mới nhớ tới hôm nay cũng là sinh nhật mình.

"Quà gì?"

Lệ Kiêu liếm môi, cười thần bí và ranh mãnh. Anh dừng hai giây rồi đột nhiên giơ tay lên, đồng thời cởi áo sơ mi ra, sau đó chậm rãi xoay người đưa lưng về phía Vân Đóa.

Ngược lại, Vân Đóa đã hít ngụm khí lạnh, vô thức đưa tay che miệng, trợn mắt há hốc mồm.

Sau lưng Lệ Kiêu, tới gần vai trái, không biết lúc nào đã có một hình xăm lớn. Màu sắc rực rỡ sống động như thật.

Hình xăm là ảnh chân dung của Vân Đóa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện