Trong lúc Chu Tường mong mỏi chờ đợi thì ngày sinh nhật của cậu cuối cùng xung đến.

Hôm đó cậu dậy rất sớm, trời chưa sáng đã tỉnh rồi,mà còn hoàn toàn không buồn ngủ nữa.

Cậu ra khỏi giường, rửa mặt, thay đồ, sau đó đứng trước cửa phòng Lăng Thịnh Duệ, nhẹ nhàng gõ cửa.

“Nè, anh dậy chưa?”

Qua một hồi, giọng nói của Lăng Thịnh Duệ mới truyền ra: “ Chưa, có chuyện gì không?”

“Dậy đi, chúng ta đi mua bánh gato.” Chu Tường không ngại mà còn hưng trí bừng bừng nói.

“Nhưng trời còn chưa sáng mà….”

“Sắp sáng rồi, anh dậy rửa mặt xong là trời vừa sáng ngay.” Chu Tường không chịu tha tiếp tục nói.

“Ừm được rồi.” Anh không còn cách nào khác đành phải chấp nhận.

Một lát sau, anh hãy còn ngái ngủ mở cửa bước ra, xoa xoa mái tóc có hơi rối của mình, kỳ quái nhìn Chu Tường:  “Sao hôm nay cậu dậy sớm vậy? Tôi thấy tối qua hình như tới khuya cậu mới ngủ mà.”

Chu Tường nói:  “Tôi ngủ vậy được rồi.”

Một bên Chu Tường giục anh vào nhà vệ sinh, một bên nhịn không được nói:  “Thôi được rồi, anh đi đánh răng rửa mặt, rồi thay quần áo, sau đó chúng ta ra ngoài.”

Lăng Thịnh Duệ ngáp một cái:  “Rồi rồi rồi, đã biết.”

Chu Tường nở nụ cười: “ Lúc này mới được.”

Sau khi Lăng Thịnh Duệ thay đồ xong hết, hai người lập tức ra khỏi cửa.

Có điều, chờ đến khi hai người ra đến đường cái thì mới phát hiện ra, bởi thời gian còn quá sớm, nên đại đa số cửa hàng vẫn chưa mở cửa, thậm chí ở ngã tư đường cũng chỉ có mấy người qua lại, trống vắng đến đáng thương.

Đứng bên đường, Lăng Thịnh Duệ nhíu mày nhìn Chu Tường nói:  “Cậu xem, chúng ta đi sớm quá thấy chưa.”

Chu Tường không thất vọng: “ Vậy, chúng ta ra bờ sông ngồi đi.”

Lăng Thịnh Duệ nghĩ vậy thì có hơi chán, nên lắc đầu:  “Hay thôi đi, chúng ta về nhà, chờ trời tối rồi ra.”

Chu Tường nhíu mày: “Vậy thì phiền phức lắm, về nhà với ra bờ sông thì xa hơn đó.” Dứt lời,cậu liền nắm lấy tay anh, mạnh mẽ lôi kéo anh đi.

Tính cách thật của cậu rất trầm ổn, so với mấy đứa cùng trang lứa khác thì thành thục hơn nhiều, thế mà hôm nay lại trẻ con một cách diệu kỳ, nhưng Lăng Thịnh Duệ lại không thấy phản cảm, trái lại còn nghĩ cậu hiện giờ mới giống với đứa trẻ bình thường, cái thành thục người lớn trước đây có chút đáng ghét.

Lăng Thịnh Duệ cười khổ, Chu Tường thế này khiến anh không thể từ chối được, anh đành để mặc cho cậu kéo mình đi.

So với con đường cô quạnh ban nãy thì ngoài bờ sông có nhiều người hơn. Chu Tường kéo anh đến một bãi cỏ sạch có ít người nhất, cười nói: “Không khí ở chỗ này rất tốt, hơn nữa còn có ánh nắng buổi sáng rất ấm nữa, mùa đông thì nên phơi nắng nhiều hơn.”

Lăng Thịnh Duệ quay qua ánh dương, ý nghĩ hỗn loạn, anh lung tung gật đầu.

Hai người không nói nữa, Chu Tường lẳng lặng nhìn mặt trời đang dần lú lên phía xa xa, Lăng Thịnh Duệ ngáp một cái, cảm giác mí mắt càng ngày càng muốn híp lại.

Gần đây, anh càng ngày càng muốn ngủ…..

Ánh dương ấm áp bao phủ lấy hai người, tiếng sóng nước vỗ đến tận bờ có như không, quanh quẩn bên tai, hiệu quả thôi miên kinh người. Lăng Thịnh Duệ có chút chịu không nổi nữa, vì vậy anh cúi đầu, nhắm mắt lại, chỉ định nghỉ ngơi một chút thôi. Nhưng mà, ý thức của anh càng ngày càng phiêu lãng, không đợi được nửa phút, anh đã ngủ mất tiêu rồi.

Từ đầu tới cuối Chu Tường đêu không để ý tới, mãi cho đến khi người kia đột nhiên tựa lên vai cậu, cậu mới phát hiện ra.

Cậu không đánh thức anh, khẽ cười một chút, rồi cẩn thận để anh nằm thẳng trên mặt đất, xong rồi cậu nằm xuống bên cạnh, không chớp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt gần trong gang tất của anh.

Lăng Thịnh Duệ ngủ rất yên lặng, ánh nắng chiếu lên người anh, khiến khuôn mặt anh nhuộm thành một màu vàng thanh khiết, gương mặt anh tuấn, ngũ quan hoàn mỹ, cứ tựa như hoàng tử đẹp trai bước ra từ câu chuyện cổ tích vậy, tạo nên một cảm giác không thực. Ông trời xem ra rất tốt với anh, trên mặt anh không hề có bất cứ một vết nhăn theo năm tháng nào cả.

(Kaze: sắc đẹp trường tồn ~~~~)

Ánh dương bắt đầu giăng cao, chu vi xung quanh đã ầm ĩ hơn nhiều.

Trong lúc mơ màng, Lăng Thịnh Duệ có cảm gác như có cái gì đó đang chặn trước mặt mình, che mất tia sáng chói chang đi, sau đó, có một cái gì đó mềm mại dán lên môi anh.

Loại cảm xúc này quá mức quỷ dị, khiến anh tỉnh lại.

Trợn tròn mắt lên, anh bị ánh nắng gay gắt chiếu thẳng vào mặt, anh đành híp mắt lại, nhìn quanh bốn phía, Chu Tường quay qua, cười hỏi: “Tỉnh rồi hả?”

Lăng Thịnh Duệ hơi hoảng hốt: “ Ừ.”

Anh đưa tay sờ lên mặt mình, cảm giác đó thật quá kỳ lạ, mềm mềm, ấm ấm, dường như vẫn còn đọng lại một chút nhiệt độ trên môi anh.

Nhưng mà chung quanh đây ngoại trừ Chu Tường thì không còn ai nữa hết…..

“Anh sao vậy?” Chu Tường nhíu mày hỏi.

“Ơ…. Không có gì…” Lăng Thịnh Duệ hơi thất thần, trả lời chậm nửa nhịp.

“Nhìn anh hình như hơi kỳ lạ.”

“Không có.”

Lăng Thịnh Duệ buông tay xuống, nhìn qua ánh mắt lo lắng của Chu Tường, anh cười cười nói:  “Không có gì đâu, vừa rồi còn chưa tỉnh ngủ nên tôi không rõ ràng lắm.”

Chắc là lúc nãy nằm mơ….

(Kaze: Đừng có tin con sói con đó!!!!!)

Chu Tường nhíu mày:  “Gần đây anh càng lúc càng lạ nha.”

Lăng Thịnh Duệ xấu hổ cười cười: “Có lẽ là vậy, gần đây tôi thấy mình ngủ không đủ giấc.” Anh nhìn đồng hồ đeo tay một chút, rồi đứng lên:  “Đã tám rưỡi rồi à, cửa hàng bánh ngọt chắc đã mở cửa rồi đó, chúng ta đi thôi.”

“Ừm.” Chu Tường gật đâu.

Cách đó không xa có một tiệm bánh ngọt, mặc dù tiệm không lớn, nhưng hương vị không tồi, Chu Tường rất thích mùi vị của nó.

Cậu cực kỳ thích ăn đồ ngọt, vốn trời sinh ăn mãi không béo, cậu không như mấy người đàn ông khác vì giữ thể hình mà kiêng ăn này nọ, nên cậu không thèm kiêng kỵ gì mà cứ ăn, mấy quán ăn ở gần nơi này hầu như cậu đã càn quét hết, trong tủ lạnh luôn nhồi đầy đủ loại đồ ăn, cậu tuyệt đối là một tên cuồng đồ ngọt. mà Lăng Thịnh Duệ lại là trái ngược hoàn toàn, mỗi lần mở tủ lạnh ra, nhìn đến cái chỗ bị nhét đầy đồ ngọt, anh chỉ biết lắc đầu.

Đi vào cửa hàng bánh ngọt được trang trí tinh xảo, hai mắt Chu Tường lập tức phát sáng lên, mà Lăng Thịnh Duệ thì lại bị mùi bơ sữa trong tiệm làm cho khó chịu.

Vì để bảo quản, nên hai người đặt làm bánh mới, trong lúc chờ đợi hai người đến chỗ gần đó ăn bữa sáng, sau đó thì đi dạo.

Vì đang là thời gian làm việc, nên trên phố chợ có rất ít người, cái này lại hợp ý của hai người bọn họ.

Hai người đi xuống phố, thật hấp dẫn ánh nhìn của nhiều người, hơn nữa bề ngòai của họ rất thu hút người khác, nên có không ít người chú ý tới, rất nhanh sau đó, có hai cô gái người Á Châu nhận ra Chu Tường, nên đã chạy tới đòi cậu ký tặng, Lăng Thịnh Duệ bị chặn bên cạnh cậu chỉ biết ngẩng đầu nhìn trời.

Sau khi ký tặng xong, Chu Tường sợ bị người ta quấy rầy nữa, nên thẳng thắng đeo kính râm vào luôn.

Chỉ là,cứ vậy lại càng chọc người chú ý hơn.

Nhìn một bộ dạng khoan khoái nhàn nhã như đi chơi kia của cậu, khóe miệng Lăng Thịnh Duệ co quắp.

Thực chất thì hai người cũng không có gì cần mua cả, những cái cần có thì đều có hết rồi, mà Lăng Thịnh Duệ cũng không đòi hỏi gì, thế là đi dạo nửa ngày cũng không tìm được thứ cần mua, mà tay không đi ra thì thấy có hơi kỳ kỳ, cho nên Chu Tường quyết định mua cho hai người một bộ đồ tây mới.

Trên đường đi tới tiệm thời trang thì Chu Tường đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, lôi kéo Lăng Thịnh Duệ đi xem nhẫn.

Mặc dù nói là xem, nhưng Chu Tường lại nhìn trúng một kiểu nhẫn nam tính đơn giản, rồi lập tức bảo phục vụ lấy cho cậu xem, cậu càng xem càng thấy hài lòng.

“Anh xem chiếc này thế nào?” đưa nhẫn tới trước mặt Lăng Thịnh Duệ, cậu hỏi.

Lăng Thịnh Duệ không tập trung, bình thản liếc nhìn chiếc nhẫn cậu đưa. Chỉ là khi nhìn thấy thì sắc anh lập tức trắng bệch.

Chiếc nhẫn được làm khá đẹp, thiết kế đơn giản, không có hoa văn hay trang sức lòe loẹt nào, tạo nên cảm giác cao lãnh mà quý phái.

Rất giống với tạo hình cái mà anh từng có trước đây…..

Lăng Thịnh Duệ sờ sờ ngón áp út bên tay trái, chỗ đó hiện giờ trống rỗng. nơi này đã từng đeo một chiếc nhẫn có mẫu thiết kế y hệt nhau, nhưng là ngày thứ hai sau khi trở về từ Sydney, anh đã tháo nó xuống, ném vào thùng rác rồi.

“Cái nhẫn này nhìn được đó, hay là chúng ta đặt một đôi đi, tôi một chiếc,anh một chiếc, thấy sao?” Chu Tường cười hì hì nói, không chút chú ý tới sắc mặt của Lăng Thịnh Duệ  đang dần trắng ra, cậu nắm tay anh, muốn đem chiếc nhẫn đó đeo vào tay anh.

Lăng Thịnh Duệ rút mạnh tay về.

Chu Tường kinh ngạc nhìn anh:  “Anh sao vậy?”

Lăng Thịnh Duệ đứng dậy:  “Tôi khó chịu, tôi muốn ra ngoài trước.” Vừa dứt lời, anh cúi đầu bước đi, chỉ để lại Chu Tường đang cầm chiếc nhẫn đứng ở quầy hàng, không hiểu gì.

Sau khi ra khỏi trung tâm mua sắm, Lăng Thịnh Duệ hít sâu một hơi.

Anh cho rằng mình đã quên người kia rồi, đã bước ra khỏi được bóng ma của đoạn tình cảm đó, nhưng tại sao sau khi nhớ tới chuyện cũ thì tim anh lại đau như thế chứ? Ánh mặt trời đáp lên mặt, Lăng Thịnh Duệ nhắm mắt lại.

…….

“Chu Dực! Cậu đang làm gì đó?”

“Đang cầu hôn anh đó, bảo bối à.”

“Cậu, cậu nói gì vậy?”

“Để tôi đeo vào.”

“Nếu anh không muốn đeo cái này cũng được, nhưng mà tôi cũng không đảm bảo mình có thể khống chế được lý trí mình đâu đó, lỡ như làm ra hành động không thể tha thứ được thì, haha…”

……….

Đoạn đối thoại quen thuộc vang lên trong đầu, đó là đoạn ý ức anh đã chôn sâu vào tận cùng của con tim, nó đang từ từ phá vỡ lớp phòng tuyến cuối cùng,khiến hô hấp của Lăng Thịnh Duệ càng khó khăn, anh cố sức lắc đầu, cố gắng quên đi đoạn ký ức chết tiệt này.

“Anh sao vậy?” Chu Tường đuổi tới cạnh anh, lo lắng hỏi.

Lăng Thịnh Duệ mở mắt ra, gian nan mở một nụ cười với cậu:  “Không có gì đâu,chỉ hơi choáng váng một chút mà thôi.”

Chu Tường nhìn anh, không nói gì.

Viền mắt người kia hơi hồng…..

“Có phải anh nhớ tới chuyện gì đó không” Chu Tường nhỏ giọng hỏi.

Lăng Thịnh Duệ lắc đầu, cười cười chuyển đổi trọng tâm câu chuyện: “ Được rồi, bánh chắc cũng làm xong rồi đó, chúng ta đi lấy bánh thôi, sau đó còn về nhà nữa, tối qua tôi ngủ không được ngon, về còn muốn ngủ thêm.”

Anh không chịu nói, nên Chu Tường cũng tự giác không tiếp tục truy hỏi nữa: “ Vậy được thôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện