“Ách, nếu đã như vậy, thì chúng ta trở về thôi.” Hít một hơi thật sâu, khóe miệng Lăng Thịnh Duệ giương lên một tia cười miễn cưỡng.
Phương Vân Dật nhất thời chưa nắm kịp tình hình, không khỏi có chút sững sờ: “A?”
Cậu vừa định muốn tiến thêm một bước thâm nhập vào sâu trong nội tâm Lăng Thịnh Duệ, thì có thể xem ra, trái tim của người đàn ông này có hơi buông lỏng, vừa lúc là thời cơ tốt để bồi dưỡng tình cảm.
“Ừ thì, chúng ta vẫn nên mau chóng về nhà, cả hai bỏ đi lâu như vậy, anh cậu hẳn là đang lo lắng đấy.” Lăng Thịnh Duệ thì thào nói.
Xét theo hiện tại thì việc chạy trốn vào bây giờ cơ bản là không có khả năng, hơn nữa về phía Phương Nhược Thần, khẳng định cậu ta đã phát hiện anh chạy trốn, nếu như nhất thời phẫn nộ thật sự làm ra chuyện gì đó tổn hại đến người nhà anh, anh tuyệt đối sẽ nổi điên mất.
Nỗi lo lắng của Lăng Thịnh Duệ bị Phương Vân Dật nhìn ra hết thảy, nhất thời có chút buồn cười: “Biết sợ mà còn dám chạy trốn? Tính tình anh tôi thế nhưng lại vô cùng táo bạo, nếu như anh ấy thật sự nổi giận, sẽ làm loại chuyện cực đoan gì thì ai cũng không biết được.”
Sắc mặt Lăng Thịnh Duệ trắng bệch một mảnh.
“Vậy thì đừng có chậm trễ nữa.” Lăng Thịnh Duệ xoay người xuống giường, vừa lúc ngón chân chạm đất thì phần eo lại truyền đến cơn đau nhức kịch liệt, hai chân mềm nhũn, tê liệt hết cả.
Phương Vân Dật tay mắt nhanh nhẹn, kịp thời nắm lấy cánh tay anh, thuận thế đem anh ôm vào lòng.
Sau lưng Lăng Thịnh Duệ dán lấy lồng ngực trần của Phương Vân Dật, nhiệt độ nóng như lửa khiến cả thân anh giật nảy.
“Những người mà tôi từng chơi qua, không qua một, hai ngày thì cơ bản không thể đi được.” Giọng nói nhập nhằng mơ hồ của Phương Vân Dật vang lên bên tai, hơi thở nóng hổi thở ra phà vào phía cổ sau của Lăng Thịnh Duệ.
Lăng Thịnh Duệ vô thức chống trả một lát, nhưng không có giãy người thoát ra, không khỏi có chút ngượng: “Không sao, tôi vẫn được mà.”
Phương Vân Dật nhướn mày, vẻ mặt hoài nghi: “Thật không?”
“Ừ.”
Phương Vân Dật nhún nhún vai, buông anh ra.
Mất đi chống đỡ, chân Lăng Thịnh Duệ lại nhuyễn đi không còn chút sức lực, bất quá vẫn miễn cưỡng đứng vững được, anh tiến đến phía cửa một cách gian nan, tốc độ có thể so sánh được với rùa bò.
Anh không ngờ được thể lực của bản thân lại kém như vậy, lúc đầu anh chỉ cảm giác được eo rất xót, nhưng không nghĩ đến bây giờ đi đứng cũng khó khăn như vậy, thể lực của Phương Vân Dật quả thực quá tốt, mấy tiếng đồng hồ tàn phá anh liên tục đã sắp rút cạn hết sức lực vốn có trong người anh.
Phương Vân Dật đứng nguyên tại chỗ, khoanh tay nhìn người đàn ông đang đi đứng có chút kỳ quặc kia, nội tâm dâng trào một loại cảm giác rất quái dị.
Người đàn ông này, so với vẻ ngoài của anh ta thì xem ra kiên cường hơn rất nhiều.
Bất quá, như thế cũng tốt, như vậy thì sau này làm gì thì cũng có thể không cần nghĩ đến hậu quả…
Xoa xoa cằm, nụ cười vốn dịu dàng trên gương mặt Phương Vân Dật dần dần nhuộm lên một tia tà ác.
Lăng Thịnh Duệ đi đến trước cửa, vươn tay cầm lấy tay nắm, âm thanh yếu ớt của Phương Vân Dật đột nhiên vang lên sau lưng anh: “Lẽ nào anh dự định cứ thế này ra khỏi đây sao?”
Lăng Thịnh Duệ ngẩn ra, cúi đầu nhìn, nhất thời mặt đỏ đến tận mang tai.
Thân thể anh không một mảnh vải che thân, dấu hôn sau đợt kích tình trải rộng trên da thịt hơi ngăm, trông đặc biệt gợi cảm.
“Có nhiều lúc tôi thật sự nghi ngờ anh có phải là người đã 31 tuổi hay không, đến từng tuổi này rồi mà còn thiếu linh hoạt như vậy.” Phương Vân Dật cầm lên quần áo của Lăng Thịnh Duệ, ngoài cười trong không cười đi đến bên cạnh anh, vươn tay đem chiếc áo sơ mi khoác vào người anh.
Lăng Thịnh Duệ trên mặt hiện lên một tia xấu hổ, thân thể rụt về phía sau một chút, né khỏi tay cậu, ngượng ngùng nói: “Không cần, tôi tự mình mặc là được.”
Để một tên vừa mới cưỡng bức anh mặc quần áo giúp, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
“Anh còn sức để mặc hay sao?” Phương Vân Dật nhàn nhạt nhìn anh một cái, nâng mày nói rằng.
“Hẳn là… có thể.” Lăng Thịnh Duệ nhỏ giọng.
“Vậy anh tự mình mặc đi.” Phương Vân Dật cầm quần áo đưa cho anh.
Lăng Thịnh Duệ nhận lấy quần áo, xoay người sang, dùng động tác chậm rãi mặc vào, mà Phương Vân Dật thì đang đứng ở một bên, mắt không chuyển dời nhìn cảnh tượng nóng bỏng, một người đàn ông hấp dẫn đang mặc quần áo.
Có đôi lúc, một người mặc quần áo còn gợi cảm hơn so với khi không mặc…
Phương Vân Dật híp lấy đôi mắt, đánh giá người đàn ông đã mặc xong áo sơ mi trắng kia từ trên xuống, không ngăn được mình huýt sáo một tiếng, người kia quay lưng với cậu, nửa thân trên cân xứng rắn chắc bị bao bọc lấy bởi lớp vải mềm mại, phác họa trọn lấy đường cong xinh đẹp của lưng, phía dưới của sơ mi lại lộ ra nửa cái mông rắn chắc rất cong lên và cả đôi chân thon dài thẳng tắp, dưới sự đối lập giữa màu lúa mạch nhàn nhạt của da và màu thuần trắng dễ thấy của áo sơ mi, anh trông ra lại gợi cảm chết người.
Cảm giác được có ánh nhìn sáng quắc nào đó như sói sau lưng, thân thể Lăng Thịnh Duệ có chút cứng ngắc, trên trán toát ra một tầng mồ hôi hột tinh mịn, đương nhiên là mồ hôi lạnh, anh lúc này mới biết hóa ra đường nhìn từ sau lưng cũng có thể sinh ra lực áp bức đến như vậy.
Việc mặc áo đã tạm ổn, nhưng lúc vớ phải quần dài, đối với tình trạng của Lăng Thịnh Duệ bây giờ thì anh hầu như không cách nào làm được, hai chân anh đã nhuyễn đến sắp không chống đỡ được, càng đừng nói tới việc phải đứng một chân, thử được vài lần cũng không có thành công, cuối cùng vẫn là Phương Vân Dật nhìn thấy chướng mắt mà đi tới, ôm lấy anh, giúp anh mặc vào.
“Ai, tôi không biết nên nói thế nào với anh, rõ ràng là chuyện mình làm không được, sao lại cứ miễn cưỡng thế hả?” Phương Vân Dật một bên giúp anh mặc quần vào, vừa thở dài nói, còn không quên sờ hai lượt trên đùi và phần thân dưới của anh, ăn nhiều đậu hủ.
Lăng Thịnh Duệ lúng túng đến độ vẻ mặt đỏ bừng, thế nhưng cũng không làm gì được, lúc này mà còn cự tuyệt Phương Vân Dật giúp đỡ thì quả thực có chút đạo đức giả quá mức, dù sao thì anh cũng không phải phụ nữ, không cần thiết cứ phải nhăn nhó mặt mày như thế.
Chỉ là, cảm giác vẫn hơi quái lạ…
“Xong rồi.” Bấm khóa xong thắt lưng, Phương Vân Dật giúp anh chỉnh lại cổ áo, hài lòng nói.
“A, vậy cám, cám ơn cậu.”
“Không vấn đề gì.” Tay trái Phương Vân Dật cầm lấy khuỷu tay tay phải, tay phải xoa xoa lấy cằm, bộ dáng như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, đánh giá anh từ trên xuống dưới, cười xấu xa nói: “Nếu như thật sự cảm kích tôi, thì anh lấy thân báo đáp đi.”
Lăng Thịnh Duệ cười khổ, hai má có chút phiếm hồng, ba lần bốn lượt bị tên nhóc học sinh nhỏ hơn mình mười tuổi này đùa giỡn, anh không biết phải nói gì hơn.
“Đợi tôi một lát, tôi mặc xong quần áo thì chúng ta có thể về nhà rồi.” Phương Vân Dật thu lại nụ cười xấu xa, khôi phục lại vẻ mặt bình thường, không có tiếp tục dấn sâu vào loại chủ đề vô nghĩa này.
Lăng Thịnh Duệ gật gật đầu: “Ừ.”
Vội vã mặc xong áo và quần, Phương Vân Dật đỡ lấy Lăng Thịnh Duệ đi ra khỏi trụ sở SM bí mật ẩn mình rất tốt trong khu phố náo nhiệt này, mà ở phía trước cánh cửa ra vào, chiếc xe hơi tư nhân có rèm che của Phương gia đã sớm đậu ở đó chờ đã lâu.
Phương Vân Dật nhất thời chưa nắm kịp tình hình, không khỏi có chút sững sờ: “A?”
Cậu vừa định muốn tiến thêm một bước thâm nhập vào sâu trong nội tâm Lăng Thịnh Duệ, thì có thể xem ra, trái tim của người đàn ông này có hơi buông lỏng, vừa lúc là thời cơ tốt để bồi dưỡng tình cảm.
“Ừ thì, chúng ta vẫn nên mau chóng về nhà, cả hai bỏ đi lâu như vậy, anh cậu hẳn là đang lo lắng đấy.” Lăng Thịnh Duệ thì thào nói.
Xét theo hiện tại thì việc chạy trốn vào bây giờ cơ bản là không có khả năng, hơn nữa về phía Phương Nhược Thần, khẳng định cậu ta đã phát hiện anh chạy trốn, nếu như nhất thời phẫn nộ thật sự làm ra chuyện gì đó tổn hại đến người nhà anh, anh tuyệt đối sẽ nổi điên mất.
Nỗi lo lắng của Lăng Thịnh Duệ bị Phương Vân Dật nhìn ra hết thảy, nhất thời có chút buồn cười: “Biết sợ mà còn dám chạy trốn? Tính tình anh tôi thế nhưng lại vô cùng táo bạo, nếu như anh ấy thật sự nổi giận, sẽ làm loại chuyện cực đoan gì thì ai cũng không biết được.”
Sắc mặt Lăng Thịnh Duệ trắng bệch một mảnh.
“Vậy thì đừng có chậm trễ nữa.” Lăng Thịnh Duệ xoay người xuống giường, vừa lúc ngón chân chạm đất thì phần eo lại truyền đến cơn đau nhức kịch liệt, hai chân mềm nhũn, tê liệt hết cả.
Phương Vân Dật tay mắt nhanh nhẹn, kịp thời nắm lấy cánh tay anh, thuận thế đem anh ôm vào lòng.
Sau lưng Lăng Thịnh Duệ dán lấy lồng ngực trần của Phương Vân Dật, nhiệt độ nóng như lửa khiến cả thân anh giật nảy.
“Những người mà tôi từng chơi qua, không qua một, hai ngày thì cơ bản không thể đi được.” Giọng nói nhập nhằng mơ hồ của Phương Vân Dật vang lên bên tai, hơi thở nóng hổi thở ra phà vào phía cổ sau của Lăng Thịnh Duệ.
Lăng Thịnh Duệ vô thức chống trả một lát, nhưng không có giãy người thoát ra, không khỏi có chút ngượng: “Không sao, tôi vẫn được mà.”
Phương Vân Dật nhướn mày, vẻ mặt hoài nghi: “Thật không?”
“Ừ.”
Phương Vân Dật nhún nhún vai, buông anh ra.
Mất đi chống đỡ, chân Lăng Thịnh Duệ lại nhuyễn đi không còn chút sức lực, bất quá vẫn miễn cưỡng đứng vững được, anh tiến đến phía cửa một cách gian nan, tốc độ có thể so sánh được với rùa bò.
Anh không ngờ được thể lực của bản thân lại kém như vậy, lúc đầu anh chỉ cảm giác được eo rất xót, nhưng không nghĩ đến bây giờ đi đứng cũng khó khăn như vậy, thể lực của Phương Vân Dật quả thực quá tốt, mấy tiếng đồng hồ tàn phá anh liên tục đã sắp rút cạn hết sức lực vốn có trong người anh.
Phương Vân Dật đứng nguyên tại chỗ, khoanh tay nhìn người đàn ông đang đi đứng có chút kỳ quặc kia, nội tâm dâng trào một loại cảm giác rất quái dị.
Người đàn ông này, so với vẻ ngoài của anh ta thì xem ra kiên cường hơn rất nhiều.
Bất quá, như thế cũng tốt, như vậy thì sau này làm gì thì cũng có thể không cần nghĩ đến hậu quả…
Xoa xoa cằm, nụ cười vốn dịu dàng trên gương mặt Phương Vân Dật dần dần nhuộm lên một tia tà ác.
Lăng Thịnh Duệ đi đến trước cửa, vươn tay cầm lấy tay nắm, âm thanh yếu ớt của Phương Vân Dật đột nhiên vang lên sau lưng anh: “Lẽ nào anh dự định cứ thế này ra khỏi đây sao?”
Lăng Thịnh Duệ ngẩn ra, cúi đầu nhìn, nhất thời mặt đỏ đến tận mang tai.
Thân thể anh không một mảnh vải che thân, dấu hôn sau đợt kích tình trải rộng trên da thịt hơi ngăm, trông đặc biệt gợi cảm.
“Có nhiều lúc tôi thật sự nghi ngờ anh có phải là người đã 31 tuổi hay không, đến từng tuổi này rồi mà còn thiếu linh hoạt như vậy.” Phương Vân Dật cầm lên quần áo của Lăng Thịnh Duệ, ngoài cười trong không cười đi đến bên cạnh anh, vươn tay đem chiếc áo sơ mi khoác vào người anh.
Lăng Thịnh Duệ trên mặt hiện lên một tia xấu hổ, thân thể rụt về phía sau một chút, né khỏi tay cậu, ngượng ngùng nói: “Không cần, tôi tự mình mặc là được.”
Để một tên vừa mới cưỡng bức anh mặc quần áo giúp, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
“Anh còn sức để mặc hay sao?” Phương Vân Dật nhàn nhạt nhìn anh một cái, nâng mày nói rằng.
“Hẳn là… có thể.” Lăng Thịnh Duệ nhỏ giọng.
“Vậy anh tự mình mặc đi.” Phương Vân Dật cầm quần áo đưa cho anh.
Lăng Thịnh Duệ nhận lấy quần áo, xoay người sang, dùng động tác chậm rãi mặc vào, mà Phương Vân Dật thì đang đứng ở một bên, mắt không chuyển dời nhìn cảnh tượng nóng bỏng, một người đàn ông hấp dẫn đang mặc quần áo.
Có đôi lúc, một người mặc quần áo còn gợi cảm hơn so với khi không mặc…
Phương Vân Dật híp lấy đôi mắt, đánh giá người đàn ông đã mặc xong áo sơ mi trắng kia từ trên xuống, không ngăn được mình huýt sáo một tiếng, người kia quay lưng với cậu, nửa thân trên cân xứng rắn chắc bị bao bọc lấy bởi lớp vải mềm mại, phác họa trọn lấy đường cong xinh đẹp của lưng, phía dưới của sơ mi lại lộ ra nửa cái mông rắn chắc rất cong lên và cả đôi chân thon dài thẳng tắp, dưới sự đối lập giữa màu lúa mạch nhàn nhạt của da và màu thuần trắng dễ thấy của áo sơ mi, anh trông ra lại gợi cảm chết người.
Cảm giác được có ánh nhìn sáng quắc nào đó như sói sau lưng, thân thể Lăng Thịnh Duệ có chút cứng ngắc, trên trán toát ra một tầng mồ hôi hột tinh mịn, đương nhiên là mồ hôi lạnh, anh lúc này mới biết hóa ra đường nhìn từ sau lưng cũng có thể sinh ra lực áp bức đến như vậy.
Việc mặc áo đã tạm ổn, nhưng lúc vớ phải quần dài, đối với tình trạng của Lăng Thịnh Duệ bây giờ thì anh hầu như không cách nào làm được, hai chân anh đã nhuyễn đến sắp không chống đỡ được, càng đừng nói tới việc phải đứng một chân, thử được vài lần cũng không có thành công, cuối cùng vẫn là Phương Vân Dật nhìn thấy chướng mắt mà đi tới, ôm lấy anh, giúp anh mặc vào.
“Ai, tôi không biết nên nói thế nào với anh, rõ ràng là chuyện mình làm không được, sao lại cứ miễn cưỡng thế hả?” Phương Vân Dật một bên giúp anh mặc quần vào, vừa thở dài nói, còn không quên sờ hai lượt trên đùi và phần thân dưới của anh, ăn nhiều đậu hủ.
Lăng Thịnh Duệ lúng túng đến độ vẻ mặt đỏ bừng, thế nhưng cũng không làm gì được, lúc này mà còn cự tuyệt Phương Vân Dật giúp đỡ thì quả thực có chút đạo đức giả quá mức, dù sao thì anh cũng không phải phụ nữ, không cần thiết cứ phải nhăn nhó mặt mày như thế.
Chỉ là, cảm giác vẫn hơi quái lạ…
“Xong rồi.” Bấm khóa xong thắt lưng, Phương Vân Dật giúp anh chỉnh lại cổ áo, hài lòng nói.
“A, vậy cám, cám ơn cậu.”
“Không vấn đề gì.” Tay trái Phương Vân Dật cầm lấy khuỷu tay tay phải, tay phải xoa xoa lấy cằm, bộ dáng như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, đánh giá anh từ trên xuống dưới, cười xấu xa nói: “Nếu như thật sự cảm kích tôi, thì anh lấy thân báo đáp đi.”
Lăng Thịnh Duệ cười khổ, hai má có chút phiếm hồng, ba lần bốn lượt bị tên nhóc học sinh nhỏ hơn mình mười tuổi này đùa giỡn, anh không biết phải nói gì hơn.
“Đợi tôi một lát, tôi mặc xong quần áo thì chúng ta có thể về nhà rồi.” Phương Vân Dật thu lại nụ cười xấu xa, khôi phục lại vẻ mặt bình thường, không có tiếp tục dấn sâu vào loại chủ đề vô nghĩa này.
Lăng Thịnh Duệ gật gật đầu: “Ừ.”
Vội vã mặc xong áo và quần, Phương Vân Dật đỡ lấy Lăng Thịnh Duệ đi ra khỏi trụ sở SM bí mật ẩn mình rất tốt trong khu phố náo nhiệt này, mà ở phía trước cánh cửa ra vào, chiếc xe hơi tư nhân có rèm che của Phương gia đã sớm đậu ở đó chờ đã lâu.
Danh sách chương