Phương Kiến Hồng bình tĩnh nghe ông nói hết, cười nhạt: “ Một người vốn còn sống biến thành một người thực vật, phẫu thuật thành công? Mấy người…. quả thật rất có năng lực.”
Ngữ khí băng lạnh, ngôn ngữ không hề che giấu sự phẫn nộ, mắt thấy ông không thể kiềm chế hơn được nữa, Phương Vân Dật vội kéo ông lại.
“Thôi, họ cũng đã cố hết sức rồi ạ.” Cậu nói.
Cậu hồi tưởng lại lúc nhìn thấy Phương Nhược Thần nằm trên một vũng máu lê lết, thậm chí còn cho rằng Phương Nhược Thần đã chết rồi, lần đầu tiên trong đời cậu nhìn thấy nhiều máu như thế.
Phương Kiến Hồng đang nổi ý giết người dần dần dịu xuống, vị bác sĩ già bị dọa sợ đến đứng cũng không vững nữa, nơm nớp lo sợ xoay người chạy đi.
Phương Nhược Thần được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, hiện giờ thì tạm thời chưa thể vào thăm bệnh được.
Phương Kiến Hồng ngồi lại băng ghế, thân thể Lăng Thịnh Duệ hơi chấn động, vội vàng đứng dậy, gian nan cười nhìn bọn họ: “ Ưm, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi nghĩ không nên quấy rầy.”
Hai người họ Phương đều nhìn về phía anh.
Phương Vân Dật cười nhạt: “ Anh biến anh tôi thành thé nà, mà còn muốn trốn sao? Tôi nói cho anh biết, nếu bây giờ anh dám đi một bước, tôi sẽ khiến anh chết rất khó coi.”
“Nếu tiểu Thần có xảy ra chuyện gì, ta cho anh chôn cùng với nó.” Phương Kiến Hồng không chút biểu tình tuyên bố.
(Kaze: vân ~~~ anh Thần rất thích nữa là -_-)
Lăng Thịnh Duệ khẽ mím môi, trầm mặc ngồi xuống, không phải bây giờ anh mới bị dọa, mà đã sớm bị họ uy hiếp đến hồn phi phách tán rồi.
Thật ra anh cũng lo cho Phương Nhược Thần.
Còn về Chu Dực…..
Anh cười khổ, hiện Chu Dực đang còn ở cục cảnh sát, xảy ra mấy chuyện như vậy, thật sự không biết phải nói với y thế nào, chỉ đành tạm thời giữ bí mật vậy.
Phương Kiến Hồng nhìn anh, trong ánh mắt lóe ra tia sáng bất minh, ông đột nhiên nói: “ Sao tiểu Thần lại biến thành vậy?”
Ông biết con trai mình trở thành như bây giờ chắc chắn có liên quan đến người đàn ông này, chỉ bằng một người thoạt trông rất dễ bị bắt nạt này, sao có thể khiến cho con ông sống dở chết dở được nhỉ? Lăng Thịnh Duệ không biết trả lời thế nào, vì vậy mơ hồ đáp: “ Thật ra, tôi cũng không biết,cậu ấy nói xong, tự dung lại bước ra giữa đường, tôi gọi thế nào cậu ấy cũng không chịu quay về….”
Khẩu khí của anh rất gấp, quay ngược về đoạn ký ức lúc trước, anh thật sự không thể nào thoát ra được, thoát ra khỏi cảnh tương Phương Nhược Thần bị tai nạn xe làm anh chấn động rất mạnh, anh thật không thể nào nhớ rõ được đối thoại của hai người nữa.
Phương Kiến Hồng nghe xong, không nói gì.
“Khi tâm tính ảnh bị kích động, rất dễ làm ra mấy chuyện điên rồ đấy.” Phương Vân Dật do dự một chút, nhỏ giọng nói.
“Hửm?” Phương Kiến Hồng có lẽ không biết, nhướng mày nhìn cậu: “ Nó có chứng bệnh đó sao? Sao ta không biết?”
“…….”
Lăng Thịnh Duệ có chút bất ngờ, cha ruột cũng không hiểu rõ tính itnhf con mình sao?
Phương Vân Dật dùng nhãn thần phức tạp liếc mắt nhìn anh: “ Con cũng chỉ mới biết đây thôi, trước đây anh ấy luôn luôn lạnh nhạt, rất ít để lộ ra tâm tình gì, sau này đụng đến anh ta, anh ấy mới thường bộc lộ ra ngoài.”
Đường nhìn của Phương Kiến Hồng lướt qua anh.
Trong đôi mắt của ông sắc bén, tuy chỉ là biến động nhỏ và thoáng chốc, thế nhưng Lăng Thịnh Duệ lại cảm nhận được rất rõ sát ý trong mắt ông, như tia điện chợt lóe rồi biến mất, lại để lại một dư quang khinh thường của ông.
Anh chỉ cảm thấy lông tơ trên người đều mọc hết cả lên.
Khóe mội Phương Kiến Hồng câu lên, lấy một điếu thuốc trên người ra, đưa lên môi, sau đó châm lửa, bắt đầu nhả khói từ từ ra, ông không chút để ý gì đến biển cấm của của bệnh viện đề ra.
Động tác hút thuốc của ông rất tùy ý và tiêu sái, thập phần khí phái nam nhân, gương mặt có vài phần giống với Phương Nhược Thần bị làn khói làm đảo lộn một chút, khiến trong mắt anh người đàn ông đó chính là Phương Nhược Thần. Khi hai người cùng trầm mặc, khí chất sẽ rất giống nhau, đều cùng là loại hình uy nghiêm.
Làn khói mờ ảo tràn ngập ra ngoài không trung, Lăng Thịnh Duệ thực sự không thích hương vị này, nó quá nồng nặc, vì vậy anh quay đầu đi, làm bộ ho khan, chỉ mong tránh được.
Phương Kiến Hồng rất nhạy cảm nhận ra anh ghét mùi thuốc lá, hơi nghiền ngâm một chút, người đàn ông này coi vậy mà lại ghét thuốc lá?
(Kaze: thế người như lào mới được quyền ghét thuốc lá hở chú????)
Thật thú vị……
Chậm rãi rít một hơi thuốc, ông lấy điếu thuốc trên miệng xuống, đưa tới gần chỗ Lăng Thịnh Duệ, mỉm cười nhìn anh.
(Kaze: đm, chú có cần phải lầy thế không:v)
Ngay lúc ông tiếp cận anh đã nhận ra, thế nhưng thân thể lại cứng ngắt, khiến anh không nhúc nhích được, anh khẽ động, anh không biết Phương Kiến Hồng sẽ làm gì mình.
Trên mặt Phương Kiến Hồng tràn đầy ý cười hơn.
Ông càng nghĩ, loại người khí chất bình thường này rất hợp với khẩu vị của ông, nếu không phải bị Phương Nhược Thần giành trước rồi, thì ông sẽ không do dự bắt anh về chỗ mình, tận tâm tận lực điều giáo anh thành một tính nô cho riêng mình.
Cảm giác rất kích thích nha…
(Kaze: không biết cái số thúc ăn ở ra sao… mà toàn gặp biến thái không vậy -_-)
Bình tĩnh nhìn anh một hồi, Phương Kiến Hồng cúi người nhả một ngụm khói về phía anh.
Anh bị sặc đến ho khan, vội đứng lên.
Quỷ kế được thực hiện, trên mặt là ý cười sâu sắc, phản ứng mãnh liệt của người này, quá là dễ thương.
Tạo cho người khác xúc động muốn đè anh ra để chà đạp cho thỏa thích…
Người đàn ông được đặt với tư thế nơi riêng tư lộ ra ngoài nằm trên giường có thể cũng đáng yêu thế này đúng không? Ông càng nghĩ càng hưng phấn, ông thích nhất là loại người cái gì cũng không hiểu thế này rất mới mẻ, làm cho dục vọng chinh phục bên trong người ông càng bộc phát ra. Chỉ nghĩ đến cảnh Lăng Thịnh Duệ nằm trên giường bị mình làm nhục hết ần này đến lần khác, ông không thể kìm chế được nữa.
Bị trêu đùa như thế, anh có chút không quen mà hóa giận, nhưng đối diện với đường nhìn của “tên đầu sỏ”, anh chỉ có thể ngây người.
Đó là một đôi mắt tràn đầy dục vọng bức người. nếu nói Trình Trí Viễn và Phương Nhược Thần có cặp mắt của loài dã thú, thì người trước mạt anh đây chính là có đôi mắt của loài vua hung mãnh, mà hai người đó không sao có được.
Ngoài cửa sổ, mây đen bay qua, che khuất đi ánh sáng, bầu trời vốn đang quang đãng bỗng chốc tối sầm xuống.
Anh cứng ngắt đứng tại chỗ.
Phương Kiến Hồng không tránh, quang minh chính đại nhìn anh, quang minh chính đại dùng nhãn thần đùa bỡn anh, thậm chí quang minh chính đại YY anh, Phương Vân Dật đứng một bên quan sát họ, sắc mặt có hơi trắng bệch.
Cậu biết đây là ý gì, dục vọng chiếm giữ của Phương Kiến Hồng rất mạnh, chỉ cần là nhìn thấy một người hoặc một thứ gì đó ưng ý thì ông không từ thủ đoạn nào để chiếm được nó.
Mà bây giờ, ông đối với Lăng Thịnh Duệ rất giống với ý nghĩ đó….
Không muốn chuyện đi theo chiều hướng xấu hơn, Phương Vân Dật đột nhiên mở miệng nói: “ Cậu, chúng ta về trước đi, bác sĩ nói qua một thời gian nữa mới cho phép vào thăm bệnh, vài ngày sau rồi trở lại đây.”
Ông nhìn cậu một cái, trầm giọng nói: “ Ừ.”
“Anh cũng về đi.” Phương Vân Dật quay đầu, lạnh lùng nói với anh.
Lăng Thịnh Duệ gật đầu.
Phương Kiến Hồng vứt điếu thuốc hút được phân nửa vào thùng rác, đứng dậy đi ra. Ngay lúc đi qua người anh, ông hơi dừng lại một chút.
“Anh tốt nhất cầu nguyện con trai tôi không xảy ra chuyện gì đi, bằng không tôi sẽ khiến cho anh hối hận vì mình đã sinh ra trên đời này.” Ông trầm giọng nói.
Lăng Thịnh Duệ cúi đâu, trán ứa ra mồ hôi lạnh.
“Mặt khác, ta cũng rất có cảm giác với anh, rất mong chờ lần gặp mặt tiếp theo, ha ha ha…”
Phương Kiến Hồng nói xong, còn ghé vào lỗ tai anh thổi khí, sau đó cười bỏ đi. Phương Vân Dật đứng kế nhìn người đàn ông đang hóa đá đó, có xúc động muốn ôm chặt anh vào lòng, nhưng tận lực kiềm chế lại, lạnh mặt đi qua người anh, không quay đầu lại đuổi theo Phương Kiến Hồng.
Sau khi họ đi không lâu, thân thể cứng ngắc của anh mới dần nhuyễn xuống, ngồi lại ghế dài.
Người đàn ông thật đáng sợ…
Anh nhắm mắt lại, suy nghĩ xem có phải mình lại bị một người đàn ông khác dây dưa vào không.
Khi về đến nhà, Chu Dực vẫn chưa về, anh cười uể oải vào nhà, tắm táp một chút, sau đó mới ngả mình trên giường.
Tuy trong ngực loạn thành một cục, nhưng anh ngủ rất nhanh.
Ngủ một lần mà mười mấy tiếng đồng hồ, lúc tỉnh ại thì trời đã tối, toàn bộ căn phòng chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt tràn vào.
Anh ngồi dậy, không bật đèn lên, ngơ ngác nhìn ra cửa sổ.
Cảnh đêm ở thành phố rất mê người, nhưng anh nhìn chỉ thấy thương tâm.
Sự kiện ban sáng với Phương Nhược Thần hiện rõ trong đầu anh, anh bắt đầu nhớ lại, có lẽ những lời nói đó của Phương Nhược Thần với anh là thật, nhưng anh không thể nào tiếp thu vào được, cậu ta thế mà lại yêu anh! Thậm chí đùa giỡn trên mạng của mình đến nông nỗi này luôn sao.
Càng nghĩ càng khó hiểu, lần đầu tiên trải nghiệm loại tình huống nà, thật sự không biết phải xử lý thế nào.
Thật ra anh không thích Phương Nhược Thần, hơn nữa anh và Chu Dực đã xác lập quan hệ rồi, không có khả năng quan hệ với người khác được nữa. anh biết rằng sống trong thành phố thì không có chuyện thoát được Phương Nhược Thần, nhưng anh không nhịn được lo lắng, nếu lỡ Phương Nhược Thần tỉnh dậy làm chuyện điên rồ thì sao?
Anh không muốn Phương Nhược Thần tái tổ thương tổn chính chuyện.
(Kaze: tui hết ý tưởng chế nó rồi, giúp tui T^T)
Chuông cửa vang lên, đem Lăng Thịnh Duệ tỉnh lại hiện thực.
Chu Dực về rồi đúng không.
Anh xốc chăn lên, xoay người xuống giường, ra khỏi phòng, đi ra mở cửa, hoàn toàn quên là trên người Chu Dực có chìa khóa nhà.
Lăng Thịnh Duệ mở cửa.
Anh không bật đèn, ánh đèn ngoài hành lang chíu vào, một thời gian ngồi trong bóng tối, nên anh không chịu đựng được, buộc phải nheo mắt lại.
Thân người cao lớn đứng bên ngoài, nghịch ánh đèn, nên anh không nhìn được mặt người kia, nhưng anh nghĩ người nọ hẳn là Chu Dực.
Không biết vì sao, trong lòng anh tràn lên một nỗi niềm.
Anh đi về trước hai bước, ôm mạnh người trước mặt, giờ này đây, anh thật sự rất muốn có một vòng tay ấm áp ôm lấy mình để chống đỡ.
Người bị anh ôm lấy hơi bất ngờ không chút phòng bị, thân thể hơi lay động, nháy mắt cứng đờ lại, Lăng Thịnh Duệ cảnh giác, thấy hơi không thích hợp.
Người này không phải Chu Dực…
Anh buông ra, sau đó lùi lại: “ Là ai?”
“Là tôi, Chu Tường.”
Bốn chữ vô cùng đơn giản, làm anh đứng nguyên tại chỗ, không thể nhúc nhích.
“Cậu tới làm gì?” anh lạnh lùng hỏi, phản ứng đầu tiên là đóng cửa lại, Chu Tường tay chân nhanh lẹ, ngay lúc anh chuẩn bị hành động, cậu cấp tốc chạy lên.
Thân thể đột nhiên tiến lại, anh bị hoảng sợ, vô ý thức lùi lại phía sau.
“Cậu muốn làm gì?” Lăng Thịnh Duệ khẩn trương nói.
Chu Tường không nói, chỉ lẳng lặng đứng nguyên ngay đó, hai người đứng trong chỗ tối, đều không nhìn được mặt của đối phương, nhưng đôi mắt của Chu Tường lại là một mảnh hỗn độn, rất dọa người.
Căn cứ vào phương châm địch bất động ta bất động, Lăng Thịnh Duệ cũng không nhúc nhích.
Anh chờ Chu Tường nói rõ ý đồ của cậu ra.
Chỉ im lặng một lúc.
“Tôi mới xem TV, thấy có tin tức, anh tôi bị cảnh sát bắt đi, thấy hơi lo lắng cho anh, xảy ra chuyện này, anh có biết gì không?” Cậu nhỏ giọng nói.
“Tôi nghĩ, hẳn chuyện này không liên quan nhiều đến cậu nhỉ.” Anh sửng sốt lạnh lùng hỏi.
Anh luôn hiền hòa với người khác, nhưng với Chu Tường anh không thể nào tha thứ cho hành vi của cậu ta được, anh thật sự không thể nào lộ ra vẻ mặt ôn hòa với người này được.
Chu Tường trầm mặc.
Một lát sau, cậu mới rầu rĩ mở miệng: “ Tôi chỉ lo lắng cho anh thôi.”
Lăng Thịnh Duệ cười khẩy: “ Chẳng lễ cậu không biết, sự xuất hiện của cậu đối với tôi là sự uy hiếp lớn nhất hay sao? Tôi chỉ cần vừa thấy cậu là không thể nào quên được chuyện cậu đã làm ra, nó bây giờ vẫn còn là cơn ác mộng đối với tôi, tôi thật sự không muốn nhìn thấy cậu một lần nào hết.”
“Xin lỗi…” Trong lời của Chu Tường tràn đầy đau đớn.
Ngữ khí băng lạnh, ngôn ngữ không hề che giấu sự phẫn nộ, mắt thấy ông không thể kiềm chế hơn được nữa, Phương Vân Dật vội kéo ông lại.
“Thôi, họ cũng đã cố hết sức rồi ạ.” Cậu nói.
Cậu hồi tưởng lại lúc nhìn thấy Phương Nhược Thần nằm trên một vũng máu lê lết, thậm chí còn cho rằng Phương Nhược Thần đã chết rồi, lần đầu tiên trong đời cậu nhìn thấy nhiều máu như thế.
Phương Kiến Hồng đang nổi ý giết người dần dần dịu xuống, vị bác sĩ già bị dọa sợ đến đứng cũng không vững nữa, nơm nớp lo sợ xoay người chạy đi.
Phương Nhược Thần được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, hiện giờ thì tạm thời chưa thể vào thăm bệnh được.
Phương Kiến Hồng ngồi lại băng ghế, thân thể Lăng Thịnh Duệ hơi chấn động, vội vàng đứng dậy, gian nan cười nhìn bọn họ: “ Ưm, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi nghĩ không nên quấy rầy.”
Hai người họ Phương đều nhìn về phía anh.
Phương Vân Dật cười nhạt: “ Anh biến anh tôi thành thé nà, mà còn muốn trốn sao? Tôi nói cho anh biết, nếu bây giờ anh dám đi một bước, tôi sẽ khiến anh chết rất khó coi.”
“Nếu tiểu Thần có xảy ra chuyện gì, ta cho anh chôn cùng với nó.” Phương Kiến Hồng không chút biểu tình tuyên bố.
(Kaze: vân ~~~ anh Thần rất thích nữa là -_-)
Lăng Thịnh Duệ khẽ mím môi, trầm mặc ngồi xuống, không phải bây giờ anh mới bị dọa, mà đã sớm bị họ uy hiếp đến hồn phi phách tán rồi.
Thật ra anh cũng lo cho Phương Nhược Thần.
Còn về Chu Dực…..
Anh cười khổ, hiện Chu Dực đang còn ở cục cảnh sát, xảy ra mấy chuyện như vậy, thật sự không biết phải nói với y thế nào, chỉ đành tạm thời giữ bí mật vậy.
Phương Kiến Hồng nhìn anh, trong ánh mắt lóe ra tia sáng bất minh, ông đột nhiên nói: “ Sao tiểu Thần lại biến thành vậy?”
Ông biết con trai mình trở thành như bây giờ chắc chắn có liên quan đến người đàn ông này, chỉ bằng một người thoạt trông rất dễ bị bắt nạt này, sao có thể khiến cho con ông sống dở chết dở được nhỉ? Lăng Thịnh Duệ không biết trả lời thế nào, vì vậy mơ hồ đáp: “ Thật ra, tôi cũng không biết,cậu ấy nói xong, tự dung lại bước ra giữa đường, tôi gọi thế nào cậu ấy cũng không chịu quay về….”
Khẩu khí của anh rất gấp, quay ngược về đoạn ký ức lúc trước, anh thật sự không thể nào thoát ra được, thoát ra khỏi cảnh tương Phương Nhược Thần bị tai nạn xe làm anh chấn động rất mạnh, anh thật không thể nào nhớ rõ được đối thoại của hai người nữa.
Phương Kiến Hồng nghe xong, không nói gì.
“Khi tâm tính ảnh bị kích động, rất dễ làm ra mấy chuyện điên rồ đấy.” Phương Vân Dật do dự một chút, nhỏ giọng nói.
“Hửm?” Phương Kiến Hồng có lẽ không biết, nhướng mày nhìn cậu: “ Nó có chứng bệnh đó sao? Sao ta không biết?”
“…….”
Lăng Thịnh Duệ có chút bất ngờ, cha ruột cũng không hiểu rõ tính itnhf con mình sao?
Phương Vân Dật dùng nhãn thần phức tạp liếc mắt nhìn anh: “ Con cũng chỉ mới biết đây thôi, trước đây anh ấy luôn luôn lạnh nhạt, rất ít để lộ ra tâm tình gì, sau này đụng đến anh ta, anh ấy mới thường bộc lộ ra ngoài.”
Đường nhìn của Phương Kiến Hồng lướt qua anh.
Trong đôi mắt của ông sắc bén, tuy chỉ là biến động nhỏ và thoáng chốc, thế nhưng Lăng Thịnh Duệ lại cảm nhận được rất rõ sát ý trong mắt ông, như tia điện chợt lóe rồi biến mất, lại để lại một dư quang khinh thường của ông.
Anh chỉ cảm thấy lông tơ trên người đều mọc hết cả lên.
Khóe mội Phương Kiến Hồng câu lên, lấy một điếu thuốc trên người ra, đưa lên môi, sau đó châm lửa, bắt đầu nhả khói từ từ ra, ông không chút để ý gì đến biển cấm của của bệnh viện đề ra.
Động tác hút thuốc của ông rất tùy ý và tiêu sái, thập phần khí phái nam nhân, gương mặt có vài phần giống với Phương Nhược Thần bị làn khói làm đảo lộn một chút, khiến trong mắt anh người đàn ông đó chính là Phương Nhược Thần. Khi hai người cùng trầm mặc, khí chất sẽ rất giống nhau, đều cùng là loại hình uy nghiêm.
Làn khói mờ ảo tràn ngập ra ngoài không trung, Lăng Thịnh Duệ thực sự không thích hương vị này, nó quá nồng nặc, vì vậy anh quay đầu đi, làm bộ ho khan, chỉ mong tránh được.
Phương Kiến Hồng rất nhạy cảm nhận ra anh ghét mùi thuốc lá, hơi nghiền ngâm một chút, người đàn ông này coi vậy mà lại ghét thuốc lá?
(Kaze: thế người như lào mới được quyền ghét thuốc lá hở chú????)
Thật thú vị……
Chậm rãi rít một hơi thuốc, ông lấy điếu thuốc trên miệng xuống, đưa tới gần chỗ Lăng Thịnh Duệ, mỉm cười nhìn anh.
(Kaze: đm, chú có cần phải lầy thế không:v)
Ngay lúc ông tiếp cận anh đã nhận ra, thế nhưng thân thể lại cứng ngắt, khiến anh không nhúc nhích được, anh khẽ động, anh không biết Phương Kiến Hồng sẽ làm gì mình.
Trên mặt Phương Kiến Hồng tràn đầy ý cười hơn.
Ông càng nghĩ, loại người khí chất bình thường này rất hợp với khẩu vị của ông, nếu không phải bị Phương Nhược Thần giành trước rồi, thì ông sẽ không do dự bắt anh về chỗ mình, tận tâm tận lực điều giáo anh thành một tính nô cho riêng mình.
Cảm giác rất kích thích nha…
(Kaze: không biết cái số thúc ăn ở ra sao… mà toàn gặp biến thái không vậy -_-)
Bình tĩnh nhìn anh một hồi, Phương Kiến Hồng cúi người nhả một ngụm khói về phía anh.
Anh bị sặc đến ho khan, vội đứng lên.
Quỷ kế được thực hiện, trên mặt là ý cười sâu sắc, phản ứng mãnh liệt của người này, quá là dễ thương.
Tạo cho người khác xúc động muốn đè anh ra để chà đạp cho thỏa thích…
Người đàn ông được đặt với tư thế nơi riêng tư lộ ra ngoài nằm trên giường có thể cũng đáng yêu thế này đúng không? Ông càng nghĩ càng hưng phấn, ông thích nhất là loại người cái gì cũng không hiểu thế này rất mới mẻ, làm cho dục vọng chinh phục bên trong người ông càng bộc phát ra. Chỉ nghĩ đến cảnh Lăng Thịnh Duệ nằm trên giường bị mình làm nhục hết ần này đến lần khác, ông không thể kìm chế được nữa.
Bị trêu đùa như thế, anh có chút không quen mà hóa giận, nhưng đối diện với đường nhìn của “tên đầu sỏ”, anh chỉ có thể ngây người.
Đó là một đôi mắt tràn đầy dục vọng bức người. nếu nói Trình Trí Viễn và Phương Nhược Thần có cặp mắt của loài dã thú, thì người trước mạt anh đây chính là có đôi mắt của loài vua hung mãnh, mà hai người đó không sao có được.
Ngoài cửa sổ, mây đen bay qua, che khuất đi ánh sáng, bầu trời vốn đang quang đãng bỗng chốc tối sầm xuống.
Anh cứng ngắt đứng tại chỗ.
Phương Kiến Hồng không tránh, quang minh chính đại nhìn anh, quang minh chính đại dùng nhãn thần đùa bỡn anh, thậm chí quang minh chính đại YY anh, Phương Vân Dật đứng một bên quan sát họ, sắc mặt có hơi trắng bệch.
Cậu biết đây là ý gì, dục vọng chiếm giữ của Phương Kiến Hồng rất mạnh, chỉ cần là nhìn thấy một người hoặc một thứ gì đó ưng ý thì ông không từ thủ đoạn nào để chiếm được nó.
Mà bây giờ, ông đối với Lăng Thịnh Duệ rất giống với ý nghĩ đó….
Không muốn chuyện đi theo chiều hướng xấu hơn, Phương Vân Dật đột nhiên mở miệng nói: “ Cậu, chúng ta về trước đi, bác sĩ nói qua một thời gian nữa mới cho phép vào thăm bệnh, vài ngày sau rồi trở lại đây.”
Ông nhìn cậu một cái, trầm giọng nói: “ Ừ.”
“Anh cũng về đi.” Phương Vân Dật quay đầu, lạnh lùng nói với anh.
Lăng Thịnh Duệ gật đầu.
Phương Kiến Hồng vứt điếu thuốc hút được phân nửa vào thùng rác, đứng dậy đi ra. Ngay lúc đi qua người anh, ông hơi dừng lại một chút.
“Anh tốt nhất cầu nguyện con trai tôi không xảy ra chuyện gì đi, bằng không tôi sẽ khiến cho anh hối hận vì mình đã sinh ra trên đời này.” Ông trầm giọng nói.
Lăng Thịnh Duệ cúi đâu, trán ứa ra mồ hôi lạnh.
“Mặt khác, ta cũng rất có cảm giác với anh, rất mong chờ lần gặp mặt tiếp theo, ha ha ha…”
Phương Kiến Hồng nói xong, còn ghé vào lỗ tai anh thổi khí, sau đó cười bỏ đi. Phương Vân Dật đứng kế nhìn người đàn ông đang hóa đá đó, có xúc động muốn ôm chặt anh vào lòng, nhưng tận lực kiềm chế lại, lạnh mặt đi qua người anh, không quay đầu lại đuổi theo Phương Kiến Hồng.
Sau khi họ đi không lâu, thân thể cứng ngắc của anh mới dần nhuyễn xuống, ngồi lại ghế dài.
Người đàn ông thật đáng sợ…
Anh nhắm mắt lại, suy nghĩ xem có phải mình lại bị một người đàn ông khác dây dưa vào không.
Khi về đến nhà, Chu Dực vẫn chưa về, anh cười uể oải vào nhà, tắm táp một chút, sau đó mới ngả mình trên giường.
Tuy trong ngực loạn thành một cục, nhưng anh ngủ rất nhanh.
Ngủ một lần mà mười mấy tiếng đồng hồ, lúc tỉnh ại thì trời đã tối, toàn bộ căn phòng chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt tràn vào.
Anh ngồi dậy, không bật đèn lên, ngơ ngác nhìn ra cửa sổ.
Cảnh đêm ở thành phố rất mê người, nhưng anh nhìn chỉ thấy thương tâm.
Sự kiện ban sáng với Phương Nhược Thần hiện rõ trong đầu anh, anh bắt đầu nhớ lại, có lẽ những lời nói đó của Phương Nhược Thần với anh là thật, nhưng anh không thể nào tiếp thu vào được, cậu ta thế mà lại yêu anh! Thậm chí đùa giỡn trên mạng của mình đến nông nỗi này luôn sao.
Càng nghĩ càng khó hiểu, lần đầu tiên trải nghiệm loại tình huống nà, thật sự không biết phải xử lý thế nào.
Thật ra anh không thích Phương Nhược Thần, hơn nữa anh và Chu Dực đã xác lập quan hệ rồi, không có khả năng quan hệ với người khác được nữa. anh biết rằng sống trong thành phố thì không có chuyện thoát được Phương Nhược Thần, nhưng anh không nhịn được lo lắng, nếu lỡ Phương Nhược Thần tỉnh dậy làm chuyện điên rồ thì sao?
Anh không muốn Phương Nhược Thần tái tổ thương tổn chính chuyện.
(Kaze: tui hết ý tưởng chế nó rồi, giúp tui T^T)
Chuông cửa vang lên, đem Lăng Thịnh Duệ tỉnh lại hiện thực.
Chu Dực về rồi đúng không.
Anh xốc chăn lên, xoay người xuống giường, ra khỏi phòng, đi ra mở cửa, hoàn toàn quên là trên người Chu Dực có chìa khóa nhà.
Lăng Thịnh Duệ mở cửa.
Anh không bật đèn, ánh đèn ngoài hành lang chíu vào, một thời gian ngồi trong bóng tối, nên anh không chịu đựng được, buộc phải nheo mắt lại.
Thân người cao lớn đứng bên ngoài, nghịch ánh đèn, nên anh không nhìn được mặt người kia, nhưng anh nghĩ người nọ hẳn là Chu Dực.
Không biết vì sao, trong lòng anh tràn lên một nỗi niềm.
Anh đi về trước hai bước, ôm mạnh người trước mặt, giờ này đây, anh thật sự rất muốn có một vòng tay ấm áp ôm lấy mình để chống đỡ.
Người bị anh ôm lấy hơi bất ngờ không chút phòng bị, thân thể hơi lay động, nháy mắt cứng đờ lại, Lăng Thịnh Duệ cảnh giác, thấy hơi không thích hợp.
Người này không phải Chu Dực…
Anh buông ra, sau đó lùi lại: “ Là ai?”
“Là tôi, Chu Tường.”
Bốn chữ vô cùng đơn giản, làm anh đứng nguyên tại chỗ, không thể nhúc nhích.
“Cậu tới làm gì?” anh lạnh lùng hỏi, phản ứng đầu tiên là đóng cửa lại, Chu Tường tay chân nhanh lẹ, ngay lúc anh chuẩn bị hành động, cậu cấp tốc chạy lên.
Thân thể đột nhiên tiến lại, anh bị hoảng sợ, vô ý thức lùi lại phía sau.
“Cậu muốn làm gì?” Lăng Thịnh Duệ khẩn trương nói.
Chu Tường không nói, chỉ lẳng lặng đứng nguyên ngay đó, hai người đứng trong chỗ tối, đều không nhìn được mặt của đối phương, nhưng đôi mắt của Chu Tường lại là một mảnh hỗn độn, rất dọa người.
Căn cứ vào phương châm địch bất động ta bất động, Lăng Thịnh Duệ cũng không nhúc nhích.
Anh chờ Chu Tường nói rõ ý đồ của cậu ra.
Chỉ im lặng một lúc.
“Tôi mới xem TV, thấy có tin tức, anh tôi bị cảnh sát bắt đi, thấy hơi lo lắng cho anh, xảy ra chuyện này, anh có biết gì không?” Cậu nhỏ giọng nói.
“Tôi nghĩ, hẳn chuyện này không liên quan nhiều đến cậu nhỉ.” Anh sửng sốt lạnh lùng hỏi.
Anh luôn hiền hòa với người khác, nhưng với Chu Tường anh không thể nào tha thứ cho hành vi của cậu ta được, anh thật sự không thể nào lộ ra vẻ mặt ôn hòa với người này được.
Chu Tường trầm mặc.
Một lát sau, cậu mới rầu rĩ mở miệng: “ Tôi chỉ lo lắng cho anh thôi.”
Lăng Thịnh Duệ cười khẩy: “ Chẳng lễ cậu không biết, sự xuất hiện của cậu đối với tôi là sự uy hiếp lớn nhất hay sao? Tôi chỉ cần vừa thấy cậu là không thể nào quên được chuyện cậu đã làm ra, nó bây giờ vẫn còn là cơn ác mộng đối với tôi, tôi thật sự không muốn nhìn thấy cậu một lần nào hết.”
“Xin lỗi…” Trong lời của Chu Tường tràn đầy đau đớn.
Danh sách chương