Chờ đến khi hai người xuống xe thì trên người đã dính đầy máu tươi rồi, những người đi ngang qua còn tưởng họ gặp phải chuyện gì đó kinh khủng lắm, nên mới bị thương nặng thế này.
“Nhìn cậu đi, quậy đến mức biến thành bộ dạng thế này đây.” Lăng Thịnh Duệ hung hăng liếc mắt trừng Trình Trí Viễn một cái.
Trình Trí Viễn ăn no uống đủ rồi, liền lộ ra thần thái sáng lạn: “ Nhất thời nhịn không được thôi mà.”
Lúc hắn tự cắt tay mình đã dự tính tránh mạch máu ra, như vậy cho dù có chảy máu nhiều đi chăng nữa cũng không quá nguy hiểm, nhưng cho dù là vậy, sắc mặt hắn hiện giờ vẫn tái nhợt vô cùng.
Lăng Thịnh Duệ nhìn thấy mà không đành lòng, xoa xoa huyệt thái dương ẩn ẩn đau của mình: “Vẫn nên đi xem vết thương của cậu trước đã.”
Mặc dù thân thể Trình Trí Viễn tốt lắm, nhưng giây phút này vẫn có chút choáng đầu, đành gật đầu đồng ý. Hai người dưới ánh mắt quan sát của những người khác bước vào bệnh viện.
Vết thương không quá nghiêm trọng, nhưng hắn bị mất máu quá nhiều cần phải được truyền máu, hơn nữa còn phải khâu miệng vết thương lại, đợi đến khi tất cả mọi việc đều được làm xong hết thì trời cũng đã gần tối mất rồi.
Đi ra khỏi bệnh viện, Lăng Thịnh Duệ đã sức cùng lực kiệt.
Trình Trí Viễn thì lại tinh thần phấn chấn, cười nói: “Đã lâu không ghé bệnh viện rồi.”
Lăng Thịnh Duệ nghĩ thầm, tất nhiên cậu không cần vào viện rồi, cậu thế kia, trừ chính mình ra thì có ai thể làm cậu bị thương nhập viện chứ, cậu chưa đánh người ta nhập viện đã tốt lắm rồi.
Trình Trí Viễn nhìn ra tâm tình của anh: “Biểu cảm này của anh, hình như đang bất mãn với tôi lắm thì phải?”
Lăng Thịnh Duệ mặt không biến sắc trả lời: “Không có.”
“Thật?”
“Ừm, nếu vậy thì, đưa tôi về nhà đi, tôi đói rồi.” Trình Trí Viễn một bên nói, một bên dùng cánh ta trái quấn băng kín mít xoa xoa bụng mình.
Khuôn mặt Lăng Thịnh Duệ hóa đen, rõ ràng là nhà Chu Tường mà, vì cớ gì mà Trình Trí Viễn cũng trở thành một thành viên luôn rồi? Quả nhiên là tác phong cường đạo mà….
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng anh vẫn không cảm xúc nói: “Chúng ta mau về thôi.”
Đứa nhỏ Chu Tường đó hẳn cũng đói rồi, về rồi thể nào cậu ta cũng vùng vẫy một phen cho coi….
Trong lòng Lăng Thịnh Duệ cảm thán, khi Lăng Hạo ra đời anh cũng không cảm thấy mệt mỏi thế này, lúc Lăng Hạo còn nhỏ còn dễ đối phó hơn hai tên trưởng thành này nhiều, cho dù trẻ con ban đêm có làm ầm ĩ thì cũng không phiền như bây giờ. hiện tại, ở giữa là hai tên đại ma vương thì cũng bằng ít nhất bốn Lăng Hạo, tưởng tượng đến cảnh phải cùng chăm sóc hai tên này, còn phải sống chung với họ dưới một mái hiên, Lăng Thịnh Duệ cảm thấy đau đầu không thôi.
Đợi đến khi về tới nhà thì bầu trời đã tối đen như mực.
Chu Tường quả nhiên đang cáu kỉnh, ôm hai cánh tay, ngồi trên sô pha, sắc mặt khó coi vô cùng.
“Về rồi?” Cậu trừng anh một cái.
Lăng Thịnh Duệ không dám lề mề, gật gật đầu,nhỏ nhẹ hỏi cậu: “Cậu không sao chứ?”
“Anh nói thử xem?” Chu Tường oán giận nhìn anh: “Nếu anh không về, tôi đã gọi điện thoại báo cảnh sát rồi, ra ngoài lâu vậy, cả điện thoại cũng không gọi.”
“À, tôi quên mang điện thoại….”
Chu Tường hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Trình Trí Viễn, sắc mặt càng trở nên kinh dị hơn.
“Sao anh ta còn chưa đi?”
“Ừm, ….. cái đó, có thể…..”
Lăng Thịnh Duệ ấp a ấp úng, nhưng làm sao cũng không mở miệng ra được, Trình Trí Viễn nhìn anh, rồi ngạo mạn nói với Chu Tường: “Tôi sẽ không đi, tôi phải ở chung một chỗ với anh ta.”
Chu Tường cảm thấy thật khó tin: “Đây là nhà tôi.”
“Ai nói?” Trình Trí Viễn thản nhiên nói.
“Còn hỏi tôi sao? Tiền nhà đều do tôi trả!” Chu Tường nổi giận, chỉ ra cửa quát lớn: “Anh không có tư cách ở trong này, mau chóng cút đi!”
Trình Trí Viễn không giận, ôm chặt cổ Lăng Thịnh Duệ: “Cậu nói vậy cũng đúng, tôi đi, chỉ là anh ấy cũng phải đi với tôi.”
Lăng Thịnh Duệ muốn tránh ra, liền bị hắn uy hiếp nhéo mông một cái, thì không dám động đậy gì nữa.
“Anh ấy dựa vào đâu mà phải ở với anh?” Chu Tường hung hăng hỏi.
“Bằng việc anh ta là người của tôi.”
“Nói bậy!” Chu Tường nghe mấy lời này, thiếu chút nữa là bùng nổ, cậu bật dậy từ sô pha trừng mắt nhìn Trình Trí Viễn: “ Anh ấy thành người của anh từ bao giờ?”
Trình Trí Viễn chậm rãi nói: “Trước giờ vẫn vậy ~”
“Tôi nói đúng không nè? ~” Hắn cúi đầu, dựa bào bên tai Lăng Thịnh Duệ, nhẹ nhàng thổi khí ra.
Thân thể Lăng Thịnh Duệ run lên.
“Lăng thúc, lời anh ta nói không phải sự thật, nói đi!” Chu Tường dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mà nhìn anh, giọng nói gần như run lên.
Lăng Thịnh Duệ không trả lời.
Anh không dám trả lời, cho dù là nói “phải” hay “không phải” gì thì cũng có kết quả như nhau, đều xảy ra ẩu đả, anh không muốn thấy hai người này lại tiếp tục đánh nhau nữa đâu.
“Trả lời đi!”
“Trả lời đi!”
Cả hia người đồng thanh lên tiếng.
Lăng Thịnh Duệ cúi thấp đầu, không dám chất vấn với bọn họ, anh rất không khí phách lên tiếng: “Các cậu đói không? Tôi đi làm đồ ăn…”
“Trả lời câu hỏi của tôi trước!”
“Trả lời câu hỏi của tôi trước!”
Lại đồng thanh lên tiếng, nhưng ngữ khí không giống, nhưng lại sắc bén y hệt nhau. Lúc này hai người lại lộ ra sự ăn ý không ngờ, nhưng lại khiến Lăng Thịnh Duệ đau đầu không thôi.
Hai con sói nhỏ ánh sắc sáng quắc nhìn về phía anh, chờ đợi câu trả lời của anh.
Lăng Thịnh Duệ nghẹn nửa ngày, cuối cùng chịu không nổi lên tiếng: “Dạ dày tôi đau quá….”
Trình Trí Viễn: “……..”
Chu Tường: “……….”
Chốc lát yên tĩnh qua đi.
“Vậy anh có muốn nghỉ ngơi một chút không?” Cuối cùng Trình Trí Viễn buông anh ra, ôn nhu nói.
“Đừng lo, tôi đi làm cơm cho mấy cậu trước.”
“Nhưng anh nói đau dạ dày mà.” Trình Trí Viễn nói: “Cưỡng chế là không tốt.”
“Đúng vậy, cơm chiều tôi gọi bên ngoài cũng được mà.” Chu Tường cũng tiếp lời.
“Không cần đâu, chỉ hơi đau một chút thôi, không có gì nghiêm trọng cả.” Lăng Thịnh Duệ chột dạ nói.
“Ây, vậy tùy anh.” Trình Trí Viễn nói.
“Được, vậy tôi đi làm cơm chiều đây.” Lăng Thịnh Duệ giống như được đặc xá bay vào trong bếp.
Nhìn anh hoảng sợ bỏ đi, mày Trình Trí Viễn và Chu Tường đều nhướng lên. Không có được đáp án, tâm trạng hai người cực kỳ khó chịu, nhưng mà rõ ràng người ta không muốn trả lời, bọn họ cũng không nghĩ làm lớn chuyện ra. Nếu đến lúc đó anh không nhịn được, lại sợ hãi, vậy thì phiền rồi.
Trình Trí Viễn đi tới bên ghế sô pha, ngồi xuống.
Chu Tường trừng mắt nhìn hắn.
Ánh mắt hai người không cẩn thận chạm vào nhau, thế là lại một phen đấu đá nhau, nhưng lần này là dùng mắt.
Lăng Thịnh Duệ ở trong bếp cảm nhận được bầu không khí thương vong này, thì bất an thò đầu ra: “Hai người ngoan một chút, không được cãi nhau, nếu không thì không có cơm đâu đó.”
Hai người trên sô pha tạm thời an phận lại không ít.
“Biết rồi.”
“Nghe rồi.”
Hai người đều cùng cười với anh.
Có được câu trả lời, tâm trạng Lăng Thịnh Duệ buông xuống, anh chỉ có thể nghĩ đến phương thức uy hiếp này thôi, nhưng không ngờ lại có hiệu quả đến vậy, Lăng Thịnh Duệ một bên cắt rau, một bên nghĩ rằng sau này dùng được phương pháp này dài lâu….
Thể lực Lăng Thịnh Duệ có hạn, bữa tối chỉ làm mấy món đơn giản thôi, thịt xào ớt với canh cà chua trứng, lượng thức ăn cũng không nhiều, nhưng hai người kia lại không than vãn gì, ăn rất ngon miệng.
“Mùi vị không tồi, không nghĩ tới anh nấu ăn lại ngon đến vậy.” Trình Trí Viễn là lần đầu tiên được ăn đồ ăn anh nấu, khen mãi không thôi.
“Thấy được là được rồi…..” Mặc dù được khen, nhưng anh lại cười khổ.
Lăn qua lộn lại cả ngày, Lăng Thịnh Duệ dường như chưa ăn uống gì, nhưng ngay cả một miếng nhỏ anh cũng ăn không vô.
Tựa như đang so tài coi ai ăn nhanh hơn, Trình Trí Viễn và Chu Tường tốc độ càn quét đồ ăn không chừa một miếng, Chu Tường ăn xong đầu tiên thì thấy đồ ăn của Lăng Thịnh Duệ hầu như không chạm tới, cậu kỳ quái hỏi: “ A, Lăng thúc sao anh không ăn?”
“Tôi không muốn ăn.” Lăng Thịnh Duệ nói.
“Ít nhất thì anh cũng phải ăn một miếng chứ?” Chu Tường nhíu mày: “ Dạ dày của anh vốn không được tốt, không thể nhịn đói được.”
Trình Trí Viễn cũng nhìn anh: “Ăn một chút đi, đau dạ dày khó chịu lắm.”
Lăng Thịnh Duệ nghĩ, bị hai người các cậu quấn lấy tôi mới khó chịu đó, nhưng nghĩ vậy chứ anh không dám nói ra, anh cười lắc đầu: “Không được, thật sự là một chút tôi cũng không ăn vào.” Sau đó đứng dậy, vươn tay muốn dọn dẹp đồ của mình: “Các cậu ăn xong rồi, vậy tôi dọn nhé.”
Cả hai người đều không động đậy, trừng mắt nhìn anh.
“Sao vậy?” Lăng Thịnh Duệ khó hiểu nhìn họ.
“Anh ăn hết tất cả những thứ này, không thì đừng hòng dọn dẹp.” Trình Trí Viễn lạnh lùng nói.
Lăng Thịnh Duệ đau đầu: “ Tôi ăn không vô.”
“Không vô cũng phải ăn một chút.” Chu Tường cũng trở nên cứng rắn: “ Tôi xem đến lúc đó anh bị đau dạ dày, biết đi đâu tìm thuốc đây.”
“Các cậu đừng ép tôi, tôi thật sự không muốn ăn.” Lăng Thịnh Duệ tay đỡ trán.
Thái độ hai người không chút nào lay động.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Lăng Thịnh Duệ như được đại xá, đứng lên định ra mở cửa: “Có người tới, tôi đi mở cửa.”
Chu Tường đứng lên, giơ tay đè anh xuống: “Không cần, anh ngồi đây ăn, tôi đi mở.”
“Ừm, được.”
Lăng Thịnh Duệ đành ngồi xuống lại.
“Nhìn cậu đi, quậy đến mức biến thành bộ dạng thế này đây.” Lăng Thịnh Duệ hung hăng liếc mắt trừng Trình Trí Viễn một cái.
Trình Trí Viễn ăn no uống đủ rồi, liền lộ ra thần thái sáng lạn: “ Nhất thời nhịn không được thôi mà.”
Lúc hắn tự cắt tay mình đã dự tính tránh mạch máu ra, như vậy cho dù có chảy máu nhiều đi chăng nữa cũng không quá nguy hiểm, nhưng cho dù là vậy, sắc mặt hắn hiện giờ vẫn tái nhợt vô cùng.
Lăng Thịnh Duệ nhìn thấy mà không đành lòng, xoa xoa huyệt thái dương ẩn ẩn đau của mình: “Vẫn nên đi xem vết thương của cậu trước đã.”
Mặc dù thân thể Trình Trí Viễn tốt lắm, nhưng giây phút này vẫn có chút choáng đầu, đành gật đầu đồng ý. Hai người dưới ánh mắt quan sát của những người khác bước vào bệnh viện.
Vết thương không quá nghiêm trọng, nhưng hắn bị mất máu quá nhiều cần phải được truyền máu, hơn nữa còn phải khâu miệng vết thương lại, đợi đến khi tất cả mọi việc đều được làm xong hết thì trời cũng đã gần tối mất rồi.
Đi ra khỏi bệnh viện, Lăng Thịnh Duệ đã sức cùng lực kiệt.
Trình Trí Viễn thì lại tinh thần phấn chấn, cười nói: “Đã lâu không ghé bệnh viện rồi.”
Lăng Thịnh Duệ nghĩ thầm, tất nhiên cậu không cần vào viện rồi, cậu thế kia, trừ chính mình ra thì có ai thể làm cậu bị thương nhập viện chứ, cậu chưa đánh người ta nhập viện đã tốt lắm rồi.
Trình Trí Viễn nhìn ra tâm tình của anh: “Biểu cảm này của anh, hình như đang bất mãn với tôi lắm thì phải?”
Lăng Thịnh Duệ mặt không biến sắc trả lời: “Không có.”
“Thật?”
“Ừm, nếu vậy thì, đưa tôi về nhà đi, tôi đói rồi.” Trình Trí Viễn một bên nói, một bên dùng cánh ta trái quấn băng kín mít xoa xoa bụng mình.
Khuôn mặt Lăng Thịnh Duệ hóa đen, rõ ràng là nhà Chu Tường mà, vì cớ gì mà Trình Trí Viễn cũng trở thành một thành viên luôn rồi? Quả nhiên là tác phong cường đạo mà….
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng anh vẫn không cảm xúc nói: “Chúng ta mau về thôi.”
Đứa nhỏ Chu Tường đó hẳn cũng đói rồi, về rồi thể nào cậu ta cũng vùng vẫy một phen cho coi….
Trong lòng Lăng Thịnh Duệ cảm thán, khi Lăng Hạo ra đời anh cũng không cảm thấy mệt mỏi thế này, lúc Lăng Hạo còn nhỏ còn dễ đối phó hơn hai tên trưởng thành này nhiều, cho dù trẻ con ban đêm có làm ầm ĩ thì cũng không phiền như bây giờ. hiện tại, ở giữa là hai tên đại ma vương thì cũng bằng ít nhất bốn Lăng Hạo, tưởng tượng đến cảnh phải cùng chăm sóc hai tên này, còn phải sống chung với họ dưới một mái hiên, Lăng Thịnh Duệ cảm thấy đau đầu không thôi.
Đợi đến khi về tới nhà thì bầu trời đã tối đen như mực.
Chu Tường quả nhiên đang cáu kỉnh, ôm hai cánh tay, ngồi trên sô pha, sắc mặt khó coi vô cùng.
“Về rồi?” Cậu trừng anh một cái.
Lăng Thịnh Duệ không dám lề mề, gật gật đầu,nhỏ nhẹ hỏi cậu: “Cậu không sao chứ?”
“Anh nói thử xem?” Chu Tường oán giận nhìn anh: “Nếu anh không về, tôi đã gọi điện thoại báo cảnh sát rồi, ra ngoài lâu vậy, cả điện thoại cũng không gọi.”
“À, tôi quên mang điện thoại….”
Chu Tường hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Trình Trí Viễn, sắc mặt càng trở nên kinh dị hơn.
“Sao anh ta còn chưa đi?”
“Ừm, ….. cái đó, có thể…..”
Lăng Thịnh Duệ ấp a ấp úng, nhưng làm sao cũng không mở miệng ra được, Trình Trí Viễn nhìn anh, rồi ngạo mạn nói với Chu Tường: “Tôi sẽ không đi, tôi phải ở chung một chỗ với anh ta.”
Chu Tường cảm thấy thật khó tin: “Đây là nhà tôi.”
“Ai nói?” Trình Trí Viễn thản nhiên nói.
“Còn hỏi tôi sao? Tiền nhà đều do tôi trả!” Chu Tường nổi giận, chỉ ra cửa quát lớn: “Anh không có tư cách ở trong này, mau chóng cút đi!”
Trình Trí Viễn không giận, ôm chặt cổ Lăng Thịnh Duệ: “Cậu nói vậy cũng đúng, tôi đi, chỉ là anh ấy cũng phải đi với tôi.”
Lăng Thịnh Duệ muốn tránh ra, liền bị hắn uy hiếp nhéo mông một cái, thì không dám động đậy gì nữa.
“Anh ấy dựa vào đâu mà phải ở với anh?” Chu Tường hung hăng hỏi.
“Bằng việc anh ta là người của tôi.”
“Nói bậy!” Chu Tường nghe mấy lời này, thiếu chút nữa là bùng nổ, cậu bật dậy từ sô pha trừng mắt nhìn Trình Trí Viễn: “ Anh ấy thành người của anh từ bao giờ?”
Trình Trí Viễn chậm rãi nói: “Trước giờ vẫn vậy ~”
“Tôi nói đúng không nè? ~” Hắn cúi đầu, dựa bào bên tai Lăng Thịnh Duệ, nhẹ nhàng thổi khí ra.
Thân thể Lăng Thịnh Duệ run lên.
“Lăng thúc, lời anh ta nói không phải sự thật, nói đi!” Chu Tường dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mà nhìn anh, giọng nói gần như run lên.
Lăng Thịnh Duệ không trả lời.
Anh không dám trả lời, cho dù là nói “phải” hay “không phải” gì thì cũng có kết quả như nhau, đều xảy ra ẩu đả, anh không muốn thấy hai người này lại tiếp tục đánh nhau nữa đâu.
“Trả lời đi!”
“Trả lời đi!”
Cả hia người đồng thanh lên tiếng.
Lăng Thịnh Duệ cúi thấp đầu, không dám chất vấn với bọn họ, anh rất không khí phách lên tiếng: “Các cậu đói không? Tôi đi làm đồ ăn…”
“Trả lời câu hỏi của tôi trước!”
“Trả lời câu hỏi của tôi trước!”
Lại đồng thanh lên tiếng, nhưng ngữ khí không giống, nhưng lại sắc bén y hệt nhau. Lúc này hai người lại lộ ra sự ăn ý không ngờ, nhưng lại khiến Lăng Thịnh Duệ đau đầu không thôi.
Hai con sói nhỏ ánh sắc sáng quắc nhìn về phía anh, chờ đợi câu trả lời của anh.
Lăng Thịnh Duệ nghẹn nửa ngày, cuối cùng chịu không nổi lên tiếng: “Dạ dày tôi đau quá….”
Trình Trí Viễn: “……..”
Chu Tường: “……….”
Chốc lát yên tĩnh qua đi.
“Vậy anh có muốn nghỉ ngơi một chút không?” Cuối cùng Trình Trí Viễn buông anh ra, ôn nhu nói.
“Đừng lo, tôi đi làm cơm cho mấy cậu trước.”
“Nhưng anh nói đau dạ dày mà.” Trình Trí Viễn nói: “Cưỡng chế là không tốt.”
“Đúng vậy, cơm chiều tôi gọi bên ngoài cũng được mà.” Chu Tường cũng tiếp lời.
“Không cần đâu, chỉ hơi đau một chút thôi, không có gì nghiêm trọng cả.” Lăng Thịnh Duệ chột dạ nói.
“Ây, vậy tùy anh.” Trình Trí Viễn nói.
“Được, vậy tôi đi làm cơm chiều đây.” Lăng Thịnh Duệ giống như được đặc xá bay vào trong bếp.
Nhìn anh hoảng sợ bỏ đi, mày Trình Trí Viễn và Chu Tường đều nhướng lên. Không có được đáp án, tâm trạng hai người cực kỳ khó chịu, nhưng mà rõ ràng người ta không muốn trả lời, bọn họ cũng không nghĩ làm lớn chuyện ra. Nếu đến lúc đó anh không nhịn được, lại sợ hãi, vậy thì phiền rồi.
Trình Trí Viễn đi tới bên ghế sô pha, ngồi xuống.
Chu Tường trừng mắt nhìn hắn.
Ánh mắt hai người không cẩn thận chạm vào nhau, thế là lại một phen đấu đá nhau, nhưng lần này là dùng mắt.
Lăng Thịnh Duệ ở trong bếp cảm nhận được bầu không khí thương vong này, thì bất an thò đầu ra: “Hai người ngoan một chút, không được cãi nhau, nếu không thì không có cơm đâu đó.”
Hai người trên sô pha tạm thời an phận lại không ít.
“Biết rồi.”
“Nghe rồi.”
Hai người đều cùng cười với anh.
Có được câu trả lời, tâm trạng Lăng Thịnh Duệ buông xuống, anh chỉ có thể nghĩ đến phương thức uy hiếp này thôi, nhưng không ngờ lại có hiệu quả đến vậy, Lăng Thịnh Duệ một bên cắt rau, một bên nghĩ rằng sau này dùng được phương pháp này dài lâu….
Thể lực Lăng Thịnh Duệ có hạn, bữa tối chỉ làm mấy món đơn giản thôi, thịt xào ớt với canh cà chua trứng, lượng thức ăn cũng không nhiều, nhưng hai người kia lại không than vãn gì, ăn rất ngon miệng.
“Mùi vị không tồi, không nghĩ tới anh nấu ăn lại ngon đến vậy.” Trình Trí Viễn là lần đầu tiên được ăn đồ ăn anh nấu, khen mãi không thôi.
“Thấy được là được rồi…..” Mặc dù được khen, nhưng anh lại cười khổ.
Lăn qua lộn lại cả ngày, Lăng Thịnh Duệ dường như chưa ăn uống gì, nhưng ngay cả một miếng nhỏ anh cũng ăn không vô.
Tựa như đang so tài coi ai ăn nhanh hơn, Trình Trí Viễn và Chu Tường tốc độ càn quét đồ ăn không chừa một miếng, Chu Tường ăn xong đầu tiên thì thấy đồ ăn của Lăng Thịnh Duệ hầu như không chạm tới, cậu kỳ quái hỏi: “ A, Lăng thúc sao anh không ăn?”
“Tôi không muốn ăn.” Lăng Thịnh Duệ nói.
“Ít nhất thì anh cũng phải ăn một miếng chứ?” Chu Tường nhíu mày: “ Dạ dày của anh vốn không được tốt, không thể nhịn đói được.”
Trình Trí Viễn cũng nhìn anh: “Ăn một chút đi, đau dạ dày khó chịu lắm.”
Lăng Thịnh Duệ nghĩ, bị hai người các cậu quấn lấy tôi mới khó chịu đó, nhưng nghĩ vậy chứ anh không dám nói ra, anh cười lắc đầu: “Không được, thật sự là một chút tôi cũng không ăn vào.” Sau đó đứng dậy, vươn tay muốn dọn dẹp đồ của mình: “Các cậu ăn xong rồi, vậy tôi dọn nhé.”
Cả hai người đều không động đậy, trừng mắt nhìn anh.
“Sao vậy?” Lăng Thịnh Duệ khó hiểu nhìn họ.
“Anh ăn hết tất cả những thứ này, không thì đừng hòng dọn dẹp.” Trình Trí Viễn lạnh lùng nói.
Lăng Thịnh Duệ đau đầu: “ Tôi ăn không vô.”
“Không vô cũng phải ăn một chút.” Chu Tường cũng trở nên cứng rắn: “ Tôi xem đến lúc đó anh bị đau dạ dày, biết đi đâu tìm thuốc đây.”
“Các cậu đừng ép tôi, tôi thật sự không muốn ăn.” Lăng Thịnh Duệ tay đỡ trán.
Thái độ hai người không chút nào lay động.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Lăng Thịnh Duệ như được đại xá, đứng lên định ra mở cửa: “Có người tới, tôi đi mở cửa.”
Chu Tường đứng lên, giơ tay đè anh xuống: “Không cần, anh ngồi đây ăn, tôi đi mở.”
“Ừm, được.”
Lăng Thịnh Duệ đành ngồi xuống lại.
Danh sách chương