Ngón tay chậm rãi trượt động, những ngón tay thon dài linh hoạt khéo léo của một bác sĩ, mềm nhẹ mà dễ dàng di chuyển mò mẫm một cách kích thích mãnh liệt nhất, giống như một con dao giải phẫu, không gặp trở ngại nào mà trực tiếp xuyên vào sâu thẳm linh hồn Lăng Thịnh Duệ, dễ dàng khiêu khích sợi dây thần kinh mẫn cảm nhất của hắn.
Lăng Thịnh Duệ vô cùng bi thương mà phát hiện rằng, hắn bây giờ không khống chế được những phản ứng của thân thể hắn.
Cơn đau đớn kịch liệt dần dần lui đi, thay vào đó là khoái cảm cuộn trào mãnh liệt, càng đến càng mạnh mẽ, một Lăng Thịnh Duệ không đời nào thừa nhận việc ấy lại đang bị cuốn vào vực sâu không đáy kia…
Trình Trí Viễn ngừng lại động tác, yên lặng ngắm nhìn người dưới thân.
Vẻ mặt mang biểu tình thống khổ của người đàn ông này phản chiếu trong cặp mắt tím sắc sâu thẳm nổi bật trong suốt như thủy tinh của hắn, có vẻ có chút… đẹp đẽ.
Tuy rằng từ này đối với một người đàn ông nam tính như Lăng Thịnh Duệ hoàn toàn không hợp chút nào…
“Đừng sợ, tôi sẽ không tổn thương đến anh đâu.” Trình Trí Viễn trong lòng đột ngột trào dâng loại cảm xúc y hệt như lời nói.
Ánh sáng trong căn phòng đã được kéo rèm rất âm u, nhưng hai khối cơ thể hai con người kề sát với nhau lại vì mồ hôi chảy dọc mà ánh lên những tia sáng bóng nhạt. Làn da màu tiểu mạch mê hoặc của Lăng Thịnh Duệ cùng cơ thể màu trắng nhợt nhạt chói mắt của Trình Trí Viễn dính chặt vào nhau mà hợp thành một, không ngừng triền miên quấn quýt, hình ảnh này e rằng chỉ có thể dùng từ ‘xuân sắc vô biên’ để hình dung, nếu như tảng lờ đi biểu tình thống khổ kia của Lăng Thịnh Duệ…
Trình Trí Viễn cảm thấy bản thân hắn gần như sắp điên rồi, tại sao lại hắn không cách nào được thỏa mãn đủ, thực hận không thể cứ một mạch làm mà không ngừng nghỉ.
Mà kết quả của sự phóng túng của hắn, chính là Lăng Thịnh Duệ bị hành hạ đến thừa sống thiếu chết.
Thế nhưng, việc này không hề đả động được lòng thương xót của Trình Trí Viễn.
Nam nhân đáng thương cứ thế để Trình Trí Viễn tùy ý xâm phạm, chuyện này đối với người vừa mới khỏi bệnh như Lăng Thịnh Duệ mà nói, thực sự là loại cực hình vô cùng tàn bạo.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Lăng Thịnh Duệ không còn cách nào tiếp tục chịu đựng được mà lần nữa ngất đi…
Lăng Thịnh Duệ vô cùng bi thương mà phát hiện rằng, hắn bây giờ không khống chế được những phản ứng của thân thể hắn.
Cơn đau đớn kịch liệt dần dần lui đi, thay vào đó là khoái cảm cuộn trào mãnh liệt, càng đến càng mạnh mẽ, một Lăng Thịnh Duệ không đời nào thừa nhận việc ấy lại đang bị cuốn vào vực sâu không đáy kia…
Trình Trí Viễn ngừng lại động tác, yên lặng ngắm nhìn người dưới thân.
Vẻ mặt mang biểu tình thống khổ của người đàn ông này phản chiếu trong cặp mắt tím sắc sâu thẳm nổi bật trong suốt như thủy tinh của hắn, có vẻ có chút… đẹp đẽ.
Tuy rằng từ này đối với một người đàn ông nam tính như Lăng Thịnh Duệ hoàn toàn không hợp chút nào…
“Đừng sợ, tôi sẽ không tổn thương đến anh đâu.” Trình Trí Viễn trong lòng đột ngột trào dâng loại cảm xúc y hệt như lời nói.
Ánh sáng trong căn phòng đã được kéo rèm rất âm u, nhưng hai khối cơ thể hai con người kề sát với nhau lại vì mồ hôi chảy dọc mà ánh lên những tia sáng bóng nhạt. Làn da màu tiểu mạch mê hoặc của Lăng Thịnh Duệ cùng cơ thể màu trắng nhợt nhạt chói mắt của Trình Trí Viễn dính chặt vào nhau mà hợp thành một, không ngừng triền miên quấn quýt, hình ảnh này e rằng chỉ có thể dùng từ ‘xuân sắc vô biên’ để hình dung, nếu như tảng lờ đi biểu tình thống khổ kia của Lăng Thịnh Duệ…
Trình Trí Viễn cảm thấy bản thân hắn gần như sắp điên rồi, tại sao lại hắn không cách nào được thỏa mãn đủ, thực hận không thể cứ một mạch làm mà không ngừng nghỉ.
Mà kết quả của sự phóng túng của hắn, chính là Lăng Thịnh Duệ bị hành hạ đến thừa sống thiếu chết.
Thế nhưng, việc này không hề đả động được lòng thương xót của Trình Trí Viễn.
Nam nhân đáng thương cứ thế để Trình Trí Viễn tùy ý xâm phạm, chuyện này đối với người vừa mới khỏi bệnh như Lăng Thịnh Duệ mà nói, thực sự là loại cực hình vô cùng tàn bạo.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Lăng Thịnh Duệ không còn cách nào tiếp tục chịu đựng được mà lần nữa ngất đi…
Danh sách chương