Trong lúc Lăng Thịnh Duệ thất thần thì Đức Duy Hoàn đột nhiên nắm lấy bộ phận yếu ớt của anh.
“Hơ, a!” Cơ thể Lăng Thịnh Duệ run mạnh lên, xoay qua,… tránh né nụ hôn của Đức Duy Hoàn, cuối cùng anh nhịn không được mà kêu lên một tiếng.
Một phen đưa tay đẩy Đức Duy Hoàn đã gần như nằm lên người mình, Lăng Thịnh Duệ ngồi dậy.
Gian kế được thực hiện, trên khuôn mặt Đức Duy Hoàn là nụ cười tà ác.
“Cậu làm gì đó?” Dùng sức rút ra bàn tay không trung thực còn đút trong quần anh ra, Lăng Thịnh Duệ kéo chăn lại, che nửa người dưới của mình đi.
Trình Trí Viễn bị đánh thức, nhíu mày nhìn họ: “Mấy người làm gì đó?”
“Câu này tôi hỏi hai cậu mới đúng, không phải hai cậu ngoài phòng khách sao? Sao đột nhiên lại chạy lên giường tôi?” Lăng Thịnh Duệ mặt đỏ tai hồng trừng hai người.
Trình Trí Viễn ngáp một cái: “ Anh nói cái đó á hả, sô pha ngắn quá đi, tôi ngủ không được, nên mới leo lên giường anh đó.”
“Tôi cũng vậy.” Đức Duy Hoàn nói.
Bọn họ trả lời rất thản nhiên, giống như chuyện đó hoàn toàn là đương nhiên, Lăng Thịnh Duệ chỉ cánh cửa, cắn răng nói: “Hai tên các cậu, cút ra ngoài cho tôi!”
“Không được, tôi chưa ngủ đủ.”Trình Trí Viễn nằm về, một lần nữa nhắm mắt lại.
Lăng Thịnh Duệ còn định lên tiếng, thì bị Đức Duy Hoàn bắt lấy khuôn mặt kéo lại đối mặt với hắn, cười hì hì nói: “ Nụ hôn chào buổi sáng của chúng ta chưa kết thúc đâu, tiếp tục nào.”
Nói xong, liền cúi đầu, muốn hôn Lăng Thịnh Duệ.
Lăng Thịnh Duệ không phản ứng, lăng lăng nhìn hắn, thẳng đến khi gương mặt Đức Duy Hoàn gần như sắp đụng vào anh thì mới quay mặt đi, quá sợ hãi: “Cậu nghĩ mình đang làm gì đó?”
“Hôn anh ~” Đức Duy Hoàn trả lời.
Lăng Thịnh Duệ có xúc động định quay mặt đi trốn, nào ngờ hai bàn tay Đức Duy Hoàn cố định đầu anh không cho anh cựa quậy, mắt thấy mình sắp sửa bị người ta cưỡng hôn thì Lăng Thịnh Duệ mặt cắt không còn hột máu.
“Cậu nghĩ mình đang làm gì đó?” Trước khi Đức Duy Hoàn sắp thực hiện được hành vi cưỡng hôn của mình, thì Trình Trí Viễn kịp thời đưa tay ra ngăn giữa môi hai người.
Đức Duy Hoàn không kịp tránh ra, thuận lợi đáp trực tiếp môi mình vào lòng bàn tay Trình Trí Viễn.
“……….”
(Kaze::v …..)
Đức Duy Hoàn sửng sốt, rồi lập tức như điện giật bật ra, sắc mặt khó coi vô cùng, tức tối trừng mắt với Trình Trí Viễn: “Tên kia! Thần kinh à! Tự dưng đưa tay vào làm gì?”
Giây phút hôn lên tay Trình Trí Viễn xong, hắn liền có ngay cảm giác kinh khủng, da gà nổi lên đầy khắp người, một bên lấy tay chà sát môi mình, một bên rủa: “Chết tiệt! Gớm chết đi được!”
Trình Trí Viễn lạnh lùng trừng hắn, thuận thế kéo Lăng Thịnh Duệ lại gần: “ Ai bảo cậu hôn trộm người đàn ông của tôi.”
Đức Duy Hoàn nổi giận: “Cái gì là người đàn ông của cậu chứ? Cậu ít tự cho mình là đúng đi.”
“Sự thật là thế.” Trình Trí Viễn thản nhiên nói.
Hai tay vòng lên trước ngực Lăng Thịnh Duệ, chặt chẽ ôm anh vào lòng mình, lưng Lăng Thịnh Duệ dán chặt vào bờ ngực rắn chắc của hắn, còn mông cũng dính sát vào cái chỗ khó nói bên dưới, cứng mà nóng vô cùng, khiến mặt anh trong nháy mắt trở nên rất cứng nhắc, và cũng chẳng dám… động đậy dù chỉ một chút.
“Anh ấy là của tôi.” Đức Duy Hoàn nhướng mi.
“Đừng có nằm mơ.”
“Có phải nằm mơ hay không thì để tôi đấm cho rồi biết.” Đức Duy Hoàn bẻ các đốt tay, làm nó tạo ra âm thanh rôm rốp.
“Hừ, hoàn toàn không biết lượng sức mình.” Trình Trí Viễn cũng không chịu yếu thế tung chiêu.
Hai người nhào vào chửi nhau túi bụi trên giường, gương mặt Lăng Thịnh Duệ đen lại, hai tên trước mặt này không phải trước kia làm bạn bè sao, thế nào mà cứ gặp nhau là lại nhào vào cãi nhau không ngừng vậy? Vậy mà cũng có thể làm bạn với nhau được à? Mắt thấy hai người lại chuẩn bị lao vào chửi tiếp, Lăng Thịnh Duệ không còn đường nào đành phải lên tiếng: “Xin hai cậu đó, đừng cãi nhau được không?”
Đức Duy Hoàn nhìn anh một cái, cười lạnh nói: “Tên này rất thiếu đòn, nếu không dạy dỗ một chút, thì không biết trời cao đất rộng là gì đâu.”
“Câu này phải là tôi nói mới đúng.” Trình Trí Viễn ngạo mạn đáp trả.
Lăng Thịnh Duệ đỡ lấy trán mình: “ Nếu các cậu thật sự muốn đánh thì phiền các cậu ra ngoài đi, tùy các cậu muốn đánh sao cũng được, đừng làm loạn trong này.”
Cả hai đều bất động.
Lăng Thịnh Duệ nói: “Các cậu không chịu bước ra ngoài, vậy thì an phận đi.”
Anh tránh khỏi cái ôm chặt của Trình Trí Viễn, xuống giường mặc quần áo.
Đức Duy Hoàn kéo anh ngược trở về.
“Cậu muốn làm gì?” Lăng Thịnh Duệ khẩn trương nhìn hắn.
“Không có gì, tôi chỉ muốn ngủ thêm thôi, ngủ chung với tôi thêm tý nữa đi.” Đức Duy Hoàn cười xấu xa nói.
Trình Trí Viễn tiếp lời: “Tôi cũng vậy.”
Thái dương Lăng Thịnh Duệ nổi đầy gân xanh, nghiến răng ken két nói: “ Tôi ngủ no rồi, các cậu muốn ngủ thì cứ từ từ mà ngủ, tôi ra ngoài.”
“Ngủ no rồi?” Trình Trí Viễn nhìn mặt anh: “Anh soi gương thử đi, xem bộ dạng hiện giờ của anh tiều tụy tới mức nào.”
Bên cạnh giường có một cái tủ đựng quần áo, trên mặt tủ có đính một tấm gương, Lăng Thịnh Duệ xoay người qua…. Nhìn gương mặt mình trong gương, quả thật rất tiều tụy, trên mặt không có tý máu nào, mắt hơi sưng lên, trước mắt mơ hồ chuyển thành màu đen, bây giờ nhìn anh chẳng khác nào một con gấu trúc.
Vành mắt đen rồi……
Thể chất của Lăng Thịnh Duệ thật ra không dễ đen vành mắt như thế, trong ký ức của anh, đây cũng là lần đầu tiên.
Xem ra đã mệt mỏi quá mức rồi.
Lăng Thịnh Duệ dùng tay vỗ mặt một chút, yếu ớt lên tiếng: “Xin các cậu ra ngoài đi, tôi chỉ có thói quen ngủ một mình thôi, các cậu ở đây tôi không ngủ được.”
Hai người không chịu nhúc nhích, cũng không nói chuyện. Lăng Thịnh Duệ không tức giận, mặt không biểu tình gì đứng dậy,nếu đã như vậy thì tôi không ngủ nữa, cùng xuống giường đi.
“Rồi, anh ngủ đi, bọn tôi ra ngoài.” Đức Duy Hoàn lòng không cam tình không nguyện lên tiếng nói.
Lăng Thịnh Duệ nhìn về phía Trình Trí Viễn.
“Tôi cũng ra ngoài.” Trình Trí Viễn thản nhiên nói.
Hai người chậm rãi đứng dậy, ai cũng không chịu xuống giường trước, Trình Trí Viễn nhìn Đức Duy Hoàn, rồi đột nhiên nhớ tới tên đó vừa mới tặng Lăng Thịnh Duệ một “nụ hôn sáng”, thì trong lòng khó chịu vô cùng, thế là một phen nhào qua Lăng Thịnh Duệ, oán hận nói: “ Vừa rồi tên đó mới hôn anh, tôi cũng muốn nụ hôn buổi sáng.”
“Chờ chút, đừng…..” Lăng Thịnh Duệ hoảng hốt kêu lên, lời còn chưa nói xong, đã bị Trình Trí Viễn chặn miệng mình lại.
Tình huống phát sinh hơi nhanh, Đức Duy Hoàn sửng sốt một chút, đợi đến khi phản ứng lại được, thì Trình Trí Viễn đã áp người qua hôn Lăng Thịnh Duệ rồi, nụ hôn tựa như rất đói khát.
Trong mắt Đức Duy Hoàn bốc lửa, một đạp đá Trình Trí Viễn xuống giường.
Cuối cùng Lăng Thịnh Duệ cũng có cơ hội thở rồi, anh thở dốc từng đợt, rồi đột nhiên nhìn thấy biểu cảm còn đen hơn đáy nồi trên mặt Đức Duy Hoàn thì vội vàng che miệng lại, sợ hắn lại cưỡng hôn mình.
Món ngon. (Kaze: trong raw nó có để, nên không bỏ được)
Trình Trí Viễn chật vật đứng lên từ dưới sàn nhà, nội tâm ão não vô cùng, người đàn ông đó quá ngon miệng, khiến vừa rồi hắn lơ là quá độ, nếu không thì không thể nào hoàn toàn không phát hiện ra đòn đánh của Đức Duy Hoàn được, chuyện này đối với một người luôn tự tin về độ nhạy cảm của bản thân như Trình Trí Viễn mà nói là một đả kích lớn.
“Dám đánh lén tôi, muốn chết là!” Trình Trí Viễn lạnh lùng trừng Đức Duy Hoàn, sát ý bắt đầu lan tràn trong mắt.
“Thân thủ của mình kém còn đỗ lỗi cho tôi đánh lén, cậu thế kia mà cũng dám tự nhận là người của tổ chức sát thủ à.” Đức Duy Hoàn ôm cánh tay ngồi trên giường, không chút ý kềm nén ngôn từ nào.
Trình Trí Viễn thẹn quá hóa giận: “Tao phải giết mày!”
Hắn theo théo quen định vươn tay rút cây súng dưới hông mình ra, nhưng đợi đến khi không tìm thấy thì mới nhớ tới toàn bộ quần áo và súng của mình đều vứt ngoài phòng khách, thì cảm thấy càng mất thể diện hơn.
“Thích thì chiều.” Sự chế nhạo trong mắt Đức Duy Hoàn càng thêm bùng cháy hơn.
Bọn họ yên lặng được một lúc thì không quá một phút sau lại bắt đầu cãi cọ nhau, Lăng Thịnh Duệ đầu đau như muốn nứt ra, vô lực lê lết về giường.
(Kaze: thế mà Tường cưng vẫn còn ngủ chưa xông vào nữa à??)
Lấy gối đầu che đầu mình lại, trong lòng anh than vãn, nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì anh cũng sẽ bị suy nhược thần kinh phải vào viện hoặc là trực tiếp biến thành một tên điên có khuynh hướng giết người mất….
Hoặc cũng có thể là do quá mệt mỏi rồi, trong lúc Đức Duy Hoàn và Trình Trí Viễn đang cãi nhau lòng trời lở đất thì Lăng Thịnh Duệ lại rất bình thản đi vào giấc ngủ.
Âm thanh cãi nhau không biết vì sao lại dừng lại, xung quanh trở nên yên tĩnh.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Lăng Thịnh Duệ có cảm giác như có ai đó lấy cái gối trên đầu mình xuống, rồi trở người anh lại, đắp chăn cẩn thận cho anh.
Được người ta quan tâm chăm sóc thật ấm áp, đã lâu rồi anh không có lại được cái cảm giác này.
Đây là mơ sao?
Chắc là mơ….
Nhưng mà cũng tốt, cho dù là mơ đi chăng nữa thì cũng tốt ….
Nghĩ như thế, Lăng Thịnh Duệ trở mình, cả người an tĩnh lại, chìm vào giấc ngủ.
“Hơ, a!” Cơ thể Lăng Thịnh Duệ run mạnh lên, xoay qua,… tránh né nụ hôn của Đức Duy Hoàn, cuối cùng anh nhịn không được mà kêu lên một tiếng.
Một phen đưa tay đẩy Đức Duy Hoàn đã gần như nằm lên người mình, Lăng Thịnh Duệ ngồi dậy.
Gian kế được thực hiện, trên khuôn mặt Đức Duy Hoàn là nụ cười tà ác.
“Cậu làm gì đó?” Dùng sức rút ra bàn tay không trung thực còn đút trong quần anh ra, Lăng Thịnh Duệ kéo chăn lại, che nửa người dưới của mình đi.
Trình Trí Viễn bị đánh thức, nhíu mày nhìn họ: “Mấy người làm gì đó?”
“Câu này tôi hỏi hai cậu mới đúng, không phải hai cậu ngoài phòng khách sao? Sao đột nhiên lại chạy lên giường tôi?” Lăng Thịnh Duệ mặt đỏ tai hồng trừng hai người.
Trình Trí Viễn ngáp một cái: “ Anh nói cái đó á hả, sô pha ngắn quá đi, tôi ngủ không được, nên mới leo lên giường anh đó.”
“Tôi cũng vậy.” Đức Duy Hoàn nói.
Bọn họ trả lời rất thản nhiên, giống như chuyện đó hoàn toàn là đương nhiên, Lăng Thịnh Duệ chỉ cánh cửa, cắn răng nói: “Hai tên các cậu, cút ra ngoài cho tôi!”
“Không được, tôi chưa ngủ đủ.”Trình Trí Viễn nằm về, một lần nữa nhắm mắt lại.
Lăng Thịnh Duệ còn định lên tiếng, thì bị Đức Duy Hoàn bắt lấy khuôn mặt kéo lại đối mặt với hắn, cười hì hì nói: “ Nụ hôn chào buổi sáng của chúng ta chưa kết thúc đâu, tiếp tục nào.”
Nói xong, liền cúi đầu, muốn hôn Lăng Thịnh Duệ.
Lăng Thịnh Duệ không phản ứng, lăng lăng nhìn hắn, thẳng đến khi gương mặt Đức Duy Hoàn gần như sắp đụng vào anh thì mới quay mặt đi, quá sợ hãi: “Cậu nghĩ mình đang làm gì đó?”
“Hôn anh ~” Đức Duy Hoàn trả lời.
Lăng Thịnh Duệ có xúc động định quay mặt đi trốn, nào ngờ hai bàn tay Đức Duy Hoàn cố định đầu anh không cho anh cựa quậy, mắt thấy mình sắp sửa bị người ta cưỡng hôn thì Lăng Thịnh Duệ mặt cắt không còn hột máu.
“Cậu nghĩ mình đang làm gì đó?” Trước khi Đức Duy Hoàn sắp thực hiện được hành vi cưỡng hôn của mình, thì Trình Trí Viễn kịp thời đưa tay ra ngăn giữa môi hai người.
Đức Duy Hoàn không kịp tránh ra, thuận lợi đáp trực tiếp môi mình vào lòng bàn tay Trình Trí Viễn.
“……….”
(Kaze::v …..)
Đức Duy Hoàn sửng sốt, rồi lập tức như điện giật bật ra, sắc mặt khó coi vô cùng, tức tối trừng mắt với Trình Trí Viễn: “Tên kia! Thần kinh à! Tự dưng đưa tay vào làm gì?”
Giây phút hôn lên tay Trình Trí Viễn xong, hắn liền có ngay cảm giác kinh khủng, da gà nổi lên đầy khắp người, một bên lấy tay chà sát môi mình, một bên rủa: “Chết tiệt! Gớm chết đi được!”
Trình Trí Viễn lạnh lùng trừng hắn, thuận thế kéo Lăng Thịnh Duệ lại gần: “ Ai bảo cậu hôn trộm người đàn ông của tôi.”
Đức Duy Hoàn nổi giận: “Cái gì là người đàn ông của cậu chứ? Cậu ít tự cho mình là đúng đi.”
“Sự thật là thế.” Trình Trí Viễn thản nhiên nói.
Hai tay vòng lên trước ngực Lăng Thịnh Duệ, chặt chẽ ôm anh vào lòng mình, lưng Lăng Thịnh Duệ dán chặt vào bờ ngực rắn chắc của hắn, còn mông cũng dính sát vào cái chỗ khó nói bên dưới, cứng mà nóng vô cùng, khiến mặt anh trong nháy mắt trở nên rất cứng nhắc, và cũng chẳng dám… động đậy dù chỉ một chút.
“Anh ấy là của tôi.” Đức Duy Hoàn nhướng mi.
“Đừng có nằm mơ.”
“Có phải nằm mơ hay không thì để tôi đấm cho rồi biết.” Đức Duy Hoàn bẻ các đốt tay, làm nó tạo ra âm thanh rôm rốp.
“Hừ, hoàn toàn không biết lượng sức mình.” Trình Trí Viễn cũng không chịu yếu thế tung chiêu.
Hai người nhào vào chửi nhau túi bụi trên giường, gương mặt Lăng Thịnh Duệ đen lại, hai tên trước mặt này không phải trước kia làm bạn bè sao, thế nào mà cứ gặp nhau là lại nhào vào cãi nhau không ngừng vậy? Vậy mà cũng có thể làm bạn với nhau được à? Mắt thấy hai người lại chuẩn bị lao vào chửi tiếp, Lăng Thịnh Duệ không còn đường nào đành phải lên tiếng: “Xin hai cậu đó, đừng cãi nhau được không?”
Đức Duy Hoàn nhìn anh một cái, cười lạnh nói: “Tên này rất thiếu đòn, nếu không dạy dỗ một chút, thì không biết trời cao đất rộng là gì đâu.”
“Câu này phải là tôi nói mới đúng.” Trình Trí Viễn ngạo mạn đáp trả.
Lăng Thịnh Duệ đỡ lấy trán mình: “ Nếu các cậu thật sự muốn đánh thì phiền các cậu ra ngoài đi, tùy các cậu muốn đánh sao cũng được, đừng làm loạn trong này.”
Cả hai đều bất động.
Lăng Thịnh Duệ nói: “Các cậu không chịu bước ra ngoài, vậy thì an phận đi.”
Anh tránh khỏi cái ôm chặt của Trình Trí Viễn, xuống giường mặc quần áo.
Đức Duy Hoàn kéo anh ngược trở về.
“Cậu muốn làm gì?” Lăng Thịnh Duệ khẩn trương nhìn hắn.
“Không có gì, tôi chỉ muốn ngủ thêm thôi, ngủ chung với tôi thêm tý nữa đi.” Đức Duy Hoàn cười xấu xa nói.
Trình Trí Viễn tiếp lời: “Tôi cũng vậy.”
Thái dương Lăng Thịnh Duệ nổi đầy gân xanh, nghiến răng ken két nói: “ Tôi ngủ no rồi, các cậu muốn ngủ thì cứ từ từ mà ngủ, tôi ra ngoài.”
“Ngủ no rồi?” Trình Trí Viễn nhìn mặt anh: “Anh soi gương thử đi, xem bộ dạng hiện giờ của anh tiều tụy tới mức nào.”
Bên cạnh giường có một cái tủ đựng quần áo, trên mặt tủ có đính một tấm gương, Lăng Thịnh Duệ xoay người qua…. Nhìn gương mặt mình trong gương, quả thật rất tiều tụy, trên mặt không có tý máu nào, mắt hơi sưng lên, trước mắt mơ hồ chuyển thành màu đen, bây giờ nhìn anh chẳng khác nào một con gấu trúc.
Vành mắt đen rồi……
Thể chất của Lăng Thịnh Duệ thật ra không dễ đen vành mắt như thế, trong ký ức của anh, đây cũng là lần đầu tiên.
Xem ra đã mệt mỏi quá mức rồi.
Lăng Thịnh Duệ dùng tay vỗ mặt một chút, yếu ớt lên tiếng: “Xin các cậu ra ngoài đi, tôi chỉ có thói quen ngủ một mình thôi, các cậu ở đây tôi không ngủ được.”
Hai người không chịu nhúc nhích, cũng không nói chuyện. Lăng Thịnh Duệ không tức giận, mặt không biểu tình gì đứng dậy,nếu đã như vậy thì tôi không ngủ nữa, cùng xuống giường đi.
“Rồi, anh ngủ đi, bọn tôi ra ngoài.” Đức Duy Hoàn lòng không cam tình không nguyện lên tiếng nói.
Lăng Thịnh Duệ nhìn về phía Trình Trí Viễn.
“Tôi cũng ra ngoài.” Trình Trí Viễn thản nhiên nói.
Hai người chậm rãi đứng dậy, ai cũng không chịu xuống giường trước, Trình Trí Viễn nhìn Đức Duy Hoàn, rồi đột nhiên nhớ tới tên đó vừa mới tặng Lăng Thịnh Duệ một “nụ hôn sáng”, thì trong lòng khó chịu vô cùng, thế là một phen nhào qua Lăng Thịnh Duệ, oán hận nói: “ Vừa rồi tên đó mới hôn anh, tôi cũng muốn nụ hôn buổi sáng.”
“Chờ chút, đừng…..” Lăng Thịnh Duệ hoảng hốt kêu lên, lời còn chưa nói xong, đã bị Trình Trí Viễn chặn miệng mình lại.
Tình huống phát sinh hơi nhanh, Đức Duy Hoàn sửng sốt một chút, đợi đến khi phản ứng lại được, thì Trình Trí Viễn đã áp người qua hôn Lăng Thịnh Duệ rồi, nụ hôn tựa như rất đói khát.
Trong mắt Đức Duy Hoàn bốc lửa, một đạp đá Trình Trí Viễn xuống giường.
Cuối cùng Lăng Thịnh Duệ cũng có cơ hội thở rồi, anh thở dốc từng đợt, rồi đột nhiên nhìn thấy biểu cảm còn đen hơn đáy nồi trên mặt Đức Duy Hoàn thì vội vàng che miệng lại, sợ hắn lại cưỡng hôn mình.
Món ngon. (Kaze: trong raw nó có để, nên không bỏ được)
Trình Trí Viễn chật vật đứng lên từ dưới sàn nhà, nội tâm ão não vô cùng, người đàn ông đó quá ngon miệng, khiến vừa rồi hắn lơ là quá độ, nếu không thì không thể nào hoàn toàn không phát hiện ra đòn đánh của Đức Duy Hoàn được, chuyện này đối với một người luôn tự tin về độ nhạy cảm của bản thân như Trình Trí Viễn mà nói là một đả kích lớn.
“Dám đánh lén tôi, muốn chết là!” Trình Trí Viễn lạnh lùng trừng Đức Duy Hoàn, sát ý bắt đầu lan tràn trong mắt.
“Thân thủ của mình kém còn đỗ lỗi cho tôi đánh lén, cậu thế kia mà cũng dám tự nhận là người của tổ chức sát thủ à.” Đức Duy Hoàn ôm cánh tay ngồi trên giường, không chút ý kềm nén ngôn từ nào.
Trình Trí Viễn thẹn quá hóa giận: “Tao phải giết mày!”
Hắn theo théo quen định vươn tay rút cây súng dưới hông mình ra, nhưng đợi đến khi không tìm thấy thì mới nhớ tới toàn bộ quần áo và súng của mình đều vứt ngoài phòng khách, thì cảm thấy càng mất thể diện hơn.
“Thích thì chiều.” Sự chế nhạo trong mắt Đức Duy Hoàn càng thêm bùng cháy hơn.
Bọn họ yên lặng được một lúc thì không quá một phút sau lại bắt đầu cãi cọ nhau, Lăng Thịnh Duệ đầu đau như muốn nứt ra, vô lực lê lết về giường.
(Kaze: thế mà Tường cưng vẫn còn ngủ chưa xông vào nữa à??)
Lấy gối đầu che đầu mình lại, trong lòng anh than vãn, nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì anh cũng sẽ bị suy nhược thần kinh phải vào viện hoặc là trực tiếp biến thành một tên điên có khuynh hướng giết người mất….
Hoặc cũng có thể là do quá mệt mỏi rồi, trong lúc Đức Duy Hoàn và Trình Trí Viễn đang cãi nhau lòng trời lở đất thì Lăng Thịnh Duệ lại rất bình thản đi vào giấc ngủ.
Âm thanh cãi nhau không biết vì sao lại dừng lại, xung quanh trở nên yên tĩnh.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Lăng Thịnh Duệ có cảm giác như có ai đó lấy cái gối trên đầu mình xuống, rồi trở người anh lại, đắp chăn cẩn thận cho anh.
Được người ta quan tâm chăm sóc thật ấm áp, đã lâu rồi anh không có lại được cái cảm giác này.
Đây là mơ sao?
Chắc là mơ….
Nhưng mà cũng tốt, cho dù là mơ đi chăng nữa thì cũng tốt ….
Nghĩ như thế, Lăng Thịnh Duệ trở mình, cả người an tĩnh lại, chìm vào giấc ngủ.
Danh sách chương