Anh kinh hoảng, lui về sau một chút: “Trình.. Trình Trí Viễn, cậu làm sao vậy?”

Hắn nheo con mắt nguy hiểm lại: “ Làm sao anh biết tên tôi?”

Hắn không buông súng ra, mà từng bước ép sát Lăng Thịnh Duệ,ngay lập tức lưng anh dán lên cánh cửa phía sau, nội tâm cả kinh, nhưng bây giờ đã không còn đường thoát….

(Kaze: tui đang tự nghĩ, nếu đoạn này anh Viễn máu lạnh hơn chút, bắn một phát ngay đầu thúc luôn, chắc chúng ta sẽ thấy được một chữ Hoàn chà bá lửa, với cái mác BE há:v)

“Cậu… mất trí nhớ sao?” anh cẩn thận dò hỏi.

Nhìn biểu tình không giải thích được trên mặt đối phương, anh đột ngột bừng tỉnh, nhưng cũng rất hoang mang, anh nhớ kỹ Trình Trí Viễn là người rất cẩn thận, sao đột nhiên lại mất trí nhớ chứ? “Mất trí?” hắn nhíu mày: “ Anh nói bậy bạ, cho tới bây giờ tôi chưa hề mất trí.”

Anh nuốt nuốt nước bọt: “ Nhưng mà…”

Không đợi anh nói xong, hắn cười nhạt một tiếng, một quyền đánh vào bụng anh, khiến anh kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể trượt xuống, hai tay che bụng, hút một ngụm khí lạnh.

(Kaze: tụt quần ra cho ảnh coi cái dấu ảnh khắc là ảnh nhớ à thúc…)

“Tôi không biết anh là ai,có mục đích gì, nhưng anh bất ngờ chạy đến đây lén lén lút lút, còn nói lời xằng bậy, nếu là bình thường, tôi đã kết liễu anh rồi, nhưng hôm nay tôi không hứng giết người, mau cút đi.” Giọng nói lạnh băng của hắn từ trên đầu anh vang lên, anh không thể nói gì, không thể làm gì khác ngoài gật đầu.

Anh biết bây giờ không nên nói gì nữa, cá tính của hắn luôn tàn bạo máu lạnh,bây giờ còn mất trí nhớ, nếu hắn giận rồi nổ súng thật, cũng không ai đến cứu đâu.

Anh không dám ngẩng đầu, cố nén đau nhức, động tác vô cùng thong thả đi qua người Trình Trí Viễn.

Nhìn theo bòng lưng anh, đột nhiên hắn mở miệng hỏi: “ Được rồi, làm sao anh biết tôi?”

Trình Trí Viễn đột ngột lên tiếng, khiến thân thể anh chấn động, không dám nhúc nhích, Trình Trí Viễn hỏi vấn đề này, chẳng lẽ thật sự mất trí?

Anh cắn đến chảy máu môi dưới, không biết trả lời thế nào.

Nhất thời anh không thể tìm ra được cái cớ nào, nên không mở miệng.

Kiên trì của hắn gần như hao hết, nhưng không nổi giận, cười nhạo một tiếng, nói: “ Không nói thì thôi, mong rằng sau này anh không dám béng mãn tới đây nữa.”

“Một tên kỳ quái…” Trình Trí Viễn cảm thán.

Anh cười khổ, nội tâm cực kỳ bất đắc dĩ, trước đây Trình Trí Viễn đối với anh gần như là dục vọng độc chiếm cường bạo không gì sánh được, nhưng bây giờ lại biến thành người xa lạ, thái độ của đổi phương đột nhiên trở nên lạnh như băng. Chỉ là cảm giác thất lạc trong anh chỉ diễn ra chốc lát, rất nhanh anh đã khôi phục lại, anh nghĩ Trình Trí Viễn là cơn ác mộng không tránh khỏi được trước đây, nhưng bây giờ đã có thể thoát rồi.

Anh cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.

Gian nan đi tới ven đường, một cô gái tuổi còn trẻ vội vã bước qua bên người anh, đường nhìn anh lơ đãng hướng về cô gái, đối phương dường như không nhìn thấy anh, trực tiếp hướng về phía Trình Trí Viễn mà đi.

Anh chăm chú nhìn cô bước tới bên người hắn, mỉm cười với hắn, sau đó hai người cùng bước vào nhà…

Cửa lớn đóng lại, anh thu hồi đường nhìn.

Chuyện Trình Trí Viễn mất trí nhớ quá mức quỷ dị, anh vốn không tin, mà bây giờ, anh càng chắc chắn hắn mất trí nhớ chỉ là giả trang. Bởi vì muốn vứt bỏ anh, nên mới giả vờ mất trí, khiến anh thức thời bở đi.

Anh tựa vào cột điện, cười khổ, cú đánh vừa rồi, Trính Trí Viễn không dùng hết sức, nhìn ra được hắn vẫn còn giữ tình cũ, bằng không nếu như hắn sử dụng hết toàn lực, thì một đấm đó có thể hoàn toàn làm anh hôn mê luôn.

Vì không muốn tổn thương anh, nên mới giả bộ mất trí nhớ…..

Đột nhiên anh phát hiện, thực ra hắn cũng không phải người máu lạnh vô tình như anh đã tưởng.

Trình Trí Viễn bình an vô sự, vốn anh phải hài lòng mới đúng, nhưng anh lại không cười nổi. trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh Trình Trí Viễn và cô gái kia ở cùng một chỗ, chỉ nghĩ thôi đã khiến hô hấp anh không ổn rồi, trái tim như bị cái gì đó bóp chặt lại, cảm giác đau đớn không thở nổi.

(Kaze: a! thúc đã có cảm giác, chúc mừng anh Viễn!!!!)

Nhưng anh nhanh chóng phục hồi, anh tự cho rằng đó là do mình hận hắn, về phương diện khác, tư tưởng truyền thống trong anh vẫn không thay đổi. nam nữ ở chung là chuyện bình thường,nam ở với nam? Đó là chuyện không thể.

Chỉ là, đạo lý rõ ràng đúng mà, sao anh lại thấy khó chịu thế này?

Ánh trăng sáng tỏ, rõ ràng đang là mùa hè oi bức, vậy mà anh lại cảm thấy cả người rét run.

Tùy tiện tìm một nhà ở, khi vừa vào cửa anh ngã phịch lên giường, lúc này, cả thể xác lẫn tinh thần anh đều mệt mỏi, cái gì cũng không nghĩ nữa, chỉ muốn ngủ thôi.

Mặt chôn vào gối mềm mại, anh nhắm mắt lại,nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Anh tính ngủ để quên đi mệt mỏi trong quá khứ,nhưng anh lại chìm trong giấc mộng.

Đó là một cơn ác mộng kinh khủng, tất cả mọi người đều biến mất chỉ còn lại một mình anh trên thế giời này, dù tìm kiếm thế nào đi nữa, có kêu gào ra sao vẫn không ai lên tiếng đáp lại anh, anh cảm thấy bất lực, cô độc và sợ hãi như thủy triều kéo đến lấn át anh, chôn vùi anh….

Đêm hôm đó, anh ngủ rất khó khăn, ngày hôm sau tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, tuy ngủ lâu, nhưng so với không ngủ còn đáng sợ hơn.

Nhìn đồng hồ báo thức, hiển thị là tám giờ sáng, anh dùng sức vỗ mặt mình một cái, xuống giường.

Không yên lòng rửa mặt, anh chỉnh trang lại quần áo, đi ra tính tiền, Chu Dực còn đang ở Pari, anh suy nghĩ một lát, quyết định đến thẳng bệnh viện.

Trong phòng bệnh chỉ có mình Phương Nhược Thần đang hôn mê bất tỉnh, Phương Vân Dật không tới, anh kiểm tra một chút, thấy mọi thứ bình thường, anh mới yên lòng ngồi bên giường bệnh.

Vốn mỗi ngày đến đây anh sẽ giúp Phương Nhược Thần lau thân thể, nhưng suy nghĩ một hồi, anh chờ Phương Vân Dật tới.

Chuyện bất ngờ ngày hôm qua vẫn còn khiến anh xấu hổ vô cùng….

Lăng Thịnh Duệ dừng lại trên gương anh tuấn của Phương Nhược Thần, anh bắt đầu thất thần, người này đã hôn mê hơn một tháng rồi, không có bất kỳ dấu hiệu tỉnh lại nào, anh lo lắng, nếu như cả đời cậu vẫn không tỉnh, vậy anh cũng phải chăm sóc cậu cả đời sao?

Thật là đáng sợ.

Anh cho rằng Phương Vân Dật sẽ tới ngay, nhưng mãi đến buổi chiều, vẫn không thấy cậu xuất hiện, anh thấy rất kỳ quái, bình thường cậu ta luôn kiên trì túc trực ở bệnh viện nguyên ngày mà, sao hai ngày nay lại đến muộn như vậy? Cửu giường bệnh tiền vô hiếu tử (*), anh cũng biết đạo lý này, nhưng bây giờ mới hơn một tháng thôi, Phương Vân Dật chán nhanh vậy sao? Rõ ràng tình cảm anh em của hai người tốt lắm mà…

(*Kaze: nằm bệnh lâu ngày mới biết con ngoan – bỉ ngạn hoa)

Anh đau đầu vô cùng, hết lần này tới lần khác gọi điện, nhưng không ai bắt máy, rơi vào đường cùng, anh không thể làm gì khác ngoài ngồi đợi.

Chán đến chết đi được, mệt mỏi kéo tới, giấc ngủ tối qua quả thật không ngon, mí mắt anh càng chùng xuống, vì vậy anh ghé đầu vào đầu giường vốn định nhắm mắt dưỡng thần một chút, nhưng không cưỡng lại được ngủ thiếp đi.

Lần này, anh ngủ rất ngon, mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện tuy khó ngửi, nhưng lại khiến người ta an tâm.

Ngoại trừ việc anh lại có một giấc mộng, anh mơ thấy mình được người khác nâng lên,sau đó trên miệng anh có cái gì đó chạm nhẹ vào, hơi nóng, nhưng rất thoải mái, thoải mái đến nỗi khiến anh không muốn tỉnh lại…

Cho đên khi dậy thì cũng đã chạng vạng, Phương Vân Dật không tới.

Ánh mặt trời tiếp cận đường chân trời, ánh sáng thông qua cửa sổ chiếu vào, chiếc giường màu trắng bỗng chốc hóa thành màu da cam, anh cố sức lắc đầu, đứng dậy, sáu giờ rồi, anh phải đi.

Đi đến cửa, anh đột nhiên nhớ tới cái chìa khóa bị mất.

Chắc là rơi đâu đó trong bệnh viện.

Anh bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, dưới sô pha, trên sàn, nhà vệ sinh, thậm chí trên giường bệnh  cũng tìm luôn, nhưng cũng không có.

Chắc là rơi mất chỗ nào rồi. anh thở dài, không có chìa khóa, Chu Dực thì không biết chừng nào mới về, tiền trên người anh cũng không còn bao nhiêu, cũng sắp dùng hết rồi, không thể tiếp tục thuê phòng nữa, không còn cách khác,anh chỉ có thể gọi điện cho Chu Dực thôi.

ủ rũ ra khỏi bệnh viện, ven đường anh mua một cái card ở cửa hàng tiện lợi, rồi trở lại bệnh viện.

chỉ là, trong lúc anh mở cửa phòng, hình ảnh trước mắt làm anh câm nín.

Trong phòng,  Phương Vân Dật vẫn chưa tới đột nhiên xuất hiện trước cửa sổ, mà Phương Nhược Thần vốn đang hôn mê trên giường bệnh, nay lại hưng phấn ngồi dậy, trên tay còn cầm một 碗水餃 (*)chén nước giáo!

(*) cái đó là gì vợi???

Anh đến nằm ngoài dự kiến của cả hai, Phương Vân Dật sửng sốt, không nói được câu nào, mà kẻ đang đói đến ngực dán vào lưng, đang như hổ đói cũng quên luôn phải nuốt xuống thứ trong miệng,hoàn toàn hóa đá, hai má phình lên, trừng lớn con mắt, giống như nhìn thấy quỷ mà nhìn anh, chiếc đũa bên tay phải cũng dừng giữa không trung.

(Kaze: anh dễ thương quá anh Thần:v)

Lăng Thịnh Duệ sắc mặt trắng bệch, một cơn phẫn nộ không ức chế được bắt đầu bộc phát.

Hôm qua bị Trình Trí Viễn lừa, hôm nay lại phát hiện Phương Nhược Thần giả bộ sống như người thực vật, những người xung quanh đều muốn đùa giỡn anh.

(Kaze… chắc chỉ có anh Hoàn là bình thường nhỉ?? Nhớ anh ngoại quốc ấy qá ~~~)

Vừa nghĩ đến chuyện mình tận tâm tận lực chăm sóc Phương Nhược Thần, thật giống như một con lừa, phản ứng hôm qua của Phương Nhược Thần căn bản là cố ý! Cậu ta muốn anh làm cho!, mà Phương Vân Dật nhất định là thông đồng với nhau! Nói không chừng hai anh em lén ở sau lưng cười nhạo anh cũng không chừng.

Anh cảm thấy trái tim mình lạnh đến cực hạn, mặt cũng lạnh, cuối cùng anh lạnh lùng nói: “ Phương gia các người, là một đám vô lại.”

Phương Vân Dật là người phản ứng đầu tiên, vội vàng mở miệng muốn nói gì đó, nhưng anh liếc mắt cũng không thèm, đóng cửa phòng bệnh, xoay người đi.

Phương Nhược Thần nóng nảy, quăng cái chén trên tay xuống, tung chăn vọt xuống giường.

Chỉ là, chân vừa chạm đất, cậu liền ngã quỵ xuống đất, Phương Vân Dật nhanh tay, vội vàng đỡ lấy cậu.

Phương Nhược Thần ổn định cơ thể, lo lắng nói: “ Anh muốn đem anh ta về!”

“Để em đi.” Phương Vân Dật nói.

“Không, anh đi.” Phương Nhược Thần muốn đứng thẳng nhưng không cách nào làm được, tuy là vậy, cậu vẫn cố chấp hướng ra cửa phòng bệnh.

Phương Vân Dật hạ mi xuống, trên gương mặt không có biểu tình gì: “ Để em đỡ anh.”

Vội vàng ra khỏi phòng bệnh, hai người lo lắng tìm kím thân ảnh của Lăng Thịnh Duệ, may mắn, Lăng Thịnh Duệ vẫn chưa đi xa: “ Lăng Thịnh Duệ, trở lại đây cho tôi!”

Anh không quay đầu, cũng không dừng bước, dường như chẳng nghe thấy gì.

Mấy người đi trên hành lang bị cậu dọa sợ nhảy dựng lên, giật mình nhìn về phía cậu, ánh mắt không tốt.

Đối với ánh mắt soi mói chỉ trích của người khác Phương Nhược Thần không quan tâm, bảo Phương Vân Dật nhanh lên, chỉ là bước đi hai người không đồng nhất với nhau, hoàn toàn không đuổi kịp tốc độ của anh.

Mắt thấy anh đã đến cầu thang, Phương Nhược Thần càng gấp hơn, đôi mắt hằn tơ máu giận giữ hét lên: “ Lăng Thịnh Duệ, anh còn dám đi? Anh hại tôi ra nông nỗi này, bây giờ đòi rũ bỏ trách nhiệm sao? Tôi cho anh biết! hôm nay anh dám bước ra khỏi cửa bệnh viện, tôi sẽ khiến anh hối hận cả đời!”

Cuối cùng anh cũng không thể không đếm xỉa tới cậu, đảo mắt… lạnh lùng nhìn thẳng vào cậu.

Nội tâm Phương Nhược Thần thắt lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện