Loại thuốc Hứa Gia Lôn đưa cho Lăng Thịnh Duệ có dược hiệu cực kì dữ dội, dưới sự khiêu khích của hắn, cơ thể anh ngày càng trở nên hưng phấn, nhưng ánh sáng trong mắt ngày càng ảm đạm đi, thần tình gần như chết lặng, điều duy nhất có thể thấy được tâm tình của anh lúc này chính là vẻ thống khổ trong mắt anh, nhưng chính nó cũng đang nhạt dần đi, tựa như một ngọn lửa nhỏ đang bùng lên trong mưa giông bão táp, chỉ một khắc sau sẽ bị dập tắt không thương tiếc.

Hứa Gia Lôn biết rõ, đương lúc ngọn lửa kia biến mất, cũng chính là lúc người đàn ông này bị đánh gục một cách triệt để.

Nhưng hắn vẫn vô cùng tàn nhẫn, quyết định tiếp tục khích anh. Hắn muốn hủy hoại Lăng Thịnh Duệ, sau đó khiến người đàn ông này cam tâm tình nguyện trở thành người của hắn, dù cho đó là một con rối vô hồn cũng ổn, vì dù sao đi nữa, hắn cũng chỉ cần có được thân thể của người này, còn lại hắn không quan tâm đến bất kì kẻ nào khác.

“Liệu anh có biết, lúc chị tôi nhìn thấy chồng mình nằm dưới thân em trai ruột của chị liên tục hầu hạ nó,chị ấy có bao nhiêu đau khổ hay không?” Hứa Gia Lôn cười rộ lên bên tai Lăng Thịnh Duệ, như đang sợ anh sẽ không nghe thấy, từng lời từng từ một đều từ tốn đến đáng sợ: “Sau khi đuổi anh đi, chị cũng rời nhà theo, đứa cháu trai đáng yêu của tôi hiện đang phải sống một thân một mình, chính bởi vì cha thằng bé là một tên đồng tính, cuộc sống vốn dĩ hạnh phúc của thằng nhóc cũng vì thế mà đã bị hủy hoại như thế đấy.”

Lăng Thịnh Duệ ngẩng đầu thật mạnh, trừng lớn hai mắt, sắc mặt là một mảnh trắng bệch.

“Đừng có nhìn tôi như thế, điều tôi nói là sự thật.” Dường như để chứng minh bản thân hắn không nói láo, hắn còn đặc biệt rút một tấm ánh chụp từ trong túi, trong ảnh chụp, một thiếu niên đang đơn độc bước đi thơ thẩn trên đường, gương mặt trẻ con ngây thơ tràn ngập vẻ mờ mịt, mê man.

Cậu thiếu niên kia có khuôn mặt vô cùng giống Lăng Thịnh Duệ, đích thị là đứa con trai anh vẫn luôn bận lòng lo lắng, Lăng Hạo.

Trong mắt Lăng Thịnh Duệ phút chốc tràn ngập thống khổ, lại còn có chút phiếm hồng, Hứa Gia Lôn tưởng anh sẽ khóc, nhưng thật ra anh không yếu mềm đến thế.

“Có phải anh đang giằng xé lắm không?” Hứa Gia Lôn nhét tấm ảnh lại vào túi, cười nói: “Anh thật là một người cha vô trách nhiệm, bản thân mình thì hẹn hò với đàn ông một cách vui vẻ, còn con mình thì để nó lẻ loi hiu quạnh tại nhà. Anh nói xem, thằng bé đang lúc cùng đường, nó có chạy ra ngoài “bán” mình hay không? Thằng nhóc xinh đẹp như vậy, rất nhiều gã lớn tuổi lại còn rất chuộng loại hình như thế đấy.”

Lời của hắn tựa như dao sắc đâm thẳng vào tim anh. Lòng anh đã đau đến mức không chịu được thêm, nay lại tựa như bị xé mở một cách ngang ngược và bạo tàn như thế.

Lăng Thịnh Duệ nhắm hai mắt: “Xin cậu đừng nói nữa…”

Hàm lấy ngón tay của Hứa Gia Lôn, giọng nói của anh nghe vào có chút mơ hồ, nhưng Hứa Gia Lôn lại nghe được rõ ràng ý tứ của anh, vẻ phấn khích trên mặt nháy mắt càng trở nên mãnh liệt hơn.

Sắp thành công rồi…

“Anh đang trốn tránh đấy sao?” Hứa Gia Lôn cười lạnh: “Anh sợ con trai mình thê thảm như thế, lẽ nào lại không dám thừa nhận sự thật?”

Lăng Thịnh Duệ không nói lời nào, hàm răng trắng cắm sâu vào môi dưới không chút máu,thân thể anh cũng không ngừng được run rẩy.

“Nếu anh bằng lòng trở thành người của tôi, tôi sẽ giúp anh chăm sóc và bảo vệ nó, thế nào?” Hứa Gia Lôn bắt đầu dụ dỗ.

Lăng Thịnh Duệ ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn.

Nụ cười của Hứa Gia Lôn tỏa đầy cám dỗ: “Đến lúc đó, tôi sẽ đưa nó sang nước ngoài, chọn một trường đại học tốt nhất cho nó, hơn nữa thằng bé cũng có thể dọn vào ở chung với chúng ta, anh có thể nhìn thấy thằng bé mỗi ngày.”

“Anh đồng ý không?” Hứa Gia Lôn nín thở hỏi, một tên thâm tàn cao ngạo như hắn lúc này đột nhiên nảy sinh một chút hồi hộp, hắn không ngờ mình lại bắt đầu sợ, sợ rằng sẽ chỉ nhận được đáp án “không” từ miệng người đàn ông này.Trong lòng hắn đương ngũ vị tạp trần, trong hai mươi mấy năm nhân sinh của hắn, đây vẫn là lần đầu tiên hắn có được loại cảm giác phức tạp như thế.

Lăng Thịnh Duệ không chút nào do dự, chết lặng mà gật gật đầu.

Trên thế gian này, người Lăng Thịnh Duệ quan tâm nhất chính là đứa con trai bé bỏng của mình, nếu như ngay cả thằng bé mà anh cũng không bảo vệ được, vậy bản thân mình đang sống còn có ý nghĩa gì nữa? Vì một người thân duy nhất của mình, anh nguyện ý hy sinh hết thảy.

Trong thâm tâm Hứa Gia Lôn hiện đang mừng như điên, hắn không ngờ mình dễ dàng đạt được mục đích như vậy, nhất thời hưng phấn quá mức, hắn hung hăng hôn lấy Lăng Thịnh Duệ.

Lăng Thịnh Duệ bị hôn đến mức sắp nghẹt thở, nhưng vẫn không có chút phản kháng gì.

Đúng vào lúc này, một tiếng động cực mạnh vang lên, thân người Hứa Gia Lôn nháy mắt đổ xuống, trượt từ trên người Lăng Thịnh Duệ.

Lăng Thịnh Duệ kinh ngạc nhìn Hứa Gia Lôn ngã phịch xuống sàn, đôi mắt xanh lam tràn ngập vẻ không thể tin, trân trân nhìn vào phía sau lưng Lăng Thịnh Duệ, thực không cam tâm mà nhắm hai mắt lại.

Trong lòng Lăng Thịnh Duệ dâng lên một nỗi sợ, xoay phắt người ra sau,mắt hướng về phía sau lưng mình.

Chỉ trong một cái liếc mắt, da đầu anh chốc lát đã tê rần.

Một chàng trai khoác lên người bộ áo đen tuyền đang “treo lơ lửng” giữa không trung, một đôi mắt xanh biếc hơn cả Hứa Gia Lôn đang nhìn thẳng vào anh, mái tóc vàng mềm óng đang bay trong gió, ngoại hình cực kì anh tuấn, ngũ quan đẹp đến mức khiến người ta phải nín thở, đẹp tựa thiên thần.

Sau lưng chàng là cảnh đêm tráng lệ của thành phố, nhưng dường như chỉ có thể làm nền cho cái đẹp của chàng mà thôi.

Cảnh tượng trông như một sân khấu hoa lệ, chỉ là trong mắt Lăng Thịnh Duệ lúc này, chàng trai xuất hiện từ giữa không trung tựa như ma quỷ vậy, đáng sợ dọa người, anh vô thức thốt nên tiếng.

“Suỵt…” Chàng trai kia vươn lên tay trái, ngón tay đặt lên môi ra dấu im lặng, nhẹ giọng bảo: “Đừng sợ, tôi không phải ma quỷ gì.” Khuôn mặt chàng điển hình cho vẻ đẹp của một chàng trai Tây phương, nhưng lại nói được loại Hán ngữ cực kì lưu loát.

Lăng Thịnh Duệ vô cùng tuân thủ mà giữ lại tất cả âm thanh mình phát ra, vẻ mặt ngơ ngác nhìn chàng trai.

Chàng trai hiện tại như đang mắt đối mắt với Lăng Thịnh Duệ. Chàng một tay nắm lấy tay vịn của ban công, sau đó vắt ngang người nhảy vào, một tay khác vẫn đang giơ thẳng lên cao, trên cổ tay là một vật màu xám giống một chiếc đồng hồ đeo tay bình thường, xuất phát từ đó gồm một sợi dây mảnh ánh bạc, căng thật thẳng như dây đàn ghi-ta, đầu dây kia hướng về phía lầu trên của khách sạn.

Lăng Thịnh Duệ lúc này mới phản ứng lại, hóa ra vừa nãy không phải cậu ta đang lơ lửng giữa không trung sao, mà là treo mình ở nơi đó.

Chàng trai buông một tay kia ra, ngón tay nhẹ nhàng ấn lên bề mặt trang bị, sợi dây mảnh kia ngay lập tức rút về chỗ cũ.

Toàn bộ quá trình hệt như kỹ xảo trong phim Hollywood, không thể tưởng nổi.

Lăng Thịnh Duệ mục trừng khẩu ngốc nhìn một màn này, nếu không phải cằm anh bị Hứa Gia Lôn siết quá chặt, hiện vẫn đang đau, thì anh thậm chí sẽ nghi ngờ rằng mình có phải đang nằm mơ hay không.

Màn diễn này cũng thái quá lắm rồi!

Một trận gió thổi qua từ phía sau lưng chàng trai, đem lại một mùi máu tươi nhàn nhạt, ltd cả kinh, trong vô thức bước lùi về sau một bước.

………………………………………………………………………………

PS: Tung hoa, tiểu công cuối cùng đã lên sàn, tên gia hỏa Hứa Gia Lôn này tuy rằng cường thế, nhưng cũng đã định trước chỉ có thể làm pháo hôi mà thôi.

Màn “treo mình trên dây” này là một sáng ý đến từ phim “Mr & Mrs. Smith” do Brad Pitt và Angelina Jolie thủ vai chính, cảnh Jolie nhảy xuống từ một tòa nhà bằng một sợi dây thép, thật là cool quá…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện