Sau khi đã có được đáp án, trên mặt Lăng Thịnh Duệ liền xuất hiện một vết nứt.
Nội tâm Chu Tường thấp thỏm lo âu, rất sợ ấn tượng của anh với mình khó khăn lắm mới tốt lên được lại một lần nữa sụp đổ, vì vậy cậu cẩn thận mở miệng: “Xin lỗi, lúc đó anh nhiệt tình quá, cho nên tôi không kềm chế được….”
Mí mắt Lăng Thịnh Duệ giật giật, anh chậm rãi quay đầu lại…, trên mặt vẫn như cũ không có biểu tình gì.
Chu Tường nhìn anh, cũng không dám nói tiếp, cậu vốn tưởng rằng mình lựa lời nói cẩn thận để giải vây cho bản thân, nhưng lại không ngờ tới lời nói đó lại là một đả kích trầm trọng đối với Lăng Thịnh Duệ.
Anh cúi đầu, nắm tay dần siết chặt lại.
Tuy rằng không nhớ gì hết, nhưng đại khái anh cũng có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra: Trình Trí Viễn chuốc thuốc anh, khiến anh chủ động cầu tình với hắn, nửa đường thì bị Đức Duy Hoàn cắt ngang, anh thì chủ động quấn lấy Chu Tường, cuối cùng cả ba xông vào đánh nhau, còn anh thì trực tiếp ngất đi….
Lăng Thịnh Duệ không dám tưởng tượng bộ dạng lúc đó của mình, chắc chắn là vô cùng hạ lưu và ti tiện.
Trời ơi, thật sự là không còn mặt mũi nào mà…..
Lăng Thịnh Duệ đau khổ ôm lấy đầu mình.
Anh cuộn người thành một đoàn,cả người phát run lên, khiến cho Chu Tường có chút khẩn trương, cậu còn tưởng người đàn ông này không thoải mái ở đâu đó, vội vàng hỏi: “Lăng thúc, anh thấy không ổn ở đâu sao?”
Lăng Thịnh Duệ không để ý tới cậu, vùi đầu càng thấp hơn.
Chu Tường càng lúc càng lo lắng, cố sức tách tay anh ra: “Rốt cuộc anh bị làm sao? Đừng có dọa tôi chứ!”
Lăng Thịnh Duệ ngẩng đầu nhìn cậu, cắn răng, mặt đỏ đến gần như sắp xuất huyết ra.
“Anh bị sốt sao, sao mặt đỏ thế này?” Chu Tường bị bộ dạng hiện giờ của anh dọa cho sợ hãi.
Lăng Thịnh Duệ không trả lời, nhìn khuôn mặt gần sát mình mà cảm thấy khó chịu vô cùng, tưởng tượng đến việc trước đó mình đã chủ động câu dẫn cậu trai trẻ tuổi này thì liền hận không thể đấm một phát cho mình chết luôn cho rồi.
Nghĩ đến chuyện anh là một người đàn ông đường đường chính chính thế mà lại làm ra được loại chuyện hạ lưu kia sao? Phản ứng của Lăng Thịnh Duệ quá mức khác thường, khiến Chu Tường càng lo lắng hơn nữa, cậu nắm chặt hai tay của anh: “Anh nói chuyện đi chứ!”
Lăng Thịnh Duệ vô lực nói: “Cậu buông tôi ra.”
Chu Tường sửng sốt, buông anh ra.
“Ưm…”
Lăng Thịnh Duệ than nhẹ một tiếng, tiếp theo lấy tay ôm đầu mình rồi rụt cổ lại.
Trình Trí Viễn và Đức Duy Hoàn vẫn còn đang đánh nhau, không hề phát hiện ra, khi hai người cùng ngã lên giường anh, nhưng còn chưa kịp tách ra thì Lăng Thịnh Duệ bị bọn họ quậy đến phiền não cuối cùng cũng bùng phát, nắm lấy Đức Duy Hoàn đang ở gần mình nhất, mở miệng “tàn bạo” nói: “Hai người các cậu, muốn đánh nhau thì cút ra ngoài, đừng làm phiền tôi!”
Anh nghiến răng nghiến lợi nói, Đức Duy Hoàn sửng sốt một chút, còn Trình Trí Viễn thừa dịp hắn không chú ý tẩn một quyền lên mặt hắn.
(Kaze: anh đúng là đồ cơ hội Viễn à:v)
“Khốn nạn!, Đồ đê tiện, dám đánh lén!” Đức Duy Hoàn nổi giận, một phen gạt tay Lăng Thịnh Duệ ra khỏi người mình, nhào vào Trình Trí Viễn.
Trình Trí Viễn tiếp được nắm tay hắn, đem những lời châm chọc trước kia phản ngược trở lại: “Hahaha, cậu không phải sát thủ à? Tốc độ phản ứng kém như thế, còn dám khinh thường tôi?”
“Đồ thiếu đòn!”
“Câu này phải để tôi nói mới đúng.”
Thế là, hai người không vì Lăng Thịnh Duệ nổi giận mà dừng lại, ngược lại càng đánh càng kịch liệt.
Lăng Thịnh Duệ bị bọn họ làm cho sắp điên lên rồi, nhưng lại không có cách gì, anh chỉ đành che tai lại, mà Chu Tường đứng một bên nhìn thấy xương quai xanh gợi cảm lộ ra dưới chiếc áo rộng thùng thình thì kinh ngạc đến ngẩn người….
(Kaze: nhà nuôi sói có khác:3)
Mặt trời lặn về phía Tây, lại một ngày nữa trôi qua.
Trình Trí Viễn và Đức Duy Hoàn sau khi thành công điểm thêm lên gương mặt đối phương mấy khối u bầm tím thì mới ngừng cuộc chiến lại.
Tất cả mọi người đều đói bụng, Trình Trí Viễn nhìn Lăng Thịnh Duệ: “ Tôi đói.”
Đức Duy Hoàn và Chu Tường cùng nhau gật đầu.
Lăng Thịnh Duệ hận không thể bỏ đói chết ba tên khốn này luôn, thế nhưng dưới ánh mắt tấn công của ba con sói con thì anh đành uể oải lê lết thân thể mình lên, sải bước đến nhà bếp, chỉ là mỗi bước chân cất lên thì thắt lưng và hậu huyệt anh lại truyền đến một cơn đau khó lòng chịu được, hơn nữa còn miệt mài quá độ đến bây giờ đầu vẫn còn đau, khiến anh hận sao mình không ngất luôn đi.
Ba người phía sau anh đều rất tự nhiên lộ ra bộ dáng tiêu sái, tất cả đều là một khuôn mặt đăm chiêu.
Có lẽ, động tác sau này phải nhẹ nhàng một chút…..
Tuy rằng vừa nhìn tới là không vừa mắt đối phương, nhưng bởi vì quan hệ với Lăng Thịnh Duệ, nên Trình Trí Viễn, Đức Duy Hoàn và Chu Tường, cả ba người có thể coi là miễn cưỡng chung sống hòa bình với nhau, số lần cãi nhau, đánh nhau hàng ngày cũng giảm đi đáng kể, đại đa số thời gian họ đều trầm mặc làm việc của mình, nước sông không phạm nước giếng.
Có điều, thảm nhất vẫn là Lăng Thịnh Duệ.
Bởi vì anh không có thái độ gì đối với chuyện ngày hôm đó, nên cả ba đều nghĩ hẳn là anh đã chấp nhận rồi, hơn nữa trước đó còn có Trình Trí Viễn dẫn đầu. Nên là ba người đều không kềm nén dục vọng với anh nữa, trăm phương ngàn kế tạo ra cơ hội để ở một mình với anh, rồi đè anh xuống, không chút lưu tình nào ăn sạch sẽ anh từ trong ra ngoài.
Thế là, một chuỗi những ngày tiếp theo, Lăng Thịnh Duệ cơ bản đều sống trong trạng thái eo mỏi lưng đau chân nhuyễn triền miên.
Anh cảm thấy nếu như cứ tiếp tục cuộc sống thế này nữa thì điên mất, nhưng lại không có cách nào khác, ba tên này chẳng khác nào ruồi bọ, mặc cho anh đuổi thế nào cũng không chịu đi, đồng thời bọn họ còn cùng nhau chia sẻ anh nữa.
Tình trạng như thế, khiến Lăng Thịnh Duệ sắp chịu không nổi nữa rồi.
Anh đã thử chạy trốn, không chỉ một lần, nhưng mà mà lần nào cũng bị Trình Trí Viễn và Đức Duy Hoàn “thần thông quãng đại” bắt trở về.
Cùng chung sống một nhà với ba người thanh thiếu niên trẻ tuổi này, hơn nữa mỗi người trong số họ đều có quan hệ thể xác với anh, Lăng Thịnh Duệ cảm thấy thật hoang đường. Anh muốn kết thúc cái cuộc sống tình dục điên loạn này, mà bọn người Trình Trí Viễn cũng không nhịn được, yêu cầu anh chọn ra một người đi, tất nhiên Lăng Thịnh Duệ sẽ không chọn rồi, bởi vì một khi đã chọn, vậy chẳng khác nào là gián tiếp thừa nhận quan hệ với người nọ, rồi sau này người đó muốn làm gì với anh thì chẳng phải sẽ hiên ngang trực tiếp làm luôn sao.
Loại tình huống đó, chỉ cần nghĩ thôi đã khiến Lăng Thịnh Duệ dựng cả tóc gáy lên rồi.
Biện pháp giải quyết duy nhất đã không thể dùng, Lăng Thịnh Duệ đành phải ngậm đáng nuốt cay, tiếp tục bảo trì im lặng.
Trình Trí Viễn, Đức Duy Hoàn và Chu Tường đều tưởng anh sẽ chọn mình, nhưng đối phương vẫn cứ do dự không quyết định, điều này khiến cả ba người vô cùng ghen ghét, và cũng vô cùng tức giận, thế là mỗi ngày đều rất “Chăm chỉ” làm Lăng Thịnh Duệ, họ muốn dùng phương pháp này để nghiêm phạt tính không quả quyết của anh.
Không ngờ rằng, đến cuối Lăng Thịnh Duệ vẫn không muốn ở cùng với ai trong bất kỳ bọn họ.
Mỗi ngày như thế cứ không mặn không nhạt qua đi, lưng và hông Lăng Thịnh Duệ cũng dần dần quen với việc “rèn đúc” cao độ thế này. Ít nhất thì mỗi ngày rời giường, sẽ không còn đau đớn đến mức thắt lưng không thể thẳng dậy được.
Bởi vì vết thương trên mặt, ngày nghỉ của Chu Tường tăng lên thành mười ngày chẵn, sau khi quay lại làm việc thì cậu nhận được một chuyến công tác là quay về nước làm người đại diện cho trang phục của công ty thời trang Quốc tế Á Châu, chuyện này quả thật cậu cầu còn chẳng được nữa. chỉ là, khi cậu đang hắng hái vội vàng ký hợp đồng với công ty thì cũng là lúc nghe thông báo cuộc hành trình, điểm đặt chân lại là đổi từ thành phố S sang thành phố H.
Chu Tường vừa nghe qua địa điểm quen thuộc kia thì niềm vui sướng trong lòng phút chốc tan thành mây khói.
Cậu đã từng thề, sẽ không bao giờ…. quay trở về nơi đó nữa, bởi vì cậu không chịu đựng được thái độ khinh thường của Chu Dực với cậu, cho nên cậu do dự.
Có nên về đó hay không?
Hợp đồng đã ký, nếu bây giờ cậu từ chối, thì hậu quả rất nhiêm trọng, không chỉ bồi thường cho họ, mà mức tiền phải nói là kinh khủng, nhưng tiền là cái thứ hai thôi, có thể công ty vì cậu bội ước mà trở mặt với cậu, thậm chí mấy người mẫu khác trong công ty sẽ cùng hợp tác để chèn ép cậu nữa. Người mẫu phương Tây tính tình không tốt bằng người mẫu Á Châu, hiện giờ cậu vất vả lắm mới đứng vững được ở đây, nếu chỉ vì chuyện thế này xảy ra, thì tiền đồ của cậu coi như xong đời.
Làm sao giờ?
Lý do chủ yếu khiến cậu không muốn về đó chính là vì Lăng Thịnh Duệ. Dường như giữa hai người đã xảy ra mâu thuẫn gì đó cho nên Lăng Thịnh Duệ mới trốn tránh anh ta đến tận đây, đây là thời cơ tốt nhất để cậu có thể bù đắp thêm tình cảm với anh. Hơn nữa khẳng định lần này về nhất định sẽ rất phô trương thanh thế, thế nào Chu Dực cũng sẽ biết đến, đến lúc đó nhất định Chu Dực sẽ tìm gặp Lăng Thịnh Duệ, rồi cả hai giải quyết mâu thuẫn, đến khi đó cậu sẽ mất đi toàn bộ cơ hội của mình.
Cậu cảm thấy khó xử vô cùng, nên cậu quyết định sẽ bàn bạc lại với Lăng Thịnh Duệ.
Khi về tới nhà, cậu đem toàn bộ tình huống nói cho Lăng Thịnh Duệ nghe, trong lòng thầm hy vọng anh sẽ từ chối, nhưng không ngờ tới anh lại không một chút dơ dự nào, lập tức gật đầu đồng ý.
Nội tâm Chu Tường có chút tan vỡ, chỉ là mọi chuyện đã được quyết định hết rồi, cậu chỉ đành thuận theo thôi.
Ngày thứ hai, thu dọn hành lý xong rồi, Chu Tường và Lăng Thịnh Duệ đáp máy bay trở về nước.
Đi cùng còn có hai tên Trình Trí Viễn và Đức Duy Hoàn nữa, vốn Chu Tường không muốn hai người đó đi chung, nhưng mà họ lại nói: Nếu bọn họ không được đi thì Lăng Thịnh Duệ cũng đừng hòng được đi đâu hết, Chu Tường biết đấu không lại họ, cậu rơi vào đường cùng không thể không đồng ý, thế là đành phải giả mạo thành nhân viên công tác cùng công ty với nhau.
Trong lòng Chu Tường nghẹn khuất, mà Lăng Thịnh Duệ cũng không dễ chịu hơn bao nhiêu.
Anh không nghĩ lại trở về đây, về lại cái thành phố đã cho anh biết bao nhiêu ký ức đau buồn này một lần nữa, gút mắt với gia đình nhà họ Phương, sự phản bội của Chu Dực, còn có đứa con trai “vứt bỏ” anh, chỉ cần tưởng tượng đến những chuyện này thì anh chỉ cảm thấy mình sinh ra là chỉ để xứng đáng với hai chữ: thất bại mà thôi.
Nhưng mà, đây lại là công việc của Chu Tường, anh không có quyền nêu ý kiến, cũng chỉ đành chấp nhận.
Aiz, hy vọng không chạm mặt ba con người phiền phức kia….
Lăng Thịnh Duệ thở dài, trong lòng thầm cầu nguyện.
Về nước ngày đầu tiên, Chu Tường đã bắt đầu với công việc của mình, ban ngày thì quay hình chụp quảng cáo, buổi tối thì phải tham gia buổi ký tặng khán giả và tham gia phỏng vấn ở mấy tiết mục giải trí trong thành phố.
Hành trình một ngày tương đối khắc nghiệt, khiến cho Chu Tường một giây được nghỉ ngơi cũng không có.
Đợi đến khi tất cả công việc hoàn thành xong rồi thì trời cũng đã rạng sáng rồi.
Cả một ngày gần như không được chợp mắt lấy một cái. Hơn nữa do chệnh lệch khí hậu nơi ở, lúc này đây Lăng Thịnh Duệ đã muốn không mở nổi mắt nữa rồi. Chu Tường thì đỡ hơn, cậu còn trẻ, mà thể lực cũng hơn người ta, cường độ công việc tuy lớn, nhưng cậu vẫn chịu được.
Trên đường quay về khách sạn, Lăng Thịnh Duệ đang ngủ trên xe, cho đến tận khi về tới nơi vẫn không hề tỉnh lại, mà Chu Tường cũng không kiên dè gì, cậu đơn giản đeo một chiếc kính râm lên, rồi không do dự ôm lấy anh đi vào khách sạn, cũng may bây giờ là đêm khuya, người trong khách sạn không nhiều, nên không ai nhận ra cậu cả.
Đức Duy Hoàn và Trình Trí Viễn sau khi xuống máy bay thì không biết là đã đi đâu, không có sự cản trở của hai người họ, Chu Tường liền trực tiếp bế Lăng Thịnh Duệ về phòng mình, cũng không hề quản cơn mệt mỏi, trong khi cùng tắm với anh thì cậu không nhịn được ôm anh vào lòng, cùng ngồi vào bồn tắm lớn làm mấy hiệp.
Lăng Thịnh Duệ bị cậu làm cho tỉnh lại, nhưng thật sự là quá mệt rồi, nên anh cũng để mặc cậu làm, chỉ là qua không bao lâu anh đã ngủ gục trên vai Chu Tường.
Vẻ mặt Chu Tường đen lại, nhưng mà cũng không đánh thức anh dậy, cũng không chịu dừng lại, giữ nguyên tư thế giao hợp mà ôm anh ra khỏi bồn tắm, hai người trở về giường, tiếp tục triền miên. Chỉ là, không giống với sự lỗ mãng trước đây, lúc này Chu Tường vô cùng dịu dàng, giống như là đang đối xử với người yêu trân quý nhất của mình, mỗi lần tiến tới cậu đều hết sức mềm nhẹ mà thong thả, nhưng là mỗi lần cậu đều không chút giữ kẽ xông thẳng tận gốc vào trong cơ thể anh, sau đó lại rút ra toàn bộ.
Cả căn phòng yên tĩnh, giờ chỉ còn lại tiếng thở dốc của hai người và tiếng da thịt va chạm vào nhau…..
Tuổi trẻ tinh lực dồi dào vô cùng tràn trề, đợi đến khi Chu Tường hoàn toàn thỏa mãn thì trời cũng đã bắt đầu sáng lên rồi. Cũng may buổi sáng Chu Tường không có công việc nào hết, chỉ có một buổi chụp hình tuyên truyền nhóm mà thôi, Chu Tường ôm Lăng Thịnh Duệ vẫn đang ngủ say vào lòng mình, đầu cậu chôn sâu vào cổ anh, hài lòng nhắm mắt lại.
Đợi đến khi cậu hoàn toản tỉnh lại, thì đã hơn mười hai giờ trưa rồi.
Công việc buổi chiều chỉ còn một tiếng rưỡi nữa là bắt đầu.
Lăng Thịnh Duệ vẫn chưa tỉnh lại, trong mắt Chu Tường lóe ra một tia sáng đùa dai, vươn tay bịt mũi anh.
Trong lúc mơ ngủ Lăng Thịnh Duệ cảm thấy thật khó thở,nhưng không hề tỉnh lại, chỉ hơi hơi nhăn mày lại.
Nội tâm Chu Tường thấp thỏm lo âu, rất sợ ấn tượng của anh với mình khó khăn lắm mới tốt lên được lại một lần nữa sụp đổ, vì vậy cậu cẩn thận mở miệng: “Xin lỗi, lúc đó anh nhiệt tình quá, cho nên tôi không kềm chế được….”
Mí mắt Lăng Thịnh Duệ giật giật, anh chậm rãi quay đầu lại…, trên mặt vẫn như cũ không có biểu tình gì.
Chu Tường nhìn anh, cũng không dám nói tiếp, cậu vốn tưởng rằng mình lựa lời nói cẩn thận để giải vây cho bản thân, nhưng lại không ngờ tới lời nói đó lại là một đả kích trầm trọng đối với Lăng Thịnh Duệ.
Anh cúi đầu, nắm tay dần siết chặt lại.
Tuy rằng không nhớ gì hết, nhưng đại khái anh cũng có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra: Trình Trí Viễn chuốc thuốc anh, khiến anh chủ động cầu tình với hắn, nửa đường thì bị Đức Duy Hoàn cắt ngang, anh thì chủ động quấn lấy Chu Tường, cuối cùng cả ba xông vào đánh nhau, còn anh thì trực tiếp ngất đi….
Lăng Thịnh Duệ không dám tưởng tượng bộ dạng lúc đó của mình, chắc chắn là vô cùng hạ lưu và ti tiện.
Trời ơi, thật sự là không còn mặt mũi nào mà…..
Lăng Thịnh Duệ đau khổ ôm lấy đầu mình.
Anh cuộn người thành một đoàn,cả người phát run lên, khiến cho Chu Tường có chút khẩn trương, cậu còn tưởng người đàn ông này không thoải mái ở đâu đó, vội vàng hỏi: “Lăng thúc, anh thấy không ổn ở đâu sao?”
Lăng Thịnh Duệ không để ý tới cậu, vùi đầu càng thấp hơn.
Chu Tường càng lúc càng lo lắng, cố sức tách tay anh ra: “Rốt cuộc anh bị làm sao? Đừng có dọa tôi chứ!”
Lăng Thịnh Duệ ngẩng đầu nhìn cậu, cắn răng, mặt đỏ đến gần như sắp xuất huyết ra.
“Anh bị sốt sao, sao mặt đỏ thế này?” Chu Tường bị bộ dạng hiện giờ của anh dọa cho sợ hãi.
Lăng Thịnh Duệ không trả lời, nhìn khuôn mặt gần sát mình mà cảm thấy khó chịu vô cùng, tưởng tượng đến việc trước đó mình đã chủ động câu dẫn cậu trai trẻ tuổi này thì liền hận không thể đấm một phát cho mình chết luôn cho rồi.
Nghĩ đến chuyện anh là một người đàn ông đường đường chính chính thế mà lại làm ra được loại chuyện hạ lưu kia sao? Phản ứng của Lăng Thịnh Duệ quá mức khác thường, khiến Chu Tường càng lo lắng hơn nữa, cậu nắm chặt hai tay của anh: “Anh nói chuyện đi chứ!”
Lăng Thịnh Duệ vô lực nói: “Cậu buông tôi ra.”
Chu Tường sửng sốt, buông anh ra.
“Ưm…”
Lăng Thịnh Duệ than nhẹ một tiếng, tiếp theo lấy tay ôm đầu mình rồi rụt cổ lại.
Trình Trí Viễn và Đức Duy Hoàn vẫn còn đang đánh nhau, không hề phát hiện ra, khi hai người cùng ngã lên giường anh, nhưng còn chưa kịp tách ra thì Lăng Thịnh Duệ bị bọn họ quậy đến phiền não cuối cùng cũng bùng phát, nắm lấy Đức Duy Hoàn đang ở gần mình nhất, mở miệng “tàn bạo” nói: “Hai người các cậu, muốn đánh nhau thì cút ra ngoài, đừng làm phiền tôi!”
Anh nghiến răng nghiến lợi nói, Đức Duy Hoàn sửng sốt một chút, còn Trình Trí Viễn thừa dịp hắn không chú ý tẩn một quyền lên mặt hắn.
(Kaze: anh đúng là đồ cơ hội Viễn à:v)
“Khốn nạn!, Đồ đê tiện, dám đánh lén!” Đức Duy Hoàn nổi giận, một phen gạt tay Lăng Thịnh Duệ ra khỏi người mình, nhào vào Trình Trí Viễn.
Trình Trí Viễn tiếp được nắm tay hắn, đem những lời châm chọc trước kia phản ngược trở lại: “Hahaha, cậu không phải sát thủ à? Tốc độ phản ứng kém như thế, còn dám khinh thường tôi?”
“Đồ thiếu đòn!”
“Câu này phải để tôi nói mới đúng.”
Thế là, hai người không vì Lăng Thịnh Duệ nổi giận mà dừng lại, ngược lại càng đánh càng kịch liệt.
Lăng Thịnh Duệ bị bọn họ làm cho sắp điên lên rồi, nhưng lại không có cách gì, anh chỉ đành che tai lại, mà Chu Tường đứng một bên nhìn thấy xương quai xanh gợi cảm lộ ra dưới chiếc áo rộng thùng thình thì kinh ngạc đến ngẩn người….
(Kaze: nhà nuôi sói có khác:3)
Mặt trời lặn về phía Tây, lại một ngày nữa trôi qua.
Trình Trí Viễn và Đức Duy Hoàn sau khi thành công điểm thêm lên gương mặt đối phương mấy khối u bầm tím thì mới ngừng cuộc chiến lại.
Tất cả mọi người đều đói bụng, Trình Trí Viễn nhìn Lăng Thịnh Duệ: “ Tôi đói.”
Đức Duy Hoàn và Chu Tường cùng nhau gật đầu.
Lăng Thịnh Duệ hận không thể bỏ đói chết ba tên khốn này luôn, thế nhưng dưới ánh mắt tấn công của ba con sói con thì anh đành uể oải lê lết thân thể mình lên, sải bước đến nhà bếp, chỉ là mỗi bước chân cất lên thì thắt lưng và hậu huyệt anh lại truyền đến một cơn đau khó lòng chịu được, hơn nữa còn miệt mài quá độ đến bây giờ đầu vẫn còn đau, khiến anh hận sao mình không ngất luôn đi.
Ba người phía sau anh đều rất tự nhiên lộ ra bộ dáng tiêu sái, tất cả đều là một khuôn mặt đăm chiêu.
Có lẽ, động tác sau này phải nhẹ nhàng một chút…..
Tuy rằng vừa nhìn tới là không vừa mắt đối phương, nhưng bởi vì quan hệ với Lăng Thịnh Duệ, nên Trình Trí Viễn, Đức Duy Hoàn và Chu Tường, cả ba người có thể coi là miễn cưỡng chung sống hòa bình với nhau, số lần cãi nhau, đánh nhau hàng ngày cũng giảm đi đáng kể, đại đa số thời gian họ đều trầm mặc làm việc của mình, nước sông không phạm nước giếng.
Có điều, thảm nhất vẫn là Lăng Thịnh Duệ.
Bởi vì anh không có thái độ gì đối với chuyện ngày hôm đó, nên cả ba đều nghĩ hẳn là anh đã chấp nhận rồi, hơn nữa trước đó còn có Trình Trí Viễn dẫn đầu. Nên là ba người đều không kềm nén dục vọng với anh nữa, trăm phương ngàn kế tạo ra cơ hội để ở một mình với anh, rồi đè anh xuống, không chút lưu tình nào ăn sạch sẽ anh từ trong ra ngoài.
Thế là, một chuỗi những ngày tiếp theo, Lăng Thịnh Duệ cơ bản đều sống trong trạng thái eo mỏi lưng đau chân nhuyễn triền miên.
Anh cảm thấy nếu như cứ tiếp tục cuộc sống thế này nữa thì điên mất, nhưng lại không có cách nào khác, ba tên này chẳng khác nào ruồi bọ, mặc cho anh đuổi thế nào cũng không chịu đi, đồng thời bọn họ còn cùng nhau chia sẻ anh nữa.
Tình trạng như thế, khiến Lăng Thịnh Duệ sắp chịu không nổi nữa rồi.
Anh đã thử chạy trốn, không chỉ một lần, nhưng mà mà lần nào cũng bị Trình Trí Viễn và Đức Duy Hoàn “thần thông quãng đại” bắt trở về.
Cùng chung sống một nhà với ba người thanh thiếu niên trẻ tuổi này, hơn nữa mỗi người trong số họ đều có quan hệ thể xác với anh, Lăng Thịnh Duệ cảm thấy thật hoang đường. Anh muốn kết thúc cái cuộc sống tình dục điên loạn này, mà bọn người Trình Trí Viễn cũng không nhịn được, yêu cầu anh chọn ra một người đi, tất nhiên Lăng Thịnh Duệ sẽ không chọn rồi, bởi vì một khi đã chọn, vậy chẳng khác nào là gián tiếp thừa nhận quan hệ với người nọ, rồi sau này người đó muốn làm gì với anh thì chẳng phải sẽ hiên ngang trực tiếp làm luôn sao.
Loại tình huống đó, chỉ cần nghĩ thôi đã khiến Lăng Thịnh Duệ dựng cả tóc gáy lên rồi.
Biện pháp giải quyết duy nhất đã không thể dùng, Lăng Thịnh Duệ đành phải ngậm đáng nuốt cay, tiếp tục bảo trì im lặng.
Trình Trí Viễn, Đức Duy Hoàn và Chu Tường đều tưởng anh sẽ chọn mình, nhưng đối phương vẫn cứ do dự không quyết định, điều này khiến cả ba người vô cùng ghen ghét, và cũng vô cùng tức giận, thế là mỗi ngày đều rất “Chăm chỉ” làm Lăng Thịnh Duệ, họ muốn dùng phương pháp này để nghiêm phạt tính không quả quyết của anh.
Không ngờ rằng, đến cuối Lăng Thịnh Duệ vẫn không muốn ở cùng với ai trong bất kỳ bọn họ.
Mỗi ngày như thế cứ không mặn không nhạt qua đi, lưng và hông Lăng Thịnh Duệ cũng dần dần quen với việc “rèn đúc” cao độ thế này. Ít nhất thì mỗi ngày rời giường, sẽ không còn đau đớn đến mức thắt lưng không thể thẳng dậy được.
Bởi vì vết thương trên mặt, ngày nghỉ của Chu Tường tăng lên thành mười ngày chẵn, sau khi quay lại làm việc thì cậu nhận được một chuyến công tác là quay về nước làm người đại diện cho trang phục của công ty thời trang Quốc tế Á Châu, chuyện này quả thật cậu cầu còn chẳng được nữa. chỉ là, khi cậu đang hắng hái vội vàng ký hợp đồng với công ty thì cũng là lúc nghe thông báo cuộc hành trình, điểm đặt chân lại là đổi từ thành phố S sang thành phố H.
Chu Tường vừa nghe qua địa điểm quen thuộc kia thì niềm vui sướng trong lòng phút chốc tan thành mây khói.
Cậu đã từng thề, sẽ không bao giờ…. quay trở về nơi đó nữa, bởi vì cậu không chịu đựng được thái độ khinh thường của Chu Dực với cậu, cho nên cậu do dự.
Có nên về đó hay không?
Hợp đồng đã ký, nếu bây giờ cậu từ chối, thì hậu quả rất nhiêm trọng, không chỉ bồi thường cho họ, mà mức tiền phải nói là kinh khủng, nhưng tiền là cái thứ hai thôi, có thể công ty vì cậu bội ước mà trở mặt với cậu, thậm chí mấy người mẫu khác trong công ty sẽ cùng hợp tác để chèn ép cậu nữa. Người mẫu phương Tây tính tình không tốt bằng người mẫu Á Châu, hiện giờ cậu vất vả lắm mới đứng vững được ở đây, nếu chỉ vì chuyện thế này xảy ra, thì tiền đồ của cậu coi như xong đời.
Làm sao giờ?
Lý do chủ yếu khiến cậu không muốn về đó chính là vì Lăng Thịnh Duệ. Dường như giữa hai người đã xảy ra mâu thuẫn gì đó cho nên Lăng Thịnh Duệ mới trốn tránh anh ta đến tận đây, đây là thời cơ tốt nhất để cậu có thể bù đắp thêm tình cảm với anh. Hơn nữa khẳng định lần này về nhất định sẽ rất phô trương thanh thế, thế nào Chu Dực cũng sẽ biết đến, đến lúc đó nhất định Chu Dực sẽ tìm gặp Lăng Thịnh Duệ, rồi cả hai giải quyết mâu thuẫn, đến khi đó cậu sẽ mất đi toàn bộ cơ hội của mình.
Cậu cảm thấy khó xử vô cùng, nên cậu quyết định sẽ bàn bạc lại với Lăng Thịnh Duệ.
Khi về tới nhà, cậu đem toàn bộ tình huống nói cho Lăng Thịnh Duệ nghe, trong lòng thầm hy vọng anh sẽ từ chối, nhưng không ngờ tới anh lại không một chút dơ dự nào, lập tức gật đầu đồng ý.
Nội tâm Chu Tường có chút tan vỡ, chỉ là mọi chuyện đã được quyết định hết rồi, cậu chỉ đành thuận theo thôi.
Ngày thứ hai, thu dọn hành lý xong rồi, Chu Tường và Lăng Thịnh Duệ đáp máy bay trở về nước.
Đi cùng còn có hai tên Trình Trí Viễn và Đức Duy Hoàn nữa, vốn Chu Tường không muốn hai người đó đi chung, nhưng mà họ lại nói: Nếu bọn họ không được đi thì Lăng Thịnh Duệ cũng đừng hòng được đi đâu hết, Chu Tường biết đấu không lại họ, cậu rơi vào đường cùng không thể không đồng ý, thế là đành phải giả mạo thành nhân viên công tác cùng công ty với nhau.
Trong lòng Chu Tường nghẹn khuất, mà Lăng Thịnh Duệ cũng không dễ chịu hơn bao nhiêu.
Anh không nghĩ lại trở về đây, về lại cái thành phố đã cho anh biết bao nhiêu ký ức đau buồn này một lần nữa, gút mắt với gia đình nhà họ Phương, sự phản bội của Chu Dực, còn có đứa con trai “vứt bỏ” anh, chỉ cần tưởng tượng đến những chuyện này thì anh chỉ cảm thấy mình sinh ra là chỉ để xứng đáng với hai chữ: thất bại mà thôi.
Nhưng mà, đây lại là công việc của Chu Tường, anh không có quyền nêu ý kiến, cũng chỉ đành chấp nhận.
Aiz, hy vọng không chạm mặt ba con người phiền phức kia….
Lăng Thịnh Duệ thở dài, trong lòng thầm cầu nguyện.
Về nước ngày đầu tiên, Chu Tường đã bắt đầu với công việc của mình, ban ngày thì quay hình chụp quảng cáo, buổi tối thì phải tham gia buổi ký tặng khán giả và tham gia phỏng vấn ở mấy tiết mục giải trí trong thành phố.
Hành trình một ngày tương đối khắc nghiệt, khiến cho Chu Tường một giây được nghỉ ngơi cũng không có.
Đợi đến khi tất cả công việc hoàn thành xong rồi thì trời cũng đã rạng sáng rồi.
Cả một ngày gần như không được chợp mắt lấy một cái. Hơn nữa do chệnh lệch khí hậu nơi ở, lúc này đây Lăng Thịnh Duệ đã muốn không mở nổi mắt nữa rồi. Chu Tường thì đỡ hơn, cậu còn trẻ, mà thể lực cũng hơn người ta, cường độ công việc tuy lớn, nhưng cậu vẫn chịu được.
Trên đường quay về khách sạn, Lăng Thịnh Duệ đang ngủ trên xe, cho đến tận khi về tới nơi vẫn không hề tỉnh lại, mà Chu Tường cũng không kiên dè gì, cậu đơn giản đeo một chiếc kính râm lên, rồi không do dự ôm lấy anh đi vào khách sạn, cũng may bây giờ là đêm khuya, người trong khách sạn không nhiều, nên không ai nhận ra cậu cả.
Đức Duy Hoàn và Trình Trí Viễn sau khi xuống máy bay thì không biết là đã đi đâu, không có sự cản trở của hai người họ, Chu Tường liền trực tiếp bế Lăng Thịnh Duệ về phòng mình, cũng không hề quản cơn mệt mỏi, trong khi cùng tắm với anh thì cậu không nhịn được ôm anh vào lòng, cùng ngồi vào bồn tắm lớn làm mấy hiệp.
Lăng Thịnh Duệ bị cậu làm cho tỉnh lại, nhưng thật sự là quá mệt rồi, nên anh cũng để mặc cậu làm, chỉ là qua không bao lâu anh đã ngủ gục trên vai Chu Tường.
Vẻ mặt Chu Tường đen lại, nhưng mà cũng không đánh thức anh dậy, cũng không chịu dừng lại, giữ nguyên tư thế giao hợp mà ôm anh ra khỏi bồn tắm, hai người trở về giường, tiếp tục triền miên. Chỉ là, không giống với sự lỗ mãng trước đây, lúc này Chu Tường vô cùng dịu dàng, giống như là đang đối xử với người yêu trân quý nhất của mình, mỗi lần tiến tới cậu đều hết sức mềm nhẹ mà thong thả, nhưng là mỗi lần cậu đều không chút giữ kẽ xông thẳng tận gốc vào trong cơ thể anh, sau đó lại rút ra toàn bộ.
Cả căn phòng yên tĩnh, giờ chỉ còn lại tiếng thở dốc của hai người và tiếng da thịt va chạm vào nhau…..
Tuổi trẻ tinh lực dồi dào vô cùng tràn trề, đợi đến khi Chu Tường hoàn toàn thỏa mãn thì trời cũng đã bắt đầu sáng lên rồi. Cũng may buổi sáng Chu Tường không có công việc nào hết, chỉ có một buổi chụp hình tuyên truyền nhóm mà thôi, Chu Tường ôm Lăng Thịnh Duệ vẫn đang ngủ say vào lòng mình, đầu cậu chôn sâu vào cổ anh, hài lòng nhắm mắt lại.
Đợi đến khi cậu hoàn toản tỉnh lại, thì đã hơn mười hai giờ trưa rồi.
Công việc buổi chiều chỉ còn một tiếng rưỡi nữa là bắt đầu.
Lăng Thịnh Duệ vẫn chưa tỉnh lại, trong mắt Chu Tường lóe ra một tia sáng đùa dai, vươn tay bịt mũi anh.
Trong lúc mơ ngủ Lăng Thịnh Duệ cảm thấy thật khó thở,nhưng không hề tỉnh lại, chỉ hơi hơi nhăn mày lại.
Danh sách chương