Cuộc tranh chấp của cả hai, cứ thế kết thúc không vui, Lăng Thịnh Duệ trừ trước đến nay ngôn ngữ vốn không được nhiều bị Chu Tường làm cho nói không được gì, tức giận đến đỏ mặt tía tai.

Chu Tường đi đến trước mặt anh, trên mặt vẫn là nét cười nhàn nhạt, không nói gì.

Lăng Thịnh Duệ chỉ ra cửa: “ Cậu ra ngoài ngay cho tôi.”

Chu Tường không giận, chỉ cười nói: “ Tất nhiên, chỉ là không phải bây giờ.”

Anh nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cậu, cả người đều run lên.

Tay Chu Tường xoa bóp mặt anh, Lăng Thịnh Duệ không dám động đậy, đứng trước mặt đây chính là thiếu niên đang bước vào độ tuổi phơi phới, mà anh thì đã trung niên rồi, thể lực và sức chịu đựng đều đã xuống dốc, anh biết mình không phải đối thủ của cậu.

Hơn nữa cho dù có trẻ lại mười năm, cũng chưa chắc đã thắng nổi Chu Tường.

Nhìn thần sắc điên cuồng trong mắt Chu Tường, anh không khỏi lo lắng hơn.

“ Đừng sợ, tôi làm thời sẽ không ăn anh đâu.”(*) nỗi sợ hãi trong mắt Lăng Thịnh Duệ không phải thứ cậu mong mỏi, điều cậu muốn, không phải như vậy, mà là sự ôn nhu của người đó.

Thế nhưng, tất cả những điều đó vĩnh viễn chỉ là mộng tưởng xa vời cảu cậu thôi…

Trong mắt Lăng Thịnh Duệ tràn đầy chán ghét, anh không dám nhúc nhích, không thể làm gì khác hơn là chuyển đường nhìn đi, không nhìn đến Chu Tường làm lòng anh tràn đầy sự ghê tởm đó.

Chu Tường cảm giác như lòng mình như bị dao cứa mạnh vào.

Lăng Thịnh Duệ vốn đã chuẩn bị tốt tâm lý sẽ bị xâm phạm rồi, nhưng Chu Tường không động thủ, sau một lát, tay cậu rời khỏi mặt anh, đứng trước mặt anh.

Lăng Thịnh Duệ kỳ quái nhìn cậu.

Vậy thôi sao? Hai tay Chu Tường đút vào túi quần, vẻ mặt lười biếng nói:  “ Tôi biết anh đang suy nghĩ cái gì, anh đang nghĩ, tại sao tôi không trực tiếp làm anh, đúng không?”

Lăng Thịnh Duệ im lặng.

“ Tôi có thể khẳng định với anh, tạm thời sẽ không làm chuyện gì, anh không cần lo tôi sẽ ép anh lên giường với tôi, tôi không làm loại chuyện đó đâu.”

(Kaze: … xí!!!)

Đương nhiên anh sẽ không tin lời cậu nói, mà Chu Tường cũng không thèm quan tâm.

Cậu tiếp tục nói: “ Tôi không bức anh chia tay với anh tôi, dù sao anh cũng thích anh ấy, nhưng tôi tuyệt đối không buông tha thả anh đi đâu, cuộc gặp của chúng ta sẽ tiến hành trong âm thầm, anh có thể giữ bí mật, giấu đi quan hệ của chúng ta, nhưng nếu anh không thể chịu đựng được nữa thì cứ việc nói cho anh ấy biết.”

Anh cúi đầu, không trả lời lại.

Chu Tường không quan tâm, cậu biết cho dù không thể chấp nhận được đi nữa thì người đàn ông đó vẫn sẽ đáp ứng.

Cuối cùng Lăng Thịnh Duệ mới gian nan gật đầu.

Mặc dù đã sớm biết kết quả, nhưng ngay thời khắc người kia gật đầu đồng ý, cậu vẫn cảm thấy trong lòng phơi phới vô cùng, giây phút này, cậu đợi lâu lắm rồi.

Chu Tường ôm lấy Lăng Thịnh Duệ, ngay trên môi anh nhẹ nhàng hôn một cái.

Lăng Thịnh Duệ ngây ra đón lấy nụ hôn, cũng không tránh đi, nhưng thần sắc trong mắt đầy áp bức và nhục nhã.

Chu Tường cảm thấy mình nên tỉnh táo lại một chút, cậu biết mình ở đây, chỉ khiến người đàn ông an phận trung thực này càng thêm khó chịu mà thôi.

Chuyện này cần phải có thời gian để thông suốt, Chu Tường cảm thấy mình thật bi ai.

“Ha ha, cứ vạy đi, tôi đi trước.” Thả anh ra, Chu Tường xoay người rời đi, khi đi đến đến cửa thì quay đầu lại: “ Đúng rồi…, buổi biểu diễn vào cuối tuần này, tôi chờ anh đó.”

Lăng Thịnh Duệ gật đầu.

Đi ra khỏi của lớn, Chu Tường dừng lại một chút, dáng vẻ tươi cười của Chu Tường khi ra khỏi nhà Chu Dực đã không còn nửa, bây giờ chỉ còn lại là khuôn mặt không cảm xúc nhìn về phía trước.

Gương mặt vui vẻ vừa rồi đã biến mất, lúc này đây, cậu có một chút xúc động và hối hận.

Đúng là trên tay cậu có những bức ảnh của Lăng Thịnh Duệ, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện lấy nó ra đăng tải khắp nơi. Cậu vẫn luôn tưởng tượng đến chuyện Lăng Thịnh Duệ ở chung một với mình, thì làm sao cậu có thể làm chuyện kinh khủng đó được chứ? những bức ảnh kia cậu đã xem lại vô số lần, mỗi lần nhìn thấy trên màn hình lớn cảnh chính mình đối xử tàn nhẫn với người người đàn ông đó, cậu vô cùng hối hận, nhưng đồng thời cũng nhịn không được ham muốn đốt cháy cơ thể mình. Cậu bị vây trong hai loại tình cảm đối lập nhau, cả người giống như bị chia thành hai nửa.

Cậu đã từng thề, không bao giờ…. tổn thương người đàn ông ôn nhu này nữa, nhưng bây giờ, cậu nuốt lời rồi.

Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vốn đang rất trong xanh nhưng bây giờ đã u ám đi rồi, xem ra sắp có một cơn mưa to rồi đây.

Chu Tường đi nhanh hơn, vội vàng rời khỏi.

Lăng Thịnh Duệ không xem được buổi biểu diễn của Chu Tường.

Chuyện là đang trong lúc chờ buổi biểu diễn, thì vài ngày trước ban tổ chức đã bị buộc phải hủy bởi công ty Chu Tường, nguyên nhân chính là trước một ngày có một nhà báo đã đăng trên tạp chí bìa đầu một tin tức, nội dung chính là những bức ảnh về cảnh hoan ái của một thần tượng nổi tiếng.

Nội dung bài báo vô cùng tỉ mỉ, bao gồm toàn bộ quá trình với nam thần tượng này.

Bài miêu tả trên báo trông vô cùng chân thực,, trên bài viết toàn là hình ảnh, và những câu miêu tả chỉ trích gay gắt,tuy hình ảnh không được rõ ràng cho lắm, nhưng cũng đủ để thấy được gương mặt của vị siêu sao kia.

(**)中間還穿插了幾幅打了馬賽克的視頻截圖, (Kaze: xí… :v)

Đó chính là Chu Tường.

Bài báo cũng không tìm được người còn lại trong ảnh là ai, gương mặt đã qua xử lý không thấy rõ được, nhưng xem xét về cơ thể thì không nghi ngờ gì, người còn lại cũng là một người đàn ông.

Bài báo vừa ra lò, phản ứng dư luận bùng nổ mạnh mẽ, ngày hôm sau gần như tất cả các trang đầu bài báo toàn là tin tức đó, lập tức lan tràn, dẫn đến rất nhiều hậu quả: công ty đình chỉ mọi hoạt động của Chu Tường, tất cả các sao có quan hệ với cậu đều đồng loạt phủi sạch, một số ngôi sao hạng trung lại được phỏng vấn, lòng đầy căm phẫn nói cậu là một tên bại hoại của làng giải trí, thậm chí người cùng khóa với cậu, cũng ẩn ý bảo chính mình từng bị cậu quấy nhiễu qua.

(Kaze:khốn nạn!!!…. mà….dịch cái đoạn trên đó dã man quớ trời ơi TT^TT)

Nhà báo vây quanh bốn bề, đông nghẹt không lỗ hổng trước cửa công ty của Chu Tường, ý đồ thu thập ít thông tin có giá trị cho mình.

Lời qua tiếng lại, vốn là một ngôi sao sáng giá, mà chỉ qua một đêm đã đầy rẫy tiếng xấu về mình, trở thành ngôi sao thất thời và là tiêu đề bàn tán cho các bài báo lớn.

Từ đó đến nay Lăng Thịnh Duệ chưa bao giờ quan tâm đến mấy chuyện này, cho nên, đến khi Chu Tường gọi điện thoại,anh vẫn là không biết là có chuyện gì.

(Kaze: chậc… gặp tui tui bắt về nhốt SM luôn cho thúc nhớ -_-)

“Chú à, tôi xin lỗi.” Chu Tường nói.

Anh hơi kinh ngạc, Chu Tường đột nhiên thay đổi thái độ làm anh thấy có chút kỳ quái.

“Nếu cậu vì chuyện kia mà xin lỗi tôi thì không cần, tôi không tha thứ cho cậu đâu.” Suy nghĩ một lát, anh mở miệng nói.

Đầu dây bên kia trầm mặc không nói.

“ Những bức ảnh đó không phải do tôi tung ra, đó là do người khi đó giúp tôi chụp lại bán cho cánh nhà báo, khi đó tên đó vơ vét tài sản của tôi, tôi không để ý, tưởng đâu tên đó chỉ dọa mà thôi, không nghĩ hắn thật sự làm ra chuyện này…”

Chu Tường sốt ruột nói, ngữ khí không thể che giấu được xúc động, cả người Lăng Thịnh Duệ đều chìm trong mơ hồ, tạm thời không hiểu cậu đang nói chuyện gì.

“Cậu nói gì vậy?” sắc mặt Lăng Thịnh Duệ khẽ biến: “ Hình gì bị tung ra?”

“Xin lỗi….”

“Sao cậu có thể làm thế!” Lăng Thịnh Duệ kích động quát vào điện thoại.

“Không phải tôi làm mà…”

“Đủ rồi!” Tâm tình anh cực kỳ bối rối, không có kiên nhẫn nghe Chu Tường giải thích, anh dùng sức cúp điện thoại, cho dù chuông điện thoại cứ reo bao lâu đi nữa cũng không bắt, sau đó anh thẳng tay rút luôn phích cắm.

Ngồi trên sô pha yên lặng nửa ngày, Lăng Thịnh Duệ đi ra cửa, đi tới sạp báo gần nhất.

Nhìn một vòng những cuốn tạp chí tiêu khiển để ở chỗ dễ thấy, anh nhìn lướt qua mặt bìa, sắc mặt bỗng trắng bệch.

Nhân vật trên trang bìa, hiển nhiên chính là Chu Tường.

Anh cúi đầu mua một quyển trong đó, sau đó vội vàng chạy về nhà.

Khi về đến nhà, Lăng Thịnh Duệ còn chưa kịp xếp giày, đã vội vã mở tạp chí ra, tìm được tin tức liên quan đến Chu Tường.

Trọng tâm của nguồn tin đều là Chu Tường, thân phận của anh đã được giữ bí mật rồi, điều này làm anh hơi yên tâm,nhưng cũng khiến anh vô cùng hoài nghi, nếu đã dám công khai chuyện này ra rồi,vậy tại sao không vạch trần luôn thân phận của anh? Làm vậy không phải sẽ càng làm cho nhiều người chú ý hơn sao?

Buông tạp chí xuống, Lăng Thịnh Duệ hoang mang ngồi thẳng dậy, suy nghĩ một chút, anh quyết định gọi điện thoại cho Chu Dực.

Điện thoại được nối máy, sau khi hàn huyên một hồi, anh tận tâm tận lực súc tích kể lại tình huống của Chu Tường,nhưng không hề đề cập đến những hình ảnh kia.

Anh không dám nói, anh sợ Chu Dực sẽ thất vọng về mình.

“Tôi sẽ gấp rút về ngay.” Sau khi nghe anh nói xong,Chu Dực ben kia trầm mặc một lát, lập tức nói: “ Trước tiên anh đừng để ý đến chuyện này, chờ tôi về sẽ xử lý sau.”

Lăng Thịnh Duệ trả lời: “ Ừm, được rồi.”

Anh không quyền không thế, cho dù muốn cũng chẳng quản được….

Ngay tối hôm đó, Chu Dực trở về, khi về đến nhà đã lạnh mặt gọi điện thoại cho Chu Tường qua đây.

Lần đầu tiên anh nhìn thấy bộ dạng tức giận của y, mặt không đổi sắc, trong mắt tràn đầy lệ khí, lạnh đến dọa người, anh không dám tới gần y, Chu Dực thế kia khiến anh thực sự rất sợ. anh đột nhiên nhớ tới lời của Chu Tường, lẽ nào Chu Dực đúng như cậu nói, còn một mặt mà không người nào biết?

Tắt điện thoại xong, y nhìn về phía Lăng Thịnh Duệ.

Nội tâm anh chấn động.

Chú ý đến vẻ mặt sợ sệt của anh, sắc mặt Chu Dực hòa hoãn lại, ôn nhu cười với anh: “ Xin lỗi, vừa rồi tôi hơi kích động, làm anh sợ à?”

Lăng Thịnh Duệ xấu hổ lắc đầu.

“Vậy thì tốt.”

Dường như là do sai múi giờ, khiến thần sắc Chu Dực hơi uể oải, bên dưới mắt hiện lên màu xanh nhàn nhạt, Lăng Thịnh Duệ không khỏi có chút yêu thương, anh lo lắng hỏi: “ Nhìn cậu hình như mệt lắm rồi, có muốn nghỉ ngơi trước không?”

Chu Dực cười khổ lắc đầu: “ Không cần đâu, xảy ra chuyện thế này, sao tôi có thể ngủ được?”

Anh cúi đầu, trầm mặc không nói.

(Kaze: mới zìa, hun đi ~~~~)

Hai người không nói gì nữa, thẳng đến khi Chu Tường tới.

Chu Tường vào nhà, gỡ kính râm và mũ lưỡi trai xuống, yên lặng đi đến trước mặt Chu Dực.

Chu Dực ngồi trên sô pha, mặt không cảm xúc nhìn cậu.

(Kaze:…..)

“Xin lỗi, anh….” Chu Tường nói.

Bầu không khí hơi cứng ngắc, Lăng Thịnh Duệ lo Chu Dực sẽ động thủ, nhưng y chỉ nhìn Chu Tường bằng con mắt lạnh lẽo, không nói câu nào.

“ Đừng… gọi chữ này nữa, tôi không phải anh cậu, tôi và cậu không có bất cứ quan hệ nào.” Lúc này, Chu Dực mới phun ra một câu lạnh ngắt, không chút lưu tình nào.

Chu Tường không thể nào tin được nhìn y:  “Sao anh có thể nói thế? Chúng ta rõ ràng là anh em ruột mà, chẳng lẽ anh quên chúng ta đã cùng lớn lên từ nhỏ sao….”

Lời còn chưa nói xong, dường như nhớ đến chuyện gì đó, cậu lập tức ngậm miệng lại.

Chu Dực cười nhạt:  “Nguyên nhân tại sao, cậu hẳn rõ hơn tôi nhỉ? Mẹ cậu vì muốn chiếm đoạt tài sản, vào thời khắc bà ấy mướn người khiến tôi bị tai nạn mất trí nhớ, thì chúng ta đã từ anh em hóa thành kẻ thù rồi.”

Chu Tường đau khổ nói:  “Rõ ràng lúc đó tôi không biết gi hết.”

“Đương nhiên cậu không biết, mà có biết thì cậu làm gì? Từ nhỏ đến lớn cậu luôn là người không có chính kiến, luôn nghe theo mọi lời bà ta nói, hiện giờ ký ức tôi chưa phục hồi, có nhiều chuyện vẫn chưa nhớ được, nhưng tôi vẫn luôn nhớ rất rõ một chuyện vào thời gian tôi một mình nằm trong bệnh viện, cậu vẫn chưa hề đến liếc mắt nhìn tôi một lần, quả thật rất lạnh lùng!” Chu Dực cảm thán, ánh mắt càng ngày càng lạnh:  “Nói không chừng khi biết âm mưu của bà ta, thậm chí cậu không tiếc thông đồng giết chết tôi nữa kìa.”

“Không có, tuyệt đối không có đâu, anh là anh em, sao em có thể làm chuyện đó được chứ, lúc đó chỉ tại có người nói anh đang rất yếu cần được nghỉ ngơi, không thể để người khác làm phiền nên là,…” Chu Tường sắc mặt trắng bệch biện giải cho mình.

(Kaze: thật sự là tui quên mất là đã cho hai anh  em nhà này xưng hô thế nào rồi.. T^T, anh-em phải không??? Hay vẫn là anh-tôi??? Hay là đó vẫn chưa cho xưng hô???tui chỉ nhớ là cho anh  em họ Phương xưng là anh-em thôi…. TT^TT, ai tốt bụng nhắc đi, tui sửa..)

Chu Dực không nói gì thêm, chỉ khinh thường nhìn cậu.

Đối mặt với đường nhìn của y, Chu Tường tự động im lặng.

“Xin lỗi…” cậu cúi đầu, trong giọng nói tràn ngập đau khổ.

Lăng Thịnh Duệ ngồi một bên nghe đoạn đối thoại kịch liệt của họ, chỉ cảm thấy run sợ trong lòng, tình huống gì thế này, rõ ràng là anh  em cùng cha khác mẹ, nhưng lại vì mâu thuẫn tranh đoạt tài sản mà trở mặt thành thù?

Sự việc còn chưa giải quyết ổn thỏa, vậy mà giờ đây hai người này lại nổi lên tranh chấp, khiến đầu anh càng ngày càng đau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện