Xe chậm rãi lăn bánh, thân xe hơi hơi chấn động, tim Lăng Thịnh Duệ cũng theo đó mà nhảy nhót theo vì hồi hộp.
Cuối cùng cũng có thể về nhà rồi…
Lăng Thịnh Duệ lặng yên không nhúc nhích ngồi tại hàng ghế sát chót trong khoang xe, nhìn lại nhìn cảnh vật bên ngoài đang lướt nhanh về phía sau, vẻ mặt hiện lên một tia cười nhàn nhạt.
Không biết lúc Tiểu Hạo thấy mình về nhà, sẽ phản ứng như thế nào nhỉ? Sẽ trực tiếp bổ người tới, hay là khóc lóc hỏi mình đã chạy đi đâu mất một thời gian rồi? Còn Hứa Nguyệt Như thì…
Nụ cười của Lăng Thịnh Duệ dần dần ảm đạm trở lại…
Quan hệ giữa hai người sau khi kết hôn đều không tốt đẹp mấy, thường xuyên cãi cọ không ngừng, đương nhiên người chịu thiệt sau mỗi lần ấy đều là hắn.
Mặc dù quan hệ giữa hai người không hòa hợp, nhưng bất luận thế nào, cô ta cũng là vợ của hắn.
Lần này trở về, hẳn nên nghĩ cách giảng hòa cùng cô ấy thôi, sau này sẽ trải qua những ngày tháng bình yên. Người ta cũng có nói ‘nhất dạ phu thê bách dạ ân’, hơn nữa một gia đình tan vỡ không tốt cho con cái, sẽ để lại vết sẹo tinh thần trong tương lai đứa trẻ. Lăng Thịnh Duệ thầm nghĩ.
Thời điểm hắn mới cưới chính Hứa Nguyệt Như đã theo đuổi hắn không ngừng, hắn mới không thể không đáp ứng, mà hắn thậm chí chưa bao giờ yêu thương cô ta. Mặc dù như vậy, nhưng trách nhiệm hắn mang trên lưng vẫn là vô cùng nặng nề.
Nếu là như vậy, thì sau này nên sống yên vui một chút…
Khóe miệng Lăng Thịnh Duệ lộ ra một tia cười dịu dàng nhưng lại rất bất đắc dĩ.
Tia nắng mặt trời vừa nhô cao được cắt gọt thành từng mảnh bởi các tòa nhà trọc trời mọc lên bên đường, lướt qua gương mặt của Lăng Thịnh Duệ một cách nhanh vội, mơ hồ phác ra biểu tình của hắn, nhưng người đàn ông ôn nhu kia toàn thân đều tỏa ra một cỗ khí chất đặc biệt, tuy rằng nó rất nhạt, nhưng Lăng Thịnh Duệ vẫn là hành khách duy nhất gây chú ý nhất trên xe.
Có không ít các hành khách nữ ngẫu nhiên sẽ lén xoay đầu nhìn hắn một cái.
Vừa lúc Lăng Thịnh Duệ nhìn xa xăm ngoài cửa sổ đang do dự suy nghĩ, tiếng xe bỗng nhiên khác thường chấn động.
Đầu Lăng Thịnh Duệ đập mạnh vào cửa thủy tinh ở kế bên.
Ôm cái đầu đang đau đến nhe răng nhếch miệng, Lăng Thịnh Duệ vừa khôi phục tinh thần lúc này mới phát hiện chiếc xe đã dừng lại, mà khung cảnh bên ngoài lại là đường phố sầm uất hối hả, hai bên đường tràn ngập các quán bar cùng ktv hay các loại hình giải trí ăn chơi sôi nổi khác.
Sao lại dừng xe rồi…
Lăng Thịnh Duệ vừa định mở miệng hỏi, thì tiếng quát to của tài xế đã vang lên.
“Chết tiệt, cư nhiên lại dở chứng.” Ngữ khí trong lời nói mang theo một tia thiếu kiên nhẫn. Sau khi hung hăng đập vài cái trên vô lăng, người tài xế trung niên mập mạp mở ra cửa xuống bên cạnh, nhảy xuống xe kiểm tra.
Tay phải Lăng Thịnh Duệ đỡ lấy trán, bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, cảm thấy cái đầu bị đụng trúng lại càng thêm đau nhức.
Sao lại dở chứng vào lúc này…
Đúng lúc đó, người tài xế vừa xuống xe không bao lâu liền mang một thân đầy dầu nhớt trở về trong xe, ái ngại thông báo với hành khách: “Mọi người thứ lỗi, động cơ xe hình như bị hỏng rồi, tôi vừa điện thoại cho một chiếc xe khác đến đón, cảm phiền mọi người đợi một lúc.”
Bầu không khí trong xe nhất thời nổi lên tiếng phàn nàn oán trách.
“Có lầm không vậy trời! Thời điểm này mà lại dở chứng, tôi còn việc đang gấp nữa này.”
“Ôi, phải đợi đến bao giờ đây, ngồi trong xe cũng mệt chết rồi.”
“..v..v…”
Tiếng ồn ào than oán liên tục vang, mà Lăng Thịnh Duệ sắc mặt tái mét, cũng sắp phát điên tới nơi rồi.
Chiếc xe vừa mới rời đi chưa đầy mười phút đấy! Mới đi được vài km thôi mà…
Khoảng thời gian của hắn hiện tại cũng rất khẩn trương, muốn được về nhà trước khi hai anh em Phương gia đuổi tới, hoặc là sau khi bọn họ đã tìm được vợ con của hắn thì hắn sẽ đưa họ đi, thế nhưng hiện tại…
Hễ nghĩ đến bọn họ có khả năng đã vội vàng theo được vào nhà của hắn, Lăng Thịnh Duệ lại trong lòng nóng như lửa đốt, dù là một người luôn điềm tĩnh như hắn, cũng ngăn không được có hơi phát giận rồi.
Đúng lúc này, vị tài xế bị các hành khách tặng cho những cái trừng mắt giết người đến đổ mồ hôi hột toàn thân hướng mắt ngoài phía cửa sổ, vẻ mặt đột ngột vui mừng: “Tới rồi! Xe tới rồi!”
Cửa xe vừa mở, các hành khách trên xe trong phút chốc đều như cá nước nối đuôi nhau đi xuống.
Mà Lăng Thịnh Duệ mang trong lòng niềm hăm hở muốn được về nhà nhanh chóng, cũng ném luôn tác phong ôn hòa thường ngày, cũng bắt đầu chen chúc xuống xe như bao người.
Bất quá, nhờ vào tính cách một con người thường ngày đã luôn trốn tránh tranh chấp xung đột như hắn, nên sẽ là người lên xe cuối cùng.
Ngay lúc hắn vừa bước lên xe, cửa xe sắp sửa đóng lại, một đôi tay đột ngột bắt lấy vai hắn từ phía sau lưng, dùng sức lôi hắn ra khỏi cửa.
Lăng Thịnh Duệ bất ngờ mất cảnh giác, một thân không đứng vững, nhất thời bị ngã ngửa về phía sau rơi vào vòng tay ấm áp của một người.
Cửa xe “bang” một tiếng đóng lại.
Tài xế vươn đầu ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt ngờ hoặc nhìn hắn: “Anh không lên xe?”
“Vâng, tài xế tiên sinh, anh ta dự định xuống ngay chỗ này.” Một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai.
Con ngươi Lăng Thịnh Duệ co rụt mạnh, toàn thân nhất thời cứng ngắc.
Giọng nói này, hắn dù chết cũng không quên được.
“Được rồi, tùy cậu.” Chú tài xế không nói gì được chỉ trợn mắt trắng, đóng cửa sổ xe, đặt chân lên chân ga, xe tăng tốc vọt đi nhanh chóng.
Mất đi mái che là chiếc xe kia, cả người Lăng Thịnh Duệ đành hứng trọn ánh nắng mặt trời của buổi sớm mai.
Tia nắng nhu hòa rõ rệt, lúc này đột nhiên trở nên hơi chói mắt.
Cái ôm từ đằng sau rất ấm, nhưng lại khiến hắn cứ như rơi vào băng lạnh.
“Chú à, chú đang muốn đi đâu vậy?” Âm thanh trầm thấp bên tai vang lên, giọng điệu từ tốn chậm rãi, như tình nhân thì thầm vào tai nhau nói nhỏ, thế mà ngữ khí ấy nghe ra lại hết sức lạnh lùng.
Thân thể Lăng Thịnh Duệ bắt đầu mất khống chế mà run rẩy.
“Nếu tôi không đoán nhầm, chú cầm lấy những món đồ này, là muốn chạy trốn.” Vành tai bất ngờ bị hàm lấy, khiến Lăng Thịnh Duệ cả người chấn động.
Đầu lưỡi ấm áp của thiếu niên dùng sức đặt lên trên, nhẹ nhàng trượt xuống.
“Đúng không nào?” Thấy hắn không trả lời, giọng nói mập mờ không rõ của thiếu niên lại tiếp tục thì thầm bên tai hắn.
Lăng Thịnh Duệ cứng nhắc gật gật đầu.
Một khắc tiếp theo, bắp chân hắn đã nhận lại một cú húc mạnh đến tàn nhẫn.
Trước mắt hắn tối sầm, thân người ngã vào trong lòng thiếu niên.
Đôi tay đang ôm vòng lấy hắn bỗng dưng thả lỏng, Lăng Thịnh Duệ mất đi chống đỡ lập tức vô lực mà trượt người xuống đất, hai đầu gối quỳ xuống, phát ra tiếng rên đau nặng nề.
Đầu gối bị thương từ tối qua lại phải nhận từ mặt đất cứng rắn một cơn đau va chạm, tựa như một cây búa nện mạnh vào chúng, đau đớn khủng khiếp.
Lăng Thịnh Duệ rên đau, vô thức nâng lên đầu gối bị thương, thân thể vì thế mà mất thăng bằng đổ người về phía trước.
Hai tay mạnh mẽ chống trên mặt đất, Lăng Thịnh Duệ cố gắng không để mình ngã sấp trên mặt đường.
P S: Báo trước một chút, đại thúc sắp bị ăn lần thứ hai. Kha kha kha…
Cuối cùng cũng có thể về nhà rồi…
Lăng Thịnh Duệ lặng yên không nhúc nhích ngồi tại hàng ghế sát chót trong khoang xe, nhìn lại nhìn cảnh vật bên ngoài đang lướt nhanh về phía sau, vẻ mặt hiện lên một tia cười nhàn nhạt.
Không biết lúc Tiểu Hạo thấy mình về nhà, sẽ phản ứng như thế nào nhỉ? Sẽ trực tiếp bổ người tới, hay là khóc lóc hỏi mình đã chạy đi đâu mất một thời gian rồi? Còn Hứa Nguyệt Như thì…
Nụ cười của Lăng Thịnh Duệ dần dần ảm đạm trở lại…
Quan hệ giữa hai người sau khi kết hôn đều không tốt đẹp mấy, thường xuyên cãi cọ không ngừng, đương nhiên người chịu thiệt sau mỗi lần ấy đều là hắn.
Mặc dù quan hệ giữa hai người không hòa hợp, nhưng bất luận thế nào, cô ta cũng là vợ của hắn.
Lần này trở về, hẳn nên nghĩ cách giảng hòa cùng cô ấy thôi, sau này sẽ trải qua những ngày tháng bình yên. Người ta cũng có nói ‘nhất dạ phu thê bách dạ ân’, hơn nữa một gia đình tan vỡ không tốt cho con cái, sẽ để lại vết sẹo tinh thần trong tương lai đứa trẻ. Lăng Thịnh Duệ thầm nghĩ.
Thời điểm hắn mới cưới chính Hứa Nguyệt Như đã theo đuổi hắn không ngừng, hắn mới không thể không đáp ứng, mà hắn thậm chí chưa bao giờ yêu thương cô ta. Mặc dù như vậy, nhưng trách nhiệm hắn mang trên lưng vẫn là vô cùng nặng nề.
Nếu là như vậy, thì sau này nên sống yên vui một chút…
Khóe miệng Lăng Thịnh Duệ lộ ra một tia cười dịu dàng nhưng lại rất bất đắc dĩ.
Tia nắng mặt trời vừa nhô cao được cắt gọt thành từng mảnh bởi các tòa nhà trọc trời mọc lên bên đường, lướt qua gương mặt của Lăng Thịnh Duệ một cách nhanh vội, mơ hồ phác ra biểu tình của hắn, nhưng người đàn ông ôn nhu kia toàn thân đều tỏa ra một cỗ khí chất đặc biệt, tuy rằng nó rất nhạt, nhưng Lăng Thịnh Duệ vẫn là hành khách duy nhất gây chú ý nhất trên xe.
Có không ít các hành khách nữ ngẫu nhiên sẽ lén xoay đầu nhìn hắn một cái.
Vừa lúc Lăng Thịnh Duệ nhìn xa xăm ngoài cửa sổ đang do dự suy nghĩ, tiếng xe bỗng nhiên khác thường chấn động.
Đầu Lăng Thịnh Duệ đập mạnh vào cửa thủy tinh ở kế bên.
Ôm cái đầu đang đau đến nhe răng nhếch miệng, Lăng Thịnh Duệ vừa khôi phục tinh thần lúc này mới phát hiện chiếc xe đã dừng lại, mà khung cảnh bên ngoài lại là đường phố sầm uất hối hả, hai bên đường tràn ngập các quán bar cùng ktv hay các loại hình giải trí ăn chơi sôi nổi khác.
Sao lại dừng xe rồi…
Lăng Thịnh Duệ vừa định mở miệng hỏi, thì tiếng quát to của tài xế đã vang lên.
“Chết tiệt, cư nhiên lại dở chứng.” Ngữ khí trong lời nói mang theo một tia thiếu kiên nhẫn. Sau khi hung hăng đập vài cái trên vô lăng, người tài xế trung niên mập mạp mở ra cửa xuống bên cạnh, nhảy xuống xe kiểm tra.
Tay phải Lăng Thịnh Duệ đỡ lấy trán, bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, cảm thấy cái đầu bị đụng trúng lại càng thêm đau nhức.
Sao lại dở chứng vào lúc này…
Đúng lúc đó, người tài xế vừa xuống xe không bao lâu liền mang một thân đầy dầu nhớt trở về trong xe, ái ngại thông báo với hành khách: “Mọi người thứ lỗi, động cơ xe hình như bị hỏng rồi, tôi vừa điện thoại cho một chiếc xe khác đến đón, cảm phiền mọi người đợi một lúc.”
Bầu không khí trong xe nhất thời nổi lên tiếng phàn nàn oán trách.
“Có lầm không vậy trời! Thời điểm này mà lại dở chứng, tôi còn việc đang gấp nữa này.”
“Ôi, phải đợi đến bao giờ đây, ngồi trong xe cũng mệt chết rồi.”
“..v..v…”
Tiếng ồn ào than oán liên tục vang, mà Lăng Thịnh Duệ sắc mặt tái mét, cũng sắp phát điên tới nơi rồi.
Chiếc xe vừa mới rời đi chưa đầy mười phút đấy! Mới đi được vài km thôi mà…
Khoảng thời gian của hắn hiện tại cũng rất khẩn trương, muốn được về nhà trước khi hai anh em Phương gia đuổi tới, hoặc là sau khi bọn họ đã tìm được vợ con của hắn thì hắn sẽ đưa họ đi, thế nhưng hiện tại…
Hễ nghĩ đến bọn họ có khả năng đã vội vàng theo được vào nhà của hắn, Lăng Thịnh Duệ lại trong lòng nóng như lửa đốt, dù là một người luôn điềm tĩnh như hắn, cũng ngăn không được có hơi phát giận rồi.
Đúng lúc này, vị tài xế bị các hành khách tặng cho những cái trừng mắt giết người đến đổ mồ hôi hột toàn thân hướng mắt ngoài phía cửa sổ, vẻ mặt đột ngột vui mừng: “Tới rồi! Xe tới rồi!”
Cửa xe vừa mở, các hành khách trên xe trong phút chốc đều như cá nước nối đuôi nhau đi xuống.
Mà Lăng Thịnh Duệ mang trong lòng niềm hăm hở muốn được về nhà nhanh chóng, cũng ném luôn tác phong ôn hòa thường ngày, cũng bắt đầu chen chúc xuống xe như bao người.
Bất quá, nhờ vào tính cách một con người thường ngày đã luôn trốn tránh tranh chấp xung đột như hắn, nên sẽ là người lên xe cuối cùng.
Ngay lúc hắn vừa bước lên xe, cửa xe sắp sửa đóng lại, một đôi tay đột ngột bắt lấy vai hắn từ phía sau lưng, dùng sức lôi hắn ra khỏi cửa.
Lăng Thịnh Duệ bất ngờ mất cảnh giác, một thân không đứng vững, nhất thời bị ngã ngửa về phía sau rơi vào vòng tay ấm áp của một người.
Cửa xe “bang” một tiếng đóng lại.
Tài xế vươn đầu ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt ngờ hoặc nhìn hắn: “Anh không lên xe?”
“Vâng, tài xế tiên sinh, anh ta dự định xuống ngay chỗ này.” Một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai.
Con ngươi Lăng Thịnh Duệ co rụt mạnh, toàn thân nhất thời cứng ngắc.
Giọng nói này, hắn dù chết cũng không quên được.
“Được rồi, tùy cậu.” Chú tài xế không nói gì được chỉ trợn mắt trắng, đóng cửa sổ xe, đặt chân lên chân ga, xe tăng tốc vọt đi nhanh chóng.
Mất đi mái che là chiếc xe kia, cả người Lăng Thịnh Duệ đành hứng trọn ánh nắng mặt trời của buổi sớm mai.
Tia nắng nhu hòa rõ rệt, lúc này đột nhiên trở nên hơi chói mắt.
Cái ôm từ đằng sau rất ấm, nhưng lại khiến hắn cứ như rơi vào băng lạnh.
“Chú à, chú đang muốn đi đâu vậy?” Âm thanh trầm thấp bên tai vang lên, giọng điệu từ tốn chậm rãi, như tình nhân thì thầm vào tai nhau nói nhỏ, thế mà ngữ khí ấy nghe ra lại hết sức lạnh lùng.
Thân thể Lăng Thịnh Duệ bắt đầu mất khống chế mà run rẩy.
“Nếu tôi không đoán nhầm, chú cầm lấy những món đồ này, là muốn chạy trốn.” Vành tai bất ngờ bị hàm lấy, khiến Lăng Thịnh Duệ cả người chấn động.
Đầu lưỡi ấm áp của thiếu niên dùng sức đặt lên trên, nhẹ nhàng trượt xuống.
“Đúng không nào?” Thấy hắn không trả lời, giọng nói mập mờ không rõ của thiếu niên lại tiếp tục thì thầm bên tai hắn.
Lăng Thịnh Duệ cứng nhắc gật gật đầu.
Một khắc tiếp theo, bắp chân hắn đã nhận lại một cú húc mạnh đến tàn nhẫn.
Trước mắt hắn tối sầm, thân người ngã vào trong lòng thiếu niên.
Đôi tay đang ôm vòng lấy hắn bỗng dưng thả lỏng, Lăng Thịnh Duệ mất đi chống đỡ lập tức vô lực mà trượt người xuống đất, hai đầu gối quỳ xuống, phát ra tiếng rên đau nặng nề.
Đầu gối bị thương từ tối qua lại phải nhận từ mặt đất cứng rắn một cơn đau va chạm, tựa như một cây búa nện mạnh vào chúng, đau đớn khủng khiếp.
Lăng Thịnh Duệ rên đau, vô thức nâng lên đầu gối bị thương, thân thể vì thế mà mất thăng bằng đổ người về phía trước.
Hai tay mạnh mẽ chống trên mặt đất, Lăng Thịnh Duệ cố gắng không để mình ngã sấp trên mặt đường.
P S: Báo trước một chút, đại thúc sắp bị ăn lần thứ hai. Kha kha kha…
Danh sách chương