“Nếu như anh đáp ứng tôi, sau này ngoan ngoãn làm người của tôi, cũng không bỏ trốn lần nào nữa thì tôi sẽ bỏ qua cho anh, có được không nào?” Sau một nụ hôn sâu kéo dài, Phương Vân Dật buông ra Lăng Thịnh Duệ đang sắp sửa ngạt thở, cười hì hì hỏi.

Lăng Thịnh Duệ mở lớn miệng thở phì phò từng hơi, đột nhiên có chút muốn cười, Phương Vân Dật lúc này mới chân chính biểu lộ vẻ mặt phù hợp với tuổi tác của cậu, loại yêu cầu ấu trĩ này, có là ai đi chăng nữa cũng không đồng ý một cách nhẹ dạ như vậy.

Hắn tiếp tục dùng trầm mặc đáp trả.

Vài phút trôi qua, sự kiên nhẫn ít ỏi còn tồn đọng của Phương Vân Dật bị nuốt cạn, tuy rằng còn chưa đến mười tám tuổi, nhưng tâm lý cậu ở một vài khía cạnh nào đó đã phát triển không kém một người trưởng thành là bao.

Ví dụ như, về ham muốn chiếm hữu…

“Anh thật sự không đáp ứng?”

“…”

Phương Vân Dật không chút do dự ấn xuống nút bấm ở đầu giường.

“A…!” Một lần nữa Lăng Thịnh Duệ lại thảm thiết kêu lên.

Không ngừng buông thả rồi lại ấn xuống nút bấm, Phương Vân Dật gắt gao nhìn vào Lăng Thịnh Duệ, tuy rằng bị nỗi thống khổ giảy vò đến hết mức chịu đựng, nhưng người đàn ông luôn luôn nhu nhược vào lúc này lại quật cường hơn ngoài ý muốn, trước sau như một không thốt một câu, ngoài những tiếng la vì đau đớn, thì không chịu nhả ra bất kì một âm thanh nào khác.

Sắc mặt Phương Vân Dật ngày càng trở nên âm trầm.

Căn phòng bọn họ đang ở chính là thuộc trụ sở SM rất có tiếng, cho nên các dụng cụ có sẵn trong phòng đều được đảm bảo an toàn, bao gồm cả dòng điện trên dây xích. Vì thế, tuy rằng bị điện sốc đến chết đi sống lại, nhưng Lăng Thịnh Duệ lại không bị nguy hiểm gì nhiều, hiểu được điều này, Phương Vân Dật vô cùng an tâm, không đạt được câu khẳng định của anh, cậu sẽ cứ tiếp tục giày vò anh mãi.

Đến phút cuối cùng, Lăng Thịnh Duệ quá sức chịu đựng cũng bất tỉnh nhân sự.

Phương Vân Dật bị kích động đến sắp phát điên, ngay cả biểu tình trên mặt mũi đều trở nên méo mó, chảy mồ hôi toàn thân. Lăng Thịnh Duệ bị hôn mê thì thân thể lại tựa như vừa được kéo từ dưới nước lên, sắc mặt trắng bệch, cả người ướt đẫm, tấm đệm dưới thân cũng bị mồ hôi trên người hắn thấm vào đến ướt hết một mảng lớn.

Nhìn thấy người đàn ông kia hai mắt nhắm nghiền, Phương Vân Dật đột nhiên có chút yêu thương, cậu vốn dĩ dự định dùng nước tát cho hắn tỉnh rồi tiếp tục tra tấn, thế nhưng, hiện tại lại không cách nào xuống tay được.

“Thật là khốn nạn, trực tiếp nói thẳng ra chẳng phải đã được rồi sao? Làm gì mà phải chống trả suốt không đáp ứng vậy hả?” Khẽ vuốt mặt của Lăng Thịnh Duệ, Phương Vân Dật nghiến răng nói, chỉ là giọng điệu của cậu nghe ra có chút bất đắc dĩ.

Ngón tay thon dài đan sâu vào mái tóc trên trán của người đàn ông, vuốt ngược chúng ra sau, lộ ra cái trán sáng cao xinh đẹp của Lăng Thịnh Duệ.

Phương Vân Dật si mê nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh.

Thôi bỏ đi, chỉ cần sau này giám sát anh ta chặt hơn một chút, anh cũng chạy không thoát đâu. Phương Vân Dật thầm nghĩ, quyết định không dùng lại phương pháp này bức ép Lăng Thịnh Duệ thỏa hiệp nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện