Editor: Kaze Haru

Phương Nhược Thần vẫn chưa hề trải qua cảm giác nghẹn khuất bao giờ.

Từ nhỏ đến lớn, cậu vẫn luôn chịu sự giáo dục khắc nghiệt của người cha vô lương tâm của mình, nhằm mục đích bồi dưỡng ra người thừa kế hoàn hảo nhất của Phương gia.

Khi mới 1 tuổi, những đứa trẻ khác chỉ mới học bò, thì Phương Kiến Hồng đã bắt cậu học đi, ngã thì phải tự đứng lên, nếu cậu dám khóc, thì cơm chiều đừng hòng được ăn..

Sau vài lần bị bỏ đói, cậu cũng không còn khóc nữa, thậm chí khóe mắt cũng không hề đỏ lên, điều này làm cho Phương Kiến Hồng rất vừa ý.

Khi 8 tuổi, độ tuổi mà các nhóc con khác còn đang vòi vĩnh cha mẹ mua cho các loại đồ chơi, thì Phương Nhược Thần vì đặc thù bối cảnh trong gia tộc mà phải đến các võ quán luyện tập, từ công phu Trung Quốc, đánh võ tay không, thậm chí Muay Thái (*), đều học rất vững chắc, mục đích là tránh mình bị kẻ thù của Phương gia bắt cóc, hãm hại.

Khi 12 tuổi, cậu bắt đầu học các loại vũ khí, trong cặp cậu luôn luôn cất giấu một khẩu súng phòng chuyện bất ngờ.

Khi 15 tuổi, cậu quen bạn gái đầu tiên, lớn hơn cậu 8 tuổi, nhưng cậu không chút để ý nào. Chỉ là, ngay ngày hôm sau khi cậu khai trai,thì người phụ nữ đã chủ động thương nhớ cậu, đã trở thành tình nhân của Phương Kiến Hồng.

Không lâu sau đó, mẹ Phương Nhược Thần không chịu nổi tịch mịch, đã thông đồng với kẻ thù của Phương gia, lựa chọn việc phản bội Phương gia, bị chính người đa mưu túc trí như Phương Kiến Hồng không chút lưu tình bắn chết ngay trước mắt Phương Nhược Thần, một khẩu súng, sáu phát, tất cả đều bắn vào đầu bà, máu tươi và óc chảy ra đầy đất.

Phương Nhược Thần tuổi trẻ, nhìn cảnh mẹ mình chết không nhắm mắt mà sắc mặt trắng bệt, Phương Kiến Hồng thu lại súng lục, đi đến trước mặt cậu, mỉm cười dạy bảo cậu: “ Đối với người phản bội mình, tuyệt đối không thể hạ thủ lưu tình.”

Phương Nhược Thần nghe xong, rất nghe lời gật đầu.

Ngày hôm sau, cậu cũng đồng dạng dùng phương pháp này giết chết bạn gái phản bội cậu, bởi vì người phụ nữ kia ở sau lưng cậu đã nói là: cô ta làm bạn gái cậu, mục đích là để câu dẫn cha cậu, Phương Nhược Thần vừa không có tiền vừa không có quyền lực nắm trong tay, cô nhìn cũng không vừa lòng.

Nhìn thấy tình nhân mình thích nhất bị con trai ruột giết chết, Phương Kiến Hồng ngay cả mày cũng không nhăn lại, thậm chí còn khích lệ phương pháp của cậu rất tốt, còn tặng cho cậu vài mỹ nữ coi như phần thưởng.

Chính là bắt đầu từ ngày hôm đó, Phương Nhược Thần hóa thành công tử đào hoa, thay phụ nữ còn nhanh hơn thay quần áo. Cứ sinh hoạt như thế, tiếp diễn đến một ngày qua sinh nhật cậu không lâu trước đó.

Cậu gặp phải khắc tinh của mình.

Lăng Thịnh Duệ.

Nói đến người đàn ông này, ngoại trừ dáng vẻ bên ngòai được ra thì không có chỗ nào hơn người, tính cách không lạnh không nóng, thậm chí phải nói là yếu đuối, bộ dạng sợ hãi, rụt rè,nhát gan sợ phiền phức, tuổi cũng hơi lớn, hơn nữa lại còn tốt bụng quá đáng. Như bình thường, cậu ghét nhất loại người này.

Ngay từ đầu đã là như thế, cậu thật lòng chán ghét đại thúc bình thường phế vật này, mỗi lần nhìn thấy là tức giận, nhưng vẫn mạnh mẽ đè nén xuống bộ dáng lửa giận xông lên, rất nhanh Phương Nhược Thần có cảm giác hơi phiền, vì thế mà bắt đầu tra tấn ác liệt người đàn ông này, muốn nhìn thấy anh bùng nổ hoặc là bị phá vỡ.

Nhưng cậu lại thất vọng, bất luận cậu có đối đãi thô bạo cùng vô lý đến đâu, người đàn ông này cũng chỉ yên lặng chịu đựng, thậm chí khi không chịu đựng được nữa, thì có thể sẽ cầu xin tha thứ.

Điều này làm cho sự khinh thường trong lòng Phương Nhược Thần càng ngày càng tang cao, nhưng vẫn khiến cậu cảm thấy hứng thú.

Cậu muốn khám phá thử điểm yếu của người đàn ông này là cái gì…

Thời gian dần trôi, cảm giác đối với Lăng Thịnh Duệ dần biến đổi, cảm giác chán ghét lúc ban đầu dần biến mất, một loại tình cảm đặc biệt dần xâm chiếm nội tâm cậu, ban đầu cậu không biết đó là gì, đến sau này cậu mới nhận ra…. Cậu yêu người đàn ông này.

Lúc mới biết, cậu đấu tranh, không thể chấp nhận được mình lại là đồng tính luyến ái, mà còn yêu phải tên đàn ông vô dụng này.

Trong thời gian đó, cậu thông qua phụ nữ để dời đi lực chú ý của bản thân, cũng thử qua nhiều ngoại hình và tính cách khác nhau, trong một buổi tối điên cuồng cùng 3 người phụ nữ, cậu phát hiện cho dù mình có cố gắng thế nào, cảm giác với phụ nữ trong cậu ngày càng mờ nhạt. Thậm chí sau này khi làm tình, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh bộ dáng Lăng Thịnh Duệ bị mình đặt dưới thân tùy ý xâm phạm mới làm cậu đạt được cao trào mong muốn. Đấu tranh thật lâu, Phương Nhược Thần cuối cùng bất đắc dĩ phải chấp nhận hiện thực.

Sau đó, cậu bắt đầu toàn tâm toàn ý theo đuổi người này, tất nhiên cậu dùng phương pháp của mình, không ai có thể nhìn ra là cậu thích người đàn ông này.

Nhưng vốn là một người tài giỏi trên phương diện tình trường là cậu, khi đứng trước con đường này lại gặp phải khó khăn.

Người đàn ông bề ngoài yếu đuối nhưng bên trong lại mạnh mẽ lạ thường, Phương Nhược Thần chưa từng nói với anh về chuyện mình yêu anh, cũng không biết phải lấy lòng anh thế nào, hơn nữa tính tình không được tốt, mỗi lần đều khiến Lăng Thịnh Duệ sinh ra hiểu lầm, mỗi lần như vậy, hai người lại càng cách xa nhau hơn.

Nhìn thấy người kia càng ngày càng xa lánh mình thậm chí dùng ánh mắt xa lạ để nhìn mình, Phương Nhược Thần chỉ cảm thấy thất bại, nhưng không thể hề hà, cậu thử thổ lộ với anh, nhưng mỗi lần đều không thể thốt ra khỏi miệng, đợi đến khi cậu có dũng khí nói ra được, mới phát hiện rằng đã quá muộn, trong tâm của anh, hoàn toàn đã bị xâm chiếm bởi bóng dáng của người khác.

Người đàn ông khác kia tên Chu Dực, hắn là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất trên thương trường với cậu, bất cứ lúc nào, trên mặt cũng là nét cười thản nhiên, cho người ta cảm giác ý xuân dạt dào.

Chỉ cậu mới biết, người đàn ông này thủ đoạn thâm sâu, giỏi ngụy trang đến đâu.

Phương Nhược Thần không sợ Chu Dực nhưng lại rất ghét, từ lần đầu 2 người cạnh tranh cậu đã thua ngay từ lúc bắt đầu, sau này lòng căm ghét ấy bị hành động cướp đi người yêu thương của cậu tăng đến cực điểm.

Hai người bắt đầu lần lượt giao chiến, trong thời gian đó phần lớn cánh báo chí mỗi ngày đều đăng tin công ty hai người đối đầu nhau, đến sau này, thậm chí ngay cả báo giải trí cũng chạy vô góp vui, viết ra không biết bao nhiêu câu chuyện hường phấn, chuyện xấu trên các trang báo đầu.

Toàn bộ tinh lực của họ dều dặt hết lên việc hạ gục đối phương, lại không thể phòng chuyện phía sau, người kia mất tích,chỉ gọi cho Phương Nhược Thần một cước điện thoại, sau đó thì biến mất tung mất tích, thời gian dài đến một năm rưỡi.

Một năm rưỡi kia, với Phương nhược Thần mà nói, tựa như sinh hoạt chốn Địa Ngục tối tăm vậy.

Sau này, Lăng Thịnh Duệ trở về, thái độ vẫn lạnh đạm như trước, với cậu tránh còn không kịp, Phương Nhược Thần hạ quyết tâm, dù có thế nào,cũng sẽ không bao giờ buông tay người này ra nữa…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện