Dục vọng của Phương Nhược Thần ngày càng tăng cao, tiếng rên của Lăng Thịnh Duệ hầu như đã đánh bại hoàn toàn lý trí sớm đã không còn bảo trì được bao nhiêu của cậu.
Hai tay nắm hai chân Lăng Thịnh Duệ kéo mạnh ra, dùng sức đẩy tới.
Lăng Thịnh Duệ tưởng chừng như thắt lưng mình sắp không còn nữa rồi, trọng lượng đều bị dồn lên thân trên, cơ thể uốn thành một đường cong tuyệt mỹ, cột sống Lăng Thịnh Duệ như sắp bị nứt ra, nhịn không được kêu rên một tiếng.
Nơi bí ẩn thường ngày ít được anh chú ý đến, nay lại lộ ra hoàn toàn dưới ánh mắt nóng rực của Phương Nhược Thần, làm anh vô cùng hổ thẹn.
Hô hấp của Phương Nhược Thần càng ngày càng mạnh, phát ra từng tiếng thở dốc nặng nề.
Phân thân cứng rắn từ lâu của cậu tại nơi bí ẩn kia, mạnh mẽ đẩy lên, thân thể hai người hoàn toàn dung hòa vào nhau.
“A…A..”
Không nhịn được rên lên một tiếng,Lăng Thịnh Duệ vô thức khắp chặt hậu huyệt nháy mắt căng ra đến cực hạn,mặc dù hơn một năm qua ở với Đức Duy Hoàn, bị con “lang” đó làm không biết bao nhiêu lần, nhưng làm mà không có bất cứ bước chuẩn bị cơ nào, khiến anh cũng khó mà chịu được, không có gì vui vẻ, ngoài đau nhức chỉ còn lại lòng tự tôn của nam nhân bị chà đạp.
Phương Nhược Thần không cho anh thời gian phản kháng, động thân đi vào bên trong, dùng hầu như là toàn lực hôn mạnh vào môi anh, Lăng Thịnh Duệ cũng không giãy dụa, càng khiến dục vọng của Phương Nhược Thần không thể kiểm chế được nữa.
Hạ thân Lăng Thịnh Duệ nghênh đón thứ có tốc độ kinh người ra vào, hòa cùng âm thanh dâm mỹ chỉ còn lại tiếng thở dốc của hai người trong không gian hạn hẹp của thung xe.
Như nước đã tích tụ lâu ngày, vào thời khắc đập nước mở ra, hồng thủy như bài sơn đảo hải kéo tới.
Lăng Thịnh Duệ không cách nào thừa nhận, có một oại cảm giác tội lỗi, hai chân anh vô thức quấn chặt thắt lưng Phương Nhược Thần, đơn giản là anh chỉ muốn cậu ta giảm tốc độ đi, nhưng bị cậu ta thuận thế trở người lại, đợi anh phản ứng kịp thì cậu ta đã nằm bên dưới mà anh thì đang ngồi ở phía trên.
Tư thế này khiến anh vô cùng gian nan.
Phương Nhược Thần đã mất đi cái cảm giác hổ thẹn khi ở cùng Lăng Thịnh Duệ, nắm chặt lấy eo anh, cậu mạnh mẽ xông lên. (ây da!..)
“Oa a!… A…. ưm…A…”
Phân thân của Phương Nhược Thần ma sát qua điểm mãn cảm của anh, một cổ cảm giác tê dại chỵ dọc lên theo thắt lưng, nháy mắt lan ra toàn thân thể. Lăng Thịnh Duệ không nhịn được rên ra một tiếng rồi xuất ra, thân thể mềm xuống, ngã vào lòng Phương Nhược Thần đang nằm phía dưới, nhìn qua như thể anh đang chủ động cầu được người ta yêu thương.
Phương Nhược Thần ôm thắt lưng anh, tốc độ ra vào càng thêm điên cuồng.
Sức lực của cậu ta dùng mạnh đến nỗi khiến cả cái xe cũng phải lay động theo động tác của hai người, nếu như bên ngoài có người, nhìn thấy tình huống này không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Hai người kịch liệt quấn chặt lấy nhau, khoang miệng Lăng Thịnh Duệ bị Phương Nhược Thần tùy ý càn quát, cắn mút bên trong, ngay cả khớp hàm cũng không buông tha, đầu lưỡi anh đều tê hết cả, chất dịch trong miệng hai người chưa kịp nuốt xuống tràn ra theo khóe miệng xuống cái cổ thon dài, trong xe ánh sáng mơ hồ làm cho cảnh tượng càng thêm dâm mỹ. (tui rất muốn đánh thành dâm đãng -_-)
Trong không gian chật hẹp, hai con người như hai dã thú trong thời kỳ động dục quấn quít lấy nhau, tuy ban đầu anh cảm thấy vô cùng thống khổ thế nhưng theo động tác ra vào kịch liệt của Phương Nhược Thần, anh cũng dần dần lún sâu vào khoái cảm dục vọng.
Trong thâm tâm anh đang giãy dụa, phản kháng nhưng thân thể anh lại nghe theo tiếng gọi của thiên đường.
Nơi giao hợp của hai người chảy ra dâm dịch của Phương Nhược Thần, ngoài cửa động là một mảng hỗn độn, nhưng cậu không quan tâm, chỉ hướng về phía Lăng Thịnh Duệ cầu nhiều hơn nữa, không cần phải suy nghĩ.
Phân thân cậu ta lần nào cũng cố ý ma sát qua lại điểm mẫn cảm của anh, cứ như vậy mà xuất kích, khiến Lăng Thịnh Duệ không kiềm nén được bao lâu nữa.
Mạnh mẽ sáp nhập khiến dục vọng kềm chế biết bao tháng ngày của Phương Nhược Thần cũng không thể khống chế sắp phun trào ra, bụng dưới một mảnh co rút, cậu dùng tay đè thân thể Lăng Thịnh Duệ xuống,giơ thắt lưng lên, tại nơi sâu nhất của anh đỉnh vào,sau đó hoàn toàn tiết ra trong người anh.
Dòng dịch nóng hổi tiếp xúc với vách tràng bên trong gây ra kích thích khó cưỡng, khiến cơ thể anh run lên từng cơn.
Dư vị của đợt cao trào còn đó, Phương Nhược Thần ôm anh đổi một tư thế khác, bắt đầu trận mây mưa tiếp theo.
Sau khi làm xong, Phương Nhược Thần cẩn thận ôm anh, cằm gác lên vai anh, nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.
Cậu tuy không nói, nhưng thật ra trong lòng đã thỏa mãn, Lăng Thịnh Duệ mất tích lâu như thế, nay lại một lần nữa trở về bên cạnh cậu, và còn vừa ở dưới thân cậu khến Phương Nhược Thần vui mừng như điên.
Lăng Thịnh Duệ nhắm hai mắt, nếu không phải long mi lâu lâu run lên, Phương Nhược Thần còn tưởng biể tình này là đang yên giấc.
“Không được rời xa tôi nữa” Phương Nhược Thần ghé vào tai anh nhẹ giọng nói.
Lăng Thịnh Duệ mở bừng hai mắt, trong mắt là cảm xúc phức tạp,anh không nói gì, bởi anh không biết phải trả lời ra sao.
Phương Nhược Thần nhìn vẻ mặt của anh, nở nụ cười thỏa mãn, cậu biết anh đang do dự, nhưng cậu cũng tin anh nhất định không biến mất nữa.
Chỉ cần anh ta tin tưởng mình- yêu là thật lòng.
Phương Nhược Thần nghĩ đến đây là đã xong, nhưng cậu không hề nghĩ tới,so với tính cách nhu nhược trước kia, Lăng Thịnh Duệ không biết từ bao giờ đã trở nên vô cùng kiên cường.
Sáng ngày hôm sau khi tỉnh lại, phản ứng đầu tiên là nhìn người đàn ông trong lòng mình, nhưng khi cậu mở mắt ra, thì trong lòng đã là một khoảng trống từ bao giờ.
Phương Nhược Thần cả kinh, ngồi bật dậy.
Trong xe trống trơn nói cho cậu biết Lăng Thịnh Duệ đã đi từ lâu rồi.
Vội vã mặc quần áo vào, chạy về phía khách sạn mà Lăng Thịnh Duệ ở hỏi tiếp tân phòng của anh, nhưng câu trả lời lại là Lăng Thịnh Duệ đã trả phòng từ lâu.
Tâm Phương Nhược Thần lạnh xuống nửa phần.
Lăng Thịnh Duệ lại tiếp tục chạy trốn…
Phương Nhược Thần trở về xe,chiếc xa vốn rất sạch sẽ, nay lại thêm vừa hứng một cơn mưa lớn khiến thân xe càng thêm rực rỡ, thân xe tỏa sáng làm mù mắt người. (?:v)
Phương Nhược Thần nghĩ thật sự rất chói mắt, mạnh mẽ giáng một quyền vào thân xe.
Chiếc xe cứng rắn bị cậu làm cho hơi biến dạng,thân xe không ngừng đão qua lại, như đang lên án hành vi bạo lực của cậu. (phá của -_-)
Mấy người qua đường cũng hoảng hồn với hành vi này, vội vàng tránh ra xa, sau khi đánh xong một quyền cậu cũng không làm gì nữa, chỉ là người phụ nữ không biết từ bao giờ đang đứng nhìn cũng muốn chạy ra khuyên can.
Mà cách đó không xa, Lăng Thịnh Duệ trốn trong góc nhìn cậu, nội tâm phức tạp.
Tuy rằng vô cùng mệt mỏi, thế nhưng anh cả một đêm đều không ngủ, Phương Nhược Thần để lộ bộ mặt yếu đuối của mình ra ngoài.Khiến anh hoàn toàn không nghĩ tới cậu thanh niên trước đây đối với anh thái độ mười phần ác liệt này lại nói yêu mình.
Anh không thể tin được.
Yêu sao? Lăng Thịnh Duệ ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời trong xanh, sau trận mưa lớn như rửa tội, bầu trời càng thêm xanh như được tẩy rửa,tựa như một khối thủy tinh lam sắc trong suốt tuyệt đẹp, cơn mưa đêm qua xối xả, mà hiện tại khí trời rất tốt, khí hậu mùa hè đúng là thất thường.
Phương Nhược Thần cũng vậy…
Rõ ràng trước đây rất ghét anh, nhưng bây giờ lại biểu lộ ra dáng dấp của một người cõi lòng tan nát, Lăng Thịnh Duệ nhớ lại đêm qua, trái tim có chút rung động đã bình tĩnh trở lại, sau khi tình cảm mãnh liệt qua đi, anh tỉnh táo lại, nghĩ rằng có lẽ Phương Nhược Thần chỉ là một phút hứng khởi.
Một công tử hào hoa như cậu, lại nói yêu anh? Mà anh còn là một người nam nhân.
Nhìn chiếc xe của Phương Nhược Thần đi xa, sau đó anh kéo hành lý đi ngược lại với hướng xe của Phương Nhược Thần.
Anh không biết phải đi đâu, Tiểu Hạo không chịu nhận anh, anh không thể về nhà, hơn nữa không thể gặp mặt hai anh em Phương gia, còn có Phương Nhược Thần và Chu Dực.
Thật quá khó khăn…
Lăng Thịnh Duệ thở dài, một người trưởng thành như anh vậy mà cũng không tìm được chỗ ở.
Không thể làm gì khác, anh đành tìm một nhà trọ trong nơi hẻo lánh ở tạm.
Trải qua một trận lăn qua lăn lại đêm qua, mỗi bước chân của anh gần như là dùng toàn bộ sức lực. Hai mắt không thể mở lên được, tại nhà trọ hẻo lánh đánh một giấc, khi tỉnh lại đã là hai ngày sau đó.
Anh vốn còn muốn ở đây vài ngày, nhưng phát hiện ra tiền trên người không còn lại bao nhiêu, rơi vào đường cùng, anh không thể ở lại đây được nữa.
Trước khi tách nhau ra, Đức Duy Hoàn vốn có cho anh một chút lộ phí, nhưng anh lại thẳng thắn từ chối.
Anh vốn nghĩ, một người đàn ông thất bại cần được một người đàn ông khác nuôi mình, đó là chuyện mất mặt vô cùng, tuy anh cho rằng mình rất vô dụng, nhưng cũng phải dựa vào chính mình tự sinh sống, nhất định phải có lòng tự tôn.
Vì vậy,khi rời khỏi quán trọ, anh trực tiếp đi tìm việc làm.
Anh trước đây từng làm giáo viên, cho nên công việc đầu tiên anh nghĩ đến chính là nó, nhưng mà đến khi phỏng vấn, hầu như không ai quan tâm đến anh, vì lý lịch từng có vết bẩn, nên giấy chứng nhận giáo viên đã bị hủy bỏ, trong tư liệu cũng bị ghi lại, những người này vừa nhìn xấp tư liệu thì sắc mặt đại biến, mặc dù anh giải thích nhiều lần rằng anh bị hãm hại, thế nhưng chẳng có chút tác dụng, anh rốt cục cũng bị những người đó khách khách khí khí đuổi ra ngoài.
Đứng ngơ ngẩn dưới ánh mặt trời chói chang, Lăng Thịnh Duệ nhìn bảo vệ trên mặt không hề che dấu biểu cảm hèn mọn, bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người đi.
Đi trên đường nửa ngày, anh cũng không tìm được công việc nào thích hợp, đa số đều tuyển người hơn hai mươi, độ tuổi như anh, không ai cần.
Đi một thời gian, bước chân đều tê rần, không thể làm gì khác, anh đành dựa vào cột điện bên đường nghỉ chân một lát.
Bất kỳ góc tường nào cũng đều dán gấy tuyển nhân viên, Lăng Thịnh Duệ vốn ôm một bụng chờ mong, nhưng khi vừa nhìn qua anh đã chán nản, quảng cáo tuyển nam nữ tiếp viên, thù lao rất mê người, một tháng có thể kiếm tới vài vạn.
Anh không ngu xuẩn tới mức đi làm công việc này, nhưng tờ quảng cáo này đều chiêu gọi MB và thiếu nữ, Lăng Thịnh Duệ chỉ nhìn thoáng qua rồi không nhìn nữa, anh tuy xuất thân bình thường nhưng cũng không nghèo đến nỗi kiếm tiền bằng cách này.
Tìm tròn một ngày một đêm, anh sắp sửa tuyệt vọng thì lại thấy ở một tiệm cơm nhỏ trước cửa dán tờ thông báo tuyển dụng đầu bếp.
Anh đối với tài nấu nướng của mình rất tự tin, khẩu vị của hai an hem Phương gia mà còn khen lấy khen để. Cùng một nguyên liệu, anh luôn có thể chế biến ra nhiều hơn nữa.
Lăng Thịnh Duệ đi vào tiệm cơm, trong quán có một người cô gái nở nụ cười dịu dàng ra nghênh đón.
“Xin hỏi, anh đây muốn dùng gì ạ?”
Lăng Thịnh Duệ mỉm cười: “ Xin hỏi chỗ các vị đang tuyển đầu bếp đúng không?”
“Cái này đúng, nhưng mà…” cô đánh giá anh một phen, hơi hoài nghi: “ Anh muốn làm đầu bếp.”
Lăng Thịnh Duệ cuối đầu nhìn mình, thấy hơi xấu hổ, ngay từ đầu anh định làm nhân viên văn phòng, nên mặc đồ tây,đi giày da, bộ dáng như thế này đến một nơi hẻo lánh xin làm đầu bếp, có hơi kỳ quái, cũng khó trách cô gái nhìn anh như vậy.
Anh cười khổ: “ Tôi vừa thấy giấy thông báo ngoài cửa, định vào đây hỏi ý kiến chủ quán, chủ quán có ở đây không? Tôi có thể nói chuyện một chút không?”
Cô gí theo dõi anh, có chút thất thần: “ Hả, được, bà chủ hiện đang ở trong bếp, tôi gọi bà ấy ra.”
“Cảm ơn.” Lăng Thịnh Duệ mỉm cười.
Mặt cô gái đỏ lên: “ Không cần cảm ơn.” Dứt lời, xay người đi, chạy về hướng nhà bếp.
Hai tay nắm hai chân Lăng Thịnh Duệ kéo mạnh ra, dùng sức đẩy tới.
Lăng Thịnh Duệ tưởng chừng như thắt lưng mình sắp không còn nữa rồi, trọng lượng đều bị dồn lên thân trên, cơ thể uốn thành một đường cong tuyệt mỹ, cột sống Lăng Thịnh Duệ như sắp bị nứt ra, nhịn không được kêu rên một tiếng.
Nơi bí ẩn thường ngày ít được anh chú ý đến, nay lại lộ ra hoàn toàn dưới ánh mắt nóng rực của Phương Nhược Thần, làm anh vô cùng hổ thẹn.
Hô hấp của Phương Nhược Thần càng ngày càng mạnh, phát ra từng tiếng thở dốc nặng nề.
Phân thân cứng rắn từ lâu của cậu tại nơi bí ẩn kia, mạnh mẽ đẩy lên, thân thể hai người hoàn toàn dung hòa vào nhau.
“A…A..”
Không nhịn được rên lên một tiếng,Lăng Thịnh Duệ vô thức khắp chặt hậu huyệt nháy mắt căng ra đến cực hạn,mặc dù hơn một năm qua ở với Đức Duy Hoàn, bị con “lang” đó làm không biết bao nhiêu lần, nhưng làm mà không có bất cứ bước chuẩn bị cơ nào, khiến anh cũng khó mà chịu được, không có gì vui vẻ, ngoài đau nhức chỉ còn lại lòng tự tôn của nam nhân bị chà đạp.
Phương Nhược Thần không cho anh thời gian phản kháng, động thân đi vào bên trong, dùng hầu như là toàn lực hôn mạnh vào môi anh, Lăng Thịnh Duệ cũng không giãy dụa, càng khiến dục vọng của Phương Nhược Thần không thể kiểm chế được nữa.
Hạ thân Lăng Thịnh Duệ nghênh đón thứ có tốc độ kinh người ra vào, hòa cùng âm thanh dâm mỹ chỉ còn lại tiếng thở dốc của hai người trong không gian hạn hẹp của thung xe.
Như nước đã tích tụ lâu ngày, vào thời khắc đập nước mở ra, hồng thủy như bài sơn đảo hải kéo tới.
Lăng Thịnh Duệ không cách nào thừa nhận, có một oại cảm giác tội lỗi, hai chân anh vô thức quấn chặt thắt lưng Phương Nhược Thần, đơn giản là anh chỉ muốn cậu ta giảm tốc độ đi, nhưng bị cậu ta thuận thế trở người lại, đợi anh phản ứng kịp thì cậu ta đã nằm bên dưới mà anh thì đang ngồi ở phía trên.
Tư thế này khiến anh vô cùng gian nan.
Phương Nhược Thần đã mất đi cái cảm giác hổ thẹn khi ở cùng Lăng Thịnh Duệ, nắm chặt lấy eo anh, cậu mạnh mẽ xông lên. (ây da!..)
“Oa a!… A…. ưm…A…”
Phân thân của Phương Nhược Thần ma sát qua điểm mãn cảm của anh, một cổ cảm giác tê dại chỵ dọc lên theo thắt lưng, nháy mắt lan ra toàn thân thể. Lăng Thịnh Duệ không nhịn được rên ra một tiếng rồi xuất ra, thân thể mềm xuống, ngã vào lòng Phương Nhược Thần đang nằm phía dưới, nhìn qua như thể anh đang chủ động cầu được người ta yêu thương.
Phương Nhược Thần ôm thắt lưng anh, tốc độ ra vào càng thêm điên cuồng.
Sức lực của cậu ta dùng mạnh đến nỗi khiến cả cái xe cũng phải lay động theo động tác của hai người, nếu như bên ngoài có người, nhìn thấy tình huống này không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Hai người kịch liệt quấn chặt lấy nhau, khoang miệng Lăng Thịnh Duệ bị Phương Nhược Thần tùy ý càn quát, cắn mút bên trong, ngay cả khớp hàm cũng không buông tha, đầu lưỡi anh đều tê hết cả, chất dịch trong miệng hai người chưa kịp nuốt xuống tràn ra theo khóe miệng xuống cái cổ thon dài, trong xe ánh sáng mơ hồ làm cho cảnh tượng càng thêm dâm mỹ. (tui rất muốn đánh thành dâm đãng -_-)
Trong không gian chật hẹp, hai con người như hai dã thú trong thời kỳ động dục quấn quít lấy nhau, tuy ban đầu anh cảm thấy vô cùng thống khổ thế nhưng theo động tác ra vào kịch liệt của Phương Nhược Thần, anh cũng dần dần lún sâu vào khoái cảm dục vọng.
Trong thâm tâm anh đang giãy dụa, phản kháng nhưng thân thể anh lại nghe theo tiếng gọi của thiên đường.
Nơi giao hợp của hai người chảy ra dâm dịch của Phương Nhược Thần, ngoài cửa động là một mảng hỗn độn, nhưng cậu không quan tâm, chỉ hướng về phía Lăng Thịnh Duệ cầu nhiều hơn nữa, không cần phải suy nghĩ.
Phân thân cậu ta lần nào cũng cố ý ma sát qua lại điểm mẫn cảm của anh, cứ như vậy mà xuất kích, khiến Lăng Thịnh Duệ không kiềm nén được bao lâu nữa.
Mạnh mẽ sáp nhập khiến dục vọng kềm chế biết bao tháng ngày của Phương Nhược Thần cũng không thể khống chế sắp phun trào ra, bụng dưới một mảnh co rút, cậu dùng tay đè thân thể Lăng Thịnh Duệ xuống,giơ thắt lưng lên, tại nơi sâu nhất của anh đỉnh vào,sau đó hoàn toàn tiết ra trong người anh.
Dòng dịch nóng hổi tiếp xúc với vách tràng bên trong gây ra kích thích khó cưỡng, khiến cơ thể anh run lên từng cơn.
Dư vị của đợt cao trào còn đó, Phương Nhược Thần ôm anh đổi một tư thế khác, bắt đầu trận mây mưa tiếp theo.
Sau khi làm xong, Phương Nhược Thần cẩn thận ôm anh, cằm gác lên vai anh, nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.
Cậu tuy không nói, nhưng thật ra trong lòng đã thỏa mãn, Lăng Thịnh Duệ mất tích lâu như thế, nay lại một lần nữa trở về bên cạnh cậu, và còn vừa ở dưới thân cậu khến Phương Nhược Thần vui mừng như điên.
Lăng Thịnh Duệ nhắm hai mắt, nếu không phải long mi lâu lâu run lên, Phương Nhược Thần còn tưởng biể tình này là đang yên giấc.
“Không được rời xa tôi nữa” Phương Nhược Thần ghé vào tai anh nhẹ giọng nói.
Lăng Thịnh Duệ mở bừng hai mắt, trong mắt là cảm xúc phức tạp,anh không nói gì, bởi anh không biết phải trả lời ra sao.
Phương Nhược Thần nhìn vẻ mặt của anh, nở nụ cười thỏa mãn, cậu biết anh đang do dự, nhưng cậu cũng tin anh nhất định không biến mất nữa.
Chỉ cần anh ta tin tưởng mình- yêu là thật lòng.
Phương Nhược Thần nghĩ đến đây là đã xong, nhưng cậu không hề nghĩ tới,so với tính cách nhu nhược trước kia, Lăng Thịnh Duệ không biết từ bao giờ đã trở nên vô cùng kiên cường.
Sáng ngày hôm sau khi tỉnh lại, phản ứng đầu tiên là nhìn người đàn ông trong lòng mình, nhưng khi cậu mở mắt ra, thì trong lòng đã là một khoảng trống từ bao giờ.
Phương Nhược Thần cả kinh, ngồi bật dậy.
Trong xe trống trơn nói cho cậu biết Lăng Thịnh Duệ đã đi từ lâu rồi.
Vội vã mặc quần áo vào, chạy về phía khách sạn mà Lăng Thịnh Duệ ở hỏi tiếp tân phòng của anh, nhưng câu trả lời lại là Lăng Thịnh Duệ đã trả phòng từ lâu.
Tâm Phương Nhược Thần lạnh xuống nửa phần.
Lăng Thịnh Duệ lại tiếp tục chạy trốn…
Phương Nhược Thần trở về xe,chiếc xa vốn rất sạch sẽ, nay lại thêm vừa hứng một cơn mưa lớn khiến thân xe càng thêm rực rỡ, thân xe tỏa sáng làm mù mắt người. (?:v)
Phương Nhược Thần nghĩ thật sự rất chói mắt, mạnh mẽ giáng một quyền vào thân xe.
Chiếc xe cứng rắn bị cậu làm cho hơi biến dạng,thân xe không ngừng đão qua lại, như đang lên án hành vi bạo lực của cậu. (phá của -_-)
Mấy người qua đường cũng hoảng hồn với hành vi này, vội vàng tránh ra xa, sau khi đánh xong một quyền cậu cũng không làm gì nữa, chỉ là người phụ nữ không biết từ bao giờ đang đứng nhìn cũng muốn chạy ra khuyên can.
Mà cách đó không xa, Lăng Thịnh Duệ trốn trong góc nhìn cậu, nội tâm phức tạp.
Tuy rằng vô cùng mệt mỏi, thế nhưng anh cả một đêm đều không ngủ, Phương Nhược Thần để lộ bộ mặt yếu đuối của mình ra ngoài.Khiến anh hoàn toàn không nghĩ tới cậu thanh niên trước đây đối với anh thái độ mười phần ác liệt này lại nói yêu mình.
Anh không thể tin được.
Yêu sao? Lăng Thịnh Duệ ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời trong xanh, sau trận mưa lớn như rửa tội, bầu trời càng thêm xanh như được tẩy rửa,tựa như một khối thủy tinh lam sắc trong suốt tuyệt đẹp, cơn mưa đêm qua xối xả, mà hiện tại khí trời rất tốt, khí hậu mùa hè đúng là thất thường.
Phương Nhược Thần cũng vậy…
Rõ ràng trước đây rất ghét anh, nhưng bây giờ lại biểu lộ ra dáng dấp của một người cõi lòng tan nát, Lăng Thịnh Duệ nhớ lại đêm qua, trái tim có chút rung động đã bình tĩnh trở lại, sau khi tình cảm mãnh liệt qua đi, anh tỉnh táo lại, nghĩ rằng có lẽ Phương Nhược Thần chỉ là một phút hứng khởi.
Một công tử hào hoa như cậu, lại nói yêu anh? Mà anh còn là một người nam nhân.
Nhìn chiếc xe của Phương Nhược Thần đi xa, sau đó anh kéo hành lý đi ngược lại với hướng xe của Phương Nhược Thần.
Anh không biết phải đi đâu, Tiểu Hạo không chịu nhận anh, anh không thể về nhà, hơn nữa không thể gặp mặt hai anh em Phương gia, còn có Phương Nhược Thần và Chu Dực.
Thật quá khó khăn…
Lăng Thịnh Duệ thở dài, một người trưởng thành như anh vậy mà cũng không tìm được chỗ ở.
Không thể làm gì khác, anh đành tìm một nhà trọ trong nơi hẻo lánh ở tạm.
Trải qua một trận lăn qua lăn lại đêm qua, mỗi bước chân của anh gần như là dùng toàn bộ sức lực. Hai mắt không thể mở lên được, tại nhà trọ hẻo lánh đánh một giấc, khi tỉnh lại đã là hai ngày sau đó.
Anh vốn còn muốn ở đây vài ngày, nhưng phát hiện ra tiền trên người không còn lại bao nhiêu, rơi vào đường cùng, anh không thể ở lại đây được nữa.
Trước khi tách nhau ra, Đức Duy Hoàn vốn có cho anh một chút lộ phí, nhưng anh lại thẳng thắn từ chối.
Anh vốn nghĩ, một người đàn ông thất bại cần được một người đàn ông khác nuôi mình, đó là chuyện mất mặt vô cùng, tuy anh cho rằng mình rất vô dụng, nhưng cũng phải dựa vào chính mình tự sinh sống, nhất định phải có lòng tự tôn.
Vì vậy,khi rời khỏi quán trọ, anh trực tiếp đi tìm việc làm.
Anh trước đây từng làm giáo viên, cho nên công việc đầu tiên anh nghĩ đến chính là nó, nhưng mà đến khi phỏng vấn, hầu như không ai quan tâm đến anh, vì lý lịch từng có vết bẩn, nên giấy chứng nhận giáo viên đã bị hủy bỏ, trong tư liệu cũng bị ghi lại, những người này vừa nhìn xấp tư liệu thì sắc mặt đại biến, mặc dù anh giải thích nhiều lần rằng anh bị hãm hại, thế nhưng chẳng có chút tác dụng, anh rốt cục cũng bị những người đó khách khách khí khí đuổi ra ngoài.
Đứng ngơ ngẩn dưới ánh mặt trời chói chang, Lăng Thịnh Duệ nhìn bảo vệ trên mặt không hề che dấu biểu cảm hèn mọn, bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người đi.
Đi trên đường nửa ngày, anh cũng không tìm được công việc nào thích hợp, đa số đều tuyển người hơn hai mươi, độ tuổi như anh, không ai cần.
Đi một thời gian, bước chân đều tê rần, không thể làm gì khác, anh đành dựa vào cột điện bên đường nghỉ chân một lát.
Bất kỳ góc tường nào cũng đều dán gấy tuyển nhân viên, Lăng Thịnh Duệ vốn ôm một bụng chờ mong, nhưng khi vừa nhìn qua anh đã chán nản, quảng cáo tuyển nam nữ tiếp viên, thù lao rất mê người, một tháng có thể kiếm tới vài vạn.
Anh không ngu xuẩn tới mức đi làm công việc này, nhưng tờ quảng cáo này đều chiêu gọi MB và thiếu nữ, Lăng Thịnh Duệ chỉ nhìn thoáng qua rồi không nhìn nữa, anh tuy xuất thân bình thường nhưng cũng không nghèo đến nỗi kiếm tiền bằng cách này.
Tìm tròn một ngày một đêm, anh sắp sửa tuyệt vọng thì lại thấy ở một tiệm cơm nhỏ trước cửa dán tờ thông báo tuyển dụng đầu bếp.
Anh đối với tài nấu nướng của mình rất tự tin, khẩu vị của hai an hem Phương gia mà còn khen lấy khen để. Cùng một nguyên liệu, anh luôn có thể chế biến ra nhiều hơn nữa.
Lăng Thịnh Duệ đi vào tiệm cơm, trong quán có một người cô gái nở nụ cười dịu dàng ra nghênh đón.
“Xin hỏi, anh đây muốn dùng gì ạ?”
Lăng Thịnh Duệ mỉm cười: “ Xin hỏi chỗ các vị đang tuyển đầu bếp đúng không?”
“Cái này đúng, nhưng mà…” cô đánh giá anh một phen, hơi hoài nghi: “ Anh muốn làm đầu bếp.”
Lăng Thịnh Duệ cuối đầu nhìn mình, thấy hơi xấu hổ, ngay từ đầu anh định làm nhân viên văn phòng, nên mặc đồ tây,đi giày da, bộ dáng như thế này đến một nơi hẻo lánh xin làm đầu bếp, có hơi kỳ quái, cũng khó trách cô gái nhìn anh như vậy.
Anh cười khổ: “ Tôi vừa thấy giấy thông báo ngoài cửa, định vào đây hỏi ý kiến chủ quán, chủ quán có ở đây không? Tôi có thể nói chuyện một chút không?”
Cô gí theo dõi anh, có chút thất thần: “ Hả, được, bà chủ hiện đang ở trong bếp, tôi gọi bà ấy ra.”
“Cảm ơn.” Lăng Thịnh Duệ mỉm cười.
Mặt cô gái đỏ lên: “ Không cần cảm ơn.” Dứt lời, xay người đi, chạy về hướng nhà bếp.
Danh sách chương