Lúc Đức Duy Hoàn tỉnh lại thì Lăng Thịnh Duệ vẫn còn đang nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngáp một cái, hắn liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, đã hai giờ chiều rồi cơ à.

Đức Duy Hoàn đứng dậy. Cơn đói bắt đầu trồi lên, ban đầu hắn định sẽ ra ngoài ăn chút gì đó, nhưng rồi lại không quá an tâm để người đàn ông đó ở lại đây một mình, suy đi nghĩ lại, hắn quyết định chờ cho anh ngủ say rồi mới ra ngoài.

Nghe được tiếng động, Lăng Thịnh Duệ quay đầu nhìn lại.

Đường nhìn của hai người chạm nhau, Đức Duy Hoàn mỉm cười, nhưng Lăng Thịnh Duệ chỉ hờ hững nhìn một cái….

Đức Duy Hoàn cảm thấy mình bị tổn thương.

Bầu không khí nhất thời trầm xuống, vốn Đức Duy Hoàn muốn nói chuyện, nhưng lại không tìm được trọng tâm câu chuyện nào để gợi lên đề tài, hắn nghẹn nửa ngày mới thốt ra được một câu:  “Anh đói bụng không?” Lời vừa nói ra, Đức Duy Hoàn thật chỉ muốn tát cho mình một cái, bác sĩ vừa mới dặn dò xong, người này tạm thời không thể ăn uống gì nhiều, thế mà hắn lại dám quên!

Lăng Thịnh Duệ không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt nói:  “Cậu đói à, vậy đi ăn cái gì đó đi.”

Đức Duy Hoàn xấu hổ cười cười nói:  “Đừng lo, tôi không đói.”

Mới vừa nói xong, bao tử Đức Duy Hoàn không thèm nể mặt chủ mà réo lên.

“………”

Trầm mặc hơn mười giây, Đức Duy Hoàn mới trịnh trọng tuyên bố: “ Được rồi, tôi đi ăn cái đã.”

(Kaze: anh manh vừa phải thôi:v)

Lăng Thịnh Duệ không nói gì, nhẹ nhàng gật đầu.

Lấy tốc độ nhanh nhất đời này ăn xong bữa cơm, Đức Duy Hoàn không ở lại dư một giây nào, bay nhanh về phòng bệnh của anh. Người đàn ông đó vẫn thành thành thật thật nằm trên giường bệnh, không có chuyện khác thường gì.

Nội tâm lơ lửng của Đức Duy Hoàn chợt thả lỏng xuống.

Vì vậy,mấy ngày kế tiếp, Đức Duy Hoàn chuyên chú trở thành người hầu của anh, mỗi ngày ngoại trừ đi ăn ra, thì tất cả thời gian khác đều túc trực trong phòng bệnh, thậm chí còn mang cả một cái giường bên ngoài vào đặt kế giường anh, hết lòng chăm sóc cho anh.

Tâm tình của Lăng Thịnh Duệ vẫn như cũ đặt ở nơi nào đó, nhưng dưới sự điều trị và chăm sóc tỉ mỉ của y tá bác sĩ, cơ thể anh đã dần dần khỏi hẳn, chỉ là vẫn chưa thể ăn cơm được, nên cơ thể vốn gầy của anh lại giảm xuống một vòng, nước da màu lúa mạch đẹp đẽ cũng trở nên tái nhợt hơn.

Đức Duy Hoàn nhìn thấy mà đau lòng không ngớt.

Vất vả đợi được đến ngày cắt chỉ, Lăng Thịnh Duệ dù thế nào cũng muốn xuất viện, Đức Duy Hoàn không khuyên bảo được anh nên đành phải làm thủ tục xuất viện sớm cho anh, khách sạn lúc trước tất nhiên là không thể ở được nữa, vì vậy hắn đành phải tìm một nơi khác để ở, sau khi hỏi kỹ bác sĩ những điều cần thiết sau khi xuất viện thì Đức Duy Hoàn bắt đầu tận tâm chữa bệnh cho anh.

Nhưng mà, hai người chỉ ở trong khách sạn được hai ngày, thì Lăng Thịnh Duệ lại không thấy đâu nữa.

Lúc đó Đức Duy Hoàn đang tắm, đợi đến khi hắn tắm xong bước ra thì trong phòng đã không còn một bóng người. Đức Duy Hoàn luống cuống cho rằng có chuyện gì đó xảy ra rồi. Trong thang máy của khách sạn có gắn thiết bị ghi hình, nên Đức Duy Hoàn từ phòng bảo vệ xem được đoạn ghi hình ngay lúc đó, chính xác thì Lăng Thịnh Duệ bỏ đi là ngay lúc hắn vào tắm không lâu.

Đức Duy Hoàn gắt gao nhìn màn hình điện tử nhỏ trước mặt,nắm chặt tay cố nén xúc động muốn vung ra một quyền.

Người đàn ông này, cứ thế mà để chạy mất, một điềm dự báo cũng không có, thậm chí ngay cả một câu cũng không để lại.

Đức Duy Hoàn cực kỳ tức giận, hận không thể ngay lập tức truy tìm người đàn ông này bắt trở về,rồi dùng dây xích trói anh lại bên người.

Hắn đã làm tới mức này rồi,thế mà người kia một chút động lòng cũng không có, trái tim anh ta được làm từ sắt đá hay sao, thế nào lại tuyệt tình như thế? Đức Duy Hoàn bắt đầu tìm kiếm anh khắp nơi, ngay cả các khu phố bên cạnh cũng đã lục soát hết, mà ngay cả hình bóng của anh cũng không tìm được. hắn tưởng rằng, anh vừa mới khỏi bệnh, nên không thể đi xa được, nhưng mà hiện giờ xem ra không phải mất tích dạng thường mà là không còn lại chút dấu vết nào cả.

Thế là Đức Duy Hoàn không tìm được Lăng Thịnh Duệ.

Hôm đó, ngay lúc anh vừa mới rời khỏi khách sạn không lâu thì vừa vặn đụng trúng ngay Phương Vân Dật mang theo bạn trai mới đến khách sạn thuê phòng, sau đó đương nhiên là không hề phản kháng lại nổi bị Phương Vân Dật mang về Phương gia.

Đương nhiên là Phương Vân Dật cũng không thể ngờ tới mình lại trùng hợp đụng phải Lăng Thịnh Duệ ở đây, lúc đầu cậu còn không dám tin nữa, đợi đến khi Lăng Thịnh Duệ nhận dạng ra cậu sau đó xoay người tính chạy, thì cậu mới phản ứng lại, đuổi theo bắt lấy anh, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của người bạn đi cùng nhét anh vào xe của mình, khóa trái cửa lại.

Từ đầu đến cuối, cậu không hề chú ý tới, đợi đến khi ngồi vào xe rồi mới phát hiện ra, gương mặt anh đã trắng bệch, trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh, bộ dạng rất đau đớn.

Phương Vân Dật nhíu mày: “ Anh làm sao vậy?”

Cơ thể Lăng Thịnh Duệ run rẩy liên tục, vừa rồi Phương Vân Dật đẩy anh vào, khiến cho vết thương phía sau tiếp xúc với ghế ngồi, mà vết thương đó còn chưa khỏi hẳn làm anh đau đến sắp ngất đi, nhưng mà đương nhiên anh sẽ không nói ra nguyên nhân, anh chỉ cắn chặt răng, một tiếng nói cũng không phát ra.

Phương Vân Dật hỏi cả nửa ngày, mà một chữ anh cũng không nói, không khỏi có chút nóng giận, nhưng bộ dạng của người này thật sự có chút dọa người, cậu suy nghĩ một hồi mới quyết định đầu tiên cứ mang anh ta về nhà đã.

Xe đã tới nhà họ Phương, nhưng Lăng Thịnh Duệ sống chết không chịu xuống xe, Phương Vân Dật lôi kéo túm kiểu gì cũng không được, đành thẳng tay cho một quyền vào gáy rồi khiêng anh trên vai vác vào nhà.

Phương Nhược Thần hiện còn đang ở công ty, vì vậy Phương Vân Dật trực tiếp khiêng người vào phòng mình, đặt trên giường.

Lúc Lăng Thịnh Duệ tỉnh lại là vừa lúc đối mặt với gương mặt cười như không cười của Phương Vân Dật.

“Cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi?” Phương Vân Dật hỏi.

Lăng Thịnh Duệ bật ngồi dậy, nhưng do không cẩn thận chạm tới vết thương phía sau, anh kêu lên một tiếng đau đớn, ngã trở lại giường.

“Rốt cuộc là anh bị làm sao?” Phương Vân Dật nhịn không được đành hỏi: “ Trên người anh có vết thương à? Thế quái nào mới nửa tháng không gặp, mà anh đã biến thành bộ dạng thế này rồi?”

Lăng Thịnh Duệ không trả lời câu hỏi của cậu, mà chỉ thấp giọng nói: “Cậu thả tôi đi đi, Phương Vân Dật.”

Tất nhiên Phương Vân Dật không đồng ý với yêu cầu của anh rồi, cậu cười nhạt, sau đó nắm cằm anh nâng lên, ép buộc anh phải nhìn mình.

Ngoại trừ một chút đau khổ bên ngoài, thì trên gương mặt người này cũng không còn biểu tình nào khác, không có hoảng sợ, sợ sệt, thậm chí một chút khinh hoàng (*) cũng không có, đạm nhiên chẳng khác nào đang đối mặt với một người xa lạ.

(* Kaze: thật ra tui thấy 3 chữ này nó chẳng khác nghĩ nhau là mấy, mà tại trong Raw nó để nên không thể bỏ được..-_-)

Phương Vân Dật hết sức kinh ngạc, đây là lần đầu tiên người đàn ông này dùng biểu tình này đối mặt với cậu, trước đây, lúc nào gặp mặt Lăng Thịnh Duệ thì hoặc nhiều hoặc ít cậu đều phát hiện vẻ mặt hơi hoảng loạn của anh, biểu tình rất rõ ràng, người này hoàn toàn không biết cách che giấu cho mình, cho nên cậu vẫn cứ nhớ mãi không quên.

Hai người nhìn nhau một hồi, trong ánh mắt Phương Vân Dật dần dần hiện lên một ý cười.

“Anh thay đổi rồi.” cậu nói.

Lăng Thịnh Duệ không nói gì, nhắm mắt lại.

Ánh mắt Phương Vân Dật càng ngày càng nghiền ngẫm, tay kia di chuyển từ cổ anh đi xuống, chạm vào vị trí xương quai xanh.

Người này, gầy đi rất nhiều……

Phương Vân Dật nhíu mày, cậu thích vóc người trước đây của anh hơn, hiện tại thì nhìn vô cùng gầy yếu.

Nhưng mà, vẫn mê người như nhau.

Phương Vân Dật mở ra cúc áo đầu tiên của chiếc áo sơ mi anh mặc ra.

Cơ thể anh hơi chấn động.

Ý cười trên mặt cậu càng ngày càng sâu, quả nhiên chỉ là ngụy trang mà thôi……

Cậu chăm chú nhìn vào ánh mắt anh, một người giả vờ ngụy trang giỏi đến mức nào đi nữa thì ánh mắt dao động luôn bán đứng tâm trạng của chủ nhân nó. Cậu thích biểu tình sợ sệt của anh, trước đây mỗi lần cậu chạm vào anh, thì người này sẽ rất kinh hoảng rồi lại không thể nào làm gì khác, ánh mắt đó luôn luôn khơi gợi lên dục vọng ngược đãi trong lòng cậu, loại vui vẻ này, nếu đem so sánh với chuyện làm tình với bất cứ người nào khác thì chúng đều kém rất xa.

(Kaze: một tên S chính hiệu -_- … chết chửa…:v)

Cậu nghĩ, nguyên nhân chắc chắn là do mùi vị khiến cậu nhớ mãi không quên trên cơ thể người đàn ông này….

Tay Phương Vân Dật tiếp tục dời xuống, lập tức mở tiếp cúc áo thứ hai, sau đó là cái thứ ba, thứ tư, chỉ là, mỗi lần mở một cúc thì ánh mắt Lăng Thịnh Duệ càng bình tĩnh hơn, ngoại trừ một chút kinh sợ chợt lóe lên ban đầu rồi biến mất ra, thì không còn lại… biểu tình nào nữa.

Phương Vân Dật càng ngày càng kinh ngạc, dừng lại động tác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện