Cô như chết lặng trước sự vô tâm của anh.

Ba mẹ anh thấy cô không vui nên an ủi xoa dịu cô rằng anh mệt do áp lực công việc nên mới như vậy thôi chứ anh là một người hiểu chuyện, ân cần và rất ấm áp.

Cũng có lẽ do anh lần đầu gặp cô nên không khỏi e ngại, chưa biết ứng xử như thế nào nên mới lạnh lùng như thế.

Ngay lúc đó ba của cô từ trên lầu bước xuống - ông nghỉ ngơi ở căn phòng được sắp xếp cho mình ở trên lầu.

Vừa thấy cha mình cô liền tươi cười vui vẻ như vừa rồi không có chuyện gì để ông không phải lo lắng hay bận tâm về cô.

Chẳng những thế Thục Tâm còn nói với ông:
- " Con và phu nhân nói chuyện với nhân rất vui vẻ".
Nghe cô nói thế ông rất yên tâm.

Mẹ anh ta nghe thế liền đến vỗ vai cô:
- " Đến lúc này mà con còn gọi ta là phu nhân ư?".

Cô ngại ngùng thủ thỉ bên tai mẹ anh:
- "Anh ấy bảo hiện giờ..."
Mẹ anh biết cô rất buồn vì thái độ và lời nói của anh nên vội ngắt lời:
- " Con đừng nghĩ ngợi nhiều, tin mẹ đi, con trai của mẹ không như những gì con vừa thấy đâu!".

Cô nhẹ nhàng mỉm cười rồi gật đầu.
Bữa cơm tối đầu tiên của cha con cô ở nhà xuôi gia cũng như ở nơi thành phố với những món ăn sang trọng thuộc loại thượng hạng được trình bày đẹp mắt trên bàn ăn gia đình khiến hai cha con có phần không quen và hơi e dè.


Trước khi bắt đầu bữa cơm ba anh ta hỏi người hầu với vẻ mặt hơi bực tức:
- " Sao không gọi Vĩnh Ân xuống ăn cơm? Hay là nó muốn bắt mọi người phải chờ một mình nó!"
Người hầu bối rối:
- " Thưa lão gia, thiếu gia đã ra ngoài...".

Ba anh ta thực sự tức giận quát lớn:
- " Nó có biết hôm nay là ngày gì không? Hành động của nó thật vô lễ quá mức!"
Cả vợ ông và hai cha con cô đều hốt hoảng trước sự bực tức của ông và buồn lòng vì sự vắng mặt của anh.

Dù vậy như cô không muốn đôi bên khó xử, không muốn ai phải buồn lòng nên cô nói rằng có lẽ anh đang có chuyện gì đó quan trọng phải làm và dù gì anh và cô cũng sắp kết hôn nên còn gặp nhau và cùng ăn cơm lâu dài không nhất thiết phải ép buộc anh vào hôm nay.

Ba mẹ anh thừa biết con trai mình muốn né tránh nhưng họ thật sự quý mến tính cách hiểu chuyện cư xử nhẹ nhàng của cô nên tiếp tục khích lệ tinh thần cô để cô cảm thấy ko áp lực mà vui vẻ trở thành con dâu nhà họ Lâm.

Đến trời tối khuya khi mọi người đã ngủ hết anh mới chịu về.

Nhưng khi vừa bước vào nhà anh đã thấy ba anh ngồi chờ sẵn ở ghế sofa.

Vừa thấy anh ông đã cau mày rồi đứng lên bước về phía anh:
- " Con lên phòng đọc sách nhanh đi, ba có chuyện cần nói" _ Ông quay người đi lên lầu, anh thừa biết ba mình định nói chuyện gì và anh chẳng muốn nghe nhưng vẫn phải bước theo ông lên phòng đọc sách để nói cho rõ.
Vừa bước vào phòng anh đã nói giọng đầy bất mãn:
- " Có chuyện gì sao ba không nói luôn lúc ở phòng khách, phải kêu con lên phòng đọc sách có cách âm với bên ngoài để làm gì? Ba không muốn người khác nghe thấy những gì chúng ta nói à?
Ông thừa biết con trai ông cứng đầu và không chấp nhận cuộc hôn nhân này dù ông đã cố khuyên nhủ biết bao lần.

Ông nhìn anh đầy bực tức:

- " Ba phải làm gì thì con mới vui vẻ chấp nhận hôn sự?"
- " Vậy ba để con tự chọn hôn thê, khi nào muốn kết hôn con sẽ báo với gia đình chứ đừng ép con lấy cô ta!"
- "Thục Tâm nó làm gì mà con không muốn lấy nó? Nó vừa đẹp người lại đẹp nết.

Con với nó phải đám cưới vào cuối tháng này để con bé còn kịp nhập học..."
Nghe đến đây mắt anh như nảy lửa như thể không kiềm chế được cơn tức:
- " Ba hiểu rõ gia đình cô ta lắm sao? Ba cô ta cứu ba thì ba phải ép con lấy cô ta à? Đẹp nết kiểu gì mà lợi dụng gia đình người khác để nuôi mình ăn học, đám cưới chỉ là cái cớ để cha con cô ta thừa cơ kiếm tiền.

Ba mẹ bị gia đình đó bỏ bùa rồi!"
Ba anh bực tức không kiềm chế được đã đánh vào mặt anh kiến anh ngã tựa lưng vào tường rồi ông nói:
- "Ba không ngờ con lại có suy nghĩ tiểu nhân đó.

Nếu con không lấy Thục Tâm thì đừng hòng ba sẽ trao lại chức vị tổng giám đốc cho con và con cũng đừng mơ ba mẹ sẽ chấp nhận bất kỳ đứa con gái nào khác bước chân vào làm dâu nhà này! Con có biết Thục Tâm nó không hề dựa dẫm mà....
Không để ba anh nói hết câu anh đã ngắt lời: " Ba chẳng còn biết đúng sai! Con không muốn nghe nữa!" nói rồi anh vội vàng mở cửa bước về phòng mà trong lòng thì vẫn đầy lửa tức giận...
**Chương 4**
Cô như chết lặng trước sự vô tâm của anh.

Ba mẹ anh thấy cô không vui nên an ủi xoa dịu cô rằng anh mệt do áp lực công việc nên mới như vậy thôi chứ anh là một người hiểu chuyện, ân cần và rất ấm áp.

Cũng có lẽ do anh lần đầu gặp cô nên không khỏi e ngại, chưa biết ứng xử như thế nào nên mới lạnh lùng như thế.

Ngay lúc đó ba của cô từ trên lầu bước xuống - ông nghỉ ngơi ở căn phòng được sắp xếp cho mình ở trên lầu.


Vừa thấy cha mình cô liền tươi cười vui vẻ như vừa rồi không có chuyện gì để ông không phải lo lắng hay bận tâm về cô.

Chẳng những thế Thục Tâm còn nói với ông:
- " Con và phu nhân nói chuyện với nhân rất vui vẻ".
Nghe cô nói thế ông rất yên tâm.

Mẹ anh ta nghe thế liền đến vỗ vai cô:
- " Đến lúc này mà con còn gọi ta là phu nhân ư?".

Cô ngại ngùng thủ thỉ bên tai mẹ anh:
- "Anh ấy bảo hiện giờ..."
Mẹ anh biết cô rất buồn vì thái độ và lời nói của anh nên vội ngắt lời:
- " Con đừng nghĩ ngợi nhiều, tin mẹ đi, con trai của mẹ không như những gì con vừa thấy đâu!".

Cô nhẹ nhàng mỉm cười rồi gật đầu.
Bữa cơm tối đầu tiên của cha con cô ở nhà xuôi gia cũng như ở nơi thành phố với những món ăn sang trọng thuộc loại thượng hạng được trình bày đẹp mắt trên bàn ăn gia đình khiến hai cha con có phần không quen và hơi e dè.

Trước khi bắt đầu bữa cơm ba anh ta hỏi người hầu với vẻ mặt hơi bực tức:
- " Sao không gọi Vĩnh Ân xuống ăn cơm? Hay là nó muốn bắt mọi người phải chờ một mình nó!"
Người hầu bối rối:
- " Thưa lão gia, thiếu gia đã ra ngoài...".

Ba anh ta thực sự tức giận quát lớn:
- " Nó có biết hôm nay là ngày gì không? Hành động của nó thật vô lễ quá mức!"
Cả vợ ông và hai cha con cô đều hốt hoảng trước sự bực tức của ông và buồn lòng vì sự vắng mặt của anh.

Dù vậy như cô không muốn đôi bên khó xử, không muốn ai phải buồn lòng nên cô nói rằng có lẽ anh đang có chuyện gì đó quan trọng phải làm và dù gì anh và cô cũng sắp kết hôn nên còn gặp nhau và cùng ăn cơm lâu dài không nhất thiết phải ép buộc anh vào hôm nay.


Ba mẹ anh thừa biết con trai mình muốn né tránh nhưng họ thật sự quý mến tính cách hiểu chuyện cư xử nhẹ nhàng của cô nên tiếp tục khích lệ tinh thần cô để cô cảm thấy ko áp lực mà vui vẻ trở thành con dâu nhà họ Lâm.

Đến trời tối khuya khi mọi người đã ngủ hết anh mới chịu về.

Nhưng khi vừa bước vào nhà anh đã thấy ba anh ngồi chờ sẵn ở ghế sofa.

Vừa thấy anh ông đã cau mày rồi đứng lên bước về phía anh:
- " Con lên phòng đọc sách nhanh đi, ba có chuyện cần nói" _ Ông quay người đi lên lầu, anh thừa biết ba mình định nói chuyện gì và anh chẳng muốn nghe nhưng vẫn phải bước theo ông lên phòng đọc sách để nói cho rõ.
Vừa bước vào phòng anh đã nói giọng đầy bất mãn:
- " Có chuyện gì sao ba không nói luôn lúc ở phòng khách, phải kêu con lên phòng đọc sách có cách âm với bên ngoài để làm gì? Ba không muốn người khác nghe thấy những gì chúng ta nói à?
Ông thừa biết con trai ông cứng đầu và không chấp nhận cuộc hôn nhân này dù ông đã cố khuyên nhủ biết bao lần.

Ông nhìn anh đầy bực tức:
- " Ba phải làm gì thì con mới vui vẻ chấp nhận hôn sự?"
- " Vậy ba để con tự chọn hôn thê, khi nào muốn kết hôn con sẽ báo với gia đình chứ đừng ép con lấy cô ta!"
- "Thục Tâm nó làm gì mà con không muốn lấy nó? Nó vừa đẹp người lại đẹp nết.

Con với nó phải đám cưới vào cuối tháng này để con bé còn kịp nhập học..."
Nghe đến đây mắt anh như nảy lửa như thể không kiềm chế được cơn tức:
- " Ba hiểu rõ gia đình cô ta lắm sao? Ba cô ta cứu ba thì ba phải ép con lấy cô ta à? Đẹp nết kiểu gì mà lợi dụng gia đình người khác để nuôi mình ăn học, đám cưới chỉ là cái cớ để cha con cô ta thừa cơ kiếm tiền.

Ba mẹ bị gia đình đó bỏ bùa rồi!"
Ba anh bực tức không kiềm chế được đã đánh vào mặt anh kiến anh ngã tựa lưng vào tường rồi ông nói:
- "Ba không ngờ con lại có suy nghĩ tiểu nhân đó.

Nếu con không lấy Thục Tâm thì đừng hòng ba sẽ trao lại chức vị tổng giám đốc cho con và con cũng đừng mơ ba mẹ sẽ chấp nhận bất kỳ đứa con gái nào khác bước chân vào làm dâu nhà này! Con có biết Thục Tâm nó không hề dựa dẫm mà....
Không để ba anh nói hết câu anh đã ngắt lời: " Ba chẳng còn biết đúng sai! Con không muốn nghe nữa!" nói rồi anh vội vàng mở cửa bước về phòng mà trong lòng thì vẫn đầy lửa tức giận....


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện