Trước lời nói ngây ngô của cậu nhóc cô phì cười rồi bóp nhẹ mặt nó:
- Riết rồi lanh quá đi hà! Nhớ lúc chị rời quê em mới 4 tuổi, càng lớn càng lanh lợi.

- Em nói thật đó! Vợ của em phải là chị! _ Nó cương quyết.
- Chuyện đó còn xa lắm.

Giờ cưng phải lo mau ăn chóng lớn, lớn rồi thì thiếu gì cô gái để em lấy làm vợ!
- Thần tiên tỷ tỷ của em chỉ có chị thôi! Chị Tâm là đẹp nhất! Chị phải chờ em lớn đó...
Cô nhìn cậu nhóc mỉm cười trìu mến trong khi ba tên kia thì đang cau mày, trông mặt ba người họ bây giờ như khỉ ăn ớt.
- Bây giờ chị phải ra chợ rồi! Gia Tuấn có muốn đi cùng chị không?
- Dĩ nhiên là em muốn chứ! _ Nó reo lên thích thú.
❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇
Cô nắm tay cậu nhóc nói cười vui vẻ ra chợ mua khá nhiều nguyên liệu để nấu ăn.

Phía sau là ba chàng "vệ sĩ" lịch lãm đi theo.

Mọi ánh mắt của hầu hết những người ở chợ đều hướng về phía họ, những chàng trai chủ yếu ngắm nhìn cô còn những cô gái thì say nắng bởi ba anh chàng nam thần kia.
Rất nhiều người bán hàng ở chợ nhận ra cô vì trước đây cô thường xuyên ra chợ, mọi người bàn tán về cô và những chàng trai đang đi cùng cô.

Ba chàng kia thì ngớ người vì lần đầu về quê mà cũng là lần đầu bước chân vào chợ, họ chỉ biết cô đi đâu thì đi theo đó.

Cô ghé vào một quán bánh canh vui vẻ nhìn hỏi:

- Chú và hai anh có ăn không? Bánh canh ở đây ngon lắm đó nha!
- Cho em một tô bự nha chị!_ Bé Tuấn lộ rõ bản mặt háu ăn.
Cô véo má nó dịu dàng:
- Dĩ nhiên là cưng sẽ được một tô đặc biệt nhất!
Năm người cùng ngồi vào bàn ăn cùng nhau.

- Bánh canh ngon thật! Con ăn ở đây nhiều lần rồi hả Lam? _ Luận nhâm nhi bánh canh hỏi cô.
- Dạ, con ăn rất rất nhiều lần, lúc trước cứ cách vài ngày tan học là con lại ra đây ăn!
- Lúc đó mấy thằng con trai cứ tranh nhau trả tiền cho cô ấy! _ Bà chủ quán xen vào.

- Mấy thằng con trai? _ Kỳ và Ân đồng thanh nhìn cô.

Cô cười ngượng ngùng quay sang nói với chủ quán:
- Mấy đứa bạn cùng lớp thôi mà dì Nguyệt.
- Dì thì thấy tụi nó mê con như điếu đổ, không đứa này thì đứa kia cứ đòi trả tiền cho con!
- Thục Tâm được nhiều người thích lắm hả dì? _ Vĩnh Ân tò mò.
- Nhiều như kiến bu cục đường.

Mà cũng phải, Tâm nó đẹp quá mà.

Nhắc tới người đẹp xứ này là người ta nghĩ ngay tới nó.

_ Dì Nguyệt vừa múc bánh canh vừa nhìn sang cô.
- Nhiều người thích em như vậy, em có từng yêu ai không? _ Kỳ nhìn cô.
- Không...không có.

_ Cô lắc đầu phủ nhận.

❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇
Trên đường đi về nhà cô đi ngang qua một cây bàng bên cạnh dòng sông nhỏ.

Cô đứng khựng lại, quay người đi về phía cây bàng, cô đặt tay lên thân cây, vẻ mặt cô hiện rõ sự buồn bã.

Bé Tuấn thấy cô im lặng liền lay lay cánh tay cô.
- Chị ơi! Sao chị buồn vậy!
Cô cất giọng có phần nghẹn ngào như sắp khóc:
- Chị nhớ về ba...
**Chương 47**
Trông cô u buồn Kỳ và Vĩnh Ân có ý bước đến cạnh cô an ủi nhưng Luận ngăn cản.
- Hai đứa để cô ấy yên tĩnh đi! Như vậy sẽ tốt hơn!
- Chị ơi, sao nhìn nơi đây chị lại về ba?_ Bé Tuấn ngây ngô hỏi.

Cô ngồi xuống xoa đầu cậu nhóc rồi ôm nó vào lòng.
- Vì ngày xưa khi chị còn nhỏ, ngày nào đưa đón chị đi học hai cha chị cũng đi ngang dòng sông này, lúc đó chị còn khắc tên của chị và ba lên thân cây..._ Giọng cô bỗng xúc động, nước mắt rơi dài trên khuôn mặt xinh đẹp.

- Chị đừng buồn nữa, có Tuấn ở bên cạnh chị...
Một lúc sau cô gạt nước mắt, thần sắc ổn định trở lại, cô quay sang nói với ba chàng trai nãy giờ đứng ngay sau lưng cô, không rời mắt khỏi cô dù một giây.
- Chúng ta về thôi! _ Cô cười tươi như nắng ban mai.
- Chị ơi, em mỏi chân! _ Thằng nhóc chu mỏ nũng nịu.
- Được rồi, chị cõng em về chịu không?
- Thật hả chị! _ Nó thích ra mặt.
- KHÔNG ĐƯỢC! _ Ba người đồng thanh.

- Không được...em đang...để anh cõng nhóc cho!
Vừa dứt lời Vĩnh Ân khụy chân xuống ra hiệu cho bé Tuấn leo lên lưng để anh cõng nó về.

Trên con đường nhỏ khúc khuỷu họ cùng nhau đi về nhà, bầu không khí xế chiều nơi thành thị thật yên bình, hương thơm cỏ cây tạo nên một nét rất riêng ở vùng đất này, nó khác xa với thành phố náo nhiệt với tấp nập dòng người.

Khi đưa bé Tuấn về đến nhà thì nó đã ngủ say trên lưng anh, đưa bé Tuấn về nhà xong thì cô và ba anh chàng cũng về nhà.

Họ vừa đặt chân vào nhà thì trời đổ một trận mưa lớn ngon lành.
- Phù may thật, chậm một chút là tiêu! _ Kỳ thở phào.

- Tối nay ba người ở phòng của ba em nha! Nhà chỉ có hai phòng nên mọi người chịu khó chật chội một chút!
- Không sao đâu Lam! Đàn ông ngủ ở đâu cũng không thành vấn đề! _ Luận hiền từ nhìn cô.

❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇
Đã nửa đêm mà anh vẫn không ngủ được, phần vì tiếng mưa ồn ào, phần vì lạ chỗ và trên hết là thiếu "hơi" của cô nên anh cứ trằn trọc mãi trong khi Luận và Kỳ đã say giấc nồng từ lâu.

Anh bước sang phòng cô thì thấy cô cũng đang ngủ, bước chân khẽ khàng anh ngồi xuống cạnh giường ngắm cô.


Một lúc sau thì anh thiếp đi lúc nào không hay.

Anh cảm nhận có ai đó đang sờ vào mặt mình khiến anh tỉnh giấc, anh thấy cô đang nhìn anh mỉm cười.
- Em...anh làm em thức giấc sao?
- Không có...sao anh không ngủ mà qua đây?
- Nhớ em...anh ngủ không được!
- Xạo quá! Anh về phòng ngủ đi.
- Em đừng đuổi anh về, cho anh ngồi đây ngủ cũng được miễn sao được gần em.
Cô không nói gì cả, nhẹ nhàng nằm xích vào rồi vỗ vỗ tay lên nệm, anh mừng rỡ nhanh chóng lên giường nằm cạnh cô.

- Cho anh ôm em nha! _ Anh nhìn cô chớp chớp mắt trông cực đáng yêu.
- Mơ đi! _ Cô phì cười.
- Nằm cạnh mà không được ôm sao anh chịu nổi!
- Thì cố chịu! Không chịu được thì về phòng...
- Em...yêu...cho anh ôm đi...nhaaaaaaa!
Bỗng trời trời gầm một tiếng rõ lớn, anh lợi dụng cơ hội vờ bị giật mình ôm cô vào lòng.

- Trời gầm kìa! Hú hồn!
- Tôi biết anh đang giả bộ! Buông tôi ra!
- Em nghĩ ôm được em rồi anh có bỏ ra không? Ông trời muốn giúp anh nên mới gầm đúng lúc như vậy!
- Mệt anh quá! Làm gì làm! Tôi ngủ!_ Cô mỉm cười vùi đầu vào ngực anh..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện