Ả ta im lặng vài giây rồi đưa tay vuốt mái tóc dài nhìn hắn lắc đầu giọng nói tỏ vẻ kênh kiệu:
- Tại sao em phải giúp anh? Anh đã nói mối quan hệ của chúng ta chỉ là thỏa mãn nhau thôi mà!
- Nếu kế hoạch thành công thì em tha hồ sống cuộc đời giàu sang sung sướng! Em nghĩ nếu buông tôi ra thì sẽ có đại gia khác nuôi em sao?
- Anh...Anh muốn mỉa mai gì đây hả! _ Ả tức giận hét lên.
Hắn nhìn ả bằng đôi mắt đểu giả và nụ cười nhạt nhẽo...
- Ngày xưa em còn là thư ký của một khách sạn lớn có thể tự nuôi sống bản thân nhưng từ khi bị tên tổng giám đốc cho thôi việc, bị tình nhân tống tiền thì em có xin việc được ở đâu nữa không? Kể ra cũng tội thật...
Nghe những lời hắn nói ả ta hốt hoảng run giọng...
- Những chuyện...này...làm sao anh biết được?
- Không có chuyện gì Mai Tuấn Nam này không biết, chỉ là tôi có muốn tìm hiểu hay không mà thôi!
- Giờ...anh muốn tôi làm gì?
- Em sợ rồi sao?
- Rốt cuộc tôi phải làm gì thì mới vừa lòng anh?
- Từ từ đã nào...sao em nóng vội như vậy chứ?
Hắn vuốt ve gương mặt của ả rồi đưa cho ả một tấm hình, cầm tấm ảnh trên tay ả lại đi từ bất ngờ này đến ngạc nhiên khác rồi ả thốt lên:

- Vĩnh Ân! Quả thật là anh ấy! Sao anh có tấm ảnh này! Mà hình như anh ấy đang nắm tay một cô gái...cô ta...
- Là Song Lam, xem ra em có quen biết mật thiết với người đàn ông trong ảnh lắm thì phải! Không uổng công tôi bảo đàn em đi điều tra theo dõi...
- Anh nói cái gì? Cô gái trong hình là Song Lam? _ Ả ta nhìn chăm chú vào tấm hình.

- Có vấn đề gì sao?
- Rõ ràng cô gái này là Thục Tâm, dù trong ảnh cô ta sang trọng hơn trước đây rất nhiều nhưng dù cô ta có thành tro tôi cũng nhận ra!
- Ồ...vậy sao...xem ra em căm thù đứa cháu gái xinh đẹp của tôi lắm...
- Anh dẹp cái giọng mỉa mai giả tạo đó đi! Anh đã biết hết tất cả mọi chuyện rồi chứ gì?! Đúng là thâm độc!
- Sao vậy em yêu...em đang nỗi giận với anh à? Trước đây cô gái đó là Thục Tâm hay là gì đi nữa tôi cũng không cần biết, tôi chỉ biết nó là cháu gái của tôi tên Mai Song Lam và nó phải là con cờ đắc lực giúp tôi giành lại phần gia sản thuộc về tôi!
Đôi mắt ả ta trừng trừng nhìn vào tấm hình rồi tay ả bất giác vò nát nó và mắt ả rưng rưng:
- Được! Tôi sẽ giúp anh! Giúp anh giành lại gia sản và cũng là giúp bản thân trả thù mối nợ tình cảm này! Thục Tâm đúng thật may mắn nhưng tôi không để nó được hưởng thụ hạnh phúc như vậy đâu!
- Xem ra em yêu cậu Vĩnh Ân đó lắm nhỉ! Vậy lại càng tốt...cứ theo kế hoạch của tôi thì Vĩnh Ân rồi cũng sẽ thuộc về em thôi!
- Anh nói thật chứ? Anh giúp tôi dành lại anh ấy sao?
- Trong en khẩn trương chưa kìa...quả thật em rất yêu tên nhóc đó rồi! Tuấn Nam này đã cam đoan thì sẽ thực hiện!
Ả ta nghe vậy thì mừng thầm vui sướng trong bụng: -" Rồi anh cũng sẽ lại thuộc về em, chỉ thuộc về riêng Y Loan này thôi Vĩnh Ân à! Em đã hy vọng điều này lâu lắm rồi! Con khốn Thục Tâm đó phải chết...nó không được phép ở bên anh..."
**Chương 60**
Thời gian này cô đã nghỉ học và bảo lưu kết quả ở trường để ổn định sức khỏe và vì bụng cô cũng đang ngày một lớn dần.
Cả hai đang sống một cuộc sống thật hạnh phúc.

Họ cùng nhau xem phim vào mỗi buổi tối với bầu không khí ấm áp.

Anh ngồi cạnh nhìn cô âu yếm:
- Em muốn sinh bao nhiêu đứa?
- Ba đứa cho đông vui! _Cô vừa ăn bánh vừa ôn nhu đáp.
- Anh thấy hai đứa là đủ rồi, vừa vặn cho một gia đình!
- Em thích ba đứa!

- Hai đứa thôi, sinh nhiều không tốt đâu em...
- Anh không chịu nhưng em vẫn sinh ba đứa đó! Anh cản được không?!
- Được thôi! Sau khi em sinh hai đứa xong anh sẽ đi kế hoạch! _ Anh nhướng nhướng đôi lông mày sắt nét nhìn cô.
Cô vẫn điềm nhiên nhìn anh nở nụ cười thơ ngây dịu dàng:
- Vậy thì em sẽ rất vui và hạnh phúc nếu như anh yêu thương đứa thứ ba như con ruột của mình!
- Em mới nói gì đó! _ Mặt anh bỗng tối sầm lại.
Thấy anh căng quá cô vội quay sang ôm lấy anh nũng nịu...
- Em đùa với anh thôi, em cũng thích sinh hai đứa, chọc anh xíu thôi mà!
- Anh giận em rồi! Em xin lỗi anh đi! _ Anh vờ quay mặt sang hướng khác.
Dù không hề giận hờn cô nhưng anh vẫn muốn được cô năn nỉ nên cố tình tỏ ra mình đang hờ dỗi lắm.

Cả buổi tối cô phải mất mấy tiếng đồng hồ để năn nỉ anh tuy nhiên cô cũng thừa biết là anh đang giả vờ nhưng vì cô chọc anh trước nên đành phóng lao thì phải theo lao.

Buổi chiều hôm đó sau giờ làm vẫn như thường lệ anh đang trên đường lái xe về nhà, khi xe chạy ngang qua một đoạn đường vắng anh bắt gặp hai tên biến thái đang chèn ép một cô gái vào tường hòng giở trò đồi bại mặc sự chống cự yếu ớt của cô gái kia.

Anh nhanh chóng xuống xe đi đến cho hai tên hai tên đó một trận ra trò.

Sau khi chúng bỏ chạy thì anh quay hỏi cô gái đang cúi sầm mặt khóc nức nở.

- Cô có sao không?
Cô gái kia nấc nghẹn từng tiếng khóc rồi ngước khuôn mặt đầm đìa nước mắt nhìn anh.
- Cuối cùng em cũng có cơ hội gặp lại anh!
- Cô...là...Y Loan!_Anh hơi ngạc nhiên vì sự gặp lại.
Anh chưa kịp nói thêm gì thì cô ta nhào đến ôm chằm lấy anh khóc lóc thảm thương.
- Vĩnh Ân! Em nhớ anh lắm! Lúc nãy em rất sợ nhưng may mà có anh đến kịp thời...gần hai năm qua em chưa ngày nào quên được anh cả...
Bất ngờ trước hành động của cô ta nhưng anh mau chóng đẩy cô ta ra rồi lạnh lùng:
- Nếu cô không sau thì tôi đi đây!
- Anh đừng bỏ em mà! Bây giờ em không còn gì cả, anh nỡ bỏ mặt em sao? _Ả nắm chặt tay anh.
- Tôi có vợ rồi! Cô nên tự trọng! Dù là cô hay ai thì trong hoàn cảnh đó tôi cũng sẽ cứu giúp thôi! _ Anh gạt tay ả ra.
Ả rưng rưng nước mắt nhìn anh rồi thì thào như thể giọng nói đang yếu dần đi:
- Em...yêu...anh nhiều lắm Vĩnh Ân...đừng bỏ em mà...
Dứt lời ả ngã lăn ra đất ngất xỉu, anh nhanh chóng đỡ lấy ả, thấy ả bất động có vẻ không ổn nên anh vội đưa ả vào bệnh viện.....


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện