Anh nhìn ả mỉm cười gượng gạo dò hỏi:
- Anh muốn hỏi em một việc!
- Việc gì vậy anh? _Ả tỏ vẻ dịu dàng
- Từ lúc gặp lại em đến giờ, anh không nghe em nhắc đến con của em!
- Chuyện này...em..._Ả ấp úng tránh né ánh mắt của anh.
- Em có gì khó nói à? _ Anh nhìn ả đầy thăm dò.

- Thật...thật ra thì...năm đó...em đã sẩy thai!
Anh có chút bất ngờ nhưng vẫn ôn nhu nhẹ giọng:
- Sao em lại sẩy thai?
- Bởi vì...có lần em đi đứng không cẩn thận nên mới không giữ được đứa bé!
Thật ra thì sau khi bị anh sa thải khỏi công ty ả đã ăn chơi sa đọa, suốt ngày vùi mình trong hơi men của bia rượu.

Chẳng những vậy còn quan hệ bừa bãi với đám đàn ông, chính vì vậy cái thai tất nhiên là không thể giữ được.

Anh ảm đạm trả lời:
- Ra là vậy...

- Có phải anh còn giận em chuyện cái thai không? Chuyện đó đã qua rồi mà...anh nghĩ đến chuyện đó nên muốn rời xa em sao? _ Ả có vẻ kích động.
- Không phải...anh quan tâm em nên hỏi vậy thôi.

Em bình tĩnh lại đi!
Một lúc sau ả lấy lại bình tĩnh rồi lấy trong túi xách ra một phong bì đưa cho anh...
- Em đã chuẩn bị cho anh hết rồi, khó khăn lắm anh mới quay trở về bên em nên em đã chuẩn bị chu đáo cho anh, anh chỉ việc thực hiện thôi....
❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇
Về đến nhà, anh cầm trên tay phong bì mà vừa nãy Y Loan đưa, vừa bước vào nhà anh vừa mở phong bì ra xem.

Tờ đơn ly hôn được chuẩn bị sẵn trong đó, Y Loan đã sắp xếp sẵn cho anh, có lẽ ả ta không muốn chờ đợi lâu nữa, ả chủ động chuẩn bị cả đơn ly hôn cho anh, người đàn bà này đúng thật không đơn giản.

Có lẽ ả sợ "đêm dài lắm mộng", sợ anh chỉ nói mà không thực hiện...
Anh nhìn thấy cô đã ngủ quên trên ghế sofa, anh dịu dàng bước đến, đặt tay lên gương mặt trắng mịn màng rồi hôn lên môi cô, cô giật mình tỉnh giấc, nhìn anh mỉm cười:
- Anh về rồi!
- Anh phải về với vợ của anh chứ! _Anh nắm lấy tay cô.

- Anh cầm gì trên tay vậy?
- Anh cầm đơn ly hôn...
Cô mỉm cười nhẹ nhàng, nhẹ như không có chuyện gì xảy ra, một cách điềm tĩnh đến bất ngờ...
- Quả thực cô ta muốn chiếm lấy anh cho bằng được.

Lúc trước đã một lần, bây giờ tiếp tục lặp lại...
- Mọi chuyện đúng như em nghĩ, có điều gì đó rất bất thường.

Cô ta nói đã bị sẩy thai.
- Tại sao muốn giành lấy anh mà phải đến gần hai năm sau cô mới trở lại, mọi chuyện diễn ra như một vở kịch đang được sắp xếp..._ Cô chậm rãi suy nghĩ.
- Rốt cuộc khoảng thời gian qua cô ta đã làm gì, liệu chuyện này chỉ do một mình cô đã sắp xếp hay còn một bàn tay nào khác? _ Anh vò nát tờ giấy ly hôn.
- Em cứ nghĩ cô ta sẽ thay đổi nhưng thật không ngờ...!
- Anh sẽ không để cô ta làm tổn thương em một lần nào nữa! Em đang có thai nên đừng nghĩ ngợi nhiều, anh đưa em lên phòng nghỉ ngơi...
** Chương 67**

- ----Quay trở lại buổi tối khi Vĩnh Ân đến nhà Bá Kỳ----
Vào khoảng thời gian đó, anh cố gắng năn nỉ nhưng cô vẫn im lặng, mắt không rời quyển tạp chí, cô tỏ ra chẳng mảy may đau buồn hay để tâm đến lời anh nói.

Một lúc lâu sau cô mới chịu cất lời:
- Bằng chứng gì để tôi tin anh?
- Anh...Anh không có làm chuyện hèn hạ thật mà...
- Trừ khi có gì để chứng minh lời anh nói, nếu không thì chúng ta ly hôn...
Anh chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng lái xe trở về khách sạn.

Anh gọi gấp cho nhân viên quản lý thiết bị camera trong khách sạn mở đoạn ghi hình lúc Y Loan vào phòng anh.

Nhất định anh phải làm rõ chuyện này, không thể để cô hiểu lầm anh, anh không muốn cô rời xa anh.

Sau khi lưu đoạn clip vào USB anh nhanh chóng quay trở lại nhà Bá Kỳ để chứng minh những lời anh giải thích với cô đều là thật.

Sau khi ba người cùng nhau xem đoạn ghi hình xong thì nỗi oan của anh đã được giải.

Bá Kỳ trầm ngâm một lát ra trong rất nghiêm túc:
- Thục Tâm tinh ý thật, mọi chuyện đúng như cô ấy nghĩ.

Lúc chiều cô ấy buồn bã đến tìm tôi, sau khi nghe cô ấy kể xong tôi chỉ muốn tìm anh ngay lập tức để cho anh một trận nhưng Thục Tâm nói chuyện này không bình thường chút nào...
- Em cũng nghi ngờ chuyện này anh không có lỗi vậy sao em lạnh lùng với anh vậy chứ? _ Anh mím môi nhìn cô.

- Vì em muốn chắc chắn, em muốn có sự khẳng định rõ ràng.

Giữa việc tin tưởng đúng người và lầm người rất mong manh...
- Mà sao hôm nay em đến khách sạn tìm anh mà không báo với anh trước? _ Anh thắc mắc hỏi cô.
- Hôm nay em đi khám thai, em thấy anh bận quá nên không nói với anh, em tự đi cũng được.

Khám xong thì cũng đã trưa nên em mua đồ ăn đến khách sạn dùng bữa cùng anh...
- Hai người có thấy mọi chuyện quá trùng hợp không? Tại sao Y Loan có thể biết được Thục Tâm sẽ đến tìm anh mà giở trò? _ Kỳ vuốt cằm suy nghĩ.

Cô tựa lưng vào ghế sofa, thở một hơi dài nhẹ nhàng, trông cô có vẻ rất tập trung để suy nghĩ điều gì đó...
- Thục Tâm, em mệt sao?_ Anh lo lắng nhìn cô.

- Nếu em không khỏe thì em để Vĩnh Ân đưa em về nhà nha, chuyện này chúng ta suy xét sau..._ Kỳ cũng không kém phần lo lắng.
- Không phải...em không sao cả, chỉ là em nghĩ về một chuyện...Lúc đó em không để ý nhưng khi xâu chuỗi mọi việc lại mới thấy không bình thường chút nào.

Nếu nói đúng ra thì như có sắp đặt trước....


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện