Ngày anh sang Pháp cũng đã đến, anh lưu luyến tạm biệt cô để ra sân bay cho kịp giờ.

Mặc dù cô rất muốn ra tận sân bay tiễn anh nhưng anh một mực không đồng ý vì anh muốn cô được nghỉ ngơi và anh không an tâm khi trên đường cô từ sân bay trở về nhà mà không có anh đi cùng cho dù có nhiều người làm trong nhà đưa cô về.

Anh đi được vài tiếng thì Bá Kỳ sang nhà thăm cô.

Cô vui mừng khi nhìn thấy Bá Kỳ.

- Có anh đến nhà chơi em thấy vui hẳn.
Bá Kỳ ôn nhu nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, mỉm cười hiền lành:
- Vĩnh Ân không có bên cạnh em anh biết em sẽ buồn nên sang thăm em nè!
- Anh đúng thật tâm lý._ Cô mỉm cười.
- Thật ra Vĩnh Ân có gọi điện nói rằng những ngày anh ấy không có ở nhà nếu anh có thời gian hãy sang chơi với em để em đỡ buồn.

Mà Vĩnh Ân không dặn anh cũng tự nguyện sang thôi! _ Kỳ chống cằm nhìn cô.

- Anh càng ngày càng dẻo miệng đó nha!
- Vậy mới kinh doanh được chứ em! Vĩnh Ân của em còn dẻo miệng hơn anh nhiều! _ Anh chọc cô.
- Cũng đúng há! _ Cô cười tươi.

- Hôm nay em cho phép anh ở lại dùng cơm cùng em có được không?
- Tất nhiên là được rồi.


Với em mà anh còn khách sáo.

Anh không nói em cũng bắt anh ở lại.

Mà anh nè, chiều nay chú Luận về nước, chú đi công tác cả tháng nay nhưng em lại không thể ra sân bay đón chú.
- Không sao đâu, em cứ ở nhà nghỉ ngơi.

Anh cùng mẹ em và đồng nghiệp của chú ấy sẽ ra sân bay đón chú ấy.

Em nên nghe lời Vĩnh Ân, hạn chế tối đa việc rời khỏi nhà.

Đưa chú ấy về nhà nghỉ ngơi rồi ngày mai chú ấy sẽ sang thăm em, chú ấy rất nhớ em đó, cứ điện thoại cho anh hỏi thăm về em.
- Em cũng nhớ chú Luận, chú ấy rất tốt với em.

Ngày mai chú ấy sang đây em sẽ nấu những món chú ấy thích ăn.
- Có phần của anh không? _ Kỳ dịu dàng nhìn có.
- Sao lại không có được chứ!
Cô và Bá Kỳ trò chuyện cùng nhau, Kỳ ở bên cạnh hết kể những câu chuyện hài hước rồi lại cùng cô xem phim.

Có Kỳ sang chơi cô cảm thấy không khí vui vẻ hơn rất nhiều.

Đến chiều thì hai người dùng bữa ăn cùng nhau.


Buổi tối hôm nay trời thật đẹp, cô và Bá Kỳ ngồi trên sân thượng ngắm những vì sao lấp lánh.

Cô đang chăm chú nhìn lên bầu trời đầy sao, Kỳ quay sang nhìn cô, mlọt ánh nhìn đắm đuối yêu thương:
- Thục Tâm, em có biết là em đẹp hơn cả những vì sao trên bầu trời không?
Cô quay sang nhìn Kỳ mỉm cười hồn nhiên:
- Anh lại chọc em!
- Không đâu, anh nói rất nghiêm túc! Anh nghĩ mình sẽ mãi không nói ra điều này nhưng...có lẽ anh sẽ nói với em, nói ra lần đầu cũng là lần cuối..._ Giọng Kỳ trầm ấm.
- Anh muốn nói chuyện gì? _ Cô tò mò nhìn Kỳ.
- Anh nghĩ em đã biết...tình cảm anh dành cho em...
Cô bối rối, không phải bối rối vì cô không biết tình cảm Kỳ dành cho cô mà cô không biết phải phản ứng thế nào trước mặt Kỳ:
- Em...em biết..._ Cô ngập ngừng
- Anh đã rất muốn tỏ tình với em, rất muốn cầu hôn em khi gặp lại em sau gần 2 năm.

Nhưng anh nhận ra rằng, người em yêu chỉ có Vĩnh Ân.
- Em xin lỗi...em biết anh rất tốt với em, em nợ anh rất nhiều...nhưng...đối với em...anh là một người anh trai, một người mà em rất yêu quý và kính trọng.

Từ lâu anh đã biết bản thân không thể bước vào trái tim cô, dù đã biết trước kết quả nhưng lòng Kỳ vẫn nhói đau.

Nhưng Kỳ chưa bao giờ hối hận với tất cả những gì mà Kỳ đã làm cho cô.

Kỳ mỉm cười xoa đầu cô:
- Em ngốc quá! Sao lại xin lỗi anh, tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu.

Anh trai này sẽ luôn yêu thương em, bên cạnh em khi em cần.

Em chịu không?
- Dạ chịu! _ Cô tươi cười nhìn Kỳ.
......


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện